CHAPTER: SỞ DĨ TÌNH THÂM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại nói từ sau khi Liên Tống và Thành Ngọc ăn nhầm Yêu quả mà Đế Quân tặng, thì dạo gần đây hai người rất ngại chạm mặt nhau, chủ yếu là Thành Ngọc cảm thấy ngại ngùng nhiều hơn, Liên Tống muốn lấy dịp này để khẳng định mối quan hệ giữa hai người.
.
Hôm nay sau khi bãi triều, Liên Tống đến Thái Thần Cung tìm Đế Quân đánh cờ, dĩ nhiên Thành Ngọc cũng đã tới tìm Phượng Cửu để tâm sự, cả hai gặp nhau lại không giống trước đây, hồ như lại trở nên khách sáo xa cách với nhau, cư xử khá là kì quặc…
_ Thành Ngọc: Tham kiến Liên Tam Điện hạ…
_ Liên Tống ngây người ra một hồi mới đáp: Thật trùng hợp, Thành Ngọc Nguyên Quân cũng ở đây sao?
_ Đế Quân: Ồ ~ Xem ra gần đây hai người lại thành ra khách khí vậy sao?
Phượng Cửu ngồi bên cười không thành tiếng.
.
Đúng lúc này, Trọng Lâm vào hồi báo.
_ Trọng Lâm: Đế Quân, có Bắc Hải Thái tử, Khôn Lân cầu kiến. ( Khôn trong “Càn khôn”, Lân trong “Kỳ lân” )
_ Đế Quân: Trùng hợp vậy…
_ Khôn Lân: Bắc Hải Thái tử tham kiến Đế Quân, Đế Hậu, Liên Tam Điện hạ, Thành Ngọc Nguyên Quân.
_ Đế Quân: Không biết hôm nay đến đây có viêc gì?
_ Khôn Lân: Ở Bắc Hải mấy ngày qua băng tinh vạn năm đã nở, Phụ quân lệnh cho thần hái một ít đến tặng cho Thiên Quân và Đế Quân…
_ Đế Quân: Băng tinh ở Bắc Hải này không hổ là vật phẩm quý…
_ Phượng Cửu: Cũng đã đến rồi thì cùng nhau dùng bữa đi.
_ Khôn Lân: Đa tạ Đế Hậu, chỉ sợ không tiện…
_ Đế Quân: Lẽ nào Thái tử không xem trọng bữa ăn trong Thái Thần Cung của bản quân?
_ Khôn Lân: Thần không có ý đó… Nếu đã như vậy thì xin đa tạ Đế Quân, Đế Hậu.
.
Phượng Cửu liền lệnh cho Trọng Lâm đi chuẩn bị thức ăn… Thành Ngọc thì nhớ lại lần trước lúc Bắc Hải Thái tử biểu bạch tình cảm với mình thì cảm thấy ngượng ngùng, liền muốn rời đi.
_ Thành Ngọc: Vì hôm nay có khách quý, ta cũng không nên tiếp tục ở đây làm phiền, ta cáo lui trước.
_ Phượng Cửu: Thành Ngọc, không phải tỷ đồng ý cùng dùng bữa rồi sao?
_ Khôn Lân: Thành Ngọc Nguyên Quân không cần trốn tại hạ như vậy, tâm ý của tại hạ vẫn không thay đổi, nếu Nguyên Quân thấy lo lắng, vậy thì tại hạ xin tránh mặt…
_ Đế Quân: Đã đến đây rồi, cũng hiếm khi có dịp, đều ở lại cả đi!
Liên Tống nhìn vị Bắc Hải Thái tử này, trong mắt trong tâm như đang bốc hỏa rồi… Sự biến đổi này của chàng sớm đạ bị Đế Quân nhìn ra…
_ Đế Quân: Bây giờ đến phòng ăn hẳn còn hơi sớm, hay là các người cùng bản quân ra đình viện luyện kiếm một lát.
_ Phượng Cửu: Đông Hoa, chàng đã nhiều năm không đụng đến Thương Hà… Hôm nay…
_ Đế Quân: Chính là vì nhiều năm rồi không dùng kiếm, mới cần dưỡng lại tiên khí của kiếm một chút…
Nói xong thì kéo Liên Tống cùng ra khỏi nội điện…
.
Ở điện ngoại Thái Thần Cung.
Đế Quân gọi ra Thương Hà kiếm, lúc Thương Hà thần kiếm hiện ra đã làm ngạc nhiên Bắc Hải Thái tử, trong lòng không rõ Đế Quân đang suy tính gì.
_ Liên Tống: Đế Quân một khi rút kiếm thì không gì so sánh được, trong tam giới này ai có thể ngăn cản…
_ Đế Quân: Đã vậy, thế hai người các ngươi có thể thử, bản quân sẽ thư giãn ngồi đây làm khán giả…
_ Khôn Lân: Thần tuân chỉ, Tam Điện hạ, mời…
_ Liên Tống: Vì Đế Quân đã lên tiếng, bản quân cũng không khiêm nhường nữa, lên đi…
.
Vừa dứt lời, Liên Tống hóa ra trên tay Vô Thanh địch…
Bắc Hải Thái tử cũng tiện biến ra trên tay một thanh Long Lân kiếm màu xanh đen. Cả hai bắt đầu lao vào đấu với nhau…
Liên Tống thầm nghĩ tên tiểu tử này ngang nhiên dám "đưa đẩy" Thành Ngọc, xem ra là Đế Quân cố ý tạo cho ta một cơ hội để dạy dỗ hắn một phen…
Bắc Hải Thái tử này quả không phải là một hậu bối yếu kém, từ nhỏ đã theo học Phật Tổ, sau lại bái Mặc Uyên làm thầy, pháp lực cũng gọi là cao cường… Nếu không thì khu vực Yêu, Ma, Phàm tam giới gần Bắc Hải cũng không thái bình như vậy.
.
Chỉ thấy từ Lân Long kiếm của Thái tử xuất ra một đạo lam quang ( ánh sáng xanh ) hướng thẳng vào Liên Tống, chàng xoay người dùng Vô Thanh địch đỡ lấy, sau đó phi thân thổi một điệu sáo, hắn liền cảm thấy hơi choáng váng… Khi định thần thì thấy Liên Tống đã tiến đến gần ngay trước mắt chỉ còn cách một khoảng ngắn, Thái tử chao đảo mấy bước, liền dùng phân thân Thủy thuật nhắm vào chàng… Liên Tống dù gì cũng là Tứ Hải Thủy quân thống lĩnh Tứ Hải, khi chàng niệm chú, chiếc quạt trong tay liền hóa thành vô số ngọc phiến ( thanh quạt bằng ngọc ) bay ra, Thái tử thấy thế liền xoay lưng hóa ra chân thân là giao long màu xanh đen…

_ Liên Tống: Ha, tên tiểu tử này muốn chơi lớn đây…
Lúc đó, chàng cũng hóa thành chân thân ngân long, hai thân rồng tiếp tục giao đấu trên mái Thái Thần Cung.
Đế Quân vẫn ngồi phía dưới thư thái uống trà.
Phượng Cửu và Thành Ngọc từ trong bếp đi ra, nhìn tình hình trước mắt thì vô cùng lo ngại. Mái của Thái Thần Cung e rằng sẽ bị bọn họ dở tung lên mất.
_ Phượng Cửu: Đông Hoa, chàng xem kìa, mái nhà… Ta vừa chuẩn bị ngày sau sẽ phơi quả hạnh lên mái cho khô, giờ phải làm sao đây?
_ Thành Ngọc: Phượng Cửu, Liên Tống có thể bị thương không, tu vi của ngài ấy chỉ mới hồi phục thôi…
_ Đế Quân: Phu nhân đừng lo, nếu mái có bị dở tung, ngày mai ta sẽ để Trọng Lâm vá lại sau…
_ Phượng Cửu: Hôm nay thật không hiểu nổi chàng, đã sắp tới giờ cơm rồi, sao còn động thủ vậy?
_ Đế Quân nói nhỏ vào tai Phượng Cửu: Vi phu tự có lý do của mình, phu nhân còn chưa nhìn ra? ( Liền chỉ một ngón tay về phía Thành Ngọc )
Thành Ngọc cứ cầm chặt cây quạt trong tay, mắt nhìn chằm chằm về phía Liên Tống.
_ Phượng Cửu: Ta hiểu rồi…
.
Vừa nói xong, thì thấy Liên Tống trong hình thái ngân long hất đuôi một cái đánh Bắc Hải Thái tử biến trở lại hình người, sau đó chàng cũng lập tức quay về hình dáng cũ.
_ Khôn Lân: Tam Điện hạ pháp lực thật tốt, thần bái phục.
_ Liên Tống: Không sao, Thái tử cũng rất lợi hại.
_ Đế Quân: Không còn sớm nữa, cũng tới giờ dùng bữa rồi, vào thôi…

Trong lúc dùng cơm…
_ Đế Quân: Bắc Hải Thái tử quả nhiên pháp lực thâm hậu, Bắc Hải có ngươi tọa trấn, bản quân cũng không cần lo lắng nhiều…
_ Khôn Lân: Đa tạ Đế Quân khen ngợi, thần sẽ cố tận lực.
_ Phượng Cửu: Thành Ngọc, tỷ ăn nhiều một chút nha.
_ Thành Ngọc: Uhm…
Bắc Hải Thái tử thấy Thành Ngọc chưa hề động đũa, liền thuận tay gắp một miếng bánh cho nàng…
_ Khôn Lân: Nguyên Quân vẫn nên ăn nhiều một chút mới tốt.
_ Thành Ngọc: Tạ Thái tử.
_ Khôn Lân: Giữa chúng ta không cần khách sáo…
_ Liên Tống: Tại sao giữa hai người lại không cần khách sáo?
_ Khôn Lân: Hồi Tam Điện hạ, bởi vì ta ái mộ Thành Ngọc Nguyên Quân nên cũng cần cho đi nhiều một chút…
_ Liên Tống: Chuyện tình yêu này cũng cần lưỡng tình tương duyệt, Thái tử không cần phải miễn cưỡng như vậy…
_ Khôn Lân: Tam Điện hạ nói phải, thần không thiếu kiên nhẫn để chờ đợi Nguyên Quân, thần cũng tin sẽ có một ngày Nguyên Quân nhìn ra được tấm lòng của thần.
_ Phượng Cửu: Thái tử Điện hạ khoa trương rồi…
_ Đế Quân: Thái tử sao lại nói vậy? Hay là còn việc mà bản quân chưa được rõ.
_ Khôn Lân: Ngày đó khi ta biểu lộ tình cảm với Nguyên Quân, nhìn thấy trong tay nàng đang cầm một chiếc khăn tay thêu hình rồng chưa từng thấy qua, liền nghĩ thế này cũng gọi là hữu duyên… Chân thân của thần chính là giao long đó.
_ Liên Tống: Trong Tứ Hải Bát Hoang này tiên giả chân thân là rồng rất nhiều, sao ngươi biết đó chính là ngươi?
_ Khôn Lân: Thần không rõ, chỉ là thần rất để tâm đến mối duyên này, từ khi gặp mặt, trong tay nàng lại tình cờ có chiếc khăn như vậy, thần càng thêm tin tưởng…
_ Phượng Cửu: Vậy, chiếu theo lời Thái tử nói, Tây Hải Nhị Hoàng tử Tô Mạch Diệp cũng là rồng, còn là bạn cũ có tương quan với chúng ta, cho nên chuyện này tính ra kỳ thực quá gượng ép đi…
_ Khôn Lân: Ý của Đế Hậu thần vẫn hiểu, từ lâu thần đã nghe đến việc Đế Hậu vì ái mộ Đế Quân mà nhiều lần ra sức theo đuổi, thần thật rất ngưỡng một tấm chân tình đó, nên thần nghĩ việc mình ái mộ Nguyên Quân, cũng không ngại sẽ khó khăn như thế nào.
_ Đế Quân: Ồ ~ Thái tử nói có phần không đúng, không phải Đế Hậu theo đuổi bản quân, mà là bản quân đối với nàng nhất kiến chung tình… Đời này không phải nàng thì ta không lấy ai khác…
_ Liên Tống: A… Đế Quân cũng quá là…
_ Đế Quân: Đệ chẳng lẽ hiểu rõ hơn chính bản quân?
_ Liên Tống: Không dám không dám… Chỉ cười thế thôi…
_ Khôn Lân: Thần từ nhỏ đã sùng bái Đế Quân như một tôn chí, tình cảm của thần với Nguyên Quân cũng giống như vậy…
_ Liên Tống: Ngươi nghĩ mình đang ở đâu chứ… thật là…
_ Phượng Cửu: Dùng bữa, dùng bữa đi…

Sau bữa tiệc, Bắc Hải Thái tử cáo lui trước, trước khi ra về còn tặng Thành Ngọc một cái túi thơm…
_ Khôn Lân: Nguyên Quân nhất định phải nhận, túi thơm này là dùng thủy tinh ở Bắc Hải mà đúc thành, có thể giúp Nguyên Quân gia tăng tu vi…
_ Thành Ngọc: Cái này… không được đâu… Thái tử vẫn nên giữ lại cho mình đi…
_ Khôn Lân: Ta tự hiểu ngày hôm nay Nguyên Quân vẫn chưa thể yêu ta, vậy coi như là một lễ vật nhỏ giữa bằng hữu với nhau đi, xin nàng hãy nhận… ( Nói xong liền hóa thành một đạo quang rời đi )
_ Thành Ngọc: Việc này…
_ Phượng Cửu: Không ngờ rằng Bắc Hải Thái tử này cũng giống sư phụ Tô Mạch Diệp của ta, đều là người si tình… Nguyên Quân tỷ có lẽ nào động tâm rồi?
_ Thành Ngọc: Phượng Cửu, muội đừng chọc ghẹo ta…

_ Liên Tống: Một chút khí chất nam tử cũng không có, còn tặng túi thơm gì chứ…
_ Đế Quân: Ồ ~ Vậy ai suốt mấy ngày qua cứ trốn tránh rồi lánh mặt, như thế là có khí phách nam nhi lắm sao?
_ Liên Tống: Đó là ta sợ Thành Ngọc sẽ bị khó xử thôi…
_ Đế Quân: Tiểu tử ngươi đừng tỏ vẻ mạnh mẽ nữa, vừa nãy đấu với tên Thái tử đó một trận lại tổn hao đến tu vi rồi phải không?
_ Liên Tống: Không sao, không sao…
_ Đế Quân: Lúc này chỉ có năm phần tu vi trong người, thảo nào không thấy đệ trước mặt cô ấy làm màu làm mè…
.
_ Thành Ngọc: Phượng Cửu, cái gì mà năm phần tu vi? Chẳng phải nói đã khôi phục tám chín phần rồi sao?
_ Phượng Cửu: Tỷ nói nhỏ tiếng thôi, đừng nghe những lời Đế Quân nói khích ngài ấy…
_ Thành Ngọc: Muội nhanh nói đi… Đế Quân có phải biết chuyện gì không?
_ Phượng Cửu: Tỷ cũng biết… Sau lần trước ở Long Hình Đài, vết thương của Liên Tống vẫn chưa lành hẳn, ta cũng là mới biết gần đây thôi… Rồi ngày đó khi chúng ta đến Yêu giới bất ngờ gặp họa, ngài ấy vì bảo vệ tỷ, cũng lại tổn hao một ít tu vi… Cho nên đến bây giờ việc hồi phục có phần bị chậm đi…
_ Thành Ngọc: Sao muội không nói cho ta biết hả?
_ Phượng Cửu: Ta cứ nghĩ hai người thường ở cùng nhau thì tỷ sẽ biết…
_ Thành Ngọc: Mặc dù bình thường là chàng hay đến tìm ta, nhưng chưa bao giờ nói với ta những việc này cả, ta cũng không nhìn ra một chút dấu hiệu khác thường gì ở chàng…
_ Phượng Cửu: A… Điểm này ngài ấy giống với Đế Quân… Chỉ là bây giờ Đông Hoa không dám giấu ta gì cả, giữa chúng ta đã có quy ước…
_ Thành Ngọc: Kỳ thực có đôi lúc ta rất ngưỡng mộ muội dám yêu dám hận, còn ta thì có quá nhiều điều phải cân nhắc…
_ Phượng Cửu: Ta hiểu…
_ Đế Quân: Tiểu Bạch, nàng qua đây…
_ Phượng Cửu: Đế Quân gọi ta rồi… Đến đây…
_ Đế Quân: Đã đồng ý cùng nàng đi thưởng trăng, bây giờ nên xuất phát rồi!
_ Liên Tống: Vậy ta cáo lui trước
_ Thành Ngọc: Đa tạ Đế Quân tiếp đãi.

Liên Tống rời khỏi cổng Thái Thần Cung không xa thì đột nhiên thổ huyết.
Chàng tin rằng do hôm nay khi hóa ra chân thân đã làm vết thương cũ tái phát, xem ra quay về phải dùng các loại tiên đan mà Đế Quân đã gửi sang nhiều hơn một chút.
Thành Ngọc đi phía trước, chờ mãi không thấy Liên Tống đuổi theo, trong lòng chợt xuất hiện một tia lo lắng, liền quay lại tìm… Nàng thấy Liên Tống vừa lau đi vết máu trên miệng, thì vội vã chạy ngay đến…
_ Thành Ngọc: Chàng sao vậy?
_ Liên Tống: Không sao, không sao hết… Không nghĩ tới Nguyên Quân nhiều ngày qua không nói chuyện với ta, trong lúc này lại không tránh né ta nữa…
_ Thành Ngọc: Đó chẳng phải là vì… bỏ đi... Ta biết hết cả rồi, thương tích của chàng vẫn chưa khỏi…
_ Liên Tống: Thành Ngọc, đừng quá lo lắng, ta nghỉ ngơi một chút sẽ khỏe thôi… Nàng quay về trước đi…
_ Thành Ngọc: Lúc trước là ta đuổi chàng đi, giờ tới phiên chàng đuổi ta đi…
_ Liên Tống: Đừng hiểu lầm… Chỉ là có nàng bên cạnh, ta không chuyên tâm điều dưỡng được.
_ Thành Ngọc: Tại sao? Ta cũng có thể chăm vết thương cho chàng giống Đế Quân mà.
_ Liên Tống: Thành Ngọc, ta hiểu tâm ý của nàng, chỉ là… Nàng cứ về trước đi… ( Nói xong thì hóa thành một tia sáng vàng quay về Nguyên Cực Cung )
Thành Ngọc đã rưng rưng nước mắt, một Liên Tống từng bị nàng khiến cho đau lòng, nay lẽ nào lại phải tự làm đau lòng mình nữa sao?
Trong lòng thật vẫn rất lo lắng cho chàng, nàng liền dụng thuật ẩn thân theo vào Nguyên Cực Cung…
.
Trong Nguyên Cực Cung.
Liên Tống cởi bỏ tiên phục, để lộ ra vết thương trên ngực, hóa ra hôm nay mặc dù đã thắng Bắc Hải Thái tử, nhưng trong lúc hóa thành chân thân không may bị hắn đánh trúng ngay vết thương cũ… Lúc ở Thái Thần Cung còn có Đế Quân giúp một tay che đi thương tích, bây giờ cần thiết là phải cầm máu đã…
Thành Ngọc nấp gần bên nhìn Liên Tống nhẫn nhịn chịu đau mà bôi thuốc… Thấy chàng đã ở trước mặt Bắc Hải Thái tử cố giữ thể diện, không để bản thân phải mất mặt… Một giọt nước mắt của nàng rơi xuống…
_ Liên Tống: Thành Ngọc, không phải nói nàng không được đến sao?
_ Thành Ngọc hiện thân, nói: Chàng làm sao biết ta ở đây?
_ Liên Tống: Nàng khi khóc thì nước mắt sẽ hóa thành kim liên… Nàng xem đi, dưới sàn bây giờ toàn là kim liên rồi…
_ Thành Ngọc: Biết ta sẽ đau lòng, sao còn gạt ta?
_ Liên Tống: Thật sự là không cần lo đâu, đây đều là vết thương nhỏ… một hồi là khỏi thôi…
_ Thành Ngọc: Chàng, đồ vô lại… không có lời nào là thật cả…
_ Liên Tống: Thành Ngọc, ta biết việc lần trước khiến nàng rất bận lòng, ta cũng không biết phải an ủi nàng thế nào mới phải… Ta chỉ còn cách tùy theo ý của nàng, nếu nàng vẫn thấy là ta có lỗi với nàng, sau này ta sẽ…
_ Thành Ngọc: Vô lại, chàng không lẽ nào… là không muốn nhận?
_ Liên Tống: Không phải, Thành Ngọc, nàng hiểu lầm ý ta rồi… Tấm lòng ta đối với nàng vạn năm qua không hề thay đổi, Cửu Trùng Thiên này ai cũng biết Liên Tống ta là hoa hoa công tử phóng túng, nhưng không ai biết trong lòng ta chỉ có một người là nàng thôi…

Thành Ngọc đưa tay chạm vào vết thương của Liên Tống, máu chảy qua đầu ngón tay nàng, nước mắt của nàng rơi xuống trên miệng vết thương, khiến vết thương từ từ lành lại…
_ Liên Tống: Thành Ngọc, đừng khóc nữa, ta bây giờ đã khá hơn nhiều rồi…
_ Thành Ngọc: Tên vô lại, vô lại… ta… hận chết chàng đó… ( Dứt câu, nàng chủ động hôn Liên Tống )
Chàng bị nụ hôn của Thành Ngọc làm cho bất ngờ, Liên Tống không nghĩ rằng người mà chàng rất thương yêu là nàng ấy hôm nay lại bạo dạn như vậy… Trong lòng cảm thấy có chút hổ thẹn…
Chàng liền ôm lấy Thành Ngọc, đáp trả nụ hôn đó, qua một lúc lâu…
_ Liên Tống: Thành Ngọc… Nàng… Ta…
_ Thành Ngọc: Chàng nghĩ là ta say sao? – Nói xong nàng liền vùng quay lưng đi…
Liên Tống trước tình thế này, gom hết dũng khí, kéo nàng ôm vào trong lòng mình.
_ Thành Ngọc: Chàng…
_ Liên Tống: Thành Ngọc, tiên đồ vạn năm này, người mà ta một mực muốn lập thê, chỉ có nàng mà thôi… Là tiên thì sao mà là phàm nhân phi thăng thành tiên thì sao, người ta yêu chính là nàng…
_ Thành Ngọc: Liên Tống… Chàng…
Lúc đó Liên Tống liền đặt xuống một nụ hôn…
.
Lần này không có Yêu quả mà Đế Quân tặng, không có tình dược… Mỗi người đêm nay chỉ có đối phương… Cuộc đời thần tiên trải qua mấy vạn năm dài, bọn họ so với Đế Quân và Phượng Cửu cũng không hề khác biệt… Bao đau khổ, bao ẩn nhẫn so với người khác cũng không kém cạnh… Thành Ngọc thì luôn mang nỗi lo bản thân sẽ liên lụy đến Liên Tống mà không dám nói ra lòng mình… Còn Liên Tống thì luôn nghĩ cho cảm giác khó xử của nàng, cho dù sẽ có một ngày chọc giận tới Thiên Quân, chàng cũng không muốn tiếp tục che giấu việc này nữa. Tình yêu này với chàng đã sớm ăn vào xương cốt, trong lòng Thành Ngọc cũng chỉ có hình bóng Liên Tống mà thôi…

Phía bên kia, Phượng Cửu nằm trong vòng tay của Đế Quân cùng ngắm trăng thì ngủ thiếp đi, sau đó quay về Thái Thần Cung như nào nàng cũng không nhớ rõ… Sau khi Đế Quân cho Phượng Cửu về tẩm điện, bấm tay nhẩm tính liền biết sự đã thành rồi… Trên khóe miệng liền hiện ra một nụ cười, quay sang ôm Phượng Cửu rồi chìm vào giấc ngủ.

_ Nội tâm Đế Quân: Cả hai vẫn đang tiến triển rất tốt… Nếu sau này Thiên Quân có muốn làm khó dễ, bản quân sẽ nhận Thành Ngọc làm con nuôi, để tên tiểu tử Liên Tống này…
_ Nội tâm Phượng Cửu: Không hiểu hôm nay Đông Hoa tính toán điều gì… Thôi kệ, vòng tay của chàng vẫn là ấm áp nhất…
_ Nội tâm Thành Ngọc: Liên Tống, tên ngốc này… Việc gì cũng không bao giờ nói ra với ta cả… Thôi cứ vậy đi, không quản nữa…
_ Nội tâm Liên Tống: Đế Quân, Thành Ngọc đã hôn ta rồi… Nàng đã chủ động rồi… Cũng không đánh đuổi ta nữa, xem ra ngày cưới nàng về có thể không còn xa nữa.
.
[HOÀN]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro