Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Aoko thở dài, cô ngồi thẳng dậy. Bên cạnh, Kid đang mở to mắt nhìn cô. Cô đáp lại anh bằng ánh nhìn thờ ơ.

Anh xanh xao đến mờ nhạt dưới ánh trăng, nhưng trong mắt lại hiện lên một cảm xúc mãnh liệt đến kỳ lạ khiến cô không biết vì sao lại sợ hãi.

"Gì vậy chứ?" Cô lẩm bẩm.

Anh ho khan một vài tiếng.

"Này," Aoko lo lắng hơn khi Kid bắt đầu ho không ngừng "Này, đừng có chết."

Không có phản hồi.

Cô xoay người để có thể xoa lưng anh, cẩn thận vờ như không nhìn thấy những vệt máu đang dính trên áo sơ mi của tên đạo chích nọ.

Cuối cùng thì cơn ho cũng giảm, anh hít những hơi sâu, ngắt đoạn như người bị ngộp nước.

Anh vẫn không nói gì.

Cô lại lần nữa chọc vào cánh tay anh.

Không hề có động tĩnh.

"Kid," Cô cau mày "Anh phải tỉnh táo."

Anh trong đống vải trắng nhìn cô, im lặng và bất động.

"Aiz," Aoko lẩm bẩm. Không ai có thể nhìn thấy anh ta ngay lúc này và nói đây chính là tên đạo chích bị truy nã quốc tế - Kaito Kid. Nếu như phải nói, thì cô cảm thấy anh ta như một đứa trẻ đang bị lạc, không biết phải làm gì, thậm chí còn có chút sợ hãi.

Cô từ từ đưa tay, cẩn thận để không làm anh giật mình, cô đặt ngón tay mình lên cổ anh. Cảm nhận được mạch đập của anh vô cùng yếu, và anh rùng mình. Làn da anh lạnh buốt dưới ngón tay cô.

"Nhích qua." Cô kiềm lại giọng điệu khó chịu của mình, ngón tay rời khỏi cổ anh, nhẹ nhàng đẩy anh một cái.

Kid mở to mắt, có chút cảnh giác nhìn cô.

"Nhích thêm chút nữa."

Anh làm theo. Cô chui dưới lớp áo choàng trắng, dùng đôi bàn tay ấm áp của mình nắm lấy tay anh.

Kid chớp mắt nhìn cô, cái nhìn tưởng chừng như vô tận. Còn cô lại nhìn thẳng vào mắt anh, chờ cho chính anh kết thúc trận đấu mắt của mình.

"... Cảm ơn..." Cuối cùng thì anh cũng mở miệng trước khi giọng nói bị lấn át bởi cơn ho tiếp theo.

Cho dù đó là vì anh ta có vẻ tin tưởng cô hơn hay đơn giản là anh ta quá mệt để tranh luận nữa, thì Aoko cũng không thể biết được. Nhưng vì để anh ta cảm thấy thoải mái nhất có thể, nên cô cho phép và ép bbuộc bản thân mình ở bên cạnh anh ta vào lúc này.

"Đừng hiểu lầm." Aoko thầm nói khi cơn ho của anh dịu đi, như thể cô vừa nhớ ra gì đó. "Tôi chỉ đang cố giữ ấm và tỉnh táo cho anh đến khi chúng ta rời khỏi đây mà thôi."

"Tôi biết." Anh cười, một cái nhướng môi thật nhanh và thật nhẹ, đầu anh cúi xuống, tựa vào vai cô. Cô cho rằng những cơn ho khan đã khiến cơ thể anh mất sức rất nhiều. Cô đã không muốn nghĩ tới những tổn thương mà anh đang gây ra cho cơ quan nội tạng của mình.

"Ít nhất hãy để tôi cởi mũ ra nếu anh muốn làm điều đó."

Cổ họng anh phát ra âm thanh không rõ ràng.

Cô coi đó là dấu hiệu cho thấy anh không quan tâm nếu cô làm việc đó. Không gian đủ tối để bóng của mái tóc đổ xuống mặt và chiếc kính một mắt lần nữa lấp lánh dưới ánh trăng, tạo ra những ảo giác trên ngũ quan của người nọ, dù sao thì cô cũng không thể nhìn ra được điều gì. Chiếc mũ được cởi ra dễ dàng, cô cảm nhận được những lọn tóc đen mềm mại dưới tay mình, kèm theo một mùi hương dễ chịu và quen thuộc.

Đôi khi thật khó để nhớ rằng, bên dưới lớp ngụy trang, Kid có khi là một người đàn ông. Hoặc có lẽ chỉ là một cậu thiếu niên, nếu bằng chứng tối nay cô tìm được cho thấy một dấu hiệu nào đó. Cô sẽ phải nói lại với Hakuba - Cậu ấy đã từng cho rằng Kaito Kid chỉ mới mười bảy tuổi, và lúc đó cô đã không tin cậu bạn của mình, nhưng bây giờ, cô đã tin. Có điều gì đó rất nực cười về tên siêu đạo chích ánh trăng này đến nỗi nó khiến cô bị sốc. Thực tế thì, gần như tất cả những gì anh ta làm tối nay đều khiến cô bị sốc, và cô nhận ra mình thật sự chẳng biết gì về anh ta. Người được cho là kẻ thù không đội trời chung với cô, người đàn ông mà cô từng tập trung hết ý chí của mình để căm ghét, hoàn toàn và không có ý định thay đổi, nhưng sự thật thì, cô chẳng biết gì về anh.

Cô cho rằng mình đã đánh mất sự thật đặc biệt ở đâu đó khi cô bắt đầu so sánh những vụ trộm với sự cô đơn tột độ của bản thân, khi đêm trở nên dài vô tận, khi cô bắt đầu nhìn thấy Kaito nhiều hơn thấy cha mình, khi mọi thứ xung quanh cô sụp đổ và cha cô vẫn đang đuổi theo tên trộm chết tiệt đó.

Và Kaito Kid có lẽ là người đã cướp cha cô ra khỏi cô, nhưng cô cũng biết rằng Thanh tra Nakamori đã nhiều hơn một lần tự nguyện đuổi theo. Aoko không phải kẻ ngốc, mặc dù nhiều người tin rằng cô như vậy.

Vì vậy, điều đó thật không công bằng, cô nhận ra với cảm giác tội lỗi, nhưng sẽ dễ dàng để cô ghét anh ta hơn là ghét cha mình. Và bây giờ, có vẻ như việc ghét anh ta cũng không hề dễ dàng.

Má cô chợt đỏ lên khi cô nhận ra mình đang vô thức vuốt tóc anh, ánh mắt cô lướt qua anh xem liệu rằng anh có để ý không. Nhưng anh không. Vì những lý do khó hiểu nào đó, cô lại tiếp tục vuốt tóc anh.

Anh đang ngủ quên.

"Này." Aoko chọc vào má anh. "Tôi đã nói là anh phải tỉnh táo."

Anh dựa vào tay cô gần như theo bản năng "Thật xin lỗi nhé."

Có điều gì đó quen thuộc đến mức kỳ lạ. Suy nghĩ này chồng chéo lên suy nghĩ khác, khiến cô cảm thấy không thể trụ được nữa. Và nếu cô phải đưa ra quyết định - Nếu từ thời điểm này trở đi không còn cách nào để cô có thể trở về như trước - thì cô phải được biết điều đó, đúng không? Dừng lại một chút, cuối cùng thì, cô cũng không thể kìm được mà hỏi câu hỏi đó trong lòng mình "Rốt cuộc thì anh là ai vậy?"

Khoảng lặng.

"Tôi biết anh không thể trả lời câu hỏi đó. Anh cũng không cần xác nhận hay phủ nhận.. Điều đó sẽ không công bằng." Cô dừng một chút, "Nhưng.. Tôi chỉ có cảm giác rằng anh biết tôi. Một mối quan hệ thân thiết."

Trong một phần nghìn giây, anh cảm thấy căng thẳng tột độ, nó khiến anh ho một cơn ho khan khác, rồi lại dịu đi. "Điều gì làm cô nghĩ vậy?"

"Hầu hết mọi người sẽ không.. gọi người lạ bằng tên. Không dùng kính ngữ. Và.. không chỉ có tôi. Anh cũng biết Hakuba-kun, đúng không?"

Giờ đây, đã không còn gì là ẩn ý nữa khi cô nói rõ điều đó, và Aoko đột nhiên cảm thấy hối hận. Điều gì sẽ xảy ra nếu các mảnh ghép được lắp vào đúng vị trí? Cô cố tưởng tượng nó sẽ như thế nào. Những người như Keiko, hay Akako-chan, hay Hakuba-kun, hay... Liệu cô có thể ghét họ không nếu cô biết con người thật của họ đằng sau lớp mặt nạ? Còn những người thân thiết với cô hơn thì sao? Liệu cô có thể ghét cha mình nếu ông ấy là một tên tên trộm?

"Aoko..?"

"Sao thế?"

Trong một khoảnh khắc im lặng, và trong một giây đó, cô gần như nghĩ rằng anh sẽ kể cho cô nghe mọi thứ.

Ánh mắt của anh dán chặt vào cô, anh vươn tay, muốn chạm vào gương mặt cô, nhưng lại thôi. Anh lặng lẽ nói: "Tôi xin lỗi."

Cô nuốt khan, buột miệng hỏi "Vì điều gì?". Aoko không chắc mình có thể giải quyết được hậu quả của việc biết thêm nữa hay không. Thay vào đó, cô cắn chặt môi, nhìn đi nơi khác với lý do kiểm tra thời gian. Cho dù vậy, cô vẫn có thể cảm nhận được anh đang nhìn mình.

"8:50. Nếu chúng ta muốn kịp giờ, với tình trạng của anh, chúng ta phải nhanh đi thôi."

Kid gật đầu rồi đứng dậy. Cô nhìn anh. Anh thở dài và cho phép cô vòng một cánh tay dưới vai anh.

Cuối cùng khi họ đã đứng thẳng dậy, anh nặng nề dựa người vào cô.
Cô có chút rùng mình. Rốt cuộc thì dưới chiếc áo choàng vẫn ấm hơn.

Bốn mươi lăm phút. Cô liếc nhìn anh. Anh nghiến răng, mô hôi đầm đìa trên trán, cô không biết là do sốc hay cơn sốt đã ập đến. Đã bốn mươi lăm phút rồi. Bốn mươi lăm phút và thế giới của cô hoàn toàn đảo lộn.

Tập trung, cô tự vực dậy tinh thần của mình, hãy dành lý trí cho việc chạy thoát.

Nếu họ có thể chạy thoát được...

"Này," trước khi cô kịp nhận ra mình đang làm gì, Aoko lên tiếng "Tôi muốn cảm ơn anh trước khi chúng ta đi. Trong trường hợp..." trong trường hợp cả hai chúng ta đều không thể thoát khỏi chuyện này "... Trong trường hợp anh biến mất ngay sau đó."

Anh nhìn cô. Cô lại bị đôi mắt xanh kia làm dao động "..Huh?"

Aoko dừng một chút và buộc bản thân nhìn đi chỗ khác "Tôi đoán anh là lý do mà cha tôi và đội của ông không có mặt trên tầng cao nhất khi cơn mưa đạn đó bắt đầu. Anh đã cứu mạng họ." Những ngón tay của cô lướt qua vết thương của anh và nói thêm "Và cả tôi."

Anh lại nở một nụ cười buồn "Nhưng cô vẫn chưa... vẫn chưa thoát khỏi đây."

"Dù vậy" Cô tiếp tục, cảm thấy cần phải nói điều đó trước khi họ đi "Cám ơn anh. Anh không.. xấu xa như họ. Ý tôi là bọn người cố giết chúng ta."

"... Gì đây, Nakamori-san..?" Một nụ cười yếu ớt "Thay lòng đổi dạ rồi?"

"Không." Cô nói một cách chắc chắn. Giờ đây cô đã nhận ra điều đó, thật kỳ lạ khi anh gọi cô là Nakamori-san thay vì Aoko, giống như có điều gì đó...không ổn. "Tôi chỉ đang xem xét mọi việc. Tôi nghĩ tôi cũng nên xin lỗi. Ghét một người khi không biết gì về họ... thật không công bằng."

Nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ về điều đó, cũng như nghĩ xem anh có thể là ai. Khi cô đặt tay lên cửa phòng chứa đồ, cô liếc nhìn hệ thống liên lạc nội bộ lần cuối. Nó im lăng. Hy vọng kế hoạch ở phía bên kia đã diễn ra suôn sẻ. Cô không cho anh cơ hội để trả lời "Anh sẵn sàng chưa?"

Anh nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, Aoko không thể đọc được gì từ ánh mắt anh.

Cô không dám thở, mặc dù không biết vì sao, và chờ đợi, bất cứ điều gì có thể xảy ra từ anh.

"...Bất cứ khi nào cô muốn..." Cuối cùng anh nói.

Aoko thở ra, cô có chút thất vọng. Rốt cuộc thì cô hy vọng điều gì chứ? Sự tha thứ từ anh sao? Thật là một suy nghĩ ngớ ngẩn.

Cô quay đi và mở cửa.

Các tầng bên dưới, đồng minh của họ cũng bắt đầu hành động.

"Chính xác thì việc này sẽ giúp được gì?" Hakuba khoanh tay lại, nheo mắt nhìn cậu bé.

"Hãy tin em." Conan Edogawa nhếch miệng cười - một nụ cười chẳng giống một đứa trẻ chút nào, cậu cầm lấy chiếc điều khiển dùng để kích hoạt trò ảo thuật tối hôm nay.

"Anh đã thông báo cho thanh tra Nakamori về vị trí của con gái bác ấy chưa?"

"Rồi. Tôi cũng đã gọi xe cứu thương. Họ không biết sẽ điều trị cho ai. Nhưng chuyện đó cũng chẳng quan trọng nữa. Hàng rào chắn của tầng trên cùng vẫn còn rất vững chắc."

"Vậy thì tốt hơn chúng ta nên lên đó."

Một khoảng dừng ngắn.

"Edogawa-kun"

"Hửm?"

"Chính xác thì em định làm gì khi chúng ta tìm thấy hai người họ?"

Câu hỏi không rõ ràng này vẫn ở đó, lơ lửng và nặng nề trong không khí.

"...Vậy anh sẽ làm gì? Anh Hakuba?"

Hakuba thở dài. "Mặc dù tôi đã hứa tôi sẽ là người bắt được Kid.. Nhưng tôi không muốn đạt được mục tiêu đó trong trường hợp thế này."

Một khoảng im lặng.

Cảm giác như đôi mắt xanh của đứa trẻ đang xuyên thấu qua tâm hồn anh.

Và rồi Conan gật đầu, nụ cười bí ẩn đó lại xuất hiện. "Vậy thì hãy đến đó trước khi cảnh sát tới."

Hakuba suy nghĩ. Nói một cách đơn giản, có điều gì đó kỳ lạ ở đứa trẻ này, không chỉ trong cách hành động mà trong cả suy nghĩ và lời nói. Bên trong thân hình bé nhỏ đó, là một tâm trí khác.

Chưa hết, Hakuba không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tin tưởng cậu bé này, "Kẻ muốn đánh bại Kid."

"Được thôi." Chàng thám tử nước Anh chấp thuận. Anh cùng cậu bé đeo kính bước vào thang máy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro