chap 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

9 tháng sau
"
- Minnie, sinh con cho em đi ..
Đứa trẻ mặt mếu máo lết phía sau Hyomin liên tục kéo kéo vạt áo , giọng đáng thương phát ra.
- Sao ngày nào em cũng lặp đi lặp lại câu này a.
- Em muốn con. Em muốn em . Minnie.. sinh cho em một đứa đi.
Nghe những lời của Jiyeon, Hyomin trong lòng ngập tràn ấm áp tuy nhiên cũng không để thế thỏa mãn mong muốn, làm mặt nghiêm quay lưng không nhìn .
- Vậy thì em tự sinh đi.
Jiyeon bỗng sựng lại ,suy suy nghĩ nghĩ. Suy nghĩ nửa ngày cuối cùng lại nghĩ ra điều đó hai mắt phát sáng vội vàng xoay người Hyomin lại tươi cười.
- A. Ý kiến của chị cũng không tệ nha. Hay em chị cùng sinh con. Một trai , một gái. Haha. Cung cung .
Nhìn Jiyeon cười ha hả trước mặt , Hyomin cũng không nhịn được cười, vui vẻ cốc trên đầu một cái
- Đồ ngốc. Em mau câm miệng lại.Cảm giác đứa trẻ kia đang cùng bị ủy khuất, Hyomin không đành lòng ho khan vài tiếng
- Thế em muốn con mình sau này tên ?
- Tên Park SunYeon a. Sun trong SunYoung, Yeon trong Jiyeon. Chị thấy thế nào ?
Gương mặt Jiyeon phút chốc rạng rỡ trở lại, Hyomin nhìn người nọ mỉm cười lắc đầu. Quả nhiên muốn chữa bệnh buồn chán của Jiyeon thật dễ như trở bàn tay.
- Rất hay.
- Vậy chị đã đồng ý rồi nha. Yah, Park Hyomin đã đồng ý sinh con cho Park Jiyeon. PARK HYOMIN MUÔN NĂM !!! "
Hyomin đứng thẫn thờ ở cửa sổ, ánh nắng buổi sáng chiếu qua phòng bệnh , gọi xuống gương mặt trẻ con bình yên đang nằm im. Thấm thoát đã một năm nó nằm im lặng như vậy, một năm trên gương mặt đó không có nụ cười. Thời gian trôi qua mọi thứ dường như đã bị đảo lộn. Cô đã không còn là ca sĩ trẻ quốc dân , cái tên Park Hyomin cũng đã dần nguôi ngoai trong lòng mọi người. Và đặc biệt là anh ấy - WonSi không hiểu sao công ti lại giao phó cho người em họ và ra đi không tung tích. Chắc hẳn anh ấy đã rất hận cô. Hyomin chậm rãi ngồi xuống chiếc giường dùng khăn ấm lau người cho Jiyeon.
- Yeonnie, hôm nay umma, appa lại gọi điện hỏi thăm con chúng ta. Họ cuối cùng cũng đã chấp nhận em rồi. Còn nữa, con chúng ta rất hiểu chuyện không hề quậy phá chị. Ngày nào cũng nằm im lắng nghe chị nói chuyện với em. Như vậy... Yeonnie, bao lâu nữa em sẽ tỉnh lại??
Lời nói càng về sau càng trở nên nặng nề. Đã rất nhiều lần appa Jiyeon lẫn bác sĩ nói với cô bốn từ " Đừng hi vọng nữa " nhưng cô vẫn cố chấp tin vào nó, tin vào tình yêu của nó vì vậy tại sao nó lại chưa thể tin cô. Tại sao lại cứng đầu không chịu tỉnh lại?
.....
Buổi chiều Hyomin mặc dù bụng đã lớn nhưng vẫn cố gắng bước từng bước lên đồi cao. Đứng trước ngôi mộ cô không kiềm nổi xúc động khóc thật lớn.
- Chị, em xin lỗi. Là em không tốt. Không làm tròn trách nhiệm.
Bầu trời bỗng chốc tối đen những hạt mưa li ti rơi xuống trên mặt cô. Ngay cả nước mưa dường như cũng có mùi mặn chát.
- Có phải là chị không ? Em nhớ chị, thật sự rất nhớ chị, chị... tha lỗi cho em!
Bụng Hyomin trong nhất thời trở nên đau đớn ầm ĩ, đau càng ngày càng dữ dội cho đến khi phía trước toàn là một mảng đen, cho đến khi có một bàn tay nào đó đỡ lấy người cô.
....
Hyomin từ từ mở đôi mắt mệt nhoài, nhìn lên trần nhà một màu trắng toát, cảm giác bụng nhẹ đi rất nhiều tuy nhiên vẫn còn đau đớn. Cô đưa mắt nhìn xuống. Hyomin đột nhiên hốt hoảng, bụng của cô..., hai tay ra sức giãy giụa mới biết được mình là đang ở bệnh viện. Cánh cửa phòng được ông Park mở ra, nhìn thấy Hyomin như vậy ông lập tức đi đến ngăn cản.
- SunYoung, con làm gì vậy?
Hyomin hai mắt đỏ ngầu nói không ra tiếng
- Appa, con của con...
Ông Park thở phào nhẹ nhỏm , mỉm cười nhìn cô
- Cháu gái của ta đã được y tá đưa đi chăm sóc.
- Cháu gái.. appa.. appa .. chuyện này...
- SunYoung, con bình tĩnh đi. Hôm đó con đi viếng Hyomin, tài xế nhìn thấy trời mưa nên lo lắng đi lên đồi tìm con, thật may mắn lúc đó đã kịp đến đỡ lấy người con.
Hyomin nghe ông Park kể lại, tâm trong giây lát được trấn an thở phào một cái.
- Đến khi đưa đến bệnh viện bác sĩ yêu cầu phải mổ gấp. Đêm đó ta lo lắng đến phát run. Nhờ ơn trời, đến cùng mẹ tròn con vuông, Park SunYeon hiện giờ rất tốt.
- Appa, con muốn đi xem SunYeon một chút.
Hyomin khom người định bước xuống tuy nhiên bụng vẫn còn đau nhức, Ông Park vì thế liền tiến đến ngăn cản
- SunYoung, con vừa mổ chưa thể duy chuyển, như thế này đi, chút nữa ta sẽ bế Sunyeon vào cho con.
- Appa, thật tốt.
......
Trong căn phòng đầy ấp tiếng trẻ sơ sinh kêu khóc. Tiếng bước chân người đàn ông áo đen mạnh mẽ lại gần, người đàn ông cầm chiếc điện thoại nhanh chóng bấm dãi số áp vào tai
- Giám đốc, tôi đã đến nơi.
Đầu giây bên kia âm thanh trầm thấp uy quyền vang lên ba chữ " Làm cho tốt " . Người đàn ông cúp điện thoại, đeo lên mắt cặp kính đen vội vã mở cánh cửa.
....
Cánh cửa được mở phanh ra mạnh mẽ, vị y tá đứng phía trước gương mặt tái xanh, tay chân không ngừng run rẩy
- Ông Park, đứa bé... đứa bé...
Hyomin nhìn cảnh tượng trước mặt lại nghe thêm miệng người kia lấp bấp gọi con mình trái tim như bị bóp chặt, vô thức ngồi thẳng dậy nắm chặt gra giường
- SunYeon.. SunYeon thế nào?
- Đứa bé.. mất tích rồi.
- Mất tích...
- SUNYOUNG, TỈNH LẠI. BÁC SĨ. NHANH LÊN
Ông Park hốt hoảng ôm lấy Hyomin ngất xỉu trong lòng mình. mọi chuyện diễn biến như tia chớp ngay cả ông cũng không thể kiềm chế nổi. Nội tâm cũng muốn ngất đi. Chỉ là nếu bây giờ ngay cả ông cũng nằm xuống thì cái gia đình này sẽ đi về đâu đây?
....
Buổi tối không gian huyền ảo yên tĩnh, ngoài trời trở nên lạnh lẽo bởi những hạt mưa li ti. Hyomin từng bước nặng nhọc bước đến bên cạnh Jiyeon. Còn nhớ hôm qua khi cô tỉnh lại, cô như một người điên không biết phương hướng chạy đi khắp nơi trong bệnh viện tìm kiếm SunYeon, tìm mọi ngóc ngách cho tới khi toàn thân bũn rũn một lần nữa ngất xỉu trên nền đất lạnh buốt. Park SunYeon được sinh ra không chỉ là vì ước muốn của Jiyeon mà đứa bé còn là niềm tin duy nhất của cô cho thấy Jiyeon vẫn còn tồn tại trên cõi đời này. Kể từ hôm qua giọt nước mắt chưa bao giờ ngừng rơi trên khóe mi
- Jiyeon....
Miệng thoát ra âm thanh nhỏ nhẹ nhưng vô vạn đau thương, không cần đoán cô cũng biết mình sẽ nhận được cái gì, im lặng. Đúng, thứ mà Jiyeon dành cho cô hiện tại chính là im lặng. Không phải cô đã quá quen với cảnh tượng này rồi hay sao?
- Jiyeon...
- .....
- Jiyeon...
- ....
- PARK JIYEON. EM KHỐN KIẾP. EM CHÍNH LÀ ĐỒ KHỐN KIẾP.. EM BẮT TÔI KHỔ SỞ MỘT MÌNH ĐẾN KHI NÀO ĐÂY..
Hyomin giọng khàn đặc vì khóc cố gắng la lên thật lớn. Tay liên tục đánh lên ngực người phía dưới. Tuy nhiên càng đánh ngực cô lại từng trận nhói đau nhanh chóng chuyển thành ôm chặt người kia
- Yeonnie.. em mau ngồi dậy.. con của chúng ta.. con của chúng ta..
Câu nói bị đứt quảng, Hyomin vùi mặt vào vai Jiyeon khóc thật lớn, tiếng khóc trong bóng tối như trẻ con đòi quà. Tiếng khóc như xé nát tâm can. Ông Park nghe ở bên trong tiếng khóc không ngừng lớn vội đứng lên mở cửa chạy đến ôm lấy cô.
- SunYoung, đừng như vậy. Ta đã báo với cảnh sát. Con sẽ sớm gặp lại SunYeon.
- Appa.. nếu SunYeon cũng như Yeonnie rời bỏ con. Như vậy, con cũng muốn chạy theo họ. Appa, con thật rất đau lòng.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro