Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ah....Hibari-san? Tại sao chúng ta lại đến đó?"

Làn này người mà Tsuna chắc chắn là Mukuro trả lời với một nụ cười hoang dại "Tại sao ư, đó là cách tốt nhất để chiếm hữu cậu-Tsunayoshi-kun yêu dấu của tôi à...."

~Kết thúc tóm tắt~

"Kora, ngươi có chắc đây là một hay không? Lỡ như cái tên ngu xuẩn đó làm hỏng mọi thứ thì sao? Cậu ta vẫn sẽ phải thừa kế Vongola đấy, kora!"

Reborn quan sát mọi thứ qua ống nhòm và nhếch mép "Chúng ta sẽ tiến thêm một bước nữa vào một thời điểm và nếu cậu ta phá vỡ các quy tắc thì ta luôn có thể cho cậu ta xuống hố của địa ngục"

Colonello rùng mình nhưng không biểu hiện ra ngoài. Reborn vẫn lạnh lùng hơn bao bao giờ hết cho dù đã trở thành gia sư cho nhà Vongola. Không bao giờ dù chỉ một lần hắn ta mất quyền kiểm soát trong cái thế giới ngầm cay nghiệt. "Mình thật sự hy vọng cậu ta sẽ thành công....Vì hạnh phúc của cả hai," Colonello nghĩ thầm trong khi liếc nhìn tên tóc quạ đen nhảy ra đường cái trên chiếc xe máy để đi đường tắt một cách trái phép.

Xxx Destiny Aitsuji xxX

Hibari tăng tốc chiếc xe mô tô và nghiến răng trong sự khó chịu vì đã vượt quá tốc độ cho phép và vi phạm vài luật giao thông vì đi xe trên vỉa hè và băng qua công viên. Anh ghi thêm vào đầu một lý do khác trong danh sách những nguyên nhân "Tại sao mình nên cắn chết cái tên Dứa ăn cỏ đó chứ?", "Tsunayoshi...", anh nghĩ, "Chờ tôi"!

Trở lại nơi của Tsunayoshi và Mukuro, sau sự thuyết phục và nhiều lần thuyết phục từ phía Mukuro rằng anh chỉ trêu chọc khi nói mình muốn chiếm hữu thôi, không phải là dạng Mukuro trung thành như trước đây. Tsuna đang ngồi trên một cái ghế dài lòe loẹt trong một nơi sang trọng, hiển nhiên Tsuna không biết.

"Cậu muốn dùng chút trà không Tsunayoshi-kun đáng yêu của ta?" Mukuro hỏi. Tsuna giật mình trên chỗ ngồi và lịch sự từ chối.

"Là vậy sao? Thế còn cà phê? Hay cậu còn sở thích khác? Tôi có tất cả mọi thứ mà cậu có thể không nghĩ tới ở đây. Tất nhiên thứ cậu có thể uống ở hiện thực có thể hoàn toàn khác cho đơn giản là cậu sẽ uống máu thực sự trong khi ta đưa cho cậu nước trái cây..." Mukuro đùa và Tsuna tái mặt. Cậu kịch liệt từ chối lòng hiếu khách này cho đến khi Mukuro bật cười to và mỉm cười với cậu.

"Cậu thật sự là độc nhất Tsunayoshi-kun. Ta không mong gì hơn là những bất ngờ sẽ đến từ cậu. Cậu không thể cho tôi cơ hội để chứng bản sao? Ta xin lỗi vì những chuyện trước đây. Cậu quá dễ thương và ta chỉ đơn giản là không ngăn bản thân ngừng chọc ghẹo cậu," Mukuro khúc khích

Tsuna đỏ mặt. "Anh không cần phải làm gì cả Mukuro, tôi đã tha thứ cho anh rồi..."

"Ồ, nhưng ta phải làm thế..." Mukuro trầm giọng

Tsuna nuốt nước miếng. Cho dù không có sự trợ giúp của siêu trực giác, Tsuna biết là có vài chuyện sắp xảy ra.

Xxx Destiny Aitsuji xxX

Lại nói đến nhà của Tsuna cả ba người bảo vệ trung thành đang chờ theo sự chỉ dẫn của hai arcobalenoes đang trên đường trở về từ nhiệm vụ theo dõi. Trong lúc chờ đợi, họ bắt đầu một cuộc tranh luận.

"Ngươi nói cái gì hả, đầu bạch tuột?"

"Ta nói ngươi là một tên não phẳng ngu ngốc chẳng thể nghĩ được cái gì ngoài việc bản thân là kẻ đứng đầu"

"Maa, maa, cả hai bình tĩnh lại nào các cậu đừng bắt đầu đánh nhau trong phòng của Tsuna được chứ?"

Và sự có mặt đúng lúc của các sát thủ trẻ tuổi càng làm sự tự cao của cậu nhóc rắc rối hơn "Gyahaha! Lambo-san ở đây để chơi! Tất cả mọi người phải đưa Lambo-san kẹo ngọt. Ne ne Dera ngu ngốc chơi với ta đi gyahahahaha!"

"Con bò ngu ngốc! Ai rảnh rỗi chơi với người và lấy mấy cái thứ đồ ngọt chết tiệt ấy từ người khác đi, ta không có thời gian dành cho người đâu!" Gokudera hét lớn và đá Lambo ra khỏi phòng.

Khi Lambo đáp xuống đất với một cục u trên đầu cậu nhóc bắt đầu khóc dữ dội và lấy ra khẩu bazoka mười năm.

"Lambo, đừng!" Gokudera cố gắng cảnh báo nhưng đã quá trễ. Căn phòng đã bị lấp đầy bởi một đám khói mây hồng thật dày. Khi khói tan hết một Lambo mười lăm tuổi xuất hiện và Gokudera gầm gừ trong sự bực tức.

"Ahaha! Trò đùa vui đó nhóc," Yamammoto cười to. Gokudera thở dài trong khi Ryouhei la cực kỳ vui khi gặp cậu.

Từ một nơi nào đó Reborn và Colonello xuất hiện trong phòng, "Ciaossu," anh chào, "Có vẻ như tất cả các đương sự đều ở đây. Chúng ta bắt đầu thôi."

Xxx Destiny Aitsuji xxX

Nhắc đến Ý và ở trụ sở chính Vongola, Iemitsu và Vongola Đệ Cửu Timoteo nhìn chăm chú vào hai bức ảnh.

"Bọn họ đều là những lực chọn xuất sắc," Iemitsu nhận xét, "Tuy nhiên tôi vẫn không chắc về bọn chúng"

Timoteo thở dài và cầm tấm hình người bảo vệ Mây của Đệ Nhất lên "Ta hiểu," ông nói người bạn tri kỷ và người cố vấn đáng tin cậy trước khi đùa "Cảm giác cứ như một ngày cưới phải không? Ta hứa với anh thằng bé sẽ không đơn độc đâu, và cho dù Tsuna "có bị gả đi" ta cam đoan bọn họ đều là những người đàn ông tài giỏi."

Iemitsu thở dài và than vãn "Tôi không cần người đàn ông tài giỏi....Tôi chỉ muốn một đứa con dâu lễ phép thôi..."

(tran:==" chia buồn là Sẻ sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu)

"Nào nào...." Timoteo mỉm cười và xoa đầu Iemitsu

Xxx Destiny Aitsuji xxX

"Tsunayoshi" Mukuro biện hộ. Anh giờ đã quỳ trên hai đầu gối và siết đôi bàn tay của Tsuna thật chặt

Tsuna hoàn toàn không thoải mái và hiện rõ sự bối rối. Cậu có thể cảm thấy hơi thể đặc biệt của Mukuro trên da mình và đôi tay đang nắm lấy cậu đã trở nên lạnh như đá. Khoảng cách của họ rất gần và ở vị trí nhân nhượng sẽ làm những ai nhìn thấy lần đầu sẽ có ấn tượng không đúng, tất nhiên là Tsuna không biết.

"Xin hãy cho ta được thể hiện điều đó với cậu Tsunayoshi-kun! Ta hứa sẽ đối xử tốt với cậu chừng nào ta còn sống!" Mukuro cầu xin trong khi Tsuna mâu thuẫn

"Không không" Tsuna vặn vẹo trốn đi nhưng Mukuro đã bắt được cậu và cả hai đều ngã xuống sàn

"Xin cậu Tsunayoshi-kun! Ta sẽ không yêu cầu cậu bất cứ điều gì nữa, chỉ cần cho ta một cơ hội thôi!"

"Mu-Mukuro! Làm ơn dừng lại đi! Tôi không muốn như vậy, buông tôi ra...." Tsuna khóc òa ngay khi bàn tay lạnh lẽo chạm vào cậu và sự bất an vì không thể nhìn thấy chuyện gì mờ ám đang xảy ra với cậu khi Mukuro tiếp tục sờ soạng cậu trong lúc thốt ra lời xin lỗi sai lầm.

Vô lực, Tsuna hét lên

Ngay từ giây phút Tsuna hét, ảo ảnh tuyệt đẹp đã vỡ tan nát để lộ ra một thực tại tăm tối

"Kufufu...vậy là ngươi đã đến. Ta đã hy vọng ngươi sẽ không xuất hiện"

Người thiếu niên kia cau có và yêu cầu bằng một giọng trầm đáng sợ "Trả cậu ấy lại cho ta"

Mukuro giả vờ suy nghĩ và sau đó một cái nhếch mép mang tính vờn đùa thoáng qua mặt anh "Không bao giờ"

Âm thanh của kim loại va chạm vào nhau vang lên "Vậy thì chuẩn bị chết đi động vật ăn cỏ"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro