Part 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Draco đứng trên hành lang hẹp của cửa hàng bày bán đồ cổ sang tay mà anh đã dần quen thuộc trong sáu tháng qua. Một phần lớn các mặt hàng đang được trưng bày ở đây đến từ căn hầm Gringotts cá nhân của anh - căn hầm cha mẹ anh không có quyền quản lý.

Những khung ảnh từng dùng để lưu giữ khuôn mặt tươi cười của gia đình anh và mấy người bạn thời Hogwarts giờ xếp dọc trên kệ trưng bày, trống rỗng và như đang cố vẫy gọi anh. Draco chọn một khung ảnh lọt vào mắt xanh của người chủ cửa hàng - một trong những cái anh thích nhất mà anh có thể lồng vào đó tấm ảnh cưới đẹp đẽ. Dù chưa bao giờ Draco nguyền gã hay bán cho gã ta món đồ nào dính ma thuật hắc ám, gã vẫn không bao giờ đủ tin tưởng anh mà luôn nhìn chằm chằm mỗi khi anh đến. Bảng giá được in ngay ngắn ở mặt sau đầy kiêu hãnh, thông báo cho anh biết nó có giá mười galleons, một cái giá hợp lý mà Draco đã từng yêu cầu để chia tay với chiếc khung ảnh đẹp đẽ đó. Chỉ để bán nó với cái giá hai galleon sau hai mươi phút mặc cả kỳ kèo.

Nhẹ nhàng đặt nó lại chỗ cũ, Draco lùi lại vài bước, cố nén một tiếng thở dài bực bội. Vợ anh xứng đáng có cả thế giới, và anh vẫn đang dần tập quen với cái ý nghĩ mình không cần phải chi hàng trăm galleon cho những món quà để cô biết cô có ý nghĩa thế nào với anh. Tuy nhiên đã sắp Giáng sinh rồi, Giáng sinh đầu tiên họ bên nhau sau khi cưới, và anh sẽ không để cô thuyết phục mình bỏ chuyện tặng quà như cô đã kiên quyết yêu cầu vào sinh nhật mình ba tháng trước.

Vì vậy, anh chuyển sang vuốt ve bộ chăn ga gối đệm mà cô đã phải than thở khi bán đi hồi mới cưới, nhẩm qua một lượt những phương trình Số học huyền bí trong đầu để xác định số tiền anh có thể chi tiêu cho món quà mà không vét cạn tài khoản tiết kiệm của họ. Tiền lãi thế chấp tháng này đã được trả xong, họ cũng đã mua xong đồ thiết yếu cách đây hai ngày. Tất cả các khoản nợ đều đã được thanh toán. Có nghĩa là tổng cộng anh còn một galleon, năm sickle và mười hai knut chi tiêu lặt vặt cho đến khi khoản tiền lương ít ỏi của Hermione được chuyển vào tài khoản ngân hàng của họ cuối tuần này.

Draco rụt tay lại khỏi tấm phủ bằng lụa, không cần nhìn thì anh cũng biết rằng chúng đắt gấp khoảng năm mươi lần so với khả năng tưởng tượng của anh. Anh dừng lại ở chiếc kệ chứa đầy những cuốn sách từng thuộc quyền sở hữu của mình, lướt qua các đầu sách - hầu hết trong số đó là sách giáo khoa hồi theo học Hogwarts, phần còn lại là mấy quyển tiểu thuyết lãng mạn mà Hermione sống chết không đọc, chả có gì triển vọng. Anh lướt hẳn qua khu vực quần áo ở phía sau cửa hàng, vì anh biết khá rõ mọi thứ ở khu vực ấy sau khi đổi chiếc áo chùng được thiết kế may đo cổ điển của mình để lấy mấy bộ đồ cũ cửa hàng ọp ẹp này bày bán cùng với số tiền lớn nhất mà anh từng nhận được từ gã chủ cửa hàng trong một lần trao đổi.

Có vô số mặt hàng được bày bán tại đây, không phải tất cả đều từng thuộc về gia tộc Malfoy khét tiếng: những bộ sưu tập dao nĩa bằng bạc tinh xảo, đồ nội thất vô vàn kích thước phục vụ nhiều mục đích khác nhau, bàn ăn và những món đồ trang trí phòng ngủ, mấy chiếc lọ hoa tự tưới nước; trà cụ gốm sứ, nhu yếu phẩm nhà bếp như nồi, chảo, vạc đủ mọi kích cỡ, chất liệu và tuổi đời. Cũng như những món đồ trang sức tốt nhất có thể được tìm thấy trong ngăn nữ trang của một cô phù thủy.

Draco dừng lại. Hầu hết những món trang sức ở đây đều quá lòe loẹt với Hermione và quá rẻ tiền để anh cảm thấy phù hợp với cô. Thế nhưng nép mình bên trong một chiếc hộp đựng đồ trang sức tầm thường là mấy chiếc lược răng thưa. Trong chiếc hộp có một tờ giấy viết tay dán vào nắp. Lược gỡ rối - bốn galleon một chiếc.

Draco nghĩ đến chiếc lược của Hermione, nó khá rẻ tiền, món đồ Muggle ấy luôn giật phăng những lọn tóc xoăn bồng bềnh của cô ra và đôi khi để lại một vài răng lược gãy trên mái tóc cô khi nó giương cờ trắng đầu hàng trước mái tóc xù bông khét tiếng. Hermione chẳng bao giờ phàn nàn gì thêm ngoài một vài lời càu nhàu khi cô dùng phép thuật sửa chữa món đồ bằng nhựa, thế nhưng Draco có thể nghe thấy tiếng cô càu nhàu hàng ngày từ phòng ngủ trong khi cô chuẩn bị đi làm.

Thế nhưng mà, những bốn galleon một chiếc.

Draco khẽ nhăn mặt. Anh nhanh chóng bỏ nó xuống để gã chủ cửa hàng không cho rằng anh đang cố vắt óc tìm lời nguyền hoàn hảo để ếm vào nó.

Chà, Draco nghĩ, cố kiềm lại sự thất vọng của mình, vẫn còn sớm. Anh chắc chắn mình có thể tìm được cách nào đó kiếm thêm ít tiền trước ngày Giáng sinh.

Anh dạo quanh cửa hàng thêm năm phút, như vậy gã chủ tiệm sẽ không nhận ra chính xác thứ gì đã lọt vào mắt anh và anh nhét chiếc lược vào một góc để khi có đủ có thể quay lại mua nó ngay. Anh đã thật sự tầm thường đến vậy rồi đấy.

Nở một nụ cười lịch sự với gã chủ tiệm, Draco gật đầu chào tạm biệt và bước ra cửa.

"Chờ một chút!" giọng nói lanh lảnh của gã ta yêu cầu ngay trước khi tay anh chạm vào nắm cửa. "Móc hết tui ra đây! Lẩn quẩn cả nửa giờ trong cửa hàng của tôi mà không mua được gì ue? Chậc chậc. Tôi không nghĩ vậy đâu, cậu Malfoy."

Draco nhắm nghiền mắt thầm thề với Merlin cầu xin cho bản thân mình đủ nhẫn nại, anh quay lại nhìn gã. Anh nghiến chặt răng lặng lẽ móc túi trong ra ngoài. Túi bên phải của anh có một đường may rách lớn chả đựng được gì. Anh rút đũa phép, ví đựng tiền xu và chiếc đồng hồ bỏ túi kỷ vật truyền đời từ cụ cố nhà Malfoy ra vuốt ve trong lòng bàn tay, một mảnh xơ vải bật ra, rơi xuống đất.

"Chà, chà, chà," gã ta khò khè kêu lên. "Xem ta có gì ở đây này?" Gã lấy chiếc đồng hồ bỏ túi ra khỏi lòng bàn tay Draco. "Tính trốn luôn mà không trả tôi năm galleon cho chiếc đồng hồ đẹp đẽ này à?"

Lửa giận hừng hực bùng lên trong lồng ngực Draco, nóng ran đến tận cổ anh cho đến khi anh không thể kiềm chế được nữa.

"Chiếc đồng hồ đó đã là kỷ vật truyền đời của gia tộc Malfoy trong suốt sáu thế hệ và có giá trị hơn năm galleon nhiều!" Giật lại nó từ tay gã - người đang thả nó ra như thể bị nó ếm đến nơi - anh chỉnh lại túi, giật mạnh ve áo choàng cho thẳng thớm và lấy lại bình tĩnh. "Và tôi thừa biết ông đã ếm đầy bùa chống trộm lên khắp cái tiệm này, vậy nên, 'chúc ông một ngày tốt lành.' Draco mở tung cánh cửa lao ra ngoài, suýt nữa thì đâm sầm vào một cô gái đang vào trong.

"Tôi thực sự xin lỗi," anh lẩm bẩm, bước sang một bên và cố gắng che giấu vẻ mặt cau có để cô ấy có thể vào trước. Cả ba người kéo dài sự im lặng căng thẳng trong khi anh đợi cô gái đi qua. Rồi cố gắng đóng cửa lại thật lịch sự thay vì hất ầm vào trong.

Bước nhanh xuống phố, Draco cố gắng làm làm dịu cơn giận hừng hực trong huyết quản trước khi trở về nhà. Hermione của anh không thể trở về nhà sau một ngày dài làm việc mệt mỏi chỉ để gặp người chồng bế tắc của mình trong cơn thịnh nộ. Cô xứng đáng với nhiều điều tốt đẹp hơn.

Hít thở sâu và đếm số theo cách cô đã dạy mình hồi năm tám ở Hogwarts, anh dần cảm thấy mình bình tĩnh hơn và nhịp tim chậm lại một cách dễ dàng, như đang nghỉ ngơi. Anh đi ngang qua một cặp phù thủy đang trò chuyện và tung hứng những món quà được gói ghém kỹ càng.

Họ co rúm người lại, rít lên vì sợ hãi khi thấy anh băng qua đường, và anh gần như phải bắt đầu lại quá trình đếm số bình tĩnh của mình từ đầu. Có lẽ hòa nhập cộng đồng chừng ấy thời gian là quá đủ cho một ngày, Draco độn thổ về nhà ngay tại chỗ, thậm chí không thèm đi bộ hàng trăm mét đến điểm độn thổ như mọi khi.

Anh hiện ra lần nữa trên một con đường đầy bụi, bên ngoài khu nhà nhỏ mà anh và Hermione đã xoay sở mọi thứ mới mua được sau khi cưới. Lớp bùa bảo vệ cho phép anh đi qua một cách dễ dàng, và vai anh vô thức thả lỏng khi cảm giác quen thuộc nhẹ nhõm ập đến. Đâu đó trong tâm trí anh luôn len lỏi một nỗi sợ hãi nhỏ nhoi, rằng sẽ có một ngày nào đó, khi anh mệt mỏi lê bước trở về nhà thì phát hiện ra mình đã không còn được phép ở lại nơi duy nhất khiến anh cảm thấy an toàn này nữa.

Khi bước qua cửa trước, Draco cởi bỏ áo choàng, khăn quàng cổ và tháo giày đặt ở giá treo áo khoác ngay lối vào. Liếc qua chiếc đồng hồ bỏ túi, anh nhận ra Hermione phải mấy tiếng nữa mới về nhà. Trong khi đợi cô, anh rút đũa phép của mình đi từng phòng, lau dọn sàn nhà và những khung cửa sổ. Những món đồ trang trí Giáng sinh của họ tuy thưa thớt nhưng vẫn rất có không khí, hầu hết chúng được lấy từ căn gác xép trong ngôi nhà bỏ hoang của cha mẹ Hermione.

Khi đã hài lòng với sự sạch sẽ của ngôi nhà nhỏ, Draco ngồi vào bàn bếp đọc hết những tin rao vặt trên tờ Nhật Báo Tiên Tri. Một xấp sơ yếu lý lịch Draco có thể chỉnh sửa dễ dàng nằm ngay bên cạnh, bút lông, mực và giấy nháp được bày ra ngăn nắp. Anh lướt qua danh sách cẩn thận, nộp một đơn xin việc mới, ứng tuyển vào một vị trí cũ, và trong một vài trường hợp, ứng tuyển lại lần nữa.

Một vài cửa hàng vẫn đang tuyển dụng cho đợt cao điểm mua sắm vào dịp lễ, thế nhưng cũng có những tiệm thuốc đang tìm kiếm một nhà điều chế cung cấp độc dược theo hợp đồng, bưu điện pháp thuật đang tuyển phù thủy chăm cú và Gringotts thì đang cần pháp sư bảo vệ. Cho đến nay, điều chế độc dược là công việc ưa thích nhất của Draco, nhưng giờ anh hiểu rõ, bản thân là ăn mày thì không thể nào đòi xôi gấc, nghèo thì không được làm eo.

Những công việc duy nhất anh bỏ qua không ứng tuyển chính là làm cho mấy cửa hàng trong hẻm Knockturn. Tuy rằng khả năng cao sẽ được nhận, nhưng anh và Hermione đã quyết định anh tốt nhất không nên làm cho những doanh nghiệp ấy, dù họ có kinh doanh hợp pháp đi chăng nữa. Cả hai luôn phải thật cẩn thận, cố gắng không làm hoen ố thêm cái danh tiếng vốn đã bị hủy hoại của anh.

Khi sắp đến giờ chuẩn bị bữa tối, Draco đặt mấy tờ đơn đã hoàn thành sang một bên - anh có thể trực tiếp mang chúng đi nộp vào ngày mai - và bắt đầu nấu ăn. Anh hoàn toàn có thể trở thành một đầu bếp giỏi, miễn là anh có công thức trong tay.

Hermione bước qua hệ thống mạng Floo của họ ngay khi Draco nhấc nồi nước hầm khỏi bếp lò. Mái tóc xoăn của cô đã rối tung thành quầng quanh đầu sau cả ngày dài, và mặc dù cô về nhà với vẻ mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt cùng mái tóc bù xù, trái tim của Draco vẫn nhảy dựng lên khi nhìn thấy cô. Hermione để chiếc cặp của mình bên lò sưởi và treo chiếc áo khoác lông vũ của mình bên cạnh áo choàng của anh trong khi cô đá giày ra.

"Mmmm. Mùi thơm quá," cô rên rỉ, và Draco thầm hài lòng khi thấy sự căng thẳng sau một ngày dài làm việc dần thoát khỏi người cô khi nhìn thấy anh.

"Hôm nay mệt lắm hả em?" anh hỏi, bày bát, thìa và ly ra bàn bằng một cái vẫy đũa.

Hermione ậm ừ trước khi trả lời. "Vẫn như thường lệ, em nghĩ vậy. Báo cáo cứ chất chồng lên vì mọi người ai cũng cố hoàn thành dự án trước Giáng sinh."

Draco gật đầu, cố cắn lưỡi chống lại mong muốn nhắc nhở cô lần thứ mười ba rằng bộ não và tài năng ngoạn mục của cô đang bị lãng phí ở cái vị trí thấp bé chìm nghỉm trong ngành lập pháp tại Bộ. Tự anh hiểu rõ, nhắc đi nhắc lại chuyện sự nghiệp của vợ mình đã bị danh tiếng của người chồng Tử thần Thực tử là anh đây cản trở - sẽ khiến cô không vui. Không, là CỰU Tử Thần Thực Tử mới đúng. Anh sửa lại theo lời vợ mình. Dẫu anh biết rõ, định kiến của giới Phù thủy Pháp sư Anh Quốc có khi sẽ chẳng bao giờ sửa nổi.

Bữa tối tràn ngập mùi rau tươi và nước hầm gà, tiếng kim loại lách cách vang lên trên đĩa sứ, tiếng húp xì xụp vì đói, và những nụ cười ấm áp khi ánh mắt rạng rỡ của họ bắt gặp nhau. Hermione ngắt quãng nói về Harry hoặc giả đình Weasley hoặc gã lừa đảo làm việc cùng một sảnh với cô. Bộ Pháp Thuật đã thông báo tổ chức một bữa tiệc vào dịp lễ, và Hermione đã nhanh chóng hồi đáp rằng họ sẽ không thể nào tham dự. Draco kể với cô những công việc anh dự định nộp đơn và hy vọng một trong số chúng sẽ đơm hoa kết trái.

"Em nghĩ anh có thể được nhận vào Gringotts," Hermione nói. "Họ ở thế trung lập trong suốt Cuộc Chiến, và anh rõ ràng có kinh nghiệm thực chiến." Đôi gò má xinh xắn hồng hào của cô chợt tối xuống, và đôi mắt nâu do dự hướng về phía anh như thể đang chờ anh nổi trận lôi đình bật lại.

Một nụ cười nhỏ lướt qua môi anh, nhưng Draco nhẹ nhàng chuyển hướng cuộc trò chuyện. "Anh cũng đang đợi phản hồi từ công ty xây dựng lần trước." Anh vẫn chưa nhận được bức thư sấm nào ngay sau khi nộp đơn, đó là một dấu hiệu tốt, và xây dựng luôn là một lĩnh vực công việc đáng tin cậy.

Hé môi trao cho anh một nụ cười chân thật, Hermione bật dậy khỏi ghế, thu dọn đĩa ăn và đặt vào bồn rửa. Khi Draco cố ngăn cô lại để tự mình dọn dẹp, cô gạt tay anh ra, "chúng ta là một đội cơ mà, nhớ không, anh nấu ăn thì em sẽ dọn dẹp. Hơn nữa, việc của em nhẹ nhàng hơn nhiều!" Cô nháy mắt với ảnh rồi chỉ đũa phép của mình vào đống bát đĩa bẩn. Miếng bọt biển bắt đầu lướt những vòng tròn nhỏ trên từng inch chén bát, khiến chúng sạch bong kin kít chỉ trong vài giây. Hermione vẩy đũa lần nữa, một chiếc khăn lau qua bát đĩa mới rửa trước khi chúng bay trở lại vào tủ. Thức ăn thừa được bọc lại kỹ càng được cho vào tủ mát, miếng bọt biển lúc này lần nữa bắt đầu lướt dọc theo quầy bếp. Sau khi hoàn tất mọi việc, cô lao vào vòng tay Draco với một nụ cười hài lòng trên môi.

Không thể cưỡng lại cảnh tượng ấy, Draco cúi đầu xuống áp môi mình vào môi cô.

"Anh yêu em," anh thì thầm, vẫn lưu luyến trên môi vợ.

Cô ậm ừ hài lòng, vòng tay qua cổ anh và luồn những ngón tay vào mái tóc mềm.

"Anh là điều tuyệt vời nhất trong đời em." Những lời Hermione thốt ra nhẹ bẫng như hơi thở, nhưng nó lấp đầy phổi anh và khiến trái tim anh đập nhanh rộn ràng.

"Câu đó của anh mà nhỉ," Draco thì thầm, áp tay lên mông cô và kéo hông cô về phía anh trong một cái ôm trừng phạt.

Tiếng cười của Hermione vang lên, rực rỡ như ánh dương, làm bừng sáng căn bếp nhỏ đang dần tối đi vì bầu trời đã chập choạng. Draco đắm chìm trong âm thanh ấy và bắt đầu hôn mút cổ cô. Anh nhẹ nhàng hôn lướt qua một vị trí nhạy cảm khiến cơn rùng mình chạy dọc khắp cơ thể cô, cùng lúc ấy, cô bật ra một tiếng cười khúc khích. Cô vặn vẹo trong vòng tay anh, ưỡn hông cọ vào vật đàn ông ngày một cứng rắn.

Trước sự ma sát, Hermione phát ra một tiếng rên rỉ bắn thẳng vào vật đàn ông đang hừng hực kích thích của Draco. Cô quấn một chân quanh hông anh và kiễng chân còn lại lên để thu hẹp khoảng chênh lệch chiều cao của họ trong khi anh ăn ý đỡ mông cô lên. Một nụ cười mãn nguyện lướt qua bờ môi anh, nhuốm đầy vẻ kiêu hãnh đàn ông. Cô luôn đáp lại anh nhiệt tình như vậy, và điều đó chỉ càng làm anh muốn cô hơn.

Lướt tay từ mông cô lên đến đùi, Draco bắt đầu bế cô lên, đi vài bước đến bên cạnh chiếc bàn bếp mới được cô dọn sạch. Nó đang mời gọi họ vấy bẩn nó lần nữa.

Sau khi đặt vợ mình trên chiếc bàn nhỏ, Draco nới lỏng phần trên của chiếc váy công sở, kéo nó xuống vai, để lộ làn da nõn nà ra trước cái nhìn thèm thuồng của anh. Anh cúi xuống, lần theo từng chút da thịt bằng môi, răng và lưỡi. Anh hôn lên khe ngực, mút mát cho đến khi anh mở được áo ngực của cô và ngậm chặt lấy đầu nhũ.

Draco nghe thấy tiếng Hermione thở gấp và cảm nhận được hai tay cô ghì chặt gáy anh.

Những ngón tay anh mò mẫm luồn vào chiếc váy khiêm tốn, tìm kiếm dọc theo đôi tất mùa đông Hermione mặc để chạm vào làn da trần giữa hai đùi cô. Tay anh lướt dọc theo mép tất, kéo ra những tiếng thở hổn hển và những tiếng thì thầm từ cổ họng cô. Anh nhếch mép cười, lưỡi anh lướt qua đầu nhũ, tâm trí chỉ nghĩ đến một nụ hoa khác anh luôn yêu thích được hôn lên.

Những ngón tay dò hỏi của anh theo dòng suy nghĩ đó vuốt ve nơi nhạy cảm giữa hai đùi cô. Lớp ren chạm vào đầu ngón tay, và anh lần theo mép ren đi dần xuống. Lớp ren mỏng manh dần biến mất giữa hai bờ mông tròn trịa và đột nhiên hình ảnh vợ mình ngửa người bày ra một tư thế quyến rũ chờ đón anh chỉ với một mảnh vải mỏng manh còn sót lại tràn vào đôi mắt Draco.

"Em mặc cái này vì anh ư?" anh gầm gừ dựa vào bầu ngực đầy đặn, nhúng ngón tay vào quần lót của cô và thuần thục trượt nó lên xuống bên dưới lớp vải mỏng manh, trang nhã. Cô rùng mình vì sự ma sát trong khi đầu ngón tay anh lướt qua một điểm ẩm ướt trên quần lót của cô. Cô luôn sẵn sàng để chào đón anh, luôn chìu chuộng những khao khát của anh, cô quá hoàn hảo về mọi mặt, và đột nhiên tâm trí anh trống rỗng, mọi thứ đều biến mất, ngoại trừ khao khát được tiến vào bên trong cô, để cảm nhận những bức tường ẩm ướt nóng bỏng quấn chặt lấy vật đàn ông cương cứng của mình.

Trong những ngày đầu yêu nhau, Draco sẽ xé mấy chiếc quần lót kích thích của cô khỏi cơ thể ngọc ngà. Thế nhưng giờ đây, anh biết chúng đắt thế nào, và những loại vải tốt thế này không bao giờ giữ được chất lượng phù hợp sau khi ếm lên một bùa sửa chữa.

Thay vào đó, bây giờ, anh chậm rãi kéo chúng xuống khỏi hông cô, trong khi cô dịch người trên chiếc bàn nhỏ, đá chân để đẩy nhanh quá trình.

Anh thả mảnh vải ren xuống đất và bắt lấy mắt cá chân xinh xắn của cô. Đặt lên nó một nụ hôn, anh lướt môi mình hướng lên trên. Khi lần nữa đối diện với nơi riêng tư nhạy cảm nhất của vợ, anh hít hà mùi hương thoang thoảng chỉ thuộc về riêng cô. Khi anh thở ra, chân cô mở rộng hơn, cổ họng phát ra một tiếng rên thút thít, mời gọi anh lại gần. Bàn tay phải anh giữ lấy đùi cô, bàn tay trái của anh xoa nắn âm vật và tách bờ môi hồng gợi cảm ra, đầu anh háo hức chồm tới, lướt chiếc lưỡi của mình lên nụ hoa ướt át chờ đợi.

Vị mặn ngọt hòa quyện cuốn lấy lưỡi anh, đó hẳn là món tráng miệng ngon nhất mà anh từng nhấm nháp. Cong đầu lưỡi theo cái cách anh biết sẽ khiến cô hát vang những lời thì thầm rên rỉ, Draco lần nữa liếm qua âm vật Hermione. Tiếng rên trầm bổng của cô như âm nhạc truyền đến tai anh, và anh biết mình đã thành công.

Đắm chìm trong nhiệm vụ, Draco ra sức vỗ về cô, giữ tốc độ lưỡi ổn định trong khi Hermione căng người rên rỉ và nắm chặt tóc anh. Bàn tay anh đặt ở đùi kẹp chặt lấy cô, dù vậy, anh có thể cảm nhận được hông cô nảy lên dưới lòng bàn tay mình.

Vật đàn ông của anh căng cứng gào thét để được giải thoát, nhưng vì bận rộn cả hai tay, anh không thể nào tự an ủi bản thân mình được. Khi một lượng chất lỏng lướt qua lưỡi anh, mùi hương của cô nồng nàn hơn, anh biết cô đang ở gần đỉnh khoái lạc.

Anh chuyển hai ngón tay đang vuốt ve bên mép âm vật đâm vào bên trong Hermione.
"Draco!" Hermione hét lên tên anh, khẩn cầu và sung sướng.

Những thành vách của cô háo hức nuốt chửng ngón tay anh, siết chặt lấy nó. Draco rên lên vì cảm giác ấy, không thể phân biệt được cảm giác đang vây xung quanh ngón tay mình với ký ức và tưởng tượng về những bức tường mềm mại ấy mút chặt vật đàn ông của anh.

Đôi môi anh hút lấy âm vật của cô lần nữa chắc hẳn là cú hích Hermione cần để đạt đến tận cùng sung sướng, cơ thể cô run lên. Cả người cuộn tròn quanh đầu anh cho đến khi cô khóa chặt anh vào nơi riêng tư nhất của mình.

Mũi anh hít vào một hơi thở cẩn thận, Draco tinh tế lướt nhẹ lưỡi của mình trên nụ hoa sưng tấy của cô trong khi vách tường vây xung quanh những ngón tay anh vẫn nóng rực và ướt đẫm.

Khi Hermione dần hồi phục sau cơn cực khoái, cơ thể cô nhũn ra, mềm oặt vây quanh anh trước khi cô tỉnh táo lại. Cô kéo anh ra khỏi hai đùi mình, nắm lấy cổ áo anh và nâng anh lên để cô có thể hôn anh.

Lưỡi cô luồn vào khoang miệng, nếm hương vị của chính mình và quét qua răng anh. Hai tay cô đã rời khỏi cổ áo, nhưng lại bắt đầu bấu lấy thắt lưng anh, mù quáng nghịch ngợm nó cho đến khi mở bung thắt lưng và khóa quần.

Draco đưa tay lướt dần lên trên cơ thể cô, để chiếc váy của cô trượt xuống hông, kéo khung người nhỏ nhắn của cô vào ngực anh. Những lọn tóc của Hermione cọ vào nhột nhạt mu bàn tay khi anh nắn bóp phần eo cô, vuốt ve thắt lưng nhỏ nhắn.

Những lọn tóc của cô chỉ dài quá vai, nhưng khi anh kéo một lọn tóc xoăn, chúng thẳng dần ra, dài xuống tận đến gần mông cô. Khi anh thả chúng ra, chúng quay trở lại những vòng xoắn ốc nhỏ nhắn hoàn hảo cuốn hút anh. Lẽ đương nhiên, Hermione không chấp nhận sự cuốn hút bất thường anh dành cho mái tóc xoăn của mình, thế nhưng cô không thể ngăn anh làm điều đó trong phòng ngủ - hoặc trong lúc họ thân mật, hoặc nên nói - khi anh kéo chúng đủ mạnh để hướng đầu cô đến nơi anh muốn. Cô luôn thả mình vào anh, tan chảy khi những ngón tay anh luồn vào giữa mấy lọn tóc xoăn xinh đẹp và nắm chặt nó, khiến Draco cảm thấy bản thân mạnh mẽ và yếu đuối trước cô cùng một lúc.

Cuối cùng cô cũng giải thoát vật đàn ông của anh khỏi chiếc quần dài vướng víu, tay trái của anh quấn lấy những lọn tóc của cô và khẽ giật. Đôi môi cô không còn dính chặt lấy môi anh nữa khi cô tan chảy trong tay anh hệt như dự đoán. Draco cúi xuống chiếc cổ đang lộ ra, hôn nó và mút ra một vết bầm tím trên làn da mỏng manh mà anh biết cô sẽ phải chữa lành nó trước khi đi làm vào buổi sáng. Anh vẫn thích đánh dấu cô là của anh.

"Em thích như thế, đúng không, Granger? Em thích nếm mùi vị của mình trong miệng anh," anh gầm gừ rên rỉ, giọng anh trầm xuống đặc sệt kích thích. "Em lại ướt đẫm rồi này, chỉ chờ đợi anh lấp đầy em."

Vừa nói, Draco vừa thúc hông về phía trước. Vật đàn ông cứng rắn cọ vào nụ hoa sưng tấy của Hermione, khiến cả hai cùng rên rỉ. Cô ướt rượt và ấm áp, bất chấp những lời trêu chọc của mình, Draco cũng tuyệt vọng muốn cô nhiều như cô muốn anh vậy.

Hermione quằn quại cọ vào anh, đôi môi thì thầm: vâng, vâng! Em muốn anh! Móng tay cô cào lên vai anh, cơn đau buốt xé toạc khiến ham muốn của anh vọt lên một tầm cao mới. Anh cắn mạnh vào cổ họng cô để trả đũa, rồi nhanh chóng nhả ra và xoa dịu chỗ đó bằng môi lưỡi của mình.

"Hãy là một cô gái ngoan," anh nói, "đưa tay xuống và giúp anh vào trong để anh có thể thỏa mãn em cho đàng hoàng nào."

Không chần chừ thêm, cánh tay cô luồn vào giữa hai người, bàn tay nhỏ nhắn khép lại quanh anh, hướng anh vào làn hơi nóng bỏng đầy mời gọi của vợ mình. Khi cô đã đặt anh đúng vị trí, Draco lao về phía trước với một cú giật hông quyết đoán, bất ngờ đâm vào bên trong Hermione. Cô siết chặt lấy anh, nhưng vô cùng mềm mại ấm áp. Merlin ơi, như thể cô sinh ra là để dành cho anh.

Da thịt mềm mại như nhung bao bọc lấy anh, và anh có thể cảm thấy cô bắt đầu run rẩy khi anh chậm rãi lùi lại rồi ra sức lao về nhà. Anh không còn biết gì nữa ngoài cảm giác thích thú khi di chuyển bên trong cô, anh giữ một tốc độ ổn định, và lắng nghe những lời thì thầm rên rỉ mà cô yêu cầu ở anh. Mạnh lên anh, nhanh lên, ở đó, đúng như vậy, một lần nữa đi anh, cho em nhiều hơn nữa.

Vẫn ngồi một nửa trên chiếc váy đi làm, Hermione bắt đầu trượt trở lại trên bàn, mặc cho Draco giữ chặt lưng cô. Một cú thúc đặc biệt thô bạo khiến hông anh đập vào mặt bàn bằng đá granit giả với một lực mạnh hơn mức bình thường, và anh dừng lại một lúc, phớt lờ lời phàn nàn của Hermione để nhấc hông cô ra khỏi chiếc váy kéo cô về phía trước.

Anh đặt mông cô một cách bấp bênh trên bàn trước khi tiếp tục tốc độ trừng phạt của mình và yêu cô đến khi cô mềm nhũn đi. Hai chân cô co lên theo một góc độ mới, đầu gối cô đặt sát nách anh và bàn chân cô ôm lấy lưng anh. Draco đâm vào sâu hơn, mắt anh trợn tròn khi Hermione hét lên một tiếng kêu nghèn nghẹn.

Anh nắm lấy mái tóc mềm mại rực rỡ của cô kéo mạnh. Đầu cô ngửa ra sau cho đến khi toàn bộ cổ họng và ngực của cô bày ra trước mắt anh, Hermione đỡ lấy sức nặng của mình bằng cách chống hai tay ra sau. Lưng cô cong lên tuyệt đẹp, và Draco cúi xuống tận hưởng bộ ngực đỏ hồng lên vì tình dục của vợ.

Những âm điệu của cuộc yêu tràn ngập khắp gian bếp, tiếng hông anh va vào mông cô, âm thanh bì bõm khi những vách tường ướt đẫm của cô mở ra chào đón anh hết lần này đến lần khác. Tiếng rên rỉ nữ tính của Hermione và hơi thở nặng nhọc của chính anh thấm đẫm thính giác. Làn da của cô có vị ngọt ngào xen lẫn một chút mằn mặn, và Draco thích thú với hương vị đó.

Sau khi liếm một đường từ đầu nhũ đến dái tai cô, Draco đứng thẳng trở lại để thu vào hết cảnh tượng trước mắt. Anh thật may mắn khi có được cô, và anh thấy mình đắm chìm trong tình yêu khi có thể vùi mình trong cơ thể dẻo dai, sẵn sàng của cô.

Đột nhiên anh cảm thấy chính mình căng lên, và anh biết mình không còn trụ được bao lâu nữa. Bàn tay còn lại của anh lướt đến âm vật sưng tấy, ngón tay cái xoa thật nhanh từng vòng tròn nhỏ, anh ưỡn người lên, hy vọng có thể chạm được vào vị trí ngọt ngào nhất bên trong cô, nơi luôn khiến cô sung sướng siết lấy anh.

"Tình yêu của anh, ngoan nào, anh sắp đến rồi, anh muốn em đến ngay bây giờ để anh có thể lấp đầy cơ thể em."

Anh nhìn cô há hốc mồm, đôi mắt nhắm nghiền lại, lông mày nhíu chặt vào nhau ngay lập tức trước khi cô khóa chặt vật đàn ông của anh. Vô số những ngôi sao phủ lấy tầm nhìn của anh, Draco buộc mình phải tiếp tục yêu cô trong khi cơn cực khoái khiến từng thành vách bên trong cô run lên liên hồi. Chân anh yếu dần đi, và anh thở ra một tiếng kêu nghèn nghẹn khi khoái cảm lướt qua cơ thể mình, bắt đầu từ giữa hai chân, lần khắp các tĩnh mạch đến đầu ngón chân, ngón tay và chân tóc.

Buông Hermione ra, Draco đột nhiên đứng không vững, anh loạng choạng và đè lên chiếc bàn nhỏ bên dưới người cô. Anh cô hít thở sâu để giữ mình bình tĩnh, nhưng mùi hương từ cuộc yêu của họ chả giúp ích gì cho sự tập trung của anh cả.

Hermione khẽ run lên bên dưới người anh, và Draco mở mắt ra để quan sát vợ mình.

"Em không sao chứ, tình yêu?"

Một tiếng ậm ừ là câu trả lời duy nhất anh nhận được, cùng với một nụ cười mơ màng. Hài lòng với kết quả, anh điều chỉnh lại trọng lượng của cơ thể mình, nhẹ nhàng lùi khỏi người cô, rồi đỡ lấy cô, để cô nằm thoải mái hơn trên mặt bàn.

Anh lặng lẽ vẫy tay, dùng một bùa chú không lời sạch bản thân trước khi mặc lại đồ lót. Anh cũng muốn giúp Hermione, nhưng bản thân anh lại rất tận hưởng hình ảnh cô mệt nhoài sau cuộc yêu, vẫn ướt rượt tinh hoa của anh, váy áo xộc xệch và hoàn toàn thuộc về anh.

Anh đỡ cô đứng dậy, giữ một cánh tay vây quanh eo cô trong khi cô uể oải loạng choạng như những chú ngựa con Granian sơ sinh cha anh nuôi hồi anh vẫn được chào đón ở nhà. Một niềm tự hào dâng trào trong Draco, xua tan nỗi khao khát mà anh dường như không thể nào lay chuyển. Chỉ có anh mới có thể khiến Hermione Granger mạnh mẽ trở nên yếu ớt dựa dẫm thế này mà thôi.

Chiếc váy của Hermione trượt qua hông cô và rơi xuống mặt đất, vây quanh đôi chân thon, Draco đỡ cô bước ra khỏi nó trước khi đưa cô về phòng ngủ. Anh mặc kệ quần áo của cô ngổn ngang trong bếp - anh có thể dọn chúng vào buổi sáng, trước khi ra ngoài để nộp mớ đơn xin việc.

Trở lại phòng ngủ, Draco thay một bộ pijama có phần sờn cũ và không hề vừa vặn: phần vai áo thiếu nửa inch, quần quá ngắn, và anh phải kéo đến hết cả dây rút để giữ cho chiếc quần dài không trượt khỏi hông mình. Draco nhớ quần áo đặt may lắm.

Hermione trút bỏ những món quần áo cuối cùng - thắt lưng và tất chân - cô mặc bộ đồ ngủ của mình vào, nó rộng quá khổ nếu so với bộ pijama có phần chật vật của Draco. Ngồi trên mép giường, cô khéo léo tết lại mái tóc của mình, một thói quen thường ngày, dẫu rằng trái ngược hoàn toàn với niềm tin của vợ mình, Draco không ngại đắm mình trong mái tóc thơm ngào ngạt của cô khi chìm vào giấc ngủ.

Họ rút ra hai quyển sách đang đọc dở, tựa vào chiếc giường khiêm tốn của mình và đọc sách trong sự im lặng dễ chịu, Hermione rúc vào bên cạnh Draco, cánh tay anh choàng quanh cô che chở.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro