Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Aurora

A/N: có sai lỗi chính tả mấy cô nhắc tôi nha, tại bàn phím tôi nó cứ nhảy chữ ấy

__________

- Triết Hạn, nhanh lên tàu sắp khởi hành rồi.

Việt Bân đứng ở toa xe lửa đợi mãi mà vẫn không thấy Triết Hạn lên nên phải bước xuống kiếm người, thấy anh đang đứng thẩn thờ nhìn về phía xa xăm, Việt Bân mới lớn tiếng gọi.

Triết Hạn giật mình quay lại nhìn Việt Bân, khẽ gật đầu. Rồi lại nhìn nơi này lần cuối, tiếc nuối rời đi.

Nơi này đã gắn bó với anh hơn mười lăm năm, buồn có vui có nhưng tất thảy đều là những kỷ niệm đáng trân quý. Hỏi anh có nỡ không? Anh sẽ không chần chừ là không nỡ, nhưng biết sau được đã không còn cách nào rồi. Anh cũng không phải tên mặt đầy suốt ngày dựa vào số tiền mà Cung gia hay chính xác hơn là Cung Tuấn đưa được. Anh cần phải trưởng thành hơn, cần phải tự lập. Hơn hết anh chọn rời đi là vì ba mẹ anh, trong cái chết của họ anh vẫn còn rất nhiều thắc mắc. Anh cần phải điều tra cho rõ ràng mọi thứ. Vì vậy anh đã chọn rời đi cùng Việt Bân đến Thượng Hải.

Triết Hạn xoay người đi lên tàu, đã đến rồi không thể quay đầu nữa. Anh bây giờ vẫn còn một tiếc nuối mang tên Cung Tuấn. Từ sau lần đó anh và cậu chưa gặp nhau thêm lần nào nữa, hay nói chính xác hơn cậu chưa bao giờ rời khỏi nhà. Anh biết mọi thứ đã không thể như xưa được nữa rồi, việc mình gây ra thì phải tự mình gánh.

Triết Hạn không mang theo nhiều hành lý, cái anh mang theo chỉ là vài ba bộ đồ, một chiếc điện thoại, một ít tiền và cả hai di ảnh của ba mẹ anh. Việt Bân nhìn hành lý của anh chỉ có một cái giỏ và một cái ba lô, ít đến đáng thương. Có đề nghị anh mang theo một ít đồ dùng cá nhân hay thứ gì đó mà anh thấy thích. Nhưng Triết Hạn chỉ lắc đầu rồi nói "như vậy là được rồi" bởi vì, những thứ đó đều có mang dấu tích của Cung Tuấn. Anh không muốn bản thân yếu lòng, nên không mang.

Chuyến tàu bắt đầu khởi hành, trời vẫn chưa sáng hẳng, những ánh sáng vàng vọt từ đèn đường thu hút cả một đám bù hóng, không gian tĩnh mịch yên tỉnh chỉ nghe thấy tiếng động cơ của chiếc tàu cũ kỹ đang hoạt động này. Mọi thứ đều ảm đạm một cách đáng sợ.

Mảnh đất Giang Tây phù hoa đô hội này, cũng có lúc khoát lên cho mình một vẻ đẹp buồn đến nao lòng. Triết Hạn qua khe cửa sổ nhìn ra bên ngoài, anh cảm thấy từng khung cảnh đang lướt qua mắt anh như một thước phim tua chậm, bỗng ánh mắt anh bắt gặp một thân ảnh quen thuộc, là Cung Tuấn. Triết Hạn chớp mắt nhìn lại một cái nữa thì bóng người đó đã biến mất như chưa từng xuất hiện, anh cười tự giễu mình. Anh hình như cảm thấy trong lòng mình có một thoáng gì đó thất vọng rồi.

Ở một góc trong trạm ga, Cung Tuấn đứng đó dõi theo anh, chưa từng có ý định tiến về phía trước chỉ đứng đó nhìn anh. Cậu không có dũng khí gặp mặt Triết Hạn, dẫu sau người muốn anh đi là cậu, bây giờ chạy lại níu kéo khéo chỉ nhận được một vài câu nói lạnh lùng từ anh. Khi Triết Hạn lên tàu, Cung Tuấn mới có dũng khi bước ra, cậu nhìn theo đoàn tàu đang từng chút từng chút rời xa nơi này, mang theo người con trai cậu yêu mà bỏ đi.
Cung Tuấn siết chặt tay mình lại, ánh mắt kiên định nhìn theo, cất giọng nói với chính mình nhưng lại muốn người kia nghe thấy "Hạn ca! Đợi em lớn" đợi em lớn em sẽ bản vệ lại anh, sẽ lục tung cả nước Trung Quốc này lên để tìm anh nói cho anh nghe rằng em yêu anh đến cỡ nào, đợi em lớn em sẽ không bao giờ làm tổn thương anh nữa. Hạn! Đợi em.

________________________

11 năm sau

Đã 11 năm trôi qua kể từ khi Triết Hạn rời xa nơi vùng quê này rời xa Cung Tuấn.

Cung Tuấn bây giờ đã là một cảnh sát trẻ, tuy chỉ mới ra trường và làm được một năm nhưng những thành tích cậu kiếm về cho bản thân lại khác xa với tuổi nghề của mình. Tất cả các cảnh sát kỳ cựu khác đều phải khâm phục cậu vài phần. Ngay cả các quan chức cấp cao cũng rất coi trọng cậu. Mọi người đều đồn rằng Cung Tuấn là nhân tài khó gặp trong ngành này, từ các vụ án khó đến những vụ đã bị lắp mộ từ lâu đều được cậu giải quyết một cách rất nhanh chóng. Một chàng trai chỉ vừa bước vào tuổi 25 nhưng lại mang cho mình một diện mạo làm lay động lòng người nhưng cũng bao phủ bên ngoài mình một vỏ bọc ít người có thể tiến lại. Trong trụ sở cảnh sát này hầu như không có ai có thể bắt chuyện được với cậu, trừ Gia Lĩnh một cậu thanh niên chạc tuổi Cung Tuấn.

Cung Tuấn và Gia Lĩnh mặc dù đều là cảnh sát nhưng lại theo hai hướng khác nhau. Cung Tuấn là cảnh sát hình sự, còn Gia Lĩnh lại là cảnh sát ngầm. Cả hai gặp nhau trong khi Cung Tuấn đang theo dõi vụ án về buôn bán hàng lậu có liên quan đến xã hội đen mà trùng hợp thay là Gia Lĩnh lại là gián điệp trong bang mà Cung Tuấn phải bắt. Hai người xảy ra một vài hiểu lầm nhỏ sau đó lại thân thiết với nhau đến bất ngờ.

Sau đó vì một vài lý do nào đó mà Cung Tuấn phải chuyển đơn vị sang Thượng Hải một vùng đất nổi tiếng là nơi tụ hợp của các băng nhóm tội phạm. Gia Lĩnh sau khi nghe tin liền chạy về sở của mình lục tung hết các nhiệm vụ để được đi theo Cung Tuấn, cuối cùng tâm nguyện của Gia Lĩnh cũng thành. Cậu được cử đi tham dò một bang mới nổi gần đây - Thiên Song - mặc dù bang này chỉ mới được biết đến nhưng khu vực hoạt động lại vô cùng rộng lại còn rất giảo hoạt, chưa bao giờ cảnh sát tóm được ai trong băng đó cả. Gia Lĩnh nhận mệnh sau đó tức tốc chạy sang Thượng Hải để gặp mặt Cung Tuấn.

Cung Tuấn bên này cũng vì chuyện của Thiên Song mới phải chuyển đến đây, mối tai họa ngầm của cảnh sát. Cung Tuấn trước khi đến nơi này đã điều tra rất kỹ, nhưng thông tin về băng nhóm này lại ít đến đáng thương. Cái cậu có được là một vài quán bar thuộc sở hữu của chúng ngoài ra không còn gì cả. Dựa theo thông tin đó Cung Tuấn dường như nhận ra, ông chủ của bang này đường như rất thích những nơi ồn ào như bar clup.

Cung Tuấn ngồi trên chiếc ghế sa lông ngửa đầu ra đằng, xoa xoa mí mắt, do ngồi trước màn hình máy tính quá lâu mà mắt cậu bắt đầu mỏi. Cậu đã ngồi đây hơn ba tiếng đồng hồ chỉ để tìm thêm một chút thông tin nữa, nhưng kết quả dường như bằng không. Cung Tuấn biết những thông tin này trên mạng tìm cũng chả ích gì, muốn nhiều phải đi đến hang ổ của chúng nhưng Cung Tuấn không thích những nơi nặc nồng mùi rượu bia và son phấn ở đó. Cung Tuấn bây giờ lại hối hận vì lúc đó không mang theo vài người, cậu lúc nào cũng muốn làm một mình, chứng minh cho mọi người thấy năng lực thật sự của cậu.
Bởi lúc mới chân ướt chân ráo bước vào nghề, không có một ai coi trọng cậu cả. Cung Tuấn thân mang đồng phục cảnh sát nhưng ngày ngày lại phải làm chân sai vặt cho những tên vào trước mình ở đó. Lúc đầu Cung Tuấn vẫn nhẫn nại nhưng một tuần rồi hai tuần, một tháng rồi hai tháng, công việc của cậu cùng lắm chỉ là ghi ghi chép chép lại mấy tình tiết trong những vụ án nhỏ, Cung Tuấn không chịu được nữa, vào một đêm khi tất cả các nhân viên trong trụ sở đều được cho về sớm, cậu đã lẻn vào, tự lấy cho mình một trong những tập hồ sơ bị lấp mộ sắp hết thời hạn đều tra. Vậy là một mình cậu trong vòng vỏn vẹn có 5 ngày đã tự mình phá án một cách nhanh chóng, khiến cho những tên đó phải nhìn cậu bằng đôi mắt khác.

Cung Tuấn cầm điện thoại lên định gọi cho vài người đi điều tra, nhưng khi mở danh bạ cậu lại phải cảm thán chính mình. Số điện thoại được Cung Tuấn lưu có thể đếm trên đầu ngón tay, lướt qua lướt lại cậu chỉ đành gọi cho Gia Lĩnh, người mà cậu nghĩ là có tác dụng nhất trong lúc này.

Chẳng lâu sau đầu dây bên kia đã truyền đến âm thanh nam cao quen thuộc:
- Tiểu Tuấn a~, nhớ mình rồi đúng không. Nói cho cậu một tin vui mình sắp đến chỗ cậu rồi, vui không? Thôi khỏi trả lời mình biết là cậu vui mà. Gửi mình cái địa chỉ, mình qua với Tiểu Tuấn liền

*Tút

Cung Tuấn đen mặt tắt máy, không cho người kia có cơ hội lãi nhãi nữa. Cho cậu nói lại, tên này cũng không có ích lắm. Cung Tuấn đứng dậy, lấy áo khoác đi ra ngoài, đành phải tự thân mình vận động thôi.

Cung Tuấn hiện giờ đang đứng trước cửa một quán Bar mang tên 291, cậu chỉ đứng ở đó cách vài bước chân thôi nhưng đã ngửi được mùi bia đặc trưng nơi này rồi. Cung Tuấn nhăn mặt, muốn xoay gót rời đi nhưng chợt  một thân ảnh quen thuộc xẹt qua ánh mắt cậu " Triết Hạn!" Cậu nhìn kỹ lại một lần nữa, thì hình ảnh cậu vừa thấy lại là của tên nhóc tóc vàng, mồm dẻo Gia Lĩnh đang đứng trước mặt cậu, trên mặt còn nở một nụ cười được Cung Tuấn cho là biến thái.

- Ayya~, Tiểu Tuấn à không cần đích thân đi đón mình vậy đâu mà.

Cung Tuấn thắc mắc trong lòng là tại sao mình có thể chơi được với tên ẻo lả này, nhưng ngay sau đó câu trả lời đã có ngay trước mặt cậu, vì Gia Lĩnh giống Triết Hạn, rất giống. Từng đường nét trên khuôn mặt hay ngay cả thân hình của Gia Lĩnh đều có những nét tương đồng với người cậu nhớ nhung từng đêm, chỉ có điều cậu không muốn tên này mở miệng nếu không một chút sự giống nhau đó cũng không cản nổi ham muốn cậu muốn đánh chết Gia Lĩnh.

Cung Tuấn mặc kệ cậu ta, bước vào trong quán. Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý để nghe những tiếng nhạc phát lớn đến mức đầu cậu ong ong, để thấy những cô nàng ăn mặc mát mở uốn éo trên sàn và những mùi nước hoa nồng nặc sẽ sộc vào mũi cậu, chỉ là hình như cậu tưởng tượng hơi quá, không một cái nào trong đầu cậu diễn ra cả. Một khung cảnh yên ắng, không có nhạc sập sình nào cả, không có vũ nữ nào ở đây cả, cũng không có mùi nước hoa nồng nặc nào cả tất cả mọi đặc trưng của quán bar đều không hiện hữu ở đây khiến cho Cung Tuấn sắp phải nghi ngờ đây có phải là quán bar không nếu như không có ánh đèn chớp nháy thường thấy ở những nơi ăn chơi này. Quán vẫn đông khác, nhưng kỳ lạ là những người đó đều trật tự ngồi theo dãy bàn, trên sàn nhảy đáng lẽ ra là của vũ công thì lại xuất hiện một ban nhạc hát những giai điệu du dương, chỉ có một thứ không thay đổi là quầy bartender vẫn còn. Cung Tuấn mang theo nghi hoặc tiếng lại quầy, người phục vụ lễ phép hỏi:
- Quý khách muốn dùng gì ạ?

Cung Tuấn ngồi xuống nhìn xung quanh quán một lần nữa, thấy trên tường có dán một vài tên nước, trong đó có một tên khiến cậu để ý
- Cocktail Tử?

Phục vụ theo ánh mắt của cậu nhìn lên, liền hiểu ra mỉm cười lễ phép giải thích.
- Đây là loại Cocktail do ông chủ tôi pha, chỉ bán khi nào ông chủ tôi muốn thôi ạ.

- Hử? Nếu vậy để tên lên đó làm gì?

- À, hầu hết những món ở đây đều là do ông chủ chúng tôi đích thân dạy chúng tôi, chỉ có duy nhất món này là chúng tôi không được học thôi ạ. Mong quý khách bỏ qua cho.

- Được rồi, cứ lấy loại mạnh nhất đi.

- Vâng ạ.

Cung Tuấn nhìn người bartender đang ung dung pha chế, bên tai truyền đến một câu hát quen thuộc

"Chẳng kịp cùng em từ từ già đi mà lại phải chia xa"

Cung Tuấn nhận lấy ly Cocktail từ người phục vụ thưởng thức, mùi vị cay nồng của nó cũng giống như câu hát vừa rồi vậy.

Cung Tuấn cậu bao năm nay vẫn dốc sức tìm kiếm anh, nhưng anh dường như bốc hơi khỏi thế giới này vậy, không một tin tức nào, cậu cứ như vậy ôm nỗi nhớ nhung da diết đến xe lòng. Đôi khi cậu muốn từ bỏ, không tìm nữa nhưng cứ mỗi lần như vậy là cậu lại nhìn thấy bóng dáng của anh đâu đó xung quanh mình, lúc đó cậu biết cậu bỏ không được nữa rồi. Triết Hạn anh đã thành một phần không thể thiếu trong Cung Tuấn.

Cậu buông ly Cocktail trên tay xuống, nở nụ cười nhạt cậu đến đây là moi thông tin không phải để nhớ lại chuyện buồn. Cung Tuấn nhìn người bartender làm ra vẻ thắc mắc hỏi
- Tại sao quán bar của các anh không giống những cái khác vậy?

Người bartender vẫn chăm chú lau lau cái cốc trên tay, dường như đối với câu hỏi này đã quá quen thuộc, bình tĩnh trả lời.
- Anh là người nơi khác đến?

Cung Tuấn gật đầu "Ừ" một tiếng

Người bartender tiếp tục
- Chả trách, không phải một cái này đâu. Trong thành phố này còn có vài các khác nữa. Ông chủ chúng tôi không thích ồn ào.

- Ông chủ các anh kì lạ thật
Cung Tuấn như nói đùa nhìn người bartender

- Ai cũng nói như vậy cả, nhưng cậu nhìn đi. *Nói đoạn người Bartender ngước mắt hất đầu về phía những vị khách đang ngồi phía xa*

Cung Tuấn cũng quay lại nhìn theo
- Họ thì làm sao?

- Tất cả bọn họ đều thuộc tầng lớp thượng lưu. Họ rất hay lui tới đây, chỉ vì nơi này dễ cho họ bàn chuyện làm ăn hơn.

Cung Tuấn làm ra vẻ vừa hiểu ra cái gì đó, gật gù nói
- Như vậy ông chủ của các cậu biết làm ăn quá chứ.

- Đương nhiên nếu không làm sao nuôi nổi tụi tôi.

- Tôi thật ngưỡng mộ ông chủ của các người. Thật ra tôi cũng là một tay kinh doanh nhưng lại làm ăn không lời lãi gì mấy không biết có thể gặp ông chủ của các người để học hỏi kinh nghiệm được không?

- Anh bạn à, cậu đừng mơ nữa. Ngay cả chúng tôi còn không biết ông ấy là ai, làm sao mà cậu gặp được.

- Hửm? Vậy là sao?

Bartender càng nói càng hăng, xích lại đứng trước mặt Cung Tuấn hạ giọng nói.
- Tôi nghe người ta đồn đâu, ông ta xấu xí già sắp chết rồi, nhưng chắc còn tiếc tiền không dám buông,nên vẫn ngồi trên ghế đầu của Thiên Song. Chắc vì vậy nên không dám cho ai gặp mặt đó, tôi còn nghe nói thuộc hạ của ông ta nhiều người muốn giết ông ta soán ngôi lắm, thậm chí bây giờ bọn họ còn chia ra hai phe nữa mà.

Cung Tuấn làm vẻ ngạc nhiên ồ một cái, tiếp tục dò hỏi.
- Ly kỳ vậy sao? Vậy cậu có biết ông ta tên gì không?

- Nghe đồn đâu là Vương Việt mà hình như là Vương Mã, Vương Lâm. Ôi không ai biết tên hết á, chỉ biết ông ta họ Vương thôi. Mà nghe

- A Hải, cậu đang nói cái gì vậy hả? Đang trong giờ làm việc đấy.

Người bartender  đang tiếp tục muốn nói  thêm thì bị quản lý của cậu ta nhắc nhở, nên đành thu cái miệng bếp xép của mình lại, tiếp tục làm việc.

Cung Tuấn cười cười, hôm nay coi như thu hoạch không ít thông tin, cậu đứng dậy trả tiền vừa bước ra khỏi ghế liền bị một người say rượu va phải. Người nọ hình như uống rất nhiều, nên chỉ vừa mới đụng cậu một cái liền ngả sống soài trên đất, không biết trời trăng gì nữa. Từ xa có một người thanh niên dáng người cao ráo chạy lại đỡ người nọ lên, rồi rối rít xin lỗi Cung Tuấn.
- Xin lỗi xin lỗi, bạn tôi uống say quá nên đi đường không cẩn thận. Cậu có sao không?

Cung Tuấn phủi nhẹ vai áo đáp " Không sao" với người thanh niên, nhưng ánh mắt vẫn dáng lên người đang say mèm kia, đồng tử cậu co rút lại, có chút xúc động muốn lấy tay nâng cằm người kia lên để thấy rõ mặt. Nhưng khi nghe người bên cạnh nói "Vương Việt, cái tên ma men nhà cậu, mau tỉnh lại cho tôi" cậu liền dẹp ý nghĩ đó của mình.

Vương Việt? Không phải Triết Hạn? Nhưng.....giống, thật sự là quá giống. Chả nhẽ lại thêm một người như Gia Lĩnh giống anh đến nỗi làm tim của Cung Tuấn nhói lên một cái sao?

Cung Tuấn cười tự giễu mình, cậu nhớ anh phát điên thật rồi. Nhìn người nào cũng thành ra anh.
___________
- Vương Việt! Tôi không ngờ lại có ngày thấy cậu say nha.

Người tên Vương Việt mới nãy còn đi không vững phải nhờ người khác bây giờ lại tỉnh như chưa từng có giọt bia nào trong người, trừng mắt nhìn người đang cười mình nói.
- Cậu im mồm.

- Rồi rồi, tôi im. Mà người vừa nãy cậu quen à?

Vương Việt nhìn theo bóng lưng Cung Tuấn, trong đáy mắt xẹt qua một tia rung động nhưng rất nhanh chóng liền biến mất. Nhàn nhạt trả lời
- Không

Người kia thấy vẻ mặt không vui của cậu liền không hỏi nữa.
___________________
#Góc chia sẻ niềm vui
   








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro