CHAPTER: SỰ TUYỆT VỜI CỦA YÊU QUẢ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói về việc từ lúc Thành Ngọc chủ động hôn Liên Tống ngày hôm đó, cả hai người mặc dù vẫn không công khai biểu minh quan hệ nhưng đã thân mật hơn ngày trước một chút. Trên Cửu Trùng Thiên này ở đâu xuất hiện Thành Ngọc Nguyên Quân là tự khắc sẽ thấy Liên Tống đó… Thành Ngọc cùng Phượng Cửu đi xem kịch, Liên Tống liền kéo Đế Quân cùng đi theo sau; Thành Ngọc cùng Phượng Cửu đi ngắm hoa, Liên Tống nhất định là ngồi gần đó cùng Đế Quân đánh cờ; còn nếu Thiên Quân phái Liên Tống đi tuần tra Tứ Hải, thì Thành Ngọc sẽ hóa thành một đóa hồng liên dõi theo hoạt động của chàng… Hai người họ quả thật khiến người ngoài phải ganh tỵ…
.
Hôm nay trong Thái Thần cung…
_ Trọng Lâm: Đế Quân, Yêu Vương hôm nay cống tặng một ít Yêu Quả…
_ Đế Quân: Ồ…
_ Trọng Lâm: Yêu Quả này không chỉ giúp tăng tu vi mà còn có tác dụng uy lực hơn cả Thất Hồn Quả nữa…
_ Đế Quân: Bản quân tất nhiên hiểu rõ… Đem vào trước đi…
_ Trọng Lâm: Vâng…
.
Một lúc sau Phượng Cửu và Thành Ngọc từ hoa viên vào đến nội điện.
_ Thành Ngọc: Mấy ngày nay thật là làm phiền muội cứ phải đi với ta…
_ Phượng Cửu: Thành Ngọc, tỷ nói gì vậy, giữa chúng ta…
_ Thành Ngọc: Vậy… muội có biết Liên Tống ngài ấy…
_ Đế Quân: Tứ Hải cứ mỗi 60 năm cần phải đi tuần thị kiểm tra một lần, Liên Tống tiểu tử này có thể phải đi 10 ngày hoặc nửa tháng có dư, Nguyên Quân không gặp được đệ ấy đâu.
_ Phượng Cửu: A… Thành Ngọc này, giữa hai người gần đây có tiến triển gì không?
_ Thành Ngọc: Đừng nói bừa, ta và ngài ấy chỉ là bằng hữu thôi…
_ Đế Quân: Ồ, giữa bằng hữu với nhau có thể… hôn à?
_ Phượng Cửu: Đúng đó…
_ Thành Ngọc: Đó là do ta uống hơi nhiều, không tính nha…
Hơn nữa, chàng cũng chưa bao giờ thật sự chủ động… nói gì được…
Dùng bữa xong, Thành Ngọc liền ra về.
.
Trong tẩm điện Thái Thần Cung.
_ Phượng Cửu: Đông Hoa, chàng nói xem giữa Thành Ngọc và Liên Tống đến khi nào mới có tiến triển a?
_ Đế Quân: Phu nhân bây giờ càng lúc càng thích quan tâm đến người khác?
_ Phượng Cửu: Ta và Thành Ngọc là bạn tâm giao tất nhiên phải quan tâm, chàng và Liên Tống chẳng phải cũng…
_ Đế Quân: Liên Tống tiểu tử này miễn là quyết đoán hơn một chút trong mọi trường hợp thì cũng sẽ không như bây giờ…
Phượng Cửu đột nhiên cười thành tiếng.
_ Đế Quân: Phu nhân cười gì chứ?
_ Phượng Cửu: Ngài ấy không có da mặt dầy như Đông Hoa chàng…
_ Đế Quân: Ồ ~ Phu nhân nói thật không sai! Cũng vì phu nhân đã nói như thế, vậy vi phu đồng ý với nàng……… ( Nói xong liền phất tay một cái, ngoại y của Phượng Cửu rơi xuống đất, trên thân chỉ còn độc mỗi chiếc áo yếm, nàng giật mình hoảng hốt, Đế Quân ôm nàng vào lòng, đặt xuống cổ nàng một nụ hôn… )
Trọng Lâm đang chuẩn bị dâng điểm tâm vào thì thấy trong tẩm điện phát ra tia tử quang ( ánh sáng tím ), thì đứng đợi bên ngoài.
.
Sáng hôm sau…
_ Phượng Cửu: Đây là quả gì vậy?
_ Đế Quân: Đây là của Yêu Vương cống tặng, nhưng Phu nhân nàng không nên ăn...
_ Phượng Cửu: Sao ta lại không thể ăn?!?
_ Đế Quân: Bởi vì nàng không cần…
_ Phượng Cửu: Sao ta lại không cần?!?
_ Đế Quân: Bởi vì vi phu đủ lợi hại rồi!
Phượng Cửu vừa phản ứng, hóa ra quả này là… thì chợt đỏ mặt quay đi…

Liên Tống đúng lúc này đột nhiên xuất hiện…
_ Liên Tống: Từ xa đã nghe hai người bàn về quả gì đấy?
_ Đế Quân: Đúng vậy! Nếu đệ thích thì cứ đem về hết đi…
_ Liên Tống: Đế Quân huynh sao hôm nay lại rộng lượng thế?
_ Phượng Cửu: Đông Hoa, việc này…
_ Đế Quân: Không sao, có thể đệ ấy đang thiếu chính là thứ này…
.
Phía bên kia…
Thành Ngọc biết được Liên Tống đã quay về Cửu Trùng Thiên thì rất vui, nhưng khi đến Nguyên Cực Cung, tiên nga báo lại với nàng là Tam Điện hạ không ở đây… Nàng liền ngồi lại uống trà hóng gió mà đợi…
Liên Tống về đến đi từ xa đã thấy một mỹ nhân ngồi đợi, trong lòng có chút rung động…
.
Trong nội điện Nguyên Cực Cung.
_ Liên Tống: Hôm nay vốn dĩ định đến tìm Đế Quân đánh cờ, ai ngờ huynh ấy lại đang “thân thiết” với Phượng Cửu, còn hiếm thấy hơn nữa là lại tặng cho ta một ít quả này, Thành Ngọc, nàng thử một chút đi.
_ Thành Ngọc: Tiên quả ta cũng chưa ăn qua bao giờ, thật có chút tò mò…
_ Liên Tống: Nghe Đế Quân nói loại quả này có thể giúp tăng tu vi. Thành Ngọc, chúng ta cùng ăn thử nhé.
_ Thành Ngọc: Được thôi…
.
Cả hai người ăn hết số quả này thì cùng ngồi uống trà, bàn chuyện bát quái…
Chỉ là bên trong càng lúc càng thấy nóng nực, lúc đó hai người chợt cùng nhìn vào mắt nhau…
Quả này đúng là lợi hại thật sự, so với tác dụng của Thất Hồn Quả thì còn nhanh hơn nhiều.
Thành Ngọc đột nhiên quay sang túm lấy cổ áo của Liên Tống và hỏi…
_ Thành Ngọc: Liên Tống, ngài nói đi, tính cho cùng có từng thật tâm thích ta hay không?
_ Liên Tống: Thành Ngọc, mấy vạn năm qua, trong lòng ta chỉ có một mình nàng thôi…
_ Thành Ngọc: Lại nói chuyên gạt người, đủ rồi, không nói nữa…

( Liên Tống sau khi ăn Yêu Quả giống như bị “nhập hồn” vậy )
Chàng bất ngờ kéo Thành Ngọc lại gần, ôm lấy eo nàng… rồi hôn xuống…
Thành Ngọc cảm thấy hơi choáng váng, nhưng cũng không đẩy chàng ra…
Hai người ở trong nội điện cứ vậy hôn nhau… Ngay sau đó, Liên Tống liền ôm Thành Ngọc đi vào tẩm điện, hướng đến giường ngủ, nàng bị chàng đặt dưới thân, nàng nhìn lên gương mặt anh tuấn của người mặc tiên phục vàng phía trên mình, trong lúc này thì Thành Ngọc không muốn đẩy chàng ra nữa… Liên Tống một tay từ từ cởi bỏ y phục của nàng…
Nàng quàng tay ôm lấy cổ Liên Tống, tiếp tục nụ hôn dang dở… Trong khoảnh khắc giữa hai người đều là những hành động thân mật và sủng nịch… Liên Tống hôn lên từng tấc da thịt của nàng, một lúc sau trong điện chỉ còn là tiếng thở gấp của cả hai… Chờ đợi suốt mấy vạn năm, cuối cùng thì cũng đã viên phòng rồi…
~~~~~~~~~~
Yêu lực của loại quả này thật lợi hại, khiến hai người họ suốt ba ngày không tỉnh…
Ba ngày sau, Thành Ngọc tỉnh lại… Thấy bản thân mình nằm trong vòng tay của Liên Tống, y phục đã bị xé rơi dưới sàn…
Nhân lúc Liên Tống vẫn chưa tỉnh, nàng liền dùng tiên pháp, hóa thành một đạo quang quay về cung của mình…
Khi Liên Tống tỉnh lại, nhìn bộ dạng của chính mình và chiếc kẹp tóc của Thành Ngọc rơi bên cạnh, liền hiểu rõ mọi chuyện…
.
Trong Thái Thần Cung.
_ Phượng Cửu: Sao vừa thấy Thành Ngọc có vẻ hoảng loạn như thế nhỉ?
_ Đế Quấn: Ồ ~ E rằng sự đã thành rồi!
_ Phượng Cửu: Đông Hoa, chàng lại có gì giấu ta?
_ Đế Quân: Tiểu Bạch, nàng qua đây…
_ Phượng Cửu: Làm sao? Qua làm gì?
_ Đế Quân: Nàng cứ qua đây…
Phượng Cửu lại gần ngài, Đế Quân vươn tay ôm lấy Phượng Cửu, một tay để phía sau tháo mở thắt lưng của nàng…
_ Đế Quân: Bản quân nói đến, chính là chuyện này…
_ Phượng Cửu: Bọn họ… vậy…
_ Đế Quân: Số phận tự quyết… Chúng ta nên tính đến chuyện của chúng ta thôi…
_ Phượng Cửu: Chàng đúng thật là… mặt dầy mà.
.
Từ khi Thành Ngọc tỉnh lại, trong lòng cảm thấy vừa vui vừa phiền muộn, nàng vẫn không biết Liên Tống sẽ đối với chuyện này như thế nào… Bản thân cuối cùng vẫn chỉ là phàm nhân thăng tiên, nghĩ mãi nghĩ mãi liền ngủ thiếp đi mất…
.
_ Nội tâm Đế Quân: Trong tam giới này bản quân đã ra tay không việc gì không thành! Liên Tống này quả là ngốc, chẳng phải ta và Tiểu Bạch cũng viên phòng trước khi thành hôn sao?
_ Nội tâm Phượng Cửu: Quả nhiên Đông Hoa chàng ấy dầm mưa đã là thói quen rồi, chẳng qua ta không ghét bỏ điều đó…
_ Nội tâm Liên Tống: Xảy ra chuyện gì vậy? Sao tao chẳng có chút ký ức nào hết? Trời ạ, ta và Thành Ngọc đã viên phòng rồi, ngày sau phải đi hỏi Đế Quân cho ra lẽ…
_ Nội tâm Thành Ngọc: Ây da, không biết Liên Tống ngài ấy sẽ như nào? Trăm vạn lần mong là đừng giống Phượng Cửu, lỡ đã mang thai rồi thì?!?





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro