Ngày chủ nhật của tôi 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhạc pic trên : Continued Story
Anime : Code Geass
------------------------
Hiện tại tôi và nhóc Lucy đã đến thư viện Magnolia nổi tiếng của Tokyo , nơi đây rất yên tĩnh và có rất nhiều phòng riêng cho những nhóm học sinh đến đây đọc sách và học nhóm . Tôi và Lucy đã chọn một căn phòng học nhỏ theo phong cách nhật bản thời xưa , căn phòng này kín mích nhưng lại rất thoáng bởi máy lạnh..
- Vậy...? Nhóc có gì cần giải thích thì cứ việc nói - Tôi chống cằm lên bàn , không nhìn Lucy mà quay sang chỗ khác
- Natsu-senpai...Em xin lỗi mà - Lucy phụng phịu , chu mỏ lên nhìn tôi
- Xin lỗi? Nhóc làm gì tôi mà phải xin lỗi? - Tôi vờ như không biết , và vì thế tôi vẫn không thèm nhìn Lucy dù chỉ một lần
- Aa! Anh đừng vậy nữa mà! Natsu-senpai!! - Nhóc bay tới cầm tay áo tôi lắc mạnh , dáng vẻ hối lỗi , tôi vẫn không thèm để ý quay sang chỗ khác nhưng trong tâm tôi vẫn không ngờ tới hành động này của Lucy. Nó làm tôi muốn ôm và nựng nhóc ngay lập tức!
- Bỏ ra nào, ồn ào quá đấy! - Tôi ngượng ngùng kéo cái mặt mo của nhóc ra , lúc này tôi mới quay lại nhìn nhóc Lucy với biểu cảm rất ư là khó chịu
- Natsu-senpai mà còn giận thì em sẽ không bỏ ra đâu! - Lucy bất chấp ánh nhìn của tôi mà bám chặt hơn , trời ạ! Biết thế này thì ngay từ đầu tôi đã không giận nhóc chi cho khổ..
- Được rồi! Được rồi! Tôi không giận nhóc ! Nhóc bỏ ra đi đã! - Tôi nhăn mặt cố gắng đẩy cái thân đang dính chặt vào tôi
- Thật không? - Nhóc hoài nghi hỏi
- Thật..- Tôi gật đầu xác định , hơi thở trong lòng ngực tôi nhẹ đi như muốn bay lên trên không
- Vậy anh sẽ không giận em nữa hả? - Nhóc Lucy hỏi tiếp , có lẽ nhóc muốn xác định thêm lần nữa : chắc chắn rằng tôi tha cho nhóc và không giận nhóc nữa
- Ừ - Tôi thầm than trong lòng tại sao nhóc lại nhây đến như vậy..
- Phù! Anh dọa em muốn chết! - Uhm....Ai là người nãy giờ hù dọa đeo bám tôi xin tha ? Nếu tôi không tha thì nhóc sẽ trưng cái mặt đưa đám nhìn tôi từ sáng tới tối luôn đấy....

Ọc Ọc Ọc ~~~~~

Tiếng kêu kì lạ vang lên khi tôi đang giảng cho nhóc bài toán khó cũng khiến tôi phải sầu não.
- Hì hì...Em hơi đói bụng..- Lucy đỏ mặt , lè lưỡi hí mắt nhìn tôi . Tôi thở dài nhớ tới cái hộp bento màu hồng mà hồi trưa mẹ tôi đưa. Tôi lấy nó ra đặt trước bàn
- Đó.. Ăn đi rồi học tiếp - Tôi đưa nó cho Lucy , ánh mắt tôi nhìn Lucy và....Lucy đang cười , nụ cười của ngày đầu tiên tôi gặp nhóc , nụ cười ấy làm tôi xao xuyến , nụ cười ấy làm tôi tan chảy, nụ cười ấy làm trái tim tôi điêu đứng.
- Natsu-senpai?

- Natsu-senpai??

- Natsu-senpai!

- Natsu-senpai!!!

Tôi giật mình quay về hiện tại, lúc này tôi mới phát hiện ra mình đang nhìn Lucy chằm chằm .
- Natsu-senpai? Anh làm gì mà nãy giờ nhìn em hoài vậy? Khó chịu lắm đó! - Lucy phồng má, đưa ánh mắt kì dị nhìn tôi
- K..Không có gì...- Tôi chợt đỏ mặt , nhận ra hành động của mình . Ôi trời ạ! Tại sao tôi lại như vậy chứ? Còn gì là hình tượng mỗi ngày của mình nữa? Thật xấu hổ chết được !
- Mồ! - Lucy giận dỗi, mở khăn quấn hộp bento ra và nhẹ nhàng mở nắp hộp ra
- Woww!! - Hai mắt nhóc chợt sáng lóe lên , miệng thì chảy dãi ..
- Nhóc còn ngơ đó làm gì? Mau ăn đi chứ! - Tôi nhăn trán , gõ ngón tay xuống bàn
- N..natsu-senpai..Em không thể ăn được...n...nó nó quá dễ thương ! Em không thể nào ăn nó được nữa!!!!- Lucy la lên , cái hình kitty được làm từ cơm , bộ phận trên mặt thì được làm từ xúc xích và trứng . Tôi giật giật mí mắt , mẹ tôi nói là cho Gray vậy tại sao lại làm hình kitty và còn dễ thương nữa chứ??
- Ăn mau nếu không muốn tôi bỏ về nhà và để nhóc ở đây- Tôi trợn mắt khiến nhóc cầm ngay đũa và ăn .

Bất chợt, tiếng chuông điện thoại reng lên . Tôi đưa tay vào túi quần lấy chiếc điện thoại samsung trắng ra . Tôi ngạc nhiên nhìn vào màn hình .

Là Gray

- Lucy! Tôi đi ra ngoài một chút

- Vâng ạ!

Tôi nói xong rồi ra ngoài liền bấm nhấn máy.

- Moshi moshi?

- Moshi moshi? Natsu ? A! Cậu biết tin gì chưa? Trời ạ tin này ghê gớm lắm luôn đấy!!! Cậu nhất định phải đến đây ngay!! - Gray la lên như trời đất sắp sập, tôi bị nó làm cho dọa chết , cái thằng này không đâu mà lại đi nói ba cái tin nhảm nhí nữa rồi..
- Điên rồi sao hả? Tớ đang rất bận, không thể đến và không muốn biết tin gì cả - Tôi tắt máy nhưng chưa kịp thì câu nói của Gray làm tôi khựng lại , cặp đồng tử của tôi mở to

- Này Natsu! Chuyện này không đùa đâu! Nitsu , em cậu đang đánh lộn với mấy thằng cấp ba ! Đến cả tớ còn không thể xông vào! Cậu mau đến đây ngay!! - Tôi bị Gray làm cho chấn động . Tay chân lập tức chạy ra khỏi thư viện

- Nitsu!

Chạy ra ngoài đường mới nhớ đến Lucy , tôi vừa chạy vừa mở màn hình điện thoại , ngón tay cái bấm bàn phím liên tục

- Moshi moshi?

- Lucy! Bây giờ tôi đang có chuyện gấp! Nhóc về nhà đi ! Hôm nay đến đấy thôi! Chào nhóc!

- Eh? Nat!

Tôi nhanh chóng cúp máy và tiếp tục chạy, trong lòng tôi cảm thấy bực bội và lo lắng không nguôi.
------------------------
Hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro