Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12

"Anan xảy ra chuyện rồi."

Khi Faye nhận được cuộc điện thoại, cả người bị đóng băng, vội vã theo mẹ đến hiện trường.

Đó là ban công tầng cao nhất của biệt thự nhà Anan. Gió rít qua, thổi tung mái tóc Anan. Khi Faye đến nơi, cô thấy Anan đứng đơn độc ở mép ban công, chao đảo, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể ngã xuống.

Mẹ của Faye lo lắng nói với cô: "Con mau khuyên nó đi!"

Faye ngẩng đầu, nhìn Anan trên ban công, nhẹ giọng nói: "Nhảy từ tầng bốn xuống cũng không chết được đâu." Dù nói vậy, nhưng trong ánh mắt cô vẫn thoáng qua một chút lo lắng khó nhận thấy.

Mẹ Faye tức giận đến mức dậm chân, lớn tiếng quát: "Lúc này rồi mà con còn nói mấy lời vô trách nhiệm như vậy!"

Faye hít sâu một hơi, chậm rãi bước về phía bãi cỏ dưới ban công của Anan. Cô ngẩng đầu nhìn Anan, cố giữ giọng bình tĩnh: "Anan, xuống đi, đừng làm loạn nữa."

Khuôn mặt Anan đầy nước mắt, cô gào thét trong tuyệt vọng: "Rốt cuộc em có gì không tốt? Em thua kém cô ấy ở điểm nào?" Giọng cô mang theo nỗi tuyệt vọng và đau khổ vô hạn, như muốn trút hết mọi tủi hờn trong lòng ra ngoài.

Faye nhìn Anan, trong mắt là bất lực và giằng xé: "Em rất tốt, Anan. Nhưng tình cảm chị dành cho em chỉ là tình thân, em hiểu không?"

Anan trợn tròn mắt: "Vậy nên cho dù em có tốt thế nào, chị vẫn sẽ chọn cô ấy đúng không?"

Faye mở miệng, nhưng cuối cùng không nói gì, chỉ im lặng. Sự im lặng của cô, trong mắt Anan, không nghi ngờ gì chính là ngầm thừa nhận, là một loại tổn thương tàn nhẫn nhất.

"Được, vậy em sẽ nhảy xuống. Dù không chết thì cũng sẽ thành tàn phế, chị cứ mang theo nỗi ân hận mà sống với cô ấy đi!" Anan tuyệt vọng hét lên, người ngả về phía trước.

"Em xuống trước đi, chúng ta sẽ nói chuyện rõ ràng." Tim Faye thắt lại, cô vô thức đưa tay ra, muốn nắm lấy gì đó, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn Anan hành động nguy hiểm.

Mẹ của Faye vội vàng lên tiếng: "Anan, đừng kích động, chúng ta nhất định sẽ để nó cưới con. Nhà chúng ta đã xác định tương lai Faye chỉ có thể lấy con thôi."

Động tác Anan khựng lại một chút, trong ánh mắt thoáng qua một tia hy vọng nhưng xen lẫn sự nghi ngờ: "Con muốn nghe chính miệng Faye nói."

Mẹ của Faye bóp chặt cánh tay con gái, ánh mắt đầy vẻ van nài và lo lắng.

Faye nhìn mẹ rồi lại nhìn Anan đang chao đảo trên ban công, trong lòng ngập tràn mâu thuẫn và đau khổ. Cô miễn cưỡng lên tiếng, giọng nói có chút run rẩy: "Chúng ta sẽ kết hôn, em xuống đi được không?"

Nghe Faye nói, Anan nở một nụ cười buồn bã: "Faye, chị thực sự muốn cưới em sao? Không phải vì thương hại, không phải vì bị ép buộc, mà là thật lòng muốn cùng em sống trọn đời?" (ờ má🤷‍♀️)

Faye im lặng hồi lâu, mới chậm rãi nói: "Anan, xuống đi, chị sẽ cưới em."

Thấy Faye do dự, Anan lắc đầu, nước mắt lại trào ra: "Em mệt rồi, Faye." Anan nhảy xuống, ngay trong khoảnh khắc nguy hiểm, những nhân viên bảo vệ đang trực gần đó nhanh chóng lao tới.

"Anan!" Faye hét lên, bất chấp tất cả lao về phía Anan.

Bảo vệ và Faye cùng nhau đỡ lấy Anan. Nhưng do lực va chạm quá mạnh, Anan vẫn bị thương, đặc biệt là cổ chân đau dữ dội.

Mẹ của Faye và cha mẹ của Anan vội vã chạy tới. Thấy Anan không nguy hiểm đến tính mạng, họ thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi thấy Anan đau đớn, lại lo lắng không yên.

"Mau gọi bác sĩ!" Mẹ Anan hốt hoảng hét lên.

Anan nằm trên đất, nước mắt không ngừng rơi, miệng thì thầm: "Tại sao lại cứu tôi."

Faye nhìn cổ chân bị thương của Anan, lòng đầy áy náy và tự trách.

Bác sĩ nhanh chóng đến nơi, sau khi kiểm tra sơ bộ, xác định rằng Anan chỉ bị trật mắt cá chân, cần phải nghỉ ngơi một thời gian.

Faye đưa Anan về phòng, nhưng Anan quay đầu đi chỗ khác, không muốn nhìn cô.

"Anan, xin lỗi, là chị không đúng. Sau khi chúng ta kết hôn, chị sẽ đối xử tốt với em." Faye thấp giọng nói.

Lúc này Anan mới quay đầu lại, nước mắt chực trào: "Thật sao?"

Faye gật đầu, Anan ngồi dậy ôm chặt lấy Faye. Dù thủ đoạn không cao, nhưng kết quả là điều quan trọng nhất.

Gió dường như mạnh hơn, thổi lung làm cửa sổ kêu răng rắc. Ánh mắt Faye trở nên trống rỗng, như thể linh hồn cô đã bị đánh cắp mất.

Sau khi cơ thể hồi phục, Anan xuất hiện như một kẻ chiến thắng, luôn trang điểm kỹ càng và kiêu ngạo đến công ty của Faye. Mỗi khi tan làm, cô sẽ đến chỗ làm việc của Faye, rồi thân mật khoác tay Faye trước ánh mắt của mọi người, đặc biệt là khi Yoko có mặt, Anan lại càng tỏ ra phô trương hơn.

Yoko nhìn thấy tất cả, nàng biết chắc rằng Anan đã dùng thủ đoạn nào đó khiến thái độ của Faye thay đổi đột ngột, còn Faye không giải thích nhiều, chỉ gửi một tin nhắn nói có lỗi với mình.

Không thể chịu đựng việc phải chứng kiến cảnh đó mỗi ngày, cuối cùng Yoko quyết định xin nghỉ dài hạn.

Trong khi đó, Anan nôn nóng chuẩn bị cho lễ đính hôn, cô tràn đầy niềm vui khi nghĩ đến việc sẽ cùng Faye bước vào giai đoạn mới của cuộc đời. Cha mẹ của Faye cũng liên tục gây áp lực, lấy lý do trách nhiệm gia đình để buộc Faye phải chịu trách nhiệm với Anan.

Dưới áp lực nặng nề này, Faye trăn trở suốt nhiều ngày. Cô chìm trong sự tự trách, cảm thấy mọi rắc rối và đau khổ đều do mình gây ra.

Ngày trước, cô đã mạnh miệng hứa hẹn sẽ cưới Anan làm vợ. Nhưng sau đó, cô lại không thể kiểm soát được tình cảm của mình và đã yêu Yoko, đẩy bản thân vào tình cảnh rối rắm và khó xử này.

Sau nhiều ngày đau khổ vật lộn với cảm xúc, cuối cùng Faye quyết định chấm dứt tình cảm với Yoko. Cô cảm thấy mình không thể tiếp tục do dự, gây tổn thương cho nhiều người hơn nữa.

Vậy nên, cô lấy hết can đảm gửi cho Yoko một tin nhắn, báo rằng cô sẽ đính hôn với Anan.

Sau khi gửi tin nhắn, Faye căng thẳng nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, vừa mong chờ vừa lo sợ phản hồi của Yoko. Nhưng thời gian từng giây từng phút trôi qua, Yoko vẫn không trả lời.

___

"Nhìn lại ngày đó, tiệc cưới huyên náo vang vọng bên tai tôi là khúc dạo đầu hay phần kết?"

___________


Tưởng Anan sao chứ chơi vậy chơi 1 mình đi má, ai gảnh đâu chơi chung 🙏

Để nay tui up thêm cái fic ngắn đọc cho đỡ bực mình 🤷‍♀️ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro