III.Ngôi sao 🌌🌊♒️II.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phân đoạn 2:
Edmund nhìn cô đang ngủ thở nhẹ nhàng trong vòng tay của anh trên giường, anh thở dài, ở đây anh là chồng của cô nhưng bên ngoài Cair Paravel, anh là vua của một quốc gia, lãnh đạo của một quân đội, cố vấn cho hoàng đế anh trai anh. Anh hôn cô lên trán và cay đắng, tình cảm của anh không đủ để khiến anh là vị vua chính nghĩa.
Quần áo rộng xộc xệch với vết cào trên ngực, anh cay đắng về những gì đang diễn ra khi linh hồn bất tử là không bao giờ và cũng chỉ có hai con đường, anh cũng ngạc nhiên về cách Serena tỏa sáng vì hạnh phúc lúc này, đó là trái tim đẹp mà anh sẽ bảo vệ nó khi cô đã trao cho anh trái tim của cô, Aslan sẽ chăm sóc cho họ, anh đang nghĩ gì khi anh đã cưới một cô gái của vì sao đang rơi và vì sao sẽ chưa thể rời khỏi bầu trời trừ khi... cô cùng anh được ban phúc phần đó trong những ngày cuối cùng... đầu cô dưới cằm anh khi tay cô đặt lên ngực anh, cô sát lại gần ngực anh, anh và Peter đã kết hôn ở Narnia trong những ngày mùa hạ năm thứ 8 và thứ 10 trong thời đại họ cai trị, thời gian qua đi nhanh để anh thành một chàng trai 25 lạc bước trong tâm trí xa xôi của thủy triều biển Đông khi nghiên cứu những chòm sao trên cao, anh khẽ xuống giường nhìn cô rồi thay đồ để xử lý giấy tờ phòng thiết triều trong những nổi buồn, anh có tha thứ cho mình vì món quà anh được nhận hạnh phúc từ cô.
Cô hơi tỉnh một chút, Edmund đặt tay lên cánh tay của Serena một cách nhẹ nhàng, để không làm cô sợ. Anh biết cô biết đó là ai, vì anh cảm thấy cơ thể cô thư giãn vào anh. Anh nhẹ nhàng kéo cô ra khỏi bếp và vuốt một ít tóc để thì thầm vào tai cô. Khi anh làm điều đó, nó rung động khắp cơ thể cô, và cô rùng mình trong khoái cảm. Bàn tay của Edmund nép vào mái tóc vàng của Serena khi đôi môi anh chiếm lấy ngôi nhà của họ, và đôi tay của Serena đến để nghỉ ngơi nơi họ luôn làm, dưới chân anh. Nụ hôn, dù mềm mại và dịu dàng, nhưng đầy đam mê khẩn thiết. Nếu mẹ cô nhìn thấy Serena hôn một người đàn ông ở xa như vậy, cô có thể được nhắc nhở về sự xấu hổ đã từng xảy ra với cô, và nếu cha cô thấy anh ta có thể sẽ thách đấu với vị vua trẻ một lần. Không thể nói ai sẽ thắng một cuộc đấu tay đôi như vậy, vì kết quả luôn luôn thay đổi; cả vua và lính đều được huấn luyện và luyện tập tốt. Một nụ hôn như những gì đã qua giữa Edmund và Serena vào lúc đó là một trong số ít những thú vui ngoại quốc mà Serena cho phép mình thưởng thức. Một số điều khó có thể giúp đỡ. Edmund rút khỏi nụ hôn chỉ để quay lại với một người nhỏ bé khác và trước khi đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên ngôi đền của Serena. Sau đó, tay anh chạy xuống cánh tay cô để nắm lấy tay cô. Anh đã nhớ em rất nhiều, rất nhiều, anh nói nhẹ nhàng. Edmund lướt một ngón tay trên bàn tay của Serena chứa chiếc nhẫn đính hôn nhỏ của cô. Anh ấy khẽ hôn lên môi cô. "Anh yêu em."
"Và em yêu anh."
Với một nụ hôn ngọt ngào khác, Edmund rời khỏi.
Khi anh quay lại, cô ấy đã thay trang phục Narnia như mọi ngày, anh hâm mộ cô trong tình yêu và hạnh phúc cô mang đến cho anh.
"Serena, anh có đủ con đường tốt trong bóng tối?" – Serena quay lại nhìn Edmund đang chăm chú nhìn cô với ánh mắt ấm áp, cô đọc trong đó trái tim tan vỡ của nổi buồn, anh nhẹ nhàng nắm tay cô đi đến bàn làm việc cuối cùng. – "Từ bỏ tình yêu mãi mãi để tâm hồn bị bóng tối thống trị tâm hồn hoàn toàn."
"Edmund! Sẽ có gì khi anh nghĩ mình không có tình yêu và không xứng đáng với nó, tình yêu không phải những gì nó được viết và hát nhưng nó đáng để hi sinh mọi thứ, em yêu anh kể cả khi lúc này trong nhiều năm của chúng ta bây giờ." – Serena ôm lấy anh để anh vào giấc ngủ trong tối – "Ngủ đi, Edmund của em, ngủ ngon đêm nay và em sẽ không rời đi cho đến khi nào anh đi vào giấc ngủ." – Cô để tay lên má anh, kéo xuống nắm tay anh khích lệ trong bóng tối dài, lướt qua tóc anh, hôn lên má anh, ôm lấy anh với hơi ấm từ từ sưởi ấm trái tim anh để anh được nghĩ ngơi với trái tim an bình, cuối cùng anh ngủ, sự lạnh lùng trong tinh thần của anh được sưởi ấm và sự bình yên trong hơi thở của anh trong lòng nhau cảm nhận. –" Hòa bình, yên tĩnh, vị Vua yêu dấu của em... đối với tình yêu thương mặc dù anh rất ít thấy được. Chúc ngủ ngon." – Cô ấy ở đó trong đêm nay và cầu nguyện về những gì mang đến cho anh những tốt đẹp và sự mạnh mẽ khi cô hôn lên trán anh.
Cô hóa thành sao bay lên trời tham gia một bài ca cầu nguyện dẫn đường cho linh hồn của anh trong những tổn thương cần được tha thứ.

Phân đoạn 3:
"Edmund" – Serena chạy ra trong chiếc áo váy dài xanh dương ôm chầm lấy Edmund. "Serena!" – Edmund và Serena không chú ý những gì xảy ra quanh họ trong Cair Paravel lúc này, họ đang cuốn vào tình yêu của nhau, anh hỏi cô về những tình yêu mà họ đã có lúc này trong những ngày xa cách trong thời đại hoàng kim thứ hai mà Suspian đã xây dựng nên.
"Ổn rồi, Edmund! Chúng ta ở đây bên nhau khi em còn sống, anh còn sống. Vì Aslan, anh yêu!" – Serena nhẹ nhàng nói khi cô đặt tay lên ngực anh, nụ hôn của họ triền miên cho đến khi Belle và Adam mong muốn người lớn dừng lại trò thân mật. "Vâng! Anh đã tìm thấy Serena của anh." – Anh ấy thì thầm sau khi cả hai cười nhẹ nhàng, hạnh phúc đang ở bên họ bây giờ và về sau, ngay từ lúc đầu đã là vậy và sẽ vậy.
"Quả thật, miễn là Aslan cho phép!" – Serena thì thầm, vòng tay qua cổ anh và tựa đầu lên vai anh.
"Đến đây với em, Edmund, em có nhiều câu chuyện cần nói với anh lúc này." – Serena thì thầm trở lại, vòng tay qua cổ anh và tựa đầu vào vai anh.
"Bình tĩnh nào, em yêu! Có chuyện gì sao?" – Edmund kéo cô vào lòng anh lần nữa, để tay lên má cô, nhìn vào đôi mắt của cô.
"Một nơi riêng tư hơn không phải ở đây." – Serena nhìn xung quanh họ.
"Được rồi em, khoảnh khắc đầu tiên khi chúng ta phải là chính mình, anh sẽ mang nó lại cho em, anh không phải người hay quên." – Edmund mỉm cười.
"Em biết!" - Cô đỏ mặt
Edmund kéo Serena đứng sau cánh cửa căn phòng, kiên quyết căn dặn cô, anh nhớ cô như cô và không hề có chút phép thuật nào: "Ở lại đây cho đến khi anh trở lại."
"Đợi đã, Edmund! Aslan để lại cho em một món quà để trao cho anh, một món quà." – Serena giơ hai tay lên và một ngôi sao bằng pha lê hiện lên, xung quanh anh như luồng sáng ấm áp, anh nhìn cô mỉm cười. Không ai mà anh yêu nhiều hơn cô gái ấy của anh, hơn bất cứ điều gì mà anh có, anh nhìn vào đôi mắt xanh thẳm của cô mỉm cười, anh biết cô đang rất hạnh phúc.
"Anh yêu em rất nhiều." – Edmund nhìn Serena, cúi xuống hôn cô, vòng tay quanh eo cô kéo lại gần hơn, cô vòng tay quanh cổ anh và luồn qua tóc anh, giọng anh khàn khàn nài nỉ, Serena ngượng ngùng nhìn Lucy đang trêu họ khi cố ý nhìn chằm chằm một cách kỳ lạ, Edmund nhìn xuống Serena cười toe toét trong niềm vui. Không ai biết họ bao nhiêu tuổi lúc này, chỉ biết họ đã sống rất lâu đề chờ đợi một cơ hội hạnh phúc như vậy, sau cùng cô ấy là một vì sao bất tử. – "Giờ thì Dark Sky của em đã thành một Morning Sky khi em một Vì sao xinh đẹp ở đây với anh."
Ngay cả một kẻ phản bội cũng có thể sửa chữa, anh biết một người đã làm.
Anh có thể làm một trong hai điều, đứng đó nhìn cô chảy máu bạc đến khi cô dừng lại mê hoặc anh, hoặc thích hợp hơn rằng, đó là sự lựa chọn của anh, vì hòa bình không nên đến với cái giá của rất nhiều cuộc sống tốt đẹp, Caspian đã thay đổi từ một hoàng tử Telmarine không biết cách để cai trị khi anh bị nhồi vào sọ sự hoàn hảo của Miraz và giờ là một vị vua trung lập cai trị hai phe mà không có phần nào cho hai người, thật sự rất có kỹ năng tinh tế.
"Trông em đẹp quá!" – Edmund dành cho Serena lời khen khi cô ấy mặc chiếc váy xanh như vì sao, có tấm voan xanh bao quanh nhẹ nhàng hờ hững bả vai, anh để tay cô trong tay mình và nhẹ nhàng cười.
"Bất kể là gì, em rất yêu lời khen đó." – Serena gật đầu cười, họ cầm tay nhau bước ra sân khấu, khi âm nhạc bắt đầu thì những người thân yêu trong gia đình cùng ra sân khấu để khiêu vũ. Người gián điệp cung cấp thông tin mật thám khiến anh là kẻ phản bội Narnia để xứng đáng danh hiệu, mất bao lâu anh đã khôn ngoan nhất và tha thứ cho chính mình, khi Aslan cũng trút bỏ gánh nặng đó.
Trong bữa tiệc chào mừng với quý tộc Telmar và Narnia, những người Narnia gắn kết với vị vua của họ sớm nhận ra rằng Caspian không như vị vua trong ký ức về quốc gia Telmar, chàng nhân hậu thẳng thắn và lương thiện; Caspian cảm thấy cách người Narnia nói chuyện về họ trong thời hoàng kim nhớ nhiều như quý tộc. Với Lucy, mọi thanh niên đều muốn được khiêu vũ với cô ấy trong ít nhất một điệu nhảy, Serena buồn cười vì những lời tán tỉnh của họ và rằng Edmund đang cau mày bận phiền về họ khi anh được đề nghị về cuộc họp cuối tuần để trả lời những câu hỏi của họ về các bản sao sách mà anh viết hay nghệ thuật ngoại giao tuyệt vời được thưởng thức.
"Đừng quá vội vàng khi lớn lên đó không phải là tất cả." – Tất nhiên Susan chị gái anh đã vỗ vai anh và nói điều như vậy.
Sáng mệt mỏi khi Edmund tỉnh dậy, vẫn ngáp hơi dài, anh lướt tay qua tóc nhìn quanh phòng: khiêu vũ, âm nhạc, tiếng cười, câu hỏi được hỏi đáng suy ngẫm chu đáo.
"Anh sẽ kéo nó đứt ra nếu anh tiếp tục làm điều đó." – Edmund trong phút lơ đãng đã giật một chút tóc, Serena buồn ngủ trầm ngâm bên cạnh anh, anh nhìn cô bằng đôi mắt lấp lánh.
"Thật sao? Trước khi biết em đó vẫn là thói quen của anh, em sẽ luôn cằn nhằn anh về điều này đúng không?" – Edmund nhìn cô nở nụ cười với đôi mắt lấp lánh – "Em mệt mỏi?"
"Uhmmm! Thức dậy vào bình minh khi đã đi ngủ vào đầu giờ sáng khiến những người khó tính nhất cũng phải mệt mỏi."- Cô ấy cằn nhằn quấn quýt anh chặt hơn. "Tất nhiên là vậy, nhưng anh thấy ổn như trên thực tế, anh vẫn cảm thấy như vậy tối qua." – Edmund cười nói khi xoa đầu cô.
"Edmund của em, em sẽ cố nhớ điều đó vào đêm qua khi mất ngủ vì anh." – Cô thì thầm, giọng nhẹ nhàng và vẫn buồn ngủ, cô gục xuống. – "Mệt mỏi hơn bay trên bầu trời và anh cố đánh thức em dậy khi những vì sao lặn và trở về nhà, không công bằng chút nào, em muốn ngủ." – Edmund lắc đầu cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô ấy, cô phàn nàn ngồi dậy ngã xuống gối, Edmund cười nhẹ nhàng khi đứng dậy thay đồ và gỡ tóc cho cô để chải tóc, Serena suy nghĩ và có thời gian riêng tư cho họ nên cô cần nói.
"Edmund! Em nghĩ chúng ta nên nói chuyện, anh nhớ ngày hôm qua em đã nói có nhiều điều em sẽ giải thích?"- Serena lắp bắp lo lắng về những gì xảy ra trong cuộc thảo luận tiếp theo.
"Anh nhớ em yêu, đã có chuyện gì xảy ra?" – Anh nhìn gương mặt của cô, cô ngồi trở lại giường, kéo chân lên nhìn xuống, khi đối diện ánh mắt anh.
"Anh có nhớ đến ngày chúng ta xa nhau?" – Edmund ngồi bên cạnh cô ấy vỗ về lưng cô khi cô khóc với đôi mắt đẫm lệ, lúc này ánh sáng của cô đang nhạt dần, anh lo lắng.
"Có, em yêu! Anh không thể quên và anh không bao giờ muốn rời em đi trong cái ngày định mệnh đó." – Edmund nhớ về ngày mà họ về Anh.
"Ôi, Edmund! Ước gì em đã xin lỗi anh nhiều hơn về những gì đang sai." – Cô nức nở khi nhớ về cách anh rời xa cô còn lạnh lùng hơn là nhìn cô chăm chú hoặc bỏ đi sau khi cô nói và cô xa anh, anh ôm lấy cô trong vòng tay mình lúc này. – "Em muốn nói với anh, giữ anh ở lại, nhưng không thể. Anh là vua, em không có quyền yêu cầu anh như thế, đó là sai lầm của em."
"Serena, bình tĩnh nào em yêu, điều gì khiến em đau đớn như thế? Đó không phải lỗi của em khi anh trở về thế giới của mình."- Edmund bối rối khi ôm cô.
"Em nên nói ngay hôm đó, anh lúc đó là người cha, chúng ta có một đứa con trai. Em không nói vì em sợ rằng anh trở nên bảo vệ và không muốn rời xa em." – Serena thì thầm và giọng cô vỡ òa trong nước mắt, anh bàng hoàng, chằm chằm nhìn cô trong suy nghĩ quên lãng của mình. – "Tên của con trai chúng ta là Elliot và bé con giống anh, nụ cười, thói quen lướt tay trên tóc, giống anh đến mức ngoài trừ cậu bé là một Vì sao hoàn toàn từ khi được sinh ra. Em sợ cảm xúc của anh những em phải nói" – Cô hoảng hốt và muốn trốn đi.
"Điều đó có thay đổi mọi thứ giữa chúng ta? Anh sẽ không bao giờ ngừng yêu em, mặc dù đây là tin tức sốc nhất với anh, không như anh mong đợi, nó không khiến anh ngừng quan tâm đến em. Anh là một người cha, em đã làm những gì tốt nhất bằng cách không nói với anh và em nghĩ vậy là khôn ngoan. Vì sao em gọi cậu bé là Elliot." – Edmund nhẹ nhàng để Serena trong vòng tay anh một cách thoải mái để cô biết rằng anh không bao giờ sẽ giận cô cả.
"Bởi vì anh từng nói với em rằng sẽ chọn cái tên đó nếu có một đứa con trai, em làm điều đó để nhớ đến anh, 1350 năm qua thật khó khăn khi biết anh ở một thế giới khác ngoài tầm với của em."- Serena thở dài tựa đầu lên vai anh – "Nhất là khi em là một vì sao đã rơi nhưng không được phép đến bên cửa sổ Adelaide Elfleda Estherilys ngắm nhìn anh như Lilliandil đã từng cùng Aslan quan sát các anh." "Thật?" – Edmund mở to mắt ngạc nhiên.
"Chúng em: Susan, Lucy, Lilliandil, em, Linnetel đều đã hàng ngàn năm tuổi dù vẻ ngoài trông như 17 tuổi; khi Calormen hợp chiến cùng những người phản bội Telmar, con trai chúng ta chiến đấu cho Narnia và đã lựa chọn là một vì sao để có thể sống trên cao kia, em đã nghe ước muốn của nó, chiến đấu vì Narnia và sống như vì sao mãi mãi, nếu cho phép là sự vĩnh cửu đến bây giờ." – Cô thì thầm. "Serena, xin lỗi em vì đã rời xa em, nhưng bây giờ chúng ta bên nhau cho đến khi cùng dắt tay nhau trong vương quốc của Aslan lần nữa, em yêu." – Mọi thứ thay đổi trong nhiều năm thật đặc biệt, Edmund nhẹ nhàng trả lời, ôm cô thật chặt.
"Vượt qua 7 đại dương và 7 hòn đảo, anh cùng em sẽ đi đến vương quốc của Aslan mãi mãi, nhớ về những điều chúng ta trải qua trong niềm vui nhiều năm tháng."- Serena cười nhẹ nhàng khi ngồi bên Edmund trong phòng ăn để thưởng thức dĩ trái cây và ly nước một cách thích thú từ tay Edmund làm.
"Buổi tiệc nên tổ chức vào buổi sáng và kết thúc trong hoàng hôn sẽ tốt hơn khi chúng ta cùng ngủ ngon trên giường vào buổi tối, nhưng vì lý do nào đó, phụ nữ suy nghĩ rằng họ phải tổ chức lúc hoàng hôn để kết thúc khi không ai có thể đứng yên được nữa." – Edmund khẽ nói khi mỉm cười.
"Sẽ có gì vui khi tổ chức vào ban ngày, biết rằng đấng lang quân của mình rời đi để sẳn bắt hoặc làm cái gì khác mà chúng ta không thể tham gia mà không có nhiều phiền toái cho chúng em." – Serena nhìn họ nói một cách hiểu biết, Edmund nhún vai mỉm cười, anh khẽ uống cà phê khi thấy mặt cô không có vẻ gì là dễ chịu, khôn ngoan khi tin tưởng những người có mặt và im lặng mỉm cười. – "Hôm nay chúng ta dạo biển và có thể nói chuyện cùng mọi sinh vật, Edmund, anh..." – Edmund gật đầu thích thú và anh xoa đầu cô ấy.
"Anh tìm thấy khao khát trong bản thân mà mọi kinh nghiệm trong thế giới này chưa thể thỏa mãn, trừ lời giải thích rằng anh được sinh ra cho một thế giới khác." – Edmund nở nụ cười khi anh nói.
"Lucy ngủ ở phòng riêng trong khi em và anh ở chung, bởi vì đó là với tư cách một vị vua tối thiểu phải làm và cũng là điều tốt nhất với tư cách là người thân." – Serena bật cười khi cô ấy nói một điều xa xăm và kỳ lạ. – "Chuyện gì vậy Edmund?" "Anh không biết về Gavan và Lucy, chúng ta phải thế nào nữa." – Edmund thở dài buồn vì Narnia thay đổi trong thế giới lần nữa, nói lời tạm biệt không có nghĩa là chia tay mãi mãi, càng không thiết nghĩ là không có lần sau khi tạm biệt Narnia và cô, mặc dù đây là thời đại hoàng kim 2 nhưng không phải thời đại hoàng kim lần đầu của họ, tất cả có nhiều thứ thay đổi vì các ngôi sao yên tĩnh sẽ không đến thăm Lumea thường xuyên hay hát những bài hát ở cung điện nữa, gia đình Gavan cũng là những người cuối cùng rời khỏi Lumea về bầu trời của mình.
"Có vì sao nào có sức mạnh thời tiết không, Serena?" – Edmund giọng dịu dàng hỏi cô và cô bật cười gật đầu.
"Rất ít người có sức mạnh đó, nếu có." – Serena bật cười, Edmund tôn trọng quan tâm và chăm sóc cho cô, ngoài những phép thuật đó là điều đặc biệt tốt. – "Edmund, nhiều người nếm trải cay đắng và đau đớn để hiểu được một tình yêu đích thực và sự hi sinh thật sự, đó là lựa chọn để lãnh đạo và hướng dẫn những mong muốn ích kỷ, ngay cả nỗi đau đớn thống khổ khi Peter ở bên các anh để bảo vệ em mình trở về bình yên." – Serena biết khi tự do cuối cùng được tha thứ bởi chính bản thân anh ấy và bởi có thể chia sẻ cùng những người yêu thương anh, anh lần nữa sẽ luôn có niềm tin và hy vọng trở thành một vì sao thật sự của anh sáng, không mất nhiều gánh nặng đau khổ để chữa lành cho chính bản thân anh ấy, chỉ là bây giờ.. một nửa thời gian trong thế giới của riêng anh ấy và một nửa thời gian cho chính mình cùng người yêu thương, chỉ cần yêu thương chăm sóc cho tinh thần bản thân mình.
"Lucy cũng đã nói vậy: Trái tim là một gánh nặng; để yêu thương và mất mát một lần, ta sẽ học cách yêu thương một lần nữa, khi nhớ lại những người đã mất trong cuộc sống của chính chúng ta, chúng ta sẽ nhớ đã từng yêu quý họ như thế nào; mất một ai đó không phải là mất mạng, mà là để cho chúng ta sẽ có một tình yêu thương tốt đẹp lần nữa cho những người xứng đáng đi qua cuộc đời chúng ta."  - Edmund phát biểu, anh mỉm cười ôm lấy Serena, và cuối cùng anh nói –"Serena của anh, luôn một nơi luôn dành cho chúng ta." – Serena mỉm cười lắng nghe anh ấy và cô biết khi những ngôi sao được gọi bằng tên và người ta có thể nói về nó đơn giản/ trông giỏi hơn thì là bởi vì tình yêu đã có ý nghĩa với người đó hơn trước đây và cũng bởi giả vờ nói chuyện với người ta yêu thương dễ hơn nhiều như Neanacunatilano cùng đọc và nghiên cứu hay giành thời gian cho các vì sao hơn để lắng nghe họ hát những bài ca của sự phát triển thế giới, phép thuật sao luôn có để dẫn dắt ngay cả trong thế giới thực, sau cùng điều không thể chịu đựng được là nhìn người yêu của mình từ từ già đi để đi từ thế giới này đến thời gian khác mà không thể chịu đựng đau khổ đó.

Cont - Đoản văn Edmund và Serene  (Star Cycle) - Nguyên truyện PDF về họ gồm 1 quyển 1600 trang

(Narnia Fanfiction _ The Star Cycle_ fanfiction)
Edit và bổ sung

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#diary