Chap 21: Tâm sự của Soo Ah

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhờ sự giúp đỡ của Soo Ah nó đã được hoá trang thành một người khác. Chiếc váy mà nó đã bị rách một đường dài do sự cố lúc nãy. Thay vào đó nó đang mặc trên mình bộ váy của Soo Ah, nó có màu hồng nhạt ôm sát lấy vòng eo thon gọn của Sa Ron. Mái tóc dài đã được uốn lọn, gương mặt mộc của nó được thoa lên một lớp phấn nhẹ. Nhìn vào trong gương, nó cứ ngỡ đấy là một người khác vậy.

- Đẹp quá !!! Cảm ơn cậu

- Đừng nói những lời đó, Sa Ron là bạn của Sehun là bạn của Eplanet thì cũng là bạn của tôi mà

Soo Ah thân thiện cười với nó. Lần đầu tiên nó thấy khoảng cách của mình và Soo Ah gần đến như vậy. Cô ấy có nụ cười hiền, tấm lòng trong trắng thật xứng đáng với Sehun.

- Sa Ron là người đầu tiên dám chống lại Suho chống lại nhà Eplanet đấy_Soo Ah nói

- Sao?_nó ngạc nhiên

Soo Ah dơ nắm đấm lên làm nó bật cười. Phải rồi nó cũng cười với chính bản thân mình. Trước đây nó cũng chưa từng nghĩ mình sẽ đánh người, hơn nữa lại là một tên con trai. Nghĩ lại cũng thấy mình thật dũng cảm.

- Sa Ron này!_giọng Soo Ah trầm xuống-Đây là lần đầu tiên mình thấy Sehun đứng ra giúp một người, mà thật kì lại đó không phải là người trong Eplanet hay là Suho

Nó im lặng, những lời Soo Ah nói khiến nó nghĩ lại quãng thời gian vừa qua. Từ lúc vào trong trường này đến giờ, ngoài những người trong eplanet ra nó chưa từng thấy Sehun nhìn ai nấy một nửa ánh mắt nói gì đến giúp.

- Tôi đã ở cạnh cậu ấy từ ngày bé, tính cách của cậu ấy như thế nào tôi đều hiểu cả. Khiến cậu ấy trở nên lạnh lùng như ngày hôm nay cũng một phần do lỗi của tôi. Đáng nhẽ ra tôi không nên tự ý bỏ cậu ấy như vậy. Nhưng ngày đó tôi còn quá nhỏ để nhận thức được viễ này. Tôi đã từng lo lắng rằng, cậu ấy suốt đời sẽ sống trong vỏ bọc của một con người lạnh lẽo, không quan tâm đến ai nhưng bây giờ mọi lo lắng của tôi có lẽ không còn nữa rồi

- Soo Ah...._nó tròn xoe đôi mắt nhìn người bạn bên cạnh đang nắm lấy tay mình

- Cậu là người có thể để tôi gửi gắm Sehun vào cậu rồi.

Nó giựt bàn tay của mình khỏi tay Soo Ah. Giọng run run như không tin vào tai mình

- Cậu nói gì vậy, Sehun cậu ấy...cậu ấy rất yêu cậu chẳng lẽ cậu không biết tình cảm của cậu ấy sao?

- Đó chỉ là tình cảm trẻ con thôi_Soo Ah cười chua chát

Trong nụ cười Soo Ah chứa một nỗi buồn mà nó không thể nhìn thấy. Nó cũng không giám cất lời hỏi rằng liệu Soo Ah có yêu Sehun không. Trong chuyện này nó không có quyền được phép đi quá xa, đó là chuyện của hai người họ.

Cánh cửa phòng mở ra, Sehun ở ngoài cửa mỉm cười dịu dành

- Soo Ah đi thôi !!!

Nó bị Soo Ah kéo đến hội trường để tham gia khiêu vũ. Đương nhiên nó một mực từ chối, đến bước cơ bản nhất của khiêu vũ nó còn chẳng biết hơn nữa ở đây tất cả họ đều có đôi có cặp nó biết nhảy cùng ai. Giằng co mãi vẫn bị bắt ép đi, nó mặc cho Soo Ah muốn kéo nó đi đâu cũng được.

- Suho có muốn nhảy với em không?_Soo Ah mở lời mời Suho

Nó nhìn thấy ánh mắt ngập ngùng của Suho đang nhìn về phía nó, ý của hắn là gì đây. Lẽ hắn muốn kêu nó đừng hiểu lầm.

- Này thằng Sehun sắp khóc rồi kìa_Chanyeol đứng bên cạnh không ngừng chọc ghẹo

- Đừng lo chuyện bao đồng_vẫn giọng lạnh lùng như vậy, chỉ trong một câu Sehun khiến Chanyeol phải câm nín

Nhờ sự gắn ghép quyết liệt của Soo Ah nó, hiện giờ nó đang tay trong tay với Sehun khiêu vũ. Tim nó như ngừng đập ra, chân tay nó bối rối khiến những bước nhảy loạng choạng làm không biết bao lần Sehun phải chịu đựng cú dẫm chân của nó.

- Xin lỗi_nó lí nhí nói thầm vào tai Sehun

Suho nóng bừng người vì tức. Từ lúc nhảy đến khi kết thúc anh luôn chăm chú nhìn Sa Ron, thái độ vui vẻ hơn hẳn khi ở bên cạnh anh. Ngày thường ương bướng phá phách nhưng khi ở cạnh Sehun thì thục nữ đến lạ. Chỉ vì tại lời mời của Soo Ah làm hắn bỏ lỡ cô hội nhảy cùng con nhóc xấu xí kia. Tất cả mọi người đều không nhận ra rằng, từ khi nó bước vào hội trường, hắn chết lặng vài phút để có thể ngắm nhìn toàn bộ gương mặt của nó. Vịt đã hoá thành thiên nga hay vốn dĩ vẻ đẹp ấy từ trước đến nay hắn không chưa nhận ra.

Bữa tiệc kết thúc, nó lại một lần nữa bị kéo đi. Lần này không phải Soo Ah mà chính là Suho, hắn nằng nặc đòi muốn đưa nó về kí túc xá. Hắn lôi nó đi xồng xộc, tay hắn nắm chặt lấy cổ tay nó khiến nó đau nhói. Vì chân đang mang đôi giày cao gót nên làm cho việc đi lại càng chở nên khó khăn, cuối cùng vì hai chân đá vào nhau mà ngã uỵch xuống. Lúc này hắn mới chịu dừng lại

- Cô không sao chứ?

- Nhìn xem còn nói là không sao được không?

Một vết chày lớn to đùng ở trên đầu gối, hắn bối rối nhìn vết thương. Do cơn bực tức trong lòng của hắn mà không để ý đến nó

- Đi được không?

- Chân thế này còn đi được hả? Anh có bị làm sao không thế? Dính đến anh đúng phiền phức_nó tức tối quát vào mặt

Hắn tính đỡ nó nhưng bị nó gạt phát tay ra, cứ ngang bướng khập khiễng chân lết đi.

- Trẻ con!

- Anh nói gì đấy?

- Không có gì. Lên đây tôi cõng.

- Không!

- Đừng bướng, được thiếu gia này cõng là niềm vinh hạnh của cô đấy

- Không!

- Với cái chân này của cô thì không thể đi được nhanh đâu. 10 phút nữa kí túc xá sẽ đóng cửa kiểm tra học sinh. Cô chắc mình không cần chứ?

Lời nói của Suho làm nó lững lự. Với cái chân này làm sao về nổi trong 10 phút, nếu cứ như vậy chỉ có nước nó bị ở ngoài. Chưa kể việc sẽ bị trừ vào điểm thi đua của nó.

- Suy nghĩ kĩ chưa?

- À thì....tôi..tôi

- Vậy thôi nha, tôi về trước đây

- Yahhh!

Nó gọi với theo, cũng rất mất mặt nhưng đành thôi vậy, còn hơn là bị trừ điểm. Nó nhắm mắt nhắm mũi leo lên trên lưng của Suho, còn hắn thì hiện giờ đang tự đắc lắm. Trên đường về hắn cười suốt.

- Tôi về đây mai gặp lại.

- Anh còn muốn gặp lại hả? Tôi chán ngấy cái bản mặt của anh rồi

Nói rồi nó bỏ vào kí túc xá thì một lực từ sau kéo lại. Nó chết đứng không nói được lời nào. Hắn đang ôm nó

- Đây là việc tôi muốn làm nhất buổi tối hôm nay.

Nó vẫn giữ nguyên tư thế đứng như vậy, sốc thật sự sốc. Có gì sốc hơn khi hắn đang chủ động ôm nó.

- Được rồi vào đi, tôi về đây

Hắn chạy một mạch đi còn nó thì vẫn đứng ngây ra đấy. Nó nghe rõ, rất rõ trái tim mình đang đập thình thịch, nó đập rất nhanh rất mạnh khác hẳn với những lúc nó gặp Sehun.

" Sa Ron mày làm sao vậy? Sao lại đập nhanh thế này?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro