Chương 39: Sự Lựa Chọn Cuối Cùng (17+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yan Xiao Yan - Chapter 39: The Blood of Youth

» Translate: Harry
» Edit: Js Art

Lúc nhận được tin Tiêu Minh Đức nằm viện, Tư Không Thiên Lạc đang cho vận hành thử động cơ của chiếc Reventon, cô vội vàng bỏ lại hết công việc dang dở, lập tức chạy đến bệnh viện.

Bệnh viện An Thế, bên ngoài phòng cấp cứu.

Tiêu Sở Hà cùng thư ký Đổng Trúc của Tiêu Minh Đức và quản gia Tề Thiên Trần đang sốt ruột chờ đợi.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, Tiêu Sở Hà không kịp trở tay, anh hỏi thăm Đổng Trúc nói: "Sức khỏe của cha tôi vẫn luôn rất tốt, tại sao ông ấy lại có thể đột ngột ngã bệnh như vậy được?"

"Ba năm trước Chủ tịch đã đi kiểm tra và phát hiện ra bị bệnh tim mạch vành, ông ấy sợ cậu lo lắng nên đã không cho tôi nói, những lúc phát bệnh ông ấy vẫn chỉ một mình lén uống thuốc, mấy ngày nay lo lắng chuyện của Thiên Khải, có lẽ áp lực quá lớn, cộng thêm cảm mạo, cho nên, cho nên. . ." Đổng Trúc thở dài.

Nghe vậy, Tiêu Sở Hà mới phát hiện ra anh đã không hề làm tròn trách nhiệm của một người con trai, sức khỏe của cha không tốt, vậy mà anh còn thường xuyên khiến ông nổi giận, nhớ lại mấy năm phí hoài buông thả cuộc đời, nắm đấm của anh nện vào bức tường trắng toát, cắn răng hối hận.

Tư Không Thiên Lạc ra khỏi thang máy chạy thẳng tới phòng cấp cứu, thở hổn hển hỏi: "Tiêu Sắt, bác trai sao rồi?"

"Vẫn đang cấp cứu." Tiêu Sở Hà nhìn thoáng cánh cửa phòng đang khép chặt, tâm trạng thấp thỏm không cách nào thả lỏng được.

Tư Không Thiên Lạc nắm lấy bàn tay anh trấn an, nói: "Đừng lo lắng, bác trai sẽ không sao cả."

"Ông ấy bị bệnh tim mạch vành, cũng nhiều năm rồi, vậy mà anh lại không hề biết."

Đèn đỏ ở trên cửa phòng cấp cứu tắt, cửa phòng cấp cứu mở ra, mọi người vội vã bước tới, bác sĩ tháo khẩu trang xuống, mệt mỏi nói: "Người bệnh đã qua cơn nguy kịch, cần phải tĩnh dưỡng lâu dài, các vị có thể vào thăm người bệnh được rồi."

Tư Không Thiên Lạc cùng Tiêu Sở Hà đi vào, trên bàn cấp cứu, hai mắt Tiêu Minh Đức vẫn còn đang nhắm chặt, máy móc kiểm tra đo lường nhịp tim kêu tích tắc, các bác sĩ và y tá hợp sức nhấc ông xuống giường, đưa về phòng bệnh.

Bác sĩ thông báo bệnh tình của Tiêu Minh Đức cho Tiêu Sở Hà biết rõ, động mạch vành hẹp 75%, vì thế dễ gây tắc nghẽn mạch máu lưu thông về tim, trong đầu Tiêu Sở Hà tựa như có thứ gì đó nổ ầm một tiếng.

Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí[1]. Tiêu Sở Hà vừa nói chuyện với bác sĩ xong thì nhận được điện thoại của Đoàn Tuyên Hằng. Đoàn Tuyên Hằng hẹn gặp anh ở quán trà đạo, tuyên bố có chuyện quan trọng cần gặp nhau để nói.

[1] Ý là: Phúc không tới cả đôi, họa không đi đơn lẻ.

Tiêu Minh Đức sau khi tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy chính là Tư Không Thiên Lạc, ông khẽ động muốn ngồi dậy nhưng không đủ sức.

"Bác từ từ thôi ạ." Tư Không Thiên Lạc điều chỉnh lại đầu giường để ông có thể ngồi thoải mái, au đó bưng một ly nước đưa lên, hỏi: "Bác muốn uống nước không ạ?"

Tiêu Minh Đức khoác tay, hỏi: "Sở Hà đi đâu rồi?"

"Công ty có chút việc gấp, cho nên Cơ Tuyết gọi anh ấy đi xử lý, anh ấy sẽ nhanh chóng về thôi ạ."

"Đoàn Tuyên Hằng bắt đầu ra tay rồi?"

"Vẫn chưa ạ."

"Thiên Lạc"

"Vâng ạ?"

Tiêu Minh Đức thở dài, nói: "Nếu lần này Thiên Khải sụp đổ, cháu có còn ở bên Sở Hà nữa không?"

Xoa nhè nhẹ hai tay, Tư Không Thiên Lạc nói: "Thiên Khải sụp đổ, thì cháu vẫn là cháu, Tiêu Sở Hà vẫn là Tiêu Sở Hà."

"Thế nhưng Sở Hà nó sẽ trở thành kẻ không một xu dính túi, không quyền không thế, nó chỉ có thể là ông chủ nhỏ của một khách sạn hoặc một nhà hàng, hoặc cũng có thể là người chỉ có hai bàn tay trắng, vậy thì cháu có còn thích nó nữa không?"

"Cháu hiểu bác đang lo lắng điều gì, từ đầu cho đến bây giờ, điều khiến cháu và Tiêu Sở Hà hấp dẫn lẫn nhau, hoàn toàn không phải là vì gia thế hay bối cảnh gia đình của đối phương. Nếu Thiên Khải sụp đổ, thì cháu vẫn là cháu, và Tiêu Sở Hà vẫn là Tiêu Sở Hà, anh ấy muốn xây dựng lại Thiên Khải, cháu sẽ ủng hộ, anh ấy muốn trở thành họa sĩ hay làm bất cứ điều gì đó, vậy thì cháu cũng sẽ ủng hộ. Nhưng bây giờ xem ra khả năng đầu tiên có vẻ lớn hơn một chút, bởi vì anh ấy đã tìm được mục tiêu của chính mình, cháu tin anh ấy có thể thành công."

"Cháu nghĩ được như vậy thì ta cũng an tâm. Từ khi quen cháu, thằng Sở Hà nó đã thay đổi rất nhiều, có chí tiến thủ, cũng có mục tiêu, thực ra nó vô cùng có thiên phú ở phương diện kinh doanh. Có điều nó vẫn luôn giận ta, thậm chí là hận ta, nó giận ta, vì ta đã tự tiện sửa lại chuyên ngành, bắt nó phải học tài chính. Còn hận ta, vì ta đã không thể ở bên hai mẹ con nó khi bà ấy qua đời, hơiss!" Tiêu Minh Đức thở dài một tiếng, khóe mắt thoáng chốc đỏ hoe: "Không ngờ bà ấy lại rời bỏ ta sớm như vậy, hơiss! Phải đến bao giờ thì ta mới không còn bị cảm giác này chiếm giữ tâm tư."

Tiêu Minh Đức nói tiếp: "Tư Không Thiên Lạc! Ta muốn cảm ơn cháu, cảm ơn cháu vì đã làm Sở Hà thay đổi."

Tư Không Thiên Lạc ngượng ngùng nói: "Bác đừng nói vậy cháu ngại lắm ạ."

"Nguyên nhân thúc đẩy mỗi người đàn ông nhanh chóng trưởng thành không giống nhau, tình yêu, tình bạn, gia đình, lòng đố kỵ, sự thù hận, còn thằng Sở Hà trưởng thành thì chính là nhờ vào tình yêu." Tiêu Minh Đức ngã người dựa vào thành giường, hướng tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ông nói tiếp: "Sở Hà nó có kể với cháu về chuyện của mẹ nó chưa?"

Tư Không Thiên Lạc chọc chọc hai ngón tay, cụp mắt xuống: "Có kể một chút ạ."

"Mẹ của Sở Hà sống cũng chẳng dễ dàng gì, đi theo ta không được hưởng phúc, trái lại còn phải chịu cảnh khổ sở. Làm một người phụ nữ đứng sau lưng người đàn ông đã khó, thế nhưng làm một người phụ nữ đứng phía sau của người đàn ông thành đạt lại càng khó hơn. Ta vẫn cho rằng mình rất thành công, thực ra không phải vậy, đàn ông bề bộn tối tăm mặt mũi với sự nghiệp, sẽ phụ lòng người phụ nữ tốt luôn ở nhà chờ đợi mình. . . Thiên Lạc, không biết là cháu đã có chuẩn bị tâm lý sẵn cho hoàn cảnh đó chưa?"

------

Quán trà mang mùi hương và màu sắc cổ xưa, sau một bức bình phong chạm khắc hoa văn, nước trà nóng từ ấm trà được rót vào trong chén trà tinh xảo, Đoàn Tuyên Hằng thong dong đặt chén trà xuống trước mặt Tiêu Sở Hà, nâng tay tạo tư thế mời.

Tiêu Sở Hà nâng chén trà bốc hơi nghi ngút đưa đến bên miệng, thổi nhẹ một hơi rồi khẽ nhấp: "Nói đi, gọi tôi tới đây có chuyện gì?"

Đoàn Tuyên Hằng cài lại cúc ở tay áo sơ-mi, từ tốn mở miệng: "Lạc Thủy Thanh đi rồi, Đoàn Gia cũng đã bị các người giày vò không ít, bây giờ chỉ còn lại tôi và cậu, trong lòng chúng ta đều hiểu rõ là vì ai, nên mới dẫn đến tình trạng ngày hôm nay, đối với Thiên Khải mà nói, tôi chẳng muốn lãng phí quá nhiều thời gian như với Phong Hoa. . . Tôi muốn cậu rời xa Tư Không Thiên Lạc, với tư cách đền bù tổn thất, tôi sẽ mua lại hết số cổ phiếu của Đoàn Gia và số cổ phần của cậu ở Thiên Khải với giá cao gấp đôi trên thị trường hiện tại, hãy cân nhắc một chút."

Tiêu Sở Hà ngắm nghía chén trà tinh xảo, ánh mắt dừng lại tại hoa văn trên men sứ, nói: "Anh muốn tôi rời xa Thiên Lạc, thì tôi phải rời xa à, anh muốn cổ phần của Thiên Khải và Đoàn Gia thì tôi phải bán cho anh sao. . ." Ánh mắt thay đổi mục tiêu, hướng thẳng vào Đoàn Tuyên Hằng.

Tiêu Sở Hà cười lạnh nói tiếp: "Đoàn Tuyên Hằng, có phải anh đã quá đề cao bản thân rồi không? Anh thật sự coi cả cái thành phố Thượng Hải này cùng họ Đoàn với anh sao?"

"Chẳng lẽ là họ Tiêu?" Đoàn Tuyên Hằng tỏ vẻ nói: "Tiêu Sở Hà, lấy trứng chọi với đá, cậu sẽ chẳng được gì đâu."

"Được hay không thì phải thử mới biết."

"Nhưng tôi không muốn lãng phí thời gian nữa." Đoàn Tuyên Hằng cầm tập tài liệu ở ghế bên cạnh ném tới trước mặt anh, nói: "Xem đi, cậu sẽ cảm thấy rất hứng thú."

Tiêu Sở Hà chậm rãi mở tập tài liệu, rút giấy tờ bên trong ra, vừa nhìn thấy nội dung hai mắt bỗng trừng lớn, vội vã đọc thật nhanh, càng đọc lông mày anh càng nhíu chặt lại, tờ giấy bị siết mạnh. Giấy trắng mực đen rành rành ghi lại các giao dịch chuyển tiền, đầu tư vãng lai và một số chứng cứ ăn đút lót nhận hối lộ của Tiêu Minh Đức và Đoàn Thế Hùng, vẫn là được ghi rất chi tiết. . .

Giọng của Đoàn Tuyên Hằng vang lên không hề có một chút hơi ấm: "Với thân thể khỏe mạnh của bác trai mà ngồi tù dăm ba năm cũng chẳng hề gì, nhưng tôi vừa được nghe nói, hình như bác trai vừa mới nhập viện. Tim mạch vành phải không? Chậc chậc chậc. . . Bệnh tim này không thể để xảy ra sơ xuất gì được, cảm xúc cũng không thể kích động, nếu không cẩn thận thì sẽ. . ."

Đoàn Tuyên Hằng ngắm nghía chén trà, khóe miệng từ từ nhếch lên.

Tiêu Sở Hà thật sự muốn đập nát khuôn mặt của anh ta.

Đoàn Tuyên Hằng nói tiếp: "Điều kiện mà tôi đưa ra đã quá ưu đãi cho cậu rồi, cộng thêm cái này mà vẫn không được, vậy thì tôi đành phải chơi cứng chứ không chơi mềm, đến lúc đó thì cả người lẫn của cũng đều không còn, không một xu dính túi còn hại Tiêu Minh Đức phải ngồi tù, đó là lỗi của Tiêu Sở Hà cậu."

"Ầm!" Chứng cứ phạm tội đập mạnh xuống mặt bàn, chén trà hơi nghiêng ngả, Tiêu Sở Hà dữ dằn trừng Đoàn Tuyên Hằng, anh nói: "Đoàn Tuyên Hằng, đừng quên là Đoàn Thế Hùng cũng tham gia vào đây, ông ấy cũng là cha của anh, nếu như để thứ này bị lộ ra ngoài, vậy thì cả hai người họ đều không chạy thoát được."

Đoàn Tuyên Hằng liếc nhìn Tiêu Sở Hà một cái, lạnh lùng mở miệng: "Tôi nghĩ hình như cậu đã lầm rồi, Đoàn Thế Hùng là cha của Thiên Lạc, không phải là cha tôi, nhưng nếu Thiên Lạc gả cho tôi thì mối quan hệ đó sẽ khác, có muốn cho họ ăn cơm tù hay không, tất cả điều tùy thuộc ở Tiêu Sở Hà cậu, suy nghĩ cho kỹ đi!"

Đoàn Tuyên Hằng sửa sang lại Âu phục đứng dậy rồi bỏ đi, Tiêu Sở Hà căm hận đến nghiến răng nghiến lợi, xé tan nát tài liệu trong tay thành trăm ngàn mảnh nhỏ. Lửa giận khuấy đảo lòng anh, không thể từ bỏ Tư Không Thiên Lạc, cũng không thể từ bỏ Thiên Khải, càng là không thể để Tiêu Minh Đức đi ngồi tù, anh rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Tiêu Sở Hà tưởng Tư Không Thiên Lạc đã về rồi, lúc quay lại bệnh viện An Thế thì anh mới biết, hóa ra cô vẫn luôn ở đây, cô đang ngồi cạnh giường bệnh của Tiêu Minh Đức, vừa gọt táo vừa cùng ông trò chuyện. Trong dãy hành lang thật dài, Tiêu Sở Hà nhìn qua cửa sổ thấy hai người đang cười nói vui vẻ bên trong, lòng thanh thản nhưng đồng thời cũng đấu tranh dữ dội, rốt cuộc là phải từ bỏ ai. . .

Sự lựa chọn khó khăn nhất trong 29 năm anh sống trên đời, vô cùng căm ghét khi phải chọn lựa giữa hai người thân yêu nhất, cảm giác bất lực, vô vọng bủa vây quanh anh, Tiêu Sở Hà nặng nề tựa người vào vách tường lạnh băng.

Tư Không Thiên Lạc vừa đẩy mở cửa, thì trông thấy Tiêu Sở Hà không biết đã đứng đợi bên ngoài từ bao giờ: "Về rồi sao anh không vào trong?"

"Đang định vào đây." Tiêu Sở Hà gượng cười, nhưng vẻ mệt mỏi trên gương mặt không thể nào che giấu được, Tư Không Thiên Lạc hỏi: "Đoàn Tuyên Hằng tìm anh rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Chuyện công ty, tự anh giải quyết được, em không cần lo lắng đâu." Tiêu Sở Hà giơ hai tay ôm mặt cô, khuôn mặt bé nhỏ trong lòng bàn tay anh bỗng biến dạng, đôi môi xinh đẹp chu lên tạo thành hình chữ O, đáng yêu chết đi được.

Tiêu Sở Hà nặng nề hôn lên cánh một cô một cái, anh nói: "Vợ à, để em phải vất vả rồi."

Anh vừa gọi cô là vợ à, thì Tư Không Thiên Lạc đã cảm thấy ngượng ngùng: "Em đâu có giúp được gì nhiều đâu, anh mau vào thăm bác đi, từ lúc tỉnh lại đến giờ bác cứ nhắc anh mãi, em đi nhà vệ sinh một lát sẽ quay lại." Tiếng nói nhỏ nhẹ thốt ra như thể đang ngậm kẹo đường trong miệng, Tư Không Thiên Lạc đẩy hai bàn tay to đang ôm mặt cô ra, nhăn nhăn mũi xoay người bước đi.

Tiêu Sở Hà đẩy mở cửa phòng, đi tới ngồi bên giường bệnh. Tiêu Minh Đức khen Tư Không Thiên Lạc không ngớt, Tiêu Sở Hà chỉ biết mỉm cười nhàn nhạt.

Tiêu Minh Đức nhận ra con trai có tâm sự, bèn hỏi đến chuyện mà ông quan tâm nhất: "Lần này đấu với Đoàn Tuyên Hằng, con nắm chắc được bao nhiêu phần?"

"Nói thật thì con không hề nắm chắc, anh ta đánh lén Phong Hoa khiến họ không kịp trở tay, hiện tại con chỉ biết đi bước nào thì hay bước nấy." Tiêu Sở Hà nói: "Ba, Thiên Khải là do một tay ba vất vả gây dựng nên, nếu Thiên Khải thật sự sụp đổ trong tay của con, vậy thì ba có thất vọng không? Có oán giận con không?"

Tiêu Minh Đức trầm mặc hồi lâu mới nói: "Thất vọng."

Cảm giác khó chịu trong lòng Tiêu Sở Hà lại tăng lên thêm vài phần.

Tiêu Minh Đức cầm tay con trai lên vỗ vỗ vào tay anh, ông nói: "Nhưng ta còn sẽ mãn nguyện hơn nếu được nhìn thấy con tự xây dựng nên một công ty cho riêng mình. Lập nghiệp thì dễ, giữ nghiệp mới khó, tuy con học tài chính và cũng đã lăn lộn trong xã hội được vài năm, nhưng chính thức tiếp xúc với nghiệp vụ thì cũng chỉ mới được vài tháng, về kinh nghiệm làm việc thì con kém Đoàn Tuyên Hằng không chỉ một hai phần mà là hơn 6 năm, con thua cậu ta cũng là chuyện rất bình thường."

Tư Không Thiên Lạc đã đi nhà vệ sinh trở lại, nhưng không vào phòng, cô nghĩ hai cha con anh cần không gian riêng tư. Bỏ chiếc khăn ướt hương trà xanh man mát đang dán trên chóp mũi xuống, cô nhìn qua ô cửa sổ thủy tinh, cô thấy hai cha con đang nói chuyện với nhau, từ nụ cười miễn cưỡng của Tiêu Sở Hà, cô chắc chắn rằng anh đang có chuyện gì đó rất khổ tâm.

Lúc ra khỏi bệnh viện An Thế thì trời cũng đã chạng vạng tối, giờ tan làm cao điểm xe cộ chen nhau như mắc cửi, trong ghế phụ xe, Tiêu Sở Hà gác khuỷu tay lên cửa sổ, bàn tay hơi miết nhẹ vầng trán.

Tư Không Thiên Lạc thấy vậy hỏi: "Tiêu Sắt, có phải anh gặp chuyện gì đó khó giải quyết không?"

Tiêu Sở Hà đưa mắt nhìn cô, bàn tay to giơ lên luồn vào xoa xoa mái tóc mềm mại: "Còn có thể có chuyện gì được?"

Tư Không Thiên Lạc không tin nhưng cũng không tiếp tục hỏi, xe chậm chạp tiến lên theo dòng phương tiện di chuyển trên đường, hai người không về nhà mà đi tới quán mì thịt bò, trong lúc ăn mì, cô hỏi, anh đáp, câu được câu không, sau cùng cô không nói gì nữa, anh cũng im lặng làm thinh.

Lúc xe chạy tới đạo quán Vô Song, Tiêu Sở Hà ấn vai cô ngồi lại trên xe, nói: "Tối nay anh muốn ở một mình."

Bước lên, vung kiếm, lùi lại. . . Bước lên, vung kiếm. . .

Động tác đơn điệu buồn tẻ lặp đi lặp lại, trời càng lúc càng tối, ánh đèn sáng rực xuyên qua cửa sổ như trải dài màn đêm tới vô tận.

Trong chiếc Aston Martin, Tư Không Thiên Lạc khoanh tay nhìn chăm chú vào dáng người đang chuyển động in bóng trên cửa sổ phía trước, hoa tuyết cũng bắt đầu rơi xuống từ không trung, một bông, hai bông. . . Lác đác đã hạ xuống kính chắn gió.

Lúc Tiêu Sở Hà ngồi vào trong xe, trên người anh mang theo thân thể nhẹ nhàng khoan khoái thoảng mùi sữa tắm: "Đợi lâu không?"

"Không sao." Tư Không Thiên Lạc nói.

Xe xuất phát rời khỏi khoảng sân rộng của kiếm đạo quán Vô Song, đón gió tuyết chạy về hướng SW Palace, tốc độ nhanh đến điên cuồng.

Đánh tay láy đỗ xe gọn gàng vào trong ga-ra, Tiêu Sở Hà tháo dây an toàn, trầm ngâm một lát mới nói: "Thiên Lạc, anh có chuyện muốn nói với em."

"Chuyện gì vậy?" Tư Không Thiên Lạc vẫn đang đợi những lời này của anh.

Tiêu Sở Hà nói: "Chiều nay Đoàn Tuyên Hằng đã hẹn gặp anh."

"Để bàn chuyện gì?"

"Trong tay anh ta có chứng cứ phạm tội của ba anh và Đoàn Thế Hùng."

"Cái gì?" Tư Không Thiên Lạc nhíu mày không thể tin được: "Đoàn Thế Hùng và ba anh phạm tội gì? Tại sao anh ta lại có chứng cứ đó, anh ta uy hiếp anh sao?"

"Đều là thương nhân thì còn có thể phạm tội gì, biển thủ công quỹ, cũng liên quan đến luật kinh tế, những tội này đủ để phán vài năm. Đoàn Tuyên Hằng bảo anh rời xa em, anh ta sẽ mua lại cổ phần của Đoàn Gia và Thiên Khải trong tay anh với giá gấp đôi, còn không thì sẽ tốt giác ba của anh. . . Tên đó đúng là quá tuyệt tình."

"Tố giác ba anh thì Đoàn Thế Hùng cũng không thoát khỏi liên quan, Đoàn Tuyên Hằng sẽ làm thế sao? Cho dù không phải là cha ruột nhưng nếu không có Đoàn Thế Hùng thì anh ta có thể có được ngày hôm nay không? Đúng là cách làm của kẻ đê tiên." Tư Không Thiên Lạc lo lắng hỏi: "Anh định làm thế nào, rời xa em sao?"

"Không, anh sẽ không rời xa em, nhưng anh cũng không thể để cho ba của mình ngồi tù." Tiêu Sở Hà mỏi mệt mỏi gục xuống vô lăng, nói ra quyết định cuối cùng: "Thiên Lạc, anh đã quyết định. . . Thay ba anh gánh tội biển thủ công quỹ."

"Gánh tội thay, Tiêu Sắt anh điên à? Những chuyện đó không phải anh làm, tại sao anh phải đi gánh tội thay, chứng cứ trong tay Đoàn Tuyên Hằng giấy trắng mực đen đều chỉ điểm tên của ba anh, anh muốn gánh thay là có thể gánh được liền sao? Anh coi tất cả người trong thiên hạ là kẻ ngốc hết sao? Cảnh sát họ sẽ không điều tra à?"

Một đôi mắt đẹp trừng anh, trừng đến nỗi sắp chảy cả nước mắt, Tư Không Thiên Lạc nói: "Anh đi tù thì em phải làm sao? Bảo em chờ anh sao? Một năm, hai năm hay ba năm, hoặc thậm chí là năm năm, mười năm, mười tám năm, Tiêu Sắt, rốt cuộc thì anh có nghĩ cho cảm nhận của em hay không a?"

"Thiên Lạc, anh cũng không hề muốn như vậy, nhưng anh cũng không còn cách nào khác, bệnh tình của ba anh, em cũng biết rồi đấy, lời bác sĩ nói em cũng nghe thấy rồi, tim của ba anh hiện tại không thể chịu đựng được thêm đả kích nữa, bất cứ lúc nào ông ấy cũng có thể. . . Anh không thể để quãng đời còn lại của ba anh phải trải qua ở trong tù. Tuy những năm qua tình cảm giữa anh và ông ấy không được tốt lắm, những cho dù có nói thế nào đi chăng nữa, thì ông vẫn là người cha đã sinh ra và nuông nấng anh trưởng thành, anh là một người con, chỉ có thể làm như vậy, Thiên Lạc, mong em hãy hiểu cho anh."

"Tiêu Sắt, xin lỗi, em không thể hiểu được." Tư Không Thiên Lạc giận dữ đẩy mở cửa xuống xe, đi vào trong tòa nhà SW Palace nhìn thân hình nhỏ nhắn kia dần dần đi xa, Tiêu Sở Hà cắn răng, hung hăng nện mạnh vào vô lăng một cái, sau đó cũng đuổi theo cô lên lầu.

Bên trong căn hộ ở tầng 20, Tư Không Thiên Lạc khóa trái cửa phòng ở một mình bên trong, Tiêu Sở Hà điên cuồng phá cửa: "Tư Không Thiên Lạc, em mở cửa cho anh đi, mở cửa ra đi em, chúng ta bình tĩnh nói chuyện, biết đâu mọi chuyện không tồi tệ như em nghĩ, anh nhận tội thay ba, Đường Liên sẽ có cách giúp anh ra ngoài."

Tư Không Thiên Lạc ở trong phòng hét: "Còn chuyện gì tồi tệ hơn việc anh phải ngồi tù? Tiêu Sắt anh cho rằng Đoàn Tuyên Hằng sẽ dễ dàng để anh thoát ra ngoài được sao? Không biết chừng mục đích thực sự của tên đó chính là ép anh phải đi tù."

Tiêu Sở Hà rống: "Tiêu Sở Hà anh có thể chấp nhận thất bại, nhưng không thể không đánh mà đã lui, anh cũng không thể buông tay mà dâng em cho người ta. Nếu làm vậy thì anh cũng chẳng phải là đàn ông nữa."

"Tư Không Thiên Lạc em cũng không phải là đồ vật, dựa vào đâu mà phải dâng em cho người ta." Tư Không Thiên Lạc không chịu yếu thế cũng rống to.

"Thiên Lạc, em đợi anh không được sao?"

"Em không muốn." Một câu này của cô nghe ra âm mũi nặng nề, Tiêu Sở Hà chắc chắn một điều rằng, cô ấy đang khóc, trái tim vốn đã hỗn loạn giờ hoàn toàn bị Tư Không Thiên Lạc khuấy đảo cho càng loạn hơn, càng đau hơn, anh đập cửa quát: "Tư Không Thiên Lạc, em mau mở cửa ra cho anh, có nghe thấy không?"

Một vật nặng nện mạnh lên cánh cửa, sau đó là tiếng quát mang theo cảm xúc nặng nề: "Cút!"

Bên trong căn phòng tĩnh mịch Tư Không Thiên Lạc đã khóc đến không thành tiếng, bên ngoài cửa phòng vành mắt của Tiêu Sở Hà cũng đã đỏ hoe, anh nghẹn ngào nói: "Thiên Lạc, anh yêu em. . . Em phải đợi anh."

Anh yêu em. . . Câu mà tất cả những cô gái đang yêu, thích được nghe nhất, nhưng Tư Không Thiên Lạc thì lại vô cùng sợ, khi phải nghe được câu này từ Tiêu Sở Hà.

Lúc bất chấp tất cả lao vào xe của Mộc Thanh Dương, Tiêu Sở Hà đã từng nói anh yêu cô, bây giờ anh muốn đi gánh tội thay cho Tiêu Minh Đức, anh cũng nói anh yêu cô, nếu như tình yêu mà nặng nề đau đớn đến như thế này, vậy thì Tư Không Thiên Lạc cũng không muốn yêu nữa.

Bởi vì nó ngược tâm đến mức khiến cho con người ta nói không nên lời. . .

Tiếng khóc nghẹn ngào nức nở vọng qua cánh cửa ngăn cách giữa hai người, Tiêu Sở Hà cảm thấy bản thân lúc này vô cùng bất lực, trái tim bị tiếng khóc nức nở kia làm cho vỡ vụn, cả tinh thần lẫn thể xác đều mỏi mệt, anh dựa vào ván cửa từ từ ngồi xuống.

Ngoài ban công tuyết rơi trắng xóa, gió Bắc vô tình rít gào thổi qua những chậu xương rồng bên ngoài, nhưng thời tiết bên ngoài dù có khắc nghiệt đến đâu, thì cũng vẫn không khắc nghiệt bằng tâm trạng trong lòng của hai người họ lúc này.

Không biết là thời gian đã trôi qua bao lâu, một tiếng, hai tiếng, hoặc là đã trôi qua nhiều hơn thế nữa. . .

Sau một tiếng "cạch" của chốt khóa, cửa phòng ngủ mở ra, Tiêu Sở Hà đang ngồi trên ghế sofa đứng bật dậy, nhìn chằm chằm người đang chậm rãi đi về phía mình không chớp mắt.

Vải voan mỏng manh miễn cưỡng che đi những nơi quan trọng, Tư Không Thiên Lạc đứng trước mặt anh, hai mắt vừa đỏ vừa sưng tựa như hai hạt đào nhìn anh chăm chú, cô nói: "Nếu anh đã quyết định, vậy thì em sẽ cho anh thứ mà anh muốn."

"Cái gì?" Tiêu Sở Hà cất giọng khàn khàn hỏi.

"Một đứa con."

Tiêu Sở Hà ngẩn người, ánh mắt vô định nhìn cô.

Tư Không Thiên Lạc mạnh dạn ngồi lên trên đùi anh, ôm cổ hôn môi trêu đùa anh, dần dần chìm đắm, Tiêu Sở Hà kéo về một chút lý trí còn sót lại, ngăn cản bàn tay nhỏ bé đang làm loạn của cô, anh nói: "Một mình nuôi con rất vất vả, Thiên Lạc, anh không thể. . ."

Tư Không Thiên Lạc đã hạ quyết tâm, ánh mắt lóe lên sự bất chấp tất cả nhìn anh: "Nếu không có thứ ràng buộc tình cảm này của anh, em sẽ ngồi lên trên đùi của người đàn ông khác."

Lời của cô vừa nói ra tựa như đâm vào tim của Tiêu Sở Hà, rõ ràng anh có tự tin 100% rằng chuyện đó sẽ không xảy ra, nhưng nghe thấy cô nói vậy cơn ghen vẫn là bùng phát dữ dội, Tiêu Sở Hà nghiến răng trừng mắt nói: "Tư Không Thiên Lạc, em dám sao?"

Tư Không Thiên Lạc nhướng mày khiêu khích: "Anh có thể thử xem."

Tiêu Sở Hà bị dồn ép, nổi giận, anh xoay người đè cô xuống dưới thân, gấp gáp điên cuồng hôn cô, vuốt ve cô, vải vóc mỏng manh cũng bị rách toạc trong tay anh, thân thể mềm mại thơm ngát dưới thân anh trào dâng mật ngọt, anh liều lĩnh xông vào thế giới của cô, bàn tay to đỡ hai bên eo cô mãnh liệt đụng chạm. . . Những nụ hôn ẩm ướt cùng đầu lưỡi không ngừng dạo chơi trên vùng cổ và xương quai xanh của cô, lúc sắp đạt tới cao trào, anh gọi tên cô: "Tư Không Thiên Lạc, anh yêu em."

Cô che miệng anh lại, nghẹn ngào nuốt nước mắt: "Sở Hà, xin anh đừng nói. . ."

Đây vẫn là lần đầu tiên cô gọi tên anh như thế không phải cả họ lẫn tên, chỉ đơn giản hai từ "Sở Hà!!" Cái tên trước nay cô vẫn luôn ít khi gọi đến, nhưng lần này lại gọi đến nghẹn ngào cảm xúc. . .

Vốn là cảnh sắc tình yêu vô cùng đẹp đẽ, nhưng giữa đêm đông giá lạnh lại khiến cho lòng người chua xót tiếc thương, qua đêm nay không biết là phải mất bao lâu nữa anh mới có thể yêu thương cô một cách trọn vẹn như thế này, trong lòng đau đớn khôn nguôi, Tiêu Sở Hà một lần lại một lần hung hăng yêu thương cô, một lần nữa lại gieo những hạt giống quý báu của tình yêu vào tận sâu nơi ấm áp, mãi cho đến khi chân trời hừng sáng, hoa tuyết cũng ngừng rơi. . .

------

Sáng sớm, bệnh viện An Thế không có nhiều người.

Tiêu Minh Đức thì đang ngủ, Tiêu Sở Hà thì không đánh thức ông, anh chỉ lẳng lặng ngồi xuống bên giường, nhìn người cha đang nhắm mắt ngủ trông thật yên bình, anh khẽ chạm vào những mạch máu nổi trên mu bàn tay nhợt nhạt của ông.

Lần đầu tiên cảm thấy cha đã già rồi. . .

Tư Không Thiên Lạc ngồi trên ghế bên ngoài hành lang, hai tay nắm chặt, ánh mắt thì trống rỗng vô định. . .

Một lúc sau, Tiêu Sở Hà đi ra, cô tiến đến giữ tay anh lại.

"Thiên Lạc, anh phải đi rồi." Tiêu Sở Hà nói.

"Tiêu Sắt, anh đừng đi."

"Chúng ta đã nói chuyện ổn thỏa trước đó rồi, em định không giữ lời sao?"

"Em đổi ý." Tư Không Thiên Lạc nhìn anh như hờn dỗi, trong mắt sương giăng mịt mù, cô nói: "Em đi xin cha, ông ấy nhất định sẽ có cách, chuyện của Thiên Khải và cả chuyện của cha anh Vincent đều giải quyết được."

"Không được!" Tiêu Sở Hà sợ cô khóc, tiến lên nâng gương mặt cô nghẹn ngào của cô lên, tay anh sờ sờ đầu cô giọng nói đầy sự nuông chiều: "Đây là Trung Quốc không phải Anh Quốc, anh cũng biết Tư Không Trường Phong ông ấy có thừa sức để giải quyết những chuyện như thế này, nhưng đây là Trung Quốc. . ."

"Em mặc kệ mọi chuyện có như thế nào, em không thể để anh đi vào chỗ như thế được, cho dù là một ngày hay là một giờ, thậm chí là một giây em cũng không muốn anh vào đó." Những giọt lệ nặng trĩu cũng không kìm được nữa mà rơi xuống.

Tiêu Sở Hà cúi đầu hôn lên trán cô, tay anh nhẹ nhàng lau đi những gọi lệ kia: "Thiên Lạc, em đừng khóc. . . Đừng làm như thể chúng ta sắp sinh ly tử biệt, anh đảm bảo với em, chỉ cầm qua mấy hôm, Đường Liên sẽ đưa anh ra ngoài."

Trong phòng bệnh, Tiêu Minh Đức đã sớm thức dậy, vài lời nói không rõ ràng lọt vào tai ông, nhớ lại thần sắc của con trai mình vào ngày hôm qua, cùng với những chuyện vẫn luôn giữ kín trong lòng, ông đột nhiên ý thức được điều gì đó.

Việc xảy ra bất ngờ cũng không khiến ông kinh ngạc là mấy, bởi vì từ bấy lâu nay ông đã tính toán đường lui cho mình trước.

Tiêu Minh Đức gắng gượng đứng lên, bàn tay nổi gân xanh vươn về phía điện thoại đầu giường.

Làm việc sai trái thì sớm muộn gì cũng phải gánh chịu lấy hậu quả.

Tiêu Minh Đức vì lòng tham nhất thời nên đã biển thủ công quỹ của công ty, ông muốn tự thú với cảnh sát, nhưng trước khi tự thú, ông đã gọi điện cho Đoàn Thế Hùng.

Khi ấy Đoàn Thế Hùng đang ăn cơm với người nhà, sau khi nghe tin đã giận dữ lật tung bàn ăn, hung hăng tát Từ Giai Oánh một cái rất mạnh. Biết được chân tướng của sự việc, Đoàn Tiểu Nhạc căm hận Từ Giai Oánh đến tận xương tủy, Từ Giai Oánh thì lại mang hết tội lỗi đổ lên đầu hai mẹ con Lạc Thủy Thanh.

Đoàn Tiểu Nhạc vừa khóc vừa nói: "Nhưng người tống ba vào tù là mẹ, không phải Lạc Thủy Thanh, cũng không phải Tư Không Thiên Lạc"

Trong lúc đang cãi nhau, thì Đoàn Thế Hùng đã bị cảnh sát đến bắt đi, Đoàn Tiểu Nhạc dùng một loại ánh mắt gần như căm thù sâu sắc nhìn Từ Giai Oánh, sau đó liền chạy lên lầu, lấy vali nhét quần áo lộn xộn vào trong, vừa khóc vừa thu xếp.

Sau khi nhanh chóng gói ghém tất cả, cô vội vã chạy xuống lầu, kéo vali xông ra cửa.

Từ Giai Oánh cản lại, nói: "Tiểu Nhạc, con đây là muốn làm gì hả?"

Đoàn Tiểu Nhạc cắn chặt môi dưới, khóe mắt rưng rưng, hất cằm nói: "Con quyết định nghe theo lời anh, rời khỏi cái nhà này."

"Không được, con mà đi thì chỉ còn lại một mình mẹ. Con không thể đi." Từ Giai Oánh cướp lấy chiếc vali.

"Mẹ, mẹ thật đáng sợ, con không dám ở cùng một chỗ với mẹ nữa." Đoàn Tiểu Nhạc đã quyết tâm, vứt lại vali, nước mắt ròng ròng chạy ra khỏi dinh thự nhà họ Đoàn.

"Cái gì?" Khóe miệng của Từ Giai Oánh run rẩy, mãi không phát ra được tiếng nào, phản ứng kịch liệt của cô con gái đã đánh gục bà ta, bà ta ngã ngồi xuống nền nhà lạnh buốt, nhìn ngôi dinh thự bốn vách tường trống trơn không có hơi ấm, bà ảm đạm rơi lệ. . .

Sau khi khai báo rõ ràng hành vi vi phạm luật kinh tế của mình, Đoàn Thế Hùng cầu xin cảnh sát cho ông gọi một cuộc điện thoại cuối cùng, cảnh sát đồng ý lời thỉnh cầu của ông.

Đoàn Thế Hùng gọi cho Tư Không Thiên Lạc, nói: "Tiểu Lạc, con không tha thứ cho ba, ba cũng không trách con, ba thực sự xin lỗi con, ba đã sai rồi, ba không nên vứt bỏ con và mẹ để cưới người đàn bà ác độc Từ Giai Oánh đó."

"Việc đã đến nước này, bây giờ có nói gì thì cũng vô ích thôi." Giọng bình tĩnh của Tư Không Thiên Lạc khiến cho người ta không nghe ra được chút nào là sự thương cảm.

"Tiểu Lạc, ba để lại cho con 40% cổ phần của Đoàn Gia, con phải coi chừng Đoàn Tuyên Hằng, nó đối với con có dã tâm bất lương, vì để chiếm được toàn bộ Đoàn Gia nên nó mới tiếp cận con."

"Yên tâm đi, tôi sẽ không để cho anh ta có cơ hội đó, ông nhớ bảo trọng!" Tư Không Thiên Lạc cúp điện thoại.

Con đường đó là tự ông đi, kết cục bị người thân xa lánh chỉ có thể tự trách chính mình, Đoàn Thế Hùng, ngày tháng sau này ông hãy tự bảo trọng!

Bằng chứng vô cùng xác thực, Đoàn Thế Hùng ngay lập tức đã bị giam giữ, Tiêu Minh Đức do thân thể không khỏe nên được ở lại bệnh viện An Thế và bị giám sát 24/24.

Tiêu Sở Hà nhờ vào các mối quan hệ của Diệp An Thế cùng với các mối quan hệ trong tối của Đường Liên, nên đã vào được phòng bệnh, anh nắm bàn tay già nua của Tiêu Minh Đức, nghẹn ngào nói: "Ba, ba không nên tự thú."

Tiêu Minh Đức mỉm cười, không coi sự việc này là quá nặng nề, ông nói: "Trước kia ta luôn răn dạy con, là đàn ông thì phải có trách nhiệm, nếu như ngay cả đến một chút dũng khí thừa nhận sai lầm mà ta cũng không có, vậy thì Tiêu Minh Đức ta sao dám xưng là đàn ông, cũng không xứng đáng làm một người cha. . . Sở Hà, con phải nhớ cho kỹ, đừng để lợi ích trước mặt làm mờ đi đôi mắt, lý trí của con nhất định phải phân biệt rõ, tiền sạch và tiền bẩn, đâu là tiền nào có thể kiếm được đâu là tiền nào không thể, ta chính là ví dụ rõ ràng nhất của con."

Cánh truyền thông thì luôn luôn có khứu giác nhạy bén, vì thế nhanh chóng phát hiện ra sự việc, tin tức về hai chuỗi tập đoàn lớn nổi tiếng dính líu đến luật kinh tế bị truyền đi rất nhanh, dư luận xôn xao, ai ai cũng biết.

Xem ra những nhân vật trong giới kinh doanh cũng chẳng ai ra gì, người làm ăn có mấy ai trong sạch, cũng như câu nói của một vị hiền triết nào đó: "Không có bông tuyết nào là trong sạch cả."

Đoàn Thế Hùng và Tiêu Minh Đức chẳng qua là vì quá đen đủi cho nên mới bị người ta nắm được thóp. . .

Nhưng đối với thị trường chứng khoán chỉ cần một dao động nhỏ thôi là dẫn tới bất ổn định, tình thế vô cùng nghiêm trọng, cổ phiếu của Đoàn Gia và Thiên Khải sụt giá thảm hại, trong khi đó một nhân vật đến từ Thịnh Thế ở thành phố Hàng Châu, Đoàn Tuyên Hằng dã tâm hừng hực trắng trợn thu mua hết.

Trong phòng VIP của Điêu Lâu Tiểu Trúc, Đoàn Tuyên Hằng và cổ đông lớn của Thiên Khải – Mã Vĩnh Thành, cả hai đang nâng ly chúc mừng. . .

Thiên Khải lâm vào hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng, cần phải bỏ ra gấp một khoản vốn lớn để nâng giá cổ phiếu, Tiêu Sở Hà bận tối mắt tối mũi, cũng may chuyện của Tiêu Minh Đức còn có Đường Liên, Diệp An Thế và Lý Phàm Tùng, mấy người họ đang dựa vào các mối quan hệ để giúp đỡ, chờ sau khi mở phiên tòa xét xử tuyên an, thì Đường Liên sẽ tìm lý do để đưa Tiêu Minh Đức ra ngoài.

Người giúp đỡ ta trong thời khắc nguy nan nhất, mới chính là bạn bè thực sự.

Bạn bè, Tiêu Sở Hà nghĩ đến Lôi Vô Kiệt, đau lòng đến cắn răng.

------

Càn Đông - MFast.

Tư Không Thiên Lạc đang thử xe ở bãi sân sau rộng rãi, cô thì mù tịt về công việc kinh doanh, vì thế không thể giúp được gì nhiều cho Tiêu Sở Hà, chỉ có thể yên lặng ở bên cạnh anh, ủng hộ anh, cố gắng không quấy rầy anh, giúp anh khôi phục chiếc xe yêu quý.

Diệp Nhược Y mặc đồng phục cảnh sát oai phong đứng bên ngoài quan sát cô, Tư Không Thiên Lạc chuyển động vô lăng, quay đầu xe chạy đến chỗ cô bạn rồi dừng lại, mở cửa xuống xe.

Tư Không Thiên Lạc nói: "Sao cậu lại tới đây?"

Từ khi Lôi Vô Kiệt đối đầu với Tiêu Sở Hà, Diệp Nhược Y và Tư Không Thiên Lạc, cả hai người họ cũng chưa từng gặp nhau và cũng chưa từng nói chuyện điện thoại lại với nhau.

"Không có gì, qua thăm cậu một chút." Diệp Nhược Y tháo găng tay, chạy quanh chiếc Reventon một vòng, cười nói: "F-22 trên mặt đất đúng là rất trâu bò!"

Có vẻ tâm tình của cô bạn không tệ. Tư Không Thiên Lạc cười nhạt một tiếng, quay mặt sang chỗ khác.

"Thiên Lạc. . ." Giọng vui vẻ ảm đạm đi vài phần, Diệp Nhược Y nhìn góc nghiêng bên mặt của cô, nói: "Mình và Lôi Vô Kiệt chia tay rồi."

Tư Không Thiên Lạc quay đầu lại nhìn cô, nghi vấn hỏi: "Chia tay? Không phải hai người đã tiến đến bước bàn chuyện hôn nhân rồi à? Nhược Y, tại sao cậu lại có thể nói chia tay là chia tay như vậy được?"

Diệp Nhược Y không khách khí đặt mông ngồi xuống mui trước giống của chiếc Reventon, rầu rĩ nói: "Mấy ngày qua mình không liên lạc với cậu, là bởi vì chẳng còn mặt mũi nào mà gặp cậu, tuy thời gian chúng ta quen nhau không phải quá dài, nhưng cũng không phải là ngắn, Thiên Lạc, mình thực sự coi cậu như em gái trong nhà a. Vào lúc mình khó khăn nhất, cần tiền nhất, vẫn là cậu đã không màng đến nguy hiểm mà xoay xở giúp mình, Diệp Nhược Y mình không phải người không có lương tâm, cậu đối với mình tốt như thế nào, mình đều nhớ rõ trong lòng, mãi cũng không thể quên! Còn chuyện tên khốn bội bạc Lôi Vô Kiệt đi theo Đoàn Tuyên Hằng đối phó với Tiêu Sở Hà, chuyện này cũng là sau khi nghe Vô Tâm nói mình mới biết, nói không được, khuyên nhủ cũng không nghe, thế nên mình phải vạch rõ giới hạn, chia tay là lựa chọn tốt nhất."

"Nói chia tay là chia tay, cậu vẫn dứt khoát như vậy." Tư Không Thiên Lạc không đồng ý với cách làm của bạn mình, cô hỏi: "Cậu có yêu anh ta không?"

Có yêu không?

Yêu không?

Diệp Nhược Y cũng đã từng nhiều lần tự hỏi mình vấn đề này.

Cô thở dài, nói: "Khi tình yêu mâu thuẫn xen lẫn với tình bạn, mình cũng giống như những cô gái khác, mình cũng muốn lựa chọn tình yêu, thế nhưng, làm như vậy mình sẽ rất có lỗi với lương tâm của chính mình, cả đời này cũng không thể ngẩng đầu ở trước mặt cậu được, mình không muốn làm một kẻ hèn hạ có lỗi với bạn bè giống như Lôi Vô Kiệt."

"Diệp Nhược Y, cậu hành động quá nghĩa khí rồi."

"Dù sao bọn mình cũng đã chia tay, giờ có nói gì thì cũng vô dụng." Diệp Nhược Y đi tới khoác vai Tư Không Thiên Lạc, hào sảng nói: "Hơiss ~ ! Đừng nói những chuyện này nữa, chúng ta đi uống vài ly đi."

Hai người đến Tuyết Lạc Sơn Trang ăn cơm, uống trà, sau đó tiếp tục chiến đấu ở chiến trường Thiên Ngoại Thiên.

Diệp An Thế biết chuyện Diệp Nhược Y đã chia tay với Lôi Vô Kiệt, anh ôm vai cô an ủi nói: "Cảnh sát Diệp, Diệp đại mỹ nữ, thực ra tôi cũng thầm mến em từ rất lâu rồi."

"Thôi đi, cái tên Vô Tâm trăng hoa nhà anh!" Diệp Nhược Y đưa tay chỉ chỉ vào ngực của Diệp An Thế, chạm cốc với Tư Không Thiên Lạc

Lý Phàm Tùng cười nói: "Vô Tâm, sao cậu gặp mỹ nữ nào cũng có thể nói ra câu đó được nhỉ?"

Diệp Nhược Y hỏi: "Lý Phàm Tùng, anh nhìn mặt anh ta đi, có thấy gì không?"

Lý Phàm Tùng nhìn Diệp An Thế chằm chằm, khó hiểu nói: "Có nhìn thấy gì đâu?"

"Không nhìn thấy là đúng rồi, bởi vì trên mặt của Vô Tâm có còn miếng nào gọi là liêm sỉ đâu!"

"..."

Tư Không Thiên Lạc cười cười nâng ly mời mấy người họ.

Diệp An Thế bĩu môi chạm ly với các cô, cặp mắt sắc sảo bắt gặp Đoàn Tuyên Hằng đang cùng một cô gái xinh đẹp đi từ trên tầng một đi xuống.

Trông thấy Tư Không Thiên Lạc bên quầy bar, con ngươi của Đoàn Tuyên Hằng híp lại, nói nhỏ hai câu với Lãnh Tiểu Mạn ở bên cạnh, Lãnh Tiểu Mạn liếc nhìn Tư Không Thiên Lạc với vẻ mặt hơi thất vọng rồi ra về trước.

Đoàn Tuyên Hằng nhìn gương mặt ửng đỏ của Tư Không Thiên Lạc, lại nhìn những sinh vật giống đực ở xung quanh, hỏi: "Uống bao nhiêu rượu rồi? Cậu ta vẫn còn thảnh thơi được nhỉ?"

"Tôi uống bao nhiêu rượu thì liên quan gì tới anh?" Tư Không Thiên Lạc lườm anh ta một cái không hề thiện ý.

"Chỉ cần là chuyện của em thì đều có liên quan tới anh."

"Đoàn Tuyên Hằng, anh đừng tự cho rằng bản thân mình tốt đẹp lắm, anh tưởng anh là ai hả? Anh dựa vào đâu mà quản tôi?" Tư Không Thiên Lạc nâng cốc nện xuống quầy bar một cái, phát ra tiếng vang rất lớn, cô vẻ mặt bực bội cầm áo khoác muốn rời khỏi đây, lại bị Đoàn Tuyên Hằng giữ chặt cánh tay.

Diệp An Thế vội tiếng lên vung nắm đấm vào mặt Đoàn Tuyền Hằng, sau đó kéo Tư Không Thiên Lạc ra phía sau lưng mình.

Đoàn Tuyên Hằng một tay sờ khóe miệng, tỏ vẻ muốn ra tay đánh trả, Lý Phàm Tùng nện cái ly xuống quầy bar, anh cùng Diệp Nhược Y tiến tới.

Lý Phàm Tùng tiến lên quát một tiếng: "Này! Đoàn Tuyên Hằng, đừng có quá đáng." Sau đó anh đứng cạnh Diệp An Thế bảo vệ cho Tư Không Thiên Lạc.

"Đây là chuyện giữa tôi và cô ấy, Diệp An Thế, Lý Phàm Tùng phiền hai cậu tránh ra." Đoàn Tuyên Hằng nói.

"..." Lý Phàm Tùng trừng mắt, làm càn không hề nhúc nhích.

"Không tránh thì lại thế nào?" Diệp An Thế cười lạnh nói.

"Tư Không Thiên Lạc, anh muốn nói chuyện của Tiêu Sở Hà với em."

Đoàn Tuyên Hằng chăm chú nhìn Diệp An Thế và Lý Phàm Tùng, nhưng lời là nói cho Tư Không Thiên Lạc nghe: "Nếu như em không muốn ngày mai nhìn thấy Thiên Khải đổi chủ."

Đoàn Tuyên Hằng xoay người bỏ đi, lau vết máu nhỏ ở khóe miệng, sau đó chính là nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo.

Trong tiếng khuyên can của Diệp An Thế, Lý Phàm Tùng cùng Diệp Nhược Y, Tư Không Thiên Lạc vẫn quyết định đi theo Đoàn Tuyên Hằng ra ngoài. . .

[ Fanfic - Thiếu Niên Ca Hành: Bản Hiện Đại ]
| 10.03.2023 - Hết Chương 39 |

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro