The madness of an enchanting obsession

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 6: Missing

Disclaimer: Naruto's characters belong to Kishimoto Masashi-sensei, the original fic belongs to AnnaDax, I only own the translation.

Kakashi nhìn chằm chằm vào Shikamaru, không còn quan tâm đến mớ giấy tờ để trên bàn. Anh đã chuẩn bị tinh thần nhìn thấy Naruto mang người bạn chí cốt trở về làng, thậm chí còn nghĩ đến trường hợp có thành viên nào đó trong nhóm bị chàng trai tộc Uchiha đả thương. Anh cũng tính cả xác suất việc bọn họ không thể tìm thấy Sasuke nữa, nhưng việc bắt lấy Hinata rồi biến mất dạng là tình huống mà có mơ anh cũng chả bao giờ nghĩ đến.

Thật là phi lí.

Anh chỉnh lại cái băng đội đầu trên trán, để lộ cả đôi mắt mình. Anh quan sát chàng trai tộc Nara thả phịch người xuống cái ghế trước mặt, lấy tay lau mồ hôi đang vã ra trên mặt. Shikamaru có vẻ quá lo lắng.

"Naruto?"

"Cậu ấy đuổi theo hai người họ ngay sau khi tỉnh dậy. Từ đó chúng tôi không biết được thêm bất kì tin tức nào."

"Vậy còn Kiba?"

"Cả gia tộc cậu ấy đang lùng sục quanh Thổ Quốc. Những chú chó tộc Inuzuka có khả năng đánh hơi rất tốt. Còn tộc Aburame cũng sai côn trùng tìm khắp Phong Quốc nhưng vẫn vô vọng"

Kakashi day day thái dương rồi cúi xuống. Anh vừa nhận được thư báo của Hiashi Hyuuga yêu cầu giải thích và tìm ra phương án giải quyết vụ này. Tại sao cứ mỗi lần làm gì liên quan đến việc bắt thằng nhãi tộc Uchiha đó trở về là y như rằng sẽ biến thành thảm họa ngay thế này? Trước khi người đàn ông có mái tóc bạch kim kịp cho Shikamaru lui ra, cánh cửa văn phòng của anh bật mở.

"Hokage-sama, tôi cần lời giải thích."

Chàng trai tộc Nara tự biết mình phải làm gì trong tình huống này. Anh đứng dậy và nhanh chóng rời khỏi văn phòng Hokage, nhường chiếc ghế mình đang ngồi cho Trưởng Tộc Hyuuga.

"Hiashi-sama" Kakashi lên tiếng.

"Con gái tôi đâu?"

Vị Hokage chỉ biết nhìn đi hướng khác.

"Theo những gì tôi nghe được từ Inuzuka, phải, cậu nhóc đó đã rất tốt bụng khi kể tôi nghe rõ ngọn ngành, thì cậu đã bắt nó thực hiện một nhiệm vụ chết chóc."

"Không phải vậy đâu. Chỉ là... bọn chúng cần phải... tìm một người. Con gái ông đã đi cùng với những Ninja mạnh nhất làng ta, trong đó có cả Naruto..."

"Kẻ mà giờ cũng mất dạng luôn."

Kakashi thở dài. "Cậu ấy đang đi tìm con gái ông."

"Câu hỏi đặt ra ở đây là... Tại sao nó lại mất tích? Và ai là người mà chúng nó phải tìm hả?"

Kakashi ngước lên nhìn thằng vào tròng mắt trắng tuyết đặc trưng ngay trước mặt anh. Không còn cách nào giấu diếm chuyện này với Hiashi được nữa. Con gái ông, người thừa kế sau này của toàn gia tộc Hyuuga đã mất tích. Hơn nữa, giờ Hiashi cũng là một trong những trưởng lão của Làng Lá. Ông phải được biết.

"Khi Hinata trở về sau nhiệm vụ lần trước, con bé báo cáo cho tôi rằng đã chạm trán Uchiha Sasuke. Sau đó, con bé, cùng Naruto và một vài người nữa, được cử đi tìm cậu ta."

Tròng mắt trắng mở to kinh ngạc. Những vết gân xanh thình lình xuất hiện quanh thái dương Hiashi, sự giận dữ hiển hiện trên khuôn mặt vốn thường điềm tĩnh của ông:

"Cậu bắt con gái tôi đi tìm thằng phản bội Uchiha đó sao?"

"Phải."

Trong một khoảnh khắc, Kakashi sợ rằng anh sẽ phải tự vệ. Thế nhưng, người đàn ông trước mặt anh chỉ chậm rãi đứng dậy và rời khỏi phòng mà không nói thêm bất kì lời nào. Điều này thật tệ. Rất rất tệ. Anh phải triệu tập Hội Đồng Trưởng Lão ngay thôi.

Nhưng đến giờ anh vẫn chẳng thể lí giải nổi tại sao Sasuke lại bắt cóc người thừa kế tộc Hyuuga. Cậu ta có hứng thú với đôi mắt Byakugan sao? Không, không thể như vậy được. Hay cậu ta muốn lấy cô ra làm con tin nhằm đổi lấy sự tự do cho mình? Hay... đơn giản chỉ vì cậu ta đã phát rồ và muốn chơi đùa với ai đó mà thôi?

Kakashi đứng dậy và bước ra khỏi phòng. Anh cần phải giải quyết chuyện này ngay thôi.

Không có ở đây

"Vậy cậu ấy ở đâu kia chứ?"

Không phải ở đây

Naruto nghiến chặt răng co tay đập cái rầm một cái lên cái bàn gỗ. Vẫn ở trong hình dạng Cửu Vĩ Hồ, cậu đã phát hiện ra một căn chòi nhỏ ẩn giữa những mỏm đá cao. Có ai đó đã từng tới đây, từng ở đây, nhưng tuyệt nhiên cậu không tìm thấy bất cứ vật dụng cá nhân nào hết. Cậu chũng chẳng sao cảm nhận được bất kì dấu vết charka nào. Có thể đây chỉ là nhà của một người bình thường thôi.

Đừng phí thời giờ nữa. Hoặc là tiếp tục tìm kiếm, hoặc là nghỉ ngơi một lát đi. Ngươi đã đi suốt hai ngày rồi đó.

Kurama vô cùng bực bội vì hoàn cảnh này. Nó là Cửu Vĩ Hồ. Nó không thể chấp nhận việc bị một thằng ku ngạo mạn đang bị liệt một bên tay đánh lạc hướng nó dễ dàng thế, đã vậy lại còn bắt cả một người của gia tộc Hyuuga nữa chứ. Thế nhưng, con hồ ly đã cho Naruto mượn quá nhiều charka và đến giờ nó cũng bắt đầu thấm mệt.

"Không. Sẽ không nghỉ ngơi cho đến khi tìm được cậu ấy."

Nếu ngươi mà chết vì kiệt sức, ta sẽ giết ngươi trước đó.

Hinata nhắm nghiền mắt, gục mặt hẳn xuống. Đầu cô nhức như búa bổ, hai cổ tay cô đau nhói còn toàn thân cô đang dần tê cứng bởi không khí lạnh lẽo chung quanh. Chiếc áo khoác mỏng manh rõ ràng không đủ giữ ấm cho cô.

Đến giờ, tên con trai đứng bên cạnh cô cũng chỉ khoác ngoài một tấm áo chùng, nhưng hắn dường như cóc thèm quan tâm đến cái thời tiết giá lạnh bên ngoài tòa nhà cả hai đang ẩn náu. Cô gái mở mắt, không chắc đây là hiện thực hay chỉ là do Genjutsu của hắn tạo ra. Cô nhìn cánh tay trái của hắn, ẩn dưới lớp vải áo chùng màu be, bị liệt hoàn toàn.

"Cô đã nghĩ lại chưa?"

"Tôi sẽ không bao giờ giúp cậu, ngay cả khi phải đổi bằng cả mạng sống của mình."

"Tốt thôi..."

Trước khi cô kịp phản ứng, thanh kiếm hắn vẫn để sau lưng xoáy sâu một đường vào bụng cô. Tên con trai tộc Uchiha ấn mạnh đến mức thanh kiếm lún sâu vào người Hinata cho đến tận cán. Hắn lùi lại một bước, vui thích nhìn sản phẩm do mình tạo ra.

Cô nghiến chặt răng, máu rỏ ra từ khóe miệng, thấm đẫm chiếc áo khoác. Đôi mắt cô nhắm nghiền, cơn đau làm toàn thân cô tê liệt. Phải mất một chốc cô mới có thể ngước lên. Cô gái tộc Hyuuga thở một hơi rất nặng nhọc và nhìn chằm chằm vào hắn.

"Tôi nói... tôi sẽ không giúp cậu... cho dù tôi có phải chết."

Điều này làm hắn tức giận. Lại cúi người xuống, đôi mắt đỏ quạch của hắn quan sát vết sẹo dài trên gò má cô, trông thật kì lạ, song hắn chẳng hiểu tại sao mình lại có cảm giác đó nữa.

"Sao cứ phải hy sinh bản thân một cách ngu ngốc vậy chứ?"

Có vẻ như cô không hề mong chờ câu hỏi này. Hoặc đơn giản chỉ vì cô cần có thời gian tập trung sức lực mà trả lời. Cơn đau trên bụng cô cứ nhói lên từng đợt.

"Vì Naruto-kun."

"Naruto?" – hắn chớp mắt, không giấu vẻ ngạc nhiên – "Đừng nói cô tấn công tôi chỉ vì cái thằng khờ đó nhé."

Hắn rút mạnh thanh gươm ra khỏi cơ thể cô và nhìn vào lưỡi gươm nhuộm đỏ màu máu. Hinata thấy hắn nhìn nó với vẻ vô cùng hứng thú. Sau đó, hắn đưa thanh Kusanagi lên ngang mặt rồi liếm chất lỏng đỏ tươi đó, để mùi vị ấy lan ra trong vòm miệng. Người thừa kế tộc Hyuuga vội quay đi, cảm thấy buồn nôn. Tên con trai trước mặt cô là một kẻ tâm thần.

"Cậu muốn gì ở tôi chứ?"

"Vậy là cô thà chết còn hơn làm thằng kia thất vọng à?"

"Tôi đang hỏi cậu đó."

Sasuke dời ánh mắt từ thanh kiếm sang hướng cô, và với một động tác nhanh gọn hắn tra kiếm vào vỏ phía sau lưng mình.

"Cô đang ở trong cái thể không được phép đòi hỏi, công chúa à."

Hinata quay đi. Mỗi lần hắn cúi xuống, gương mặt hắn lại để sát rạt mặt cô, và điều này khiến cô vô cùng khó chịu. Tuy nhiên, tên con trai lại nắm lấy cằm cô và xoay lại, buộc cô phải nhìn vào hắn.

"Trả lời tôi đi."

"Phải. Tôi sẵn sàng chết vì cậu ấy."

Với một biểu hiện ngạc nhiên, người sống sót duy nhất của tộc Uchiha nghiêng đầu, sau đó đứng dậy và ra xa vài bước, quay lưng về phía cô. Thoát ra khỏi cơn đau đớn, cô thở phào nhẹ nhõm. Lại là Genjutsu. Cô không hề bị thương, hay chí ít là chưa đến lúc bị thôi. Cô nhìn quanh quất, cuối cùng cũng nhận ra hắn đang co chân ngồi bệt xuống đất ngay trước mặt cô. Cánh tay còn hoạt động của hắn đặt lên đầu gối, và một biểu cảm nghiêm túc thể hiện rõ rệt trên khuôn mặt hắn.

"Cô không thấy mệt mỏi sao?"

Dĩ nhiên là có chứ. Nhưng Hinata nếu cô càng trì hoãn sẽ càng có nhiều cơ hội kéo hắn chán nản với trò chơi này thôi. Hơn nữa, cô biết chắc mọi người đang lùng sục tìm kiếm mình. Chỉ cần cô biết cách giữ chân hắn nơi đây, mọi người sẽ tìm ra và bắt hắn lại dễ dàng.

Tên con trai trước mặt cô thở dài. Hắn đứng dậy và chỉnh chỉnh áo khoác rồi chậm rãi tiến lại gần cô. Bất thình lình, gương mặt điềm tĩnh thờ ơ của hắn bị thay thế bởi một biểu cảm giận dữ, cuồng nộ. Hắn túm tóc cô và giật thật mạnh để cô phải nhìn thẳng vào đôi mắt hắn.

"Sẽ không ai tìm thấy cô ở chốn này đâu. Nếu bỏ trốn, cô sẽ chết. Mau chữa lành tay cho tôi và tôi sẽ không chơi đùa trong tâm trí cô trước khi cô phát điên nữa."

Sau đó hắn đẩy cô một cái, khiến cái ghế mà cô đang bị trói chặt vào mất thăng bằng. Cô gái ngã ngửa ra sau, hai cổ tay cô bị sức nặng cả thân thể đè xuống. Cô tháo được dây thừng buộc ở cổ tay và nhanh chóng chưởng hắn một cái vào giữa ngực. Sasuke lùi lại, vừa kịp thời gian cho cô gỡ mớ dây nhợ lòng thòng còn lại. Cô lao vào hắn và cố nhắm vào thái dương hắn, song hắn đã kịp bắt lấy cổ tay cô và bẻ gọn ghẽ. Cô thét lên khi xương cổ tay bị bẻ trật dưới sức mạnh của hắn. Hinata cố gắng giằng ra, nhưng rốt cuộc lại ngã xoài ra đất. Hắn không hề bỏ lỡ cơ hội, vội chồm lên người cô, bàn tay phải của hắn nắm lấy cổ tay không bị thương của cô. Hắn đặt hai tay cô lên quá đầu và ép chặt chúng xuống sàn gỗ. Sau đó, bản thân hắn cũng đè hẳn lên người cô và nhìn cô chằm chằm, dường như có vẻ rất bực mình.

Hinata bất giác đỏ mặt. Chưa ai từng tiếp xúc gần với cô đến vậy, mà hắn lại là kẻ mà cô không muốn chạm vào người mình nhất trên đời. Cô kêu la, cô giãy dụa nhưng hắn quá khỏe so với một cô gái như cô. Cô kích hoạt Byakugan, cố giải phóng luồng charka ra đường mắt nhưng vô ích. Cô cần có tay để thực hiện tuyệt chiêu của mình.

Tên con trai tộc Uchiha quan sát cô, đôi mắt Sharingan lập lòe dưới ánh sáng mờ ảo. Con đàn bà này quá yếu. Cô ta có thể gây sát thương với những đòn đánh dựa vào charka, nhưng lại không đủ mạnh để thoát ra khỏi vòng kìm kẹp của hắn.

Nhìn cô cố gắng chống cự như thế, Sasuke bất giác cười to. Thanh âm ấy vang vọng không gian lạnh lẽo khiến Hinata rùng mình. Hắn chưa được vui vẻ thế này đã lâu lắm rồi. Việc hắn khiến cô ta cảm thấy khó chịu làm hắn thỏa mãn kinh khủng. Hắn cúi người xuống, khuôn mặt đặt sát rạt mặt Hinata.

"Tay tôi đổi lấy tay cô. Chữa cho tôi, bằng không tôi bẻ nốt tay bên kia bây giờ."

Đây không phải là Genjutsu. Cuối cùng, đây cũng là hiện thực. Cô chỉ có một lựa chọn ở đây, và mặc dù không muốn làm vậy chút nào, cô cũng chằng còn lối thoát khác nữa. Hinata tập trung một luồng charka lớn vào trán mình. Điều này ngay tức khắc khiến cô vô cùng chóng mặt và buồn nôn, nhưng cô không quan tâm. Hít một hơi thật sâu, cô vươn lên đập đánh cốp một cái vào đầu hắn. Trong một khoảnh khắc đôi mắt đỏ thoáng nhấp nháy rồi chuyển hẳn sang sắc đen tuyền. Tên con trai ngã rạp xuống người cô, bất tỉnh nhân sự.

Cô gái tộc Hyuuga nằm đó thêm một lát nữa, cố lấy lại sức. Cô dường như không thể thở nổi với một thân hình đồ sộ đè lên người mình. Hinata gắng sức gẩy hắn ra, cố không nghĩ đến việc cô đang phải chạm vào người hắn. Sau đó, đứng lên lại là một ý tưởng thật tồi tệ. Đòn tấn công vừa rồi có tác dụng với hắn, nhưng cũng làm cô bơ phờ. Cô xoa xoa trán mình và cố đứng dậy lần nữa, đến lần thứ tư mới thành công. Tên con trai đang nằm kia chắc sẽ bất tỉnh thêm vài tiếng đồng hồ nữa, chắc cũng kịp để cô đi tìm trợ giúp. Dù sao thì, Kim Quốc cũng có quan hệ tốt với Làng Lá. Cô có thể nhờ họ gửi thư về Làng.

Hinata tập trung toàn bộ sức lực còn lại và cố chữa trị vết thương bằng cánh tay còn cử động được. Nắm chặt cổ tay bị gãy, cô bước ra khỏi căn nhà nhỏ và tiến thẳng vào rừng rậm.

Rohan và em trai gã đã núp giữa trời tuyết hàng giờ rồi, hy vọng sẽ túm được một tên pháp sư nào đó. Tuy nhiên, có vẻ như lần này bọn chúng lại phải ra về tay không. Gã đàn ông buông tiếng chửi thề rồi đứng dậy, liệng quách cái thứ đã giữ ấm cho hắn giữa lớp tuyết dày mà chúng chọn làm nơi tập kích.

"Lại xui xẻo. Tao nghi mày đang xỉn quắc cần câu lúc mày nhìn thấy con chim ưng lớn mà mày kể tao nghe quá."

"Em nói rồi, em không có xỉn, và em thề là nó khổng lồ thiệt mà" – Elric phủi phủi tuyết ra khỏi áo chùng của gã. Giờ thì ngay cả gã cũng thấy ngờ ngợ về tính xác thực của chuyện đó rồi.

"Thôi đi về. Ra quán rượu làm tí đi ông anh, sau đó biết đâu ta lại tìm thấy mấy chú chim khổng lồ thật thì sao..."

Gã đàn ông tóc vàng cao to đấy mỉm cười cay đắng và thu gọn cung tên của mình lại. Quay qua nhìn cánh đồng tuyết phủ đằng sau mình thêm lần cuối, hắn chợt sựng người lại.

"Ê Rohan?"

"Gì nữa đây, giờ lại là một cái ấn chú khổng lồ à?"

Thế nhưng, anh trai gã cũng đứng yên như trời trồng.

Ở vùng trung du phía Bắc này mọi thứ vốn rất yên bình. Không có nhiều chuyện giật gân xảy ra trong ngôi làng nhỏ của Felted. Mọi người dễ dàng tin vào những điều nhỏ nhặt nhất, họ coi đó như một nguồn vui nhỏ nhoi.

Hai gã đàn ông nhìn chằm chằm vào cái sinh vật nom như ma đang tiến lại từ đằng xa. Người dân ở đây có đôi mắt tinh như chim ưng, thân hình rắn chắc khỏe mạnh và thường có tóc màu sáng. Và kẻ kia hoàn toàn khác với họ.

Rohan là người đầu tiên nhảy ra từ cái hố bọn chúng đang trốn. Hắn nhanh chóng tiếp cận người phụ nữ, khiến cô ta giật nảy mình. Sau đó, cậu em trai và ba người nữa trong nhóm của chúng tiến đến bên cạnh gã, bao vây kẻ lạ mặt mới tới. Cô ta có một mái tóc đen dày và rất dài, hơi rối đi vì từng cơn gió lạnh thổi qua. Đôi mắt cô ta to tròn nhưng lại trắng đục nom như ma. Gương mặt cô ta xinh đẹp khả ái, cộng thêm gò má ửng hồng và đôi môi đỏ mọng kia khiến cô ta nom giống như một nữ thần vậy. Tuy nhiên, trên gò má cô ta lại có một vết sẹo, nom chẳng hợp với bộ dạng nữ tính kia. Cô ta đang run rẩy, cũng phải thôi, ăn mặc phong phanh giữa trời đông giá rét như thế làm sao mà chịu nổi. Nhìn cô ta có vẻ rất yếu, như đang bị thương thì phải. Cô ta quan sát bọn gã và nói gì đó bằng thứ tiếng mà gã không tài nào hiểu được.

"Cô là ai?" – Elric tiến lên một bước khiến cô sợ hãi lùi lại. Cô nhìn gã đầy nghi ngờ, rõ ràng cũng không hiểu gã nói gì. "Giờ ta phải làm sao đây?" – gã tiếp tục, quay sang anh trai mình.

"Không phải quá rõ ràng rồi sao. Cô ta là một kẻ xâm nhập từ vùng đất phía Đông. Ta cần phải lo cho cô ta trước khi ai đó phát hiện ra cô ta ở chốn này."

Gã đàn ông cao lớn xoa xoa mặt dây chuyền trên cổ mình, tập trung lấy sức mạnh từ đó. Hắn tiến đế chỗ cô gái đồng thời chỉa ngón giữa và ngón áp úp vào cô. Gương mặt cô ban đầu tỏ vẻ tò mò nhưng nhanh chóng chuyển sang biểu cảm đau đớn, và rồi cô ngã xuống nền tuyết, hoàn toàn bất tỉnh. Gã đã thâu tóm hoàn toàn sức mạnh của cô ta. Hít một hơi thật sâu, Rohan mỉm cười, cảm nhận nguồn sức mạnh kia hòa vào người gã. Gã lôi cô ra khỏi nền tuyết và vác cô ngang qua vai mình.

"Có trò vui rồi đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro