CHƯƠNG 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tại Nhật quốc...
_Thật vô dụng! Ta giao cho ngươi mười vạn binh lính để trấn giữ một tỉnh nhỏ, vậy mà ngươi không những không làm tròn trách nhiệm mà còn hại chết bao nhiêu bách tính.
Lời nói như sấm rền của hoàng đế Chấn Hưng vang lên. Dường như chưa bao giờ ngài lại tức giận như vậy. Tên quan vận y phục xanh lam nghe hoàng thượng nói mà mình mẩy run như cầy sấy. Hắn quỳ rạp xuống đất, khúm núm và lo sợ. Những giọt mồ hôi chảy đầm đìa trên trán hắn. Hắn lắp bắp:
_Xin....xin hoàng thượng...tha mạng!
Nhìn kẻ đang quỳ bằng đôi mắt vô cùng căm phẫn, hoàng đế Chấn Hưng quát lớn:
_Nói mau! Hai nghìn lượng vàng và tám trăm lượng bạc ta giao cho ngươi để giúp dân thoát khỏi cảnh đói khát biến đi đâu?
Vừa nghe hoàng thượng nói, tên quan lại như bị sét đánh trúng. Hắn giật nảy mình, thở không ra hơi. Hắn đáp:
_Dạ.....dạ bẩm.....số...số tiền đó....thần vẫn chu cấp cho dân ấy chứ ạ!
_NÓI LÁO!! Ngươi nói vẫn chu cấp cho dân, tại sao ta lại nhận được tin báo có đến hai trăm người đã chết vì đói. Họ chết vì đói chứ không phải vì bị giặc giết chết!
Hoàng thượng Nhật quốc dường như đã tức giận thực sự. Ngài hất tung tất cả những cuốn sách trên bàn. Nhìn tên quan lại bằng đôi mắt tóe lửa, ngài chờ câu trả lời của hắn.
Tên quan mồ hôi chảy ròng ròng. Hắn nói đứt quãng:
_Thưa..... hoàng thượng! Việc....việc này......là....do....do.....
Nhìn hắn cười chua xót, hoàng đế Chấn Hưng nói:
_Không nói được phải không, vậy để ta nói thay cho ngươi. Tất cả số tiền đó, ngươi đã dùng để ăn chơi trác táng và đút lót quan trên. Đúng không?
Giật mình, hắn run rẩy nói:
_Hoàng......hoàng thượng, người....nói gì vậy....oan cho thần quá!
_Oan à! Ngươi không cần phải che giấu nữa đâu. Bởi vì kẻ nhận tiền của ngươi, Lục phẩm Khổng Hổ đã bị giải vào thiên lao sáng nay rồi!
Giật bắn mình. Tên quan im phăng phắc. Hắn cứng họng không nói được lời nào.
Hoàng đế Chấn Hưng nói:
_Bây giờ đang là thời chiến chinh loạn lạc, nếu như quan nào cũng như ngươi, tướng nào cũng như ngươi thì đất nước này không sớm thì muộn cũng sẽ diệt vong. Ta không thể tha thứ cho ngươi được!
Nghe hoàng thượng nói vật, hắn run cầm cập, luôn miệng van xin:
_Xin hoàng thượng tha mạng! Xin hoàng thượng tha mạng! Thần biết lỗi rồi.
Hoàng thượng Nhật quốc nhìn hắn bằng đôi mắt lạnh lùng. Ngài nói:
_Lính đâu! Đưa tên quan này ra pháp trường cho ta!
Lập tức, Cấm vệ quân bên ngoài đã bước vào và giải tên quan đang ngạc nhiên tới mức chết chôn chân tại chỗ. Hắn bị áp giải ra khỏi Thượng thư phòng ngay lập tức.
Nhìn những bản tấu trình trước mặt, hoàng đế Chấn Hưng không khỏi phiền lòng. Vì sao ư? Vì dân tình đang phải chịu cảnh lầm than, chịu mũi giáo tàn các của giặc đâm vào cổ. Vậy mà ngài không thể lo cho dân được. Ngài rất muốn mặc áo giáp ra chiến trường dẹp giặc nhưng khổ nỗi, ngài sắp phải tham gia vào buổi họp quan trọng của Ngũ đại cường quốc. Tất cả các tướng giỏi cũng phải đi theo. Biết làm thế nào đây?
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu ngài.
"Đúng!Tại sao không để nó thay ta điều binh khiển tướng, cứu giúp dân chúng. Đây sẽ là bài học đầu tiêu cho con đấy, Sư Tử"

Một quyết định sai lầm...có thể hại chết hoàng tử Sư Tử!

Một bước ngoặt mới trong duyên phận của họ

Sư Tử và một người!

Phải chăng bây giờ khổ đau mới bắt đầu?
...................................................................................................

Nhật quốc, sáng hôm sau....
Một ngày đầy sương và gió. Những lớp sương mỏng như khói phủ lên cảnh vật. Cảnh vật mờ trong sương.
Gió thổi nhẹ, thỉnh thoảng có những cơn gió trái chiều.
Hương hoa sữa thoang thoảng, nhẹ nhàng bay nhảy trong không trung.
Nam nhân vận y phục tím nhạt, đứng bên cửa sổ. Đôi mắt ngước lên nhìn bầu trời xanh thẳm. Một chút buồn chợt thoáng qua.
Đại chiến lớn nhất trong lịch sử giữa Ngũ đại cường quốc và Thập tam tiểu quốc sắp bắt đầu. Sẽ có rất nhiều người phải chết. Sẽ có rất nhiều đau thương tang tóc tràn ngập nhân gian này. Chàng lo sợ điều đó. Chàng đau với nỗi đau của bách tính. Chàng đồng cảm với họ, những con người nghèo khổ. Vì thế chàng ghét chiến tranh. Vì thế chàng yêu hòa bình.
Chàng buồn vì bản thân mình không thể mang lại hòa bình cho toàn bộ dân chúng khắp nơi. Vì chàng biết nếu chỉ một mình chàng đứng lên giành lấy hòa bình thì chả khác nào "châu chấu đá xe". Tại sao ư? Vì binh lực của Nhật quốc dù mạnh đến đâu cũng làm sao có thể đánh bại 130 vạn đại quân của Thập tam tiểu quốc. Mà nếu hợp lực với các cường quốc còn lại thì chàng không hề yên tâm chút nào.
Người ta vẫn thường bảo "giang sơn khó đổi, bản tính khó dời". Bản tính của con người luôn luôn là vậy. Tham lam và ích kỉ. Bất kì ai sống trong cuộc sống quyền lực đều mưu lợi cho riêng mình. Nếu đánh thắng được Thập tam tiểu quốc thì một phần đất đai rộng lớn sẽ bị thu làm chiến lợi phẩm. Đến lúc đó, dân chúng ở các tiểu quốc sẽ sống ra sao? Họ sẽ trở thành nô lệ. Mà nếu Ngũ đại cường quốc thua, thì dân chúng ở ngũ quốc cũng làm nô lệ của bọn tặc khấu. Đằng nào cũng thế thôi, người dân trước sau gì cũng phải làm nô lệ, dù bên nào thắng hay bại.
Những bậc đế vương và tiểu vương đâu có lo đến những vấn đề xa xôi ấy. Với họ, việc thắng lợi là trên hết, còn người dân các nước khác đâu là gì trong mắt họ. Vì thế, chiến tranh xảy ra chỉ có lợi cho hoàng tộc chứ không hề có lợi cho dân chúng. Ngược lại, họ còn phải chịu đựng những nỗi đau tinh thần cứ ngày một lớn.
Khẽ buông một tiếng thở dài như để trút mọi muộn phiền, Sư Tử bước chậm ra ngoài.
Vừa lúc đó, một bóng uy nghi khác bước vào, giáp mặt với chàng.
Chàng ngạc nhiên, nói:
_ Hoàng thượng! Sao người lại tới đây? Sao người không báo với con một tiếng ?
Mỉm cười, Hoàng đế Chấn Hưng đáp:
_Ta chủ động tới đây để bàn với con một việc. Việc này rất khẩn, con nhất định phải giúp ta, Sư Tử à!
Ngạc nhiên bởi lời lẽ bí ẩn của hoàng đế Chấn Hưng, Sư Tử im lặng.
Doanh trại huấn luyện binh sĩ nằm về phía nam kinh thành Nhật, phía đông hướng ra biển được chắn bởi những ngọn núi nhỏ và trung bình, phía tây và nam giáp rừng rậm, địa hình tách biệt với bên ngoài, tránh được tai mắt của những kẻ do thám cũng như được các cuộc tập kích của kẻ thù. Ngoài ra, địa hình rừng núi cũng rất thích hợp để tập trận và luyện tập các kĩ năng chiến đấu, chính vì có những lợi thế quan trọng đó mà nơi này đã được chọn để xây dựng nên doanh trại nhằm phục vụ mục đích quân sự của Nhật quốc.

Khu độc dược, nơi nằm xa sân tập luyện của doanh trại nhất, được canh gác rất cẩn mật và biệt lập với bên ngoài. Không một ai được phép bén mản đến gần khu này kể cả binh lính trong trại, duy chỉ có hoàng thượng hoặc những người đặc biệt mới được phép vào. Khu vực này là nơi dùng để chế tạo và nghiên cứu các loại độc dược của Nhật quốc và các quốc gia khác, tìm ra thuốc giải và cách khắc chế các độc dược chết người. Độc còn được sử dụng trong chiến đấu, nó được tẩm vào ám khí nhỏ bên người hoặc hạ độc giết chết đối thủ, hay khắc nghiệt hơn, là tự giết chết bản thân mình khi kế hoạch thất bại.
Tại một căn lều nhỏ nằm gần khu ám khí
_Bẩm tướng quân! – Một tên lính mặc chiến giáp xám, trên hông đeo thanh kiếm giấu gọn trong bao, cúi đầu kính cẩn lên tiếng
_Có chuyện gì? – Giọng nói lạnh lẽo vang lên, vị nam nhân ngồi trên chiếc ghế gỗ vẫn đang dán mắt vào cuốn binh pháp mà không thèm ngó ngàng tới tên lính kia.
_Độc dược đã được chế tạo xong! – Vì quá thừa hiểu tính cách của tướng quân mình, tên lính thông báo ngay về vấn đề chính.

_............
Không gian yên tĩnh lạ thường, người được gọi là tướng quân không đáp, nhưng chàng lại dừng ngay công việc mà mình đang làm. Thân hình vững chãi đứng dậy rời khỏi chiếc ghế gỗ, Bảo Bình lướt qua người của tên lính, khoé môi nhếch lên
_Chúng ta đi!
_À......vâng ạ!_ Tên lính sực tỉnh sau một hồi im lặng bất thường của Bảo Bình tướng quân.
Họ bước ra khỏi căn lều rồi thẳng hướng nơi chế tạo các loại độc dược
Từ ngoài đã có thể ngửi được mùi thảo dược thoang thoảng trong không khí, thông thường những loại độc nào có mùi càng nhẹ thì độc tính càng cao và ngược lại, đôi khi có vài trường hợp ngoại lệ, có những loại độc không màu, không mùi nhưng chỉ cần chạm vào thôi cũng đủ làm chết người.
Bảo Bình cùng những người khác cùng tiến vào căn lều trung tâm trong khu độc dược, bên ngoài được canh gác cẩn mật, ngay cả con ruồi cũng khó lòng mà lọt vào được.
Bên trong có khoảng năm độc nhân, có người thì đi đi lại lại qua những cái bàn đặt đầy những chai lọ đủ màu, người khác thì pha chế hay thử nghiệm tính năng của độc, trên mỗi lọ đều có ghi chú thích tên của loại độc và tính sát thương của nó.
Đáng chú ý hơn, cả năm độc nhân đều không ai mang khăn che mặt để ngăn khí độc, cả Bảo Bình cũng vậy. Tướng quân của họ từ nhỏ đã luyện độc nên có khả năng miễn nhiễm với hầu hết mọi loại độc, riêng chỉ có một số người là ngoại lệ.
Thấy Bảo Bình bước vào, cả năm độc nhân cùng đồng loạt cúi người hành lễ.
"Chúng thần khấu kiến Tướng quân!!!"
Đôi mắt sắc bén lướt qua từng độc nhân trong lều, Bảo Bình khẽ nheo mắt, thứ ánh sáng quỷ dị bỗng lóe lên trong đáy mắt, rất nhanh đã tan biến. Lát sau, chàng mới cất giọng nói thấp trầm: "Hai người kia đâu?"
Một độc nhân có vẻ già dặn tiến lên một bước, y cúi thấp người nên không ai thấy được biểu hiện trên gương mặt đã có phần già nua theo năm tháng, y trầm giọng nói: _Bẩm tướng quân, hai người đó một tháng trước vì bất cẩn đã trúng kịch độc nên...- Y ngừng một lát, trong giọng nói dường như không có lấy một chút thương xót -...mất mạng rồi ạ.
Gương mặt thanh tú của Bảo Bình bỗng hiện lên một chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau đó lại bình tĩnh như cũ, có lẽ những việc như thế này không phải chỉ mới xảy ra lần đầu tiên.
_Thế thì ngươi biết phải làm gì tiếp theo rồi chứ?" Bảo Bình nói rất bình thản.
_Bẩm, thần đã trực tiếp huấn luyện cho hai độc nhân mới, rất sớm sẽ đưa vào doanh trại. Nhất định không làm chậm trễ việc của tướng quân."
Khóe môi Bảo Bình khẽ nhếch lên, nét mặt hiện lên một chút gì đó thỏa mãn. Khép hờ mắt lại, chàng chỉ hô một tiếng 'Tốt' rồi phất tay áo bảo 3 độc nhân tiếp tục công việc. Năm người rất nhanh lui ra tránh đường cho vị tướng trẻ tuổi
Ba người là Bảo Bình và 2 độc nhân tiếp tục hướng về phía sau lều rồi đi xuống một địa lao, càng đi, càng cảm nhận được sự ẩm mốc cùng mùi tanh hôi nồng nặc, sực nức mùi tử khí.

Địa lao tối tăm, nơi đó, một cảnh tượng kinh hoàng hơn hiện ra: Trong từng nhà giam, xác chết của những thanh niên trai tráng từng người từng người một bị trói vào cột gỗ, dây trói nhuộm một màu đỏ chết chóc, bốc lên mùi tanh tưởi khó chịu. Trên thân thể trắng toát ngoại trừ những xây xát nhỏ thì không có những vết thương chí mạng nào, có thể nhận thấy những người này chết là bởi vì độc dược.
_Độc dược mới............?????_ Bảo Bình lạnh lùng lên tiếng, trong mắt chàng dường như mọi chuyện này là quá bình thường rồi, từ khi còn nhỏ, chàng đã không biết bao lần suýt chết vì trúng độc.
_Đây là Thập hương nhuyễn cân tán!_ Không để cho tướng quân mình đợi lâu, vị độc nhân cao tuổi liền lấy ra trong hang một lọ thuốc chứa đầy những chất lỏng đen ngòm đáng sợ thật khiến cho người ta phải rùng mình.
Bảo Bình bất giác nở nụ cười thoả mãn, nhưng nụ cười đó cũng ngay lập tức vụt tắt mà chuyển sang là một cái nhìn đầy nghi hoặc. Vị độc nhân hiểu ý Bảo Bình, ông lập tức đem nó đưa cho một tên lính đang bị trói trên cây cột cao uống. 3 người đều chú ý vào tên lính đó.
Một tiếng rít gió xé không khí vang lên, những tia sáng mỏng manh lóe lên trong địa lao âm u. Người thường có lẽ không thấy rõ, nhưng những người luyện võ luôn có đôi mắt tinh tường hơn thì thấy rõ mồn một. Tên đó rùng mình động đậy, hắn mở mắt, để lộ những đôi đồng tử đỏ hoằn tia máu trong rất đáng sợ. Da thịt xanh lét không một chút máu dần dần chuyển sang hồng thuận hơn, trong ánh sáng lờ mờ của địa lao cũng có thể thấy được ánh mắt lóe sáng đầy căm hận của hắn. Tiếp đến hắn vùng lên xé toạt sợi dây thừng như xé một tờ giấy. Đôi chân đen đủi nồng mùi hôi bẩn lao đến 3 người đó. Hắn như một con thú không thể kiểm soát được lao tới Bảo Bình. Tất nhiên ai cũng biết hắn căm hận Bảo Bình tới mức độ nào, Nhật quốc xâm chiếm Viên quốc năm xưa đã khiến hắn tàn tạ như thế này, sống không bằng chết.....Hắn hận....hận
Không gian tựa hồ như đông cứng lại, nghẹt thở. Từng người trong lao đều như cảm thấy một trận hàn khí đang từ từ lan rộng trong không trung, nồng đậm sát khí. Ngay khi hắn đến sát Bảo Bình thì hắn khựng lại, thân hình hồng hào chuyển thành xanh lét như xác chết. Hắn cảm thấy cơ thể mình như bị thêu rụi bởi một ngọn lửa sống
_AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!
Dường như nỗi đau thể xác đã khiến hắn không thể chịu được mà hét lên như một con thú hoang. Hắn gục xuống trong sự vô vọng..........
Chứng kiến toàn bộ cảnh lúc nãy, Bảo Bình cũng có hơn ngạc nhiên về Thập hương nhuyễn cân tán, quả nhiên là loại kịch độc. Chàng đến gần tên đó, đưa tay bắt nhịp thở và nở nụ cười không hài lòng
_Hắn vẫn còn sống! Thập hương nhuyễn cân tán sẽ........_ Vị độc nhân thứ 2 lên tiếng nhưng ngay lập tức đã bị Bảo Bình cắt ngang
_Hắn đã chết! – Bảo Bình cắt ngang, chàng nhíu mày nhìn vào khuôn mặt ngạc nhiên của 2 tên độc nhân
_Rõ ràng.....thần đã.....tìm đủ... các bài thuốc! Xin tướng quân tha mạng!_ Hai tên độc nhân lắp bắp trả lời, chúng quỳ xuống trước vẻ mặt thất vọng của Bảo Bình.
Vị tướng quân kia im lặng một lúc, rồi lại lên tiếng:
_Có thứ gì mà các ngươi chưa thể tìm được cho kịch độc Thập hương nhuyễn cân tán chưa??????
_Bẩm! Thần....thần vẫn...chưa thể có được vị thuốc cuối cùng...._ Vị độc nhân cao tuổi cúi đầu đáp.
_Nói!_ Bảo Bình nóng ruột, thật sự thì đang sôi máu lên vì cái kịch độc này, đã 2 năm rồi mà vẫn chưa có thể tìm ra.
_Đó là.......cây Tử Đinh Hương ạ.......
Vị tướng quân sững sờ, Tử Đinh Hương là loài cây gần như đã biến mất trong giang hồ nhiều năm trước.
_Không!_ Bảo Bình vô vọng thốt ra những lời nói tàn nhẫn, chẳng lẽ công sức của chàng và các độc nhân nhiều năm qua lại đổ sông đổ bể sao ?????
_Nhưng........vẫn còn một nơi có Tử đinh hương!_ Độc nhân lên tiếng
Bảo Bình trừng mắt nhìn họ, 2 vị độc nhân run người trước cái nhìn đầy đáng sợ, họ lắp bắp
_Tử đinh hương.........không ở đâu xa......nó là do chính tay Ngũ công chúa Song Ngư trồng trong cung cấm.............
________________
Một số lưu ý:
1. Thập hương nhuyễn cân tán là do ta tìm tầm bậy trên mạng, nó không có vai trò gì cho các chap sau này
2. Ngũ đại cường quốc và thập tam tiểu quốc cũng là do ta lấy của một bộ truyện nên các reader không cần bận tâm


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro