Chap 23: Kế hoạch của bọn họ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoseok và Han Byul đứng xem xét kĩ lưỡng lại mọi thứ trước mặt . Hoseok chỉ tay về màn hình lớn sau lưng bàn DJ với dàn máy móc tân tiến, nói với người đàn ông đứng bên cạnh:

- Tí nữa chú hãy nói với bọn họ tăng độ sáng của màn hình lên một chút.

Người đàn ông gật đầu, lễ phép:

- Vâng, thưa cậu.

- À còn nữa, đèn bên hướng này, cả bên này nữa, tăng độ sáng lên.

Vừa nói, tay Hoseok vừa chỉ trỏ.

- Vâng , tôi hiểu rồi

Người đàn ông liền quay đi giải quyết công việc của mình.

Han Byul nhấc điện thoại lên:

- Junghwa , ở đó sao rồi?

- "Đã xong hết rồi , mình và Eun Hye sẽ mang đến đó"

Han Byul thở phào :

- Cứ tưởng sẽ trễ mất, Jimin và Jungkook không sao đúng chứ?

- "Eun Hye bảo Jimin không bị thương, Jungkook cũng chỉ bị choáng, bọn họ không sao rồi"

- Ừ vậy thì tốt, các cậu mau đến đây đi nhé!

- "Biết rồi , tớ tắt máy đây"

Junghwa tắt máy, bỏ điện thoại vào ví, xoay sang nói với Eun Hye :

- Tại sao ngay từ đầu cậu không gọi đầu bếp để bọn họ chuẩn bị cả nguyên vật liệu? Nhất thiết phải đi đến siêu thị mà mua hay sao?

Eun Hye cau mày, giọng châm biếm :

- Cậu là cái đồ nhạt nhẽo, làm cái gì cũng phải có chút lòng thành chứ? Chỉ thuê đầu bếp nấu là được, tớ tự đi mua nguyên liệu cũng thấy có ý nghĩa hơn.

Junghwa nhếch môi, thái độ lộ hết tám chín phần chỉ trích pha lẫn giễu cợt :

- Và giờ thì Jungkook ở trong phòng cấp cứu, thật là ý nghĩa vô cùng.

Eun Hye đang đếm số thức ăn trên bàn, nghe Junghwa nói, liền chậm rãi quay sang nhìn cô bằng ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống :

- Cậu đang đổ lỗi cho mình đó hả? Han Junghwa?

Junghwa cảm nhận được sự lạnh lẽo chạy dọc theo sóng lưng của mình, nuốt nước bọt, giọng đầy bi thương :

- Mình xin lỗi .

- Món cuối cùng trong danh sách đây cô Eun Hye!

Lời nói của người phục vụ thốt lên sau khi đặt phần thức ăn xuống bàn khiến cuộc đối thoại của Eun Hye và Junghwa kết thúc.

Eun Hye thanh toán tiền rồi nhanh chóng đưa địa chỉ cho những người nhân viên của nhà hàng giao đến.

Eun Hye và Junghwa quay về địa điểm cùng với Hoseok và Han Byul là đã 6 giờ. 15 phút sau, nhân viên của nhà hàng đã giao thức ăn đến và nhanh chóng trang trí lên chiếc bàn trắng nối dài.

Xong xuôi .

Eun Hye, Han Byul và Junghwa đi đến một phòng trên tầng của ngôi nhà này, như một căn phòng ngủ đầy đủ tiện nghi, bọn họ đến đây để thay trang phục.

Hoseok đứng đợi ở tầng dưới, lúc này Jimin và Jungkook cũng đến.
Ba người cũng đi đến một phòng tương tự khác để thay quần áo.

Jimin mặc một chiếc áo thun, bên ngoài khoác áo ấm bóng rổ màu đỏ pha lẫn vài con số và dòng chữ màu trắng, trong thật năng động .

Jungkook mặc trên người chiếc áo thun đơn giản, khoác thêm chiếc áo khoác jeans màu xanh đậm, tay áo săn lên một nửa, nhìn vô cùng tùy ý và thoải mái.

Hoseok mặc áo bông hoa theo hướng hawaii, quần rách gối, nhìn như một tay dân chơi đào hoa thứ thiệt.

Ba người quay lại khu vực tổ chức tiệc, Hoseok ngó nghiêng :

- Mấy giờ rồi nhỉ?

Jungkook lia mắt xuống chiếc đồng hồ ánh vàng trên tay :

- 7 giờ 30, 30 phút nữa buổi tiệc bắt đầu.

Từ cầu thang, bóng dáng của ba người con gái quen thuộc dần xuất hiện.

Junghwa diện lên mình chiếc váy ống màu hồng, nỗi bật làn da trắng muốt.

Eun Hye mặc áo sơmi đen trễ vai, lộ ra đôi vai nhõ nhắn, cùng với chiếc váy jeans ôm sát màu xanh nhạt, vừa năng động vừa gợi cảm.

Còn Han Byul, cô nàng mê mẫn với màu đỏ đã chọn cho mình chiếc váy đỏ ôm sát cơ thể, lưng áo xẽ khá sâu, chiếc lưng mãnh khãnh cuốn hút người nhìn.

Ba chàng trai như lạc vào rừng hoa trong truyền thuyết, dù đã nhìn ba người bọn họ xinh đẹp hàng nghìn lần , nhưng vẫn không thể tránh khỏi shock mỗi khi đối diện, chỉ có thể dùng câu "càng ngày càng như tiên giáng trần" mới có thể diển tả.

Han Buyl không màng tới ánh mắt của ba chú em kia, sau khoảng thời gian gấp gút chuẩn bị thì bây giờ mới có chút rãnh rỗi đảo mắt một vòng nội thất và trang trí của quán bar này, cảm thán :

- Thì ra Junghwa có dòng máu ăn chơi là từ mẹ cậu ấy. Dì Han thật sự là đại gia, mua cả một quán bar chỉ để con gái cưng tung hoành, thật đáng ghen tỵ mà.

Nói dứt câu liền nhìn Junghwa với ánh mắt ngưỡng mộ.

Junghwa được nước lấn tới, hất tóc :

- Cậu nên nhớ, tớ là con gái cưng của chủ tịch tập đoàn trang sức đứng thứ ba Đại Hàn Dân Quốc, không đùa được đâu.

Nói xong liền cười ha hả, nhưng đáp lại cô là sự im lặng cùng với không khí như có mùi thuốc nổ.

Khẽ nhìn phản ứng của mọi người, ánh mắt của ai cũng mang vẻ miệt thị, cô như đứt dây thần kinh, tự cúi mặt im lặng .
Bây giờ khi thấy sự "hối lỗi" của Junghwa bọn họ mới bật cười.

Taehuyng đang ngủ, bổng nghe tiếng chuông từ điện thoại, quơ quào cả buổi, chiếc điện thoại cuối cùng cũng chịu nằm vào tay anh, giọng còn mang vẻ ngáy ngủ :
- Ừm? Ai đó?

- "Cứu em với Taehuyng"

Anh vội mở mắt ra, nhìn tên người gọi là Junghwa, có chút hốt hoảng mà ngồi bật dậy:

- Em có chuyện gì sao?

- "Mang tiền đến giúp em với, em bị cướp hết tiền rồi huhu"

Taehuyng cau mày :

- Em đang ở đâu?...Ừm , anh tới ngay, ở yên đó.

Anh đi đến địa điểm Junghwa nói, trước mắt anh là một quán bar tối tâm, anh thở hắt ra một cái, vô cùng chán chường bước vào.

Chưa kịp vào cổng, liền có hai người đàn ông to lớn mặc complet đen dùng tay ngăn lại :

- Xuất trình thẻ thành viên!

Anh phì cười với gương mặt vô cùng mất kiên nhẫn :

- Các người...vừa vào Seoul sống sao?

Hai người bọn họ nhìn nhau rồi nhìn Taehuyng với ánh mắt khó hiểu.
Phải rồi, nói một chút, Taehuyng là tay dân chơi khét tiếng của Seoul cùng với Jimin, Hoseok. Chưa quán bar hay khu tập trung giới trẻ nào ở Seoul à không...Busan cũng vậy, chưa nơi nào dám làm khó dễ. Đột nhiên bộ đàm của hai tên to lớn đó hoạt động, chắc là quản lý ra lệnh, liền trả lời :

- Vâng, chúng tôi hiểu rồi.

Bọn họ liền rút cánh tay cản đường Taehuyng, cúi đầu 90° :

- Kim thiếu gia, xin thứ lỗi, mời vào trong.

Taehuyng lắc đầu ngao ngán rồi nhanh chóng bước vào trong.

Anh đẩy cửa bước vào, thay vì tiếng nhạc xập xình, đèn màu chóp nhoáng, các thanh niên trẻ tuổi lắc lư, nhúng nhảy, thác loạn thì đập vào mắt anh là cảnh tượng im ắng, tối đen, không thấy bóng người nào. Anh loay hoay nhớ lại địa chỉ, đúng là ở đây mà? Sao lại...

Đột nhiên, màn hình lớn sau bàn DJ phát sáng, dòng chữ "Happy Birthday Kim Taehuyng" rõ mồn một, Taehuyng nheo mắt, chưa tiêu hóa hết tình huống thì từ đằng sau lưng :

Happy Birthday to you
Happy Birthday to you ...

Anh quay đầu nhìn lại, là Eun Hye cầm chiếc bánh kem vừa hát vừa cùng một tốp người đi đến bên cạnh Taehuyng.
Pháo giấy nổ tung tóe, các chàng trai cô gái vỗ tay tán dương ngày sinh nhật cùng với sự xinh đẹp của từng người.
Taehuyng phì cười, giờ mới tiêu hóa hết câu chuyện .
Thì ra là bọn họ âm mưu tổ chức sinh nhật bất ngờ cho mình.

Anh đưa miệng thổi tắt nến, bây giờ quả thực tâm trạng cực kì tốt nha. Ban đầu còn tưởng bọn họ không ai nhớ chứ...

Tốp người vỗ tay sau khi ngọn nến cuối cùng được thổi tắt, như được canh chuẩn từng giây, tiếng nhạc liền nổi lên, đám người liền nhúng nhảy, đột nhiên :

- Khoan!

Taehuyng giơ tay lên hét lớn, tiếng nhạc cũng đành phải tắt đi, anh kéo tay Junghwa từ sau lưng Eun Hye đến bên cạnh mình, Junghwa theo bản năng liền có chút hoảng hốt, bình thản đến giết người :
- Han Junghwa anh nói cho em biết, chuyện em hù dọa anh , nếu còn lần sau, thì đừng có trách!

Jungwa lạnh hết sóng lưng, lâu rồi không thấy Taehuyng nổi giận, liền cúi đầu :

- Vì anh thôi mà...sau này em sẽ không như vậy nữa...

Nghe xong câu nói của Junghwa, khuôn mặt nghiêm nghị của Taehuyng liền biến mất mà thay vào đó là nụ cười hình chữ nhật quen thuộc.

Mọi người xung quanh cũng phát lên cười. Tiếng nhạc một lần nữa nổi lên, những tốp nam nữ ăn mặc hợp thời bắt đầu lắc lư, hòa mình vào loại âm nhạc có phần đinh tai nhứ óc, nhưng không thể dấu được vẻ cuồng quay của tuổi trẻ.

Taehuyng bị một nhóm nữ sinh cấp 3 lại chúc mừng sinh nhật, anh vẫn luôn như vậy, vô cùng thân thiện nói cảm ơn, có chút tò mò:
- Sao các em biết mà đến đây?

Một cô gái xinh xắn với đôi môi đỏ mận, chiếc váy vừa ngắn vừa hở, giọng có tám phần ẻo lã :
- Làm sao có thể không biết chứ ạ? Cựu Nam Thần bây giờ vẫn được săn đón và nắm bắt thông tin đó Taehuyng oppa~

Hoseok đứng gần đó, nghe thấy câu chuyện liền kéo Jimin chen vào, vui vẻ :

- Bọn anh ra trường 2 năm rồi mà vẫn còn được biết đến sao?

- Đương nhiên rồi

Bọn con gái liền hào hứng.

Lúc này Jungkook vô tình đi ngang, liền bị Taehuyng kéo đến đây cho đủ mặt đồng bọn.
Jungkook vẫn giữ nét lạnh lùng sẵn có. Bọn con gái thấy có nhân vật mỹ nam liền sáng cả mắt . Một cô gái tóc nâu uốn xoăn đi từ phía bàn ăn đến, nhìn thấy Jungkook có chút vui mừng:

- Là Jungkook đây mà, nhân viên ở cafe Mỹ Nam, đúng chứ?

Jungkook khẽ cong môi lên, nở một nụ cười nhẹ thay cho lời chào.

Các cô gái còn lại trầm trồ khen vẻ đẹp của bốn chàng mỹ nam này. Thật là đẹp hơn hoa mà...

Trong số đó liền đưa chiếc điện thoại đang cầm trên tay, tỏ vẻ e dè :

- Các anh...có thể nào cho em xin số để tiện kết bạn không?

4 chiếc điện thoại của 4 cô gái nóng bỏng lần lượt đưa ra, Hoseok cười giã lã, định mở miệng nói thứ gì đó liền có một giọng nói mang đầy mùi vũ khí, khiến người nghe không tránh khỏi thứ cảm giác bị mất an toàn :
- Tất nhiên được!

Người con gái mặc chiếc váy đỏ ôm sát lộ ra đường cong mĩ miều từ phía sau lưng Hoseok, bước chen vào. Hoseok mặt có chút hãi hùng :

- Han...Han Byul à.

Han Byul không đếm xĩa tới Hoseok, giật một chiếc điện thoại trong tổng số bốn cái đang được đưa ra, nhanh nhẹn bấm một dãy số rồi trả lại cho cô gái đó, khẽ nở một nụ cười tà gian :

- Đây! Rất mong có cơ hội làm bạn .

Junghwa tay cầm ly rượu vang, không biết từ đâu mà kéo Eun Hye đến, Junghwa chộp lấy một chiếc điện thoại khác, vẫn là hành động bấm một dãy số :

- Số Taehuyng oppa của các cậu đây.

Hai cô gái sau khi nhận lại điện thoại liền có chút cảm giác bất an. Lúc này, hai cô gái còn lại chưa kịp hiểu được chuyện gì đang xảy ra nhưng hai chiếc điện thoại của họ vẫn giữ nguyên tư thế "xin số", Eun Hye ngước nhìn, cười trêu chọc :

- Hai cậu muốn lấy số của ai?

Hai người đó liền mang vẻ rối rấm mà vội trả lời :

- Tất nhiên là Jimin và Jungkook.

Sự tò mò trong đáy mắt Eun Hye liền biến mất mà thay vào đó là những tia máu đỏ, nụ cười bình thản trên môi cô cũng tắt lịm, cười lạnh một cái, hai người con gái kia thấy động thái của Eun Hye liền cảm nhận rõ ràng câu nói 'gần đất xa trời' :

- Hừ... Jimin, Jungkook, hai anh nghe gì chưa? Mau đưa số.

Lúc này Eun Hye đang đứng giữa Jungkook và Jimin, hai anh chàng liền có chút lạnh xương, Jimin quay mặt đi hướng khác, tay nắm chặt tay Eun Hye giã ngơ như không có chuyện gì .
Jungkook ghé sang nói khẽ vào tai Eun Hye :

- Anh thật sự không quen biết họ, thật!

Eun Hye cong khóe miệng lên, nhìn Junghwa và Han Byul như rằng cả ba đang đối thoại bằng ánh mắt. Sau đó cả ba một lượt xoay sang nhìn những cô nàng kia bằng ánh mắt hình viên đạn, sự nóng bỏng trên khuôn mặt từng người dần bị đánh lùi bởi sự sợ hãi, biết thân biết phận, liền rút đi nơi khác.

Taehuyng, Hoseok, Jungkook, Jimin sau khi thấy hình dáng của những cô gái kia dần khuất dạng, như có thần dao cách cảm, cả bốn liền chọt dạ.

Mặc dù bọn họ rõ ràng không có ý gì với những con người vừa rời đi kia, nhưng vẫn an nhiên nghĩ rằng nên trốn khỏi nơi nguy hiểm này thì hơn.
Trong bảy mươi hai kế, thì "tẩu" chính là thượng sách.

Hoseok liền hắng giọng, giã vờ vô tội :

- Đi đến bàn ăn gì đi, tớ thấy đói quá.

Jimin nhìn Hoseok bước đi, cũng nhanh chân cất bước theo.
Taehuyng xoay sang nói với Junghwa, mặt cô nàng không hề có chút cảm xúc, khiến Taehuyng vô thức nuốt nước bọt, lấp bấp :

- Anh...anh đi vệ sinh, tí sẽ quay lại.

Nói rồi liền quay lưng, nhưng anh cảm nhận được cổ áo mình đang bị ai đó giữ lại, từ từ quay đầu nhìn, mặt Junghwa vẫn vậy, bình thản:

- Đó là hướng lên sân khấu! Anh định làm bậy ở đó luôn sao?

Taehuyng ngơ ngác nhìn lại hướng đi của mình, phát lên giọng cười haha, hút gió chỉ trỏ, tay chân luốn cuốn :

- Anh đùa đó, hướng phòng vệ sinh bên này mà...anh đi đây.

Chỉ còn lại Jungkook, Eun Hye nhìn sang anh, anh liền có chút hoang mang, ho khan hai tiếng :

- Ờm...anh hơi mệt, lên phòng ở tầng trên nghĩ ngơi một chút, đúng rồi, anh đi đây, tạm biệt.

Cứ thế nhanh chóng sãi từng bước chân rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro