Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Marlene dồn cô vào chân tường khi kỳ học chính thức kết thúc. "Nói thật cho tớ nghe," cô lên tiếng, và Lily liếc nhìn cô qua tấm gương trong nhà vệ sinh nữ. "Cậu ngủ với Potter rồi à?"

Lily sững người, son môi đang đánh dở cũng phải dừng lại, còn ánh mắt vội vã liếc nhìn xung quanh. "Cái gì? Sao tự dưng—"

"Chỉ có hai đứa mình ở đây thôi. Tớ kiểm tra rồi. Tớ đâu có ngu."

Lily vẫn kiểm tra thêm lần nữa để đảm bảo là không có ai xung quanh, gò má cô nóng bừng. "Nghe này—" cô bắt đầu lên tiếng, thẳng lưng lên và bắt đầu mếu máo trước gương, nhưng Marlene ngay lập tức cắt ngang chiêu trò của cô.

"Đừng hòng, tớ không bị lừa lần nữa đâu."

Nó chỉ có tác dụng đúng có một lần, và cô còn không nhận ra chiêu của mình không còn tác dụng với Marlene từ khi nào nữa. Chắc cô đã quá đắm chìm trong suy nghĩ về bàn tay gây thương nhớ của James và quai hàm đáng yêu của anh ta tới mức chẳng để ý tới mọi chuyện xung quanh nữa rồi.

"Không," cô cuối cùng cũng lên tiếng sau một khoảng im lặng dài đến kỳ quặc. Cô chẳng nhớ lần cuối cô và Marlene cãi nhau là khi nào nữa. "Không, tớ chưa lên giường với anh ta."

"Chưa lên giường? Thế cậu có định không?"

Cô do dự, cứ như cô đang đứng trước bờ vực của điều gì đó mà một khi đã nói rồi thì không thể quay lại được. Dù chỉ có cô và Marlene ở đây, và cô biết Marlene sẽ không hé môi nói với bất kỳ ai nội dung cuộc trò chuyện này, điều mà cô biết mà không cần hỏi. Cô vốn không tin vào việc nếu mình nói điều gì ra thành tiếng thì nó sẽ trở thành sự thật, nhưng cô sợ rằng nếu cô nói ra thì sẽ cô sẽ không còn là Lily nữa. Nếu cô thừa nhận tất cả những gì cô cảm nhận được, hay tất cả những khao khát, những suy nghĩ bẩn thỉu đã dày vò tâm trí cô kể từ khi cô và James bắt đầu ôm và hôn nhau—hoặc còn hơn thế nữa, thật sự ấy, nếu cô thành thật với chính mình, điều mà cô không bao giờ làm, thì cuối cùng cô cũng sẽ phải đầu hàng bản thân mình mà thôi.

Marlene chờ đợi. Cô ấy có bồn chồn, có lo lắng, rõ ràng là thiếu kiên nhẫn, nhưng cô ấy vẫn chờ.

"Tớ nghĩ là có."

Marlene sững người, rồi cô đập tay lên trán, như thể cô đang cố giữ thăng bằng cho bản thân mình vậy. Nhìn hơi quá đà, nhưng có thể đoán trước được. Lily còn chẳng tin lời nói của chính mình nữa cơ mà. "Tớ tưởng cậu ghét anh ta." Marlene nói. "Thì, tớ cũng biết là hai cậu cũng là làm bạn với nhau năm nay rồi, năm ngoái thì bớt cãi nhau nhiều hơn chút, nhưng các cậu chưa bao giờ dừng đấu đá nhau cả. Mới tuần trước thôi..."

Lily vốn không cần một ví dụ cụ thể và cũng không quan tâm Marlene đang nói gì nữa. Có hàng ngàn bằng chứng rằng cô và James Potter không bao giờ ngừng cãi cọ, một tuần là quá đủ để cô bạn cô lựa ra một ví dụ bất kỳ rồi. "Tớ có. Tớ có ghét anh ta. Ý tớ là, đương nhiên tớ ghét anh ta, nhưng—" Cô ngừng lại, một sự bất lực và đau khổ tới mức không thể diễn tả thành lời. "Nhưng tớ cũng không, không ghét anh ta. Một chút nào."

Nghe thật là vô nghĩa—chẳng thể lý giải được bằng từ ngữ hay cảm xúc nữa—nhưng Marlene bỏ qua chuyện đó. Cô chỉ gật đầu, như thể Lily chưa hề thốt ra những câu điên rồ tới mức cô phải bốc Lily đến Bệnh viện Thánh Mungo trong thời gian gần. "Được rồi. Chỉ là—" Cô do dự một chút, rồi tiến đến gần Lily trước gương và nghịch tóc của cô, ánh mắt cô đột nhiên u ám hẳn đi. "Hãy chắc chắn là cậu biết bản thân mình đang làm gì nhé. Potter là tên dở hơi và ngu ngốc trong nhiều thứ lắm, nhưng... hắn ta cũng phát cuồng vì cậu. Nhớ kỹ điều đấy trước khi cậu trêu đùa tên đó đấy."

Cô hiếm khi không nói nên lời, và cô cũng chẳng thể nghĩ ra câu nào để đáp lại. May mắn là Marlene cũng không hề ép cô trả lời.

xxx

James lại khiến cô không nói nên lời tối đó bằng cách phục kích khi cô đang đi tuần tra.

Khó chịu thay, anh hành động như thể anh chẳng hề có lỗi sau khi anh kéo cô đến văn phòng của riêng họ—hoặc là cô kéo anh, cô cũng chẳng rõ nữa. Cô chỉ biết chắc là cô là người khóa cửa và ếm bùa im lặng lên cánh cửa sau lưng họ, tay cô kéo anh về phía lò sưởi, môi cô chạm tới môi anh trước khi cả hai kịp kiếm chỗ nào thoải mái mà hành sự.

Cùng lúc đó, cũng chính đôi tay anh là thứ nhẹ nhàng đỡ lưng cô xuống tấm thảm, cơ thể anh bao trọn lấy cô, cùng tiếng cười dịu dàng nhưng đầy sung sướng, tất cả đều để đáp lại sự nhiệt tình chủ động từ phía cô. "Em tuần tra xong rồi," anh nói, để những ngón tay anh lướt qua gò má cô. "Em có thể cãi nhau với tôi về chuyện này nếu em muốn, nhưng—"

"Anh muốn tôi cãi nhau với anh thì có."

Anh nhanh chóng đáp lại cô mà không bỏ lỡ một nhịp nào. "Đương nhiên tôi muốn thế rồi. Tôi yêu cách hai ta cãi nhau, em biết đấy. Nhưng em nói gì đi chăng nữa thì cũng không quan trọng. Thường thì tôi không ngại để em thắng nếu chúng ta đấu đá nhau, nhưng lần này tôi thắng, Evans. Em tuần tra xong rồi và giờ em ở đây với tôi."

Lòng tự tôn của cô nhói lên trong lồng ngực—như thể cô biết anh muốn cô ở đây với anh, bằng chứng chính là điệu cười toe toét mà cô kịp nhìn thấy thoáng qua trước khi anh tháo kính và môi anh dần di chuyển xuống cổ của cô. "Anh có bao giờ để tôi thắng đâu. Tôi vốn giỏi hơn anh—ôi—"

Hơi thở cô nghẹn lại trong cổ họng và lời nói cô đột ngột ngắt quãng chỉ sau một cái hôn nhẹ dưới tai cô từ phía anh, thật đáng ngại biết bao. Đột nhiên, cái gọi là tự tôn đối với cô chỉ còn là những khái niệm xa vời, và cô kéo anh lại gần, từng ngón tay cô bấu chặt sau lưng anh, rồi kéo mạnh áo anh chỉ để cảm nhận được làn da của anh dưới lớp vải mỏng ấy.

Chuyện này còn đáng ngại hơn nếu mà anh cũng không phản ứng lớn tiếng để đáp lại cô như vậy, và anh chưa bao giờ làm cô thất vọng cả. "Chết tiệt," anh thì thầm dưới làn da cô khi cô mở rộng chân mình hơn và ôm lấy thân thể anh, và anh nghiêng người vừa đủ để cô kéo áo lên đầu anh. "Evans—" Đó là một lời van xin, là cách cô thích nhất mỗi khi anh gọi tên cô. "Lạy Merlin, tôi sẽ nhớ em chết mất."

Đây chẳng phải là nói bóng gió nữa. Sự thừa nhận này mang theo cảm xúc thật sự, mặc dù nghe anh nói thì chẳng giống như anh đang thừa nhận gì cả. Đối với anh, nó chỉ là một sự thật quá mức hiển nhiên, không để lộ bất cứ cảm xúc gì nhiều, và người cô như hóa đá bên dưới anh, không thể thốt ra một lời nào, vì một lý do rất khác so với trước đó.

Anh cảm nhận thấy sự ngưng lại của cô, và anh cũng dừng việc mân mê làn da của cô lại. "Có chuyện gì sao?" Anh hỏi, có vẻ thực sự bối rối. "Kỳ nghỉ đông thực sự rất dài. Đương nhiên là tôi sẽ—"

"Anh sẽ nhớ việc chúng ta ôm hôn nhau hả?" Lời cô nói dự định là một câu khẳng định cơ, nhưng thế nào nó lại biến thành một câu nghi vấn, và câu nghi vấn này sẽ dẫn đến một cuộc trò chuyện nào đó mà cô không hề muốn đối mặt.

Anh thì lại không hề ngại để đối mặt với cuộc trò chuyện đó, mặc cho sự cương cứng càng gia tăng dưới thân cô. "Đương nhiên rồi. Chắc chắn luôn. Nhưng tôi cũng sẽ nhớ việc chọc tức em, khiến em cười, và ngắm em tra tấn tôi chỉ bằng sự hiện diện của em, và nhìn em—"

"James."

Lần này, cả hai đều bất động. Cô chưa gọi anh bằng tên bao giờ.

Anh đương nhiên phải dồn sự chú ý về việc này rồi. "Cái này mới nha." Có gì đó trong giọng cười của anh, mang chút choáng váng nhưng cũng vui vẻ, cứ như cô vừa tặng anh một thứ gì đó cực kỳ tuyệt vời và quý giá vậy. "Vụ này mới toanh luôn này. Đợi đã, em nói lại đi. Tôi chưa chuẩn bị tinh thần."

Bỗng chốc trong cô trồi lên sự thôi thúc muốn bóp cổ tên này. Dù vậy cô vẫn cho anh thứ anh muốn, và đó không chỉ là do anh luôn chiều theo những gì cô muốn gần đây. "James," cô cố ý lặp lại thật chậm rãi, và anh bật cười. Khuôn mặt anh sáng bừng lên với đầy sự thích thú. "Nếu anh mà không dừng cười thì—"

"Tôi sẽ làm mọi thứ theo ý em, chỉ cần em tiếp tục gọi tên tôi thôi."

"—tôi còn đang định bảo anh cởi áo len của tôi ra đấy."

Đây là điều họ chưa từng làm bao giờ, nghe thật không công bằng, nhưng đây chính là thứ vũ khí mạnh nhất mà cô có. Mà nói đi nói lại, lỗi cũng từ anh mà ra, tại anh khiến cô muốn phải đánh bại anh bằng mọi giá. Tình yêu cũng là một trận chiến mà, và—

Cô bắt đầu tự hỏi giữa hai người họ là gì đây? Tình yêu hay là trận chiến?

Anh hoàn toàn bất động, tới mức tưởng chừng như anh không còn thở nữa, ánh mắt anh nhìn cô chăm chăm một lúc lâu. "Điều này càng khiến tôi không thể không nhớ em được, em biết mà," anh cuối cùng cũng mở miệng, giọng anh thốt lên khó khăn và lạ lùng, còn cô thì bắt đầu bật cười.

Dù có hơi nghẹn lại đi chăng nữa, thì đó vẫn là một điệu cười giòn tan, và nó khiến anh trở lại lãnh địa quen thuộc của hai người khi anh cùng cười với cô, anh mắt anh có chút gì đó không kiểm soát được. "Vậy thì càng tốt," cô đáp lại, và—

Và cô mong điều đó là thật.

xxx

Kỳ nghỉ đông kéo dài ba tuần, mà có vẻ chưa bao giờ kỳ nghỉ này lại dài như năm 1977 dần sang năm mới 1978.

Không phải là do Petunia khó chịu vì cô lựa chọn về nhà đón Giáng sinh cùng gia đình, mà cũng không phải do chị ấy mang về nhà một cậu bạn trai mới, một tên đàn ông to lớn và nhàm chán tên Vernon, người mà sắp về một nhà với gia đình cô. Cũng không phải do Cokeworth dần trở nên xa lạ với cô từ khi cô chấm dứt tình bạn với Severus. Cũng không phải do cô không thể hiểu được cha mẹ mình nữa, từ lâu lắm rồi, vì cô sống và trưởng thành xa họ. Cũng không phải vì nhà, giờ đây không chỉ là nhà của cha mẹ cô, mà còn là ký túc xá ở trường cùng bạn bè cô nữa.

Nó là bởi vì cô nhớ James Potter. Cô chưa ếm bùa anh ta từ lâu lắm rồi, nhưng kể từ ngày cô thức dậy vào buổi sáng đầu tiên của kỳ nghỉ đông và ngước mắt lên trần nhà trong phòng ngủ thuở bé của mình, bỗng chốc cô muốn cầm lấy cây đũa phép và rủa tên đó một nhát.

Bằng một cách nào đó, tên ngốc đó khiến cô khao khát sự hiện diện của anh ta, và cô đáng lẽ phải căm ghét bản thân mình nhiều hơn vì lẽ đó mới phải. Và rồi cô cảm thấy sự căm ghét bản thân của mình dần biến mất khi cô thấy một con cú đâm đầu vào cửa sổ nhà bếp lúc cô đang giúp mẹ chuẩn bị bữa sáng.

Tôi cho rằng đây là lý do thứ #1034 tôi khiến em thất vọng trong tuần này, bức thư ghi vậy, nhưng tôi thật sự rất nhớ em.

Nội tâm cô cuộn trào một thứ xúc cảm nào đó mà cô chẳng thể gọi tên, mà mẹ cô chắc cũng biết được điều gì đó khi nhìn thấy cô vội lục ngăn kéo rác để tìm cách viết lại ngay lập tức.

"Ai vậy con?" mẹ cô hỏi, và cô tắt bếp để chào bạn cú mới đến đang đậu trên lưng ghế trong nhà bếp. Nó cúi đầu đầy hài lòng khi cô vuốt ve phần lông dưới cổ nó một cách đầy tự tin hơn bất kỳ phù thủy nào mỗi khi nhìn thấy một con cú lạ.

"Một người bạn thôi mẹ." Đấy chẳng phải là sự thật mà cũng chẳng phải là nói dối, mà nó nằm đâu đó ở giữa, điều mà Lily mãi không nhận ra cho đến mãi tận sau này.

Anh chẳng khiến tôi thất vọng thêm được đâu, cô viết đáp lại. Nhất là khi tôi chẳng có ấn tượng tốt về anh ngay từ đầu.

Ở Cokeworth lúc đó còn đang mưa, và con cú trông có vẻ hơi khó chịu khi nó phải bay trong tình trạng mưa bão. Cô và mẹ cô phải dỗ dành nó hết mực—mẹ cô thậm chí còn tự tay bón cho nó món thịt xông khói—để cô có thể cột bức thư vào chân nó.

Tên của con cú đó là Edgar, được đặt theo tên của một cầu thủ Quidditch nổi tiếng nào đấy, cô biết điều đó trong khoảng thời gian nghỉ đông. Cô và James khiến Edgar phải bay đi bay lại hàng ngày—đôi khi hai lần một ngày—từ miền Trung đến miền Nam nước Anh, và mẹ cô làm một cái tổ bé xinh cho Edgar ở trong nhà bếp để nó có thể nghỉ lại sau mỗi lần bay vào đêm muộn. Khi cô viết cho James để kể anh nghe chuyện đó, anh đề nghị trao một phần quyền sở hữu Edgar cho mẹ cô—cho mẹ cô chứ không phải cho cô, anh nhắc điều này rất nhiều trong thư rồi—và mẹ cô vui vẻ chấp nhận. Ngày cứ dần trôi, và cái tên 'James' trở thành một cái tên quen thuộc ở nhà họ.

Và, thời gian càng trôi, thì nội dung những bức thư họ viết ngày càng không kiểm soát được.

Ban đầu thì nó rất bình thường, bắt đầu bằng một câu vu vơ trong thư mà anh viết, đề cập đến việc anh mơ về cô. Nó chỉ là một câu chữ thoáng qua, xen lẫn với câu chuyện về Sirius và những lời phàn nàn về việc mưa cứ rơi như trút nước gần nhà ba mẹ anh, nhưng chỉ riêng một câu ấy thôi cũng khiến cô thao thức cả đêm.

Về căn bản chính anh khiến cô mất ngủ hằng đêm. Anh cũng khiến cô mất ngủ ở Hogwarts, nhưng là kiểu mất ngủ khác, khao khát anh từ một khoảng cách quá xa so với việc khao khát anh sau hàng giờ cãi vã, hay cười với nhau, hay ôm hôn nhau tới mức cô chẳng nghĩ được gì nữa, chính là một kiểu hành hạ khác.

Đột nhiên cô nhận ra cô nghĩ về tên này nhiều quá, và cô tự hỏi trước đó cô đã tồn tại kiểu gì nhỉ.

Và cô thử, thử một chút thôi. Nói tôi nghe về giấc mơ của anh đi, cô viết như vậy, và—

Ừ thì, mọi thứ bùng nổ sau vụ đó.

"Tớ mất kiểm soát rồi," cô thừa nhận với Marlene trong khoảng thời gian ngắn giữa Ngày Tặng quà sau đêm Giáng sinh và Đêm Giao thừa.

Marlene rời mắt khỏi bộ ti vi của nhà Evans. Chỉ có hai người họ ở nhà cha mẹ cô thôi, bởi ban ngày họ đi làm, nhưng rõ là Marlene nhận ra được giọng Lily thấp hẳn đi dù hai người họ ở một mình. "Có khi lại tốt cho cậu ấy chứ." Cô chậm rãi vươn vai một cách lười biếng, một lọn tóc vàng của cô vẫn còn vắt vẻo trên vai. "Cậu làm gì mà mất kiểm soát? Lấy một quyển sách ở thư viện mà không xin phép à?"

Cô làm chuyện còn tệ hơn thế, và Marlene biết điều đó. Marlene biết vì cô luôn ở bên cạnh Lily khi cô làm những chuyện còn ngu ngốc và tệ hơn thế suốt bao năm nay, nhưng đương nhiên là cô lại chọn nhắc đến việc mà Lily hối tiếc nhất vào năm thứ hai hơn rồi. Hẳn là vậy rồi.

Vậy nên càng thỏa mãn hơn đối với cô khi nhìn Marlene suýt nữa hất tung cái bàn khi cô thừa nhận, "Tớ chụp hình bản thân chỉ mặc mỗi đồ lót rồi gửi cho Potter."

Lời thú tội này chắc chắn khiến Marlene mất đến năm năm tuổi thọ luôn.

"Cậu làm cái gì cơ?" giọng cô cao lên mấy quãng, cô lắp bắp hỏi cùng với hơi thở không còn ổn định nữa, mặt cô bỗng nhiên xám xanh—dù thế thì cô vẫn đẹp theo cách của riêng mình, và cũng rất buồn cười nữa. Nhưng Lily thì không muốn cười bây giờ.

"Và Black có vẻ như cũng thấy thì phải." Nhắc đến đây thì cô suýt nữa bật cười thành tiếng, phần lớn bởi vì James đã kể lại mọi chuyện sống động như một bức tranh vậy—việc anh phun hết bữa sáng của mình ra khi mở bức thư của cô, bức ảnh thì phấp phới rơi xuống sàn nhà, Sirius thoáng nhìn thấy bức ảnh rồi tìm cách bắt lấy nó, còn ba mẹ James chỉ nhìn hai tên nhóc nhà mình vật lộn trên sàn nhà đấu đá nhau như một cách thể hiện tình cảm anh em thân thiết.

Ít nhất thì cô có thể cười vì chuyện này, khả năng hồi phục của cô nhanh đến đáng sợ. Mới chỉ có một ngày thôi, mà cô chuyển từ trạng thái ghê tởm chính bản thân mình, tới sợ hãi, tới ngạc nhiên thích thú.

Chuyện quái gì đang xảy ra với cô thế này?

Marlene cũng nghĩ y chang cô. "Ôi thật sự luôn ấy, Lil," cô cảm thán, tay che miệng. "Cậu—làm cái đấy! Làm thật sự luôn?"

"Tớ bảo rồi, tớ mất kiểm soát mà."

"Ừ để tớ nói thay cậu luôn. Cái đéo gì vậy. Cậu—" Marlene cố hít một hơi sâu lấy bình tĩnh. "Thế tên kia đáp lại thế nào?"

Anh đáp lại một cách ngắn gọn, đúng phong cách của James. Một tiếng cười kích động thoáng qua cô. "Kết hôn với tôi đi, Evans."

Giọt nước tràn ly. Marlene ngã ngửa người ra cười lớn thành tiếng, những tiếng cười không toan tính và điên rồ—và Lily cũng ngay cạnh đó, úp mặt vào chiếc gối mà cười ra nước mắt vì sự vô lý này. Nếu ai mà nói với cô một năm trước—không, chỉ sáu tháng trước thôi—rằng James Potter sẽ cầu hôn cô, dù đùa hay không, thì cô cũng tin nó có phần đúng. Nhưng nếu ai nói rằng bản thân cô sẽ cảm thấy một điều gì đó khác ngoài việc căm ghét tên này ư? Ái chà ai mà dám nói điều đó xứng đáng bị cô ếm bùa.

"Cậu mê anh ta rồi," Marlene nói—không, Marlene tuyên bố dõng dạc luôn, và cô vẫn còn khúc khích cười dù vẫn cố gắng nói nốt. "Cậu chết mê chết mệt anh ta rồi, thừa nhận đi. Chỉ có tớ ở đây thôi. Cậu còn thú nhận nhiều thứ kinh khủng hơn thế này mà."

'Nhiều thứ kinh khủng' ấy là tùy vào hoàn cảnh chứ, cô nói với Marlene như vậy.

"Ừ đúng, nhưng—" Marlene đưa tay về phía cô, dù không nói gì nhưng lại mang quá nhiều nghĩa. "Lily, là tớ đây mà."

Sự vui vẻ giữa họ dần tan biến, và nhiệt độ trong phòng rớt xuống vài độ C trong khi Lily cố tìm ra một câu trả lời để đáp lại.

Chẳng có gì cả, cô chẳng tìm được gì.

Marlene nhìn thấu cô ngay lập tức—và chuyện này bắt đầu từ khi nào vậy nhỉ? Lily kết bạn như cách mọi người thu thập thẻ Socola Ếch nhái vậy, và ngoài Nhà Slytherin ra, nếu hỏi, sẽ có rất nhiều người nói rằng cô là bạn của họ. Dù vậy, tình bạn cũng sẽ có những mức độ khác nhau, và—

Petunia đã giữ vị trí số một suốt nhiều năm trong suốt thời thơ ấu của cô, rồi sau đó vị trí ấy bị chiếm bởi Severus. Khi mối quan hệ của cô và Petunia dần xấu đi, nó khiến cô tổn thương tới mức chẳng có từ ngữ nào diễn tả được. Và sau đó chứng kiến mọi chuyện giữa cô và Severus rạn nứt tới mức không thể vãn hồi, mà mọi người đều chứng kiến cảnh đó nữa—

Cô yêu Marlene hơn cả bản thân mình, nhưng chẳng ai có thể chiếm được vị trí của cậu ấy trong lòng cô cả.

Vậy mà, bằng một cách nào đó, Marlene biết rõ mà không cần phải nghe cô giãi bày bất cứ điều gì. "Tớ đâu phải Snape, bé ơi," cô nói với tông giọng dịu dàng, và nhiệt độ trong căn phòng dần ấm áp trở lại. "Cũng chẳng phải Petunia. Không, tớ sẽ không phản bội cậu đâu."

Lily phải cố gắng lắm mới có thể thốt ra câu đáp lại. "Hai người họ cũng vậy mà. Ít nhất ban đầu họ như vậy."

"Đúng, nhưng mà—" Marlene chỉnh một lọn tóc sau tai, và cô cũng làm thế với Lily. "Tớ đâu phải một tên ngu ngốc hay ghen tị nhà Slytherin bị ám ảnh bởi Nghệ thuật Hắc ám đâu. Đừng đẩy người khác ra xa chỉ vì lỗi của hai người họ nữa. Đừng để họ thắng, và—cậu không nghĩ Snape sẽ coi đây là một chiến tích sao, khi cậu từ chối mở lòng với Potter vì những gì cậu ta đã làm với cậu?"

Sao mà họ lại bàn luận về vấn đề này, Lily hoàn toàn không biết, nhưng—

Marlene nói đúng. Hoàn toàn đúng, và điều đó thật tệ.

Lily đổi hướng.

"Chuyện này chẳng liên quan gì đến Potter," cô khăng khăng chối, và Marlene nhìn cô, không nói gì cả. "Không đâu Maley. Anh ta không—tớ không—"

"Ừ hiểu hiểu." Tông giọng của Marlene chẳng khác gì James, là tông giọng tớ-chẳng-tin-cậu-một-tí-nào-hết. "Chỉ là, đừng đẩy tên đó ra xa nữa, được chứ? Tớ nghĩ là—" Trong một thoáng, Marlene do dự, rồi mắt cô lại hướng về phía màn hình TV. "Tớ nói với cậu rồi: tên đó phát điên vì cậu đấy, thật sự đấy. Hắn cố gắng làm mọi thứ vì cậu. Cậu biết mà, phải không?"

Cô vô tình để lộ sự thật ra ngoài ý muốn. "Tớ cũng đang cố mà."

Marlene cười với màn hình ti vi, khóe miệng cô nhếch lên buồn bã. "Tớ biết. Ít nhất hãy để anh ta biết cậu cũng đang cố, nhé?"

xxx

Cô suy nghĩ về lời khuyên của Marlene suốt kỳ nghỉ, nhưng không tìm được một giải pháp nào. Nhiều đêm muộn, cô lẻn xuống phòng bếp để vuốt ve bộ lông của Edgar. Tên cú này càng ngày càng dành nhiều thời gian ở nhà cô, rõ ràng rất hài lòng với sự cưng chiều thường xuyên của mẹ cô. Trước ngày cô rời khỏi nhà đi đến ga tàu tốc hành Hogwarts, Lily mang con cú vào phòng mình, việc có nó ở đây khiến cô bớt suy nghĩ hơn.

Rõ ràng không phải do con cú đâu, cô biết mà. Cô cảm thấy bản thân mình thật là thảm hại.

Sự thảm hại ấy cũng dần mờ đi khi cô bước qua hàng rào ở Ngã tư Vua và bắt gặp James đang chờ cô ở đó. Anh đang nói chuyện vui vẻ cùng đám bạn của mình, người tựa vào xe đẩy chứa va li, nhìn trông rất bình thường và thoải mái tới mức cô nghĩ việc họ gặp nhau chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, nếu anh không ngay lập tức rời đám bạn mình giữa cuộc nói chuyện khi nhìn thấy cô.

Anh nhanh chóng tiến tới chỗ cô, và cô chẳng thể nhìn đâu nữa ngoài điệu cười rạng rỡ của anh. "Tôi không biết em và mẹ em đã làm gì với con cú của tôi, nhưng giờ nó nghĩ không ai được phép chạm vào nó rồi đấy," anh lặng lẽ nói, ánh mắt anh lướt qua khuôn mặt cô.

Một luồng gió ấm áp bỗng dưng ập đến mặc cho cái lạnh của tháng Một. "May là mẹ tôi không giữ nó lại đấy," cô đáp lại. "Tôi cứ nghĩ mẹ sẽ cố giữ tên cú đó lại cơ. Và, cũng hay, vì giờ nó có cái gọi là tự tôn cao ngất trời rồi, cho giống với chủ của nó."

Anh khúc khích cười, âm điệu như trẻ con. "Tôi nhớ em." Không hề có sự chần chừ hay do dự trong lời nói của anh, hay trong cách anh vươn tay chạm đến lưng cô. Có thể là do cô tưởng tượng ra, nhưng cô thề cô có thể cảm nhận được hơi ấm từ tay anh xuyên qua lớp quần áo dày chống lạnh của cô. "Thật sự rất nhớ em."

Đương nhiên anh có thể thốt ra những câu đó thật dễ dàng mà chẳng phải do dự gì rồi. Đã có ai bao giờ dám tổn thương anh chưa? Cuộc đời này có vẻ thật ưu ái cho James Potter mà.

Cô nuốt khan, và trái tim cô nảy lên trong lồng ngực. "Tôi đang mặc bộ đồ lót trong bức ảnh đó," cô nói, và—

Phản ứng của anh không ngờ chính là thứ cô mong muốn bấy lâu nay. Bàn tay anh đang đặt sau lưng cô co lại, nắm chặt lấy áo khoác cô, như thể đó là một thứ dưỡng khí có thể giúp anh đứng vững vậy, còn tay còn lại thì vò đầu trong khi ngực anh phập phồng. "Em—" anh thốt lên, nghe như một lời buộc tội. Giọng anh như vỡ ra sau đó. "Kết hôn với tôi đi, Evans. Tôi không đùa đâu. Em có biết rằng em như một giấc mộng không thực không? Tôi thề, tôi chưa bao giờ nghĩ được em lại—"

Đôi gò má cô có vẻ như đang bốc cháy rồi, và cũng hơi đau vì sự cười toe toét của cô. "Anh bắt đầu nói nhảm rồi đấy."

"Vậy thì sao chứ? Tôi—" Anh ngừng lại, và cô thề dù xung quanh có tiếng còi tàu và tiếng học sinh nói chuyện đầy ồn ã, cô vẫn có thể nghe thấy tiếng anh nghẹn lại đầy khao khát. "Gặp tôi ở phòng vệ sinh sau khi tàu khởi hành. Tôi cho em năm phút, hoặc tôi sẽ đến toa của em và kéo em đến đấy."

Cô tin anh dám làm thế.

Không, cô không chỉ dám chắc anh sẽ làm thế—mà cô còn mong anh sẽ thực sự xuất hiện ở khoang tàu của cô và kéo cô đi trước mặt toàn bộ bạn bè của cô vậy.

Suy nghĩ đó khiến cô sợ hãi thật sự.

Vậy mà nỗi sợ hãi ấy chẳng kéo dài được lâu khi anh đẩy cô vào một phòng vệ sinh, một tay mò đến ổ khóa còn tay còn lại ôm lấy khuôn mặt cô một cách dịu dàng, trái ngược hẳn với phần còn lại của cơ thể anh. Cách mà anh hôn cô chẳng giống với bất kỳ nụ hôn nào trước đó. Nó ngấu nghiến cô tới mãnh liệt, cứ như anh thèm khát cô và đang cố nói một điều gì đó mà anh không thể diễn tả thành lời được. Cô biết, cô chắc là cô nghe được những lời không thành tiếng đó khi anh khóa cửa lại, và bàn tay còn lại ấy ngay lập tức trườn xuống phía dưới áo len dày của cô, ngón tay anh lướt qua làn da khiến cô rùng mình, và cô kéo tay anh lên để bàn anh ôm trọn lấy ngực cô.

Anh rên rỉ khi đang hôn cô, lưỡi anh cuốn lấy cô như một tên tội đồ vậy, và cô cũng kêu rên đáp lại khi ngón tay anh chà sát đầu ngực cô bằng lớp vải bra—chính chiếc áo bra này cô đã lựa chọn mặc nó sáng nay khi nghĩ đến anh.

Chết tiệt, có khi nào mà anh không ở trong tâm trí cô không cơ chứ? Thật là khó chịu, thật là kinh khủng, thật là—

Nhưng nó cũng thật sự tuyệt vời và điên cuồng và đã hàng tuần rồi cô mới cảm thấy bản thân mình tràn đầy sức sống như này, kể từ khi cô chào tạm biệt anh trong phòng sinh hoạt riêng của họ trước kì nghỉ đông. "Evans—" anh thốt lên tên cô, dần mân mê tới phía sau tai cô, và cô rời tay mình khỏi anh để cởi hẳn áo len mình ra. Anh đưa tay giúp cô ngay lập tức, và cô cảm thấy tay anh có chút run rẩy khi áo len cô rơi xuống sàn nhà vệ sinh. "Con mẹ nó—Merlin, sao em lại có thể đẹp như vậy—"

Anh cũng nói y như vậy trước kỳ nghỉ đông, khi anh lần đầu mơn trớn ngực cô với mọi sự quyết tâm và thèm khát, nhưng lần thứ hai này mọi thứ có vẻ rõ ràng hơn hẳn lần đầu. Lời anh thốt ra có vẻ khó khăn, dường như bị nghẹn lại, cũng dễ hiểu, bởi hơi thở anh chẳng bình tĩnh nổi nữa kìa. Cô cũng vậy, và cô không biết sự run rẩy này là của ai, của cô hay của anh hay cả hai, khi ngón tay anh vuốt ve lấy bầu ngực của cô.

Lưng cô ưỡn lên ngoài tầm kiểm soát, cơ thể cô bám chặt vào tay anh, và anh nhíu mày lại đầy thống khổ, một loạt từ chửi thề vang lên.

"Tôi cũng nhớ anh," câu nói đó thoát ra khỏi miệng cô trước khi cô kịp ngăn mình lại, nhưng một khi đã nói ra rồi, cô lại chẳng muốn rút lại nữa. Nhất là khi ngón tay anh vẫn còn mơn trớn và ánh mắt anh hướng về phía cô, biểu cảm anh giống như là—

Giống như một sự khao khát. Một sự vui mừng. Một sự cuồng dã đến phấn khích—và chắc chắn sự cuồng dã ấy có liên quan đến sự cương cứng nửa thân dưới của anh. "Vậy à?" Anh dịu dàng đáp, nhẹ nhàng liếm môi. "Tôi—nói tôi nghe đi."

Cô không chắc cô muốn giết tên này hay hôn hắn hay cả hai nữa. "James—"

"Chết tiệt." Anh đột ngột lớn tiếng tới mức làm cô giật mình, và anh vứt chiếc kính mình xuống sàn, ngay bên cạnh áo len của cô, và rồi cả đôi môi anh và cơ thể anh áp sát lấy cô. Anh ôm trọn cô, để cô bám lấy anh, dù hơi lúng túng trong một vài giây khi anh cố cởi áo bra của cô rồi ném nó xuống đất một cách vội vàng. "Em gọi tên tôi như thế—tôi thề không phải vì tôi kiêu ngạo hay gì đâu Evans, nhưng—con mẹ nó, tôi sẽ làm mọi thứ chỉ để nghe em thốt lên tên tôi như thế một lần nữa. Mọi thứ đấy, Evans."

Tay anh ở khắp mọi nơi, nụ hôn của anh mơn trớn khắp mọi nơi, cơ thể anh bao trọn lấy cô, khiến các giác quan của cô chẳng còn đủ tỉnh táo nữa, khiến đầu cô quay cuồng và khiến cô buông ra những lời van xin với một tốc độ không giống những gì cô từng trải qua trước đó. "Làm ơn," cô thốt lên, giọng vỡ ra khi anh tìm thấy một điểm nhạy cảm trên cổ cô. "Xin anh," cô van nài khi đôi môi anh nhảy múa xung quanh xương quai xanh của cô. "Chúa ơi, James, làm ơn—" cô cuối cùng cũng thốt ra tên anh khi môi anh hôn lên đầu ngực cô, và điều đó khiến cả người anh phản ứng lại. Lưỡi anh thật nóng và chậm rãi lướt qua làn da đang run rẩy của cô, còn tay anh thì mải lướt xuống dưới khóa kéo quần jean của cô, dần kích thích khiến cô khao khát một thứ gì đó hơn thế này nữa. "Ôi, xin anh—"

Cô có thể cảm thận được hơi thở của anh trên ngực cô, từng cái chạm của anh khiến cô phát điên, và anh chẳng hề rời mắt khỏi cô một phút nào, kể cả khi cô kéo áo anh lên đến tận cổ. Anh còn chẳng nhận ra là cô kéo áo anh, cô lờ mờ nhận ra khi anh ngước lên nhìn cô và ánh mắt họ chạm nhau, vì ánh mắt anh cũng phát điên như vậy, giống y hệt như cô.

Không thể tin được. Suốt kỳ nghỉ cô đã nghĩ quá nhiều về chuyện này, đến mức cô muốn thoát khỏi chính suy nghĩ của mình, không ngờ nó lại là thứ khiến cô vồn vã hơn bất kỳ chuyện gì.

Anh sẵn lòng giúp đỡ cô chuyện ấy.

"Chạm lấy tôi đi," cô nói, và cô nghe thấy được máu cô dồn hết lên tai, nhịp đập thình thịch lên đến cổ và giữa hai chân cô nữa. "Xin anh. S-Suốt cả kỳ nghỉ này tôi chỉ có thể nghĩ đến chuyện đó thôi, về—tay anh và môi anh và việc muốn khao khát anh từ khi chúng ta hôn nhau—"

"Khốn kiếp, Evans." Lời nói của anh ấm nóng trên làn da cô, rồi anh di chuyển vừa nhanh vừa thành thục. Cô đã nhìn anh biến ảo nhanh như nào khi trên sân đấu Quidditch, nhưng chẳng gì có thể so sánh được với sự tập trung và tốc độ khi anh tạm thời rời khỏi cô chỉ để vứt áo mình xuống sàn, rồi nhanh chóng tháo cúc trên chiếc quần jean của cô. "Cái quần lót khốn nạn này," anh nghiến răng nói khi người anh lại bao trọn lấy cô, anh tựa đầu vào cô khi anh kéo quần jean cô xuống. "Thứ khốn nạn đó theo tôi vào đến cả giấc ngủ của tôi. Em ám tôi đến cả trong mơ đấy, Evans. Thật đéo thể tin được."

Cô suýt thì cười đấy, nếu không phải vì cô cũng đang run rẩy và khó thở khi ngón tay anh luồn vào phía dưới quần lót cô. Cả hai người họ đều đang cảm nhận sự lần mò của anh, và cô buông một tiếng rên khi thở ra, móng tay bám lấy bờ vai anh khi anh chậm rãi cho một ngón tay vào phía trong cô.

Tay còn lại của anh đỡ lấy eo cô trong khi hông cô tự chuyển động, rồi anh dùng một tay nhấc hông cô và đưa ngón tay thứ hai vào. "Ôi," anh thở ra một từ duy nhất, mà ngay cả hơi thở của anh cũng vẫn còn run rẩy. "Evans, Evans, Evans—" Tên cô như một điệp khúc được anh điên cuồng nhắc lại, và anh hôn cô với hơi thở vẫn còn chưa ổn định. "Em—chết tiệt, bên trong em tuyệt quá—"

Đối với cô, ngón tay anh mới là thứ tuyệt vời, khi anh khuấy đảo bên trong cô vừa mãnh liệt vừa dịu dàng, còn tuyệt hơn cả những đêm mà cô tưởng tượng xem anh sẽ làm gì với cô mỗi lần nghĩ đến anh. Mỗi lần vuốt ve mơn trớn của anh như một thử nghiệm cực kỳ cẩn trọng, và đối với cô, kể cả anh không biết bản thân mình đang làm gì thì cũng chẳng quan trọng nữa. Vì anh chú ý đến từng sự thay đổi trong hơi thở của cô, từng tiếng kêu đầy khoái cảm của cô, mỗi lần móng tay cô bấu chặt hơn vào vai anh, anh đều chú ý và cẩn thận di chuyển ngón tay mình, nhanh hơn, cẩn trọng hơn, sâu hơn—cho đến khi anh tìm thấy điểm cực khoái của cô và dịu dàng xoa theo vòng tròn mà không cần cô thốt lên một lời nào. Cô đâu thể để ý đến mấy điều đó nữa, vì đầu gối cô chỉ muốn khuỵu xuống và não cô chẳng thể tuân theo bất kỳ mệnh lệnh nào dù là điều đơn giản nhất. Thời gian trôi qua thật lạ lùng, thật nhanh mà cũng thật chậm, khi đoàn tàu lao đi dưới chân họ, đưa cả hai đến Hogwarts, và ngón tay anh vẫn chẳng ngừng nghỉ một chút nào giữa hai chân cô, đẩy cô dần lên đỉnh.

Móng tay cô cào lên vai anh, cô muốn kéo anh lại gần mình. Vậy vẫn chưa đủ gần, cô muốn anh gần cô hơn nữa, và cô biết lý do vì sao mà không cần hỏi: cô muốn anh vứt chiếc quần jean ấy đi, cả cô cũng vậy, cô muốn anh, muốn cơ thể trần trụi của mình áp sát vào anh, muốn anh ở trong cô hoàn toàn, muốn anh nhiều hơn thế này. Cô chẳng thể nghĩ gì ngoài những ý nghĩ đầy khát khao tuyệt vọng ấy, và cô kéo tóc anh, hôn anh đến điên cuồng, vì chẳng có từ ngữ nào có thể bày tỏ được hết những dục vọng này của cô cả, hôn anh chỉ có thể biểu lộ được một phần nhỏ trong số ấy mà thôi.

Nhưng anh lại có thể biến những dục vọng ấy thành lời. "Đĩ mẹ, tôi muốn em." anh thì thầm trong khi điên cuồng đáp lại nụ hôn của cô, và anh không để cô trả lời. Anh lại động những ngón tay bên trong cô, khiến cô chẳng thể nhớ được anh đã nói gì nữa. Rồi anh lại tấn công đôi môi của cô, mãnh liệt hơn, thèm khát hơn, và nó khiến cô không thể chịu được mà buông ra một tiếng rên lớn, và anh phải vội khiến cô im lặng trở lại. Đâu có dễ dàng với anh đâu, vì anh cũng đang khốn khổ say trong nụ hôn với cô, tiếng anh cũng lớn và đầy dục vọng kèm theo sự cuồng nhiệt, khao khát lẫn tôn thờ, và điều đấy khiến bên trong cô bừng cháy. "Phòng này chưa được ếm bùa im lặng đâu—" anh cảnh báo, nhưng rồi tiếng cô sung sướng cắt ngang lời anh—mà có khi là cả hai đều cắt ngang lời anh—với một cái hôn điên cuồng khác. "Tôi có thể ra chỉ với việc chạm em thế này thôi, Evans, tôi thề," anh thở dốc, và cô cảm thấy bàn tay quanh hông cô dần kéo chiếc quần jean của cô xuống. "Em—Em là một thứ ma thuật đấy, Evans. Tôi chỉ có thể nói như vậy thôi."

Cô mở mắt và thấy anh đang nhìn cô với mọi sự nghiêm túc hơn bao giờ hết, đôi mắt anh liếc nhìn khuôn mặt cô và giữa hai chân cô, và có điều gì đó thay đổi trên khuôn mặt anh mỗi lần anh nhìn cô như vậy. Có một sự dịu dàng neo lại bên đầu môi anh khi anh bắt gặp ánh mắt cô, một sự dịu dàng tới mức thở thôi cũng thấy khó khăn. Thở đối với cô còn xa xỉ hơn khi cô thấy quai hàm anh mím chặt lại khi anh nhìn thấy chính bản thân mình đang chạm lấy cô—

Khốn nạn thật, anh nhìn thật nghiêm túc và cẩn trọng, hơn cả bình thường, hơn cả những lúc cô thấy anh trên sân Quidditch hay trong giờ học. Anh nhìn như thể cuộc đời anh hoàn toàn dựa vào việc ngón tay anh đang vuốt ve điểm cực khoái của cô, và nghe thật ngu ngốc nhưng đối với cô, đó là thứ nóng bỏng nhất mà cô từng thấy ở anh.

Cô nói với anh y vậy, hoặc là cô cố nói với anh những gì cô đang nghĩ. "Anh thật sự rất nóng bỏng đấy," từng lời cô nói thật vội vàng và không rõ lời nữa, và ánh mắt anh dừng trên khuôn mặt cô một lúc trước khi môi anh vỡ ra một nụ cười. "Thật sự đấy. Ôi, cả kỳ nghỉ này anh ở trong đầu tôi, tôi chỉ có thể nghĩ về anh thôi—"

Anh cố cười, một điệu cười xen lẫn sự rên rỉ. "Nếu tôi biết từ đầu rằng chỉ cần thế này thôi đã khiến em khen tôi thì—"

"Đừng có phá hỏng không khí chứ."

Giờ thì điệu cười của anh nở bung, và cô không thể tin được rằng mình cũng cười theo đó kệ cho dục vọng đang chiếm lấy từng tế bào trên cơ thể cô.

Chưa bao giờ cô cảm thấy tuyệt như thế này—về mọi thứ, từ cảm xúc đến thân thể cô đều lên đỉnh, và cô chưa bao giờ cảm thấy như vậy đối với bất kỳ chàng trai nào khác. Không hề có ai khiến cô cảm thấy được như này cả.

"Tôi mang theo bức ảnh của em đi khắp nơi." Anh vùi đầu vào cổ cô, nhẹ cắn xương quai xanh của cô. "Thật đấy, Evans, bao lâu nay tôi đã vốn tự xử mỗi khi nghĩ đến em rồi. Tôi đã khiến bản thân mình cứng lên chỉ với một ý nghĩ về em thôi đấy. Em vốn chẳng phải gửi tôi bức ảnh đó—dù sao đi nữa, cảm ơn em. Tôi đã cảm ơn em chưa? Tôi sẽ cứ tiếp tục cảm ơn em mãi mất, vì—con mẹ nó, tôi quá may mắn rồi. Tôi may mắn chết mất—"

Cô cười lớn. Cô đang cười, còn đầu cô thì quay cuồng và bên trong cô thì bừng cháy. "Đừng đùa, anh không—"

"Đương nhiên là tôi thủ dâm mỗi lần nghĩ đến em rồi. Merlin, sao em vừa có thể thông minh lại vừa có thể ngu ngốc thế được chứ. Tôi đến phát điên vì em đấy, Evans, và học kỳ này chỉ khiến tôi điên thêm mất thôi. Khốn kiếp, bây giờ em cũng đã khiến tôi điên thêm rồi, vì—em—bên trong em—con mẹ nó—"

Tiếng chửi cuối cùng được thốt lên đầy khó khăn, kèm theo lời cảm thán đầy sung sướng của cô, bởi ngón tay anh bên trong cô bỗng nhiên chạm đến một thứ gì đó khiến cô không nói thành lời được. Nó khiến đầu gối cô khụyu xuống, và cô thả lỏng bản thân mình theo bản năng mà không suy nghĩ gì hết.

Cô biết anh sẽ bắt được cô mà. Cô biết rõ điều đấy.

Vì đúng là như vậy. Cánh tay quấn quanh hông cô bỗng ôm lấy cô chặt hơn, và anh xốc lấy cô, ngực anh phập phồng, cánh tay anh thật vững chãi và vai anh căng ra dưới bàn tay cô, trong khi anh vẫn cẩn thận di chuyển ngón tay mình bên trong cô. Nó chẳng giống bất kỳ điều gì cô cảm thấy trước đây, chẳng giống cảm giác khi cô tự chạm vào bản thân mình hay chưa có cậu trai nào làm cô cảm thấy được như này cả, việc cô thở hổn hển chính là bằng chứng rồi. Tiếng cô rên rỉ như vỡ ra từng mảnh vậy, đốt cháy cổ họng cô, và việc hô hấp không chỉ còn mỗi khó khăn nữa. Đột nhiên cô thực sự chẳng thể thở được nữa vậy, khi cả thế giới xung quanh đột nhiên chậm lại và dừng lại cùng một lúc, chẳng gì còn tồn tại nữa ngoài ngón tay của anh.

Cô điên rồi. Cô phát điên thật rồi.

"Ôi, nó—" cô khó khăn thốt lên thành lời, và cô nhận ra anh, lại một lần nữa, lại khiến cô phải cầu xin anh rồi. "Potter, anh—xin anh tiếp tục đi, chỗ đó—"

"James."

Mắt cô đã nhắm lại ngoài tầm kiểm soát, nhưng cô buộc mình phải nhìn khuôn mặt anh—vẫn còn đang vùi dưới cổ cô. Trước mắt cô là hình ảnh của một James Potter đang thở hổn hển, với bên má đỏ bừng và đôi mắt mở to khi anh cũng đáp lại ánh nhìn của cô với một sự khốn khổ đến ngạc nhiên. Trong một thoáng điên rồ, cô đã nghĩ anh tự thốt ra tên mình trong lúc sung sướng đó—nói thật, cô cũng không ngạc nhiên lắm. Tên này có tự tôn cao ngất mà.

Nhưng ngay sau đó, cô nhận ra là anh đang chỉnh cô mà không hề suy nghĩ gì cả. Trước ánh nhìn của cô, anh tỉnh lại đôi chút, và có thứ gì đó, như là sự ngượng ngùng, hiện lên trong ánh mắt anh trước khi ánh mắt anh chạm cô lần nữa. "Là James," anh nói lại lần nữa, dịu dàng hơn, gần như là đang mớm lời cho cô. Như thể anh đang van xin cô một thứ gì đó, một điều gì đó mà anh khao khát từ lâu lắm rồi.

Câu trả lời của cô có vẻ hơi quá thành thật. "Tôi sẽ gọi anh bằng bất cứ cái tên nào anh muốn miễn là anh khiến tôi ra," lời cô vừa thốt, và anh phản ứng lại ngay lập tức.

Tiếng cười bật ra từ phía anh, có vẻ choáng váng và chút cuồng loạn, và điệu cười tinh ranh quen thuộc ấy hiện lên khuôn mặt anh. "Kết hôn với tôi đi." Đây là lời cầu hôn thứ ba, cũng là lời cầu hôn thứ hai được nói thành lời, nên đáng lẽ nó không nên ảnh hưởng nhiều đến cô mới phải. Vậy mà bụng cô quặn thắt lại, chắc là bởi ánh mắt anh hướng về phía cô, ngắm nhìn cô bằng một sự dịu dàng yêu chiều hết mực, tới mức cô cảm nhận được điều đó tận sâu trong thâm tâm cô. "Đợi cho đến khi chúng ta đặt chân đến trường đi. Chỉ cần chờ đến lúc chỉ còn hai ta—thật đấy, Evans, em cứ chờ đến lúc chỉ còn hai ta thôi—em sẽ là của tôi. Tôi sẽ tôn thờ em. Tôi có quá nhiều cách khiến em có thể lên đỉnh đấy—rất nhiều cách, em không biết đâu. Em—"

"James."

Thế giới dường như đã ngừng lại. Cô hình như cũng đang ngừng lại, chỉ còn ngón tay anh và giọng nói của anh và mùi hương trên cơ thể anh. Nó điên cuồng nhưng cũng hoàn hảo cùng một lúc, và chỉ có bờ vai anh là thứ níu giữ cô lại trong khoảnh khắc này, với căn phòng này, với thực tại này. Da thịt anh ấm nóng và vững chãi dưới bàn tay của cô, và cô cấu anh một vài giây thật thỏa mãn trước khi ôm lấy khuôn mặt anh, dự định kéo môi anh tới gần mình hơn.

"Không, không, không—để tôi nhìn em." Giọng nói anh vừa trầm ấm vừa tràn đầy say mê, chính điều đó đã phá vỡ màn sương dục vọng đầy ham muốn và làm ơn làm ơn làm ơn của cô. "Tôi muốn nhìn gương mặt em, nhưng em phải im lặng thôi—em yêu. Lát nữa em muốn lớn tiếng thế nào cũng được. Tôi dám đảm bảo đấy—và tôi không thể chờ được đến tận lúc đó."

'Em yêu'. Không phải 'Evans'. Cái này mới đấy. Cô gần như không nhận thức được, bởi đối với cô chẳng còn gì ngoài ham muốn anh thêm nữa cả, nhưng sau đó chắc chắn cô sẽ để ý đến biệt danh mới này thôi.

"Đúng rồi," anh lên tiếng khi khoái cảm ngày càng dâng, và bằng một cách nào đó anh biết trước cả khi cô thấy thế giới xung quanh cô sắp sụp thêm một lần nữa. "Đây, em yêu—đúng rồi, đây, đây—"

Phòng chưa được ếm bùa im lặng, cũng không phải phòng cách âm, cô biết rõ chứ, nhưng giờ nó chẳng quan trọng nữa. Chẳng gì quan trọng nữa trừ việc như một dòng điện chạy qua cả người cô khi cô đạt đến cao trào. Khoái cảm chiếm lấy thân thể cô, khiến cô nhắm nghiền mắt vì sung sướng và miệng cô thở dốc, và lạ là cô không gọi tên anh khi lên đỉnh. Không, cô chỉ thở ra một câu, một từ duy nhất, "Ôi," và thế là mọi ham muốn và dục vọng và thèm khát của cô về anh suốt bao lâu nay tuôn ra, lay chuyển cô đến phát điên.

Cô thở không ra hơi và bắt đầu thả lỏng bản thân, việc cô rên rỉ cũng thật là đáng ngại nữa. Vậy mà anh vẫn ở đây với cô, mồ hôi tuôn ra dưới cổ anh khi cô trượt tay mình khỏi khuôn mặt anh, và cô hành động mà không hề nghĩ ngợi gì. Cô hoàn toàn theo bản năng mình, và đối với cô nó hợp lý biết mấy, khi cô tiếp tục trượt tay xuống bờ vai anh, xuống bờ ngực rộng lớn của anh, và cứ tiếp xuống dưới bụng của anh.

Từng thớ cơ trên người anh căng cứng lại như một cây cung. "Em không—" anh thở ra và liếm môi, ánh mắt anh ngay lập tức hướng về hướng đi của tay cô. "Em không cần, em không cần phải—"

"Tôi muốn thế." Giọng của cô nghe thật lạ, nó khô khốc lại, và thật khó để lên tiếng nếu cô không điều hòa nhịp thở của mình. Nhưng cô thật sự muốn anh. Anh khiến cô say trong khoái cảm, cả cơ thể và tâm trí cô chẳng còn gì ngoài sự choáng ngợp này, nhưng anh mới chỉ thỏa mãn được một phần thôi, anh đã vô tình đánh thức một ham muốn mới, khác hoàn toàn trước đó. Suy nghĩ về việc chạm vào anh, khiến anh cũng lên đỉnh y như vậy, là thứ duy nhất cô có thể nghĩ đến. "Có được không?"

Anh hít vào một hơi sâu. "Evans." Lời tiếp theo của anh hoàn toàn nghiêm túc. "Được. Được chứ. Tôi muốn—Tôi muốn làm mọi thứ với em."

Khốn nạn, cô cũng vậy. Cô cũng vậy.

Cô hơi rùng mình một chút khi chạm đến thắt lưng của anh, ngón tay cô hơi run rẩy, và cô nghĩ anh sẽ để ý đến vụ ấy. Cô sẽ không bất ngờ lắm nếu anh bỗng nhiên thả ra một lời đùa cợt rằng anh đã rung chuyển thế giới của cô như nào, và cô thì chưa đủ tỉnh táo để mà đáp trả như bình thường được. Vậy mà chẳng có lời chế giễu nào cả. Có vẻ như anh cũng chẳng đủ tỉnh táo để mà buông ra những lời đùa cợt như thường nữa, bởi cô nhận thấy anh cũng đang run rẩy một chút khi anh rời tay khỏi cơ thể cô, một tay đặt lên vai còn tay còn lại áp sát vào cánh cửa. Anh nhìn chăm chăm vào bàn tay cô đang di chuyển dần xuống với một sự tập trung cực độ tới mức cô thề là cô cảm nhận được. Cô biết, vì nó khiến người cô rực cháy, cái cách mà anh chẳng thể rời mắt khỏi cô khi cô tháo thắt lưng anh xuống và nhanh chóng chạm đến quần jean của anh. Anh chửi thề trước khi cô kịp chạm đến thằng nhỏ của anh, cũng chính là những lời chửi con mẹ nó, chết tiệt, đĩ mẹ, y hệt như lúc anh mới kéo cô vào đây, nhưng nó vỡ vụn và tuyệt vọng hơn, khao khát hơn một điều gì đấy, và cô cũng cảm thấy như vậy.

"Ôi, cái đéo gì vậy, Evans, em—" anh tuyệt vọng rên lên khi cảm nhận được ngón tay cô chậm rãi lướt qua, và cô có thể cảm nhận được thằng nhỏ của anh cứng lên trước sự đụng chạm của cô dù giữa họ vẫn còn một lớp vải ngăn cách. "Ôi, xin em—"

Cô có thể làm quen với chuyện này. Cô có thể quen với việc anh nhướng mày đầy run rẩy, việc anh van xin đến mức lạc cả giọng, việc như có một nguồn năng lượng chảy qua huyết quản cô khi anh vòng tay ra sau gáy cô như thể giữ bản thân mình đứng vững lại. Cái chạm của anh, ngạc nhiên thay, lại cực kỳ dịu dàng, ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dày của cô, và lời thú nhận của cô nhanh chóng bật ra trước khi cô kịp dừng bản thân mình lại. "Tôi có thể quen với điều này," cô nói những gì cô nghĩ, chẳng hề có toan tính gì cả, và ánh mắt anh rời khỏi tay cô một thoáng, ẩn chứa đầy ý cười. Khuôn mặt anh bỗng nhiên quay về về tinh quái thường ngày, nhưng cũng không kém phần ngạc nhiên trước câu nói của cô.

"Em quen với điều nào cơ?"

Lý trí của cô chắc vẫn bất tỉnh chưa dậy, khi cô chẳng nghĩ gì mà đáp hoàn toàn theo bản năng. "Tất cả mọi thứ của anh."

Điệu cười của anh mới thoáng qua đã vụt tắt ngay lập tức khi tay cô trượt qua quần jean của anh và ôm lấy thằng nhỏ của anh. Anh hít một hơi mạnh, vội vàng và choáng váng, tay anh co giật ngay trên tóc cô, và anh bắt đầu đẩy hông mình về phía tay cô. "Mẹ kiếp," anh thốt lên từng từ vụn vỡ, nghe như một tiếng rên hơn là một câu chửi. Hơi thở của cô bất chợt nghẹn lại trong cổ họng khi anh dùng tay còn lại để cởi bỏ quần jean của bản thân, để lộ cả cơ thể trần trụi trước mắt cô. "Tôi cần phải nhìn," anh giải thích, nhưng thật sự không cần thiết lắm. Cô biết rằng anh cần phải chứng kiến mọi thứ mà hai người họ làm cùng nhau, từ cái lúc mà anh lần đầu kéo cô và ôm lấy cô từ tháng mười một năm ngoái. Anh cứ nhìn chăm chăm vào tay cô, vẫn còn đang cuốn lấy dương vật anh, tay còn lại của cô trên ngực anh, và ngón tay anh vẫn còn mân mê mái tóc cô, anh nhìn mọi thứ với đôi mắt mở to như không thể tin được đây là sự thật, như thể anh đang cố khắc ghi mọi khoảnh khắc này vào trong tâm trí mình vậy.

Và rồi cô đột nhiên nhận ra, dù muộn màng một cách đáng thương nhưng vẫn không kém sự mãnh liệt. Anh cố khắc ghi mọi khoảnh khắc này vào trong tâm trí mình, vì anh thực sự nghiêm túc với điều anh tuyên bố trước đó. Anh muốn cô, và thủ dâm mỗi khi nghĩ về cô, từ bao lâu nay rồi.

Anh cương lên dưới tay cô, và cô chỉ cần nhẹ nhàng vuốt lấy anh vài lần là đủ nhận ra, việc anh khiến cô lên đỉnh cũng khiến anh gần như sắp ra rồi. Cô chạm đến anh, sâu hơn một chút nữa thôi, thật sự cô chẳng cần phải làm gì cả. Nếu anh thích nhìn cô như thế—

Ừ thì, cô đoán là anh rất thích nhìn cô tự làm ướt tay bằng cách tự liếm tay mình. Cô làm hoàn toàn chỉ để anh nhìn, chứ chẳng phải là để khiến anh cương lên hay gì cả, và nó thật sự như một màn trình diễn vậy. Trong một khoảnh khắc, nhìn ánh mắt anh khóa chặt trên khuôn mặt cô, khiến cơ thể cô nóng bừng, khác hoàn toàn so với trước đó. Cô thoáng xấu hổ, thật sự đấy, việc này hoàn toàn nằm ngoài vùng an toàn của cô, và cô tự hỏi thế quái nào cô lại liếm tinh dịch của James Potter từ tay mình cơ chứ, nó thật sự rất không cần thiết. Nhưng rồi—

Nhưng rồi anh mất kiểm soát, cả cơ thể lẫn tâm trí lẫn cảm xúc, tất cả cùng một lúc, và cô thấy giới hạn của bản thân anh dần nứt vỡ, tới mức cảm xúc hiện lên khuôn mặt anh có gì đó gần với sự tức giận chiếm lấy toàn bộ thân thể anh. Không, không phải tức giận, là một thứ cảm xúc nào đó mà cô không gọi tên được, thứ cảm xúc khiến anh phát điên, khiến anh buông ra những câu chửi đầy nóng bỏng và lớn tiếng, như thể anh đã quên lời cảnh báo của chính mình về việc căn phòng chưa được ếm bùa im lặng. "Mẹ kiếp," anh thốt lên và kéo môi cô về phía mình như thể anh cần cô để sống, lưỡi anh cuốn lấy cô như thể muốn cô cảm nhận sự giày vò này vậy. Cô có cảm giác thế, vì đối với cô anh cũng là một loại đau đớn, việc ở cạnh anh vừa là một sự hoàn hảo vừa là một loại tra tấn, nó khiến cô chẳng thể chịu đựng thêm được nữa, và mọi sự xấu hổ biến mất. Cô thực sự điên rồi, bỏ mặc mọi thứ mà lao đầu theo ham muốn tới mức cô suýt nữa rên lên trong nụ hôn với anh, và chẳng có chút dịu dàng nào trong cái hôn giữa hai người họ hay khi lúc tay cô mò đến thằng nhỏ anh thêm lần nữa. Cô mất kiểm soát cũng giống như anh, tay cô dần tăng tốc, cũng chỉ vì anh muốn cô, thật điên rồ và cũng nực cười biết bao. "Tôi thề—lạy Merlin, tôi vốn sắp ra rồi," giọng anh vỡ ra khi anh trêu đùa môi dưới của cô. "Tôi nói rồi—chỉ việc được chạm vào em thôi đã là—mẹ kiếp, đã vượt xa mọi thứ tôi từng mơ về em rồi. Vậy mà thấy em lên đỉnh—thật sự—thật sự không thể tin được." Tay còn lại của anh ôm lấy má cô, hơi thở anh nặng nề trên khuôn mặt cô khi anh nhìn thấy tay cô vẫn còn ôm lấy thằng nhỏ của anh. "Evans—Chúa ơi—em yêu—"

'Em yêu' từ miệng của anh nghe thật đẹp. Chỉ là, đẹp, mà thôi.

"Ra đi." Những điều cô nói sắp tới thật sự rất không cần thiết, không phải để khiến anh lên hay khiến anh ngạc nhiên, nhưng cô vẫn nói, giống như lúc cô tự liếm tay mình vậy. "Tôi muốn thấy anh ra, và tôi muốn anh ra trên người tôi."

"Tôi—" Cô có thể thấy khoảnh khắc câu nói của cô tác động đến anh như nào, có thể chỉ ra được chính xác thời điểm mà lời nói của anh nghẹn lại trong cổ họng khi cô kéo ngón tay cái của mình đến đầu dương vật và tay còn lại mơn trớn anh. "Con mẹ nó, Evans, em—" anh cứ lặp đi lặp lại mãi, chỉ là một chuỗi cảm thán xen lẫn tiếng chửi thề và tên của cô, và đôi mắt anh nhắm nghiền lại ngoài tầm kiểm soát của anh, gương mặt anh vỡ ra một thứ biểu cảm như là một sự sung sướng trong thống khổ, và anh lên đỉnh với một âm thanh mà cô chưa nghe từ anh bao giờ. Anh ra khắp tay cô, trên bụng của cô, và mắt anh mở to ngay khi anh kịp lấy lại hơi thở của mình, để anh có thể nhìn thấy nửa người dưới của cô bị bao trọn bởi tinh dịch của anh. "Ôi, Chúa ơi," anh lên tiếng, lời anh thốt ra lặng lẽ tới mức cô gần như không nghe thấy tiếng anh dù cả thân thể anh và cô đều dính sát vào nhau vậy. Lời nói của anh ngắt quãng và nhịp thở hổn hển gấp gáp, nhưng xen lẫn vào đó là một sự vui mừng đến độ thỏa mãn, một sự trái ngược kì quặc biết mấy. "Chúa ơi—"

Lạ thật đấy, khi nghe anh chửi thề như một muggle. Cô không chắc là cô sẽ quen với điều này, nhưng cô muốn thử xem sao. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro