CHAP 12. ĐI CHƠI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 12. ĐI CHƠI

Lucy's POV

Kẻ phản bội. Kẻ phản bội. Không thể tin ngươi được.

Cái gì?

"Tôi không thể tin cậu Lucy. Cậu không được giúp họ." Yukino nói, quay đầu bước đi.

"Khoan đã! Dừng lại đi!!" Tôi hét.

"Nếu cậu biết điều đó, có nghĩa là cậu sẽ bắt họ. Vậy tại sao cậu lại?" Kagura lắc đầu trước khi bỏ đi.

"Đợi đã! Họ không làm bất cứ điều gì xấu! Làm ơn!" Cô quay lại nhìn tôi nhưng rồi cũng bỏ tôi lại một mình.

Tôi nhìn xung quanh và phía sau tôi là Erza, nhìn thẳng vào tôi.

"Tại sao cậu không nói với tớ? Mọi thứ sẽ trở nên tốt hơn." Cô chỉ vào Natsu và những người khác đang bị cột lại với nhau. Tôi cảm thấy tim mình như nhói lên.

"Cậu không tin tớ à?" Erza nói trước khi biến mất.

Nước mắt bắt đầu tràn ngập trong mắt tôi, tôi đã cố gắng đứng dậy nhưng bị kéo trở lại. Tay tôi vươn lên trên cố gắng làm thứ gì đó, bất cứ điều gì..

Kẻ phản bội. Kẻ phản bội.

"Không! D-"

"Dừng lại đi!" Tôi bật dậy. Tôi bắt đầu thở hổn hển và cố gắng làm dịu mình xuống. Tôi đặt tay lên ngực để ổn định lại hơi thở. Tôi đổ mồ hôi nhưng cũng đã bình tĩnh lại, nhìn quanh và nhớ lại tất cả mọi thứ đã xảy ra ngày hôm qua. Tôi cố gắng đẩy nó ra khỏi tâm trí của mình.

Tôi đứng dậy và thấy không có ai khác trong phòng. Tôi nhận ra, đây là phòng ngủ. Tôi vẫn còn mặc bộ đồng phục của mình. Đó là chiếc áo đồng phục màu trắng với chiếc nơ nhỏ màu đen trên đó, chiếc váy navy hai sọc ngắn ngang đùi và đôi tất đen cao đến đầu gối.

Cánh cửa đột nhiên mở ra và tôi đã rất sợ hãi, vì vậy tôi nắm lấy thứ gần nhất là chiếc gối và ném nó vào cửa.

"Cái quái g--" Đó là Natsu,

"Ồ chào cậu, Luce! Chào buổi sáng! " Cậu ta cười.

"Cho tôi sử dụng nhà tắm nhé?" Tôi hỏi, tôi đã cố gắng không tỏ ra thô lỗ nhưng tôi muốn đánh răng và đi về nhà và nghỉ ngơi. Tôi đã chịu quá đủ rồi.

"Được, tôi có bàn chải đánh răng dư trong phòng tắm đấy." Natsu chỉ về phía chiếc cửa nối liền với phòng tắm và tôi chạy vào. Tôi đánh răng và búi tóc lại. Rồi tôi tạt nước lạnh vào mặt mình. Nó làm cho tôi cảm thấy tỉnh táo.

Khi bước ra, tôi thấy Natsu ngồi ở mép giường chờ tôi. Tôi nhìn quanh phòng và nhận ra đây không phải là phòng ngủ cho khách.

"À, và tôi quên nói với cậu. Đây là phòng ngủ của tôi. Tèn ten!" Natsu 'tung bông' và ngước lên nhìn tôi.

"Nó cũng sạch sẽ đấy, nhưng là một người cầu toàn, tôi vẫn muốn sắp xếp lại tất cả mọi thứ." Tôi nghịch gấu váy của mình.

Sau đó, đột nhiên tôi nhớ ra.

"Vậy cậu, đã ngủ ở đâu đêm qua?" Tôi hỏi, lo lắng về câu trả lời của cậu.

Natsu nói, "Cậu thử đoán xem?"

Tôi nghĩ, "Phòng ngủ khác?"

"Không, thử lại đi."

"Trên ghế?"

"Không." Cậu cười khúc khích.

"Tầng hầm?" Tôi vỗ tay, nghĩ rằng mình đã đúng. Cậu ấy lắc đầu.

"Dưới sàn?" Cậu lắc đầu.

" Tôi ngủ trong phòng ngủ của tôi, đồ ngốc!" Cậu ta nói.

Tôi cảm thấy mặt mình đang nóng lên, "Ơ-Ơ-Ở đâu?" Tôi lắp bắp. Xin đừng. Làm ơn. Làm ơn.

"Kế bên cậu đấy đồ ngốc! Chúng ta đều bình thản ngủ, nhưng tôi thức dậy trước cậu và quyết định đi lấy nước uống." Cậu nói và cười đểu.

"À và trong đêm, cậu luôn ôm tôi và nói 'Natsu'," Cậu lắc đầu, "làm tôi không có sự lựa chọn nào mà để ôm cậu lại! Luce ngớ ngẩn!". 

Tôi lao vào cậu ta và đè cậu ta xuống đất.

"C-Chắc chắn là cậu nói dối!" Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt ấy và bĩu môi.

"H-Hoặc là? "Anh lắp bắp.

"Hoặc là tôi sẽ đá cậu và cậu sẽ bay ra ngoài cửa sổ!" Tôi nói với một tia sáng loé lên trong mắt mình.

"Được thôi đồ hung dữ. Tôi đùa đấy." Cậu ta giơ tay đầu hàng. Tôi đi ra khỏi người cậu ta và nghe anh ta lẩm bẩm cái gì đó tưa như "Tôi ước cậu đã làm vậy.."

"Cậu nói gì?" Tôi hỏi để làm rõ.

"Không có gì!" Cậu ấy nhanh chóng nói. Tôi nhìn một vòng quanh phòng.

"Phòng này làm tôi co rúm lại." Tôi rùng mình.

Các phòng không phải là một mớ hỗn độn, nhưng nó cũng không hề được sắp xếp. Mọi thứ được bỏ vào những ngăn kéo ngẫu nhiên, và tôi cũng không dám xem tủ quần áo của cậu ta. Natsu lúng túng gãi đầu, "Thôi mà Luce, cậu không có ý đó đúng chứ?" Cậu ấy bĩu môi.

Tôi cười, "Vâng, tôi nghĩ rằng tôi nên đi ra bây giờ." Tôi nói đi ra. "Chờ đợi!" ông gọi

Tôi quay lại nhìn cậu, cậu ấy đang ngồi xếp bằng. "Tôi cảm thấy có lỗi vì ngày hôm qua và tôi có thể thấy chân cậu vẫn còn bị thương," Cậu ta nói, chỉ vào đầu gối của tôi, tôi nhìn xuống và thấy rằng máu đã khô và vớ cũng đã bị rách."Vậy coi như xin lỗi, tôi có thể đưa cậu đến bãi biển được không?" Cậu ấy hỏi. Tôi nhướn mày.

Cậu ấy nhìn tôi với đôi mắt mở to như một đứa trẻ nào khi họ bị bắt gặp đang ăn món tráng miệng trước khi ăn tối, "Đó không phải là hẹn hò hay gì hết!! Chỉ cần nghĩ về nó như một lời xin lỗi thôi." Cậu ấy nói một hơi.

Tôi cười toe toét, "Chắc chắn rồi! Tôi rất muốn! Chỉ cần cho tôi về nhà và tôi sẽ sẵn sàng."

Đôi mắt cậu lấp lánh," Tôi sẽ đón em lúc 1 giờ sau đó! Chúng tôi sẽ ăn ở đó, có một nhà hàng gần đó và nó thực sự tuyệt vời." Tôi gật đầu. "Vậy gặp cậu sau nhé!" Tôi nói.

Tôi bước ra cửa và sau khi đi lạc vài lần thì cuối cùng tôi cũng ra được khỏi nhà của Natsu. Tôi bắt đầu đi ra ngoài, khi một chiếc Ferrari màu đỏ chạy bên cạnh tôi. "Tôi sẽ chở cậu về nhà, đồ ngốc. Cậu thực sự nghĩ rằng tôi sẽ cho cậu đi một mình thế à?"

"Ừm à phải, ý tôi là tôi có thể tự đi được, cậu không cần phải đi theo đâu." Tôi nói. Natsu nhìn chằm chằm vào tôi, cuối cùng tôi cũng đảo mắt và đi vào xe.

Tôi nhìn mình trong gương. Tôi không thể quyết định nên mặc gì. Natsu nói nó không phải hẹn hò, đương nhiên rồi, vì vậy tôi đang chọn giữa quần thể thao hoặc quân short.

Nhưng... đó là bãi biển. Tôi nhìn vào tủ quần áo và tìm thấy một bộ trang phục phù hợp. Đó là một chiếc váy sundress màu vàng với ren đen ở eo.

Tôi lấy ra chiếc vòng cổ yêu thích của mình. Một sợi dây chuyền với một chữ 'L' gắn trên nó. Tôi mỉm cười. nhìn xuống trên nó, nó không có nghĩa là Lucy, mà là 'Layla'.

Tôi mặc bộ váy lên và mang một đôi dép màu be. Tôi nhìn ra ngoài và nó có vẻ khá nắng, vì vậy tôi lấy chiếc mũ gần đó, có chiếc nơ màu đen đáng yêu gắn với nó. Tôi trang điểm lại và bước ra ngoài.

Tôi xoay một vòng ở trước gương, hài lòng. Tóc tôi được thả một cách duyên dáng xuống và nó dài đến cuối lưng tôi. Thứ tôi thích về chiếc váy này là có túi, có nghĩa là tôi không cần phải mang theo một chiếc túi xách nữa. Tôi hất mái tóc của mình và ra trước cổng.

Tôi đứng đợi bên ngoài, tựa lưng vào bức tường gạch. Xe của Natsu dừng lại và tôi bước vào trong.

Cậu ta mặc quần short kaki với áo sơ mi polo hải quân. Cậu ấy trông.. rất khác. Tôi ngước lên nhìn Natsu và bắt gặp cậu ta đang nhìn chằm chằm vào tôi. Má của cậu có vài vệt hồng và miệng thì lại mở ra. (Phương: chị Lu đẹp quá mà ^^)

"Cẩn thận Natsu, cậu sẽ không muốn con ruồi bay vào miệng mình đâu!" Tôi bật cười. Natsu đảo mắt và bắt đầu lái xe.

"Sẵn sàng chưa, Luce! Chúng ta sẽ có một chuyến đi thú vị đấy!" Cậu nói rồi bật radio lên. Tôi bật cười trước những trò trẻ con đó của cậu. Tôi cười rạng rỡ với niềm vui mặc dù chúng tôi thậm chí còn chưa đến nơi.

xxxXXxxx

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro