Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Họ nhanh chóng dọn dẹp ngay sau đó, rồi tách nhau ra và về khoang của mình ngay lập tức.

Đấy là cách tốt nhất rồi. Cách tốt nhất cho cả hai người họ, bởi cô thì chẳng thể ngừng cười còn anh thì chẳng thể ngừng hôn cô được, và điều đó cũng khiến cô sợ hãi.

Sáng hôm sau tin đồn bắt đầu lan khắp trường.

Marlene xuống ăn sáng và nhân tiện mang theo vài tin tức cho Lily, ánh mắt cô như thể cô đã biết tất mọi chuyện rồi vậy. "Cậu sẽ thích vụ này đây," cô nói khi cô ngồi xuống cạnh Lily tại Đại Sảnh đường. Giọng cô bỗng nhỏ hẳn lại, "Hoặc là cậu đã thích vụ này sẵn rồi, tớ đoán thế. Có tin đồn là có vài đứa năm thứ năm nhà Hufflepuff nghe thấy có tiếng cặp đôi nào đó xoạc nhau ở nhà vệ sinh trên tàu tốc hành. Đoán xem ai xuất hiện và đuổi mấy đứa nhóc đi nào?"

Bữa sáng cô đang ăn bỗng mất hết mùi vị, dù Lily chẳng thể giải thích tại sao.

Marlene chẳng để ý đến miếng thịt xông khói Lily bỏ dở nữa. "Là Potter," cô nói cái thông tin mà vốn chẳng cần thiết đối với Lily. "Tớ đoán là cậu thì đang trốn trong nhà vệ sinh, chờ mọi việc xong xuôi thì biến đi không dấu vết nhỉ?"

"Tớ không có trốn," Lily cãi lại yếu ớt.

Marlene ngó lơ câu cãi lại của Lily. "Cậu chắc chắn là mất kiểm soát rồi đấy," cô nói, nhưng nghe có vẻ rất tự hào hơn là một câu chỉ trích.

"Tụi tớ không có làm tình hay gì cả,"

Marlene nhướng đôi mày xinh đẹp của cô và nhét miếng thịt xông khói vào miệng. "Nhưng?"

Lily do dự tầm khoảng năm giây. "Nhưng tụi tớ sẽ làm thôi, không sớm thì muộn." Cô chưa bao giờ chắc chắn về một thứ gì như thế cả trong đời.

Sirius trả lời một câu hỏi khác cho cô trong giờ Biến hình, cái câu hỏi đã lởn vởn trong đầu cô từ học kì trước rồi. Cô luôn tự hỏi rằng, Sirius Black thật sự biết được bao nhiêu chuyện giữa cô và bạn thân cậu đây?

Câu trả lời, ngạc nhiên thay, là cậu ta chẳng biết một tí gì cả, chẳng biết gì về chuyện giữa cô và James trong văn phòng từ tháng mười một năm ngoái, trong những hành lang bí mật và lớp học, và cả việc họ làm trên bàn của Giáo sư McGonagall nữa.

"Không thể tin được tên này giấu cậu khỏi tôi đó," cậu lên tiếng ngay khi Giáo sư McGonagall yêu cầu mọi người bắt cặp theo thứ tự bảng chữ cái để làm bài tập nhóm. "Không cho Remus với Pete biết thì cũng chả sao—thật đấy, tụi tui giấu nhiều chuyện với hai đứa nó lắm. Nhưng giấu tôi á?" Mặt cậu ta giờ chẳng khác gì Edgar, con cú của James, mỗi lần cô buộc thư dưới chân nó và buộc nó phải giao thư trong thời tiết khắc nghiệt, trừ lông cú ra, mặt cậu ta khó ở y chang nó luôn.

Ít ra cậu ta còn biết đường mà nhỏ giọng xuống, nhưng mặt cô đã xuất hiện những ráng hồng trên má rồi, dù cậu ta vẫn chưa nói gì nhiều. "Chúng ta phải làm bài tập nhóm đấy."

Đó chỉ là một cái cớ thôi, và cậu ta chả thèm để ý đến cái cớ mà cô vin vào đấy. Cậu ta vẩy đũa phép một nhát cùng một câu bùa chú không tên, và bài tập Giáo sư giao cho là biến quyển sách giáo khoa thành một con chim ưng biển và biến ngược lại, vèo cái đã xong. Khó chịu là cậu ta chả rời mắt cô một phút nào, cứ như việc thực hiện một câu bùa chú cấp cao như này đối với cậu ta là chuyện muỗi. "Xong rồi, được chưa?"

Tức hơn nữa là Giáo sư McGonagall thưởng cậu ta mười điểm vì làm bài xong nhanh nhất. Cả lớp ngoái đầu lại nhìn về phía bàn của họ, và James dừng thực hành bài của anh và chạm ánh mắt cô. Má cô đã hồng nay còn đỏ tợn hơn nữa khi anh nghiêng đầu nhìn cô thắc mắc xem có chuyện gì, và tự dưng cô nhận ra nói chuyện với Sirius còn an toàn hơn là nhìn về phía James.

"Chỉ tôi cách làm đi." Nghe như một câu mệnh lệnh ý, và Sirius khịt mũi trước câu nói đó của cô, nghe gần giống với tiếng mỗi lần cô làm James cười vậy. "Làm ơn đi mà," cô chỉnh lại tông giọng của mình, dù câu cầu xin của cô nghe có vẻ hơi mỉa mai nhưng nó vẫn đạt được hiệu quả cô mong muốn.

"Trước tiên, cậu cầm đũa sai cách rồi," Sirius lên tiếng, bỏ đũa phép mình xuống để chỉnh cách cô cầm đũa. Tay cậu chạm đến ngón tay cô, và cô cảm thấy—

Không gì cả. Cô chẳng cảm thấy gì cả, và nó đối với cô cũng tệ ngang nhau thôi, trước cả khi cậu chạm đến tay cô. Sirius Black rất đẹp trai, đẹp đến phát điên ấy, mà cậu ta cũng thuộc dạng trai tồi—nếu dựa theo những sự việc xảy ra gần đây với cô, thì chắc chắn cậu ta là gu cô rồi. Hai người họ đã vốn thân từ trước nhờ khiếu hài hước giống nhau và việc ghép cặp khi làm bài tập Biến hình cũng khiến họ thân nhau hơn, và cô tự tin rằng cậu là một trong những người bạn được cô thu thập giống thẻ Socola Ếch nhái từ học kỳ trước rồi, hoặc là sớm hơn thế nữa. Thật đấy, cô thân với cậu hơn là với James, trước giờ luôn vậy, nếu không có vụ cô với James hôn nhau. Vậy mà...

Chẳng gì cả. Cậu chỉ là bạn cô thôi. Cô chưa bao giờ nghĩ họ có thể là gì hơn bạn bè, cậu là bạn của cô, không hơn, nhưng James Potter chỉ nhìn về phía cô thôi cũng khiến ruột gan cô rối bời. Vậy đấy, cô thích việc mình nhanh chóng thành thạo phép biến hình từ vật vô tri thành động vật hơn là việc cô được hotboy của Hogwarts chỉ tay hướng dẫn phép biến hình ấy.

"Cậu là một giáo viên khá đấy chứ," cô cảm thán khi cô thành công biến con chim biển về lại thành quyển sách. Cô là người thứ tư trong lớp làm được điều này, chỉ sau Remus, người thành công chỉ sau James. Nhưng đối với cô đây là thành tích tốt nhất cô từng đạt được rồi, và điệu cười tinh quái của Sirius hiện lên trên khuôn mặt cậu.

"Cảm ơn nha Tóc đỏ. Tôi sẽ mang lời khen đó xuống mồ đấy." Cậu nghiêng người về phía cô, đôi mắt xám nhảy múa vui vẻ. "Thế—cậu muốn tôi giải quyết vụ tin đồn trên tàu như nào? Tôi có ý này rất hay, và—"

"Mọi người sẽ tin bất kỳ thứ gì cậu nói thôi."

Nụ cười của cậu giờ đã ngoác đến mang tai. "Tôi biết cậu thông minh ngay cả khi môn Biến hình của cậu dở ẹc mà."

Đúng vậy, cô dám chắc cô và Sirius là bạn khi tiết học kết thúc, và cô còn chẳng để tâm đến việc Giáo sư McGonagall trừ đi mười điểm mà Sirius đã kiếm được và nhắc nhở cả hai người vì họ cứ làm lớp học gián đoạn vì cả hai người cứ cười khúc khích vụ gì đó. "Đây không phải là cách Thủ lĩnh Nữ sinh nên hành xử đâu," Giáo sư McGonagall nói câu cuối chốt hạ, với mục đích khiến cô phải tỉnh ra, nhưng có vẻ nó không hiệu quả lắm.

Mấy việc cô làm gần đây cũng đâu phải cách Thủ lĩnh Nữ sinh nên hành xử đâu mà. "Thì mấy việc gần đây cũng thế à," cô thủ thỉ với Sirius như vậy khi họ thu xếp sách vở khi tiết học kết thúc, và cậu nháy mắt với cô, điệu cười chưa rời cậu một giây phút nào.

James nhìn có vẻ không vui gì khi anh gặp cô ở hành lang trước bữa tối. "Em có thể giúp tôi một việc là đừng tán tỉnh bạn thân của tôi có được không?" anh lên tiếng, và cô biết cô không nên cười vì tông giọng khó chịu của anh, nhưng cô không kìm được.

"Đồ ngốc," cô lên tiếng, nhưng nghe như một lời khen hơn là một lời chế giễu. "Anh đúng là đồ ngốc nếu nghĩ đó là tán tỉnh đấy."

"Thế vậy là gì?"

"Hai người anh thích nhất đang âm mưu chống lại anh."

Sau một hồi tính toán cẩn thận, biểu cảm trên gương mặt anh dịu lại, và điệu cười dần hiện ra, dù anh cố để giấu chúng đi. "Hai người tôi thích nhất." Anh lặp lại một cách chậm rãi, cứ như đang lưu giữ một khoảnh khắc quan trọng vậy. "Lạ thật. Tôi không thấy Remus hay Pete ở trên đó cùng Sirius đâu."

"Ý anh là tôi sai hả?" Lời vừa dứt thì cô mới nhận ra: có lẽ đây là một trong những cuộc đối thoại cô muốn tránh nhất. Có lẽ đây sẽ là lúc họ dừng đùa cợt và vờn qua vờn lại, có lẽ đây sẽ là lúc họ nói chuyện nghiêm túc và khiến tim cô nảy lên đến tận cổ, khiến cho đầu óc cô chẳng bình tĩnh nổi nữa.

Vậy mà anh bỏ qua khoảnh khắc này, và cô chẳng thể quyết định là cô cảm thấy nhẹ nhõm hay thất vọng nữa. "Không hẳn, nhưng em nên để ý cái tôi của mình hơn đi, Evans. Em nghe có vẻ giống tôi rồi đấy." Ánh mắt anh rời khuôn mặt cô và hướng đến một góc hành lang khi đám học sinh năm ba dần khuất tầm mắt. Giờ hành lang chỉ còn hai người họ. "Em có muốn ăn gì không?"

Cô nhận ra tông giọng của anh nhẹ nhàng hơn, và cũng nhận ra câu hỏi ẩn giấu trong đó. Lại một lần nữa, cô thành thật quá mức cần thiết. "Chắc chắn không phải là ăn tối," cô đáp, tay mò đến cà vạt của anh, và cô bắt gặp tiếng cười rạng rỡ của anh trước khi anh cúi người xuống hôn cô.

Cô khao khát anh không ngừng, và việc khao khát này chẳng dừng ở thể xác nữa. Khi tháng một dần kết thúc, có những ngày trôi qua mà họ chẳng hề đụng đến nhau một lần nào, ngay cả một nụ hôn thoáng qua cũng không. Mặt khác, hai người chẳng tiếc đến một ngày mà chí chóe nhau liên tục —đôi lúc là những tiếng cười thoáng qua trong lớp học, hay những câu nói đùa trong giờ ăn, hay là những đợt cãi nhau mỗi buổi họp Huynh trưởng hàng tuần, mà những lần cãi nhau hay đùa cợt ấy luôn là tiền đề cho việc sau đó họ sẽ ôm ấp và hôn hít nhau. Dần dà lại càng có thêm những hoạt động mới được thêm vào, và cô đều yêu thích chúng. Cô ngày càng thân thiết hơn với bạn bè của anh, và anh cũng nhanh chóng tiếp cận bạn bè của cô, mặc dù đôi khi bạn bè cô thể hiện hơi quá đà mỗi lần anh chú ý đến, cô hơi không thích vụ đó lắm. Anh cũng nhờ cô giúp môn Độc dược, và họ dành hàng giờ dưới căn hầm và cũng có được vài kết quả như ý, ngoài việc hôn hít ra, đương nhiên. Đổi lại, anh khăng khăng việc sẽ kèm cô môn Biến hình, nhất là sau khi cô được Sirius đề nghị giúp đỡ, và cái cách Sirius nháy mắt với cô lúc James quay lưng đi khiến cô dám chắc cậu ta vui vì một lý do nào đó khác hơn là việc phải dành thêm thời gian kèm cặp cô môn Biến hình. Nói thật, Sirius càng ngày càng khiến cô bất ngờ, ví dụ như cái cách cậu ta dễ dàng tách mình ra khỏi James để cô và anh có không gian riêng tư trò chuyện mỗi lần trong phòng sinh hoạt chung chẳng hạn. Thậm chí cậu còn kiêm thêm nhiệm vụ đánh lạc hướng bạn bè của cô để cô và James có thể tận hưởng những khoảnh khắc riêng tư ấy cùng nhau nữa. Bạn bè cô chẳng ai phàn nàn về việc này cả, và có khi Marlene là người vui nhất trong số đó.

Cô và James trước đó cũng đã từng nói chuyện với nhau, đương nhiên rồi. Họ ở cùng Nhà với nhau, và anh chẳng bao giờ né tránh việc chú ý đến cô và tương tác với cô, thường thì cô không muốn mấy điều ấy. Vậy mà mọi sự chú ý giờ chỉ có thể là những trò đùa vô tận hoặc những lời cãi vã bất tận, và những cuộc trò chuyện tĩnh lặng bên lò sưởi xảy ra càng ngày càng thường xuyên cứ như việc đùa hay cãi vã là một thế giới hoàn toàn khác vậy. Ừ thì, họ vẫn cười đùa và vẫn cãi nhau, mặc dù những tiếng cười lặng lẽ hơn và chẳng có lời nói quá đáng nào mỗi lần tranh luận cả. Anh nhìn cô tết bím tóc mình lại, hoặc nhẹ nhàng chạm đến cổ cô mỗi lần họ nói chuyện, ánh mắt anh dịu dàng khi họ cùng nhau thảo luận về dự định tương lai của hai người, nói chuyện phiếm về bạn học và thậm chí chia sẻ cả những bí mật của bạn bè họ, hay kể lại những kỉ niệm trong quá khứ hoặc hy vọng cho tương lai. Anh kể cho cô nghe về người cha là nhà pha chế độc dược vĩ đại và người mẹ là một nhà thảo dược học xuất sắc, và cô gần như hình dung được họ qua lời kể của anh, cặp kính và mái tóc rối bù của cha anh, còn dáng đi nghiêm khắc và khuôn mặt nhân hậu của mẹ anh. Đổi lại, anh cũng đặt những câu hỏi thăm dò về gia đình cô, cho đến khi cô dần mở lòng và nói cho anh nghe về người cha vui tính thích trêu đùa của cô, và người mẹ yêu thương cô hết mực. Cuối cùng, thậm chí cô còn kể cho anh nghe về Petunia, mặc dù đề cập đến chị ấy khó khăn hơn nhiều so với việc đề cập đến cha mẹ cô.

"Tôi không biết là em có chị gái đấy," anh nói vậy vào một ngày gió lạnh luồn qua khung cửa sổ trong phòng sinh hoạt chung. Cô thu người lại ngoài tầm kiểm soát, và anh bắt được sự thay đổi nhỏ đó của cô. Anh luôn chú ý đến cô như vậy. "Có chuyện gì sao?"

Cô sẽ cố mở lòng mà, cô hứa với Marlene như vậy, và điều đó chẳng dễ dàng chút nào. "Chắc bạn bè chị ấy cũng thắc mắc y thế, rằng họ không biết chị ấy có một đứa em gái như tôi."

Anh dừng lại một lúc. "Chắc vậy," anh cuối cùng cũng lên tiếng. "Nhưng chị ta thật sự rất ngu ngốc nếu thật sự không thừa nhận em. Với lại—" Anh ngập ngừng, như thể đang cẩn thận nói ra từng từ một. "Gia đình đâu phải là về huyết thống. Gia đình là một sự lựa chọn. Em cứ nhìn Sirius mà xem."

Anh muốn nói theo nghĩa ẩn dụ chứ không phải nghĩa đen, nhưng cả hai đều vô thức nhìn về phía Sirius đang nằm gần đó, cười đùa với bạn bè của cả hai người. Trời đã tối muộn, và giờ thì đã khuya, vậy nên tiếng cười của Sirius lớn hơn bình thường trong phòng sinh hoạt chung gần như là vắng người. Nhìn cậu ta ngửa đầu ra sau cười lớn mà cũng muốn cười theo, và James thật sự đã cười theo thật.

Cô thì không. Nếu phải nói thẳng, thì tiếng cười của Sirius khiến cô thậm chí còn buồn bã hơn, vì sao thì cô cũng chẳng rõ nữa. "Thật không công bằng," cô lặng lẽ nói mà không suy nghĩ gì cả. Và đột nhiên như một tiếng gõ mạnh vào đầu, cô nhận ra lí do và điều đó khiến cổ họng cô bỏng rát. "Xin lỗi, xin lỗi, tôi không—" Lời giải thích của cô yếu ớt dần và rồi tắt ngấm. Chắc hẳn phải có từ ngữ nào đó có thể diễn tả được, cái việc mà Sirius lúc nào cũng thích giao du và thích thu phục mọi người xung quanh mình như thể cuộc đời cậu ta phụ thuộc vào việc đó ấy, cũng giống như cách cô luôn cố làm hài lòng tất cả mọi người và không dám từ chối bất kì ai, chắc hẳn phải có từ ngữ nào diễn tả được sự thân thiết tới mức dễ dàng giữa cô và Sirius mà trước đó cô không thể nào hiểu nổi —nhưng cô chẳng tìm được từ ngữ nào, vì chỉ việc nghĩ đến chúng một vài giây thôi cũng khiến cô đau đớn rồi.

James chạm đến bàn tay đang siết chặt trên đùi cô. Bằng cách nào đó, cái chạm nhẹ nhàng của anh đã làm dịu đi sự căng thẳng khiến khớp ngón của cô trắng bệch. Anh cầm tay cô, xoa nắn nó cho đến khi tay cô hồng hào trở lại. "Để dành lời xin lỗi của em cho lần sau nếu em chọc giận tôi đi," anh đặt tay cô trở lại chỗ cũ.

Cô nhìn bàn tay hai người cuốn lấy nhau, ngón tay anh đan quanh ngón tay cô, và cô mỉm cười trong vô thức. "Có vẻ như dạo này tôi ít chọc giận anh hơn trước rồi nhỉ?"

Anh cũng cười đáp lại cô, và ngón tay anh khẽ siết chặt cô trong một thoáng chớp mắt. "Thật khó mà giận em khi em lúc nào cũng tìm được cách khiến tôi lên đỉnh được." Có gì đó thay đổi trong tông giọng của anh bóp nghẹt cô.

"Anh cũng thế, nhưng đừng coi đây là một cách để chọc tức tôi đấy."

Anh khúc khích cười. "Em hiểu rõ tôi quá mà. Cũng may là chúng ta đã tìm ra được cách để em chịu đựng được tôi rồi."

Tay anh vẫn đan lấy tay cô, ngón tay anh lại tiếp tục xoa lấy từng khớp ngón tay của cô. Cô không biết điều gì khó đối mặt hơn: bàn tay họ, đan chặt vào nhau, vừa vặn một cách hoàn hảo, hay gương mặt của anh đầy sự dịu dàng và ấm áp hơn tất cả những khoảnh khắc trước đó. "Chịu đựng à," cô lặp lại, đầy hoài nghi. "Chịu đựng" đâu phải là từ có thể tóm tắt được những gì anh đã làm với cơ thể cô, với tâm trí cô, và, thậm chí là, cả với trái tim cô nữa —thường xuyên là đằng khác. "Anh cũng vậy."

"Evans." Tên của cô vang lên với một tông giọng đầy buộc tội, và anh chờ cho đến khi cô nhìn về phía anh thì mới tiếp tục. "Tôi đâu chỉ chịu đựng em. Tôi—" Anh hít một hơi sâu, tránh nhìn ánh mắt cô. "Chị gái em thật ngu ngốc," anh lại lên tiếng, nhưng không hiểu sao lần này nghe khác hẳn so với lần khẳng định trước đó. "Bất kỳ ai có được em đều may mắn cả. Tôi nói rồi—em—em là một thứ ma thuật đấy."

Đây không phải lần đầu anh nói vậy với cô, lần đầu là lúc họ quấn lấy nhau trên tàu tốc hành ấy, nhưng đây là lần đầu tiên câu nói ấy mang một tầng nghĩa khác, nó không phải lời nói vô tình thốt ra lúc anh đang hứng tình. Lần đầu tiên, cô lờ mờ nhận ra tầng nghĩa ẩn dưới lời nói ấy —hoặc là cô nghĩ nhiều quá thôi, vì cô đâu chắc anh thật lòng nghĩ vậy về cô. Giữa hai người đột nhiên có gì đó, dù chỉ là một khoảnh khắc, nhưng nó vụt sáng và để lại chút vấn vương, và cô muốn tránh nhìn anh, nhưng thật sự cô không thể rời mắt được. Cứ như thời gian đã ngừng lại, và cô bị giam lại trong ánh mắt của anh vậy.

Là ma thuật, một thứ ma thuật nào đó giữ cô lại, không giống bất cứ thứ ma thuật nào mà cô từng biết.

"Cảm ơn anh." Lời cô thốt ra dịu dàng nhưng cũng rất dè dặt. Nghe chẳng giống cô gì cả.

Anh chẳng để tâm đến sự dè dặt khác thường của cô. Anh tiến đến gần cô hơn, dịch người về phía mép ghế bành tới mức đầu gối hai người chạm nhau, và tay còn lại của anh nắm lấy tay cô. "Em biết không, tôi đọc chỉ tay cũng rất giỏi đấy," anh lên tiếng, và thứ ma thuật giữa họ bỗng biến mất ngay khi tiếng lò sưởi kêu lách tách, khiến cô giật mình. Trước khi cô kịp chớp mắt, mọi thứ lại quay trở lại nhịp điệu bình thường, từ điệu cười tinh quái trên khuôn mặt anh, đến giọng điệu trêu đùa và cô cũng đáp lại ngay sau đó.

"Đừng sỉ nhục trí thông minh của tôi chứ. Anh bỏ học lớp Tiên tri từ năm tư mà. Tôi chưa có quên đâu."

"Không ngờ em để ý kỹ đến chuyện học hành của tôi như vậy đó, thật hãnh diện làm sao." Anh buông ngón tay cô ra để kéo bàn tay cô về phía mình, ngón tay anh mân mê lòng bàn tay cô, cố tỏ ra bí ẩn. "Nếu em quá sợ hãi để biết tương lai mình thế nào—sợ rằng không biết ai xuất hiện trong đời em, thì—"

"Thế anh nói tôi nghe tương lai của tôi xem nào."

Tương lai của cô —được tiên đoán bởi James —có những điều cô đã đoán được trước và có những thứ cô không ngờ đến.

Cô đoán được anh sẽ nói cô sẽ sống một cuộc đời rất dài. Cô đoán được anh sẽ nói cô và bạn bè cô sẽ vẫn tiếp tục thân thiết như vậy. Cô cũng đoán được anh sẽ nói là cô sẽ có một sự nghiệp thành công trong ngành pha chế độc dược, vì cô đã từng nói anh nghe về ước mơ của cô. Anh nói cho cô nghe tất cả mọi điều ấy trong khi ngón tay anh vẫn dịu dàng chạm lấy bàn tay cô.

Nhưng cô chẳng ngờ đến việc anh sẽ tiên đoán rằng cô có một anh chồng cực kỳ đẹp trai, một người sẽ cầu hôn cô rất nhiều lần trước khi cô thực sự đồng ý. Cô cũng không ngờ đến việc anh cũng tiên đoán rằng cô cũng sẽ có rất nhiều con cái, đủ đến mức thành lập cả một đội Quidditch.

Cô bật cười vì vụ con cái đó, và anh cũng cười theo cô. "Vậy lại nhiều quá," cô nói. "Tôi không dám làm thế với cơ thể mình đâu, và tôi dám chắc là anh chồng tuyệt vời của tôi—"

"Anh ta cũng rất đẹp trai nữa, đừng quên."

"Rồi rồi, tôi dám chắc anh chồng đẹp trai và tuyệt vời của tôi không mong nhiều đứa đến vậy đâu." Cô ngoe nguẩy ngón tay mình. "Anh xem lại cho tôi được không?"

Anh làm y như vậy cùng với một sự nghiêm túc cứ như anh thực sự là một nhà tiên tri vậy đó, tóc anh xõa xuống khi anh cố tập trung nhìn vào lòng bàn tay cô. "Có lẽ chồng em không muốn nhiều con như đội Quidditch đâu, nhưng ít nhất cũng phải là hai hoặc ba đứa. Là con một thì cô đơn lắm. Chồng em biết rõ cảm giác đấy nhất đấy."

May là anh đang nhìn tay cô. May là anh đang nhìn tay cô chứ không phải khuôn mặt cô, vì—

Bỏ qua tất cả những lời đùa cợt và những trận cãi nhau (không thực sự là cãi nhau), thì cô thực sự bị cám dỗ bởi việc tạo ra mấy đứa bé với anh ngay ở đây và ngay lúc này.

Dù vô tình hay cố ý, cô bỗng dần yêu anh, và đấy hoàn toàn là lỗi của anh.

xxx

Cô cần phải dừng ngay vụ hôn hít lại thôi. Cô phải dừng hôn anh lại để mổ đầu mình ra mà nghiên cứu lý do vì sao cô lại thành như này, nhưng thật sự đó là một nhiệm vụ bất khả thi. Bảo cô dừng hôn với ôm anh cũng chẳng khác nào bảo cô đừng ăn, đừng uống và đừng thở nữa vậy.

Thay vì lắng nghe lý trí và dừng lại, cô lại lao xuống cái hố không đáy gọi tên cảm xúc này.

Một lần nữa, đấy là lỗi của James, vì đã khiến cô càng ngày càng yêu anh hơn, và vì cả đống lý do nữa chứ.

Đấy là lỗi của James vì khiến cô yêu anh hơn, vì khi anh cười với cô đầy biết ơn khi cô tự sắp xếp lịch tuần tra lại cho phù hợp với những đêm trăng tròn trước cả khi anh kịp hỏi cô vụ đó. Anh chẳng cần phải hỏi cô đâu, cũng chẳng phải vì cô nghi ngờ mỗi đêm trăng tròn anh biến mất có liên quan đến Remus, người mà cô quý mến từ lâu, trước cả khi cô và James thân với nhau như bây giờ. Không, chẳng phải đâu. Ngay cả khi Remus không liên quan gì đến vụ này, cô cũng sẽ cố lách luật để giúp đỡ James, để có thể khiến anh cười với cô như vậy một lần nữa.

Đấy toàn là lỗi của James vì anh khiến cô yêu anh hơn, nhất là khi anh cười lớn khi biết được tin đồn rằng mấy đứa Hufflepuff trên tàu nghe thấy tiếng anh trong nhà vệ sinh, và chỉ có một mình anh thôi chứ chẳng với cô gái nào cả.

"Nghe chẳng có lý gì hết," anh nói với cô như vậy, khuôn mặt anh đầy ngạc nhiên lẫn hứng thú. "Chắc chắn mấy đứa đó nghe thấy tiếng tôi, nhưng đời nào tôi lại tự xử một mình cơ chứ, không đời nào họ không nghe thấy tiếng của em. Em cũng có im lặng mấy đâu, Evans, với cả—"

"Anh tự cao quá đấy."

"Chứ còn gì nữa. Em không biết khiến em lên đỉnh khiến cái tôi này tự mãn tới độ nào đâu." Anh dễ dàng thốt ra những câu như vậy mà không biết ảnh hưởng của những câu nói đó tới cô như nào đâu. "Nên không đời nào—"

"Sirius và tôi đang thử nghiệm xem cậu ta có thể khiến mọi người tin vào những lời đồn không căn cứ đến mức độ nào thôi."

Đột nhiên anh vỡ lẽ và hiểu ra mọi chuyện. "Sirius," anh lên tiếng, và bỗng cô cảm thấy thật may mình không phải là Sirius, bởi cậu ta chắc chắn sẽ phải chịu một sự trừng phạt nào đó vì vụ này. "Đương nhiên là tên này sẽ—đợi đã, từ khi nào cậu ta là 'Sirius' với em vậy?"

Cô vẫn chưa nhận ra sự thay đổi từ phía anh. "Từ khi tôi nhận ra cả hai đứa đều có chung một kẻ thù, chắc vậy. Chẳng có gì khiến người ta thân nhau hơn bằng cách có chung người mình ghét đâu."

Đôi mắt anh nhìn cô với ánh cười rạng rỡ. "Và em nói với tôi em làm bạn với cậu ta—thật chứ, để chọc tức tôi à?"

"Nói thật, tình bạn này là dựa trên việc cả hai chúng tôi đều có gì đó để nói xấu anh thôi. Thế anh nghĩ tụi tôi hay cười về cái gì trong lớp Biến hình?"

Sự vui vẻ của anh cứ tiếp tục dâng trào. "Evans—" Anh vươn tay qua khoảng trống trên bàn làm việc trong phòng riêng của họ, ngón tay anh nhẹ lướt qua má cô. "Điều đó dễ thương thật ấy."

Mọi thứ thay đổi một cách đột ngột. Đột nhiên cô chẳng thấy vui vẻ mỗi khi nhìn anh cười khi cô trêu chọc anh nữa. Đột nhiên cô có cảm giác, tiếng cười của anh sẽ khiến cô phải trả giá, cứ như anh đang chế nhạo cô vì cô có cảm giác—

Con mẹ nó, có cảm giác gì cơ? Chỉ vì có cảm giác thôi, chỉ vì cô có cảm xúc với anh thôi.

"Đừng—" cô chưa kịp nói, chỉ một từ thôi, nhưng nó sắc nhọn tới mức cô suýt bùng nổ, nhưng anh cắt ngang lời cô.

"Tôi vui lắm đấy," anh tuyên bố cứ như cô chưa mở miệng nói gì cả vậy. "Vui đến chết đi được. Không phải chỉ vì Sirius có khả năng biến một lời đồn vô căn cứ thành sự thật —vụ đấy không khiến tôi ngạc nhiên đâu —nhưng là vì em, vì điều này có nghĩa là tôi cũng có thể khiến em trả giá đấy. Cậu ta, đương nhiên tôi sẽ tìm cách chơi khăm và mấy đứa bạn sẽ giúp tôi thôi. Nhưng em hả, Evans? Ôi em cứ chờ đi. Em cứ chờ mà xem."

Đấy là lỗi của James đấy chứ, vì anh khiến cô yêu anh, vì anh cứ làm những chuyện kiểu như thế này. Anh cứ trêu đùa cô, giúp đỡ cô cùng với một điệu bộ vui vẻ và dễ dàng tới mức cô cảm thấy mình là một người hoàn toàn khác mỗi khi ở gần anh, như cái cách cô có thể lắng nghe người khác thật dễ dàng nhưng lại chẳng thể bày tỏ cảm xúc của bản thân. Thực sự, anh khiến cô trở thành một phiên bản tốt nhất của chính mình, và chuyện này cứ xảy ra ngày càng thường xuyên hơn.

Đấy hoàn toàn là lỗi của James vì anh khiến cô yêu anh hơn đấy chứ, bởi anh sắp xếp lại văn phòng làm việc của hai người để đủ chỗ cho một chiếc ghế trường kỷ, cái ghế mà anh dễ dàng biến ra từ nắp một chai bia bơ. Ngoài lúc đó ra, anh chẳng bao giờ thể hiện kĩ năng này để khoe mẽ với cô cả, cô sáu tháng trước cũng chẳng ngờ đến điều này. Anh chẳng có thời gian để mà khoe mẽ, nói thật, bởi anh quá vui vẻ nghĩ đến việc cô có thể đọc sách trước lò sưởi ngay trong văn phòng riêng của họ, thay vì dùng thời gian rảnh đến thư viện.

"Và anh để yên cho tôi làm việc thật hả?" cô hỏi một cách hoài nghi. "Ở gần anh trên một chiếc trường kỷ thì có hơi—"

"Không phải lỗi tôi khi em không kiềm chế được bản thân mỗi lần ở cạnh tôi nhé," anh lên tiếng và kéo tay cô về phía chiếc ghế mới. Anh cười hãnh diện như vừa thắng một trận Quidditch vậy. "Đương nhiên tôi sẽ để em làm việc rồi. Tôi sẵn sàng thề một Lời thề bất khả bội nếu điều đó khiến em yên lòng hơn."

Đương nhiên nó cũng khiến cô yên lòng hơn, nhưng cô cũng không muốn anh chết nếu anh định làm gì đó với cô thật. Cô biết rõ kiểu gì chuyện ấy cũng xảy ra mà. Cô biết vì chính cô cũng sẽ khiến chuyện đó xảy ra, nếu không phải bị động thì sẽ là cô chủ động.

Cô thật sự không thể kiềm chế bản thân mỗi lần ở gần anh thật. Đấy cũng là lỗi của anh.

Đấy toàn là lỗi của James, vì anh khiến cô yêu anh hơn, vì anh biết ranh giới giữa việc để cô làm việc và mò tay đến áo lót của cô, và anh dành nhiều thời gian nghiên cứu xem anh có thể chạm đến cô tới mức độ nào trước khi cô thực sự phát cáu. Nó vừa đáng yêu vừa đáng giận, cái cách mà anh dần dần tiếp cận cô cứ như anh là một người thuần hóa thú đang tiếp cận một con quái vật nguy hiểm vậy. Thời gian càng trôi, cô càng ngày càng hiểu rõ về bản thân mình hơn mỗi lần anh tiếp cận cô. Cô nhận ra anh có thể trêu đùa cô khi cô đang làm bài tập Bùa chú, vì cô chẳng bao giờ gặp khó khăn khi học môn đó cả; hoặc khi đến môn Biến hình thì anh nên im lặng hoặc đề nghị giúp đỡ cô làm bài; hay việc cô thích giải thích môn Lịch sử Pháp thuật cho anh nghe, rằng cô cố gắng thuyết phục anh nghĩ rằng môn học đó thực sự rất thú vị mặc dù anh vẫn chỉ miễn cưỡng giả vờ lắng nghe cô thôi. Việc thảo luận các vấn đề trong bài học cũng khiến cô dễ dàng hệ thống kiến thức và làm bài luận dễ dàng hơn, và anh sẵn sàng thảo luận với cô không ngừng nghỉ. Chỉnh sửa bài luận của người khác cũng giúp cô nữa, và anh cũng đưa cho cô bản thảo của các bài luận nhiều ngày trước đó, điều cô chưa từng thấy ở anh bao giờ bởi anh dễ dàng đạt được điểm tuyệt đối vì khả năng thông minh bẩm sinh của mình. Đọc sách Độc dược khiến cô buồn ngủ, theo nghĩa tích cực, và trong khoảng thời gian đó anh có thể chớp cơ hội mà ôm cô. Cô cũng từng ôm các cậu trai khác rồi, nhưng hoàn toàn là vì nghĩa vụ chứ không phải do cô mong muốn vậy. Vậy mà tháng một trôi qua càng nhanh, cô càng nhận ra có thứ gì đó rất đặc biệt mỗi lần cô ngồi trong vòng tay của James trong phòng riêng của họ, khi ngón tay anh mân mê mái tóc cô và hai người họ cùng đọc chung một quyển sách. Có thứ gì đó, như là ma thuật, một thứ ma thuật có thể kéo dài đến cả hàng giờ trong những khoảnh khắc ấy.

Đấy hoàn toàn là lỗi của James khi anh khiến cô yêu anh hơn, bởi đôi khi anh nói chuyện về những điều anh quan tâm—như bạn bè anh, như gia đình anh, hay là Quidditch, hay là cuộc chiến đang dần trở nên căng thẳng ngay cả ở trong và ngoài bức tường của ngôi trường họ theo học —và cô cũng tìm thấy thứ ma thuật qua đó nữa. Đôi khi anh xoa bóp vai cô khi anh đề cập đến những chuyện ấy, hoặc có khi anh cố tết tóc cô giống như cách cô tự thắt bím cho mái tóc mình mỗi lần hai người họ ngồi trong phòng sinh hoạt chung. Dù khi anh cười lớn khi chứng kiến mấy trò hề của Sirius hay mặt tái đi mỗi lần tóm lấy tờ Nhật báo Tiên tri và nhìn thấy một thảm kịch mới được ghi lại, cô biết anh không phải là một cậu trai nữa. Anh rõ ràng là một người đàn ông, một người yêu thương và quan tâm sâu sắc tới mọi người nhiều tới mức anh có thể cảm nhận được niềm vui và nỗi đau khổ của người khác, một cách phi lý, nhưng cũng thật kỳ diệu biết mấy.

Đấy hoàn toàn là lỗi của James khi anh khiến cô yêu anh hơn, bởi anh tìm cách bắt cóc cô khỏi bạn bè cô vào ngày sinh nhật bằng cách vin cớ là có một nhiệm vụ khẩn cấp (không có thật) mà chỉ Thủ lĩnh Nữ sinh mới giải quyết được. Anh vẫn chẳng thể nói dối được, cô nói thế với anh cả ngàn lần rồi, nên anh nhờ Sirius làm nhiệm vụ cao cả này. Sirius bước vào, với một tâm thế của một diễn viên chuyên nghiệp, miêu tả cảnh có mấy học sinh nhà Slytherin hùa vô đánh nhau và có một trận huyết chiến và có người bị thương gần nhà bếp khiến cô suýt nữa thì hoảng loạn hết cả lên, cho đến khi cậu kéo cô vào một góc ở phòng sinh hoạt chung và nháy mắt bảo 'gặp James ở văn phòng nha'.

"Hơi quá hả?" cậu cười điệu cười ngoác đến mang tai. "Tôi có thể làm tốt hơn cơ, nhưng—"

"Cậu còn có thể làm hơn ấy hả?" cô ngạc nhiên. "Ôi trời—lạy chúa, cậu có thấy vẻ mặt của Mary không? Cậu ấy tưởng cậu sắp lên cơn hay gì rồi đấy, giống lắm."

"Cảm ơn nha. Nghiêm túc đấy, thật sự cảm ơn cậu. Cậu không biết tên James này giờ nợ tôi nhiều như nào đâu. Đời cậu ta sắp tàn rồi, nhưng đến mai tôi mới bắt đầu hành hạ cậu ta. Tôi không nhẫn tâm ra tay ngay bây giờ." Cậu ta đứng thẳng dậy. "Giờ đi đi chứ, hẳn giờ tên đó đang chờ trong văn phòng đấy, không mảnh vải che thân, đương nhiên là lấy thân mình ra làm quà cho cậu rồi, còn tôi thì..." Nụ cười toe toét của cậu ta thoáng qua và thậm chí hơi điên dưới ánh đèn. "Tôi phải quậy phá tí để không ai nghi ngờ lời nói dối của tôi mới được."

Cô đã định rời đi rồi, nhưng cô bị kéo lại bởi nghĩa vụ của một Thủ lĩnh Nữ sinh. "Sirius—"

"Đùa thôi mà. Gần như là đùa thôi." Cậu cúi xuống và hôn má cô. "Sinh nhật vui vẻ nha, Tóc đỏ."

Đấy cũng là lỗi của James vì khiến cô yêu anh hơn thế này, vì cô càng ở gần anh, cô cũng dần yêu quý mấy đứa bạn của anh luôn.

Hoàn toàn là lỗi của James khi cô càng yêu anh hơn, bởi anh không hề không có mảnh vải che thân nào như lời bạn anh nói, mà mặc quần áo lịch lãm cùng với một chiếc bánh Black Forest. Là loại bánh yêu thích nhất của cô, cô chỉ nhắc đến nó đúng một lần từ đợt cô và anh viết thư cho nhau hồi Giáng sinh, và việc anh ghi nhớ thông tin nhỏ nhặt ấy khiến cô vốn đã không thể rời xa anh, giờ chẳng thể nào nghĩ đến việc đó được nữa.

Nhưng mà, cô vẫn hơi thất vọng vì vụ quần áo anh chỉnh tề quá, không giống những gì Sirius đã nói, thật đấy, và cô cũng nói với anh y những gì cô đang nghĩ.

"Cái đó thì dễ thôi," anh nói cùng với tất cả sự kiên nhẫn mà anh có, rồi nhẹ nhàng tháo dây buộc tóc của cô. Anh dịu dàng chải tóc cô, dùng ngón tay mình tách từng lọn tóc của cô ra và nhìn cô không rời. "Mặc dù vậy tôi vẫn có ý định ăn chiếc bánh này, nên em đừng có hòng đánh lạc hướng tôi."

Lời đề nghị của cô vụt ra khỏi miệng trước khi cô kịp suy nghĩ. "Ăn bánh trên người tôi ấy."

Anh bị sặc một cách ngoạn mục tới mức gập hẳn người lại, vội vã giơ tay đợi tôi một chút và sau đó là một màn kịch câm kì lạ nhất mà cô từng xem. "Cái đéo gì vậy, em ơi—" anh lên tiếng khi cuối cùng cũng phục hồi được khả năng nói của mình. Mặt anh đỏ bừng vì ho quá nhiều tới mức sặc không khí. "Thật đấy, lần sau xin em hãy cảnh báo trước mỗi khi em định biến giấc mơ của tôi thành hiện thực, nhé?"

Mặt cô cũng đỏ bừng, nhưng không phải vì xấu hổ, mà là vì cười quá nhiều. Cô chẳng thể xấu hổ được nữa, vì cô đã hết cảm thấy xấu hổ mỗi lần cô muốn anh rồi. Chắc đấy là cơ chế phòng vệ của não cô đấy. Nếu cô cứ tan chảy vì xấu hổ mỗi lần cô muốn anh, vì cô luôn luôn muốn anh, thì cô sẽ chẳng làm gì xong được mất.

Cô đã từng có những sinh nhật tuyệt vời rồi —có những sinh nhật cô dành bên gia đình trước khi cô biết mình là một phù thủy, có những sinh nhật Severus cũng đến bữa tiệc mừng sinh nhật cô lúc họ mới kết bạn, hay những bữa tiệc được tổ chức bởi bạn bè cô, lớn nhỏ hay kinh khủng hay tuyệt vời đều đủ cả —nhưng có thứ ma thuật nào đó bùng lên ở sinh nhật thứ mười tám của cô. Như mọi khi, cô chẳng thể nói ra được chính xác thứ ma thuật này là gì, nhưng nó lấp lóe bập bùng dưới không khí dần nóng lên giữa cô và James khi quần áo họ dần biến mất và họ cứ cười với nhau thật dễ dàng, điều mà cô chưa từng trải qua với bất kỳ cậu trai nào trước đây. Thứ ma thuật ấy ẩn nấp dưới hơi thở nghẹn lại của anh khi cô liếm những vệt kem trên cổ anh, và sự say mê trên đôi mắt anh khi anh đưa cô miếng bánh kem và ngón tay anh yên vị trong miệng cô một lúc lâu.

"Đĩ mẹ, em ơi—" anh rên rỉ khi cô mút lấy ngón tay anh, sâu tới mức chạm đến cả từng khớp ngón tay. Từng lời của anh khó khăn thốt ra, đầy đau đớn những cũng thật hoàn hảo, và đồng tử anh nở lớn hơn bất kỳ lần nào cô từng nhìn anh. "Chết tiệt, tôi—thật đấy, kết hôn với tôi đi. Kết hôn với tôi, và tôi sẽ khiến cho mọi ngày đều là sinh nhật em."

Cô kéo ngón tay anh ra khỏi miệng mình, chẳng thể nào mà ngừng cười được cho đến khi anh lao xuống hôn cô. Anh có vị ngọt của đường, của socola, và tay anh ngay lập tức lần mò xuống ngực cô, ngón tay anh vẫn còn ướt mà mân mê đầu vú cô tới khi cô chẳng thể cười nổi nữa. Chân cô ôm lấy anh, và chỉ có lớp vải ngăn cách họ mà thôi, tay còn lại của anh ôm lấy mông cô chẳng rời từ lúc váy cô rơi xuống sàn nhà. Anh khiến cô nhấp người một cách từ từ chậm rãi, như một kẻ tội đồ vậy, và cô chẳng cần anh khích lệ cô mấy mà tiếp tục. Vì cô luôn muốn anh nhiều hơn thế này, vì chẳng bao giờ là đủ cả, nếu là anh, chẳng bao giờ là đủ. Cô đói đến chết mất, ham muốn anh nhiều đến mức nó khiến cô mất hết cả lý trí.

Cô cuối cùng lại quỳ trước anh, lưỡi cô lần xuống đến ngực, rồi bụng anh, rồi đến hông, và rồi phía bên trong đùi, tất cả đều là những vùng lãnh thổ mới để cô chinh phục và khám phá. Tay anh vùi vào trong mái tóc cô, cố gắng gạt tóc cô ra trong tuyệt vọng bằng ngón tay và bàn tay đang siết chặt của anh, cứ như tóc của cô là thứ dưỡng khí duy nhất khiến anh tỉnh táo vậy.

"Con mẹ nó, Evans—ôi, Evans—Evans—" anh chỉ có thể thốt lên được như vậy, tên cô vang lên đầy dục vọng trong căn phòng càng ngày càng nóng lên. Đầu anh cứ ngửa về sau, rồi lại bật về chỗ cũ với một tốc độ ngày càng nhanh hơn mỗi lần lưỡi cô tiến sâu xuống hơn nữa, hay khi anh nghiêng đầu hẳn sang một bên khi cô bỗng chạm đến một điểm nhạy cảm nào đó, nhưng vẫn cố ngẩng đầu nhìn cô thật rõ. Thật đẹp làm sao, sự khao khát điên cuồng trong đôi mắt anh, hay giọng nói trầm khàn của anh, cả hai đều rất quen thuộc nhưng cũng thật khác lạ, nó không hề giống bất kỳ cách nào anh từng nhìn hay nói với cô trước đó. Ham muốn xâm chiếm cô, căng tràn trong ngực cô, khiến nhịp thở của cô nhanh hơn. "Hôm nay—con mẹ nó, là sinh nhật em. Tôi đang lẽ phải ở dưới đó cho em—tôi muốn ở dưới đó cho em—"

Cô dừng lại, môi cô chạm đến hông anh. "Vậy là, ý anh là—anh muốn tôi dừng đúng không?"

Anh bật ra một điệu cười khó khăn. "Không. Không, chắc chắn không rồi."

"Vậy xin tôi tiếp tục đi. Cầu xin thật sự ấy."

Đây vốn là câu đùa của anh từ khi cô bắt đầu nói câu xin anh trên tàu Tốc hành Hogwarts hôm đó, giờ được chính cô nói lại. Không có gì khiến anh cương nhanh hơn sự khen ngợi, ngoại lệ duy nhất chính là sự cầu xin nhiệt tình không kém.

Có thể cô sẽ thấy khó chịu chứ—không, chắc chắn sẽ khó chịu đấy—nếu chính cô cũng không cảm thấy hứng hơn mỗi lần nghe lời cầu xin vậy.

Tiếng cười của anh tắt ngấm khi lưỡi cô kéo một đường dài, chậm rãi mà cũng đầy thách thức phía dưới thằng nhỏ của anh. "Em yêu—" anh khó khăn thốt lên, đầy ham muốn và thống khổ khi cô dừng lại, lưỡi cô vẫn mân mê đầu khấc của anh. Ngón tay anh vẫn ôm lấy tóc cô, nhẹ nhàng nắm lấy chân tóc của cô. "Chết tiệt, Evans—" từng lời anh nói ra thật hoàn hảo mỗi lần lưỡi cô kéo một đường dài nữa, và lại một lần nữa. "Tôi—mẹ nó, xin em, Evans. Xin em, xin em dùng miệng của mình đi. Em không biết tôi đã bao nhiêu lần mơ về chuyện này—chết tiệt, em biết, từ lúc trên tàu em chắc hẳn phải biết, nhưng ngay cả trước đó, hàng năm trời—"

Lưỡi cô xoáy một đường và khiến anh nhắm mắt ngửa đầu về sau trong sung sướng, mạnh tới mức mà cô nghe đầu anh đập xuống ghế. "Nói đi." Tim của cô nảy lên từng nhịp, vị của anh vẫn còn vương lại trong miệng cô. "Tôi muốn nghe anh nói."

Cô chưa bao giờ thấy anh không biết nói gì, và đây cũng chẳng phải ngoại lệ. "Tôi mơ được em bú cu từ năm thứ tư rồi, em yêu," ánh mắt anh vương lại trên khuôn mặt cô, đầy ham muốn và cầu xin khiến cô cũng phải rên lên một tiếng. Anh đáp lại cô bằng một tiếng "Chết tiệt," đầy thống khổ và nhẹ kéo lấy tóc cô. "Xin em, Evans, tôi xin em, ôi, xin em—"

Cô phát hiện ra một điều rất quan trọng khi cô dần nuốt lấy anh, một điều mà cô ước giá như mình biết sớm hơn thì tốt.

Rõ ràng là, lần duy nhất James Potter chịu im lặng là khi thằng nhỏ anh nằm trong miệng cô.

Ai mà ngờ được cơ chứ?

xxx

Tháng hai bắt đầu bằng việc cô vắt chân lên cổ anh, và anh khiến thế giới của cô bùng nổ ngay sau đó.

Chính nó là điều kết thúc triều đại 'Potter'. Cô gọi anh là James nhiều đến mức ngay cả khi ngón tay cô cuốn lấy tóc anh, khao khát anh đến mức cô chẳng thể nghĩ anh là Potter như cũ được nữa.

Nhưng đối với anh, cô vẫn là 'Evans', và ngạc nhiên thay, lại là người cuối cùng trong nhóm bạn của mình còn gọi cô bằng họ. Cô là 'Tóc đỏ' với Sirius, đã trở thành 'Lily' với Peter, cũng như cách Remus gọi cô nhiều năm về trước. Vậy mà James chẳng hề lay chuyển, ngoại trừ lúc họ ở một mình, khi anh dịu dàng gọi cô tiếng 'em yêu'. Còn nếu không, anh có vẻ rất thích ném cho cô câu "Ổn chứ, Evans?" mỗi lần hai người họ vô tình gặp nhau trong tòa lâu đài, mà chuyện này kì lạ thay xảy ra ngày càng nhiều. Trước khi cô thực sự nhận ra, họ ở cạnh nhau nhiều đến mức cứ như thể chuyện này là một điều gì đó quá mức hiển nhiên, và cô suýt nữa khóc vì cười quá nhiều khi cả hai người điều chế Độc dược cùng nhau bên cái vạc vẫn còn đang sôi vào một hôm thứ ba, và đột nhiên cô ngộ ra.

James Potter cứ như là bạn trai cô vậy, trừ việc không công khai thôi.

Không, thậm chí còn chẳng phải như vậy. Cô cũng đã từng có bạn trai rồi, có những người khiến cô cười, khiến cô lên đỉnh, cũng ôm lấy cô và vuốt ve mái tóc cô. Có những người khiến cô tức điên lên, khiến tâm trí cô phát khùng, khiến cô hét ầm những câu chú mà cô nghĩ chẳng bao giờ mình sẽ cần dùng đến. Vậy mà cô chưa gặp ai khiến cô phải trải qua tất cả những điều trên cả, mãnh liệt tới mức cứ như có ai vặn nút trải nghiệm cuộc sống lên mức tối đa vậy. Cô dành mỗi ngày gần như là khó thở không vì vui sướng thì cũng vì bực tức, gần như khó khăn vì choáng ngợp, đến mức cô cảm thấy mình sắp ốm mất.

Marlene vào thẳng vấn đề. "Nếu James mời cậu một buổi hẹn thì cậu có đồng ý không?" cô lên tiếng khi tháng hai dần trôi qua trong yên ả, và mặc dù hai người họ ở một mình trong thư viện, cô vẫn phải 'suỵt' im lặng với cô bạn mình. "Gì cơ? Cậu dành cả nửa thời gian trong tiết Độc dược với cái áo xộc xệch chưa cài cúc vì cậu làm tình với tên đó vào giờ ăn trưa mà, thế mà giờ lại chẳng dám nói về hắn ta hả?"

Cách cô đáp lại Marlene gần như là phản xạ có điều kiện. "Tụi tớ không có làm tình."

Đối lại, Marlene nhìn cô như thể cô chẳng tin chuyện đó có thật. "Thế hai người cậu làm cái quái gì thế?"

Tất cả mọi thứ—gần như là tất cả mọi thứ—tất cả những gì họ có thể nghĩ ra được, trừ bước cuối cùng, và cô thì thầm như vậy với Marlene. Bạn cô chẳng phải mất nhiều thời gian để khiến cô nói hết ra cả —và Lily nhận thấy mình cứ thì thầm kể cho Marlene nghe hết —những việc họ đã làm trong văn phòng riêng của Thủ lĩnh Nam sinh và Nữ sinh, trong nhà tắm riêng của Huynh trưởng, trong thư viện, kể cả việc họ làm trên bàn của Giáo sư McGonagall nữa —cho đến khi đồng tử của Marlene càng ngày càng nở lớn như cái đĩa vàng được đặt ở Đại sảnh đường vậy.

"Ôi vãi thật sự luôn đấy, Lil," cô thốt lên, và Lily khẽ khúc khích cười, cứ như cô điên thật rồi vậy. "Cậu—thảo nào tên đó cứ cầu hôn cậu suốt thôi."

Cái này cũng đúng. Anh chẳng bao giờ ngừng cầu hôn cô lúc chỉ còn hai người, nhưng anh cũng đã bắt đầu công khai bày tỏ như vậy trước mặt bạn bè của cả hai. Gần đây nhất, mới tối hôm qua thôi, khi những trò đùa cợt và sự thiếu tôn trọng từ một trong những Huynh trưởng phía nhà Slytherin đã đi quá giới hạn, và khiến cô chẳng thể giữ nổi bình tĩnh được nữa. Mặt cô nóng bừng vì tức giận, và cả lớp học Biến hình im lặng sau sự bùng nổ của cô, sau khi cô chửi cậu ta tới muối cả mặt. Mặt cô đã đỏ sẵn vì tức, vậy mà còn đỏ tợn hơn nữa khi James cười với cô bằng cái nụ cười dịu dàng đến mức khó chịu, điệu cười đặc trưng của James Potter ấy, cùng với một lời đề nghị. "Kết hôn với tôi đi, Evans."

Severus mặt tím tái hết cả lại, chắc một phần cũng vì cô không ngay lập tức từ chối anh.

"Sao cậu không mời tên đó một buổi hẹn đi?" Marlene hỏi không ngừng, và ánh mắt Lily hướng về phía chồng sách Độc dược ở phía xa.

"Tớ không biết."

"Được rồi. Thế nếu hắn ta mời cậu một buổi hẹn thì cậu có đồng ý không?"

"Tớ không biết."

"Cậu không—rồi. Cậu không biết. Rồi rồi." Marlene hít một hơi để bình tĩnh lại. "Tại sao vậy? Có chuyện gì ngăn cản cậu à?"

"Tớ không biết."

"Tớ sẽ giết cậu giờ luôn đấy." Marlene nhìn như thể muốn tiễn cô đi luôn thật, ánh lửa bùng lên trong đôi mắt xanh của cô khi cô cầm quyển sách Phòng chống nghệ thuật hắc ám khua về phía Lily. "Thật sự luôn, chắc có ngày người ta sẽ tống tớ vào ngục Azkaban vì cậu mất, và tớ mong là đến lúc ấy cậu sẽ hối hận vì khiến tớ phải chịu đựng cái sự—cái sự cứng đầu chết tiệt này của cậu. Sao mà hắn ta lại chịu được cậu nhỉ—mà giờ chắc tớ cũng biết tại sao rồi, vì cậu với tên đó cứ quấn lấy nhau như vậy—Xin lỗi." Và khi cô nhìn thấy mặt của Lily dần biến sắc, cô buông hết sách trên tay mình xuống, tiếng sách rơi đột ngột tới mức khiến mấy học sinh gần đó giật mình. Kể cả Marlene có nhận ra hay không thì cô ấy cũng chẳng để ý nữa. "Tớ xin lỗi, bé à," cô lên tiếng, và chẳng có chút mỉa mai hay trêu chọc như trước nữa. Miệng cô méo xệch đi, đầy hối lỗi. "Tớ không có ý đó. Hắn ta thích cậu không phải vì thế đâu."

"Không sao đâu, Marley." Lời cô thốt ra khô khốc, nhưng cô cố gắng làm dịu tình hình đi. Thật sự đấy. "Có khi cũng có vài phần đúng mà."

"Không phải thế. Tên đó phát cuồng vì cậu bao nhiêu năm nay rồi, trước cả khi hai cậu làm cái chuyện—thì—chuyện này này." Marlene cố gắng giải thích, chân cô vắt chéo nhau rồi lại buông ra, rồi lại vắt chéo thêm một lần nữa. Trán cô nhăn hết cả lại. "Tớ đáng lẽ không nên nói linh tinh mới phải. Thấy không—thảo nào chẳng ai chịu nổi tớ, trong khi có hàng ngàn người sẵn sàng vui vẻ chịu đựng cậu."

Cô đang cố gắng nói đùa để xoa dịu tình hình, nhưng chẳng ích gì. Nhưng Lily cũng đang cố —luôn luôn cố —về mọi thứ, và cô cố gắng mỉm cười. "Cậu có bao giờ cho ai cơ hội để mà chịu đựng cậu đâu," cô lên tiếng, và khuôn mặt của Marlene giãn ra, lại trở về là một Marlene xinh đẹp thường ngày. "Đi nào, chúng ta muộn bữa tối rồi."

Cô chẳng quan tâm đến ăn tối nữa, và cô mong Marlene cũng biết điều đó. Cô biết rõ bạn mình, nhất là Marlene, rõ nhất trong số tất cả bạn bè của cô. Bởi vì cô biết bạn mình rõ nhất, nên cô cũng chẳng muốn cãi vã làm gì.

Đến giữa chừng bữa ăn khi cô chẳng thể cảm nhận được món gà rán trong miệng mình có vị như nào, cười với đám bạn cô những câu đùa mà cô chẳng thấy vui, Lily bỗng nhận ra lý do khiến cô chẳng dám tiến thêm bước nữa với James.

Cô đang chờ anh làm hỏng mối quan hệ này và tổn thương cô. Mọi người xung quanh cô ai cũng thế cả—Petunia, Severus, đến cả Marlene—dù cô ấy không cố tình.

Cô quá nhạy cảm rồi. Lại còn suy nghĩ nhiều nữa, và cô chỉ cần cố thêm chút nữa thôi, cố quên đi những tổn thương trong quá khứ thôi, nhưng—

Cô chẳng thể làm được. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro