Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Nhật Bản những năm cuối niên kỷ , chuyển mình trong những thay đổi vượt bậc của công nghệ. Những toà nhà chọc trời của những niên kỷ trước đã được thay thế bằng những quả cầu khổng lồ như những con quay giữa không trung. Đường phố như tấm mạng nhện dày đặc tầng tầng lớp lớp, ngoài những con đường bình thường dành cho những loại xe chạy nguyên liệu sạch, thì còn có những hệ thống tàu điện siêu tốc dạng ống chạy xuyên lòng thành phố. Thi thoảng, lại có những tuyến đường đặc biệt dành riêng cho những loại xe cổ thô sơ thời đầu thiên niên kỷ. Đó như những con đường kỷ niệm để tưởng nhớ về một thời kỳ đã từng trải qua.

Lúc này, trên một trong những tuyến đường cổ đó, một chiếc Calliac màu đen ánh bạc vừa rẽ từ một con ngõ nhỏ ra. Chiếc xe chạy với một tốc độ chậm rãi, kính xe màu đen chỉ nhìn được từ bên trong, khiến cho những người trên đường không thể biết được người ngồi ở trong nó là ai. Một người có thể có được một chiếc xe đời cũ, hẳn là một người giàu có, bởi lẽ ở thời đại này, việc có được một mẫu xe cổ như thế rất hiếm và khó khăn.

Trái ngược với chiếc xe đang chạy bên đường, trên vỉa hè, những người thuộc tầng lớp thấp của xã hội đang lê từng bước trên đường, dáng vẻ đầy mệt mỏi, thỉnh thoảng ngước nhìn những tuyến giao thông phía trên bằng ánh mắt đầy khao khát. Lẫn giữa đám người đó, một cô gái trẻ trong một bộ áo cũ mèm bẩn thỉu đang cúi đầu lầm lũi đi từng bước, tay co lại trong lớp áo khoác mỏng manh nát bươm. Mái tóc ngắn của cô ta rối bù, những vệt bẩn trên khuôn mặt khiến trông cô càng nhếch nhách hơn rất nhiều. Cô ta lơ đãng ngước nhìn theo chiếc Calliac vừa lướt ngang mình đôi mắt màu nâu nhạt chợt lóe, sau đó cô gái lại cúi đầu, tiếp tục bước đi, khóe môi dưới mái tóc lòa xòa hơi nhếch, miệng nhẩm đếm.

"Một, hai..."

Chiếc xe vừa đi ngang cô ta đột ngột phanh gấp tấp vào lề đường, khiến một vài người tò mò, đứng lại chỉ trỏ. Cánh xe bật mở, dưới ánh nắng chói chang mùa hạ, người ta nhìn thấy một làn nước biển dập dờn xanh mát. Dưới làn nước xanh là hai viên ngọc trai tuyệt đẹp bởi vì sự ngạc nhiên mà lộ rõ hoàn toàn.

"Ngu ngốc!"

Cô gái tóc ngắn thầm mắng một câu khi nghe thấy tiếng phanh xe chói tai phía trước. Điều chỉnh lại nét mặt, cô gái tóc ngắn "hoảng hốt" ngẩng đầu nhìn về phía trước, lúc trông thấy cô gái tóc xanh kia lại "giật mình" lùi lại phía sau một bước giống như muốn chạy trốn.

Cô gái tóc xanh thấy cô gái tóc ngắn có ý định bỏ chạy thì vội vàng đuổi theo, vừa chạy vừa dùng giọng tiếng Việt tiêu chuẩn hô lên.

_Trần Nhân Mã, cô! Đứng lại đó.

Cô gái được gọi là Trần Nhân Mã kia đương nhiên sẽ không dễ dàng nghe theo lời của "công chúa" điêu ngoa kia như trước đây nữa, cô ta lùi lại thật nhanh, sau đó bất chấp tất cả chạy về hướng ngược lại. Tiếng bước chân dồn dập đuổi tới ở phía sau khiến cô gái trở nên hoảng hốt, giống như con ruồi không đầu, hoảng loạn không hề có phương hướng, cuối cùng bị dồn vào ngõ cụt. Cô gái tuyệt vọng nhìn bức tường trước mắt, không thể bước lên phía trước lại chẳng thể quay lại phía sau. Giầy cao gót nghiến trên nền đá tạo thành âm thanh sắc nhọn ghê rợn, Song Ngư vui sướng nhìn cô gái tóc ngắn như con thú nhỏ sợ hãi thu mình ở góc tường. Ra hiệu cho hai tên vệ sĩ đứng canh ở phía sau, Song Ngư tiến lên một bước, ngồi xổm xuống, vươn đôi tay với những chiếc móng tay sơn đỏ được cắt tỉa kỹ càng kéo cằm cô gái tên Trần Nhân Mã kia.

_ Để tao xem mày còn chạy được đi đâu.

Cô gái tóc ngắn cúi ngằm mặt, cố gắng không nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp ác độc trước mắt, cả người run lên, một chữ cũng không thể thốt ra.

_ Sao thế? Không nói được hay đã quên tao rồi?

Giọng nói nhấn nhá đầy lả lơi của cô ta càng khiến Nhân Mã sợ hãi, không dám mở miệng nói dù chỉ một câu. Song Ngư cau mày nhìn cái dáng điệu chán chết kia, không khỏi khó chịu. Cô ta biết Nhân Mã là ai, và cũng biết được hiện trạng của Nhân Mã như thế nào. Nhưng Song Ngư cô vẫn không thể hiểu được tại sao một thứ đáng lẽ không thể có cảm xúc, bây giờ lại có những thứ biểu hiện kia, khiến cô ta cảm thấy bực bội đến thế. Tiếng chuông báo vang lên cắt ngang luồng suy nghĩ của Song Ngư, cô ta cau mày khi nhìn thấy gương mặt trên màn hình điện thoại.

"Cô đang ở đâu?"

_ Tôi sắp về rồi.

Cô gái kia tỏ vẻ không hài lòng khi nghe giọng điệu cáu bẳn của Song Ngư, đôi mày nhíu lại, giống hệt với cô gái tóc đỏ ở Blue Ruby, càng khiến sự căm ghét của Song Ngư tăng thêm.

"Cô đang ở cùng ai?"

Cô ta hơi nghiêng đầu nhìn khung cảnh phía sau Song Ngư, nhanh chóng nhận ra được Song Ngư không ở trên xe mà đang đứng ở một nơi khá tối.

"Khu dân cư cũ? Cô làm gì ở nơi đó?"

_ Không phải việc của cô.

Song Ngư sẵng giọng, tắt phụp điện thoại đi. Khi ngắt kết nối xong, cô ta lại đưa mắt nhìn về phía cô gái rách rưới đối diện mình. Nhân Mã cảm nhận được ánh mắt của Song Ngư, cơ thể lại càng co lại trong lớp áo mỏng tang kia. Song Ngư hừ nhẹ, ra hiệu cho gã vệ sĩ kéo Nhân Mã đi theo mình, ngúng nguẩy quay người trở về xe. Nhân Mã cố gắng vùng vẫy khỏi cánh tay cứng rắn của gã kia, nhưng không thể thoát được, đôi mắt nhìn chằm chằm theo cô ả đi phía trước đầy căm ghét.

Chiếc xe rời đi, Nhân Mã bị quăng vào một góc trong xe, rúm ró co người lại một góc nhỏ, cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình càng nhiều càng tốt. Song Ngư không buồn liếc nhìn cô gái ấy một lần, trong đầu đang suy nghĩ về những việc sẽ làm khi đưa cô ta về chỗ ở. Có nên giao cô ta cho Bảo Bình không? Hay là giữ lại để phục vụ cho bản thân? Nhưng rồi nhớ đến thái độ của Ma Kết, Song Ngư nghiến răng, những ngón tay dài siết nhẹ, quyết định trong đầu càng rõ ràng hơn, đôi môi màu đỏ nhẹ nhếch thành một nụ cười mỉa mai. Song Ngư không hề chú ý rằng, Nhân Mã ở góc đang cúi đầu, đôi mắt màu nâu nhạt hơi loé lên chút ánh sáng mơ hồ trong con ngươi, và đôi môi nhợt nhạt ấy thấp thoáng nụ cười khẽ khàng.

***************​

Đêm đáng ra là thời điểm bóng đêm ngự trị nhưng Tokyo lại rực rỡ ánh đèn so với ánh mặt trời không hề kém phần diễm lệ. Thành phố không ngủ, cái tên đó đó có vẻ đúng với một nơi đầy sự chuyển động như vậy. Ở khu nhà trung tâm thành phố, có một toà tháp lớn, là nơi vận hành một cỗ máy khổng lồ để tạo nên nhiên liệu cho toàn bộ hệ thống của Tokyo. Sâu tận dưới lớp xi măng cứng ngắc trong lòng đất, có một khu thí nghiệm ngầm, với một hệ thống giao thông dẫn đến một khu vực ở rìa ngoại ô, nơi sinh sống của Tổng thống Nhật Bản hiện thời. Khối kiến trúc hiện đại với một màu trắng khô khan, chia thành từng khu nhà lớn, bao gồm một toà nhà lớn ở chính diện để tiếp khách và là nơi tổ chức những bữa tiệc xa hoa, một toà nhà bên phải, là nhà ăn, sân vườn và bể bơi, bên cạnh còn có một toà nhà nhỏ hơn của người giúp việc. Toà nhà bốn tầng bên trái là nơi sinh hoạt của những thành viên trong gia đình.

Bảo Bình chậm rãi trở về phòng mình sau khi hoàn tất việc phục hồi số liệu về "nàng tiên" mà hắn đánh cắp được. Ma Kết hôm nay nhốt mình trong phòng thí nghiệm riêng thế nên trên những vách tường kim loại bóng loáng chỉ có một cái bóng chậm rãi lướt qua. Bảo Bình đẩy cửa, tùy tiện ném áo khoác vào một góc nào đó của căn phòng, hắn chắc chắn ngày mai khi Ma Kết trở về cô ta sẽ cất ngọn chiếc áo đó ngay thôi. Kéo lỏng cà vạt, ngày hôm nay với hắn đã quá mệt mỏi, hắn cần một giấc ngủ trước khi tiếp tục mọi việc vào ngày mai. Hắn đẩy cửa phòng ngủ, mắt nheo lại chán ghét khi nhìn thấy cô gái đang nằm nghiêng trên giường. Mái tóc xanh xõa tung trên bờ vai trắng nõn với dây áo hờ hững treo trên cánh tay. Bộ váy bằng ren đen như ẩn như hiện khiến bất kỳ người đàn ông nào đều cảm thấy đầy sự khiêu khích. Chẳng qua tất cả những thứ này vẫn chưa đủ để khơi nên sự ham thích của Bảo Bình, hắn hờ hững liếc qua, bộ đồ đó quả thật khiến cô ta trở nên gợi cảm nhưng nếu bộ váy đó được mặc trên người Ma Kết thì đó không chỉ là gợi cảm mà còn là quyến rũ, sự quyến rũ ác độc đầy nhục dục mà bất cứ ai cho dù biết là sẽ chết vẫn muốn sa vào.

Áo sơ mi cởi ra được vứt ngay cạnh chân cô gái nhưng hắn không dừng lại dù chỉ một chút mà trực tiếp bước tới tủ quần áo.

_ Cô làm gì ở đây?

Song Ngư bực bội trước thái độ của Bảo Bình. Tại sao gã này luôn không có phản ứng gì trước sự quyến rũ của cô ta? Vì con ả Ma Kết kia? So với cô ả đó cô ta có gì kém hơn? Cô ta không tin với sắc đẹp của mình lại không thể khiến gã đàn ông này gã quỵ. Song Ngư bước xuống khỏi giường, từ phía sau ôm lấy tấm lưng cường tráng của gã đàn ông, ngón tay vuốt dọc theo những khối cơ bắp ở bụng, giọng nói mềm mại như nước.

_ Thiếu gia không vui khi thấy em sao?

_ Chuyện gì?

Bảo Bình gạt tay Song Ngư ra khỏi người, tìm kiếm trong tủ một chiếc áo mặc vào. Hai mắt Song Ngư khao khát nhìn chằm chằm vào cơ thể nóng bỏng kia nhưng một chút lý trí còn lại vẫn đủ để cô ta hiểu không nên tiếp tục lộn xộn.

_ Hôm nay em vừa nhặt được một thứ rất thú vị.

Song Ngư dựa người cánh tủ, ỡm ờ lên tiếng, cố ý vén mái tóc lệch sang một bên để lộ ra một phần vai trần trắng muốt.

_ Thứ?

Bảo Bình cau mày liếc nhìn cô ta, khuôn mặt vẫn không biểu lộ chút cảm xúc nào, điều này khiến Song Ngư có vẻ không vui. Cô ta gật nhẹ đầu, tiếp tục lên tiếng.

_ Phải, một thứ đi lạc cách đây vài tháng.

Bảo Bình cúi nhìn Song Ngư đang mỉm cười nhìn mình, suy nghĩ một chút về điều cô ta vừa nói. Một tia sóng điện não xuất hiện trong đầu hắn ta, hơi mơ hồ, nhưng đủ cho hắn giật mình, đôi mắt màu đỏ nhíu lại, thâm trầm nhìn chằm chằm Song Ngư, giọng nói bất giác lạnh đi nhiều phần.

_ Thứ đó đang ở đâu?

Song Ngư hơi bất ngờ với câu hỏi của hắn, ngồi thẳng người dậy, hoang mang nhìn hắn ta. Bảo Bình không đủ kiên nhẫn, lại gần kéo lấy tay cô ta một cách thô bạo, nghiến răng.

_ Ta hỏi, thứ đó ..à không... con ả đó đang ở đâu?

_ Trong...

Song Ngư hoảng hốt. Ánh mắt lạnh lẽo của kẻ đối diện khiến cô ta cảm thấy ớn lạnh. Bảo bình nheo mắt, nhìn chằm chằm vào cô ta, sau đó hắn đột nhiên đẩy mạnh ả vào cánh cửa, ngón tay thon dài nâng cằm cô ả lên.

_Muốn ta sao? Nói cho ta con ả kia đang ở đâu, ta sẽ cho cô được thỏa mãn.

Hắn vừa nói vừa đưa tay xé roẹt chiếc váy cô ta đang mặc. Chiếc váy vốn mỏng, dưới động tác thô bạo liền trở nên tơi tả, một chút công dụng che lấp cũng không có. Bảo Bình cúi đầu, những nụ hôn kéo dài từ cổ xuống dưới. Đôi môi lạnh lẽo dừng lại trước ngực...sau đó Song Ngư liền cảm thấy đau nhói. Cô ta muốn gã đàn ông này, muốn chinh phục gã, muốn gã quỳ dưới chân cô ta cầu xin sự yêu thương. Nhưng những cái hôn cuồng dã cùng sự đau đớn và lạnh lẽo ở những nơi bàn tay kia đi qua khiến cô ta nhận ra một điều: gã đàn ông này là thứ mà cô ta không nên động vào cũng không nên có những tính toán với hắn.

Gã quá nguy hiểm!

Song Ngư run rẩy, cô hết sức lực đẩy bộ ngực cường tráng đang dính sát trên người mình ra, giọng nói bởi dưới sự mơn trớn của Bảo Bình trở nên đứt quãng.

_ Thiếu gia...đừng! Dừng lại... em nói...con ả kia...đang ở, ở trong phòng em.

Bảo Bình ngẩng đầu khỏi bộ ngực đầy đặn, kề sát khuôn mặt tái nhợt hốt hoảng của Song Ngư, khóe môi là nụ cười lạnh lẽo.

_ Giỏi lắm!

_Vậy, thiếu gia, em...có thể buông em ra không?

_Hừm... - Đôi mắt đỏ chiếu thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của Song Ngư, tia sáng âm u trong đó như một thứ ma chú khiến cô ả càng thêm run rẩy. Lúc này đây, cô ả rốt cục cũng hiểu được cô ta thua Ma Kết ở điểm nào. Cô ta thua vì cô ta sợ hãi sự tàn nhẫn trong đôi mắt màu đỏ kia .... - Nhưng mà ta lại cảm thấy hứng thú. Giờ đến lượt cô thỏa mãn ta.

Dứt lời, hắn lại cúi xuống tiếp tục rải rác những nụ hôn trên bộ ngực căng tròn của cô ta. Bàn tay to đem chiếc váy vốn te tua xé toạc thành hai nửa.

_ Thiếu...thiếu gia!

Song Ngư thở dốc, run rẩy trước sự đụng chạm của Bảo Bình đồng thời cũng run rẩy vì sợ hãi và tuyệt vọng. Thần kinh cô ả căng lên, cô ta bất chợt nhớ đến một cô gái từng bị một gã đàn ông "chơi" đến chết trong một bữa tiệc "đêm" mà cô ta tham gia trước đây. Thân thể trần trụi đầy những dấu vết màu đỏ đó khiến đầu cô ả nổ tung. Khi ngón tay Bảo Bình chạm đến viền chiếc quần lót, Song Ngư rốt cuộc ngất đi.

Bảo Bình chán ghét nhìn ả đàn bà đã lịm đi trong tay mình. Hắn buông tay, mặc kệ cô ả kia như chiếc váy mà cô ta đã mặc, mềm oặt rơi xuống sàn nhà, lựa một bộ đồ mới thay vào, sau đó ra lệnh cho robot đem ả đàn bà cùng bộ quần áo vừa nãy ra ngoài.

"Con đàn bà ngu xuẩn! Bài học lần này để cô ta hiểu rõ bản thân có thể làm những gì trong địa bàn của hắn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro