Sinh nhật anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau cái thơm má của anh, cô nhìn đâu cũng thấy hoa nở, còn chẳng nói được thêm lời nào. Khuôn mặt anh cười gian, ra vẻ đắc thắng:

-Ha.....Đã có cách trị cô rồi nha. Thơm má có một mà nhìn cái mặt kìa, bị đơ rồi à?

-Anh...anh vừa làm gì vậy?

-Thì...thơm má em.

-Anh có biết làm thế là không đúng không?

-Chứ tôi biết làm thế nào bây giờ, em mà im lặng như thế mọi người sẽ buồn đó.

-Nhưng mà...

-A....hay là....em rất thích tôi hôn em đúng không?

-Anh...anh nói cái gì thế chứ?

-Không trêu em nữa. Tôi chỉ muốn giải quyết hết những chuyện hiểu lầm. Cũng đừng suy nghĩ gì nữa nha! Vui lên đi, tương lai không cần quá lo lắng, chỉ cần nghĩ là ngày mai vẫn ở bên tụi tôi là được rồi.

-Biết...biết rồi.

-Đừng nói là vì tôi thơm má em mà em bị cà lâm vậy nha.

-Anh ...đi mà đến công ty đi!

-Ngại thật hả?

-Bảo ra ngoài đi mà. Không nghe thấy à?

-Rồi...Tôi đi, ở nhà ngoan nghe chưa?

-Tôi lớn rồi nha, không phải con nít nha.

-Tối gặp lại, đi đây.

Đi rồi, JungKook đi rồi, cô có thể bộc phát cơn điên cố giữ từ nãy giờ rồi. Cô cười như chưa từng được cười, nhún nhảy trên giường như chưa từng được nhún nhảy. Lăn lê bò toài trên nền nhà, miệng sắp rách vì cười mất thôi. Nghĩ mà xem, được người mình thích thơm má thì cảm giác vui sướng đến mức nào. Lúc trước anh cứu cô cũng có chạm môi, nhưng lúc đó cô bất tỉnh có biết gì đâu, dù bây giờ chỉ là cái thơm má thoáng qua thôi cũng khiến cô cảm thấy trái tim rộn ràng như mùa xuân tới.
Vẫn cái tính vô duyên, Hye Na vào phòng cô mà không gõ cửa hay gọi 1 tiếng, đúng lúc cô đang lăn lê trên sàn nhà. Thấy Hye Na cô vội đứng dậy, mặt ngượng nghịu nhìn Hye Na:

-Có...có chuyện gì sao?

-Cô vừa làm sao vậy? Tay cô thế nào rồi ?

-Không sao. Bôi thuốc rồi.

-Xin lỗi!

-Hả?

-Tôi nói xin lỗi. Tôi không biết cô bị bỏng, cũng không biết đó chỉ là vô tình. Tôi cứ nghĩ cô xấu tính, cô ghét tôi nên cô cố tình làm tôi bỏng.

-Tôi không chấp vặt, cũng không thù dai.

-Dù sao cũng vì tôi mà cô buồn như thế, tôi...tôi muốn tạ lỗi.

-Này....này...đừng nói vậy chứ? Chuyện đã qua rồi mà.

-Dù sao thì tôi không muốn mắc oán với ai đâu. Dù tính tôi có hơi vô duyên một tí, nhưng...nhưng tôi cũng tốt đó, tôi lo cho các anh thôi. Cô phải hiểu là tôi làm những điều này là...

-Tôi không để bụng đâu.

-Không không. Tôi sẽ đền cô, vì vết bỏng đó. Thay quần áo đi, tôi dẫn cô đi chơi. Cô là người ngoại quốc, chắc chắn có những nơi ở Seoul này cô chưa đi.

-Nhưng mà...

-Không nhưng gì hết, cô không đi tôi sẽ nói với các anh là cô tát tôi đó.

-Được rồi...được rồi. Tôi đi.

-Hehe, tôi gọi xe. Thay đồ đi!

Mặc dù Hye Na vô duyên, xấu tính, nhưng cũng không phải là người toan tính, độc địa. Cô ấy có thể bắt nạt người khác, nhưng cũng có thể bảo vệ người khác bị bắt nạt. Hye Na có tính đa nghi, hay làm mọi chuyện rối mù lên, nhưng khi biết sự thật cô sẽ không làm rối mọi chuyện nữa.

Buổi tối hôm ấy Hye Na rời đi, các anh ăn tối bên ngoài nên không về, một mình cô nhàm chán ở nhà ăn mì tôm, rồi ngủ quên ở giường hơi luôn. Đến tận nửa đêm, các anh mới dắt nhau từ công ty về:

JM-A......Da Eun của chúng ta lại ngủ ở đây rồi.

TH-Muỗi đốt sưng mắt cho coi.

JH-Hey JungKook! Mầy nói ẻm hết dỗi rồi là thật à?

JK-Thật mà.

RM-Nhỡ giờ gọi ẻm dậy ẻm lại trưng bộ mặt buồn tỉu nghỉu như lúc chiều thì sao?

Jin-Để anh mày thử.

Jin đến gần cô, cù lòng bàn chân cô. Bị đánh thức bất ngờ, cô chưa kịp nhìn là ai, cuống cuồng vơ ngay cái chổi lông gà bên cạnh phòng thủ:

DE-Ai? Các... anh về rồi ạ?

Jin-Cha mẹ ơi, con bị người ta đánh.

DE-Em còn chưa đánh mà.

SG-Nhóc! Có còn giận tụi anh không?

DE-Ai da...em không có giận đâu. Em thương các anh lắm mà.

JK-Đó, em nói đúng chứ.?

JH-Kook, mày cho em ấy ăn cái gì mà hết giận vậy?

JK-Ông anh hỏi làm gì?

RM-Anh thấy nghi ngờ đó nha.

Khi Ho Seok lên tiếng hỏi tuyệt chiêu khiến Da Eun hết giận, lập tức ai đó mặt mũi đỏ bừng, nhanh chóng chuồn mất:

DE-Em...em lên phòng ngủ đây. Các anh ngủ ngon ạ.

Cô chạy nhanh lên phòng, JungKook cũng chậm rãi đi sau. Để lại mấy ông anh ngơ ngác khó hiểu, không biết hai đứa này bị làm sao nữa.

...

Ngày đặc biệt đã đến, ngày mà thượng đế đã ban xuống cho chúng ta một thiên thần đáng yêu. Hôm nay là sinh nhật con lợn cơ bắp của BangTan, Da Eun lại nghỉ một ngày học để ở nhà chuẩn bị cho bữa tiệc. Các anh đi show đến tối sẽ về, bữa tiệc sẽ bắt đầu sớm, kết thúc sớm để JungKook có thời gian quay live mừng sinh nhật với các fan.
Món quà mà cô tặng anh là một cây hoa đá tai thỏ, rất lạ mắt và đẹp. Bữa tiệc hôm nay JungKook quyết định quay live luôn, mà anh quên mất là có cả cô. Cô biết ý nên ngồi phía sau camera, không nói gì cả trước khi live kết thúc.

Jin-A....cuối cùng live kết thúc. Da Eun ra đây được rồi nha.

JM-Cụng ly thôi.

-1.2.3 dô.....Happy birthday JungKookie.

Vì sao lại cụng ly ư? Thì là vì bữa tiệc hôm nay có rượu, hôm nay quyết định ăn tiệc với rượu. Uống đến khuya,uống đến say, uống đến nỗi gục xuống bàn mới thôi. Mọi người yêu cầu cô hát một bài, ban đầu ngượng ngùng không hát, về sau rượu vào rồi không mời cũng hát. Hát những bài có câu "sarang hae", hát là vì rượu thúc đẩy cô nói yêu, yêu nhân vật chính của bữa tiệc này. Có những câu chuyện chỉ khi say mà các anh mới nói cho cô biết, cô sẽ ghi trong lòng những điều ấy. Từng người đổ gục xuống bàn, chỉ còn cô, JungKook, JiMin và Ho Seok vẫn còn đang gật gù. Kỳ thực là, có người tửu lượng kém nhưng chơi ăn gian, mà người này là ai thì các fan hâm mộ không còn lạ lẫm gì nữa.

JH-Bây giờ thế này nhá. JiMin! Mầy kéo ông Joon về phòng, anh kéo ông Đường về phòng, Kook kéo ông Jin về phòng, Eun kéo thằng Tae về phòng. Ok?

JK-Ok.

JM-Thằng Kook kia! Sao mày vẫn ngồi đó? Đứng dậy đưa ông Jin về phòng đi chứ.

Thế nhưng rốt cuộc thì chẳng ai đưa ai về phòng cả. Dìu nhau đến cầu thang rồi cùng nhau ngã lăn ra sàn nhà, cuối cùng thì người đưa các anh về phòng cũng là cô. Bao nhiêu năng lượng bị mấy thân hình to lớn của các anh rút hết. Mệt phờ cả người, cũng may là JungKook vẫn còn ý thức mà tự bước lên cầu thang, bước đi có hơi liêu xiêu, vẫn là cô phải đỡ anh. Tửu lượng của cô thật ra không tốt, nhưng trước khi nhập tiệc cô đã phòng bị trước, uống thuốc chống say. Mặc dù uống thuốc chống say nhưng cũng uống rất nhiều rượu, làm sao mà trụ nổi. Đôi mắt mờ dần, cô mơ hồ, trước khi chìm vào giấc ngủ chỉ biết mình đã nằm yên vị trên giường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro