Chương 3: Tam Cảnh Hư Minh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ Chapter 3 - Nguyệt Tẫn Tình Tô: Tịch Vụ ]

❖ Tác giả: Mai Lương Tân
» Translate: Js Art

❝Tam Cảnh Hư Minh, Bát Biểu Trùng Thanh.❞

Cô con gái út của Lê Thiếu Hạo tên là Sơ Hoàng, cô ấy là một vị tiểu thư xinh đẹp và tràn đầy sự kiêu hãnh, cô ấy là một người nhiệt tình cởi mở, lớn lên trong sự yêu thích của tất cả mọi người, và trở thành một hậu bối cũng như người thừa kế xuất sắc nhất, của gia tộc Lê Thị.

Có thể nói, lẽ ra cuộc đời của Sơ Hoàng có thể trải qua một cách suôn sẻ và thanh bình, đoan trang và thanh tú mãi cho đến lúc qua đời, nếu như. . . Không có sự cố đột ngột xảy ra vào 30 năm trước.

Vào những năm 1980 - 1990 gần cuối Thế kỷ 20.

Đây chính là giai đoạn đầu thực hiện các chính sách mới của chính phủ ban hành xuống, giới quý tộc thượng lưu mới xuất hiện như nấm mọc lên sau trận mưa. Băng đảng xã hội đen, cũng từ đó mà xuất hiện nhiều hơn.

Trong số đó, có những kẻ không biết trời cao đất rộng, ỷ vào tình thế cùng đường bí lối của bản thân, không màn tất cả mà bắt cóc Sơ Hoàng để tống tiền Lê gia, sau đó còn tiêm thuốc vào người của Sơ Hoàng để ép bức thêm tiền chuộc của Lê Thiếu Hạo.

Thời điểm mà người của Lê gia đuổi tới thì đã quá muộn, Sơ Hoàng đã hôn mê. Lê Thiếu Hạo lập tức đưa cô vào bệnh viện, sau đó bác sĩ kiểm tra thì mới phát hiện ra, bên trong cơ thể của cô có một loại hóa chất sinh học không rõ nguồn gốc, tuy là chất độc nhưng loại thuốc này lại là độc dược mạn tính, thế nên không gây chết người ngay lập tức.

Nhưng nếu là độc dược mạn tính, thì chính là một quả bom hẹn giờ, mà tất cả họ không biết nó sẽ nổ tung vào lúc nào.

Tuổi thanh xuân như mùa xuân xanh tràn đầy sức sống như thế, không thể bị cắt ngang như thế này được. Vậy nên Lê Thiếu Hạo vừa tìm đủ mọi cách để cứu chữa, vừa giấu bệnh án không cho Sơ Hoàng biết.

May mắn thay, trong khoảng hơn 10 năm tiếp theo, Sơ Hoàng chưa bao giờ phát bệnh qua một lần nào nữa, thậm chí là khỏe mạnh cho đến lúc mang thai và sinh con. Sau khi sinh Tô Tô xong, thì sức khỏe của Sơ Hoàng đột nhiên càng lúc càng trở nên yếu đi. Cô bắt đầu cảm thấy khó thở thường xuyên, và ho nôn ra máu, thân thể yếu dần tứ chi cũng không còn sức lực, trái tim vốn đã chịu nhiều tổn thương lúc nhỏ, nay lại phải gánh chịu sự giày vò của độc dược phát tác, nhịp đập càng lúc càng trở nên nặng nề hơn.

Vào một ngày Đông của năm 2002.

Sơ Hoàng cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa, để lại cô con gái nhỏ Tô Tô rồi nhắm mắt xuôi tay, từ bỏ cõi đời này. . .

------

Trong túi tài liệu đó, có hai hồ sơ bệnh án, tập tài liệu đầu tiên là bệnh án và phác đồ điều trị[1] của Sơ Hoàng trong suốt hơn 10 năm qua. Còn tập tài liệu còn lại, chính là hồ sơ bệnh án của Lê Tô Tô.

Bên trong cơ thể của cô cũng có một lượng nhỏ độc dược còn sót lại, một ngày nào đó. . . Lượng độc dược ít ỏi ấy sẽ trở thành một quả bom hẹn giờ, rồi cướp đi hết tất cả mọi thứ của cô.

[1] Treatment Regimen: Thuật ngữ ngành Y, hiểu đơn giản là kế hoạch điều trị bệnh thông qua: Thao tác, trình tự, bản tóm tắt bằng tài liệu hoặc sơ đồ. . . Được vạch ra sẵn.

Lê Tô Tô ngồi bất động ở trên chiếc ghế sofa mềm, khi tay cô buông lỏng xuống, một xấp ảnh chụp từ bên trong túi giấy rơi ra và nằm tản loạn ở trên sàn.

Hầu hết là những bức ảnh chụp của Tô Tô lúc còn nhỏ, lúc mới chào đời cho đến lúc cô được 2 tuổi, và những bức ảnh cô đang tập bước đi một cách loạng choạng. Có ảnh cô cười khúc khích, có ảnh cô khóc réo lên, có ảnh cô ngủ cùng bọt bong bóng nước bọt trên miệng, có ảnh cô ôm lấy chân đòi bế, trong đó thế mà còn có một bức ảnh trên mặt của cô dính đầy cháo, trong rất đáng yêu và hài hước, thế nhưng Tô Tô lại chẳng thể cười nổi.

Cô vịn vào băng ghế sofa và từ từ ngồi xuống tấm thảm dày, những bức ảnh cũ của cô trải đầy ở trên sàn nhà, cô nhặt lên và nhẹ nhàng vuốt qua chúng. Trong số những bức ảnh rơi ra, có vài bức ảnh thuộc về một người phụ nữ trẻ tuổi, cô ấy có khuôn mặt xinh đẹp và bế Tô Tô lên ôm vào trong lòng, khi nhìn vào ống kính, trong mắt của cô hiện lên vẻ dịu dàng.

Dưới cùng còn có một bức ảnh chụp chung cả gia đình, trong bức ảnh ấy, nét mặt của Sơ Hoàng không được tốt cho lắm, người đàn ông đứng ở bên cạnh ôm lấy Sơ Hoàng cũng chính là cha của Tô Tô, ông ấy cũng đã qua đời trong một vụ tai nạn giao thông cách đây 20 năm.

Cuối cùng cô lật sang mặt sau của bức ảnh, trên đó còn có nét chữ thanh tú của Sơ Hoàng.

"Con gái ngoan. . ."

"Quãng đời còn lại, mong con khỏe mạnh, hạnh phúc và an lạc."

------

Và mùa Xuân năm thứ hai cũng đã đến.

Vào tháng 4 của năm 2024, Lê Tô Tô cuối cùng cũng đã tỉnh lại sau 7 tháng hôn mê, và nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt.

Bác sĩ có nói rằng, việc mang thai và sinh con, thực sự có thể loại bỏ được độc tố còn sót lại ở bên trong cơ thể. Nhưng năm đó, liều lượng thuốc được tiêm vào trong cơ thể của Sơ Hoàng quá lớn, do đó mới ảnh hưởng đến Tô Tô, nếu liều lượng ít hơn một chút, kể cả khi đó chỉ là một chút thôi, thì Sơ Hoàng sẽ không phải chịu kết cục như năm đó.

Hôm đó, sau khi nhìn thấy hai bản hồ sơ bệnh án, Tô Tô đã tìm đủ cách để giữ chân Đạm Đài Tẫn ở lại Bắc Kinh.

Sau khi nói chuyện với ông ngoại xong, cô liền sắp xếp và giải quyết tốt mọi việc cần làm. Chỉ là hai ngày sau, Tô Tô đột nhiên phát bệnh, cho nên mới dẫn đến sinh non ngay sau đó, may mắn thay là lượng thuốc còn lại bên trong cơ thể của cô, gần như đã được đào thải gần hết. Vậy nên mới không ảnh hưởng đến cô con gái nhỏ.

Chỉ là Tô Tô đã căng thẳng quá mức, cho nên cơ thể của cô mới tự kích hoạt cơ chế bảo vệ tự nhiên của mình, cho nên dẫn đến tình trạng hôn mê lâu như vậy. Tiếp theo thì cô chỉ cần tập vật lý trị liệu để phục hồi chức năng, sau đó cố gắng trở về nhà trong thời gian sớm nhất có thể.

Cũng cùng vào thời điểm này, nhưng ở tại Bắc Kinh.

Đạm Đài Tẫn đang đau đầu với việc, 1 tuần phải ngồi trong thư phòng lập thực đơn ăn dặm cho con gái một lần. Anh không biết nên cho trẻ nhỏ ăn gì là tốt, ăn gì là bổ, ăn gì là khỏe. . . A Mật hiện tại đã được 7 tháng tuổi, bác sĩ nói rằng nên tiếp tục cho con uống sữa bột, nhưng đồng thời cũng có thể bổ sung thêm một số loại thức ăn dặm cụ thể của chuyên gia dinh dưỡng đưa ra.

Đối với anh mà nói, thì chuyện nấu ăn không phải là chuyện gì khó, chuyện khó nhất chính là chuyện lên thực đơn ăn dặm mỗi ngày cho con gái. Cái này thực sự làm cho anh tốn quá nhiều thời gian để sử dụng não, cho nên trong những ngày gần đây, anh đang thử cho A Mật ăn một ít tổ yến chưng.

Mùi hương thơm nhàn nhạt của tổ yến chưng với táo đỏ đang lan tỏa trong phòng bếp, Đạm Đài Tẫn lấy ra chén một phần, rồi mang ra phòng khách cho con gái, anh múc một thìa nhỏ lên và thổi nguội, rồi sau đó mới đưa đến bên miệng con gái. A Mật vừa nếm thử một miếng đầu tiên liền thay đổi sắc mặt, sau đó cô bé không chịu há miệng thêm lần nào nữa.

Lúc sau, Đạm Đài Tẫn bắt được cơ hội trong lúc anh định cho con gái uống sữa, anh đã đưa bình sữa không đến bên miệng con gái, rồi tranh thủ lúc con gái há miệng anh lại đút thêm một thìa yến chưng cho cô bé. Khuôn mặt tròn vo mũm mĩm của A Mật bắt đầu trở nên nhăn nhó, cô bé không chừa lại cho ba nó chút mặt mũi nào mà liếc mắt quay mặt sang chỗ khác.

Biểu hiện của A Mật như thể: Không cho con uống sữa, lại đi cho con ăn những thứ linh tinh.

A Mật cau mày chu môi, vẻ mặt mếu máo, y như rằng giây sau sẽ khóc ầm lên.

"Cái này, nó có thật sự khó ăn đến như thế không hả con?" Đạm Đài Tẫn hỏi cô con gái nhỏ, sau đó anh múc một thìa lớn cho vào miệng, kết quả anh suýt chút thì bị bỏng.

Anh vội uống một ngụm nước mát, rồi sau đó mang theo vẻ mặt cam chịu mà đi pha sữa cho con gái.

Điện thoại đột nhiên reo lên một tiếng, anh trượt mở khóa xem, thì thấy là tin nhắn của Tàng Hải gửi đến.

Nội dung là: "A Tẫn, tháng sau sư huynh Tàng Phong của em lấy vợ đấy, anh ấy bảo là có gọi điện thoại đến cho em, nhưng em không nghe máy. Đám cưới được tổ chức ở Nam Kinh, do khu của em sống không cho phép người ngoài vào mà không có thẻ, cho nên Tàng Phong đã gửi thiệp mời đến công ty của em rồi, em nhất định phải đến tham gia nhé! Mọi người cũng lâu lắm rồi chưa gặp em."

Hôm qua, hình như thư ký Dương ở Tập đoàn Cảnh Hòa có mang bưu kiện đến, nhưng Đạm Đài Tẫn chỉ nhìn thoáng qua rồi ném sang một bên mà không thèm để ý tới. Anh ngẩng đầu nhìn lướt qua những bưu kiện để ở trong một góc ở đại sảnh, bước tới tìm và mở ra xem thì đúng là có thiệp mời đám cưới thật.

Tiếng lục lạc và đồ chơi treo trên nôi trẻ em đột nhiên reo lên một tiếng, Đạm Đài Tẫn theo tiếng mà nhìn lại, chỉ thấy A Mật nhỏ bé đang nằm ở trong chiếc nôi ở giữa phòng khách, trong tay đang cầm bình sữa uống ngon lành, vẻ mặt thế mà còn có chút cảm giác giống như là đang hưởng thụ mỹ vị nhân gian.

"Nam Kinh sao?"

Đi đến xem trước thử một tuần vậy, biết đâu lại có được tin tức gì thì sao!

------

Một tháng sau.

Lúc này sức khỏe của Lê Tô Tô gần như đã hồi phục hoàn toàn, theo sự sắp xếp của Lê Thiếu Hạo, thì cô đã âm thầm quay trở lại Nam Kinh, vừa khéo lại đúng vào dịp cô chị họ Diêu Quang về nước, ban đầu cô vốn dĩ định sớm trở về Bắc Kinh để tìm Đạm Đài Tẫn và con gái, nhưng lúc này bất đắc dĩ lại phải ở lại Nam Kinh thêm hai ngày nữa.

Dù sao thì chuyện cô âm thầm kết hôn với Đạm Đài Tẫn là chuyện bí mật, hiện tại thì cũng không có được mấy người biết chuyện này, mà vừa khéo người chị họ Diêu Quang này lại là bạn học cùng trường với Đạm Đài Tẫn, nếu để cô biết được chuyện hai người họ đã âm thầm kết hôn rồi bí mật sinh con. . .

Chỉ mới vừa nghĩ đến thôi, thì Tô Tô đã cảm thấy đau đầu. Thôi thì đợi cô quay trở về dỗ dành hai cái người lớn bé kia trước rồi lại tính bước tiếp theo vậy. Kế hoạch được thay đổi bất ngờ, cho nên không theo kịp với sự an bài trước của Tô Tô, cô muốn sớm trở về nhà, vậy nên đã nói dối với Diêu Quang, bảo rằng bên liên đoàn múa gọi đến bảo cô sớm trở về Bắc Kinh.

Vì thế mà trước ngày rời khỏi Nam Kinh, Diêu Quang đã dứt khoát kéo Tô Tô đi ăn uống mua sắm cho đã. Và đúng vào ngày hôm đó, lại chính là ngày hôm sau đám cưới của Tàng Phong.

Một tuần trước khi hôn lễ của Tàng Phong diễn ra, Đạm Đài Tẫn đã đến Nam Kinh. Nhưng anh vẫn chưa có nghe ngóng được tin tức gì về Tô Tô. Ngày mai chính là ngày diễn ra hôn lễ của Tàng Phong, nơi tổ chức tiệc cưới người người đông đúc, ngư long hỗn tạp[2], cũng có thể nói là một nơi rất phức tạp đối với trẻ nhỏ, thế nên anh không thể đưa con gái đến cùng.

[2] 鱼龙混杂: Có thể hiểu là cá với rồng bị trộn lẫn, là một câu thành ngữ của TQ. Bắt nguồn từ:《Hòa Ngư Phu Từ 》của nhà Đường, ý chỉ người tốt và người xấu trong cùng một xã hội bị trộn lẫn với nhau.

Thế nên chỉ có thể gọi Tự Anh hoặc Kinh Diệt bay đến Nam Kinh để trông A Mật cho anh tham gia tiệc cưới.

Trước khi ra khỏi cửa, A Mật còn níu lấy ngón tay của Đạm Đài Tẫn rồi nũng nịu một lúc. Thời điểm anh đi đến cửa thì cô bé vẫn cứ mở to đôi mắt ngập nước nhìn theo, A Mật còn tưởng rằng ba đang chơi trò trốn tìm cùng với mình.

Có những lúc, Đạm Đài Tẫn rất hi vọng, anh hi vọng mình gọi Kinh Diệt đến là để đi tham dự tiệc cưới thay anh, chứ không phải đến là để chăm con gái thay.

Nhóm bạn thân, và những sư huynh đệ thân thiết trong ngành đều được bố trí ngồi cùng chung một bàn. Hôm nay Tàng Hải đảm nhận vị trí phù rể, ban đầu Đạm Đài Tẫn cũng được Tàng Phong sắp xếp cho một vị trí phù rể, nhưng mấy tháng trước khi anh lên kế hoạch cho đám cưới, thì trong vòng bạn bè không có ai liên lạc được với Đạm Đài Tẫn.

Nếu như nói có thể liên lạc được, thì Đạm Đài Tẫn cũng sẽ từ chối, bởi vì anh hiện tại đã là ông bố có một con, cho nên không thể làm phù rể được.

Trên sân khấu ở giữa lễ đường, cô dâu và chú rể đang dâng trà mời cha mẹ hai bên, ban đầu Đạm Đài Tẫn vẫn còn có thể miễn cưỡng ngồi ăn vài miếng, để đánh tan bầu không khí khó xử. Nhưng một lúc sau đó, thì cả tâm trí và trái tim của anh đều đã bay đi, bởi vì anh nhắn tin hỏi Kinh Diệt xem tình hình hiện tại của con gái, khi nhìn thấy hình ảnh chụp con gái đang nằm ngủ ngon lành ở trong nôi, thì anh mới lặng lẽ thu hồi tâm trí quay trở lại với bàn tiệc, yên lặng ngồi nghe các anh em trong bàn nói chuyện phiếm.

"A Tẫn, xem Tàng Phong so với em lớn hơn có bao nhiêu tuổi đâu, thế mà hôm nay cậu ấy cũng đã cưới vợ rồi đấy! Em nhìn lại mình xem, chậc chậc chậc. . . Nhiều tiền, tuổi trẻ còn tài năng hơn người, ngoại hình thì quá hoàn hảo, thế mà vẫn độc thân!"

Đạm Đài Tẫn: "..."

"Nãy giờ anh thấy có không ít cô gái nhìn chằm chằm vào em, cũng có không ít người muốn tiến đến để xin em số điện thoại, Weibo, WeChat của em rồi đó!"

Tàng Hải nói xong, thì cầm đũa kẹp lấy một miếng cá hồi nướng vừa đang định cho vào miệng, vừa tiến lại gần Đạm Đài Tẫn, hạ thấp giọng nói tiếp: "Vừa rồi có mấy cô em xinh đẹp lén đến hỏi anh để xin WeChat của em nữa đấy, chỉ sợ em chê phiền nên anh không có đưa cho họ."

Đạm Đài Tẫn: "..."

Tàng Hải nói rồi lại rút điện thoại từ trong túi áo vest ra, sau đó nói tiếp: "Em xem những tấm ảnh selfie trong vòng bạn bè này xem, xem xem có thích ai không anh giới thiệu cho hai đứa làm quen?!"

Lúc này Đạm Đài Tẫn mới cười nhạt nói: "Sư huynh, cẩn thận bị xương cá đâm bây giờ."

"Trời đất, không thích ai sao? Thôi vậy!"

Đạm Đài Tẫn: "..."

"Nhưng mà, em thử nhìn cô gái mặc váy hồng đang ngồi ở bàn đối diện đi, đó là Trần Nhạn Nhạn, là bạn thân của cô dâu, cũng là phù dâu. Nghe nói là tiểu thư của Tập đoàn Giải Trí lớn nhất cả nước đó, Trần tiểu thư đó tương lai sẽ thừa kế cả chuỗi tập đoàn. Anh thấy bối cảnh của người này vừa lúc môn đăng hộ đối với em."

Đạm Đài Tẫn không nói gì, chỉ đưa tới trước mặt Tàng Hải một cốc nước.

Tàng Hải bỏ qua cốc nước của anh đưa tới, vẻ mặt mang theo hàm ý nhướng mày nói: "Team phù dâu phù rể của bọn anh có một nhóm chat, em quét mã này đi, anh kéo em vào đó giới thiệu!"

"Không cần đâu." Đạm Đài Tẫn vẫn ngồi đó bất động, thậm chí đến điện thoại cũng không lấy ra.

"Tiểu sư đệ nghe sư huynh nói này, em cũng không còn nhỏ nữa, thủ thân như ngọc vậy để làm gì? Chậc chậc chậc ~ ! Nhìn xem, cô em váy vàng kia xinh đẹp biết bao, đó là Lý Mộ Ninh con gái của Ảnh Đế - Lý Thừa Thiên đó, cũng là cô con gái được cưng chiều nhất trong nhà, gia thế tốt, bối cảnh tốt. Người ta đẹp đến nghiêng thành nghiêng nước, thế mà em lại đi chọn yêu giang sơn mà không yêu mỹ nhân à?"

"Sư huynh!" Đạm Đài Tẫn trầm giọng nói.

"Rồi rồi rồi! Anh không nói nữa là được chứ gì? Em khoan hãy về Bắc Kinh, ở lại Nam Kinh thêm hai hôm nữa đi. Hôm nay anh bận tiếp khách cho nên không thể nói chuyện tử tế với em được, ngày mai mấy anh em chúng ta tụ họp riêng, chỉ đi ăn cơm thôi, không làm gì khác."

Tàng Hải thấy Đạm Đài Tẫn không nói gì, nhưng cũng không từ chối, thì anh liền biết là đã đồng ý.

------

Ngày hôm sau, Kinh Diệt đã được sếp cho về Bắc Kinh.

Sau một hồi cân nhắc, Đạm Đài Tẫn đi lấy những đồ dùng thiết yếu của con gái bỏ vào trong chiếc balo nhỏ, rồi gấp gọn chiếc xe nôi lại để vào trong cốp của chiếc Cayenne[3].

[3] Cayenne: Là mẫu xe thể thao trong phân khúc SUV hạng sang của Porsche.

Dù sao thì hôm nay, cũng chỉ là đi tham gia một buổi họp mặt nhỏ giữa bạn bè mà thôi, với lại A Mật còn quá nhỏ, nếu anh để con gái ở khách sạn một mình cùng bảo mẫu thuê ngoài giờ thì cũng không được, bởi vì anh không yên tâm, vì để cho an tâm hơn anh quyết định đưa con gái đi cùng.

Tàng Hải đã đặt một phòng ăn VIP tại Mai Viên[4], phòng ăn riêng của khách sạn này cách âm rất tốt, trước khi Đạm Đài Tẫn bước vào, thì mọi người bên trong đang trò chuyện rất sôi nổi. Cũng có thể là do cánh cửa đột nhiên được người mở ra bất ngờ, rồi anh xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người, cho nên tiếng nói bỗng dưng im bặt.

[4] 梅园: Hay còn gọi là "Mei Yuan Restaurant" là một chuỗi nhà hàng khách sạn 5 sao chủ yếu phục vụ các món đặc sản Nam Kinh.

Cũng có thể là vì, trong mắt của mọi người thì trong buổi tiệc cưới ngày hôm qua, Đạm Đài Tẫn không chỉ với vai trò bạn thân của chú rể, mà anh còn là nhân vật nam thần được mọi người săn đón nhiều nhất trong suốt thời gian buổi tiệc diễn ra. Thế nhưng mà hiện tại đây, anh lại xuất hiện với hình ảnh một thân vest đen lịch lãm, trên vai còn mang theo cái balo nhỏ hình vịt, trên tay thế mà còn bế theo một đứa nhỏ, vẫn là một cô nhóc chưa đầy 1 tuổi.

Trong phòng ăn riêng chủ yếu là mấy sư huynh đệ thân thiết học cùng trường, ngoài ra còn có mấy gương mặt lạ lẫm mà Đạm Đài Tẫn không có nhìn tới, chỉ biết đó là mấy cô gái trẻ tuổi, một trong số đó có một người ngồi bên cạnh Tàng Phong, trên ngón áp út có đeo một chiếc nhẫn kim cương, đó hẳn là nữ chính trong buổi tiệc cưới ngày hôm qua.

Tuy là nói học cùng trường cùng khóa, như vì được tuyển thẳng vào Đại Học, cho nên Đạm Đài Tẫn hiện tại chính là người nhỏ tuổi nhất ở đây, anh gật đầu chào mấy sư huynh, sau đó ngồi xuống vị trí còn trống ở bên cạnh Tàng Hải. Anh nhờ nhân viên phục vụ mang theo chìa khóa xe của mình, để đi lấy chiếc xe nôi ở trong cốp xe lên giúp.

Rồi chuẩn bị đầy đủ tinh thần để trả lời những câu hỏi mà Tàng Hải đưa ra.

"A Tẫn, đây là. . ."

"Con gái của em."

Tàng Hải ban đầu là kinh ngạc, lúc sau lại cảm thán oán giận trách Đạm Đài Tẫn giấu mọi người kỹ quá.

"Em lập gia đình rồi mà không hé răng nói với anh nửa câu, nay anh còn định giới thiệu cho em một. . ."

"Quả thực là không nói nên lời, cũng không thể nói tiếp được nữa! Đúng là giấu kỹ quá, đến một chút sơ hở cũng không có."

Nói một hồi Tàng Hải liền đứng dậy đi ra ngoài, cụ thể là đi vệ sinh.

Cái cậu em này thật đúng là, vốn dĩ còn định tác hợp cho nó làm quen với cô bạn thân của cô dâu.

Hôm nay cô gái đó cũng chủ động đi đến cùng cô dâu, chắc là có hứng thú rồi, giờ xem ra từ hứng thú trở thành tuyệt vọng rồi hóa thành mối tình đơn phương luôn rồi.

Sau khi rửa tay xong, lúc đi ra khỏi khu vực WC, khi rẽ vào góc hành lang thì anh nhìn thấy hai thân ảnh quen thuộc. Tàng Hải tiến lại gần xem thử, thế mà lại gặp đúng người quen, đó là bạn cùng khóa Diêu Quang và cô đàn em cùng trường Lê Tô Tô.

Hôm nay Tô Tô đi cùng với Diêu Quang xuống phố mua sắm, cả buổi sáng họ đi càn quét ở Quảng trường Đức Cơ[5], mua hết thứ này đến thứ khác, túi lớn túi nhỏ xách một đống. Hiện tại thì họ đang định đến Mai Viên để ăn tối.

[5] 德基广场: Hay còn gọi là Trung tâm mua sắm Deji Plaza, là một trong những trung tâm thương mại nổi tiếng ở Nam Kinh.

Đang là giờ ăn cơm nên hai cô phải chen chúc mới vào được đến bên trong nhà hàng, phòng riêng thì không còn, đại sảnh thì quá đông người. Cả hai cũng không quan tâm mấy đến, lúc đang định tìm đại một bàn để ngồi xuống gọi món, thì Tàng Hải đã nhận ra hai cô.

"Này ~ ! Đã lâu không gặp, hai cô em gái trùng hợp thật đấy. Nếu đã gặp rồi thì ăn cùng nhau một bữa cơm đi, phòng riêng của bọn anh toàn người quen cùng trường thôi! Với lại đồ ăn vẫn chưa lên. . ." Tàng Hải vừa nói vừa dẫn hai cô đi về hướng phòng ăn riêng.

"Hôm nay anh mời, trong phòng ăn cũng toàn là mấy sư huynh đệ cùng trường, không có người ngoài đâu, với lại đều là người mà hai em quen cả. À mà đúng rồi! Hôm qua Tàng Phong kết hôn, nếu biết hai em ở Nam Kinh thì chắc chắn phải mời. . ."

Tàng Hải vẫn nhiệt tình như thường ngày, lúc nào cũng cười hì hì vui vẻ, khiến cho người ta cảm thấy anh rất dễ làm thân. Mà lúc này Tô Tô cũng không có ý định từ chối, tính ra thì cô đã lâu rồi không gặp được họ, dù sao thì ngày mai cũng phải đến Bắc Kinh, hiện tại ăn cùng họ một bữa cơm tối, nói chuyện phiếm cùng nhau một lúc cũng không sao.

"Ừm, vừa nãy cũng mới có thêm một người vừa đến nữa, Tô Tô chắc cũng đã lâu lắm rồi chưa gặp lại cậu ấy nhỉ. . ." Tàng Hải vừa nói vừa đẩy mở cửa phòng ăn riêng.

Vừa tiến vào thì Lê Tô Tô đã tùy ý lướt mắt nhìn một vòng, xem xem có những gương mặt quen thuộc nào không. Kết quả khi tầm mắt của cô lướt qua một bóng lưng mặc áo sơ-mi đen ở chỗ góc phòng, thì khóe mắt run rẩy đến giật giật, mũi cũng bắt đầu trở nên đau xót.

Diêu Quang ở bên cạnh đang nhiệt tình chào hỏi những người có mặt, thấy Tô Tô đứng đó ngây người mà không có phản ứng gì, thì cô liền đi đến kéo Tô Tô lại, thấp giọng nhắc nhở: "Em đứng ngẩn người ra đó làm gì, chào hỏi mọi người đi chứ!"

Vừa rồi, đúng lúc phục vụ đang lên đồ ăn, đầu bếp bật lửa chuẩn bị xào thịt bò, trong lúc rưới dầu nóng, Đạm Đài Tẫn sợ dầu bắn vào người của con gái nên đã đẩy xe nôi sang một bên.

Trên đường đi, thời điểm xe nôi sắp dừng lại, A Mật vừa mới ngủ dậy, lúc này tinh thần sảng khoái, cô bé chớp chớp một đôi mắt to long lanh nhìn những cô chú đang muốn trêu mình, rồi lại nhìn thấy một người rất xinh đẹp đang đứng ở cửa, trông rất giống với mẹ của mình.

Biết là đi ra ngoài dạo phố cùng với Diêu Quang, cho nên hôm nay ra khỏi cửa, Tô Tô diện một chiếc áo hoodie xám, quần jeans xanh và đi giày thể thao. Vẻ ngoài vốn đã rất nổi bật, hôm nay cô lại càng thêm phần trẻ trung và xinh đẹp hơn, khuôn mặt thanh tú đến mức khiến cho người nhìn không thể rời mắt được.

"A Tẫn, em đoán xem anh gặp được ai ở ngoài kia?" Cánh cửa gỗ được Tàng Hải đẩy mở ra, bầu không khí trong phòng ăn lập tức sôi động lên.

Đạm Đài Tẫn cuối cùng cũng rời mắt khỏi A Mật và ngẩng đầu lên nhìn, rồi anh nhìn thấy người vợ đã mất tích suốt gần 8 tháng qua của mình, một cái người còn sống sờ sờ đang đứng ở nơi đó, từ trên xuống dưới đều trọn vẹn sống động mà không chút sứt mẻ.

Ánh mắt của hai người giao nhau trong không trung, giữa những ly rượu vang, bia, yakult cùng với làn khói nóng hổi đang tỏa ra từ bát canh gà to ở giữa bàn.

Gương mặt của anh ấy góc cạnh nhiều hơn đôi chút, nhưng trông anh ấy vẫn rất khỏe khoắn. Vẻ mặt rạng rỡ, tinh thần sảng khoái, quan trọng là vẫn rất đẹp trai!

Chỉ có điều, người có gương mặt đẹp trai đó đang nhìn cô bằng ánh mắt rất đáng sợ. Tô Tô nhìn anh một lúc thì cảm thấy hoảng đến mức chân cũng bắt đầu mềm nhũn, cái nhìn của anh đáng sợ đến mức, khiến cô lạnh sống lưng rùng mình một cái.

Xuyên qua khoảng trống ở giữa Tàng Hải và Diêu Quang đang trò chuyện vui vẻ, Tô Tô lén nhìn hai cha con Đạm Đài Tẫn.

Bảo bối vừa trắng lại còn vừa tròn, sắc mặt hồng hào làn da mịn màng, có vẻ con gái đã được ba ba chăm sóc rất tốt.

Lúc trước, Tô Tô chỉ được nhìn thấy A Mật một lần lúc mới vừa sinh, hiện tại con gái của cô đã lớn hơn nhiều rồi, thật đúng là một cô bé vừa xinh đẹp lại còn vừa đáng yêu.

A Mật hôm nay được ba cho diện một chiếc váy hoa màu đỏ nhạt, vải nhung và vải bông mềm mại, trên đầu đội một cái mũ nhỏ rất đáng yêu. Chỉ thấy A Mật đang ngồi ngoan ngoãn ở bên trong xe nôi, khi nhìn thấy Tô Tô nhìn mình, thì cô bé liền nở một nụ cười tươi như hoa. Đuôi mắt cong cong có nét rất giống với Đạm Đài Tẫn.

Lê Tô Tô nhìn sang con gái, rồi lại nhìn lại Đạm Đài Tẫn, rõ ràng là hai khuôn mặt một lớn một nhỏ giống nhau y như đúc. Nhưng khác nhau ở chỗ, con gái nhìn thấy Tô Tô thì cười rất tươi, còn Đạm Đài Tẫn nhìn thấy cô thì ánh mắt như muốn ăn thịt cô, vẻ mặt thì lạnh lùng đến đáng sợ.

Biết rõ là mình sai, nên Tô Tô chỉ thầm trách anh đúng một giây đồng hồ.

Vừa mới quay đầu đi, thì cô lại nhịn không được nhìn lại con gái.

Con gái của mình thật đúng là đáng yêu quá đi mất!

Diêu Quang thì chào hỏi thân thiết với những người bạn cũ, có một số người không quen thì liền làm quen và giới thiệu tên.

Ở trong phòng ăn riêng này có một anh chàng từ đầu đến cuối luôn chú ý đến Tô Tô, kể từ khi cô bước vào. Nhưng Tô Tô lại không có để tâm đến, mãi cho đến khi anh chàng đó nhiệt tình chào hỏi và làm quen với cô, thì cô mới hoàn hồn lại.

"Lê sư tỷ! Chị nếm thử món này đi, món này chỉ có ở đây là chế biến theo đúng chuẩn vị của người Nam Kinh nhất. . ."

Anh chàng này có vẻ rất có thiện cảm với Tô Tô, tưởng cô là đàn chị cùng khóa với Tàng Hải, cho nên anh đã nhiệt tình giới thiệu những món ăn đặc sản ở Nam Kinh với cô.

Nhưng Tô Tô từ đầu đến cuối hoàn toàn không có để tâm đến, cô thậm chí là không có nhìn tới, chỉ thỉnh thoảng nói đôi ba câu trả lời qua loa.

Thời điểm mà tất cả các món ăn đã được dọn lên, thì Lê Tô Tô vẫn đang còn bị cô con gái nhỏ chiếm lấy hết tâm tư, cô nhìn con gái đến say mê, rồi thỉnh thoảng lại lén đưa mắt nhìn người chồng xui xẻo kia của mình. Trong suốt bữa cơm cô không thể ăn uống nghiêm túc được, mãi cho đến lúc dạ dày biểu tình thì cô mới chịu ăn cơm.

Cuối cùng thì cũng cho Đạm Đài Tẫn cơ hội nhìn lại cô.

Sao cô ấy lại gầy như thế?

Tinh thần vẫn không tệ nhỉ?

Nhưng trông cô ấy không được phấn chấn, sắc mặt cũng không có sức sống cho lắm?

Biến mất lâu như vậy, cũng không biết đi làm cái gì? Cô ấy lẽ ra phải xuất hiện với tinh thần thoải mái chứ?

Hoặc ít nhất cũng phải xuất hiện với dáng vẻ rất sang trọng, và vẻ mặt tiêu sái thì mới đúng chứ?!

Mình lẽ ra phải mắng cô ấy một trận chứ?

Sau đó món súp bào ngư hải sâm được đưa đến trước mặt của Lê Tô Tô.

"Cô ấy là người địa phương, không thích đồ ngọt, không ăn kỷ tử." Đạm Đài Tẫn đột nhiên lên tiếng.

Ngay khi anh vừa mới mở lời, thì bàn ăn vốn đang ồn ào lại bỗng dưng yên tĩnh trở lại. Có lẽ họ cảm thấy có chút bất ngờ, khi thấy hai người lại có mối quan hệ thân thiết đến như vậy.

Anh chàng vừa nhiệt tình vừa do dự hỏi: "Đạm Đài sư huynh, anh rất thân với Lê sư tỷ à? Mối quan hệ của hai người có phải là bạn tốt không? Vừa nãy. . . Không thấy hai người chào hỏi nhau, em còn tưởng hai người không quen biết."

"Không thân, cũng bình thường thôi." Đạm Đài Tẫn cố ý nói ra những lời này, sau đó anh ngẩng đầu lên, dựa lưng vào ghế rồi nhìn thẳng vào Tô Tô nở một nụ cười nhạt.

À không. . . Là cười lạnh!

Lê Tô Tô mím môi, cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng vẫn phải cố kéo khóe miệng tạo lên một cái đường cong tiêu chuẩn, rồi nói với mọi người rằng: "Quen biết, quen biết chứ! Chỉ là mấy năm không gặp, anh ấy đang nói đùa thôi. Ha ha. . ."

Mọi người ăn no được một nửa thì đã bắt đầu nổi hứng uống rượu, vừa ăn uống, vừa trò chuyện, vừa chơi minigame, vừa oẳn tù tì phạt rượu. . . Bầu không khí bên trong phòng ăn riêng rất náo nhiệt.

Đạm Đài Tẫn mượn việc trông con mà từ chối uống rượu, A Mật vào buổi chiều thường ngủ rất lâu, nhìn thấy mọi người trong phòng ăn uống vui vẻ như vậy, thì A Mật cũng bắt đầu: "Ê a ~ !"

Cô bé đang thể hiện thái độ và bày tỏ mong muốn của mình rằng: Con cũng muốn ăn, cho con uống sữa!

Đạm Đài Tẫn nhờ nhân viên phục vụ mang đến một ấm nước sôi mới đun, anh cho vào một cái ly rỗng để cho nguội bớt. Mùi rượu bia thoang thoảng ở trong phòng ăn, khiến cho anh vô thức đẩy A Mật đi đến chỗ xa xa bàn ăn.

Mấy vị sư huynh xung quanh thì đều đang cười nói nâng ly, uống trà uống rượu ăn uống thả ga. Còn cậu tiểu sư đệ thì lại đang cầm bình sữa ở trên tay, đứng ở trong một góc mà pha sữa cho con gái, khung cảnh thật đúng là có chút quái quái, không thích hợp.

Sữa bột được pha xong, thì Đạm Đài Tẫn bế A Mật để ngồi lên đùi, rồi đưa sữa đến cho cô con gái uống. Vì khuôn mặt của A Mật quá đáng yêu, cho nên đã thu hút sự chú ý của tất cả những người đang có mặt, đưa mắt nhìn về cô bé.

Diêu Quang cũng ngoái đầu lại nhìn, còn cười khen: "Em bé đáng yêu quá, xinh quá!"

"Đúng vậy, cô bé trông rất giống với bố."

"..."

Người ta nói rượu vào lời ra, có chút men say vào người thì gan cũng lớn lên theo, mọi người vốn tưởng Đạm Đài Tẫn chưa kết hôn, nhưng hôm nay anh lại bất ngờ bế con gái đến, còn có khuôn mặt một lớn một nhỏ giống nhau y như đúc.

Dù từ đầu đến cuối, mọi người vẫn luôn có chung một câu hỏi: Mẹ của đứa bé là ai? Nhưng họ lại nhịn xuống được không có thốt ra.

Lúc này men say vào người, trạng thái cũng bắt đầu ngà ngà, nhìn thấy đứa nhỏ xinh đẹp như búp bê, cô gái ngồi cạnh vợ của Tàng Phong liền hỏi: "Nhưng mà, sao không thấy mẹ của đứa bé? Hôm nay cô ấy bận việc gì sao, cho nên mới không thể đến được?"

Bầu không khí vốn đang ồn ào, bỗng chốc rơi vào trạng thái ngưng đọng. Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Đạm Đài Tẫn, yên lặng chờ đợi anh trả lời câu hỏi.

Tiếp theo. . .

Đúng là không phụ vào sự mong đợi của mọi người, đoạn văn tiếp theo là đoạn văn dài nhất mà mọi người được nghe anh nói trong đêm nay. Và cũng là câu nói dài nhất, nhiều nội dung phong phú nhất, khiến cho người nghe phải suy nghĩ một cách sâu sắc nhất, đây cũng là câu nói dài nhất mà Tàng Hải từng được nghe thấy, trong suốt khoảng thời gian quen biết Đạm Đài Tẫn.

Mãi một lúc lâu sau, Tàng Hải mới có thể hiểu được ý nghĩa bên trong câu nói đó.

"Mẹ của đứa bé. . . Là một người phụ nữ vô tâm. Cô ấy vừa sinh con gái xong thì đã bỏ đi, là một người vợ bỏ chồng bỏ con, cô ấy bỏ mặc tôi và đứa con gái mới sinh, chẳng chút quan tâm thờ ơ lạnh nhạt. Con gái vừa chào đời đã phải ở trong lồng ấp, đến một giọt sữa mẹ cũng chưa từng được nếm thử." Nói xong câu này, Đạm Đài Tẫn ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Lê Tô Tô.

Rồi cười như không cười nói: "Mọi người nói xem, cô ấy có quá đáng không, có quá vô lương tâm không?"

Mọi người liền bày tỏ thái độ:

"Đúng vậy."

"Ừm, mẹ của đứa bé thật đúng là. . . Rất quá đáng!"

"Ừm làm vậy đúng thật là. . . Có chút không có lương tâm."

"Đúng, nói rất đúng!"

Lê Tô Tô nhìn vào mắt Đạm Đài Tẫn, cảm giác ngay cả xương cốt của mình, cũng phải bị đông cứng lại vì hàn khí vô hình đang toát ra từ trên người của anh. Rõ ràng là anh đang mỉm cười khi nhìn cô, nhưng nụ cười này của anh lại làm cho Tô Tô cảm thấy rất đáng sợ.

Dáng vẻ của Tô Tô lúc này không khác gì là đang ngồi ở trên đống lửa.

Nhưng mà, Đạm Đài Tẫn đâu có ý định bỏ qua cho cô, anh trực tiếp gọi tên cô, hỏi thẳng: "Tô Tô, em cảm thấy thế nào?"

Những người khác cũng đi theo tầm mắt của Đạm Đài Tẫn mà nhìn sang Lê Tô Tô, vẻ mặt tựa như thể nếu cô không nói vài câu thì họ liền không bỏ qua.

Trong một cái nháy mắt, hơi lạnh từ sống lưng đã khiến cho nửa người trên của Tô Tô bị đóng băng, nhưng lòng bàn chân lúc này nóng lên vì một trận lửa giận vô hình, lửa cháy hừng hực khiến cho trái tim của cô như bị kẹt lại ở giữa. Lưỡng lự một lúc, cuối cùng chỉ có thể thốt ra hai câu bằng giọng mũi.

Lê Tô Tô chậm rãi quay đầu lại, khóe môi cong lên một nụ cười gượng gạo xuất hiện, đây cũng là nụ cười mà cô tự cho là xấu nhất trong 10 năm qua. Cố gắng giữ đường cong cứng đờ ở nơi khóe môi, rồi nghiến răng nghiến lợi đáp: "Đúng. . . Đúng vậy, chính là vậy! Thật đúng là. . . Rất quá đáng!"

Mà lúc này Đạm Đài Tẫn cũng không có ý định dừng lại ở đó, anh thậm chí còn tiếp tục dùng đến những lời lẽ, không phù hợp với tính cách của mình.

"Tôi đoán lúc này cô ấy chắc hẳn là đang rất thoải mái, tâm tình tiêu sái, cũng trẻ trung xinh đẹp như mọi người đang có mặt ở đây. Ngoại hình thì trông giống như sinh viên Đại Học năm nhất, ai mà ngờ được rằng cô ấy đã có một cô con gái chứ?"

Đạm Đài Tẫn còn cố tình nhấn mạnh từng câu từng chữ "trẻ trung xinh đẹp", nghe như là đang nghiến răng nghiến lợi. Mọi người cho rằng anh là đang nói đùa, thế nên chỉ bật cười, rồi vui vẻ đáp lại là "đúng vậy, đúng vậy".

Tô Tô lúc này hoàn toàn không còn sức để phản kháng hay là đấu khẩu lại với anh nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu ngậm chặt miệng, và tiếp tục giữ nguyên nụ cười cứng đờ kia trên môi. Cô sợ rằng nếu mình còn mở miệng nói thêm gì nữa, thì Đạm Đài Tẫn sẽ tiếp tục nói mấy lời khiêu khích cô, đến lúc đó cô nhịn không được xông lên đánh anh ngay tại chỗ, vậy thì không được, không được đâu. . .

Đạm Đài Tẫn nói mấy lời khiêu khích Tô Tô xong, thấy cô cúi đầu im lặng, thì anh chỉ cười lạnh một tiếng rồi không nói thêm gì nữa. Xoay người đi sang chỗ khác chơi với A Mật. Lúc này Tô Tô tạm thời thở phào nhẹ nhõm được một hơi, trong lòng vội tính toán một chút cho tương lai.

Đợi lát nữa trở về nhà, phải dỗ dành như thế nào, thì anh ấy mới để cho mình được toàn thây a. . .

------

Sau khi bữa tiệc kết thúc, những người khác gọi người lái xe thuê đến rồi chào tạm biệt nhau rời đi trước.

Lúc này ngoài Đạm Đài Tẫn và A Mật ra, thì chỉ còn lại Tàng Hải, Diêu Quang và Lê Tô Tô. Ngoài hai vợ chồng nhà này ra thì tất cả mọi người đều uống rất nhiều rượu.

Đạm Đài Tẫn đã chủ động nói rằng mình lái SUV đến, có thể để họ đi cùng được một đoạn. Tàng Hải thì ngồi ở ghế phụ, Diêu Quang và Tô Tô thì ngồi ở ghế sau, ở giữa là một chiếc ghế an toàn cho em bé, A Mật thì đang ngủ ngon lành ở trên chiếc ghế đó.

Vừa lên xe, thì Tô Tô đã không nhịn được mà chạm vào con gái, cô cẩn thận vuốt ve vì sợ làm cho con gái bị giật mình tỉnh giấc. A Mật trong lúc ngủ đã vô thức nắm lấy ngón tay của cô, Tô Tô cảm giác được đôi mắt của mình đang đỏ hoe, hốc mắt đau xót.

Ngày đó, cô suýt chút nữa thì đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ được gặp lại con gái nữa, lúc sinh con cô đã bị khó sinh gần 1 ngày. Bây giờ cô đã được gặp lại con gái với một trạng thái bình an vô sự, đây là chuyện tốt.

Thật tốt!

Cô chớp chớp mắt để cố kìm những giọt nước mắt sắp tràn ra khỏi khóe mi, Diêu Quang hôm nay gặp lại bạn cũ nên đã uống khá nhiều, lúc này tuy là say khướt nhưng cô vẫn còn đang mơ màng, nhìn thấy đứa bé xinh đẹp ngồi bên cạnh mình, cô cũng tỏ ý rất thích thú.

Diêu Quang ngồi đó mơ màng nhìn Tiểu A Mật, nhìn tới nhìn lui, nhìn xuôi nhìn ngược, nhìn mãi một lúc rồi chợt nhận ra là có gì đó không ổn.

"Tô Tô à. . . Em xem, xem xem xem. . . Chị thấy. . . Hình như, hình như là." Cô vừa nói vừa chỉ vào Tiểu A Mật đang ngồi ở giữa hai người: "Sao, sao mà. . . Lại có thể, giống với em lúc còn nhỏ đến như vậy được? Nhưng mà. . . Đây, đây chẳng phải là con gái của Đạm Đài Tẫn sao?"

Này một câu vừa nói ra, Tô Tô cảm thấy sắp dựng cả tóc gáy, cũng may là hiện tại trên xe chỉ có 4 người họ. Nếu như vừa rồi Diêu Quang ở bàn ăn nói ra một câu như vậy, rồi lại cộng thêm ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Đạm Đài Tẫn. . .

Chỉ mới vừa nghĩ đến thôi, Tô Tô cũng cảm thấy sợ hãi, cô lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, đảo mắt lén nhìn thoáng qua gương trong xe, để xem phản ứng của Đạm Đài Tẫn.

Tàng Hải ngồi phía trước nghe thấy liền tò mò quay lại nhìn, quan sát kỹ Lê Tô Tô và A Mật, sau đó nghiêm túc đưa ra kết luận: "Ồ! Đúng là giống thật đấy! A Tẫn, em xem thử đi!"

Tô Tô hiện tại, cũng không biết mình nên nói cái gì với 2 con ma men này thì mới phải, cô sợ dù mình có nói gì, thì đến ngày mai họ cũng có thể nhớ lại được hết, chỉ sợ họ nhớ lại được một phần, thì cũng đủ để làm câu chuyện có thêm nhiều điểm nghi vấn hơn nữa.

Vì thế cô đành liều một phen, tiến lại gần nhìn A Mật, rồi cười gượng nói: "Thật sao?"

Con tôi sinh ra không giống tôi thì giống ai. . .

Thôi đủ rồi hai vị đại hiệp, hôm nay đến đây thôi, tha cho cô ấy đi!

Người ngồi ở ghế lái đã toát ra hàn khí và sát khí rất dày đặc rồi, không cần hai vị hạ nhiệt độ bầu không khí xuống thêm nữa đâu.

Tàng Hải là người đầu tiên xuống xe, Đạm Đài Tẫn hỏi thoáng qua địa chỉ rồi rẽ trái phải, nhanh chóng lái xe đến dưới tòa chung cư mà Diêu Quang đang ở.

Trước khi đỡ Diêu Quang đang say khướt xuống xe, thì thấy Đạm Đài Tẫn hạ cửa sổ xe ở hàng ghế lái xuống. Tô Tô lập tức hiểu ý, ngoan ngoãn đi tới.

Đạm Đài Tẫn đưa tay nhìn đồng hồ, tầm mắt từ từ chuyển ra cửa sổ, cười nói với Tô Tô: "Anh cho em 20 phút, đưa chị họ lên nhà sắp xếp cho ổn thỏa đi."

"Vâng." Tô Tô cúi đầu nhẹ giọng đáp.

"Nếu mà chậm một giây. . ." Nụ cười của Đạm Đài Tẫn dần dần trở nên có chút đáng sợ.

"Vậy thì, Lê Tô Tô. . . Tối nay chờ xem anh xử lý em như thế nào!"

HOÀN CHÍNH VĂN.

[ Posting Date: 11.03.2024 ]

[ Trường Nguyệt Tẫn Minh - Tịch Vụ: Hết chương 3 ]

➫ Author: "Các vị nói thử xem, Tô Tô có xuống trễ không?"

- P/s: Chưa có hết đâu, đừng vội, còn phiên ngoại nữa, thực xin lỗi vì lại để Sơ Hoàng die trên mọi mặt trận^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro