Khoảng cách 1 điểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô - Yoko
Chị - Faye

Họ gặp nhau lần đầu vào một ngày mùa thu, khi những chiếc lá vàng rơi nhẹ trên con đường đầy nắng. Ban đầu, Yoko nghĩ rằng đó chỉ là một cuộc gặp gỡ thoáng qua như bao lần khác. Nhưng từ giây phút ánh mắt cô chạm vào Faye, cô cảm nhận được một điều gì đó rất khác. Faye không giống bất kỳ ai mà Yoko từng gặp. Chị ấy có một vẻ đẹp dịu dàng và sâu lắng, với ánh mắt sáng và nụ cười khiến trái tim Yoko rung động.

Họ nhanh chóng trở thành bạn bè, không phải vì hoàn cảnh, mà vì một sự đồng điệu nào đó, một mối liên kết vô hình khiến cả hai cảm thấy thoải mái khi ở bên nhau. Đôi khi, Yoko tự hỏi điều gì đã kéo họ lại gần nhau đến vậy. Không phải vì chung sở thích, cũng không phải vì cùng chia sẻ những câu chuyện tuổi thơ. Có lẽ, đó là sự tương phản giữa họ – như mặt trăng và mặt trời, Faye rạng ngời trong khi Yoko lặng lẽ đứng sau, bị cuốn hút bởi ánh sáng mà Faye phát ra.

Faye học giỏi, thông minh và có một tầm nhìn rõ ràng về tương lai. Chị ấy luôn nói về những ước mơ lớn lao, về những điều mà chị muốn đạt được. Yoko ngưỡng mộ sự quyết tâm và đam mê của Faye. Cô yêu từng khoảnh khắc mà Faye chia sẻ về những khát vọng của mình, đôi mắt sáng rực lên khi kể về ngôi trường đại học mà chị ấy muốn thi vào, hay về công việc mà chị ấy muốn làm sau này.

Còn Yoko, cô lặng lẽ theo sau, không phải vì cô không đủ khả năng, mà bởi trái tim cô đã bị sự tỏa sáng của Faye che khuất. Yoko không tìm kiếm sự nổi bật, cũng không có những tham vọng lớn lao như Faye. Cô chỉ cần ở gần Faye, lắng nghe Faye nói, và ngắm nhìn người con gái mà cô đã yêu thương từ những điều nhỏ nhặt nhất. Từng cử chỉ, từng ánh mắt, từng câu nói của Faye đều in sâu vào tâm trí Yoko.

Yoko yêu Faye, nhưng đó là một tình yêu lặng lẽ, âm thầm, không dám thổ lộ. Cô yêu từ những điều nhỏ bé nhất – cách Faye cẩn thận ghi chú trong sổ tay, cách cô nhẹ nhàng đưa tay vén tóc sau tai mỗi khi suy nghĩ sâu sắc, hay nụ cười rạng rỡ khi Faye hoàn thành một bài tập khó. Yoko yêu cả những ước mơ lớn lao mà Faye luôn kể về, dù cô biết rằng những giấc mơ đó có thể sẽ đưa Faye rời xa cô mãi mãi.

Nhưng dù biết rằng ánh sáng của Faye có thể khiến cô mờ nhạt, Yoko vẫn không thể ngừng yêu. Cô yêu Faye với tất cả trái tim, yêu những giấc mơ mà Faye theo đuổi, dù biết rằng những giấc mơ đó có thể sẽ kéo Faye đi xa khỏi cô. Yoko sẵn sàng bước theo sau, sẵn sàng chấp nhận vị trí lặng lẽ đó, chỉ cần được ở gần Faye thêm một chút.

Cuối năm học, khi cơn gió lạnh cuối đông lùa vào từng khe cửa, Faye ngồi cạnh Yoko dưới ánh hoàng hôn đang dần tắt. Giọng nói của Faye vang lên, nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm: "Yoko à, chị muốn thi vào một trường đại học danh tiếng. Đó là ước mơ của chị , chị muốn được phát triển thật xa."

Yoko ngước nhìn Faye, ánh mắt sáng rực của người con gái trước mặt khiến trái tim cô chùng xuống. Niềm vui và nỗi sợ đan xen trong cô như những sợi chỉ không thể gỡ rối. Yoko mừng cho Faye, vì cô biết chị luôn khao khát một tương lai rộng lớn, nơi mà những cánh cửa cơ hội sẽ mở ra chào đón. Nhưng nỗi lo lắng cũng dâng lên từng đợt, vì cô sợ rằng, với mỗi bước chân Faye tiến xa, cô sẽ bị bỏ lại phía sau.

Yoko cắn nhẹ môi, lặng lẽ gật đầu. Trong khoảnh khắc đó, cô đưa ra quyết định sẽ nộp vào trường chị lựa chọn, cùng chị bước tiếp trên con đường ấy. Dù có phải vượt qua bao nhiêu khó khăn, dù phải đối mặt với những thách thức mà cô chưa từng tưởng tượng đến, Yoko vẫn sẵn sàng. Chỉ cần được ở gần Faye, mọi thứ đều đáng giá.

Những tháng ngày ôn thi bắt đầu trôi qua trong sự lo lắng và hồi hộp. Mỗi ngày đều là cuộc chiến với chính mình. Chị chăm chỉ, say mê học tập, từng cuốn sách, từng công thức đều như có sức hút riêng với cô. Còn Yoko, cô không có niềm đam mê đó. Những trang sách đối với cô chẳng khác nào những con chữ vô hồn, nhưng Yoko không cho phép mình bỏ cuộc.

Cô ngồi lặng lẽ trước bàn học, ánh đèn vàng mờ ảo chiếu lên gương mặt kiên định. Mỗi đêm, khi ánh đèn trong phòng học của Faye vẫn sáng rực như một ngọn hải đăng dẫn lối, Yoko cũng nhấn chìm mình trong đống sách vở, cắn răng ghi nhớ từng công thức, từng bài học mà có lẽ cô chẳng bao giờ yêu thích. Tay cô mệt mỏi, đôi mắt cay xè vì những giờ phút căng thẳng, nhưng trái tim cô lại kiên cường hơn bao giờ hết.

Bên ngoài, gió vẫn thổi lạnh lùng, nhưng bên trong Yoko, ngọn lửa của sự quyết tâm vẫn cháy bỏng. Lòng cô luôn giữ vững một niềm tin, chỉ cần cố gắng, cô sẽ được ở gần chị thêm một chút nữa. Cô không cần vị trí đứng đầu, không cần những lời khen ngợi, cô chỉ cần cùng Faye bước vào cánh cổng đại học. Bởi vì, chỉ khi được ở gần Faye, Yoko mới cảm thấy mình thật sự sống.

Những đêm muộn, khi tất cả mọi người đã chìm vào giấc ngủ, Yoko vẫn ngồi lại, tự hỏi liệu nỗ lực của mình có đủ không. Đôi lúc cô mơ hồ nhận ra, giữa cô và chị có một khoảng cách không chỉ về học vấn, mà còn về ước mơ và khát vọng. Faye luôn nhìn về phía trước, về một bầu trời rộng mở, còn cô chỉ khao khát được ở lại bên cạnh Faye. Nhưng bất kể khoảng cách ấy lớn đến đâu, Yoko vẫn cố gắng lấp đầy nó bằng sự nỗ lực, dù biết rằng con đường này có thể sẽ không dễ dàng gì.

_____________

Ngày thi đại học đến, Yoko bước vào phòng thi với trái tim đập mạnh trong lồng ngực như muốn nhảy ra ngoài. Không khí trong phòng căng thẳng, im lặng đến mức cô có thể nghe rõ từng nhịp tim đập, từng tiếng giấy sột soạt khi mọi người xung quanh bắt đầu làm bài. Mồ hôi lạnh túa ra trên trán, dù gió từ chiếc quạt trần đang quay đều trên cao. Tay cô run rẩy khi cầm bút, đầu óc trống rỗng trong khoảnh khắc đầu tiên, khi cô nhìn vào đề thi trước mặt.

Yoko cảm thấy nghẹt thở, như thể cả thế giới đang đè nặng trên đôi vai nhỏ bé của cô. Tâm trí cô rối bời với hàng ngàn suy nghĩ, những câu hỏi, những lo lắng. Nhưng rồi, hình ảnh của chị hiện lên trong đầu cô – Faye với nụ cười rạng rỡ và đôi mắt đầy quyết tâm. Faye, người mà cô yêu thương nhất, người đã trở thành ánh sáng dẫn lối cho cuộc đời cô. Yoko hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại một chút để tập trung, rồi tự nhủ rằng cô phải làm được. Đây không chỉ là một kỳ thi, mà là cơ hội duy nhất để cô tiếp tục được ở bên cạnh Faye.

Mỗi khi cây bút chì chạm vào tờ giấy, Yoko lại tự nhắc mình rằng mọi nỗ lực của cô đều có ý nghĩa. Từng câu hỏi, từng con số trên trang giấy như đang thử thách lòng kiên nhẫn của cô, nhưng Yoko không cho phép mình buông xuôi. Bài thi trôi qua trong sự căng thẳng và lo lắng đến nghẹt thở. Khi tiếng chuông vang lên báo hiệu kết thúc, Yoko buông bút, cảm thấy đôi tay mình đã cạn kiệt sức lực. Cô rời khỏi phòng thi với đôi chân run rẩy, nhưng trái tim vẫn bám víu vào một hy vọng mong manh rằng mọi chuyện sẽ ổn.

Rồi đến ngày công bố kết quả, Yoko ngồi trước màn hình máy tính, ánh sáng từ màn hình như thiêu đốt đôi mắt mệt mỏi của cô. Bàn tay run rẩy di chuột, nhập từng con số vào trang web, lòng cô như muốn nổ tung với sự hồi hộp đang dâng trào.

638 điểm.

Con số hiện lên trên màn hình trước mắt cô. Trong khoảnh khắc đó, trái tim Yoko như ngừng đập. Một cảm giác lạnh lẽo, trống rỗng xâm chiếm lấy cô. 638... chỉ thiếu hai điểm. Hai điểm nhỏ bé nhưng lại mang theo sức nặng khủng khiếp của hàng nghìn giấc mơ và hy vọng vào ngôi trường Faye chọn. Nhưng Yoko vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, đôi môi cô mím chặt lại để ngăn không cho sự tuyệt vọng tràn ra.

"Chỉ cần điểm chuẩn không quá cao," cô tự nhủ với bản thân, dù trong lòng vẫn dâng lên một nỗi lo sợ không tên. Yoko ngồi đó, chờ đợi trong yên lặng, giữa không gian tĩnh mịch của căn phòng, nơi mà ngay cả tiếng đồng hồ tích tắc cũng khiến cô cảm thấy ngột ngạt.

Và rồi, điện thoại đổ chuông. Faye gọi đến, giọng nói của cô ấy vang lên trong tai Yoko, như một tia sáng giữa bóng tối. "Chị được 640 điểm. Còn em sao rồi, Yoko?" chị hỏi, giọng đầy háo hức và niềm vui sướng.

Yoko lặng đi trong một khoảnh khắc, như thể mọi âm thanh xung quanh đều bị hút vào khoảng không vô tận. Cô không muốn làm Faye thất vọng, nhưng sự thật vẫn đang cháy bỏng trong lòng cô. "Em... em được 638," cô đáp, cố gắng để giọng mình không run lên. Nhưng từng từ thốt ra lại nặng nề, như thể chúng đang kéo cô xuống đáy sâu của nỗi buồn không đáy.

Faye im lặng trong giây lát, nhưng rồi nhanh chóng tiếp lời với một nụ cười mà Yoko có thể cảm nhận qua điện thoại. "Không sao đâu, Yoko. Chỉ là hai điểm thôi mà, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau."

Nhưng sâu thẳm trong lòng, Yoko biết rằng một khoảng cách mong manh đã hình thành giữa họ. Đó không chỉ là hai điểm, mà là một bức tường vô hình đang dần dựng lên giữa cô và Faye. Một khoảng cách mà chỉ có Yoko mới có thể cảm nhận được – sự chia cắt của hai thành phố, sự khác biệt giữa những ước mơ, và sự mất mát của một tình yêu lặng thầm nhưng cháy bỏng.
_____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro