CHAP 13. TẠI BÃI BIỂN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 13. TI BÃI BIN

Lucy's POV

Bãi biển rất quyến rũ và xinh đẹp. Tôi đã từng đến đây rồi, nhưng vì một số lý do nào đó, tất cả mọi thứ dường như bớt ảm đạm hơn. Chắc là tôi đã có một góc nhìn hoàn toàn khác  về nó. Tôi nhìn sang phải và thấy Natsu cười với mình. Trái tim tôi như đã lỡ một nhịp.

Có phải tôi giống như những cô gái trong các tiểu thuyết ngôn tình?
Tôi đã thích Natsu rồi sao?

Chắc không đâu, tôi chỉ là đang đói thôi, đó là lý do dạ dày của tôi đang kêu lên!

Natsu nắm lấy tay tôi và chạy về phía quầy thức ăn. Tôi đỏ mặt và nhìn xuống. Tôi gọi cho mình một túi khoai tây chiên và một cái hamburger, trong khi Natsu gọi một món trong tất cả mọi thứ từ mỗi gian hàng.

Tôi lấy tiền ra để trả nhưng Natsu đã ngăn tôi lại. "Tớ sẽ trả, Luce. Không sao đâu." Cậu ấy cười, khoe hàm răng trắng như ngọc của mình. Ý tôi là, đương nhiên là nó màu trắng rồi, ai cũng có thể nhìn thấy mà! Pfft.

Tôi lắc đầu, gạt cái suy nghĩ đó đi. "Ồ không cậu không cần phải làm thế đ---", cậu ta đã đưa tiền cho người bán hàng. Tôi bĩu môi.

Người đàn ông đó cười khúc khích. "Vậy hai người cưới nhau bao lâu rồi?" ông ấy nói, đưa tiền thừa lại cho Natsu.

Tôi đỏ mặt, năm mươi sắc thái của đỏ. "Không đâu ạ! Chúng tôi chỉ là bạn bè thôi!" Tôi kêu lên.

"Chưa đâu thưa ông." Natsu nói đùa, tôi tinh nghịch thọc vào bụng cậu ta. "Tôi chỉ đùa thôi mà!" Người bán hàng nói với tiếng cười.

Sau đó, ông ta cúi xuống và thì thầm với Natsu, "Con nên cưới cô ấy sớm thì hơn, trước khi những anh chàng khác lấy cô ấy đi!"

Natsu cười, "Cảm ơn vì những lời khuyên!" Họ hoàn toàn không biết rằng tôi đã nghe hết và đỏ lừ mặt.

Chúng tôi ngồi xuống một chiếc bàn gần đấy và ăn thức ăn của mình. "Vậy bây giờ cậu thích những gì ở trường?" Natsu hỏi trong lúc nhai thức ăn.

"Rất tuyệt vời! Tôi yêu sự căng thẳng và lo âu tôi nhận được," Tôi mỉa mai, "nhưng tôi rất vui vì đã đến đó, nếu không chắc tôi sẽ không bao giờ được gặp mọi người, các bạn, hoặc cậu." Tôi cười và cảm thấy ngu ngốc vì đã nói điều gì đó như thế ra.

Ông hơi nghẹn thức ăn và kéo cổ áo của mình. "Ừ tôi đồng tình với điều đó. Ai sẽ lại trêu Gray với tôi chứ?" Cậu ấy nói. "Dừng lại đi! Tôi đã nói với cậu ấy tôi xin lỗi về điều đó rồi mà!" Tôi bĩu môi.

Một sự im lặng thanh bình xuất hiện giữa chúng tôi khi chúng tôi tiếp tục ăn thức ăn của mình. Tôi nhìn ra bãi biển trong khi nhấm nháp nước ép từ chiếc ly giấy của tôi.

Liệu Erza có biết về Natsu vào ngày hôm đó? Đó là lý do cô ấy trông rất buồn? Tôi không hiểu tại sao cô ấy không nói với tôi. Vì tôi không xứng đáng được tin tưởng ư?

Tôi thở dài. Tôi sẽ nói với Erza ở trường, cô ấy xứng đáng để được biết và cô ấy sẽ biết phải làm gì.

"Luce"

"Luce!"

Tôi ngước nhìn Natsu người đang nhìn chằm chằm vào tôi vẫy tay trước mặt tôi.

"Luce cẩn thận!" ông nói chỉ tay vào chiếc ly giấy tôi đang cầm. Tôi nhìn xuống và nó đã bị tôi bóp nát. Tôi nhanh chóng lấy khăn giấy và lau lại tay của mình.

Natsu thở dài và nhìn xuống. "Luce, tôi rất xin lỗi nếu cậu không muốn đến đây. Tôi có thể đưa cậu về nhà nếu cậu muốn?" Cậu nói với vẻ thất vọng.

Tôi cảm thấy thực sự tội lỗi và ích kỷ, tôi không nên nghĩ quá nhiều về vấn đề đó. Tôi chỉ cần có niềm vui.

"Tôi xin lỗi Natsu," tôi mỉm cười làm cho cậu ta trông có vẻ thất vọng nhiều hơn, "Tôi đang rất vui ở đây, tôi chỉ đang suy nghĩ thôi. Tôi no rồi!" Tôi xoa bụng một cách hài hước làm cho cậu ta cười thầm.

"Tôi sẽ quay lại ngay, tớ cần phải đi vào nhà vệ sinh." Cậu ấy gật đầu, nhưng tôi đã mở to mắt khi trở lại.

Tại chiếc bàn, ngồi đó là Natsu. Nhưng không phải chỉ mình cậu ấy.

Có hai cô gái ở cả hai bên của cậu ấy cơ bản đang cố gắng cọ cơ thể của họ vào Natsu, và tôi nghĩ rằng đã bắt đầu mưa bởi vì tôi cảm thấy vài giọt nước trên đôi chân của mình, một giọt nữa, và rồi giọt nữa. Tôi đưa bàn tay lên mặt mình và nhận ra đó không phải trời mưa.

Đó là nước mắt của tôi. Tôi nhanh chóng quệt chúng đi bằng ngón tay trỏ của mình. Tôi đứng đó và nhìn thấy cách Natsu đã thực sự cười với họ. Sau đó, các cô gái ấy bỏ đi và vẫy tay với cậu ta, và Natsu tiếp tục ăn như không có gì từng xảy ra.

Tôi giận dữ tiến đến bàn ăn và đập rầm tay tôi xuống, "Tôi muốn về nhà ngay bây giờ." Tôi nói, siết chặt tay và bỏ tay vào túi.

Anh cười toe toét, "Ồ thôi nào, đừng như vậy chứ! Chúng ta ở đây để vui chơi mà!" Natsu cười. Tất cả sự tức giận của tôi đã biến mất, làm cho tôi thất vọng với bản thân mình.

Đáng tiếc là tôi không thể giận cậu ấy lâu được, vì vậy tôi đã quên nó đi. Tôi sẽ đối mặt với nó vào một thời điểm khác.

Chúng tôi đã đi khắp các quầy hàng và chơi trò chơi. Tôi đã rất vui khi Natsu cho tôi một con mèo nhồi bông to tướng. Nó có bộ lông xanh biển với một chiếc ba lô màu xanh lá rất đáng yêu.

"Chúng ta nên đặt tên cho nó là Happy!" Natsu vỗ tay.

Mắt tôi lấp lánh niềm vui và tôi gật đầu. Tôi ôm Happy, và Natsu cũng ôm Happy nữa. Chúng tôi cùng ôm Happy, việc có thể cho chúng tôi một số ánh nhìn từ những người khác nhưng tôi không quan tâm. Miễn là tôi vui, tôi không quan tâm.

Tôi ôm chặt Happy khi chúng tôi đang ngồi ngắm hoàng hôn.

Tôi quay lại nhìn Natsu, "Cảm ơn cậu, Natsu." Tôi cười.

"Vì sao?" Cậu ấy hỏi.

"Vì đã mang tôi đến đây. Tôi đã rất vui trong ngày hôm nay, cảm ơn cậu. Vì đã là chính mình. Tôi rất vui vì cậu đã tin tưởng tôi và nói cho tôi tất cả mọi thứ." Tôi mỉm cười, vuốt một lọn tóc sau tai.

Tôi cảm thấy một cánh tay quen thuộc kéo tôi vào, tôi nhìn Natsu. Cậu ấy ôm tôi và nói,

"Cảm ơn cậu Luce. Tôi nghĩ cậu có thể chỉ thích tôi vì tiền."

Tôi cắn môi, cảm thấy hơi tội lỗi vì đã không nói với Natsu tôi là một Heartfillia. Cuối cùng tôi cũng sẽ nói với cậu ấy, nhưng bây giờ không phải là lúc.

Tôi quay sang cậu ấy và ôm khuôn mặt của cậu bằng hai tay tôi, làm cho cả hai chúng tôi đỏ mặt, giống như mái tóc anh đào của cậu ấy vậy.

"Cảm ơn vì đã là chính cậu." Tôi mỉm cười. Rồi cậu ấy áp trán mình vào trán tôi và nhắm mắt lại.

"Cảm ơn cậu vì đã không phán xét tôi." Natsu trả lời.

Tôi cảm thấy buồn ngủ và Natsu đã đề nghị cõng tôi. Tôi nhẹ nhàng vòng tay mình quanh cổ cậu và cứ nhìn hoàng hôn cho đến khi mắt tôi bắt đầu nhắm dần theo mỗi bước cậu đi. Cậu ấy thật ấm áp và tôi có thể cảm thấy được cánh tay cơ bắp của cậu. Tôi đã hơi thất vọng vì chúng tôi đã không thực sự đi xuống nước. Ít nhất chúng tôi đã đi dạo trên cát.

"Đừng lo Luce, chúng tôi rõ ràng sẽ trở lại đây cùng nhau." Cậu ấy nói như thể đã đọc được suy nghĩ của tôi.

"Luce, cậu nặng kinh khủng! Cậu đã ăn cái quái gì vậy?" Natsu nói, phá tan bầu không khí lãng mạn này, trong khi giả vờ không thở nổi.

"Im đi. Tôi không béo... Tôi mũm mĩm!" Tôi tự hào nói.

xxxXXxxx

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro