CHAPTER: NƯỚC MẮT THÔI RƠI (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu trời cao thương cảm việc ta đối với chàng quá si tình, xin hãy cho ta đời đời kiếp kiếp luôn được gặp chàng. Nếu vận mệnh vẫn thích trêu đùa ta, xin hãy cho ta mãi ngủ say không tỉnh, để trôi qua chân tình mà chàng khó bày tỏ.
_ Ti Mệnh: Thành Ngọc Nguyên Quân… Thành Ngọc Nguyên Quân…
Thành Ngọc sau khi thổ huyết liền ngã xuống đất bất tỉnh… Ti Mệnh mau chóng đưa nàng vào nội điện, thử dùng tiên pháp trị thương cho nàng, một lúc lâu sau nàng vẫn không tỉnh lại… Tình thế gấp rút bèn dùng thuật gọi cho Bạch Chân và Yến Trì Ngộ…
_ Tiểu Yến: Ti Mệnh, ngươi gấp gáp gọi lão tử như vậy, có phải là…
_ Ti Mệnh: Cả hai vị hãy theo ta vào đây…
_ Bạch Chân: Nha đầu này… ( Liền bước tới phía Thành Ngọc mà nhìn rõ hơn để chẩn đoán )
_ Ti Mệnh: Thượng Thần nhìn Thành Ngọc Nguyên Quân ra thế này thì…
_ Bạch Chân: Cô ấy biết rồi sao?
_ Ti Mệnh: Không sai… Tiểu tiên cũng vừa vội đến kể với cô ấy là Liên Tam Điện hạ…
_ Bạch Chân: Có lẽ là vết thương cũ chưa kịp lành, bây giờ tổn thương đến tâm can rồi… E rằng trong thời gian ngắn không thể tỉnh lại…
_ Tiểu Yến: Vậy giờ làm sao mới được? Hay là lão tử ta cho nàng uống một chút ma đan của Ma giới?
_ Bạch Chân: Tiểu Yến Ma Quân muốn biến cô ấy thành người Ma tộc sao?
_ Tiểu Yến: Thế ngươi nói phải làm sao? Lão tử ta không sốt ruột à?
_ Bạch Chân: Trong đào lâm của Chiết Nhan vẫn còn tiên đan thích hợp với nha đầu này… Ti Mệnh, trước tiên ngươi và Tiểu Yến Ma Quân hãy dùng pháp lực kiềm lại vết thương của cô ấy… Ta đi rồi về ngay…
_ Ti Mệnh: Đa tạ Thượng Thần!
Lúc đó tại Nguyên Cực Cung…
_ A Ly: Phượng Cửu tỷ tỷ, Đông Hoa ca ca và Chiết Nhan Thượng Thần đã vào trong lâu như vậy rồi… Tam Gia gia liệu có…
_ Phượng Cửu: Tiểu A Ly! Đừng nói linh tinh nữa! Đế Quân nhất định có thể cứu ngài ấy! Đế Quân không gạt ta đâu!
_ A Ly: A Ly cũng là lo lắng cho Tam Gia gia thôi…
_ Phượng Cửu: A Ly, chúng ta canh gác trước cổng để phòng có ai tới quấy rối còn kịp thời can thiệp. Không biết Cô Cô bên đó thế nào rồi?
Trong điện của Thiên Quân, Dạ Hoa tới cùng Bạch Thiển để ra sức thuyết phục ngài.
_ Bạch Thiển: Trên Cửu Trùng Thiên này ai cũng biết Thiên Quân là một người rất thấu hiểu nhân tâm, trước nay luôn tử tế. Sao hôm nay trong việc của Tam Điện hạ lại để mất phong độ như vậy? Thiên Quân, ngài còn không hiểu tâm ý của Tam Điện hạ sao?
_ Dạ Hoa: Gia gia, trong lòng Tam thúc đã có người thương rất lâu rồi, Gia gia cớ sao không thành toàn cho thúc…
_ Thiên Quân: Nghe nói cả hai con đều là người hiểu chuyện nhất, hôm nay xem ra cũng hồ đồ cả… Nếu bản quân phạt nhẹ Liên Tống, thì làm sao có thể cho Yêu tộc và cả chúng tiên một lời cảnh cáo chứ?
_ Bạch Thiển: Vậy ý của Thiên Quân là, có thể không liên hôn cùng Yêu tộc nữa?
_ Thiên Quân: Tất nhiên không phải! Hôn sự này vẫn phải diễn ra!
_ Dạ Hoa: Gia gia có một việc hẳn là ngài chưa biết.
_ Thiên Quân: Việc gì?
_ Dạ Hoa: Thiển Thiển, việc này…
_ Bạch Thiển: Thiên Quân đã hỏi rồi thì phải nói ra thôi! Nhiều năm trước, Liên Tống vì cứu người thương mà tổn thương tiên thể, tu vi vẫn chưa phục hồi hoàn toàn, hôm nay tại Long Hình Đài sợ rằng… ngài ấy…
_ Thiên Quân: Tại sao bản quân không được biết việc này???
_ Dạ Hoa: Gia gia xin nguôi giận, chỉ là việc năm đó xảy ra quá đột ngột, Tam thúc lo ngại sẽ làm Gia gia lo lắng nên đã giấu việc ấy đi… Tâm ý của Tam thúc, Gia gia đã biết rồi chứ?
_ Thiên Quân: Trong ba đứa con chỉ duy Liên Tống là hợp ý bản quân nhất, hôm nay cũng giống như trường hợp Nhị ca của nó, để mà biết học được chữ tình là như thế nào… Thôi, bỏ đi… Nó đã thụ hình rồi cũng không cần truy cứu nữa…
_ Bạch Thiển: Vậy… việc liên hôn với Yêu tộc…?
_ Thiên Quân: Tất nhiên vẫn phải giữ, và cần phải cho Yêu tộc một đáp án nữa, bản quân không thể nuốt lời được!
_ Dạ Hoa: Nhưng người trong cuộc liên hôn này, nếu không phải Tam thúc liệu có thể…
_ Thiên Quân: Việc này…
_ Bạch Thiển: Đế Quân đã nhắn cho con một cách giải quyết cho việc này, không biết ý của Thiên Quân sẽ thế nào?
_ Thiên Quân: Nói đi!
_ Bạch Thiển: Yêu Vương chỉ nói là cần một đáp án, cũng không nói rằng không phải Liên Tống là không được, hay là Thiên Quân nhận một nghĩa tử, trên danh nghĩa cũng là bối tử Thiên tộc, cùng kết hôn với Yêu Cơ Công chúa kia…
_ Thiên Quân: Cách của Đế Quân quả không tồi, nhưng người này… Yêu Cơ đó ái mộ Liên Tống đã rất lâu, sợ rằng…
_ Dạ Hoa: Yêu Cơ Công chúa này chưa từng được tiếp xúc nhiều với Tam thúc, chắc rằng tình cảm cũng chưa thể phát triển sâu, nếu sắp xếp cho người này gặp và qua lại lâu dài với cô ấy, một ngày nào đó Yêu Cơ này cũng sẽ hủy hôn, lúc đó Thiên tộc không còn phải gánh trách nhiệm nữa.
_ Thiên Quân: Nói rất tốt, nhưng nam tiên nhân ưu tú trong Thiên tộc đều đã kết hôn hết cả rồi, e rằng…
_ Bạch Thiển: Đế Quân có tiến cử môt người vẫn chưa thành gia, còn là một nam tử rất trung thành và đáng tin tưởng. Chính là người gác hồ ở U Minh, Diệp Thanh Đề.
_ Thiên Quân: Rất hay!
_ Dạ Hoa: Không sai! Người này chính là trong lần lịch kiếp của Đế Quân, được Đế Hậu tương cứu mà thành tiên… Một người thanh thuần, trung thực và tốt bụng.
_ Thiên Quân: Tốt! Cách này có thể thử!
_ Dạ Hoa, Bạch Thiển: Đa tạ Thiên Quân!
Ra khỏi điện của Thiên Quân, Bạch Thiển liền dùng tiên thuật báo tin cho Phượng Cửu, bản thân thì cùng Dạ Hoa đến hồ U Minh.
Bên ngoài Nguyên Cực Cung.
_ Phượng Cửu: Cô Cô có tin tức rồi…
_ A Ly: Mẫu thân nói gì?
_ Phượng Cửu: Quá tốt rồi, Thiên Quân đã nhượng bộ rồi! Trước mắt chờ xem Cô Cô đến U Minh sắp xếp cho Thanh Đề cùng Yêu Cơ gặp mặt nhau… A Ly, đệ tiếp tục canh giữ ở đây, ta đi báo với Đế Quân…
_ A Ly: Phượng Cửu tỷ tỷ nhanh đi đi!
Bên trong Nguyên Cực Cung.
Đế Quân và Chiết Nhan đang cùng thi triển pháp thuật, Phượng Cửu thấy vậy bèn đứng lại chờ bên ngoài, một lúc lâu sau, cả hai dừng lại, Chiết Nhan cho Liên Tống uống một viên tiên đan.
_ Đế Quân: Tiểu Bạch, có phải có tin gì không?
_ Phượng Cửu: Đông Hoa, Thiên Quân đã chọn cách của chàng rồi.
_ Đế Quân: Hừm, xem ra hắn vẫn không dám không nghe kiến nghị của bản quân.
_ Chiết Nhan: Chỉ là Liên Tam Điện hạ không thể tỉnh lại ngay được…
_ Phượng Cửu: Tam Điện hạ thế nào rồi?
_ Đế Quân: Bị thương quá nghiêm trọng, mặc dù tu vi không mất đi, nhưng nguyên thần không thể hồi phục trong một thời gian ngắn, phải điều dưỡng khá lâu.
_ Chiết Nhan: Không biết cậu ấy còn phải hôn mê bao lâu nữa… Hây…
_ Phượng Cửu: Thành Ngọc cũng không biết…

Trong điện của Thành Ngọc.
Thành Ngọc sau khi dùng tiên đan thì chầm chậm mở mắt, chỉ thấy trong lồng ngực vẫn còn cảm giác rất đau đớn.
_ Ti Mệnh: Thành Ngọc Nguyên Quân, cuối cùng cô cũng tỉnh rồì.
_ Bạch Chân: Đan dược quả nhiên hữu dụng!
_ Tiểu Yến: Dọa chết lão tử rồi, cô cuối cùng cũng đã mở mắt.
_ Thành Ngọc: Các người sao đều ở đây? Ta… để nhớ lại xem…
_ Bạch Chân: Thành Ngọc, cô còn nhớ bản thân lúc đó sao lại bất tỉnh không?
_ Thành Ngọc: Có vẻ như… liên quan đến ngài ấy… Ngài ấy…
_ Ti Mệnh: Không nhớ được cũng không sao, từ từ rồi nhớ lại thôi.
_ Tiểu Yến: Cô thì tỉnh rồi, còn Liên Tống cái đồ linh tinh này sợ là đang nguy kìa.
_ Bạch Chân: Tiểu Yến Ma Quân!!!
_ Ti Mệnh: Trời ơi!!!
_ Thành Ngọc: Liên Tống, ngài ấy làm sao?
_ Bạch Chân: Cô đừng vội, từ từ ta sẽ kể hết cho cô.
_ Thành Ngọc: Bạch Chân Thượng Thần, ngài mau nói đi.
_ Bạch Chân: Liên Tam Điện hạ đã cự tuyệt chỉ hôn của Thiên Quân, trên triều đã chọc giận Thiên Quân và cả Yêu Vương, bị phạt dụng lôi hình tại Long Hình Đài, bây giờ Đế Quân và Chiết Nhan đều đang ở Nguyên Cực Cung, chắc là không có gì đâu… Cô bây giờ đã bị thương trong người, đừng quá kích động…
Thành Ngọc vừa nghe xong đã chống tay xuống cạnh giường đứng dậy, quay đầu hướng thẳng Nguyên Cực Cung mà đi…
_ Ti Mệnh: Thành Ngọc Nguyên Quân, chờ đã… Vết thương của cô…
_ Bạch Chân giơ tay ngăn cản: Để cô ấy đi đi! Lúc này cũng nên để cô ấy tận mắt thấy dáng vẻ của Liên Tống đã vì cô ấy mà chịu hình…
_ Ti Mệnh: Chỉ sợ rằng hai người…
_ Tiểu Yến: Lão tử cũng tán thành, để cô ta đi đi, ngươi muốn cản cũng không cản nổi đâu.
_ Ti Mệnh: Cả hai người này vẫn còn… khổ quá đi!!!

Tại cổng Nguyên Cực Cung. A Ly thấy Thành Ngọc đang muốn xông vào.
_ A Ly: Thành Ngọc tỷ tỷ, tỷ đừng nên vào…
_ Thành Ngọc: Buông ra A Ly! ( Phất tay một cái liền vào đến nội cung )
_ Phượng Cửu: Thành Ngọc… Sao tỷ lại đến đây?
_ Thành Ngọc: Ngài ấy sao rồi?
_ Phượng Cửu: Tam Điện hạ ngài ấy… không sao cả…
_ Đế Quân: Tiểu Bạch, chúng ta ra ngoài đi!
Nói xong liền cùng Phượng Cửu, Chiết Nhan rời khỏi nội cung, ra canh giữ ở điện ngoài.
Thành Ngọc từ từ bước vào tẩm điện của Liên Tống.
Nàng nhìn thấy không còn là một Liên Tam Điện hạ tiêu sái thường ngày hay bày trò với nàng, không còn là nam tử anh tuấn cứ đến dỗ dành nàng khi nàng tức giận… Trước mắt nàng là một gương mặt trắng bệch, toàn bộ tiên phục màu vàng bây giờ đều là máu, toàn thân là những vết thương khủng khiếp do những đạo thiên lôi cắt xuống, rất sâu, rất sâu.
Có nơi vẫn còn rỉ máu. Nàng biết Đế Quân đã ra tay cứu chàng, cũng biết tiên thuật cao siêu của Chiết Nhan sẽ chữa được cho chàng.
Thế nhưng cả hai mắt chàng vẫn còn nhắm chặt…
Nàng chầm chậm đến trước giường của chàng ngồi xuống, nàng không biết nói những gì để cho người luôn lấy việc chọc nàng làm niềm vui này tỉnh lại.
Nàng cũng biết chàng đều là vì nàng mà khiến bản thân ra nông nỗi như bây giờ… Sau bao nhiêu, tất cả đều là vì nàng!!!
Trong thời khắc này, trong lòng Thành Ngọc là một nỗi sợ cực lớn, nàng sợ sẽ không còn gặp lại chàng nữa, sẽ không còn ai hay bày trò trẻ con giống chàng nữa, sẽ không còn ai vì đổi lấy niềm vui của bản thân mà mạo hiểm giống chàng nữa, sợ nhất là nàng sẽ mất chàng mãi mãi… Nước mắt không thể cầm được mà cứ thế tuôn rơi…
_ Thành Ngọc: Liên Tống chàng, tên vô lại, đến lúc này vẫn còn gạt ta! Chàng mau tỉnh lại đi!!! Chàng tỉnh lại đi!!! Không phải chàng nói không muốn rời xa ta sao? Bây giờ chàng lại lừa ta!!!...
Phượng Cửu ở điện ngoài nghe Thành Ngọc cứ gọi tên Liên Tống, nhớ lại lúc còn ở trong Tinh Quang kết giới chính mình cũng gọi Đông Hoa như vậy, liền bật khóc… Đế Quân ôm một Phượng Cửu đang khóc vào lòng, hôn lên trán nàng, ngài biết tình cảnh trước mắt đã làm nàng nhớ lại chuyện xưa giữa hai người…
_ Thành Ngọc: Chàng là đồ vô lại! Sao lại vì ta mà làm chuyện ngu ngốc như vậy? Ta không đáng để chàng phải mạo hiểm như thế… Liên Tống nếu chàng còn không tỉnh lại, ta sẽ hận chàng cả đời! Chàng không tỉnh lại, ta phải làm sao??? Trong lòng ta luôn có chàng, chỉ là ta biết phàm nhân tu tiên phải đoạn ái tình, ta sợ nếu đáp lại chàng, cuối cùng vẫn không thể cho chàng một sự viên mãn, chàng là đồ ngốc!!!
Nước mắt nàng rơi xuống trên mặt Liên Tống…
Thành Ngọc nghĩ đến tình cảm ngàn năm nay đối với chàng, thì không kiềm chế đuợc nữa, liền ôm lấy Liên Tống mà khóc nhiều hơn…
Thiên mệnh thì sao, thành tiên thì sao, yêu mà không dám vượt qua, yêu mà không dám chạm tới, so với không yêu còn đau khổ bi thống hơn.
Thành Ngọc chầm chậm chạm vào vết thương của Liên Tống, trong tim cảm nhận nỗi đau như bị vạn tiễn xuyên qua, nàng biết rõ sự khủng khiếp của Long Hình Đài, cũng biết trong lòng chàng nhất định có nàng mà không hối hận quay đầu. Tay nàng thuận theo vết thương đến trước ngực của Liên Tống, đột nhiên nàng phát hiện ra, đây chẳng phải là miếng ngọc ở đuôi quạt mà nhiều năm trước chính mình đã ném về phía chàng đó sao, những tưởng chàng sẽ không nhặt lại nó… Chưa từng nghĩ rằng đã nhiều năm qua như vậy, rốt cuộc chàng vẫn giữ nó… luôn ở cạnh tim mình…
Nàng càng nghĩ càng đau lòng… Nếu chàng thật sự vũ hóa thì nàng cũng không sống tiếp nữa…
_ Nàng liền thì thào nói: Liên Tống, đừng đi mà bỏ ta lại một mình, Liên Tống chàng tỉnh lại đi mà… Ta không đùa nữa, được không, ta nhận thua, chàng cứ trách ta thế nào cũng được, đừng bỏ ta…
Những giọt nước mắt của Thành Ngọc rơi trên người Liên Tống, từ từ ngưng kết lại thành một đóa kim liên màu đỏ, từng đóa nở ra trên ngực trái của Liên Tống, trên miệng những vết thương của chàng.
Chiết Nhan và Đế Quân ở điện ngoài, trông thấy trong nội điện tỏa ra hồng quang, liền vào trong xem thử…
Chỉ thấy từng đóa kim liên đỏ ngưng tụ từ nước mắt như tiên quang bao lấy toàn thân của Liên Tống, chân thân của chàng cũng hiện ra một cách thần kỳ, trong vòng tay ôm của Thành Ngọc lúc này chính là một con ngân long…
Thành Ngọc vẫn còn thương tâm, vẫn không kiềm lòng được mà cứ khóc, nước mắt rơi xuống như cùng hòa tan vào chân thân của Liên Tống…
_ Chiết Nhan: Việc này… sao có thể?
_ Phượng Cửu: Nước mắt của Thành Ngọc…
_ Đế Quân: Từ thuở xưa có nghe Phật Đà ở Phạn Cảnh nói tới, rằng nước mắt của Tổ Thị có thể khôi phục nguyên thần, Thành Ngọc chính là Tổ Thị tái sinh, có lẽ thần lực này vẫn còn trong Thành Ngọc.
_ Chiết Nhan: Vậy là Tam Điện hạ có phải là… được cứu rồì…
_ Đế Quân: Xem xem thế nào mới nói tiếp được.
Thấy là những vết thương của Liên Tống từ từ lành lại, một khối hồng quang như bao lấy cả chân thân của chàng và Thành Ngọc, nàng chạm lên mặt chàng, nước mắt vẫn rơi, lúc này nàng hơi vươn người tới, không nhịn được mà đặt lên má chàng một nụ hôn…
_ Phượng Cửu: Tam Điện hạ cũng được xem như là trong họa có phúc, chỉ là ngài ấy không thể biết được thôi… Ôiii…
_ Đế Quân: Mấy ngày này chúng ta nên ở lại đây trông chừng, cũng tiện chữa thương cho Liên Tống…
_ Chiết Nhan: Cũng được…
Nói xong cả ba người liền đi qua điện ngoài.
Suốt mấy ngày sau đó, Thành Ngọc thức trắng ngồi trông bên cạnh Liên Tống.
Phượng Cửu có ghé qua gửi điểm tâm mấy lần nhưng không hề thấy nàng động đến.
_ Phượng Cửu: Thành Ngọc, tỷ ăn một chút đi, Tam Điện hạ sẽ tốt hơn thôi… Vết thương của tỷ còn chưa khỏi mà!
_ Thành Ngọc: Ta không nuốt nổi, ta chỉ muốn trông chừng chàng thôi…
_ Phượng Cửu: Haiz…
Thành Ngọc dùng khăn lau qua gương mặt không chút huyết sắc của Liên Tống, và rồi gần như đã quá mệt mỏi, nàng nằm gục xuống ngực chàng mà ngủ thiếp đi… Trong mơ nàng nhìn thấy một Liên Tống diện một thân y phục màu vàng xuất hiện trong Tỏa Yêu Tháp, chàng đến cứu một cô gái… Thành Ngọc tiến lại gần thì chợt thấy nữ tử kia chinh là mình! Liên Tống đã tổn hao một nửa tu vi cả đời để cứu cô ấy, nhưng rồi nữ nhi đó cũng dần tan biến trong vòng tay chàng…
Lúc đó Thành Ngọc trông thấy chàng như đang ôm nỗi bi thống tuyệt vọng không thể giãi bày...
_ Phượng Cửu: Thành Ngọc… Thành Ngọc… Tỷ tỉnh dậy đi…
Thành Ngọc nghe tiếng gọi lớn của Phượng Cửu liền mở mắt.
_ Phượng Cửu: Thành Ngọc, tỷ đã kiệt sức rồi… Đi nghỉ ngơi một lát đi…
_ Thành Ngọc: Phượng Cửu, muội có biết năm xưa tại sao Liên Tống lại đến Tỏa Yêu Tháp không?
_ Phượng Cửu: Tỷ… sao lại hỏi chuyện này?
_ Thành Ngọc: Vừa rồi trong mơ ta đã nhìn thấy tất cả, Liên Tống chàng năm đó vì cứu ta mà đến Tỏa Yêu Tháp, nhưng tại sao ta cho đến tận bây giờ…
Lúc này Đế Quân vừa lúc bước vào…
_ Đế Quân: Bởi vì người đệ ấy cứu là tiền kiếp của cô, Trường Y tiên tử! Mà cô thì lại vì cứu người thương của Tang Tịch là con rắn nhỏ kia, còn Liên Tống thì chẳng màng an nguy của bản thân mà mạo hiểm bước vào tháp cứu cô, kết quả là tu vi gần như cạn sạch…
_ Thành Ngọc: Tiền kiếp của ta?
_ Phượng Cửu: Phải đó, nên tỷ không nhớ được là đương nhiên.
_ Đế Quân: Sau đó, cô hóa kiếp xuống phàm gian làm quận chúa, Liên Tống cũng lịch kiếp xuống nơi đó cùng cô, cơ bản cả hai người đáng lẽ đã thành hôn, nhưng vào ngày cử hành hôn lễ thì cô đã phi thăng thành tiên rồi, đệ ấy cũng lịch kiếp xong thì quay về… Khi đó cô đã là Thành Ngọc Nguyên Quân như ngày nay!
_ Thành Ngọc: Hóa ra ta nợ chàng nhiều như vậy…
_ Đế Quân: Nếu cả hai yêu thương nhau thì tính là ai nợ ai nhiều hơn làm gì?
_ Phượng Cửu: Thành Ngọc, vẫn còn một chuyện ta phải kể cho tỷ biết.
_ Thành Ngọc: Chuyện gì?
_ Phượng Cửu: Năm đó lúc tỷ đi Tây Thiên Phạn Cảnh thuần hóa thánh liên, bị thương tổn hại đến nguyên thần, hôn mê bất tỉnh, là Liên Tam Điện hạ liều chết đi tìm Băng Liên về để cứu tỷ, lần đó đến nay tu vi của ngài ấy vẫn chưa phục hồi hoàn toan… Tam Điện hạ yêu cầu mọi người phải giấu tỷ, nhưng trước mắt lúc này ta cảm thấy tỷ cần được biết… Ngài ấy đối với tỷ là một mối tình thâm! Ngài yêu tỷ so với năm xưa ta yêu Đế Quân không hề thua kém!
_ Thành Ngọc: Sao ta lại không biết gì cả… Ta…
_ Đế Quân: Tiểu Bạch, chúng ta ra ngoài trước đi…
Thành Ngọc đặt nhẹ lên môi chàng một nụ hôn, mong là nó sẽ giúp chàng sớm tỉnh lại…
Ngay lúc này, Thành Ngọc ghi nhớ hết từng khoảnh khắc cả hai người ở cùng nhau, nhớ cách chàng hay gấp mở quạt, nhớ việc chàng mọi lúc mọi nơi đều bên cạnh nàng. Và trong lòng nàng càng hiểu rõ, nếu sau khi chàng tỉnh lại, dù có là yêu cầu gì từ chàng, nàng cũng sẽ chấp nhận…
Ở điện ngoài…
_ Đế Quân: Cách này thật phải làm vậy sao?
_ Chiết Nhan: Không sai, đây là cách hiệu quả nhất giúp Tam Điện hạ hồi phục!
_ Đế Quân: Nhưng có quá cạn tình người không?
_ Phượng Cửu: Hai người họ đã không ít chông gai rồi… Thành Ngọc sẽ không…
_ Chiết Nhan: Chẳng lẽ phải để Tam Điện hạ trầm mê suốt ngàn vạn năm sao? Mặc dù cứ rơi vào hôn mê sâu như thế này nhưng nếu nguyên thần cũng không thể hồi phục được thì sợ rằng…
_ Đế Quân: Vậy thì chỉ còn một lựa chọn…
_ Bạch Chân: Chỉ sợ Thành Ngọc Nguyên Quân sẽ không đồng ý…
_ Bạch Thiển: Hai người bọn họ quả thật là… gian nan trùng trùng…
_ Tiểu Yến: Ma Thảo lão tử đã đem đến rồi đây, bây giờ quan trọng ai sẽ là người đi nói với cô ấy?
_ Phượng Cửu: Ta không mở lời được…
_ Ti Mệnh: Tiêu tiên không nhẫn tâm…
_ Đế Quân: Bản quân sẽ nói!
Đế Quân bước vào nội điện, trông thấy Thành Ngọc vẫn còn đẫm nước mắt…
_ Đế Quân: Bây giờ muốn đệ ấy hồi tỉnh, chỉ có một cách.
_ Thành Ngọc: Đế Quân nhanh nói đi!
_ Đế Quân: Chỉ sợ rằng…
_ Thành Ngọc: Không sao, ta chỉ mong chàng sẽ khá hơn, Đế Quân, mời ngài nói.
_ Đế Quân: Ở Ma giới có một loại Ma Thảo Đoạn Hồn, từ thời Phụ thần còn tại thế, nó có công dụng gom tụ nguyên hồn của tiên giả, nước mắt của cô lại có thể hóa thành kim liên, hai điều này đồng thời… có thể khôi phục nguyên thần của những tiên giả bị trọng thương, nhưng…
_ Thành Ngọc: Nhưng thế nào?
_ Đế Quân: Nhưng một khi đã dùng Ma Thảo thì tiên giả sẽ bị mất một phần ký ức… Sợ rằng khi Liên Tống tỉnh lại sẽ không còn nhớ những lời đã nói cùng cô hay những việc hai người đã làm cùng nhau… Tệ hơn là…
_ Thành Ngọc: Là chàng sẽ quên ta, đúng không?
_ Đế Quân: Ma Thảo thật ra chưa từng được dùng cho tiên giả, công năng không hoàn toàn xác thực được.
_ Thành Ngọc: Chỉ cần chàng tỉnh lại là được, Đế Quân cứ đưa cho ta…
Nói xong Đế Quân liền hóa ra trên tay một nhánh Ma Thảo và đưa cho Thành Ngọc.
Bây giờ trong tẩm điện, chỉ còn lại mỗi một mình nàng.
_ Thành Ngọc hôn lên trán của Liên Tống: Đồ vô lại chàng đó, trước nay đều là ta bắt nạt chàng, bây giờ có thể để chàng bắt nạt lại ta rồi… Cho dù chàng có quên ta, ta cũng không sợ, vì chính chàng đã luôn ở trong lòng ta rồi…
Một giọt nước mắt của Thành Ngọc rơi xuống, rơi vào lòng bàn tay hóa thành kim liên, nàng dùng tiên pháp kết hợp đóa kim liên với Ma Thảo thành một viên kim đan rồi cho Liên Tống dùng…
.
Ba tháng sau…..
Liên Tống từ từ mở mắt…
_ Liên Tống: Đế Quân, Ti Mệnh, Chiết Nhan Thượng Thần… Sao mọi người đều ở Nguyên Cực Cung vậy?
[HOÀN]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro