CHAP 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hi mina!

Ngân đã trở lại!

Chap trước hơi ngắn mina thông cảm.

Chap này chắc cũng ngắn như chap trước.

Bắt đầu nha.

Now, Let's start !!!!!!!!!!

--------------------------------------


"Đây là thế giới của con người sao?" Sesshoumaru nhìn xung quanh. Một thành phố lớn với những cư dân đông đúc. Những tòa nhà cao chọc trời. Xe cộ qua lại ồn ào khác hẳn với tòa lâu đài cậu thường hay sống.

"Một nơi khá thú vị!" Inuyasha gật gù. Nơi này sẽ là nơi dừng chân của hai anh em trong thời gian tới. Tất cả các ma cà rồng đều phải sống với con người một thời gian để hiểu rõ hơn về cuộc sống của sinh vật này. Điều này rất có ích cho các ma cà rồng vì thật sự, đa số các ma cà rồng không hề độc ác như con người vẫn đồn đại. Họ uống máu của động vật hoặc xác chết dù máu người sống thì có đầy sinh khí. Những kẻ hút máu người sống để tồn tại và gia tăng năng lực cho bản thân là hắc ma cà rồng hay còn gọi là chung "hắc dracula". Chúng hút máu tươi của con người và bị những Hunter (người có sức mạnh thần thánh) tiêu diệt. Dù vậy, hắc dracula chưa bao giờ từ bỏ ý định. Chúng xúi giục các ma cà rồng khác làm một cuộc nổi loạn nhưng đã được Inutaishou dẹp yên vào 1000 năm trước. Nhưng đằng sau ánh sáng, mãi mãi là bóng tối. Mầm mống độc hại không bao giờ có thể biến mất vĩnh viễn.

Hai chàng trai của chúng ta vẫn đang hưởng thụ ánh sáng mặt trời. Không gian bao la trên đỉnh ngọn tháp làm họ thấy thoải mái. Ráng chiều đỏ rực một màu máu, một thứ màu vô cùng hấp dẫn.

"Dễ chịu quá!"

"Nhất là khi con nhóc đó không có ở đây!"

"Này, anh có chắc là cha sẽ không tiết lộ nơi đến của chúng ta cho con bé chứ?"
Inuyasha đột ngột ngồi dậy. Chuyến đi lần này đáng lẽ chỉ có mình cậu đi. Sesshoumaru đã đến tuổi lâu lắm ròi nhưng anh vẫn không đi vì...lười quá. Còn lần này, ngài Taishou vừa mở lời đề cập thì anh ta sẽ xen vào, gật đồng đồng ý. "Cũng phải..." Inuyasha thở dài. Nếu cậu đi rồi thì Sesshoumaru sẽ "mệt mình" thật đấy, ôi khoảng thời gian yên bình đang rộng mở.

"Chắc ăn là không!" Sesshoumaru gật đầu chắc chắn. "Ta chỉ mới phe phẩy chiếc áo choàng cha thích nhất trên ngọn lửa và kết quả là cha đã cam kết là không 'bán đứng' chúng ta, ngay lập tức!"

Cả 2 nhìn nhau, cười sung sướng. Mà 'con bé' họ nói đến là ai nhỉ? A, nhớ rồi. Cô em gái xinh xắn của cả hai. Nhưng để biết tại sao mà cả Sesshoumaru lẫn Inuyasha đều "ngán" cô bé ấy thì phải lùi về vài...trăm năm trước nhá! ^^


Một ngày bình yên của Inuyasha bắt đầu khi cha cậu, ngài Inutaishou vĩ đại 'buộc' Sesshoumaru cùng đi đến một bữa tiệc gì gì đó mà cậu chắc chắn là Sesshoumaru chẳng bao giờ ưa điều đó. Cậu nhóc chạy quanh lâu đài, rượt đuổi với những con dơi – và cũng là người canh gác nơi này.

"Anh ơi!" giọng nói trong veo của cô gái nhỏ vang lên.

"Ara?" cậu đáp xuống cạnh cô bé – lúc này có hình dạng của một đứa trẻ 10 tuổi loài người (nhưng thật sự cả gia đình vừa mừng sinh nhật 100 của nó ^^!) "Có chuyện gì vậy?"

"Cho anh này!" cô bé cười, đặt vào tay Inuyasha một cốc nước đỏ tươi sền sệt. Inuyasha liếc nhìn. Trong thứ chất lỏng đó thấp thoáng thân hình của vài con rắn. Cái mùi bốc ra từ nó thiệt kinh khủng, dù máu là thức ăn yêu thích của tất cả ma cà rồng. "Anh uống đi, em làm theo sách nấu ăn của mẹ đó!", con bé nhìn Inuyasha. Gương mặt 'ngây thơ' chờ đợi cái gật đầu đồng ý.

Inuyasha, lấy hết can đảm, run run cầm lấy cái cốc. Cậu liếc nhìn Arashi. Vẻ mặt háo hức của con bé khiến cậu không thể từ chối. "Đây là tấm lòng của em mình!", Inuyasha tự nhủ và làm một hơi hết sạch. Cậu có thể khẳng định chắc chắn ma cà rồng thật sự là loài bất tử vì cậu vẫn còn sống sót sau cốc nước đó. Trong cả cuộc đời Inuyasha chưa bao giờ cậu uống phải thứ gì kinh khủng như thế. Cái mùi vị tanh tanh, mằn mặn xen lẫn đủ thứ vị mà cậu chẳng bao giờ muốn nếm lại lần thứ hai. Mắt Inuyasha hoa lên khi cốc nước cạn sạch. Cũng may, mẹ cậu đã phát hiện kịp thời chứ nếu không Inuyasha hẳn không chỉ đơn giản là phải nằm liệt giường cả tháng. Arashi hết sức ngạc nhiên vì tình trạng của anh mình. Cô lật lại quyển sách. Đúng là công thức pha chế thức uống bí truyền cho ma cà rồng, nhưng cô không thể ngờ, phía sau trang sách ấy còn có thêm dòng chữ: "Chỉ nên dùng khi chán sống!"
=.="

"Anh, cho em đi với!" con bé, à không, lúc này cô bé cũng đã lớn, trở thành 1 cô gái xinh xắn với mái tóc dài và đôi mắt vàng rực.

"Không!" Sesshoumaru đáp, lạnh lùng và dứt khoát. "Con gái thì ở nhà! Đây là việc của con trai!"

"Nhưng em cũng muốn tập kiếm!" Arashi gắt. Cô thầm rủa ông anh khó ưa cứng ngắc, năn nỉ gãy lưỡi cũng nhất quyết không cho phép cô đi tập kiếm.

"Nếu em là con trai thì con được!" Sesshoumaru mỉm cười đắc thắng. Arashi chẳng thể nào biến thành con trai, điều này 100% chắc chắn. Đã đến lúc cô em nghịch ngợm phải học cách phục tùng anh trai rồi đấy.

"Em sẽ thành con trai!" Arashi nói chắc.

Mắt của Sesshoumaru và Inuyasha phóng to đến độ không thể to hơn được nữa. Biến thành con trai? "Con bé mà biến thành con trai chắc tất cả ma cà rồng không còn răng nanh quá!", cả hai thầm nghĩ. Nhưng nụ cười bí hiểm nơi khóe miệng của cô em tinh quái làm cả hai không khỏi lo lắng.




"Thật không dám tin là con bé lại dám cải trang thành con trai và đi tán tỉnh tất cả các cô gái quanh lâu đài!" Sesshoumaru chép miệng.

Ngày ấy, Arashi nói chắc sẽ 'biến' thành con trai và con bé thật sự đã giả trai để đi...tán gái. Những cô ma cà rồng quanh đó 10 km đều bị rơi vào lưới tình của con bé. Nhưng điều đáng nói là Arashi sau khi cải trang xong thì lại giống... Sesshoumaru nhà ta y hệt, làm cho anh chàng đi ra khỏi lâu đài là bị các cô bao vây, rượt theo tới tấp. Năm ấy, chàng Sess đoạt luôn giải "Ma cà rồng hấp dẫn nhất trong năm" do các cô bầu chọn.
Tội nghiệp, Sesshoumaru nào có làm gì mà phải lãnh hậu quả thế ấy^^!

"Ai bảo chúng ta là anh em, giống nhau là phải rồi!" Inuyasha tặc lưỡi, cố nén cảm xúc để bản thân không cười sằng sặc. Mà công nhận, Inuyasha nhớ lại. Arashi sau khi ăn mặc theo kiểu con trai thì giống Sesshoumaru y chang, cứ thể như hai giọt nước í. Mà chắc con bé cũng rắp tâm "âm mưu" nên mới 'khai' tên là Sesshoumaru. ^^

"Đừng nhắc lại chuyện đó nữa. Ngươi có biết trong vòng mấy trăm năm ta bị gọi thế nào không?" Sesshoumaru cau có. Chuỗi ký ức khủng khiếp lướt qua nhanh với tốc độ chóng mặt nhưng cũng đủ làm anh sôi gan.

"Thì đại loại là 'kẻ đa tình', 'tên lăng nhăng', nặng hơn một chút là..."
"Ặc ặc!" nguyên một cái nùi giẻ (chẳng biết ở đâu ra) được tống thẳng vào miệng Inuyasha. Ọe, thấy ghê!

"Nhưng ít nhất từ bây giờ ta đã được yên ổn!" Sesshoumaru nói trong hạnh phúc. Chưa bao giờ từ cái ngày con bé ra đời anh lại thấy bình yên đến thế này. Cô em gái = quả bom nổ chậm, không có bên cạnh. Cuộc đời thật là hạnh phúc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro