Chap 3: Liên hôn (part 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc ngón tay vừa chạm vào vai anh, cô liền rút lại, mãi cho tới khi anh bước vào trông biệt thự, đi nhanh lên cầu thang, cô mới cảm nhận hai tay anh nhẹ xốc cô lên, có phải do quá nặng? Trong lòng thấp thỏm lo lắng, đến khi anh bế cô vào phòng, đặt xuống giường, nỗi lo lắng này coi như mới trút bỏ.

Lúc đặt cô xuống, khuôn mặt tuấn mỹ thoáng hiện nụ cười lạnh nhạt, "Thật là phiền phức."

Dứt lời, anh nhẹ xoa bóp cánh tay rồi từ từ bước ra khỏi phòng. Mãi cho tới khi Sungjae sắp sửa bước ra ngoài, cô mới khẽ khàng nói hai chữ, "Cảm ơn."

Anh thoáng chìm trong im lặng, nhẹ đóng cửa phòng, tiếng bước chân nhỏ dần, nghe tiếng có thể cảm nhận anh không hề quay về phòng ngủ của mình mà đi về một chỗ khác.

Có lẽ anh tới phòng Sohwa.

Sooyoung thu ánh mắt, không muốn nghĩ ngợi gì nữa, nhẹ đưa tay xoa bóp ngón chân, trong lòng thầm nghĩ, ngày mai, cô đã hứa với Mingi tới làm thêm ở tòa nhà HN.  

Chỉ là chân cô lúc này? Bỗng bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa, là dì Kim cùng một vị bác sĩ gia đình.

Sau khi được bác sĩ chăm dóc, bàn chân Sooyoung đã bớt sưng hẳn. Sáng hôm sau, mặc dù đi lại vẫn cảm thấy nhói đau, có điều hoàn toàn có thể chịu đựng được.

Lão Cheon lái xe đã đợi ở bên ngoài từ trước, thế nhưng Sungeun đẩy Lão Cheon ra, cố chấp muốn tự mình lái xe đưa Sooyoung ra ngoài.

Nơi đáng lẽ họ phải tới là khu TS, nhưng Sooyoung quyết định tới tòa nhà HN ở khu HM, còn nói vì cửa hàng xung quanh nhiều, từ cửa hàng làm đầu cho tới trang phục đều đầy đủ. Sungeun nghe vậy ngẫm nghĩ một hồi, liền đồng ý. May mắn làm sao sáng nay không bị tắc đường quá lâu, nên chiếc xe nhanh chóng tới HM. Mười giờ sáng, các cửa hiệu lần lượt mở cửa.

"Cửa hàng ở đâu cũng được đấy." Sungeun kéo Sooyoung bước vào một trung tâm làm tóc.

Nói là làm tóc cho Sooyoung, nhưng chủ yếu là Sungeun muốn nhuộm tóc sang màu đỏ ánh tím sành điệu.

Mái tóc dài của Sooyoung sau đúng ba tiếng đồng hồ, dưới bàn tay nhà nghề của Tony đã trở thành một kiểu tóc ngắn ôm mặt cực kỳ dễ thương. Khi Tony giới thiệu màu nhuộm, Sooyoung lập tức từ chối.  

Cô không thích nhuộm màu, bởi từ trước đến giờ cô vẫn luôn đơn giản như vậy.

Về điều này, Sungeun cũng không ép buộc, Sooyoung nhìn Sungeun đang nghí ngoáy chiếc di động trên tay mỉm cười nói, "Tôi đã nói từ trước, cô không cần đi cùng với tôi đâu. Tôi sẽ tự đi dạo các cửa hàng, muộn chút nữa, chúng ta sẽ hẹn gặp ở một chỗ là được."

Sungeun ngước mắt nhìn Sooyoung, khẽ nhướn mày, "Chị biết nên mua kiểu trang phục nào?"

"Anh trai cô đã chuẩn bị cho tôi rất nhiều y phục, nên giờ tôi chỉ là đi dạo xem thôi, xem kiểu nào thích hợp, vậy là được rồi!"

"Chị thật tiết kiệm. Thôi bỏ đi, cái này cho chị đấy, nếu thấy bộ nào thích thì chị cứ mua. Tôi đích thực cũng có chút việc, chín giờ tối nay chúng ta gặp nhau tại đây nhé." Sungeun nhét mấy tờ ngân phiếu có giá trị vào tay cô. Sooyoung đang không muốn nhận thì nghe Sungeun nói, "Mùng một mỗi tháng anh trai tôi sẽ chuyển tiền sinh hoạt vào thẻ, chị cứ cầm lấy, đợi khi nào có tiền rồi thì trả cho tôi."

Trong lòng Sooyoung liền nghĩ nếu không nhận thì không được, dù gì cô cũng không có ý định mua gì, đợi khi nào quay về, trả lại cho Sungeun là được.  

"Được rồi, tôi đi đây, nhớ đấy, mua ít đồ mỹ phẩm. Suy cho cùng, anh trai tôi cũng là đàn ông, những đồ trang điểm anh ấy mua cho chị, đều đã lỗi thời rồi."

Dứt lời, Sungeun vẫy tay tạm biệt, rồi vui vẻ đi về phía trạm tàu điện ngầm.

Hiếm khi tìm được lý do thoát khỏi phạm vi giám sát của Sungjae, Sooyoung muốn đi "thư giãn" một chút.

Cô nhanh chóng bước về phía tòa nhà HN, gọi điện cho Mingi, chuẩn bị công việc đã nhận.

Bởi vì tới hơi muộn, những nhân vật hoạt hình đơn giản, nhẹ nhàng đều đã được chọn cả, chỉ còn lại bộ trang phục gấu Pooh. Thần gấu đã rất dày và nặng, lại công thêm chiếc đầu gấu to đùng, cho dù thành phố H hiện nay đang là mùa đông, thế nhưng vẫn cảm thấy vô cùng nóng nực.

Sooyoung mặc lên người, cầm chiếc làn nhỏ đựng đầy kẹo mút đi ra quảng trường, đã thấy nơi đây biển người đông đúc cực kỳ nhộn nhịp.  

Đợi đến tám rưỡi, cô có thể tháo bộ đồ cồng kềnh này ra rồi, ruy tiền công làm từ chín giờ tối tới mười hai giờ đêm, chỉ ba tiếng ngắn ngủi mà nhận được hẳn ba ngàn, thế nhưng, cô chỉ cần bốn ngàn đồng mà thôi. Tiền công dù nhiều đến đâu đối mới cô lúc này không bằng việc chẳng may để lỡ thời gian quay về biệt thự họ Yook thì nguy.

Đáng tiếc, sự việc không hề diễn ra như cô mong muốn, có nhiều việc xảy ra khiến cô chẳng kịp trở tay, cũng rất đau đớn.

Sooyoung đội chiếc đầu gấu dày cộp, hậu đậu quay người, giây phút ấy một câu bé không biết từ đâu chạy tới đâm sầm vào cô khiến kẹo mút rời hết cả ra ngoài. Sooyoung cúi người định nhặt số kẹo lên, thế nhưng người qua đường nườm nượp, muốn nhặt mấy chiếc kẹo lên thật không dễ chút nào.

Vất vả nhặt kẹo, mặc dù đang giữa mùa đông, trên mũi cô vẫn lấm tấm ra đầy mồ hôi. Khoảnh khắc nhặt viên kẹo cuối cùng, bao bì kẹo ánh lên những ánh sáng muôn mày trông giống như cầu vòng bảy sắc khiến Sooyoung mê mải ngắm nhìn, quên mất cả hoàn cảnh xung quanh.

"Cẩn thận!" Một giọng nói ôn hòa vang lên.  


Bàn tay đang cầm kẹo của Sooyoung được người ta nắm lấy rồi kéo gọn sang một bên. Định thần lại chỉ thấy một đám nhóc đang lướt ván qua, bên tay vẫn văng vẳng tiếng mắng nhiếc vì Sooyoung đã chặn đường đi của họ.

Đến tận lúc này, trái tim cô vẫn đập thình thịch không ngừng, cùng lúc cô bắt gặp một đôi mắt ôn hòa, quan tâm đang nhìn mình chăm chú.

Trước mặt là một người đàn ông với khuôn mặt điển trai, lạnh lùng, thế nhưng, trong đôi mắt người ấy lại chứa đầy tình cảm, cũng giống như giọng nói ôn hòa của anh khi nãy, khiến người đối diện dù lo lắng đến đâu cũng nhanh chóng bình tâm trở lại. Thế nhưng phút giây đối diện với đôi mắt dịu dàng đó, trái tim cô đột nhiên bình tĩnh hẳn.

"Cảm ơn anh." Cô rụt rè nói, liền thấy người đàn ông mỉm cười hiền hòa, buông cánh tay của Sooyoung ra.

Thấy anh ta quay người bước đi, cô như đột nhiên nhớ ra điều gì, "À..."

Người đàn ông khẽ dừng bước, nhìn về phía cô đầy hòa nhã.  


Sooyoung chìa tay, đưa chiếc kẹo mút vừa nhặt khi nãy cho người đàn ông trước mặt, "Cho anh này."

Vào lúc đưa tay ra, cô mới phát hiện bởi vì căng thẳng nên cô đã vô tình nắm chặt chiếc kẹo khiến vỏ ngoài của nó nhàu nát.

"Ưm..."

Sooyoung rút tay về, định lấy một chiếc kẹo khác ở trong giỏ, nhưng anh ta đã nhận chiếc kẹo đó rồi.

"Cảm ơn!"

"Kẹo của Ford Fiesta mang đến vận may bất ngờ." Giọng cô rất ngọt, cô nhẹ vẫy tay, quay người chuẩn bị rời khỏi. Đúng lúc này, cô nhìn thấy bên ngoài đu quay ngựa gỗ người qua lại rất đông, nhưng bên trong không một bóng người.  

Không, nhìn kĩ thì trong đó có người.

Một cô gái mặc bộ váy màu trắng từ từ bước ra vòng quay ngựa gỗ, xung quanh cô có rất nhiều bóng bay với đủ sắc màu.

Sooyoung giống như tất cả mọi người có mặt ở đây đều không nhìn rõ khuôn mặt cô gái, bởi vì cô đang đeo một chiếc mặt nạ Ý, chỉ để lộ ra dôi môi tuyệt đẹp.

Ngay lúc sau, một người đàn ông mặc bộ vest màu đen, cũng đeo chiếc mặt nạ lộng lẫy xuất hiện ở đầu kia vòng quay ngựa gỗ. Người đàn ông đó khí chất đặc biệt bất phàm.

Khoảnh khắc nhìn đôi môi mỏng mím chặt của người đàn ông này Sooyoung lập tức nhận ra, anh chính là Sungjae.

Cho dù mới tiếp xúc có vài ngày ngắn ngủi, cho dù anh đối với cô vô cùng lạnh lùng, thế nhưng đường nét khuôn mặt anh cô rất nhớ.

Trong mắt cô lúc này, Sungjae đang dắt tay cô gái, trên bầu trời, pháo hoa sáng rực. Khoảnh khắc ấy, cô chỉ cảm thấy có gì đó đụng trúng thắt lưng mình, tiếp đó, tay cô nhẹ bẫng, chiếc làn đầy kẹo đã bị người ta giật mất. Bên tai vừa hay truyền lại tiếng huýt sáo của đám trẻ con, chúng còn giơ cao chiến lợi phẩm nhìn về phía cô đầy đắc ý.

Sooyoung với thân hình nặng nề, sau tiếng huýt sáo đó ngã sầm xuống đất chiếc đầu gấu quá nặng nề đè xuống.

Từ nhỏ, cô thường bắt bản thân phải phớt lờ cảm giác đau đớn. Bởi vì thứ cảm giác này ngoài việc khiến bản thân cảm thấy yếu đuối bất lực ra chẳng còn bất cứ tác dụng gì khác cả.

Chỉ là, cô thầm nghĩ, liệu ngẩng đầu lên thì mọi thứ sẽ biến mất. Cô muốn bình thản nhìn cảnh tượng trước mặt, nhưng sao khó đến thế!

Bàn tay trong lớp trang phục dày cộp nắm chặt lại, Sooyoung cố hít một hơi sâu, thử sỡ cái đầu nặng nề lên, đột nhiên thấy một bàn tay ấm áp đưa tới phía mình.

Sooyoung ngước mắt, thấy khuôn mặt ôn hòa của người đàn ông khi nãy lại hiện ra trước mặt.

"Tôi không sao đâu, cảm ơn anh." Cố gắng mỉm cười, cô không hề đưa tay cho anh, ngô nghê đứng dậy, chỉnh lại chiếc đầu con gấu. Chính lúc này, dưới chân cô truyền lên cảm giác đau nhói, cả người loạng choạng, may mà có người đàn ông kia đưa tay đỡ cô rất đúng lúc.  

Xem ra phần chân đang bị thương lại trẹo rồi. Sooyoung nhẹ đẩy cánh tay của người đàn ông ta, nhưng giọng nói dịu dàng của anh đã vang lên, "Chân cô hình như bị thương rồi!"

"Không..."

"Cô định nói không sao? Chân bị thương rồi nếu không chữa ngay sẽ sưng to lắm."

"Sooyoung-ssi, cậu đã phát xong chưa?" Gần đó truyền tới một giọng nói trong trẻo, Mingi mặc bộ đồ thỏ trắng đáng yêu.

"Kẹo của mình bị bọn trẻ cướp cả rồi."

"Không sao đâu, dù gì bị cướp cũng giống như là đã phát hết, ông chủ sẽ không biết được đâu, chỉ là chân của cậu bị thương rồi!" Mingi đỡ Sooyoung, lo lắng nói.

"Mình không sao, cậu mau đi phát kẹo đi. Hay để mình phát giúp cậu một nửa nhé!"

Mingi lắc đầu, nhìn sang người đàn ông nói, "Đây là bạn của cậu à?"  

Sooyoung còn chưa kịp phủ nhận, Mingi đã nói tiếp, "Này, nhờ anh một việc nhém bên trái đường cánh đây không xa có một tiệm thuốc trung y, rượu thuốc trị thương ở đó rất hiệu nghiệm, giờ tôi không đi được, có thể phiền anh đưa Sooyoung-ssi tới đó được không?"

"Mingi, mình thực sự không sao, anh ấy..."

"Được thôi." Người đàn ông lại nhẹ nhàng cắt ngang lời nói của Sooyoung. Lại nghe Mingi nói, "Vậy tôi giao cô ấy lại cho anh, sau khi xong việc, chúng tôi sẽ mời anh uống nước."

Người đàn ông đó lại gần đỡ lấy Sooyoung, cách một lớp trang phục dày mà cô chẳng thể tỏ ra tự nhiên được.

Vào lúc quay người bước đi, cô vẫn nghe thấy tiếng Mingi lẩm bẩm một mình, "Oa, người có tiền đúng là sướng quá, không ngờ bao trọn cả vòng quay ngựa gỗ tại đây. Nghe nói, ba năm trước, nơi này cũng từng được bao trọn..."

Tiếp sau đó, giọng Mingi chìm trong không gian ồn ào, Sooyoung chẳng còn nghe thấy gì nữa.

Ngay cả hình ảnh của Sungjae và người phụ nữ kia, sau khi bị ngã, Sooyoung đã chẳng còn thấy nữa...

Pháo hoa rực rỡ bầu trời, còn chưa kịp dứt thì những cánh hoa hồng màu lam đã phủ ngợp khoảng không. Cánh hoa roi trên bờ vai của anh và cô, cũng khiến khoảng không gian giữa hai ngươi trở nên mơ mộng, thiếu chân thực,

Sungjae buông tay cô ra, định kéo chiếc mặt nạ của cô xuống, khựng lại đôi lát, một cánh hồng màu lam rơi xuống sát mặt, khiến cô lùi lại về sau đôi chút.

Khoảng cách này có lẽ cũng giống như khoảng cách giữa anh và cô năm ấy.

Ngay cả lúc này, khoảng cách đó vẫn không hề được xóa đi.

Bởi vì, cô bây giờ vẫn cứ tiếp tục né tránh.

"Seo..." Sungjae khẽ mấp máy bờ môi, thốt ra một chữ. Khuôn mặt của cô gái tuy ẩn sau lớp mặt nạ, nhưng bờ vai cô vẫn run lên sau khi nghe thấy thanh âm ấy.

Rồi cô đưa tay, ôm lấy Sungjae.  


Đám người tập trunng xung quanh ồ lên không ngớt. Cho dù bọn họ hoàn toàn không biết rốt cuộc đôi nam nữ đeo mặt nạ kia là ai, thế nhưng ảnh tượng xa hoa này quá hoành tráng.

Còn cô và anh đứng trước đám đông, hiểu rằng, đây chẳng qua chỉ là ước hẹn của ba năm về trước...

"Ba năm rồi, em vẫn không quên..." Sungjae cất giọng trầm ồm, thì thầm bên tai.

Sau một hồi im lặng khá lâu, cô gái mới khẽ khàng lên tiếng, giọng có vẻ nghẹn ngào như đan cố gắng che giấu cảm xúc.

"Nếu có thể quên đi thì tốt biết bao, chỉ là..."

Đến sau cùng, cô chỉ có thể nghẹn ngào không nói nổi thành câu.

Tiếng nấc nhẹ vang lên, cũng giống như cô của năm ấy. Hoặc giả chỉ có ở trước mặt anh, cô mới như vậy.

Anh bá đạo chuyên quyền, chỉ có người con gái dịu dàng tận tâm như cô mới phù hợp. Thế nhưng tất cả đã kết thức vào ba năm trước.

Chỉ là, tối nay, không ngờ cô lại xuất hiện. Sự xuất hiện của cô khiến trái tim anh rơi vào hỗn loạn.  

Cô đã quay lại rồi!

Thế gian này vẫn tồn tại kì tích!

Trước ánh mắt mọi người, Sungjae ghé sát lại. Khi đôi môi anh sắp chạm tới môi cô, anh liền bế bổng cô lên giữa không gian ngợp những hoa hồng, tiến vào vòng quay ngựa gỗ.

Khi vòng quay ngựa gỗ chứa đựng biết bao kí ức tươi đẹp từ từ chuyển động, cô cảm thấy có chút chóng mặt, bởi tất cả mọi thức đang diễn ra đã đủ khiến cô mơ màng. Có điều, cô chỉ cho phép bản thân mơ màng trong chốc lát, rất nhanh, cô lấy lại được bình tĩnh, chỉ còn đôi tay đang đặt trên con ngựa gỗ vẫn khẽ run lên.

Vòng quay ngựa gỗ quay đầu, mỗi một vòng, anh đều không cách cô quá xa, ở ngay phía sau cô. Hai tay ôm chặt lấy cô, khoảng cách này mang lại thứ cảm giác an toàn mà cô luôn yêu thích.

Bỗng đám đông bị một người vừa xuất hiện thu hút. Nhiều người đổ dồn về hướng đó, thậm chí người ta còn nghe thấy tiếng thét đầy kích động, "Sohwa?"

"Sohwa đó, chính là Sohwa."  

Sohwa dưới sự bảo vệ của người quản lý và các vệ sĩ rất nhanh đã ngồi vào trong xe. Khoảnh khắc cô đưa mắt nhìn về vòng quay ngựa gỗ, ánh mắt trầm tư, khóe môi cong lên thành một nụ cười, "Hi vọng, đây là điều mà cậu mong muốn..."

Tiếp đó, cô quay sang lái xe nói, "Đi thôi."

Bầu trời ngợp pháo hoa bắt đầu đổ tuyết, những bông tuyết khiến không khí nhộn nhịp chuyển sang vắng lặng. Lúc này, Sooyoung bước vào phòng khám, vì phải khám bệnh, cô buộc phải tháo lớp y phục dày cộp bên ngoài, thế nhưng vẫn phải đội chiếc đầu gấu Pooh, bởi cô chẳng còn tay mà cầm, lại càng không muốn làm phiền người khác.

Vì tháo bỏ lớp trang phục dày, vừa bước chân ra khỏi phòng khám., một cơn gió lạnh thổi tới, Sooyoung khẽ thu người, lập tức có thứ ấm áp khoác nhẹ lên người. Không cần quay đầu, cô cũng biết là người đàn ông kia đã lấy áo của mình khoác cho cô.

Khi không khí càng lúc càng trở nên quái gở, Sooyoung đưa tay kéo chiếc áo xuống, lại nghe giọng người đàn ông nọ nói vọng từ sau lưng tới, thanh âm rất dịu dàng, "Tôi còn có việc, không tiễn cô được nữa."

Câu nói này của anh có chút bất ngờ, nhưng cũng là điều hợp lý. Hơn nữa anh và cô chưa từng quen biết, để anh đưa cô tới phòng khám đã có phần đường đột.

"Dạ..."

Cô định lấy chiếc áo trả lại, thì anh ra đã đi tới trước mặt cô, "Cô cứ mặc đi, lúc nào khám lại thì để áo ở đây, rảnh tôi sẽ qua lấy."

Dường như đoán trước được điều Sooyoung định nói, anh ta lại tiếp tục, "Nếu cô từ chối không mặc, vậy thì tôi phải đưa cô về rồi."

Sooyoung quay đầu lại, cô có thể nhìn thấy anh rất rõ ràng.

Như vậy cũng được.

Người đàn ông mỉm cười dịu dàng, trong màn tuyết trắng muốt, bước về phía hầm để xe.  

Sooyoung cứ đứng lặng tại đó, quảng trường huyên náo trước đó giờ đã tĩnh lặng. Cô quay người, tuy ngón chân vẫn nhói đau nhưng sau khi bóp thuốc, tạm thời có thể đi lại.

Bất giác cô đưa mắt nhìn về phía vòng quay người gỗ, nơi đó lúc này chẳng có một bóng người. Dường như mọi thứ xảy ra khi nãy chỉ là ảo giác của riêng cô.

Nếu đó thực sự chỉ là ảo giác, có phải mọi thứ sẽ đơn giản hơn không? Thế nhưng chỉ bằng hai chữ "ảo giác", có một vài chuyện chẳng thể né tránh được.

Đem trả bộ trang phục gấu Pooh, thay lại quần áo của mình, cô đem áo khoác của người đàn ông kia giao lại cho Mingi, nhờ cô trả hộ. Bởi Sooyoung biết mình sẽ không quay lại nơi này tái khám.

Khi tất cả mọi việc đã xong xuôi, đến chỗ đã hẹn với Sungeun, cô bị muộn hơi nửa tiếng.

Thế nhưng Sungeun không nói gì, chỉ chìm trong im lặng tới tận khi quay về biệt thự. Có lẽ là vì đã mệt, thế nhưng Sooyoung cứ có cảm giác lạ thường. Hơn nữa không hiểu vì sao tối nay biệt thự cũng rất yên tĩnh, đến độ ngoại trừ mấy ngọn đèn bên ngoài, tất cả đèn trong nhà đều đã tắt hết.

"Nhị tiểu thư, cô quay về rồi à, tôi đã chuẩn bị bữa khuya, nhị tiểu thư có muốn dùng một chút không?"  


Dì Kim nói chuyện mà hoàn toàn phớt lờ Sooyoung, chi liếc mắt qua chỗ cô rồi nói, "Phu nhân cũng quay về rồi, ông chủ tối nay không về, phu nhân đi nghỉ sớm đi."

"Anh ấy ra ngoài cùng Sohwa à?"

Dì Kim thu lại ánh mắt coi thường từ chỗ Sooyoung nói, "Hwa tiểu thư đã rời đây từ buổi chiều, ông chủ nói sẽ không quay về, còn đi đâu thì tôi không tiện hỏi."

"Đi rồi càng tốt." Sungeun xua tay, chán nản bước lên tầng.

Có thực sự là đi rồi càng tốt không?

Không biết là do chân vẫn còn đau hay vì lí do nào khác, Sooyoung bước lên cầu thang, tốc độ rất chậm.

Trong căn biệt thự nằm độc lập ở lưng chừng núi, từ xa nhìn lại, ánh đèn màu lam khiến cả khu biệt thự rộng lớn nổi bật chẳng khác nào cung điện thủy tinh.

Lúc này, trên khung cửa kính lấp lánh như viên kim cương xanh thấp thoáng hai bóng hình tuyệt đẹp.  

Sungjae đã tháo mặt nạ xuống, nhưng người phụ nữ đứng trước mặt anh vẫn đep mặt nạ, ngón tay thon dài đặt bên viền mặt nạ, vừa hay chặn lại bàn tay đưa tới của Sungjae.

"Oppa..." Người phụ nữ nhẹ mấp máy môi, thanh âm khẽ khàng đã không còn rưng rưng nghẹn ngào.

Sungjae chìm trong im lặng đưa tay luồn qua những ngón tay thon dài của người phụ nữ, chạm vào con bước trên chiếc mặt nạ. Khoảnh khắc ấy, ngón tay của người phụ nữ khẽ run, nắm lấy bàn tay của Sungjae, khẽ tháo mặt nạ xuống.

Ẩn sau chiếc mặt nạ là một khuôn mặt tuyệt mỹ, ánh lên trong mắt Sungjae, sinh động mà mông lung.

"Xin lỗi anh..." Cô gái lại nghẹn ngào lên tiếng.

Anh nở nụ cười dịu dàng, rút tay ra khỏi bàn tay cô gái, nhẹ nhàng lau giọt lệ đang lăn dài trên má cô.

"Có lẽ... em không nên xuất hiện..." Cô gái cố gắng không nấc nghẹn, áp chặt bàn tay Sungjae lên khóm má mình. "Thế nhưng... em rất muốn gặp anh..."

Bàn tay anh khẽ run, chỉ là, vẫn cứ rút tay ra, "Muốn gặp anh?"

Nụ cười nhạt nguyên trên khóe môi, nhưng trong mắt cô gái, nụ cười đó chẳng khác nào một con dao sắc nhọn lạnh lùng đâm thẳng vào trái tim cô.

"Nếu anh nhớ không lầm thì em là Seo Inha. Inha, mọi thứ đã muốn rồi!"

Đúng vậy, người phụ nữ này chính là Seo Inha, người sắp trở thành phu nhân của Beon Namhyuk.

Đôi mắt Inha hiện rõ vẻ sầu muốn, "Đúng, tất cả đều đã muộn rồi."  

Seo Inha ôm lấy hai tay, nhưng vì không thể kìm nén cảm xúc nên ngón tay cô không ngừng run lên bần bật, "Thế nhưng em vẫn phải cảm ơn anh vì đã nhớ tới lời hẹn ước ba năm trước. Em biết bản thân đã chẳng còn tư cách bắt anh phải thự hiện hẹn ước ất. Cho nên, đối với anh, em chỉ biết nói lời cảm ơn sâu sắc."

"Cảm ơn?" Sungjae lại cong miệng mỉm cười, "Nói ra thì, anh mới là người nên cảm ơn em... Ba năm nay, anh vẫn luôn cho rằng lời hẹn ước đó chẳng thể nào thực hiện nổi."

"Oppa, sự việc không giống như những gì anh nghĩ đâu..."

"Hả? Em biết anh nghĩ gì sao?" Anh ghé sát lại chỗ Seo Inha, khẽ hỏi.

Nhẹ vuốt mái tóc cô, trên ngón tay cảm nhận rõ ràng vẻ mềm mại, suôn óng. Mái tóc đẹp đó khiến khuôn mặt tuyệt mỹ của cô thêm nổi bật, đủ khiến cho bất cứ người đàn ông nào cũng phải mềm lòng, rồi nguyện hy sinh tất cả vì cô.

Anh trước kia, cũng từng như vậy.

"Em..." Inha mím chặt đôi môi đến mức trắng nhợt không còn sắc máu.

Bàn tay của Sungjae dịch chuyển từ mái tóc xuống bờ môi cô, để cô thôi không mím môi nữa.

"Đã đến lúc anh phải đưa em về rồi!"

Chỉ một câu nói nhẹ nhàng nhưng đủ khiến sắc mặt Seo Inha trắng bệch.

"Oppa, em..."

"Beon Namhyuk chắc không hài lòng khi biết em cả đêm không về mà ở lại chỗ anh đâu." Anh lại nở nụ cười, nụ cười mang ý chế giễu, cũng mang thêm chút ý vị khác.

Inha chìm trong im lặng, giọt lệ long lanh nhẹ nhàng lăn xuống, rơi xuống mu bàn tay còn chưa kịp thu lại của Sungjae.

Nước mắt, lạnh như băng, khiến bàn tay Sungjae khẽ rung lên, khoảnh khắc, anh cảm nhận rõ ràng có thứ gì đó quặn thắt, đau đớn.

Còn chưa đợi phản ứng, Inha đã tự đưa tay lên gạt lệ, sau đó nhanh chóng bước ra ngoài.

Tuyết ngoài trời càng lúc càng lớn, khi cánh cửa kính lớn mở ra, gió lạnh cuộn từ ngoài vào khiến cô không khỏi rùng mình.

Cũng chính lúc này, một đôi tay đưa qua vai cô, đóng cánh cửa lớn lại, tiếng Sungjae ấm áp truyền tới, "Tuyết lớn quá, hãy nói với Namhyuk một tiếng, đêm nay em ở lại đây đi."

"Anh muốn em nói cái gì?" Thanh âm Seo Inha vẫn còn nghẹn ngào, nhưng vang rất rõ bên tai Sungjae.

Ngay giây sau, cô dứt khoát quay người, không còn vẻ dịu dàng, mềm yếu nhìn Sungjae chăm chú, tiếp tục nói rõ từng từ, "Anh muốn em quay về bên cạnh anh ấy đúng không? Cho dù là ba năm trước hay ba năm sau, đến sau cùng anh vẫn muốn vứt bỏ em đi, đúng không?"

Anh không hề né tránh ánh mắt Inha, cong miệng mỉm cười nói, "Bởi vì, từ trước đến nay em chưa từng chọn anh..."

Sooyoung ngồi trước cửa sổ, hơi ấm chênh lệch trong phòng và khí lạnh bên ngoài khiến tấm kính cửa sổ phủ một làn sương mỏng, cô đưa ngón tay trắng trẻo vẽ lên đó một bức tranh đơn giản. Khi cánh hoa cuối cùng được vẽ xong, trên tấm kính hiện lên một khuôn mặt sạch sẽ, xinh xắn.

Sooyoung gục mặt trước cửa sổ, ngoại trừ ngón chân được băng bó, cả người ẩn cả trong bộ áo ngủ. Căn phòng được bật điều hòa nên vô cùng ấm áp, chỉ là không hiểu sao cô chẳng thể nào ngủ nổi.

Lúc nãy cô đã nhờ Mingi nhận hộ tiền làm thêm rồi chuyển lại cho Beon Junghyun, như vậy tuy rằng có thể tránh gặp măt anh, thế nhưng cũng khiến Mingi cảm thấy kì lạ. Nhưng Sooyoung không muốn giải thích nhiều. Hơn nữa chỉ cần không quay lại tiệm bánh, sự kì lạ này sẽ nhạt nhòa theo thời gian.

Trong lúc mơ màng, phía dưới lóe lên ánh đèn ô tô, Sungjae đã về.

Đêm đã rất khuya, không ngờ anh vẫn quay về.

Vẫn quay về?

Sooyoung bất giác nhoẻn miệng cười, rón rén đứng dậy quay về giường, như thể sợ làm kinh động đến ai đó.

Thế nhưng cô biết, đêm nay chắc chắn chẳng thể nào ngủ nổi.

Bỗng cùng lúc tiếng điện thoại vang lên chói tai là tiếng gọi cửa vội vã của dì Kim, "Phu nhân, phu nhân!"

Tin tức đưa tới khiến cô gần như suy sụp, "Bệnh viện NH nơi mẹ phu nhân đang nằm điều trị vừa báo tin gấp về."

Sooyoung không biết bản thân đã chập choạng, mơ màng bước xuống tầng một thế nào, cũng chẳng nghe rõ những lời dì Kim nói sau đó là gì. Cô chỉ biết khi bước ra khỏi biệt thự nhà họ Yook, tuyết trắng lạnh giá táp tới trước mặt mới khiến cô tỉnh táo vài phần, một chiếc ô tô đã đợi sẵn bên ngoài.

Sungjae nhanh chóng vượt qua cô, bước vào trong xe.

Cho dù lúc này Sungjae xuất hiện là vì diễn kịch hay mục đích gì khác, cô vẫn có cảm giác như tóm được chiếc phao, nhanh chóng chạy lên xe.

Sungjae quyết định tự mình lái xe. Lúc này anh không dùng chiếc Maybach mọi khi mà là một chiếc xe đua đời mới nhất.

Chiếc xe lao rất nhanh ra khỏi biệt thự họ Yook, bắt đầu đổ dốc.

Đường núi tối nay vì mưa tuyết cho nên rất trơn. Khoảnh khắc đi vào một khúc cua, anh cau chặt đôi mày.

Khi nghe thấy tiếng phanh xe chói tai vang lên, tư duy hỗn độn của Sooyoung mới bắt đầu tỉnh táo trở lại.

Khoảnh khắc ấy cô chẳng kịp có bất cứ phản ứng gì, chỉ có thể giương mắt nhìn chiếc xe đột ngột quay mòng mòng, lao thẳng xuống núi. Mặc cho Sungjae điều khiển vô lăng thế nào, cũng không thể làm giảm tốc độ như bay lúc này.

Giây phút đó Sungjae liếc mắt nhìn sang Sooyoung với sắc mặt bần thân, hoảng sợ mà quên chưa kịp thắt dây đai an toàn. Anh khẽ chửi thề một câu, lao sang người ngồi ở ghế bên cạnh. Sau một luồng ánh sáng trắng lóa, Sooyoung chỉ cảm thấy toàn thân nặng trĩu, hai mắt tối sầm...      



-------------------------------------------------------------------------




#Heehyang♥

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro