Chương 3: Du Ngoạn Nhân Gian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ Chapter 03 - Đại Mộng: Tam Sinh Nhất Mộng ]

» Translate: Harry Chen
» Edit: Js Art

Tam Sinh Nhất Mộng, Tam Thế Nhất Vọng.

Lê Tô Tô bị Đạm Đài Tẫn đưa đến Ma Cung đã gần một tháng, mà trong khoảng thời gian này, những người trong Tiên Môn không phải là không thử đến Ma Vực để tìm nàng. Nhưng mỗi lần đến đây, họ còn chưa có kịp bước chân vào Hoang Uyên, thì đã bị Tự Anh cùng Kinh Diệt chặn lại, không thì cũng bị những Yêu - Ma - Quỷ - Quái khác đuổi ra khỏi Ma Vực.

Đồng thời còn tuyên bố là, nếu còm dám mang theo cái dáng vẻ đạo mạo giả nhân giả nghĩa đó mà xông vào Ma Vực một lần nữa, thì Ma Giới liền sẽ dẫn mười vạn đại quân kéo đến Trường Trạch Sơn, đem Hành Dương Tông của họ lật tung lên.

Tự cổ chí kim, người của hai giới Yêu Ma đã sớm nhìn không vừa mắt những người của Tiên Môn.

Nếu không phải Tôn Thượng nói là hiện tại cần giữ mạng của bọn chúng lại, thì ta đã sớm lột da bọn chúng để làm hình nhân da người cho Tự Anh chơi rồi!

Kinh Diệt nghiến răng nghiến lợi làm ra vẻ dữ tợn để đuổi bọn họ đi, đây cũng là lần thứ ba mươi lăm trong một tháng, mà hắn phải làm ra cùng một vẻ mặt, chỉ để đuổi đám người của Tiên Môn kia đi.

Tôn Thượng gần đây cũng không có ra khỏi Hoang Uyên, cũng không có vội vàng đi đoạt lại Tẩy Tủy Ấn, mà là ở trong Ma Cung mỗi ngày, ngày nào Tôn Thượng cũng xách cái vị Tiên Tử mang về từ Hành Dương Tông kia ra để tra tấn!

Công cuộc giúp Ma Thần làm chủ Tam Giới Tứ Châu, đang cháy hừng hực ở trong tim của Tự Anh, thế nhưng nàng lại chỉ có thể thực hiện công cuộc đó, khi chơi cái trò mèo đuổi chuột mỗi ngày với đám người Tiên Môn không biết sống chết kia.

------

"Lê Tô Tô, lại gần đây một chút. Ta muốn ăn bồ đào!" Đạm Đài Tẫn đang nghiêng người dựa vào Thần tọa[1] ở trong Ma Cung, hai mắt nhắm hờ giả vờ như là đang ngủ.

Nghe thấy vậy, vị Tiểu Thần Nữ đang mặc y phục thị nữ của Ma Cung bưng theo một đĩa bồ đào, rồi di chuyển đến cạnh Thần tọa của Ma Thần.

[ Bồ đào: Nho. ]

[1] Thần tọa: Truyền thuyết kể rằng giữa trời đất có một ngai vàng được gọi là Thần Tọa, nếu ai có được nó thì liền có được sức mạnh vô tận, thọ mệnh có thể trường tồn cùng với đất trời, quyền thế chí cao vô thượng. Bắt nguồn từ:Đại Chu Hoàng Tộc | 大周皇族》

Lê Tô Tô giơ cái đĩa đựng hoa quả lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào vị Ma Thần đang giả vờ ngủ ở trước mắt, rồi sau đó nàng lại đảo cái đĩa liên tục.

Khác với những gì bên trong tưởng tượng của Tô Tô, thời gian một tháng ở trong Ma Cung này, ngoài việc dâng trà rót nước cho Ma Thần, thì nàng cần phải ở bên cạnh hắn mọi lúc mọi nơi, làm thế thì mới không bị giam cầm, không bị tra tấn, ngược lại còn được phép tự do đi lại ở trong Ma Vực.

Tuy nhiên, phần lớn thời gian, ở trong Ma Cung này chỉ có hai người là nàng cùng với cái vị Ma Thần kia.

Không lẽ là bởi vì bên trong Ma Cung này thiếu thị nữ? Cho nên cái tên Ma Thần này mới bắt ta mang về Ma Cung, để cho ta làm thị nữ hậu hạ hắn?

Nhưng mà, có vẻ như hắn đối xử với ta cũng không tệ lắm. . .

Bởi vì ở trong Ma Cung, trừ bỏ Đạm Đài Tẫn ra, thì không có ai có thể vênh mặt mà ra lệnh cho Tô Tô.

Lúc mà Lê Tô Tô có thời gian rảnh rỗi, thì nàng liền tựa đầu vào tay, và ngồi tựa vào bên khung cửa sổ để tưởng tượng. Nàng thường tự hỏi rằng, bản thân nàng chỉ mới có một trăm năm tuổi tiên linh, thực sự không thể nào hiểu nổi được cái suy nghĩ ở bên trong đầu, của cái lão Ma Thần có hơn hàng vạn năm tuổi này.

------

Có một lần, Yểm Ma đến dâng cống phẩm lên cho Ma Thần, là một món Ma Khí mà nàng ta đã tìm được ở trong địa hạt của mình. Hôm ấy, chỉ thấy Đạm Đài Tẫn ngồi ở trên Thần tọa tại chính điện, thần sắc uể oải, vẻ mặt buồn rầu, còn trên tay thì lại đang cầm nghịch một chiếc lông vũ Phượng Hoàng màu đỏ rực.

Cũng không biết là Tiểu Phượng Hoàng của hắn đi đâu rồi, cả buổi sáng không thấy bóng dáng đâu, hắn cũng không biết là nàng đang đi dạo, hay vẫn là đang đi lang thang ở đâu đó bên trong Hoang Uyên.

Yểm Ma vội vàng đem Ma Khí dâng lên cho Ma Thần, lúc sau nàng ta vừa đi ra khỏi Ma Cung, cũng vẫn là không nhịn được mà tự hỏi: "Không biết là, hôm nay có phải do Tôn Thượng không vui hay không? Vừa rồi ngài ấy, đến cả mí mắt cũng không thèm nhấc lên dù chỉ là một cái!"

Có người của Tiên Môn!

Yểm Ma vừa mới đi ra khỏi Ma Cung, thì liền nhìn thấy được một nữ tử mặc một thân y phục màu đỏ đen giả làm người ở Ma Giới. Chỉ thấy nữ tử đang lén lút tiến về phía cửa chính của đại điện Ma Thần mà đi đến, nhưng ở trên trán của nữ tử, lại có một Tiên văn đang toát lên ánh sáng nhàn nhạt.

Thế mà lại dám giả làm người của Ma Giới, cải trang ăn mặc như thế cũng quá sơ sài đi.

Yểm Ma cười dữ tợn và bay về phía của Lê Tô Tô, tay vừa duỗi ra tới liền bóp chặt lấy cổ Tô Tô, cười nói: "Tiên Tử, lá gan của ngươi cũng lớn thật đấy!"

Còn chưa có kịp để cho Tô Tô phản ứng lại, khoảnh khắc tiếp theo liền thấy Yểm Ma dùng sức đem nàng ném xuống mặt sàn nham thạch bên trong đại điện Ma Thần.

"Tôn Thượng, thuộc hạ bắt được một Tiên Tử đang lén lút ở ngoài cửa cung, trông ả ta có ý đồ bất chính. Hay là để thuộc hạ nuốt chửng ả ta, trợ hứng cho Tôn Thượng được vui vẻ hơn một chút?" Nửa người dưới của Yểm Ma liền hóa thành làn sương tím dày đặc, tiếp theo liền muốn cắn nuốt thân thể của Lê Tô Tô.

Nhưng ở khoảnh khắc nàng ta vừa dứt lời, thì hỏa chước Pháp tướng Tu La sáu tay nguy nga đang đứng ở phía sau Thần tọa của Đạm Đài Tẫn, ngay lập tức hóa thành pháp lực của Ma Thần rồi nuốt chửng Yểm Ma cùng với làn sương tím. Trong một cái chớp mắt, thân thể của Yểm Ma bị sức mạnh của Pháp tướng Tu La luyện hóa thành ma khí, và rồi tiêu tán vào trong đất trời.

Mọi chuyện đều xảy ra quá nhanh, đợi đến khi bầu không khí bên trong Ma Cung quay trở về sự tĩnh mịch ban đầu, thì Đạm Đài Tẫn đã bay đến ôm Lê Tô Tô đang nằm ở trên mặt đất lên, cẩn thận kiểm tra xem trên người nàng còn có tàn dư nào của ma khí lưu lại hay không.

"Người kia đâu rồi?" Trong những ngày qua, Lê Tô Tô đã quá quen với việc Ma Thần ôm mình thân mật như thế. Vì thế mà lúc này, nàng chỉ cuộn tròn người ở trong vòng tay của Đạm Đài Tẫn và đưa mắt nhìn xung quanh.

Lê Tô Tô đã tự an ủi chính mình rằng: Ôm thì liền ôm đi, ta cũng chẳng bị mất đi một lớp da nào!

Đạm Đài Tẫn nhìn nàng, trả lời nói: "Bị ta ăn rồi, trợ hứng cho nàng thêm vài phần vui vẻ."

Lê Tô Tô: "..."

------

Trở lại thời điểm hiện tại.

Lê Tô Tô đang bưng đĩa bồ đào trong tay, nàng cảm thấy mũi của mình giống như vừa bị chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua một chút, lúc Tô Tô phục hồi lại tinh thần. Thì liền thấy Ma Thần cầm một chiếc lông Phượng của nàng ở trong tay, và dùng chiếc lông vũ ấy để trêu chọc nàng.

Chiếc lông vũ đó, chắc chắn là do tên Ma Thần đáng ghét này, đã nhân lúc mình hóa về nguyên thân để tu luyện rồi nhổ xuống!

Lê Tô Tô thấy Đạm Đài Tẫn nhắm mắt giả vờ ngủ, nên nàng đã nhân cơ hội hướng tới Ma Thần mà nghiến răng.

Tuy là hai mắt vẫn đang nhắm lại, nhưng những hành động nhỏ của Lê Tô Tô, điều bị Đạm Đài Tẫn "thu hết vào trong mắt". Hắn đưa tay lấy một quả bồ đào ở trong đĩa để vào trong miệng, rồi sau đó lại lấy thêm một quả khác nhét vào trong miệng Tô Tô, cuối cùng còn dùng cái tay đó xoa xoa nhẹ lên trên mặt nàng một cái.

Rất đáng yêu!

Sĩ khả sát, bất khả nhục!

Lê Tô Tô tuy là đang nhai quả bồ đào ở trong miệng, nhưng trong lòng lại thầm mắng Ma Thần tám trăm lần. Tô Tô giận dữ nhìn sang tên Ma Thần vừa mới giở trò động chạm vào nàng, rồi giơ cao đĩa đựng hoa quả lên, ngây người trong chốc lát thì nàng lại nhẹ nhàng ném cái đĩa xuống.

Mặc dù Ma Thần khác xa với những gì mà ta tưởng tượng, nhưng dường như hắn cũng không có ác ý gì đối với ta, thậm chí còn có thể coi là tốt.

Nhưng trong lòng của Lê Tô Tô vẫn cứ như cũ, nàng đối với hắn là vẫn còn có nhiều chỗ không hiểu thấu. Vừa rồi nàng đã thực sự rất giận, suýt chút nữa thì không nhịn xuống được mà dùng cái đĩa hoa quả kia nện vào đầu hắn, cũng may là nàng kiềm chế được mà không có nổi giận trước mặt hắn.

Lê Tô Tô hơi cúi người, nàng lén quan sát thần sắc ở trên mặt của Đạm Đài Tẫn một chút, lúc này thấy hắn không những không có một chút bực bội nào, mà ngược lại, hắn trông giống như là đang rất vui vẻ vì cái hành động ném đĩa hoa quả vừa rồi của nàng.

"Lê Tô Tô, ta muốn đến nhân gian một chuyến." Đạm Đài Tẫn bỗng nhiên từ trên Thần tọa đứng dậy, hắn cúi đầu nhìn Thần Nữ đang ngồi quỳ bên cạnh Thần tọa.

"À. . ." Lê Tô Tô cầm cái đĩa lên lại, đang muốn chuẩn bị rút lui.

Đạm Đài Tẫn liền nói: "Nếu nàng không đi cùng, thì ta liền giết hết cái đám đó."

Lê Tô Tô: "..."

Ma Thần đưa tay về phía nàng, những khớp xương rõ ràng bên trên bàn tay ấy đang hướng đến Tô Tô, nó cứ như là một lời mời dành cho nàng.

Lê Tô Tô thử đem tay nhẹ nhàng đặt lên trên lòng bàn tay hắn, đầu ngón tay vừa chạm vào các khớp xương lạnh lẽo của hắn, thì bàn tay đã bị hắn nắm chặt lấy.

Lê Tô Tô lại một lần nữa bị Ma Thần ôm vào trong lòng, cả hai hóa thành làn sương đen rồi bay đi, Tô Tô thầm nghĩ: Vì sao tim của ta lại nóng ran lên, mỗi khi áp sát vào cái chiến giáp lạnh như băng của hắn a?

------

Trong trăm năm tu luyện ở tại Hành Dương Tông, Lê Tô Tô chưa từng được đến trần thế để trung du, cũng chưa từng được du ngoạn tại nhân gian bao giờ.

Giờ đây nàng cùng Đạm Đài Tẫn xuất hiện ở trên đường phố rộng lớn của Đại Chu, nhìn những người đi đường cùng các tiểu thương đi qua lại, còn có những quan lại hậu duệ quý tộc cưỡi ngựa đi ngang qua, cùng với những tiếng hét ồn ào của những người biểu diễn trên đường, đối mặt với những cảnh vật lạ lẫm ập đến như thế này, Tô Tô không tự chủ được mà trốn về phía sau lưng của Ma Thần.

Nhìn thấy Lê Tô Tô hiện tại bị mình biến thành cái dáng vẻ của Diệp Tịch Vụ, trong lòng của Đạm Đài Tẫn bỗng nhiên có chút chua xót lẫn mơ hồ. Hắn cũng có nhiều phần vui mừng khi nhìn thấy Tô Tô đang nép vào phía sau lưng hắn, và tò mò nhìn về bốn phía chung quanh để tìm hiểu.

Bản thân hắn hôm nay cũng đã hóa thành cái dáng vẻ của một Chất Tử, đó chính là cái bộ dáng mà hắn đã từng rất ghét bỏ.

"Tên của ngươi là gì?" Đạm Đài Tẫn cảm nhận được, người ở phía sau đang kéo lấy góc tay áo của hắn.

Hắn xoay người lại, nhướng mày nhìn Thần Nữ đang nắm lấy vạt áo của mình, Lê Tô Tô bị ánh mắt của Đạm Đài Tẫn làm cho mặt nóng bừng lên, nàng liền buông lỏng vạt áo hắn ra: "Ý ta là, ta cũng không thể gọi ngươi là Ma Thần đại nhân giữa thanh thiên bạch nhật như vậy được!"

[ Thanh thiên bạch nhật: Trời xanh ngày trắng, ý nói giữa ban ngày ban mặt, ai cũng được chứng kiến. ]

Tô Tô cũng không biết tại sao, hôm nay nhìn thấy Ma Thần mặc thanh y đơn giản như vậy, thì nỗi sợ hãi ở trong lòng nàng đối với hắn bỗng chốc tiêu tan đi được hơn một nửa.

Hắn nghiêm túc nhìn vào đôi mắt trong veo của Thần Nữ, từng câu từng chữ mà nói với nàng: "Đạm Đài Tẫn. Lê Tô Tô, ta tên là Đạm Đài Tẫn!"

"Đạm Đài Tẫn. . ." Lê Tô Tô cảm thấy ánh mắt của Ma Thần nhìn nàng lúc này, trông không giống với ánh mắt của vị Ma Thần cao cao tại thượng kia, lúc nào cũng ra vẻ khinh thường thế gian, cao ngạo không anh sánh bằng.

Mà ánh mắt của Ma Thần nhìn nàng lúc này, lại trông giống như là một con chó nhỏ bị bỏ rơi ở bên đường, cuối cùng cũng tìm được nhà mới để về sau một trận mưa ướt sũng.

Lê Tô Tô bị chính cái ý nghĩ vớ vẩn hoang đường này của mình, làm cho giật mình hoảng sợ, nàng vội vàng né tránh ánh mắt của Đạm Đài Tẫn, chuyển hướng tầm mắt nhìn về những món đồ chơi mới lạ ở hai bên đường.

"Đạm Đài Tẫn, xem này!" Lê Tô Tô cười lớn, một tay cầm một cái bù nhìn hình Kinh Diệt, một tay còn lại cầm một cái bù nhìn hình Tự Anh, rồi chỉ vào Đạm Đài Tẫn mà khoa tay múa chân.

"Tiểu cô nương, cô thích cái này sao? Thế thì mua về đốt đi, có thể trừ tà giải hạn." Chủ quầy thấy y phục trên người của họ không tầm thường, nên khẳng định là người giàu sang phú quý, thế nên liền nhiệt tình giới thiệu món hàng bán được nhiều nhất của mình: "Ở đây còn có Ma Thần, mang hắn đi đốt thì liền có thể tránh xa tai họa, phù hộ bình an."

Nụ cười tươi rạng rỡ ban nãy ở trên mặt của Tô Tô, trong cái chớp mắt đã trở nên cứng đờ. Nàng ngượng ngùng đem hai con bù nhìn hình "Tự Anh" cùng "Kinh Diệt" trả lại vị trí ban đầu, sau đó lén lút nhìn sắc mặt của Đạm Đài Tẫn, nhìn thấy thần sắc trên mặt hắn không có gì khác thường, nàng liền nhận ra một chuyện là. . . Dường như, hắn đã quá quen với việc bị người đời sợ hãi, thậm chí là căm ghét.

Thấy nàng đột nhiên bị mất đi hứng thú, Đạm Đài Tẫn liền muốn nhấc chân đi nhanh, vì hắn thấy một lão thẩm đang đứng bán hạt dẻ ở đằng xa. Hắn vẫn còn nhớ rất rõ là, khi nàng vẫn còn là Diệp Tịch Vụ, nàng đã rất thích ăn hạt dẻ.

"Chờ một chút!" Lê Tô Tô khẽ cắn môi và gọi hắn lại, nàng xoay người lấy ra mười quan tiền đưa cho ông chủ quầy, nói: "Ta muốn mua cái đó!" Tô Tô chỉ vào bù nhìn hình Ma Thần được làm bằng rơm kia.

[ 1 quan = 600 đồng | 10 quan = 6000 đồng. ]

Lê Tô Tô cầm "Tiểu Ma Thần" đi theo sau chân của Ma Thần, nàng cảm nhận được khí áp của người phía trước mặt đang đột ngột giảm xuống một cách rõ rệt. Đạm Đài Tẫn không nói một lời, hắn chỉ là bước chân đi nhanh về phía trước, tốc độ còn nhanh hơn trước đó một chút. Tô Tô phải đem "Tiểu Ma Thần" nắm chặt ở trong lòng bàn tay, và chạy từng bước nhỏ mới có thể đuổi theo kịp.

Đạm Đài Tẫn bỗng nhiên dừng bước chân lại, xoay người đem cái túi hạt dẻ vừa mới mua xong, ném thẳng vào trong lòng của Lê Tô Tô, sau đó lại dùng giọng lạnh như băng để nói với nàng: "Bản Tôn muốn nhắc nhở nàng một chút, Tiểu Thần Nữ, cho dù nàng có đốt cái bù nhìn bằng rơm này, thì Bản Tôn cũng sẽ không mất một sợi tóc!"

Nhưng nàng rõ ràng lại nhìn thấy được ở trong ánh mắt của hắn, thực sự là đang hiện lên vẻ giận dữ, thăm dò, ủy khuất, tổn thương, và có nhiều cảm xúc phức tạp đan xen vào nhau.

Thế nhân sợ hãi hắn, ghê tởm hắn, chỉ vì hắn là Ma Thần.

Nhưng mà. . .

Kể từ khi Ma Thần giáng thế, hắn cũng chưa từng làm ra bất kỳ điều ác nào, vị Ma Thần này, rõ ràng là khác xa so với Ma Thần được miêu tả trong những thoại bản, cùng với cổ thư thời Thượng Cổ viết lại.

Trong lòng của Lê Tô Tô chợt dâng lên một cảm giác đau nhói mơ hồ, bù nhìn rơm hình "Tiểu Ma Thần" bị nàng dùng sức nắm chặt ở trong tay: "Ta mua cái 'Ma Thần' này, vậy thì những người kia liền sẽ không mua được, ít nhất thì cái ở trong tay của ta sẽ không bị mang đi đốt."

Lê Tô Tô đem bù nhìn rơm đưa lên trước mặt của Đạm Đài Tẫn lắc lắc, và nở một nụ cười rất tươi với hắn, mi mắt nàng híp lại trông giống như vầng Trăng khuyết, rất đẹp!

Bên trong thế giới bị bóng tối bao phủ bấy lâu nay của Đạm Đài Tẫn, bỗng chốc có vô số cảm xúc vui mừng đang lan tỏa ra, sáng lấp lánh giống như pháo hoa đang nổ tung và nở rộ. Thần Nữ rất công bằng, nàng đã yêu thương tất cả chúng sinh trong thiên hạ, và bao gồm cả Ma Thần là hắn.

Nàng chưa bao giờ bỏ rơi hắn, cho dù nàng là Lê Tô Tô hay vẫn là Diệp Tịch Vụ, thì nàng vẫn luôn là một tia sáng ấm áp nhất đối với hắn, tia sáng ấm áp ấy đã xuất hiện và xuyên qua bóng tối bên trong hắn, chiếu sáng toàn bộ thế giới của hắn.

Writing Date: 16.05.2024

[ Quyển Hạ - Đại Mộng: Tam Sinh Nhất Mộng 3 ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro