Phúc lợi : Kịch độc kích tình Kết xuân tằm.(18+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đàm Đài Tẫn vốn từ đầu không hề quen biết gì Diệp Tịch Vụ, và nàng ta cũng thế. Hắn chỉ biết nàng là Nhị tiểu thư của phủ Đại Tướng quân, và nàng thì cũng chỉ biết, trong lãnh cung kia có giam lỏng một vị chất tử thấp hèn.

Vậy thì nên cơ sự gì, bọn họ lại thành đôi, rồi thành thân, rồi chung sống với nhau đến nay đã hơn nửa năm trời. Trong khi trên thực tế hai người như nước với lửa, chẳng hề ưa gì nhau, chứ chưa nói đến hành hạ nhau lên bờ xuống ruộng.

Đàm Đài Tẫn không hề muốn thành hôn với Diệp Tịch Vụ. Không phải vì hắn ghét nàng đâu, mà vì căn bản hắn chẳng muốn làm chồng của nữ nhân nào hết, hắn chỉ muốn ở một mình, còn sống thế là đủ. Mà người ngập tràn thù hận, cùng uất ức khi phải đặt chân vào cuộc hôn nhân này, nhiều hơn ai hết chính là Diệp Tịch Vụ. Và nàng thập phần căm ghét người sắp trở thành phu quân của nàng kia. Bởi người nàng muốn thành hôn là Lục hoàng tử Tiêu Lẫm, chứ không phải Đàm Đài Tẫn.

Biết là như thế, nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, họa âu cũng từ chính Diệp Tịch Vụ mà ra.

Diệp Tịch Vụ có một tỷ tỷ cùng cha khác mẹ tên là Diệp Băng Thường. Cô ta là con gái của một tì thiếp ở trong phủ. Phụ thân của Diệp Tịch Vụ cưới thiếp trước, rước thê sau, vì thế khi nàng ta được sinh ra, Diệp Băng Thường cũng đã lên ba rồi.

Là phủ Đại tướng, Diệp Đại Tướng quân lại có tới những sáu thê thiếp, và bốn người con cả trai cả gái lớn đùng. Vị thế của các nữ nhân nắm quyền quản lý trong nhà cũng đều là người xuất thân từ Hoàng tộc thịnh quốc. Tổ mẫu của Diệp Tịch Vụ là Đại Trưởng công chúa, mẫu thân của Diệp Tịch Vụ là Vĩnh An Quận chúa. Khỏi nói cũng biết, cái danh xưng Đích nữ tiểu thư của nàng to cỡ nào, phải gọi là sánh ngang bằng, thậm chí còn hơn vị trí của công chúa trong cung. Mà Thịnh vương hiện tại lại không có công chúa, hiển nhiên nàng ta được tính là to nhất trong đám nữ quyến thế gia.

To nhất, nên cũng huênh hoang và ngang ngược nhất. Nàng đã muốn cái gì, thì cái đó nhất định phải thuộc về tay nàng, dù có phải dùng thủ đoạn gì để đạt được, nàng cũng sẽ không tiếc tay mà thực hiện. Trong số những gì mà nàng ta muốn, thậm chí còn có cả người sống.

Người sống ở đây chính là vị Hoàng tử đen đủi nhất Thịnh quốc, Lục Hoàng tử Tiêu Lẫm. Hơn nàng bốn tuổi, và hơn tỷ tỷ nàng một tuổi.

Cái ngày Hoàng cung tổ chức lễ tốt nghiệp cho Lục Hoàng tử, khi mới đi tu luyện từ Núi Bất Chiếu về, hai tỷ muội Diệp Tịch Vụ, cùng với nữ quyến nhà các quan đại thần đã được triệu kiến vào Cung cấm. Vừa để tiện gặp mặt, lại vừa để tìm trong số những nữ nhân sắc nước hương hoa này, chọn ra một vị thích hợp để gả vào Tuyên thành vương phủ, trở thành Vương phi của Lục Hoàng tử.

Không ai biết, nhưng tỷ muội Diệp Tịch Vụ làm sao mà lại không biết. Không chỉ thế cả hai người, ngay giây phút chạm mặt Tiêu Lẫm, đã cùng lúc thầm cảm mến hắn rồi.

Lục Hoàng tử Tiêu Lẫm, là Hoàng tử út, và cũng là người thông minh, giỏi giang, khôi ngô, tuấn tú nhất trong số sáu vị Hoàng tử của Thịnh vương. Chính Thịnh vương cũng nhiều lần ngầm khẳng định, vị trí Thái tử chắc chắn sẽ thuộc về hắn.

Người không thể chê, tài đức cũng không thể chê, mà tương lai chói lòa cũng không thể chê được. Một người thập phần ưu tú như thế ai mà không muốn được gả, muốn chết đi được ấy chứ.

Thế mà quanh đi quẩn lại thế nào, Lục Hoàng tử lại chấm thẳng vào Đại tiểu thư Diệp Băng Thường, đã thế lại còn "nhất kiến chung tình". Khỏi nói Diệp Tịch Vụ đã tức giận cỡ nào, khi ngày ngày phải chứng kiến cái màn "tình chàng ý thiếp" ngay giữa Diệp phủ, mỗi khi Tiêu Lẫm đi luyện binh ở Diệp doanh tiện đường về qua.

Mà đã ngứa mắt thì phải phá cho bằng được.

-------------------------------------------------

Bữa nay trong cung có yến tiệc, là tiệc mừng Nhị đệ của Diệp Tịch Vụ thành công đẩy lùi quân địch khỏi biên quan. Đệ đệ của nàng giỏi giang, suốt ba năm qua chưa từng thua trận, và cũng từng ấy thời gian hắn chưa từng một lần trở về nhà.

Những bữa tiệc ăn mừng được tổ chức ở Kinh thành, nơi Cung cấm này, đơn giản chỉ là một cách xoa dịu nỗi nhớ nhung con trai cho vị Tướng già Diệp Khiếu. Mặc dù là vậy nhưng sẽ luôn được Thịnh vương ra lệnh tổ chức thật xa hoa, và đầy đủ.

Đêm nay, không chỉ có mỗi tiệc ăn mừng không thôi đâu, mà còn có cả một vở kịch vô cùng đặc sắc chuẩn bị diễn ra nữa đấy. Không ai có thể ngờ được, vở kịch này lại được chuẩn bị, chỉ với bàn tay của một nữ nhân yếu ớt.

Chả biết Diệp Tịch Vụ lôi được ở đâu ra, kịch độc kích tình Kết Xuân Tằm.

Cái thứ độc quỷ dị, đã ăn vào thì chỉ có xác định là quan hệ xác thịt đến khi nào dược tính tan hết mới thôi.

Nàng là tính cho Diệp Băng Thường cùng Ngũ điện hạ Tiêu Lương ăn, sau đó mua chuộc nô tài, dẫn họ vào gian phòng nàng đã chuẩn bị sẵn, cho bọn họ hưởng thú khoái lạc. Tới sáng nàng chỉ việc ung dung tới đó, bóc trần toàn bộ, thế là nàng sẽ loại bỏ được cái gai trong mắt. Khi ấy kiểu gì Lục Hoàng tử cũng sẽ thuộc về nàng.

Thế nhưng mà, cái kế hoạch thập phần hoàn hảo ấy, chả biết thế nào lại bị trao cho nhầm đối tượng. Tên thái giám được mua chuộc đáng lẽ sẽ dâng phần điểm tâm có độc Kết Xuân Tằm cho Diệp Băng Thường, lại nhầm lẫn chỗ ngồi của hai người. Còn phần điểm tâm của Ngũ điện hạ Tiêu Lương, lại vừa vặn được hắn ném cho Đàm Đài Tẫn ăn, khi đang trên đường trở về cung điện riêng của hắn.

Những kẻ được mua chuộc, theo sắp đặt sẽ dẫn hai vị một nam và một nữ có dấu hiệu bị trúng xuân dược, vào căn phòng đã được chuẩn bị sẵn. Diệp Tịch Vụ lắm tiền nhiều của, ấy thế mà kẻ cứng gan, thông minh, gan dạ thì không mua chuộc, lại đi mua chuộc đám nô tài cấp thấp, vừa tham lam, vừa sợ chết.

Bọn chúng đứng khuất trong bóng tối, lấm la lấm lét đảo mắt nhìn quanh, thấy người đi tới cái là vồ lấy, còn chẳng thèm soi kĩ là ai với ai, liệu có nhầm hay không. Trời đêm tối đen như mực, đèn lồng lại còn lập lòe mờ mờ ảo ảo. Thấy thân thể lảo đảo, đi không vững là cũng cứ vậy mà lôi tuột đi.

Đáng ra sẽ là, nữ nhân được đưa vào trước, nam nhân sẽ bị đẩy vào sau. Thế bất nào khi hai cái thân thể dặt dẹo kia được dẫn đến nơi cần đến, thì lại cùng lúc chạm mặt. Bọn nô tài thấy thế thì sợ quá, sợ bị phát hiện mà, ngay lập tức bọn chúng buông tay ra, đẩy hai cái thân thể bị xuân dược chi phối kia lao thẳng về phía trước. Nhắm thấy hai người nọ đã bám được nhau và không bị ngã, bọn chúng nhanh chóng co giò bỏ chạy luôn.

Ối dồi ôi, không phải Diệp Băng Thường với Tiêu Lương đâu, mà hai cái người đang bám lấy nhau, vặn vẹo, ưỡn ẹo, cố gắng nheo mắt ra để nhìn mặt nhau kia, là Diệp Tịch Vụ và Đàm Đài Tẫn đấy.

Chậc, hỏng, hỏng hẳn rồi.

Kịch độc kích tình Kết Xuân Tằm, nổi tiếng là loại độc dược kích dục mạnh nhất từ trước đến nay từng được chế tạo ra. Dù có là một con người không có lấy nổi một tia dục ý, hay vô cảm trước nhân tình thế thái, cũng sẽ bị nó kích thích mà tâm động, dục phát.

Mà cái người "thanh tâm quả dục" nhất Tam giới ở thời điểm hiện tại chính là Đàm Đài Tẫn chứ còn là ai được nữa.

Hắn đáng lẽ ra đã phải chết rồi. Nhưng may sao mẫu thân hắn, nhất nhất một mạng đổi lấy một mạng, để cho hắn được sống. Sống nhưng không phải là tự nhiên, mà là bị số mệnh bắt ép phải sống, sống khổ, sống sở, sống lay lắt, sống rồi nếm trải mọi cùng cực đắng cay.

Nhưng hắn đen đủi sao lại không có tơ tình.

Không có tơ tình thì không có cảm xúc, không có cảm xúc thì vui, buồn, yêu, ghét, về cơ bản hắn không thể cảm nhận được chút nào.

Hắn giờ cũng đã hai mươi ba, ở cái tuổi thanh niên trai tráng, phát dục là chuyện đương nhiên, nhưng hắn lại không. Cái thứ lủng lẳng giữa hai chân hắn, đến cuối cùng cũng chỉ dùng để đi tiểu, chứ chẳng có tác dụng mẹ gì hết.

Hắn chẳng tò mò, cũng chẳng ham hố, nên cũng chưa từng thử xem thứ đó có thể dùng để làm gì khác nữa không. Hắn không biết, mà cũng chẳng có ai dạy hắn, cái gì mà nam nữ yêu đương, cái gì mà quan hệ xác thịt. Lan An cô cô đã bỏ đi từ khi hắn mới lên năm, còn ma ma Óanh Tâm thì chẳng biết đường mà dạy. Vì bà ấy cũng theo hầu hạ hắn từ khi còn rất trẻ, nào đã yêu đương gì đâu mà biết.

Cái hồi Đàm Đài Tẫn lên mười bảy, hắn đã từng bị đám cung nữ, lớn có, nhỏ có, nổi dục ý, đêm đến lẻn vào lãnh cung, trói cứng hắn lại mong muốn cùng hắn có một đêm tình nồng, tinh quang tràn ngập.

Thế nhưng mà bọn họ làm cách nào, cái thứ kia cũng cứ xụi lơ như thế. Loay hoay cả buổi, cuối cùng bọn họ ném cho hắn ánh mắt khinh miệt rồi bỏ đi. Bọn họ khinh thường hắn, vì hắn mười bảy rồi còn chưa phát dục, đúng là phế vật. Thậm chí bọn chúng còn chẳng buồn cởi trói cho hắn, cứ mặc hắn nằm trần truồng ở đấy, cho đến khi Óanh Tâm phát hiện ra.

Đấy là khi hắn còn tỉnh táo, và đang hoàng toàn bình thường. Thân xác của hắn suy cho cùng cũng chỉ là phàm nhân trần tục. Không ham muốn thì không thể làm được chuyện trai gái, nhưng nếu cái thân thể ấy bị xuân dược chi phối thì sao.

Hắn không biết, thử bao giờ đâu biết.

Cũng không ai biết, có ai nghĩ ra được sẽ làm chuyện hạ dược với hắn đâu mà biết.

Không sao, muốn biết chứ gì, thế thì sẽ được biết ngay thôi.

-------------------------------------------------

Diệp Tịch Vụ bị kích độc bức ép nổi dục tâm, Đàm Đài Tẫn cũng chẳng khá khẩm hơn tí nào. Hắn dặt dẹo, vặn vẹo cả người, dù đã cố gắng kìm nén cảm giác thèm khát trong cơ thể, nhưng hắn vẫn bị nàng túm cổ lôi luôn vào căn phòng trước mặt. Cũng chính là căn phòng được nàng ta cất công chuẩn bị.

Trong phòng ngoài chiếc giường lớn với đầy đủ chăn đệm ra, thì tất cả đồ đạc đều được bày trí qua loa, giống như muốn dồn cả sự tập trung vào thứ đang án ngữ chính giữa phòng vậy.

Vừa mới bước chân vào phòng, cánh cửa ngay lập tức đã được ai đó đóng chặt lại, còn cẩn thận cài chốt. Diệp Tịch Vụ gấp gáp lôi Đàm Đài Tẫn tới bên giường kia, đẩy hẳn xuống rồi nằm đè lên trên. Nàng đang thấy nóng, rất nóng, nóng đến muốn bốc khói. Ấy thế mà trùng hợp làm sao, hơi thở, cùng làn da mát lạnh của Đàm Đài Tẫn lại xuất hiện kịp thời.

Thân thể nàng không chút xấu hổ, đè nặng lên tấm thân gầy gò của hắn, nàng nhìn hắn với ánh mắt tràn ngập dục xuân. Bàn tay nhỏ nhắn vuốt ve bên má, vuốt xuống cắm, rồi nắm lấy. Diệp Tịch Vụ nhịn không thấu, vội vã ngậm lấy môi hắn mà mút mạnh. Thật thanh mát, thật ngọt ngào, nàng khát, và nàng cần hắn để giải khát.

Đàm Đài Tẫn bị xuân dược khống chế thật sao.

Thật chứ.

Cái thân thể hắn hiện tại, cũng chỉ là máu thịt tầm thường thôi mà. Hắn chỉ không có cảm xúc, chứ đâu phải trúng độc thì không bị ảnh hưởng. Ăn nhầm phải đồ ăn có trộn thuốc độc, thì hắn ăn nhiều rồi, duy có độc kích tình là lần đầu xui xẻo ăn trúng.

Và khi nàng hôn hắn như thế, phản xạ tự nhiên của cơ thể chắc chắn là sẽ đáp lại. Bản năng giống đực mà, một khi đã phát dục thì còn biết cái quái gì nữa mà phản đối với cả cự tuyệt.

Bàn tay gầy gò của hắn đưa lên, vòng qua tay nàng, ôm lên vai rồi kéo nàng xuống, để hôn càng thêm lâu và thêm sâu. Nụ hôn này là lần đầu hai người có, mà lại là có với nhau, hôn thật sự thì không rành, nhưng mút mỏ thì điêu luyện không kém gì những người có kinh nghiệm tình trường lâu năm, thật kì quặc.

Nụ hôn ấy dần quyến luyến, say sưa, môi lưỡi cứ dán lấy nhau hoài không muốn dứt. Âm thanh nhóp nhép, chùn chụt cứ liên tục vang vọng. Chân tay bắt đầu sờ soạng, sờ trên sờ dưới, sờ lung tung. Hắn đã bạo, đã vòng tay lên eo ôm lấy nàng rồi, thế mà nàng còn bạo hơn, mạnh tay nắm cổ áo hắn kéo mạnh sang hai bên.

Thế này thì không được rồi, nữ nhân thượng nam nhân sao, phải lật, lật lại ngay và luôn.

Đàm Đài Tẫn vội nắm lấy bàn tay xinh đẹp đang tì trên ngực hắn, tay còn lại siết chặt vòng eo nhỏ xinh xoay một vòng. Bây giờ hắn nằm đè lên người nàng, cả cơ thể bé nhỏ của nàng bị hắn giam dưới thân. Ở cái góc này, toàn bộ hình ảnh dâm dục của Diệp Tịch Vụ lọt cả vào trong tầm mắt hắn. Hắn nhìn nàng, nhìn khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của nàng. Ánh mắt mê đắm mờ hơi sương, hai má ửng hồng thật dễ thương, còn cả đôi môi đỏ mọng, ướt át vừa mới bị hắn mút qua, đang hé mở mời gọi hắn cắn xuống.

Đàm Đài Tẫn ngắm nhìn đôi môi đầy câu dẫn ấy, rồi không chút chần chừ mà cắn xuống, nuốt trọn cả bờ môi mềm xinh đẹp vào trong miệng. Lưỡi hắn luồn vào, bắt lấy lưỡi nàng, đưa đẩy một hồi.

Hai tay hắn đã bắt đầu vượt lên sự điều khiển của ý thức, thứ đã sớm đã bị xuân dược xâm chiếm, gấp gáp nắm lấy xiêm y mỏng manh trên người Diệp Tịch Vụ xé mạnh. Nàng bị xé áo, không những không chống đối, mà còn hưởng ứng, hai tay nàng cũng đang nắm lấy vai áo hắn mà giằng mà giật, bờ vai gầy cùng là da trắng nhợt nhạt lộ hẳn ra. Bàn tay bé xinh luồn lên vai, rồi lên cổ, vịn hẳn xuống, giống như cách mà hắn làm với nàng ban nãy, chỉ để hôn thêm được sâu hơn.

Hai thân thể mới lớn, lần đầu tiên được nếm thử cảm giác môi lưỡi giao triền, thật có chút xíu như vậy cũng đủ để đạt đỉnh cao trào. Nàng rất nhanh đã ướt đẫm hạ thân, còn hắn thì cũng đã trướng đến muốn giật phăng quần áo. Vội vàng và gấp gáp, lớp áo khoác mỏng bên ngoài đã bị lột ra, chỉ còn lại trung y mỏng tang, đang vì lực kéo từ bàn tay bé nhỏ kia mà trở nên lộn xộn.

Xiêm y của nàng bị hắn xé đến rách, đã lộ ra phần vải yếm mỏng manh. Nó đang cố gắng dùng cái kích thước bé xíu của mình, che đi đôi gò bồng đảo căng tròn. Đàm Đài Tẫn, với bản năng hoàn toàn tự nhiên, đã bắt đầu trở nên thô bạo hơn. Hắn nắm lấy chiếc yếm nhỏ kia giật mạnh rồi ném xuống sàn, tay hắn bắt lấy ngực nàng không ngừng xoa nắn.

Thật lớn, cũng thật mềm, bóp thật là sướng tay.

Nàng bị kích thích, những âm thanh rên rỉ tục tĩu bắt đầu chen môi lưỡi thoát ra ngoài. Cả hai vẫn tiếp tục ôm lấy nhau, hôn nhau, và sờ soạng, sờ trên sờ dưới và sờ lung tung.

Một người hai mươi ba, người còn lại thì mới chỉ mười chín, đều là lần đầu va chạm xác thịt, là lần đầu hôn môi, là lần đầu lần sờ cởi đồ cho người khác giới. Tất cả đều là lần đầu, thế nên bọn họ chỉ dừng lại ở đoạn lột đồ, chứ chẳng biết phải nên làm gì tiếp theo.

Cả hai cứ lăn lộn trên giường, vừa hôn, vừa vuốt ve, vừa sờ soạng cơ thể nhau, sờ cả trên lẫn dưới. Sờ tới cứng ngắc, sờ tới dâm động thuỷ dịch tuôn tràn trề, mà vẫn chưa biết là phải nên làm gì.

Độc tình tính đến thời điểm này đang phát tác vô cùng mạnh mẽ. Chính bản thân Diệp Tịch Vụ còn cảm thấy dường như bản thân sắp chịu không nổi rồi. Bên dưới nơi bí mật của nàng, càng lúc càng khó chịu, càng lúc càng ẩm ướt. Từng cơn co thắt cứ nối tiếp nhau dục dã, đẩy ngược lên khiến cho nàng vô cùng khó chịu.

Giờ thì nàng biết rồi, nàng biết nàng muốn gì rồi, nàng biết bản thân muốn được chịu đựng điều gì rồi. Là bên dưới đó, ngay chỗ đó, nơi co thắt và ngứa ngáy kia, rất muốn nhanh chóng được lấp đầy.

Nàng biết rồi, nhưng hắn thì chưa. Hôn môi cùng vuốt ve thân thể, đã làm cho thứ đồ tưởng như phế, tưởng như vô dụng của hắn hung hăng dựng đứng, lại còn cứng ngắc. Cái thứ đó không ngờ so ra cũng khá là lớn đi.

Lăn lộn qua lại, hôn hít sờ mó thêm được một lúc thì Diệp Tịch Vụ chịu không nổi nữa. Nàng vẫn hôn Đàm Đài Tẫn, nhưng lại lợi dụng bản thân đang được hắn ôm lấy, mà đẩy một phát cho hắn nằm ngửa ra giường. Môi nàng rời ra, làm hắn có hơi chút hụt hẫng, miệng bật luôn ra một tiếng gọi yếu ớt.

-"Diệp Tịch Vụ...."

Tên nàng là những từ ngữ duy nhất, mà Đàm Đài Tẫn thốt được ra miệng suốt từ đầu đến giờ.

Hắn đúng là không quen biết nàng, nhưng tên nàng thì hắn biết.

Biết tên để mà gọi, nhưng lại chẳng nói được thêm gì. Bởi vì Đàm Đài Tẫn đang bị sự phê pha giữa độc tính của xuân dược và cảm giác rạo rực từ nụ hôn của hắn với nàng vây hãm. Chỉ còn có thể vừa thở dốc, vừa nhìn nàng với ánh mắt vô cùng khó chịu, và coi qua thì là đang gian nan cố gắng kìm nén, để không vùng lên ôm ghì lấy nàng mà tiếp tục cắn mút đôi môi hồng mềm mịn.

Diệp Tịch Vụ nhìn hắn, trước mắt nàng mờ mờ ảo ảo, chẳng rõ được đây là ai, là người lạ hay người quen. Với cái trạng thái dâm dục của nàng hiện tại, nàng chỉ biết hắn là một nam nhân, và có thể chơi được, chứ nàng kì thực chẳng biết cái gì hết.

Chuyện phòng the nam nữ nàng chưa từng thử, nhưng nàng có đọc trong mấy cuốn thoại bản bị cấm, chuyện viết về tình dục cùng yêu đương nhắng nhít rồi. Trong đầu nàng, những ngôn từ tục tĩu ấy, ngay lúc này, đang kéo nhau tuôn ra, nhảy nhót trước mắt nàng.

Đàm Đàm Tẫn bị nàng đè xuống, lại còn kẹp đùi ngang hông, khiến cho hắn không thể nào ngồi được dậy mà kéo nàng lại, hôn lấy môi nàng. Hắn liền đưa tay, gấp rút muốn tìm vai hông sờ soạng, nhưng lại bị chính nàng nắm lấy hai bên cổ tay thon gầy ghì chặt.

-"Nằm im." Nàng ra lệnh.

Hắn sững lại, được vài giây thì nàng lại tiếp tục cúi xuống ngậm lấy môi hắn. Nụ hôn ướt át lại được tiếp tục, môi lưỡi dây dưa, cùng mê say, cùng chìm đắm, từng chút một thỏa mãn cơm thèm khát của hắn . Hai cánh tay bị ghì chặt giờ muốn chống cự, để trốn thoát, để vòng lên ôm lấy thân thể bé nhỏ kia, mong muốn xoay ngược nữ nhân xinh đẹp này đè xuống. Nhưng không, tay hắn chẳng biết tại sao, lại không thể nào đưa lên quá cao được.

Bàn tay nắm chặt, giật mạnh một phát, lập tức bị thứ gì đó giữ lại.

Cổ tay hắn, bấy giờ bị hai vòng dây thừng, đã buộc sẵn ở hai bên đầu giường thít chặt, không thể nào giằng ra được.

Hai tay hắn bị trói rồi ư?

Là Diệp Tịch Vụ trói hắn lại sao?

Đúng rồi.

Nói đến đây, cũng thật phải khâm phục sự chu đáo, cẩn thận đến từng chi tiết nhỏ nhặt của Diệp Tịch Vụ, khi nàng ta bày kế hại người. Hại người khác thì dụng tâm dụng ý lắm, thế mà bình thường nàng lại chẳng làm được cái gì ra hồn cả.

Hai cái vòng dây thừng này được Diệp Tịch Vụ chuẩn bị cho cuộc hoan lạc của tỷ tỷ nàng và tên Ngũ điện hạ Tiêu Lương kia. Tiêu Lương nổi tiếng là một tên Hoàng tử vừa béo, vừa vô dụng, nhưng lại tụ hợp cả ba "ưu điểm" hoàn hảo là ngu dốt, háo sắc và dâm loạn. Đi theo hắn luôn là mấy vị Hoàng tử, cùng mấy vị công tử con nhà quan lại, cũng có cái tính dâm loạn giống y như hắn.

Nếu đúng như theo kế hoạch được Diệp Tịch Vụ bày ra, cái tên béo đó mà cưỡng hiếp Diệp Băng Thường thành công, chắc chắc hắn không thể nào lại không cho mấy kẻ bám đít bợ đỡ kia hưởng cùng. Dây thừng này là nàng ưu ái buộc sẵn, để khi đó hắn cột tỷ tỷ của nàng lại, tạo cơ hội thuận lợi cho đám đàn ông kia chơi chết. Dây thừng đã được cẩn thận thắt nút một cách khéo léo, một khi cổ tay đã bị tròng vào, chỉ cần kéo mạnh một phát là vòng dây thít lại. Nút thắt ấy không thể tháo được, muốn thoát chỉ có cách duy nhất là dùng dao sắc cắt đứt.

Tiếc thay, người may mắn được nhận "ơn huệ bao năm có một" này lại không phải Diệp Băng Thường, mà là Đàm Đài Tẫn. Hắn trong vô thức, không biết bản thân bị trói nên đã giằng rất mạnh, dây trói thít lại, khóa cứng. Hắn nằm đó, hai tay dang rộng trong bất lực, chờ đợi vận xui đổ ập xuống thân mình.

Diệp Tịch Vụ nhìn hai bên cổ tay bị thít chặt của Đàm Đài Tẫn với ánh mắt hài lòng, rồi nàng ngồi dậy tự mình cởi bỏ y phục, nãy giờ đã bị chính nam nhân nằm dưới thân nàng, xé rách tan nát. Đôi mắt Đàm Đài Tẫn mơ màng nhìn lên. Hành động của nàng, với thân thể trắng nõn đã ửng hồng vì dục vọng, cùng với cặp bưởi đào căng tròn, và vòng eo thon nhỏ chình ình trước mắt, khiến cho hắn cứ gọi là nuốt nước miếng ừng ực.

Những thứ vướng víu đã được bỏ đi hết, nàng trần trụi, ướt át, dung tục ngồi trên người hắn. Dâm thủy từ nơi tư mật đã bắt đầu men theo đùi nàng, chảy xuống, thấm ướt lấy lớp trung y vẫn còn đang được dây lưng đơn bạc, thắt lại gọn gàng. Nàng giúp hắn tháo dây lưng, lột y phục, thuần thục như thể nàng đã từng làm qua. Nhưng thực tế chỉ là do nàng đã từng mua phục trang gửi ra biên ải cho đệ đệ, nên mới biết y phục của nam nhân mặc vào và cởi ra như thế nào.

Tay bị trói cứng,  áo không thể cởi, chỉ có thể phanh ra, quần thì dài và vướng víu, nhưng lại chỉ được tụt tới xuống quá đầu gối. Bởi vì nàng gấp, gấp lắm rồi. Nơi đó của nàng đang không ngừng co thắt, dâm thủy thì cứ chảy xuôi không ngừng. Nàng thèm khát lắm, cái thứ tím đỏ và cứng ngắc kia, nàng muốn thứ đó cắm sâu vào bên trong nàng, lấp đầy nơi trống trải của nàng và xoa dịu cơn co thắt đau đớn kia giúp nàng.

Diệp Tịch Vụ hơi cúi người, chống tay lên ngực Đàm Đài Tẫn làm trụ, tay còn lại nắm lấy cự vật to lớn, tìm hướng để nhét vào. Của hắn thì lớn, mà của nàng lại nhỏ. Nàng và hắn, cả hai còn đều là lần đầu, loay hoay mãi mà chẳng thể nào đâm trúng. Nàng cầm cái thứ to đùng ấy, cứ cà qua cà lại nơi cửa động ẩm ướt, khiến cho dâm dịch của nàng, chảy xuống chẳng mấy chốc đã bao bọc lấy cự vật hắn ướt nhẹp.

Đàm Đài Tẫn từ nãy đến giờ cũng chẳng buồn giãy giụa. Xuân dược cực mạnh, không ngừng khuếch đại cảm nhận của hắn đến cực hạn. Ở nơi cự vật nhạy cảm còn đang được dâm thủy cùng tay nàng trừu sáp, tưới tắm kia, hắn sớm đã căng trướng đến muốn nổ tung rồi. Tiếng rên rỉ hòa cùng tiếng thở hổn hển bắt đầu lớn dần, tràn ngập cả căn phòng.

Có tiếng của hắn, và còn có cả tiếng của nàng.

Quy đầu mẫn cảm, vẫn đang bị Diệp Tịch Vụ ngoan cố, muốn đẩy vào trong. Lựa qua lựa lại một hồi, cuối cùng cũng vào đúng vị trí. Cự vật đi đúng hướng, bắt đầu chầm chậm trượt vào. Âm huyệt của nàng nhỏ xíu lại thít chặt, dần dần được cự vật nới rộng ra.

Cảm giác chân thực nhất của nàng và hắn bây giờ là đau, hắn bị nàng kẹp đau, còn nàng bị hắn nong tới đau. Mà chân thực như thế là khi họ tỉnh táo thôi, chứ khi họ đang trúng dược như này, thì lại là râm ran, là trướng chặt, là co bóp mãnh liệt, và rạo rực vui sướng.

Cự vật to lớn được âm huyệt ướt át bao bọc, hút chặt, chỉ muốn được xâm nhập mỗi lúc một sâu. Hắn đã bắt đầu trong vô thức tự đẩy hông mình lên. Còn nàng bị căng chặt, thì lại cảm thấy có chút khó chịu. Là đau, đau thật sự, vì cự vật của hắn quả thực là có kích thước hơi lớn. Mà cái động tác đẩy hông của hắn, cùng với dâm dịch nàng tiết ra lại thuận lợi khiến cái thứ to đùng ấy trượt vào dễ dàng hơn. Chưa mấy lâu đã chạm tới màng trinh mỏng manh của nàng.

Diệp Tịch Vụ dừng lại một chút, nàng dù có bị khống chế, thì cũng vẫn biết nơi đó của nàng đang có chút không thoải mái. Vừa muốn được lấp đầy, lại vừa có hơi trướng đau. Đàm Đài Tẫn thở dốc, răng môi cắn chặt, cố gắng chịu đựng cảm giác sung sướng ở dưới hạ thân truyền lên. Đầu óc hắn lúc này hoàn toàn trống rỗng. Lần đầu bị kích thích mạnh đến mức này, hắn đúng là chịu không nổi mà.

Nàng cũng chịu không nổi, đau, nhưng cũng sướng, vừa đau lại vừa sướng. Đã vào tới tận đây rồi thì không còn muốn dừng lại nữa, nàng mặc kệ, cứ thế ngồi sụp hẳn xuống.

-"Á.....a.....a........."

Diệp Tịch Vụ kêu lên, là kêu đau, mà so với kêu dâm, lại chẳng có chút nào khác biệt. Hay tại xuân dược nên âm thanh nàng phát ra mới dâm dục như thế.

Đau, rất đau, đau đến muốn chảy nước mắt, màng trinh bị đâm rách, máu tươi rỉ ra, lựa thế chảy dần xuống dưới một vệt màu đỏ đậm. Âm huyệt non nớt bị nhồi đầy ứ không còn kẽ hở. Cái cảm giác vừa bị nông chặt, lại vừa đau vừa sướng này, làm cho người nàng cứ run lên bần bật.

Cự vật to đùng bị siết lấy, hút sâu vào bên trong. Đàm Đài Tẫn bị kẹp sướng đến phát điên, hắn gồng cứng cả người, hai tay nắm chặt lấy sợi dây thừng, toàn thân run rẩy không thôi.

Qua một lúc, khi cảm giác của lần đầu tiên đã được làm quen dần, Diệp Tịch Vụ cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn, chỉ để im thế này sao thỏa mãn được ham muốn của nàng. Nàng không biết phải làm sao, tính rút ra rồi đâm vào lần nữa, để xem có khác hơn chút nào không. Thế mà vừa mới nhấc người lên một chút, hông nàng đã run bắn lên mà tiếp tục ngồi luôn xuống.

Âm huyệt vẫn hơi đau, nhưng cái cách mà cự vật kia, cọ xát với vách thịt nhạy cảm ướt át, lại làm nàng phải rùng mình lên vì sung sướng. Âm huyệt dâm đãng, thít lấy cự vật hư hỏng, muốn được nuốt nó vào càng thêm sâu. Diệp Tịch Vụ tiếp tục lặp lại hành độnh kia, nâng lên rồi lại ngồi xuống. Cái tư thế xâm nhập ngược từ phía dưới lên thế này, đúng là sướng không thể tả được. Nàng rất thích, vô cùng thích, hông vì thế mà cũng chuyển động nhanh dần.

Mà hành động của nàng lúc này, đem cự vật to đùng ma xát liên hoàn bên vách thịt, cũng vừa hay làm Đàm Đài Tẫn sướng điên lên. Hắn vẫn là như cũ, cố tình đẩy hông lên, để cùng nàng thâm nhập, ra ra vào vào, thuận đà đẩy vào càng lúc càng thêm sâu. Hắn ưỡn thân mình lên, cùng nàng cảm nhận sự khoái lạc của lần đầu tiên giao hợp.

-------------------------------------------------

Kết Xuân Tằm được mệnh danh là kịch độc kích tình, cũng là lời khen mà cũng là lời đe dọa. Bởi lẽ ăn ít thì không sao, độc tan nhanh thì nhanh trở về trạng thái bình thường. Còn ăn càng nhiều, độc dược kéo dài dai dẳng càng lâu, trạng thái phát dục cũng bị kéo căng ra, mà cũng vì thế nên lại càng khó có thể thỏa mãn được.

Diệp Tịch Vụ trong yến tiệc vừa rồi, đã nếm rất nhiều điểm tâm, trong sự đắc ý, cùng vẻ mặt tự tin với kế hoạch vô cùng đặc sắc của mình. Còn Đàm Đài Tẫn, lại chỉ được ăn có một mẩu bánh vụn, là bị Tiêu Lương ném xuống để cố tình hạ thấp lòng tự trọng của vị chất tử mạng khổ này.

Xuân dược chi phối thần trí, giao hợp hoan lạc là hành động mất kiểm soát.

Sung sướng là thật mà cũng như là giả.

Bị quyến rũ, nổi dục vọng, thèm khát va chạm xác thịt, là thật mà cũng như là giả. 

Đến cuối cùng, dược tan, mộng tàn, hoan lạc chấm dứt, thì người chịu đựng tất cả mọi chuyện sẽ phải hoảng sợ cỡ nào.

Câu này xin mời hỏi vị chất tử đáng thương, không chỉ bị trói cứng, mà còn  bị thượng đến bay cả hồn vía kia đi. Bởi vì hắn, đang bắt đầu tỉnh lại sau cơn say ái dục rồi.

Độc tình tan dần, cơ thể vẫn còn lưu lại một phần lớn lượng xuân dược, nên vẫn vô cùng thoải mái mà đón nhận khoái cảm. Chỉ có mỗi thần trí là gỡ bỏ được khống chế, dần dần thanh tỉnh.

Đàm Đài Tẫn vẫn thở dốc theo mỗi lần cự vật của hắn được thao ra vào huyệt nhỏ, cảm giác vừa sướng vừa run rẩy từ hạ thân truyền đến cứ dục thẳng vào não bộ hắn. Kèm theo đó là ánh mắt đang si cuồng, đê mê, từ từ thay đổi thành nghi ngờ, hoang mang và kinh ngạc.

Ngay cái giây phút hắn hoàn toàn tỉnh táo trở lại, cảnh sắc trước mặt làm hắn hoảng đến trợn tròn cả hai mắt.

Diệp Tịch Vụ thân thể trần trụi, ngồi trên người hắn, tự do nhịp nhàng đập hông lên xuống, mắt nàng nhắm nghiền, đôi môi nàng hơi hé mở, từng tiếng thở gấp gáp, cùng tiếng rên rỉ thoát ra. Không khó để nhận thấy, nàng đang rất thoải mái mà tận hưởng khoái lạc bên trên cơ thể hắn. Người nàng ưỡn cong, ngực nàng tròn đầy nảy lên theo từng nhịp ra vào. Phía dưới hạ thân nàng và hắn đang cắm chặt chẽ vào nhau. Hắn là đây, vẫn còn cảm nhận rất rõ ràng cảm giác cự vật của hắn, đang được âm huyệt của nàng siết chặt.

Cái thứ tưởng chừng như vô dụng của hắn, giờ lại cứng ngắc, và không ngừng hưởng ứng với hành động của nữ nhân này.

Đàm Đài Tẫn của hiện tại không biết thứ hắn đang cảm nhận được là sướng đâu, vì hắn đã tỉnh táo lại rồi. Và với cái thân thể gầy còm, không có tơ tình, không vương nổi đến nửa phân cảm xúc, hắn chỉ thấy cự vật của hắn đang bị thít chặt, rồi còn bị bao bọc trong thứ chất lỏng dính nhớp, trơn tuồn tuột. Còn có sự cọ xát liên tục vào vách thịt non mềm, khiến hắn tưởng bản thân đang dí cây gậy của chính mình vào khối đậu hũ non.

Nhưng đấy vẫn chưa phải vấn đề chính.

Vấn đề chính là hắn không chỉ bị nữ nhân thượng trên thân, mà còn đang bị trói cứng hai tay lại nữa. Chẳng lẽ hắn đây là bị nữ nhân kia cưỡng dâm à. Giống như hắn của năm mười bảy tuổi, bị đám cung nữ đè ra muốn làm chuyện bậy bạ à.

Không, lẽ ra hắn không thể cứng được mới đúng. Hắn đã hoàn toàn tỉnh táo lại rồi, sao cái thứ án ngữ giữa hai chân hắn vẫn cứng ngắc, vẫn cảm nhận rất rõ ràng từng chút một cảm giác kì quặc như thế.

Đàm Đài Tẫn dùng sức, muốn giật dây trói, nhưng càng giật dây thít càng chặt. Sợi dây đã bắt đầu siết lên da thịt nơi cổ tay hắn một vệt đỏ ngầu, còn có máu rỉ ra, dây thít rất chặt, và hắn cảm thấy rất đau. Hắn cực lực muốn thoát khỏi cái tình huống dung tục này càng nhanh càng tốt. Cơ thể bắt đầu vặn vẹo, chân bắt đầu giãy đạp, lại vì bị chun quần co kéo nên mắc lại, chỉ có thể cố gắng chống ngược lên.

Khi hắn chống chân lên như vậy, phần hạ thân của hắn thuận thế bị đẩy ngược lên. Chẳng biết được đây là vô tình hay cố ý, cú đẩy lại khớp với nhịp dập hông của Diệp Tịch Vụ. Cự vật thoáng chốc đỉnh mạnh vào hoa tâm, cả hắn và nàng ngay lập tức cùng nhau bị cú va chạm bất ngờ này làm run bắn cả thân mình. 

Nàng bị đỉnh ép chặt chẽ, vọt thẳng tới cao trào, dâm thủy cứ thế tuôn xối xả. Phần quy đầu mẫn cảm thì bị hoa tâm mềm xốp hút lấy, mút chặt khiến cả cự vật bị kích thích giật mạnh lên. Cộng với dâm thuỷ ấm nóng xối thẳng vào quy đầu làm hắn kìm không nổi, cái thứ cứng ngắc đó lập tức có cảm giác giống như muốn đi tiểu. 

Không phải buồn tiểu đâu, mà hắn đang xuất tinh. Tinh hoa đặc sệt mà hắn cất giữ bao năm qua đã được bắn thẳng vào bên trong, lọt qua cung khẩu, tràn đầy ứ trong tử cung của nàng.

Cao trào khoái lạc từ nơi giao hợp xộc một phát xuyên thẳng vào não, hai người miệng há rộng, ánh mắt đờ đẫn, thân thể cứ run lên không ngừng. Tay hắn siết chặt lấy sợi dây thừng thô ráp, chống đỡ khoái lạc dục dã. Hai bàn tay nhỏ xinh của nàng tì ở ngực hắn, vì quá khích, đã ưu ái tặng cho hắn vài vết móng tay cào hồng nhạt.

Diệp Tịch Vụ đang sướng, rất sướng, sướng đến mức não nàng như muốn nổ tung, cả cơ thể nàng đê mê  đến tê dại. Dâm thủy vẫn đang không ngừng tuôn ra, ướt đẫm nơi hai người giao hợp, còn tràn cả xuống lớp đệm giường phía dưới. Một mảng lớn thấm đẫm dâm thủy, còn hiện lên vài vệt máu hồng hồng. 

Nàng quá mệt vì phải tự thân vận động, hai tay buông lỏng, cứ thế cả người nàng đổ thẳng xuống người Đàm Đài Tẫn.

-"Ự...." Chỉ một từ thôi mà nghe như hồn muốn lìa luôn khỏi xác.

Không chỉ mỗi Diệp Tịch Vụ đâu, mà ngay cả Đàm Đài Tẫn cũng đang bị cao trào của lần đầu tiên giải phóng tinh quan, dục giã liên tục vào đại não. Hắn sướng, nhưng lại không biết bản thân đang sướng. Hai mắt nhắm nghiền, miệng vẫn chưa thể khép lại được, đầu óc giờ lại có hơi chút choáng váng, cộng với nơi hạ thân kia, cự vật của hắn vẫn đang giật mạnh lên, cố gắng bắn cho bằng hết những gì hắn có vào bên trong âm huyệt ấm áp.

Lần đầu tiên mà xuất nhiều như vậy, cũng đáng nể thật đấy.

Thêm được một lúc, khi cơn cao trào dần dần qua đi, Đàm Đài Tẫn bừng tỉnh, hắn muốn gọi Diệp Tịch Vụ, người đang nằm đè lên người hắn kia, dậy cởi trói cho hắn. Cái sự việc mà hai người mới làm ra, không thể nào cứu vãn được nữa rồi. Nhưng trời ngoài kia đã tờ mờ sáng, nếu còn không cởi trói, rồi ai về chỗ người nấy, thì kiểu gì cũng sẽ bị phát hiện.

Với cả, hắn muốn nhanh nhanh, mau mau cởi trói là vì hắn đang có cảm giác hơi ghê tởm với nữ nhân vừa mới cưỡng hiếp hắn xong. Khoái lạc là một chuyện, bị nữ nhân cưỡng hiếp lại là một chuyện khác. Bị bắt gặp trong cái hoàn cảnh nữ thượng nam hạ, quả thật là mặt mũi chẳng cả biết dấu được đi đâu.

Đàm Đài Tẫn vừa ghê tởm vừa lo sợ là thế, nhưng Diệp Tịch Vụ thì lại quá mệt để có thể biết được chuyện gì đang xảy ra. Nàng độc ác, nhưng thân thể nàng yếu ớt. Đã là kịch độc, lại còn ăn quá nhiều, đến khi phát tác, cái cơ thể yếu rớt của nàng, cũng chỉ có thể trụ được một thời gian nhất định, sau đó là bị cao trào dục đến ngất xỉu luôn.

Ngất luôn rồi thì biết cởi cái gì mà cởi. Khéo bản thân đang ở đâu cũng còn chẳng biết luôn ấy chứ.

Kết quả thì đấy, ai cũng biết rồi. 

Đúng tầm giờ dùng điểm tâm sáng, hai thân thể trần trụi kia đã bị cung nữ dọn dẹp phát hiện. Tiếng hét thất thanh vang vọng nguyên một góc cung điện. Ai nấy có mặt trong cung đều muốn chạy đến để tận mắt chứng kiến cảnh nồng xuân sắc có một không hai này. Chỉ tiếc là cả hắn và nàng, đều đã nhanh chóng bị nắm đầu, lôi đến trước mặt Thịnh vương, chuẩn bị đem thân nhận hình phạt.

Tam Hoàng tử Cảnh quốc, chất tử Đàm Đài Tẫn, thông dâm với Diệp Nhị tiểu thư Diệp Tịch Vụ, ngay trong đêm yến tiệc mừng quân Diệp gia toàn thắng, đã nhanh chóng trở thành chuyện cười, được kể đi kể lại khắp ngang cùng ngõ hẻm của Thịnh kinh rộng lớn.

Nữ nhân thượng nam nhân.

Nam nhân còn bị trói cứng trên giường.

Này là cố tình chủ động cưỡng bức, chứ còn thông dâm cái gì nữa.

-------------------------------------------------

Để giữ lại mặt mũi cho Diệp gia, và cũng là để che mắt Cảnh vương ở nơi xa xôi kia, lão Tướng quân Diệp Khiếu đành phải mặt dày, dâng tấu xin Thịnh vương ban hôn cho Đàm Đài Tẫn và Diệp Tịch Vụ.

Đàm Đài Tẫn không vui, nhưng cũng không phản đối, hắn thờ ơ, dửng dưng đến đáng ghét.

Diệp Tịch Vụ thì giãy nảy lên, nàng tất nhiên là không chấp nhận. Chưa kể mặt mũi Đàm Đài Tẫn nàng còn chưa từng nhìn kĩ, nàng thậm chí còn không thèm lưu lại dù chỉ một chút kí ức nào về khuôn mặt của hắn vào trong đầu.

Ai mà lại muốn thành thân với nam nhân mà bản thân còn không nhớ mặt.

Gạo đã nấu thành cơm, không muốn gả sao, đừng có hồ đồ như thế. Trinh tiết chẳng còn, có không muốn gả cũng phải gả. Hắn cướp đi trinh tiết của nàng, nên hắn phải chịu trách nhiệm, hắn phải cưới nàng làm thê tử. Và vì hắn là chất tử, nên hắn phải đến Diệp phủ làm cô gia.

Thế giới này đúng là kì cục, cứ là nam nữ giao hoan, thì kiểu gì cũng là nam nhân cướp đi trinh tiết của nữ nhân.

Phi~ ai cướp mất trinh tiết của ai còn chưa biết đâu nhé.

Rõ ràng hắn mới là người bị cưỡng dâm, thế bất nào qua miệng lưỡi đồn thổi, lại thành kẻ đi hiếp dâm người khác rồi. Oan ức này biết đem đi đâu mà kêu mà than bây giờ.

Về phần Nhị tiểu thư, thôi thì mất trinh tiết rồi, cũng may là còn biết người đó là ai để còn bắt vạ. Chứ không biết thì đúng là cả đời sẽ mang danh ô nhục gột hoài không sạch. 

"Thành hôn thì thành hôn, cùng lắm một thời gian sau hòa ly là được."

Diệp Tịch Vụ đã nghĩ như thế đấy.

Nhưng nàng ghét hắn, nàng căm hận hắn, nàng cho rằng hắn là đồ sao chổi xui xẻo, cố tình xuất hiện để phá hỏng chuyện tốt của nàng. Nàng lại còn thất thân với hắn, trần truồng nằm trên người hắn, trước bao nhiêu ánh mắt soi mói của  những người sống trong cung cấm kia. Nàng không muốn hắn đang dưng không đâu, từ một chất tử hèn kém, vì cưới được nàng, mà trở thành cô gia cao quý, được thượng nàng mỗi đêm, còn được sống ở Diệp phủ ăn sung mặc sướng. 

Còn lâu nhé, còn lâu.

Ngay trong đêm tân hôn của hắn và nàng, ngay khi khăn trùm đầu uyên ương được gậy hồng vén lên, Đàm Đài Tẫn đã nhận ngay một đạp, lao luôn cả người xuống mặt đất. Diệp Tịch Vụ rời giường, đứng ngay trước mặt hắn, tự tay nàng tháo từng cây trâm, từng phiến ngọc, hoa tai, vòng cổ xuống. Từng món từng món bị nàng không chút lưu tình ném thẳng vào mặt, và vào người hắn. 

Hắn đang bị chính thê tử của mình hạ nhục.

Tháo tung trâm cài, mũ phượng xong xuôi, nàng hơi cúi người xuống, đem ánh mắt hận thù ném thẳng vào khuôn mặt vô hồn, không chút cảm xúc của Đàm Đài Tẫn.

-"Đàm Đài Tẫn, cứ chờ đấy. Ta nhất định sẽ làm cho ngươi, ở Diệp phủ này, ngày ngày sống không bằng chết."

Bị thê tử của mình nói những lời đe dọa ngay đêm tân hôn, là chuyện mà Đàm Đài Tẫn chưa từng ngờ tới, hắn nhếch mép cười nhạt. Hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần rằng nàng sẽ không ưa gì hắn, nhưng có cần phải đe dọa như vậy không. Hắn vốn dĩ chưa từng muốn rước họa vào thân, nhưng nay mối họa lớn nhất có lẽ đã được ông trời ưu ái đem ném thẳng vào cuộc đời vốn thập phần thống khổ của hắn rồi.

Đàm Đài Tẫn ngẩng đầu lên, hắn nhìn thẳng vào mắt Diệp Tịch Vụ, ánh mắt lạnh lẽo vô cảm tới đáng sợ.

-"Không phiền Nhị tiểu thư đây nhọc lòng. Ta tự biết vị trí của bản thân mình ở đâu."

Cái dáng vẻ nhẹ không ưng, nặng không ưa của Đàm Đài Tẫn làm cho Diệp Tịch cảm thấy vô cùng chướng mắt. Nàng ngay lập tức muốn hành hạ hắn đến máu me đầm đìa để hạ xuống cơn giận, phải thành thân với một kẻ hèn hạ.

-"Nam nhân khốn khiếp."

"Xuân Đào."

-"Dạ tiểu thư...."

-"Đem roi da vào đây."

Đàm Đài Tẫn nhíu mày. Roi da sao, nàng ta là muốn đánh hắn sao. Nhưng hắn đã làm gì mà lại bị đánh chứ.

-"Ngươi được lắm. Có bản lĩnh làm phu quân của ta. Thì cũng phải có bản lĩnh chịu được roi da của ta."

-"Ta đã tự nhận bản thân thấp kém, vậy mà cô vẫn muốn đánh ta."

-"Ngươi thấp kém là mệnh của ngươi."

"Còn ta đánh ngươi là vì ta thích."

"Ngươi làm gì được ta."

Đêm tân hôn vốn được coi là một đêm tràn ngập tình xuân. Là đêm mà mỗi cặp phu thê sẽ ở bên nhau, trong giờ phút thiêng liêng nhất, cùng với lời hứa trao thân gửi phận một đời, an yên và hạnh phúc.

Đấy là niềm hạnh phúc, sự trân trọng đầy tình yêu của đôi phu thê mới cưới nhà người ta, chứ không phải của đôi phu thê oan gia nhà này.

Âm thanh duy nhất truyền ra khỏi phòng tân hôn của Diệp Nhị tiểu thư và cô gia Đàm Đài Tẫn, chỉ toàn là tiếng roi da vun vút, nghe như muốn xé toạc không gian, đem tất cả vụt tới tan nát.

Và thứ bị cây roi ấy vụt tới tả tơi, máu me bê bết chính là cô gia mệnh khổ kia.

Hỷ phục bị quật nát tươm, màu áo rồi màu máu hòa lẫn cả vào nhau. Đàm Đài Tẫn bị đánh đau đến ngất xỉu, bị Diệp Tịch Vụ cứ thể bỏ mặc nằm xụi lơ một đống trên mặt đất. Cây roi da sau khi đã nhuộm ướt đẫm máu tươi, bị nàng ném cái bẹp xuống ngay bên cạnh cái thân hình bất động kia.

-"Bẩn cả tay."

Nàng lẩm bẩm, ngồi xuống giường, tháo giày, chui vào chăn ngủ ngon lành.

Phu quân thì sao, nàng đâu có coi hắn là phu quân của nàng đâu. Hắn mà có chết luôn ngay bây giờ ấy, thì nàng cũng chẳng thèm quan tâm. 

Kể ra mà hắn chết luôn đi thì càng tốt.

Ấy thế mà hắn lại không chết, bị đánh đập máu me văng tung tóe như vậy mà vẫn không chết. Là mạng lớn, hay là số khổ đây.

Cũng không biết nữa, chỉ biết là sau đêm tân hôn ấy, là chuỗi ngày hắn bị chính thê tử của mình đánh đập, hành hạ. Đúng như nàng nói, hắn ở Diệp phủ này đúng là sống không bằng chết. Nhưng lạ đời thay, nàng càng hành, hắn càng sống dai. Sống vật vờ lay lắt hết ngày này qua tháng nọ.

Chớp mắt cũng đã được hơn nửa năm có lẻ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro