Tiếp tục Chương II

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Kiền không biết mình về phòng bằng cách nào. Đưa tay đăt lên trái tim vẫn đang nhảy bình bịch liên hồi như con ngựa mất khống chế. Ôi mẹ ơi, mỹ miêu kế ngày càng lợi hại, chẳng lẽ khả năng miễn dịch của mình không đủ dùng nữa rồi? Kim Kiền ngồi xổm xuống, vò vò đầu thành tổ quạ. 

"Thật không có tiền đồ!", một tiếng nói nghe như tiếng trẻ con vang lên làm Kim Kiền suýt nữa nhảy dựng lên!Hắc miêu từ trong túi bên hông Kim Kiền bò ra, duỗi duỗi tay chân:"Ngao~ suýt ngộp chết bản mèo ta rồi, sau này đừng mơ ta lại sẽ chui vào cái nơi chật hẹp đó lần nào nữa! hừ hừ..."

Ta có nhờ ngươi đi theo sao? Lần sau? Còn muốn lần sau nữa à?! Không có đâu!! Kim Kiền âm thầm phỉ nhổ. Hắc miêu thấy Kim Kiền không lên tiếng, tà tà liếc Kim Kiền, cất giọng giễu cợt:"Ngươi còn ngẩn người? Chỉ Chút tư sắc đó mà ngươi đã như thế rồi à? Nói gì thì nói, ngươi phải biết ơn ta đó, mấy lời lúc nãy vô cùng khí thế làm cho tên tiểu tử kia cảm động đến suýt rơi lệ, ngao ngao~", Mỗ mèo híp mắt vô cùng tự hào. Kim Kiền bỗng chộp lấy hắc miêu, mặt đầy oán giận, ra sức lắc lắc: 

"Là ngươi nói?! Mấy câu ngu ngốc đó là ngươi nói?! Có phải ngươi muốn lấy mạng ta không? Lần này là yêu quái hàng thật giá thật đó, ta còn chưa muốn chết a a a!" Hắc miêu khẽ đảo thân mình, thoát khỏi ma trảo của họ Kim nào đó, nghiến răng nghiến lợi:"Yêu quái thì sao chứ? Có ta ở đây ngươi còn sợ cái gì?"

"Chính vì có ngươi nên ta mới sợ đó,ngươi không phải cũng là yêu quái sao a a a~ !"

Mỗ mèo: "....."

"Ngươi yên tâm, ta sẽ lo chuyện này, lần này ta và trưởng lão xuống núi cũng là vì chuyện của ả chồn hôi Huyết Liên."

"Không phải ngươi nói tìm trưởng lão sao? Tại sao còn đi theo ta?"

"Huyết Liên ở đây tự khắc trưởng lão sẽ tìm đến, ta chỉ việc ở đây chờ thôi." 

Khoé mắt Kim Kiền co giật:

"Nói như vậy không lẽ ngươi...ngươi..."

Mỗ mèo phe phẩy đuôi hai cái, mắt vàng híp laị như đang cười: "Đúng vậy, ta đành phải hạ mình tiếp tục ở chỗ ngươi thôi."

Ngươi đi chết đi!!!

Kim Kiền cảm thấy nói chuyện với con mèo mắt cao hơn đầu này chính là một chuyện vô cùng vô nghĩa. Vì thế Kim Kiền đứng phắt dậy, phủi phủi y phục, đi tới trước giường cởi giày nằm oạch xuống. Đi hai ngày đường đã làm cho Kim Kiền vô cùng mệt mỏi,lúc này mí mắt nặng trĩu, vừa nhắm mắt đã đi vào giấc ngủ sâu. 

◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇


Đêm tĩnh như nước, trăng sáng treo cao.

Kim Kiền đang say giấc cùng Chu Công bỗng cảm thấy bụng chợt nặng, có thứ gì đó nhỏ nhỏ mềm mềm đè lên người mình. Kim Kiền giơ tay không khách khí hất bay nó xuống, xoay người tiếp tục ngủ. Bên tai chợt vang lên tiếng la kinh thiên động địa, suýt nữa đem màng nhĩ của Kim Kiền đâm thủng: "Họ Kim chết tiệt, mau thức dậy cho taaaa...."

Kim Kiền nhảy dựng, ngồi bật dậy: "xảy ra chyên gì? cháy nhà rôi sao?"

Hắc miêu bị hành động đột ngột của Kim Kiền làm cho không kịp phản ứng, một lần nữa bị hất văng xuống đất, đau đến nhe răng.

Kim Kiền lúc này mới định thần nhìn lại thấy hắc miêu đang nằm bẹp dưới sàn, hai tay, khụ, là hai chân trước ôm mũi nhăn nhó: "Khốn khiếp, đau... đau chết ta rồi." 

"....."

Kim Kiền hai ngày nay ngủ không đủ giấc, vừa mới chợp mắt lại bị phá đám, khó tránh khỏi lửa nóng trong người bốc lên tận đầu, nộ khí xung thiên tóm lấy hắc miêu, nghiến răng nghiến lợi:"Ta mặc kệ ngươi là cái gì yêu quái, mối thù phá giấc ngủ bất cộng đáy thiên!"

Hắc miêu dễ dàng tránh thoát, lắc mình một cái đã đứng bên cạnh cửa sổ, cất giọng trẻ con: "Ngủ ngủ, ngươi chỉ biết ngủ. Sắp có chuyện náo nhiệt rồi, có muốn đi xem không?" 

Kim Kiền : "....", Xem náo nhiệt? Ngươi phá giấc ngủ quý báu của ta chỉ để rủ ta đi xem náo nhiệt? Ông trời, ta có thể bóp chết con mèo này không? Có thể không? Có thể không? 

Nhưng câu tiếp theo của hắc miêu làm Kim Kiền suýt nữa ngã nhào từ trên giường xuống: "Huyết Liên xuất hiện rồi."Kim Kiền hít một ngụm khí lạnh, ngẩng phắt đầu nhìn về phía miêu yêu đang ngồi ngay ngắn trên bậu cửa sổ, dưới ánh trăng mờ ảo, bộ lông đen tuyền mềm mượt như được bao phủ một tầng ánh sáng như có như không, đôi mắt lưu ly vàng nhạt trong suốt như ngọc sáng quắc trong bóng đêm ánh lên tia nguy hiểm, không còn nhìn thấy vẻ biếng nhác như ngày thường. Nó nhếch nhếch miệng:

"Ngươi mau qua đây nhìn xem, tên nhóc Ngự miêu đó đang làm cái gì?"

Kim Kiền bước đến bên cửa sổ theo hướng của hắc miêu nhìn xuống phía dưới. Hiện tại đã là nửa đêm, sự im lặng bao trùm làm bầu không khí càng thêm đáng sợ. Trên con đường vắng vẻ mơ hồ nhìn thấy một bóng người đang bước đi, Kim Kiền dụi dụi cặp măt nhặp nhèm do buồn ngủ, cố mở to mắt nhìn vào bóng người kia. Nương theo ánh trăng mờ mờ,Kim Kiền nhìn thấy một thiếu niên dáng người thấp bé, trên người mặc một kiện áo ngủ hơi xộc xệch, nhìn thiếu niên này có điểm quen mặt. Kim Kiền chợt vỗ ót: đúng rồi! Đây, đây chính là tên tiểu nhị tên Tiểu Hầu Tử trong khách điếm mà. Chỉ thấy Tiểu Hầu Tử cứ bước đi như người vô hồn, ánh mắt đờ đẫn như bị thôi miên. Đáng sợ hơn là trên mu bàn tay Tiểu Hầu Tửcòn nhìn thấy một vết bớt đỏ hình hoa sen đang lập loè phát sáng.

Kim Kiền tay chân run rẩy, lắp bắp nửa buổi mới phun ra được mấy chữ: "Hắn, hắn... vết bớt đó....?", ánh mắt của hắc miêu trở nên rét lạnh:

"Hoa sen máu. Đó là cấm chú của chồn yêu Huyết Liên, kẻ bị hạ chú thuật này sẽ chịu sự khống chế của ả, ngoan ngoãn làm nạn nhân tiếp theo..."

Kim Kiền sớm đã bị dọa cho thất hồn lạc phách,cảnh giác nhìn xung quanh, nhưng khi khoé mắt lướt qua một góc khuất, tế mắt chợt banh lớn nhìn chằm chằm vào thân ảnh quen thuộc. Người kia một thân tố lam thuần sắc, thân thủ nhẹ nhàng phiêu dật, mỗi bước đi đều không phát ra tiếng động, trong tay nắm chặt bảo kiếm Cự Khuyết, lặng lẽ theo dõi phía sau Tiểu Hầu Tử.

"Triển, Triển...đại nhân?!!", không phải chứ? Lại trùng hợp như vậy? 

Tiểu miêu à Tiểu miêu, ta nói ngươi đó, đêm hôm khuya khoắt tại sao ngươi không chịu hảo hảo ngủ một giấc, cứ thích chạy ra đường tìm phiền toái. Bây giờ thì hay rồi, tự đưa đầu vào miệng cọp.Phảj làm sao đây? Tiểu miêu sẽ không gặp cái gì nguy hiểm đi?!

Kim Kiền mồ hôi lạnh đã ướt đẫm lưng áo,ngực cứ như một tảng đá đè nặng, hô hấp không thông. 

"Này, bọn họ đã đi xa rồi đó, nếu ngươi còn đứng đờ ra như thế thì Triển đại nhân của ngươi e là cả xương cũng không còn đâu!".

Trong giọng nói của hắc miêu vẫn ẩn chứa ý trêu chọc, nhưng khi lọt vào tai Kim Kiền nó bỗng trở thành cọng rơm cứu mạng. Kim Kiền bỗng vươn tay ôm lấy hắc miêu, phi thân ra cửa sổ,theo hướng của Triển Chiêu biến mất chạy như bay.

Hắc miêu đột nhiên bị Kim Kiền túm lấy cảm thấy vô cùng khó chịu, dùng vuốt cào cào lên tay Kim Kiền, nghiến răng đe doạ: "Họ Kim chết tiệt, ngươi đang làm cái gì? Mau thả ta xuống!",mặc dù đã khống chế lực đạo nhưng cái cào kia cũng khiến cho cánh tay Kim Kiền trầy xước rướm máu. Thế nhưng người kia vẫn không hề nới lỏng tay cứ cắm đầu mà chạy, hơi thở đã trở nên hỗn loạn...




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro