Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6

Ngày tháng trôi qua, Faye vẫn thường xuyên đến phòng Yoko vào giữa đêm, hoặc trong những bữa tiệc băng nhóm, cô lén lút kéo Yoko vào nhà vệ sinh để cùng nhau mây mưa. Dần dần, Yoko cũng chấp nhận hành vi của cô.

Ở gần nhau lâu ngày, Yoko phát hiện ra rằng Faye không hề lạnh lùng như vẻ bề ngoài. Trái lại, cô ấy là một người ấm áp và tốt bụng. Chỉ vì sinh ra trong một gia đình như vậy, cô không có sự lựa chọn. Nếu như Faye là một người bình thường, có lẽ Yoko sẽ thích chị, nàng nghĩ thế.

Hôm nay cũng như thường ngày, Faye nhận được lệnh đến một địa điểm bí mật để thực hiện giao dịch. Cô mặc áo khoác da đen, ánh mắt lạnh lẽo, vài tên tay chân thân tín đi theo phía sau.

Địa điểm giao dịch là một nhà kho bỏ hoang, không gian âm u và căng thẳng. Ngay khi Faye bước vào nhà kho, cô cảm thấy một luồng khí không lành.

"Đem hàng đến chưa?" - Đầu lĩnh bên kia hỏi bằng giọng lạnh lẽo.

Faye ra hiệu cho đàn em đưa hàng lên, đối phương bắt đầu kiểm tra hàng. Tuy nhiên, khi giao dịch sắp hoàn thành, bọn chúng đột ngột trở mặt, tiếng súng nổ vang.

Faye nhanh chóng nghiêng người né tránh, nhưng vẫn bị một viên đạn bắn trúng chân. Cô cắn răng chịu đựng cơn đau mãnh liệt, rút súng lục phản công.

Trong lúc hỗn loạn, thuộc hạ của Faye lần lượt bị thương và ngã xuống, cô rơi vào tình cảnh cô lập không ai giúp đỡ. Đối phương từng bước ép sát, Faye vừa đánh vừa lùi, trong lòng đầy tuyệt vọng.

Đúng lúc này, tại tổng bộ, Ban nhận được tin Faye bị tấn công.

"Để em đi cứu Faye." Yoko tự nguyện nói.

Ban mặt mày u ám, "Chẳng phải em không bao giờ muốn dính líu đến chuyện này sao? Lo lắng cho Faye à?"

Yoko cảm thấy tim mình thắt lại, cố gắng bình tĩnh từ từ đáp, "Tất nhiên là lo lắng, bây giờ chúng ta là người một nhà, đúng không? Nếu ngài chọn được ai bắn giỏi hơn em, thì cứ coi như em chưa nói gì."

"Tốt cho câu "người một nhà"" Ban nhìn chằm chằm vào mắt Yoko, cố tìm ra điểm sơ hở.

"Ngài không lo cho con gái mình sao?"

"Đương nhiên là lo. Nhưng ta lại lo rằng em có ý đồ không tốt hơn." Ban xoay chiếc nhẫn trên tay.

"Ngài yên tâm, em không thích cô ấy đâu." Yoko bóp chặt đùi mình, cố gắng giữ bình tĩnh, thực ra trong lòng nàng đã nóng như lửa.

"Tốt nhất là như vậy, đừng quên thỏa thuận của chúng ta."

Yoko cũng lười đôi co thêm, nàng chỉ muốn nhanh chóng đến điểm giao dịch, vì Faye bên đó chưa biết sống chết thế nào.

Yoko dẫn theo vài người được Ban phái đi, vội vã đến hiện trường.

Trong nhà kho, Faye đã bị thương nhiều chỗ, sức lực dần cạn kiệt. Đối phương thấy cơ hội đến, chuẩn bị kết liễu cô. Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Yoko cùng nhóm của mình lao vào nhà kho. Nàng nhanh chóng rút súng, mỗi một viên đạn đều cắm chính xác vào kẻ thù.

"Faye, cố chịu chút!" Yoko hét lớn.

Faye nghe tiếng gọi của Yoko, trong lòng cô lóe lên một tia hy vọng. Yoko như một nữ thần báo thù, di chuyển xuyên qua nhà kho, kẻ thù lần lượt gục ngã dưới nòng súng nàng.

Yoko nhanh chóng đến bên cạnh Faye, đỡ cô dậy. "Chị sao rồi?" nàng lo lắng hỏi.

Faye yếu ớt nở nụ cười, "Vẫn chưa chết."

Dưới sự yểm trợ của Yoko và nhóm người, họ bắt đầu rút lui. Nhưng mà, kẻ thù không muốn buông tha các cô, liên tục truy đuổi sát sao. Yoko vừa bảo vệ Faye, vừa phải bắn trả.

Một viên đạn bay về phía Faye, Yoko không do dự lao tới đẩy cô ra, viên đạn sượt qua cánh tay Yoko, máu tươi lập tức thấm ra ngoài.

"Yoko!" Faye kêu lên.

"Đừng lo cho tôi, các anh mau đưa cô ấy đi! Tôi sẽ chặn phía sau." Yoko nhịn đau, cắn răng nói.

"Không được, tôi không đi! Thả tôi ra!" Faye vùng vẫy nhưng bị vài người giữ lại.

Yoko thấy không thể thuyết phục, cành ra lệnh mạnh mẽ hơn, "Đứng đó làm gì, mau đưa cô ấy đi, nếu Faye có chuyện gì, Ban sẽ không để các người sống qua ngày mai!"

Nghe vậy, vài người lập tức giữ chặt Faye, đánh ngất cô và đưa lên xe.

Faye được cấp cứu tại phòng khám tư, Ban đã đến đây đợi từ lâu.

"Vết thương không nguy hiểm, nghỉ ngơi một thời gian là ổn, chú ý không để vết thương dính nước, không vận động mạnh." Bác sĩ từ phòng phẫu thuật bước ra, nói với Ban.

Ban thở phào nhẹ nhõm, nhưng lo lắng của ông ta không phải vì tình yêu một người cha, mà chỉ sợ rằng băng đảng tâm huyết cả đời của ông sẽ không có người kế thừa. Xác nhận Faye không còn gì đáng ngại, Ban đi sang phòng bệnh bên cạnh. Yoko đã được băng bó cánh tay, đang truyền nước. Thấy Ban vào, nàng lập tức ngồi dậy.

"Faye sao rồi?"

"Không sao, không trúng chỗ hiểm." Ban ngồi xuống ghế cạnh giường.

Nghe Ban nói vậy, Yoko nhẹ nhàng thở ra, nằm lại xuống giường.

"Chờ vết thương của em lành, có thể bắt đầu chuẩn bị cho việc kia."

Yoko thoáng sững sốt, "Sao đột ngột đến vậy?"

"Lần giao dịch với băng đảng này là do con trai kẻ đó quản lý, ta không tin chuyện này không liên quan đến hắn. Nếu hắn đã ra tay trước, ta cũng không khách sáo. Cũng tốt thôi, giải quyết sớm việc này, em cũng sớm được tự do."

"Ngài nói lần này là Mark gây rối?" Yoko nắm chặt tay.

"Đúng, chính hắn, kẻ đã giết cha mẹ em."

Vành mắt Yoko đỏ hoe, "Vâng."

"Khi mọi chuyện xong xuôi, em cầm tiền của ta và rời khỏi đây, em lập tức có thể bắt đầu cuộc sống mới." Nói xong, Ban đứng dậy rời đi.

Sau khi Ban đi, Yoko trầm tư suy nghĩ. Nàng biết giải quyết xong mafia, tổ chức sẽ chuẩn bị thu lưới, bắt gọn Ban và các thành viên băng đảng.

Yoko biết rằng tay Faye cũng đã nhuốm đầy máu, nhưng trong lòng nàng bắt đầu dao động, định tìm cơ hội để khuyên Faye rời đi. Trong lúc bất tri bất giác, hạt giống tình yêu đã bén rễ trong lòng Yoko.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro