CHƯƠNG 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Trong năm người con Hoàng đế Chấn Hưng và Hoàng hậu Lâm Tuyền thì ngũ công chúa Song Ngư là người duy nhất không biết võ công. Từ nhỏ thể trạng của nàng rất yếu ớt nên không thể học võ công như bốn vị hoàng huynh của mình. Vả lại, nàng còn là vị công chúa duy nhất của triều đình Nhật quốc nên hoàng đế Chấn Hưng yêu chiều nàng hết mực. Trong cung cấm của Song Ngư lúc nào cũng có nhiều cận vệ canh phòng nghiêm ngặt, chỉ có những người trong hoàng thất hoặc những người đặc biệt mới được phép vào ra. Thậm chí ngay cả buổi tối cũng có 3 đến 4 cận vệ canh gác cẩn mật kĩ lưỡng vô cùng. Một nơi như vậy, đến cả con ruồi cũng khó lòng mà lọt vào.
Nhật quốc, tại Dạ Lan cung_ cấm cung của ngũ công chúa Song Ngư
Đêm dài kéo đến.
Nữ thần bóng tối khoác tấm áo choàng đen huyền đính những vì sao lấp lánh xuống thủ phủ Nhật quốc, kinh đô hoa lệ bậc nhất của Nhật quốc hùng mạnh. Gió Bắc thổi đến lạnh buốt người, khẽ làm xao động những cành lá khiến chúng run rẩy từng hồi trong cái khí âm ẩm của đêm thâu. Hoàng cung cổ kính soi mình xuống sông. Ánh nến từ những chiếc đèn lồng màu đỏ quạch treo dọc khắp các mái vòm làm bừng sáng cả những bãi cỏ lau rộng ngút ngàn bao quanh đó.
"Bịch" Một tiếng động lạ vang lên xé toạt không gian yên tĩnh. Một bóng người_ chủ nhân của tiếng động lạ khẽ thở phào, bằng thân thủ nhanh nhẹn, kẻ lạ mặt nhanh chóng tiếp đất nhẹ nhàng như một con mèo, hoàn toàn không gây ra một sự chú ý nào cho đám cảnh vệ trong Dạ Lan cung. Tiếp theo, bóng người di chuyển nhanh đến vườn hoa rộng lớn trong Dạ Lan cung. Nếu quan sát kỹ thì ta có thể thấy, bóng người đó là một nam nhân, hắn mặc một bộ y phục đen tuyền hoà vào trong bóng tối, nhưng khuôn mặt thì hoàn toàn không che đậy gì cả. Ánh trăng thanh chiếu sáng vào khuôn mặt tuấn mĩ hiện ra rõ mồn một. Đây chính là vị tướng quân lừng danh chuyên về ám khí - Bảo Bình. Vậy đây chẳng phải là điều vô lí hay sao?? Một vị tướng quân tài ba của Nhật quốc lại xâm nhập vào chính cung cấm được canh phòng cẩn mật nhất của Nhật quốc. Tại sao hắn lại đến đây và có mưu đồ gì??
Bảo Bình nhanh chóng tiến đến vườn hoa, ánh mắt tinh tường đảo khắp một lượt tính toán đường đi nước bước của những kẻ hộ vệ ở xa xăm. Cứ cách nhau chừng nửa canh giờ, thị vệ lại đổi ca một lần, đây chính là hảo hảo thời khắc để Bảo Bình có thể lẻn vào mà không sợ bị phát hiện.
Song Ngư choàng mình tỉnh giấc, mồ hôi tuôn ra ướt đầm đìa cả trường kỉ, canh hai nàng còn thức thưởng sách, vô tình hạ giấc khi nào không hay. Chỉ mơ hồ khi tỉnh dậy là đã gặp phải ác mộng, thực ác mộng khiến cho Song Ngư công chúa lo lắng không yên. Đột nhiên, một bóng đen cao lớn lướt qua bức mành trước mặt khiến cho nàng không giữ nổi hãi sợ mà hét lên:
_THÍCH KHÁCH!!!!! CÓ THÍCH KHÁCH!!!!!
Bảo Bình hoảng hồn, chẳng biết giọng nữ nhân ở đâu thánh thót vang lên, tình thế ngàn cân treo sợi tóc, thị vệ đang rảo bước rầm rập ngay sau lưng, nam nhân vội vàng nhanh chân nhảy vào trong phòng kín, vô tình trông thấy một cô nương mỹ lệ thanh tú trên trường kỉ, vội vàng đưa cánh tay săn chắc sau bao năm chinh chiến ra, ôm lấy nữ nhân kia vào lòng rồi cùng chui xuống giường, phủ chăn lên cao.
Song Ngư thở không ra hơi, chỉ vừa mới hét lên "thích khách" thì kẻ lạ mặt đã xông vào phòng nàng, chỉ trách sao khuôn mặt của hắn quá tuấn mĩ, ánh mắt lại kiên định, khiến nàng chết trân, mặc cho nam nhân lạ mặt kéo vào lòng rồi cũng ngã xuống nệm êm khi nào không hay. Cánh tay của nam nhân lạ mặt kia giữ chặt lấy yết hầu Song Ngư, thanh âm lạnh nhạt nhưng uy nghi vang lên, nhỏ nhưng đủ cho ngũ công chúa nghe được (yết hầu: tức là cổ họng đó)
_Bảo đám thị nữ rằng vô sự !
Song Ngư lắc đầu bướng bỉnh, đường đường là ngũ công chúa của Nhật quốc, cớ gì nàng phải tuân theo nam nhân lạ mặt này, nếu không phải vì hắn đang giữ sinh mạng của nàng trong lòng bàn tay thì nàng đã cắn hắn vài phát cho hả dạ rồi.

_Ta nhắc lại lần nữa: Bảo đám thị nữ rằng vô sự! Mau! - Cùng với đó, Bảo Bình siết chặt bàn tay mình hơn. Song Ngư tuyệt nhiên không nói gì thêm, đến cả nhìn cũng khinh bỉ không thèm. Bảo Bình chỉ còn biết bịt miệng nữ nhân lì lợm kia, nín thở chờ đợi đám thị vệ tản dần.
Không thấy động tĩnh từ bên trong khuê phòng của ngũ công chúa, đám thị vệ cũng không dám lên tiếng hỏi, sợ kinh động đến bậc bề trên. Bọn chúng lục soát các khu vực khác trong Dạ Lan cung vài lượt nữa mới an tâm trở ra về lại vị trí. Bảo Bình thở hắt ra thoả mãn, từ từ nới lỏng cánh tay ra, sắc mặt Song Ngư đã tái xanh vì khó thở
_Ta...ta...xin lỗi!– Bảo Bình bối rối, hạ thấp đầu vị nữ nhân kia để điều hoà nhịp thở. Ánh đèn leo lắt từ chân nến ở trường kỉ rọi vào khuôn mặt tuyệt mỹ của Song Ngư khiến Bảo Bình càng bối rối hơn. Biết là sẽ phải đột nhập vào cung cấm Dạ Lan của ngũ công chúa nhưng Bảo Bình cũng chưa từng ngờ rằng lời thiên hạ đồn ngũ công chúa Song Ngư là mỹ nhân không ai sánh bằng lại đúng như vậy. Ngũ công chúa Song Ngư nếu được liệt vào hàng mỹ nhân "nghiêng nước nghiêng thành" cũng không ngoa một chút nào. Hàng lông mày lá liễu thanh mảnh, chiếc mũi thon gọn nhỏ nhắn, cặp môi mỏng hơi nhếch lên thật cân xứng với đôi mắt sắc sảo nhưng đầy bướng bỉnh của nữ nhân này.
_Ngươi ngắm ta hảo hảo như vậy đã thấy mãn chưa? – Song Ngư đột ngột lên tiếng khiến cho tướng quân Bảo Bình giật bắn mình, mặt mày đỏ gay không hiểu từ đâu ra. Vị ngũ công chúa vốn bản tính tinh nghịch, trông thấy thần sắc của "thích khách đêm khuya" thay đổi nhanh chóng, lại càng thấy hả dạ. Nàng tiếp:
_Đêm hôm canh ba, ngươi xông vào Dạ Lan cung cấm, không phải để hành thích ta sao?
_Ta không có ý hành thích Ngũ công chúa – Bảo Bình đáp lại, vẫn đang cố gắng hạ nhiệt nơi gò má, nữ nhân kia lại cứ chằm chằm nhìn Bảo Bình, thật khiến cho bối rối lại thêm bối rối đó a
_Khá khen cho ngươi, biết ta là Ngũ công chúa mà vẫn dám động thủ!
_Ta chưa có động thủ _ Bảo Bình cắt ngang lời công chúa Song Ngư. Nãy giờ mải mê thưởng sắc mỹ nhân mà quên béng đi mục đích ban đầu, Bảo Bình ơi là Bảo Bình, chinh chiến bao năm, thuốc độc trên tay ngươi không sợ, sao lại vì một nữ nhân mà đánh mất thần hồn thế này? Ngũ công chúa thật khiến người ta phải e dè, sắc đẹp quả còn đáng sợ hơn cả thuốc độc.
_Ngươi chạm vào thân thể ta a – Song Ngư ngang nhiên nói, không để ý thấy mồ hôi đã đổ trên trán nam nhân kia. Bảo Bình bị dồn ép vào đường cùng, muốn cãi lại nhưng lý lẽ không có, thật không biết phải đối đáp ra sao với vị công chúa tinh nghịch này, đành thở ra một cái bất mãn.
_Nói!ngươi lẻn vào đây mục đích gì? Nếu không phải ý xấu, ta sẽ tha cho ngươi
_Ta vào đây để hái thuốc! – Bảo Bình đáp, vẫn chưa dám quay lại nhìn nữ nhân kia.
_Dạ Lan cung này làm gì có cây thuốc nào cho ngươi hái, chỉ có ta. Chẳng lẽ ngươi muốn cướp sắc ? To gan, đúng là to gan lớn mật! – Song Ngư vẫn chưa buông tha cho kẻ lạ mặt, vừa nói vừa cười khúc khích. Bảo Bình chỉ muốn đào một cái lỗ mà chui xuống, ngũ công chúa thực ép người đến đường cùng mà. Trông thấy kẻ lạ mặt đã chịu đủ, Song Ngư thả mình xuống trường kỉ, một tay chống cằm ngắm nhìn khuôn mặt tuấn mĩ của Bảo Bình, trong lòng không thể không khen ngợi một câu, kẻ này trông có chút thô kệch nhưng lại rất mạnh mẽ đáng tin, vòng tay cũng rất rộng nữa đó a. Nghĩ tới đó, Song Ngư tự trách mình một cái, thân là nữ nhi mà lại nghĩ ngợi đến những việc tà đạo, đặc biệt là tà đạo với kẻ không rõ lai lịch nửa đêm xông vào cung cấm nữa.
_Ngươi tìm cây Tử đinh hương?
Thoáng giật mình khi bị bắt thóp, Bảo Bình nhíu mày:
_Công chúa biết?

_Tất cả những loài cây trong Dạ Lan cung này đều do ta một tay chăm sóc, Tử Đinh Hương là loài cây chuyên dùng trong lĩnh vực y học, trên giang hồ nghe nói đã không còn xuất hiện. Nếu ta không chỉ chỗ, ngươi cũng chỉ phí công đến đây rồi trở về mà thôi!
Bảo Bình tiến đến một bước, cầm lấy tay Song Ngư mà hỏi dồn dập:
_Cây tử đinh hương ở đâu? Nhất định phải chỉ chỗ cho ta..
_Ngươi lại đang chạm vào thân thể ta đó a – Song Ngư lên tiếng, khiến cho Bảo Bình thụt lùi, mặt tái xanh.
_Ta thành thật xin lỗi.. – Bảo Bình nói – nhưng ta nhất quyết phải tìm được cây Tử Đinh Hương
Song Ngư yên lặng ngả lưng trên trường kỉ, không nói không rằng, chỉ làm cho kẻ lạ mặt thêm phần ngượng ngùng, bồn chồn đứng một chỗ không yên, chân tay trở nên thừa thãi.
_Ngươi cứ đi đến hồ nước ở phía Tây Dạ Lan cung, đằng sau đám mẫu đơn tím là nơi ta trồng tử đinh hương
Vừa được chỉ dẫn, Bảo Bình vội vã đi ngay, chỉ kịp ngoái đầu lại nhìn Ngũ công chúa một cái thật nhanh
_Bảo Bình ta lần này mang ơn ngũ công chúa. Nếu hữu duyên có ngày gặp lại, nhất định sẽ làm trâu ngựa hầu hạ công chúa.
Đợi Bảo Bình đi hẳn, Song Ngư thoáng nở một nụ cười mãn nguyện:
_ Hảo! Nam hán đại trượng phu! Bổn công chúa sẽ cho ngươi biết thế nào là lợi hại! Hahaha! Nhưng mà hắn cũng tuấn tú đó chứ! _ Chợt nàng đỏ bừng mặt, lấy tay tát vào má mình một cái _ Chắc là ta thiếu ngủ nên mới suy nghĩ linh tinh đây mà! Gặp lại ngươi thì ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết, cuốn gói chạy khỏi Hoàng cung này! Hahaha _ Song Ngư cười lớn làm cho đám thị vệ sởn da gà, tất cả đều không hẹn mà có cùng một suy nghĩ " Hôm nay Ngũ công chúa bị cái gì thế nhỉ? "
___________________

Ngự Thư phòng
Hoàng đế Chấn Hưng chắp tay sau lưng, ánh mắt sương gió hướng ra ngoài màn đêm tĩnh mịch. Quyết định sắp đến của người là một quyết định lớn, người nửa muốn làm, nửa lại không. Chuyện này ảnh hưởng đến sinh mạng của nhị hoàng tử Sư Tử, người con mà người yêu thương hết mực. Nếu cho Thái tử Ma Kết đi thì sẽ không có ai giúp ngài phê duyệt tấu chương, bàn mưu tính kế. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại Sư Tử vẫn là tội nghiệp nhất! Đã ép chàng phải lấy công chúa của Vân Quốc theo di chỉ của tiên hoàng Đông Quân đã là điều không phải, người thật không muốn Sư Tử phải cảm thấy khó xử. Trước giờ trong năm người con, Sư Tử luôn là người cam chịu nhất, chưa bao giờ cãi hoàng thượng nửa lời.
_Thưa có nhị hoàng tử Sư Tử xin vào thỉnh an hoàng thượng – Tiếng tên thị vệ vang lên đưa hoàng đế Chấn Hưng ra khỏi suy nghĩ, người phẩy tay:
_Cho vào
_Truyền cho hoàng tử Sư Tử vào!!!!
Tiếng kẽo kẹt của khung cửa phát ra trong đêm tối nghe đến rợn người. Hoàng đế Chấn Hưng hạ thể xuống long ngai, 2 tay đặt trên đầu rồng, ánh mắt hướng về phía nam nhân đang đi vào
_Thưa phụ hoàng... Sư Tử xin bái kiến phụ hoàng. Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn... – Sư Tử chưa thi hành lễ xong nhưng ngài đã xua tay
_Con không cần phải hành lễ với ta! Ngồi xuống đây, ta có chuyện muốn nói!
Sư Tử từ tốn ngồi xuống ghế, trong lòng không khỏi thắc mắc hoài nghi. Kể từ lúc hoàng đế Chấn Hưng đến tận ngự cung của nhị hoàng tử, bảo rằng có việc cần nhờ đến Sư Tử. Nhưng vì có việc bên Bộ Thượng thư, hoàng thượng lại rời đi ngay. Đến hôm nay, canh ba rồi người lại truyền chàng đến thượng thư phòng, không biết là muốn nói gì mà lại gấp gáp đến vậy.
_Hoàng nhi! Trong tất cả những hoàng huynh của con, con vẫn được ta tin tưởng nhất. Chuyện lần này không thể không nhờ đến con.
Sư Tử trong lòng thầm cười khổ, phụ hoàng vốn chỉ xem chàng như kẻ thế thân của đại huynh Ma Kết, phúc thì để cho huynh ấy hưởng, hoạ lại cứ rước đến cho chàng. Xem chừng chuyện lần này hoạ nhiều hơn là phúc.
_Thưa phụ hoàng cứ nói!
_Vùng phía Bắc nước ta, đang bị quân đội của tiểu quốc Kisana hoành hành. Nơi đó vốn dĩ đã được tiên hoàng Đông Quân thu phục từ lâu, nhưng vẫn mang tà đạo trong suy nghĩ, đến nay chỉ mới lớn mạnh một chút mà muốn xưng đế xưng vương, phản lại Nhật quốc ta.
Sư Tử nhíu mày, chuyện này chàng cũng có hay, nhưng chẳng phải việc chiến trận ở phía Bắc vẫn là do Ma Kết hoàng huynh lo lắng đấy sao?
_Song Tử nó đã lớn, nhưng lại ham chơi, ta không thể giao việc này, Nhân Mã chưa có kinh nghiệm bản lĩnh chiến đấu, suy cho cùng, chỉ có con là phù hợp nhất trong chuyện này. Ta muốn con thay ta đến đó dẹp loạn...
_Không!! – Sư Tử đập bàn đứng dậy, trừng mắt nhìn thiên tử ở trên cao đầy căm phẫn – Tại sao luôn là con? Con vừa cùng người từ chiến trường trở về đã nghe tin phải lấy công chúa Cự Giải của Vân Quốc mà xưa giờ con chưa từng hay mặt mũi thế nào. Nay người lại muốn con đến chiến trường phía Bắc, phụ hoàng muốn hại chết con mới thoả sao??!!

Hoàng đế Chấn Hưng thở dài nhìn nhị hoàng tử mà trong lòng xót xa
_Sư Tử, ta thực chỉ còn biết tin tưởng con..
_Ma Kết hoàng huynh, còn huynh ấy thì sao chứ?? Sao người chưa bao giờ bảo huynh ấy phải xông pha chiến trận, huynh ấy binh pháp võ nghệ đều hơn con một bậc mà chỉ mãi ở trong cung lo việc quản lý ngân khố, rốt cuộc là người đang nghĩ cái gì vậy??!!
_Sư Tử, không được phàm ngôn! Ma Kết còn có việc của nó, con hãy nghe theo ta, 3 ngày nữa sẽ dẫn theo 8 vạn quân đến chiến trường phía bắc, thu phục tiểu quốc Kisana. Lúc trở về, con muốn gì ta cũng sẽ trọng thưởng.. – hoàng đế Chấn Hưng uy nghi gằn giọng, ánh mắt kiên định khiến cho Sư Tử không dám trái lời – ta biết con đã phải chịu nhiều khổ cực, sau lần này , nhất định sẽ không như vậy nữa, ta sẽ cử hành hôn lễ cho con và công chúa Cự Giải của Vân Quốc.
_ Hoàng thượng!!! Người...
_Sư Tử. Ta cho Kim Ngưu tướng quân theo trợ giúp con. Kim Ngưu từ bé đã tinh thông võ nghệ, binh pháp chiến lược cũng hơn người, có nó bên cạnh, con sẽ không phải chịu khổ.
Hoàng đế Chấn Hưng phẩy tay cho nhị hoàng tử lui. Sư Tử rời khỏi Ngự Thư phòng mà tâm trạng rối bời. Quả thực trời muốn hại chàng hay sao?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro