chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi vật vờ ngoài cửa trời cuối cùng cũng chịu sáng, người bên trong cũng có chút động tỉnh. Chỉ nghe tiếng đập cửa in ỏi từ bên trong

- Mở cửa ra...

Jiyeon nghe được tiếng nói mừng rỡ đứng dậy , do ngồi cả đêm ở trước cửa nên giọng nói phát ra vô cùng mệt mỏi

- Chị Hyomin..

Hyomin không khỏi hoảng hốt khi mở mắt tỉnh lại thấy mình đang nằm ở dưới đất trong một căn nhà xa lạ. Giọng nói vừa mới phát ra tuy nghe có chút không rõ nhưng cô chắc chắn chủ nhân nó chính là Park Jiyeon, như vậy trong lòng cũng thanh tịnh không ít

- Park Jiyeon, mở cửa ra cho tôi.

Do đây là chung cư cao cấp nên cửa từ ở trong hay ở ngoài đều phải nhập mật mã mới có thể mở ra được. Trong đầu Jiyeon bỗng nhiên nổi lên trận hỗn loạn

- Chị, cái gì mà mở cửa a.? Hôm qua rõ ràng là chị đã thay đổi mật khẩu. Chị mới mau mở ra đi.

Hyomin giật mình một cái, mật khẩu? Cô đã đổi mật khẩu sao? Hiện tại bây giờ trong đầu cô chỉ nhớ được tối qua khi tan sở nhận cuộc gọi của anh ta khiến cô vô cùng buồn bực, lại là vấn đề cùng nhau sinh ra một đứa con. Làm sao có thể? Tuy biết đây là nghĩa vụ của một người vợ nhưng cô không muôn sinh con cho anh ta. Vẫn là lấy cớ sự nghiệp của cô ra để kéo dài thời gian. Ngoài cái lý do đó ra thì cô còn có thể lấy cớ gì được chứ. Sớm muộn gì thì cũng phải sinh con cho anh ta. Nghĩ đến đã đau khổ cùng cực liền đi uống thật nhiều rượu,khi uống xong cái gì cũng không nhớ.

- Chị, mở cửa đi. Cả buổi tối em ở ngoài này, cũng sắp mệt đến chết.

Đầu óc Hyomin đang mông lung suy nghĩ thì bị gián đoạn bởi sự hối thúc của Jiyeon. Giọng nói Hyomin có phần lắp bắp

- Jiyeon.. tôi.. tôi cái gì cũng không nhớ.

Jiyeon như vừa mới nghe được lời buộc tội của tòa, chân đứng run rẩy không thôi

- Chị... đừng đùa.

Cả hai người trong vô thức đều ngồi bệt xuống đất dựa vào cánh cửa. Jiyeon thở dài, trong lúc này mà bụng còn kêu gọi in ỏi, chợt nhớ hôm qua mình chỉ ăn được vài cọng mì nhỏ liền bị người này đá văng ra ngoài đây.

- Jiyeon, tôi xin lỗi. Ráng đợi một chút... người mở khóa sắp đến.

Hyomin ngồi đó nghe hết tiếng động từ bụng Jiyeon phát ra, cảm thấy xấu hổ dâng đầy trong lòng, không biết rốt cuộc ai mới là người mặt dày đây? Jiyeon tuy sức lực gần như cạn kiệt nhưng nghe người kia lần đầu đối với mình nói chuyện nhẹ nhàng, tinh thần cũng khỏe lên một nửa.

- Em không sao. Chị Hyomin...

- ...

Giọng Jiyeon nhỏ dần lại mà người bên trong cũng một mực để tâm lắng nghe. Đợi thật lâu cũng không nghe tiếp được. Mất đi kiêng nhẫn liền lên tiếng trước

- Muốn nói cái gì?

- Chị Hyomin đừng ghét em nữa được không?

Đợt này lại đến người bên trong trầm mặt thật lâu. Thói quen của cô trước giờ chỉ thích một mình không quen bạn bè, bởi vì dòng đời cô từ lâu đã bị bó buộc vào cuộc hôn nhân nhàm chán này. Từ lâu đã không có ý nghĩ cần có một người để tâm sự. Bây giờ đột nhiên xuất hiện. Cũng không nở cự tuyệt một lần nữa. Huống hồ người này vì mình phải ngồi ở cửa cả đêm. Chờ đợi cuối cùng cũng nhận được một từ " được" từ người trong lòng. Jiyeon trên miệng nở nụ cười, coi như đây là bước đầu thành công đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro