CHƯƠNG 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi xử lý xong tất cả mọi chuyện, Trương Triết Hạn trở về phòng trước, tắm rửa xong, nằm trên sô pha xem điện thoại di động, tơ lòng loạn thành một đoàn.

Đôi mắt anh sưng lên, nhìn chằm chằm màn hình trong chốc lát liền đau đớn khó chịu, ngẩng đầu lên, ngón tay hơi lạnh chạm lên mắt, mũi lại bắt đầu chua xót.

Chưa bao giờ anh không thể khống chế được bản thân như vậy, giống như ngồi trên một chuyến tàu đêm xóc nảy, tâm tình như sóng to gió lớn mãnh liệt, thủy triều cứ vỗ vào thân thuyền, làm lòng nhói từng cơn đau.

Lúc thay quần áo, lúc xuống sân khấu, lúc nói lời tạm biệt với em trai cùng Tiểu Dã và Tiểu Mã, cúi đầu cảm ơn tất cả nhân viên, anh dùng tất cả khí lực toàn thân khắc chế bản thân, Cung Tuấn ở bên cạnh anh, một bước không rời, nhìn hốc mắt anh đã chứa đầy nước, mím môi muốn khóc, liền không ngừng trên chọc anh bằng vài câu đùa không có logic, Trương Triết Hạn không cảm kích, ngược lại giơ móng cào hắn một cái, mặt chôn trong vai hắn ngẩng lên, cay xót cười trách hắn.

Cung Tuấn nắm tay anh, buồn cười lau nước mắt cho anh, gọi anh là bé mít ướt.

Giọng nói của Trương Triết Hạn buồn bực: "Cũng may có em ở bên cạnh anh. ”

Bàn tay của anh theo bản năng muốn sờ mái tóc dài của Cung Tuấn, nhưng chỉ giơ lên trong không trung, rồi ngượng ngùng thu hồi rũ xuống bên hông.

Cung Tuấn trầm mặc, hai tay dùng sức, ôm amh chặt hơn một chút, siết chặt anh không thở nổi, Trương Triết Hạn nghĩ hắn nhất định cũng khó chịu như mình, thành thật yên vị trong lòng hắn.

Nhân viên đã sớm thấy không có gì lạ, dọn dẹp hiện trường một cách có tổ chức, không ai chú ý đến cặp tình nhân đang đau đớn như bị tước đi linh hồn. Trên lông mi Trương Triết Hạn còn vấn vương những giọt nước mắt, ngẩng đầu lên liền thấy đạo diễn vẫy tay từ xa, ý bảo anh đi qua.

Trương Triết Hạn vỗ lưng hắn: "Này, em mau buông tay, đạo diễn gọi anh qua. ”

Cung Tuấn chôn vùi trong cổ anh, buồn bực không vui: "Em không." Giống như một chú cún to xác.

Trương Triết Hạn hiếm khi kiên nhẫn dỗ dành: "Đạo diễn kêu anh qua chắc có chuyện gì đó quan trọng, em về phòng nghỉ chờ anh một lát, được không? Anh quay lại với em, sau đó chúng ta cùng nhau đi ăn tối."

Cung Tuấn quấn lấy anh không buông, hắn dựa vào tiếp xúc thân thể áp chế đối phương, cánh tay gắt gắt bao quanh eo anh.

Trương Triết Hạn giãy dụa một phen không có kết quả, mặt lạnh lùng: "Em lại như vậy khiến anh tức giận."

"Được rồi." Cung Tuấn lưu luyến không nỡ buông hắn ra, cánh tay dài ôm lấy anh, nhẹ nhàng lắc lư, lần này ngoan ngoãn giống như một con cừu nhỏ: "Anh đừng giận."

Trương Triết Hạn lòng mềm thành một bãi nước, sờ sờ mặt hắn: "Tên ngốc, nghe lời một chút, anh đi một lát liền quay lại."

Tên ngốc nhỏ nhanh chóng mổ trên khuôn mặt của anh một cái hôn, ánh mắt ấm áp và mềm mại: "Em chờ anh."

Trương Triết Hạn chỉ thay quần áo, bộ tóc còn chưa kịp tháo, tóc đen theo động tác của anh hơi lắc lư, phảng phất quấy nhiễu bầu không khí yên tĩnh, như cơn gió xuân thổi loạn trong lòng hắn, càn rỡ đâm chọc, Cung Tuấn bất đắc dĩ cười cười, ánh mắt nôn nóng bỗng trở nên trong suốt.

Dù cho có bao nhiêu lần đi chăng nữa, hắn vẫn sẽ luôn vì anh mà rung động.

Bước chân có chút nóng nảy, người đàn ông dừng lại, đưa tay đỡ cây trâm bạch ngọc trên đầu, động tác nhẹ nhàng trân trọng, giống như tay đang đỡ một mảnh mộng cuồng nhiệt dễ vỡ.

Tựa hồ là cảm nhận được ánh mắt của hắn, anh quay đầu lại, cười rộ lên với hắn, đuôi mắt nhếch lên, bên môi như nở ra hai đóa lê nhạt, đùa giỡn hắn giống một nam sinh trung học chưa từng yêu đương, tách ra khỏi người yêu một giây như xa nhau cả trăm năm.

Cung Tuấn bị nụ cười ấy làm cho lung lay, quên mất việc tự mình khuyên giải, tùy ý chìm đắm trong nụ cười sáng sủa.

Hiện tại vòng tay của em sẽ không có gì hết, em đợi anh bước ra khỏi Chu Tử Thư, em sẽ đợi cho đến khi anh thật sự nhìn thấy em.

.

Cung Tuấn tối nay rất không được bình tĩnh, đầu tiên là trở về muộn, sau đó không nói một tiếng liền đi tắm rửa, không giống như bình thường trước tiên cùng anh nằm trườn ra giường nửa tiếng, nhưng nhìn trên mặt hắn thản nhiên, không giống bộ dáng không vui.

Trương Triết Hạn bưng đĩa nho, quấn chân, kinh ngạc nhìn hắn làm việc riêng một mạch, trong lòng âm thầm tính toán làm sao để nói cho hắn biết kế hoạch.

Anh là người Giang Tây chính thống, trên bản đồ thuộc miền Nam Trung Quốc, mùa đông lạnh tới nỗi cuốn cả chăn vào cho ấm người, nhưng ở Vân Nam thì khác, Trương Triết Hạn xem lướt qua sách hướng dẫn du lịch, hoa xuân nở rộ trải dài bốn mùa.

Tháng Mười, vừa vặn là mùa hoa Cách Tang, anh nhìn bức ảnh biển hoa trên điện thoại di động, đuôi mắt nhịn không được cong lên, chìm trong trong ý tưởng tốt đẹp.

Một cục bông xù tiến lại gần, a ô một ngụm ăn nho trong tay hắn, hơi thở ấm áp quấn quanh ngón tay, bất ngờ không kịp đề phòng, đầu ngón tay anh bị thứ gì đó mềm mại ẩm ướt ngậm lại, đầu lưỡi cuốn lên, nhẹ nhàng liếm liếm.

"Mẹ kiếp! Cung Tuấn, em học cái trò này ở đâu đấy? Thật là, em bị dạy hư rồi!" Trương Triết Hạn hít một hơi khí lạnh, nhìn chằm chằm ngón tay đã-từng-trong-sạch của mình.

Cung Tuấn nhai nho, má phồng lên: "Mới không có, em sợ trên tay anh dính nước nho, nên muốn giúp anh liếm sạch sẽ. ”

Ánh mắt hắn sáng ngời thản nhiên, khiến Trương Triết Hạn cảm thấy có chút xấu hổ vì ý nghĩ vừa rồi của mình.

"Trương lão sư vừa rồi đang nghĩ cái gì? À, không phải..."

Trương Triết Hạn nhanh tay che miệng hắn, ánh nhìn loạn xạ, khuôn mặt nháy mắt trở nên ửng hồng: "Câm miệng cho anh." Sau đó, anh đặt một quả nho vào miệng của mình.

Da anh vốn trắng, lại dễ thẹn thùng, nhuốm tình vô cùng, động đậy một chút liền giống như một quả đào mềm mại, đáng yêu nhất trên thế giới. Cung Tuấn bị đáng yêu bạo kích đến choáng váng, đè lên người anh, ôm mặt liên tục hôn, khuôn mặt anh càng lúc càng đỏ lên.

Trương Triết Hạn ghét bỏ đẩy nụ cười tủm tỉm của hắn ra: "Em hôn thế nào mà mặt anh đầy nước miếng, em là chó sao? ”

Cung Tuấn cười hí hí, ôm eo anh, cằm đặt trên vai, dính lấy anh: "Nếu em là chó, cũng là chó của anh... Chỉ thích anh, chỉ muốn ở cùng anh, mỗi ngày ngồi ở cửa chờ anh về nhà chơi với em..."

Người này mồm miệng ngốc nghếch, không thể nói lại lý lẽ của anh, ngược lại toàn nói ra mấy lời tủi thân đáng thương. Trương Triết Hạn bị hắn quấn lấy, liền đem suy nghĩ trong lòng nói ra:

"Cung Tuấn em luôn nói em cùng lão Ôn một chút cũng không giống nhau, nhưng anh thấy hai người thật sự giống nhau như đúc."

Đôi tay vân vê vòng quanh eo anh dừng lại, Trương Triết Hạn hô to không ổn, nói xong phải tiếp nhận sự thật rằng họ đã sát thanh, anh chậm rãi rời khỏi vòng tay đó, nếu không Cung Tuấn cũng sẽ bị anh kéo xuống bể dục ngày càng sâu.

Anh vắt hết óc suy nghĩ muốn nói cái gì đó làm dịu bầu không khí một chút, Cung Tuấn trầm mặc đem tay anh nắm lấy, mấy ngón tay thon dài khép lại, nghiêm ngặt bao bọc lấy, đặt ở bụng hắn, có loại ý áp bách nói không nên lời.

Trương Triết Hạn ở trong lòng kêu rên, nghĩ chỉ sợ ngày mai không xuống được giường.

Cung Tuấn dùng sức vùi đầu vào cổ anh, giọng nói không rõ ủy khuất đáng thương: "Cung Tuấn! Cứ Cung Tuấn miết! Sao anh cứ gọi cả tên em ra thế! Ôn Khách Hành thì anh gọi lão Ôn, còn có anh Tiểu Vũ, anh Tô Tô, em với anh đang yêu nhau mà! Anh thấy có ai yêu nhau mà gọi như vậy chưa? Anh có làm điều này với người yêu cũ không thế?"

Đột nhiên cảm thấy cổ bị ướt một mảnh, Triết Hạn tưởng hắn khóc nên đã tránh ra, mới phát hiện tóc hắn vẫn chưa sấy khô.

Hắn chưa bao giờ thích sấy tóc, người ta nói Nhân Mã thích tự do tự tại, sau đó hắn lắc đầu nguầy nguậy vung cả nước lên mặt Triết Hạn, bị anh đuổi theo, vừa cười vừa chạy quanh phòng.

Trương Triết Hạn khoan dung, cảm thấy buồn cười trả lời: "Vậy thì em gọi anh là đệ đệ cũng thật khó nghe! Anh lớn tuổi hơn em, vậy mà em cứ thích gọi như thế, em thật kì lạ."

Quả nhiên, Cung Tuấn mở miệng không biết phản bác như thế nào, cứng đầu nói một câu: "Em chỉ muốn gọi anh như vậy."

Kỳ thật trong lòng anh hiểu, Cung Tuấn tuy chỉ là một người có tâm hồn ngây thơ, trẻ con nhưng cũng là một con sói có ham muốn mãnh liệt cùng mạnh mẽ, trong mối quan hệ hiện tại của họ, bất kể là tuổi tác, tính cách, phương thức làm việc hay kể cả vị trí ưu tiên trong gia đình, Trương Triết Hạn chắc chắn có thể leo hẳn lên đầu Cung Tuấn ngồi, anh luôn là người được lựa chọn nhiều hơn, nên Cung Tuấn không có cảm giác an toàn cũng là điều bình thường.

Nhưng hắn yêu anh, cho nên dung túng anh, mọi nuông chiều đều dành cho anh, muốn tạo cho hắn cho anh cảm giác an toàn.

Trương Triết Hạn rê dép lê đến phòng tắm lấy máy sấy tóc, vỗ vỗ đùi mình, Cung Tuấn lập tức ăn ý nằm xuống, ngoan ngoãn để Trương Triết Hạn đùa giỡn với mái tóc ướt sũng của hắn.

Tóc không dài, rất nhanh khô, mềm mại xù xù như cục bông, rờ lên cảm giác rất tốt.

Trương Triết Hạn tắt máy sấy tóc, vỗ vỗ mặt hắn: "Vậy em muốn anh gọi là cái gì, đừng nói bảo bối hay gì đó, anh không thể, rất sến súa."

Cung Tuấn nhanh chóng xoay người, nằm ngửa nhìn anh, ánh mắt sáng ngời lấp lánh, lóe ra đắc ý, nhưng khi chân chính mở miệng, hắn lại xoay người nhao nhao lên:

"Ồ... Em không biết. Cả nhà em, bố mẹ em và người thân... Tất cả đều gọi em là... Tuấn Tuấn." Hắn vặn vẹo nói xong, ánh mắt nhìn chằm chằm Trương Triết Hạn.

Trương Triết Hạn nuốt nước miếng, thăm dò hỏi: "Nhất định... phải gọi như thế à?"

Người cũng ngồi thẳng lên.

Đôi mắt chú chó nhỏ long lanh như chứa cả hồ nước, đầy kỳ vọng: "Nhanh lên, thử đi."

Trương Triết Hạn lấy hết can đảm, gian nan nhả chữ qua khe răng: "Tuấn, Tuấn. ”

Mặt anh lại đỏ lên, làm cho người ta nghi ngờ da mặt xinh đẹp này có phải còn mỏng hơn phân nửa phần so với giấy Tuyên ngâm trong nước hay không.

Cún lớn được anh vuốt lông thành công, liền ôm chặt cổ anh, hôn không dứt.

Ngay khi Trương Triết Hạn cho rằng hành động tiếp theo sẽ diễn ra là tắt đèn, cả hai bắt đầu lôi kéo áo ngủ của nhau, thì Cung Tuấn buông anh ra, tự mình lẩm bẩm, hôm nay không được.

Nói xong lăn về phía bên kia giường.

"Có chuyện gì với em vậy? Hôm nay sao lại kỳ lạ như thế?" Trương Triết Hạn bò qua, tay chân dán lên người hắn, giống như một con mèo lười biếng quyến rũ, Cung Tuấn mặc kệ người bị quấn lấy, vẫn cắn răng lẩm bẩm, hôm nay không được.

"Nhưng mà, em cứng rồi." Trương Triết Hạn vô tội mở to hai mắt, đuôi mắt xếch lên, chân trắng nõn tràn ngập ý tứ khiêu dâm dọc theo bắp đùi, đưa vào trong ống quần mở rộng của hắn, dừng ở đùi trong, vuốt ve từng mảng da thịt, cuối cùng tựa như không chuyển dời qua thứ cứng rắn kia.

Làm sao có thể có một người vừa có phẩm chất hồn nhiên, vô tư, vừa có duyên, quyến rũ không hơn không kém như thế này chứ?

"Anh đừng chạm vào em, đợi một lát nữa là tự ổn rồi." Cung Tuấn hít vào, cảm thấy lông tóc toàn thân đều dựng lên, xoay người uốn éo, không cho phép mình nhìn cái cổ chân thon gầy trắng bóc đó.

Trương Triết Hạn chợt tuột hứng, nghi hoặc nói: "Hôm nay sao lại muốn làm hòa thượng rồi, à, có phải là em không được không, em nói với ca sớm một tiếng, ca không ngại đổi lên trên đâu..."

Thân thể bị áp xuống, đôi mắt Cung Tuấn như sói đói, trong bóng tối như phát ra ánh sáng trong suốt, hắn từng chữ nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu anh không muốn rát mông đau thắt lưng thì đi ngủ ngay lập tức cho em!"

Trương Triết Hạn nghe vậy nhanh chóng chui vào trong chăn, lộ ra nửa cái đầu nhỏ, đưa lưng về phía hắn, nhanh chóng nói: "Tuấn Tuấn, chúc em ngủ ngon!"

.

Có lẽ mấy ngày cuối cùng đoàn làm phim quá vội vàng, tiến độ không giờ giấc quá mệt mỏi, nên Trương Triết Hạn không ngờ mình lại ngủ nhanh như vậy.

Đáng tiếc ngủ không yên, dây thần kinh căng thẳng nhiều ngày cho dù trong giấc ngủ vẫn khó có thể buông lỏng, khiến anh hoảng hốt mơ thấy rất nhiều chuyện, gặp được rất nhiều người, cả đời Chu Tử Thư trải qua rải rác thành nhiều mảnh vỡ, tiến vào trong mộng của anh, mà những mảnh vỡ đó lại được phân chia thành hàng trăm mảnh vụn khác, anh ở trong mộng cảnh luống cuống, không thể tìm được điểm đến trong hỗn loạn.

Và rồi anh nhìn thấy bóng dáng đầy tóc trắng kia, bước chân hư ảo, lảo đảo đi về phía trước, giống như một quỷ say rượu suy sụp.

Anh háo hức muốn chạm đến người đó, nhưng như thế nào cũng không đuổi kịp.

Trong lòng tuyệt vọng, người đó đột nhiên quay đầu lại, lộ ra một khuôn mặt trẻ trung quen thuộc, bi thương gọi anh, A Nhứ.

Thân ảnh như tơ tằm phai nhạt trước mắt anh, dần chìm vào trong bóng tối thâm trầm.

Trương Triết Hạn liều mạng đuổi theo, liều mạng hét to, bừng tỉnh kêu lên.

Anh nghiêng đầu, phát hiện trên gối khóc ướt một mảnh, tóc ướt đẫm dán vào mặt không dễ chịu.

Ngước mắt lên liền nhìn thấy khuôn mặt thần sắc khó lường của Cung Tuấn, hắn quỳ ở bên cạnh anh, chống cánh tay nhìn hắn, đôi lông mày nhăn lại, đôi mắt đen nhánh.

"Gặp một cơn ác mộng sao? Anh ổn chứ?"

"A... Anh không biết, không sao." Trương Triết Hạn nắm lấy cánh tay hắn ngồi dậy, tựa vào đầu giường dụi mắt, kim giờ chỉ vào số 8.

Cung Tuấn xoa xoa mái tóc lộn xộn của anh, ôn nhu nói: "Tỉnh rồi thì ra ăn sáng, hôm nay em dậy sớm, làm bánh sandwich cho anh, thêm trứng chiên, hai mặt chiên đều—" Hắn lẩm bẩm: "Em chuẩn bị hết quần áo cho anh rồi, lát nữa anh tự mình kiểm tra một chút xem còn gì nữa không..."

Vừa mới tỉnh dậy nhất thời phản ứng không kịp, Trương Triết Hạn mơ hồ, trên mặt còn đầy nước mắt, ngơ ngác hỏi: "Cái gì?"

Cung Tuấn buồn cười đi tới: "Em nghe anh Vũ nói, không phải anh muốn đi Vân Nam chơi sao? Sao mà ngủ một giấc xong lại quên sạch rồi? À em giúp anh đóng gói vali luôn rồi." Hắn lại cười cười: "Xin lỗi anh Triết Hạn, hai ngày này em phải đi ghi âm, không thể đi chung với anh được." Giọng nói của hắn nhỏ dần, và âm cuối nghẹn đến mức như bị vắt hết sức lực.

"À..." Trương Triết Hạn vén chăn lên, chậm rãi mặc quần áo.

Nói không thất vọng là tự lừa mình, Trương Triết Hạn nhận mệnh thở dài, rời khỏi đoàn làm phim, nghĩ rằng do tính đặc thù công việc của hai người, cơ hội không thể gặp mặt chỉ tăng lên không giảm, cơ hội có thể ở bên nhau cũng ít đến đáng thương, hẳn là anh nên học cách làm quen.

Anh ngẩng đầu lên, mới phát hiện trên eo Cung Tuấn còn đeo tạp dề gấu nhỏ màu vàng tươi sáng, bộ dáng người chồng nội trợ, hiền lành nhu thuận hết mức.

Đám mây u ám quanh quẩn trong lòng đã bị cuốn đi mất, Trương Triết Hạn khom mắt, hài lòng ôm eo gầy của hắn dùng sức cọ xát, nhịn không được nói với hắn hai câu:

"Được rồi được rồi, đại minh tinh còn chưa lên lịch, anh còn có thể làm sao bây giờ," Trương Triết Hạn đột nhiên nhớ tới cái gì nhanh chóng bổ sung một câu: "Đúng rồi, anh vốn không muốn giấu em, tối qua định nói cho em biết, cuối cùng lại quên mất."

Cung Tuấn gật gật đầu: "Em biết, em có nghe anh Vũ nói, anh đã rối rắm thật lâu, nghĩ xem làm thế nào để nói cho em biết."

"Em có thấy anh làm vậy là rất ngốc không? Kiểu có chút không biết gì..."

"Làm thế sao có thể chứ?" Cung Tuấn ngạc nhiên nâng mặt anh lên, ánh mắt ôn nhu gấp bội: "Em vạn lần ủng hộ anh đi."

"Anh về quê của A Nhứ, cùng người ấy vui vẻ cáo từ, khi nào trở về thì buông tay bọn họ ra đi."

Cung Tuấn nắm tay anh đặt ở trong lòng: "Con đường sau này, chỉ có em và anh, chúng ta nắm tay, cùng nhau đi, được không?"

"Được." Trương Triết Hạn cong mắt cười rộ lên: "Chúng ta cùng nhau đi."

Trợ lý gõ cửa, nói là có chuyện muốn Cung Tuấn nhanh chóng xử lý một chút, Cung Tuấn vỗ vai anh nhỏ giọng thúc giục anh nhanh chóng đi ăn cơm rồi cởi tạp dề đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Trương Triết Hạn, anh ngồi trên giường, nhìn hai cái áo màu đen và đỏ mà bọn họ đặt ở trên cùng, bị tâm tư của người đang yêu chọc ghẹo bất đắc dĩ bật cười.

Điện thoại di động Cung Tuấn để trên tủ đầu giường không đúng lúc vang lên một tiếng, Trương Triết Hạn sợ là chuyện khẩn cấp, cầm lấy chuẩn bị đưa cho hắn.

Anh thề rằng anh không cố ý nhìn vào điện thoại di động của Cung Tuấn, màn hình chưa tắt hiển thị từ "Anh trai bên nhãn hàng."

Đặt tên rất tốt, rất phù hợp với chỉ số thông minh của tên Cung Tuấn ngốc nghếch này. Trương Triết Hạn nghiến răng.

Cung Tuấn gần đây không có ý định đầu tư vào hãng nào cả, mà nếu thật sự chỉ là quảng cáo, theo phong cách của hắn chính là trực tiếp kéo vào danh sách đen của danh bạ, làm sao có thể thêm WeChat.

Làm thế này chắc chắn chỉ có thể là hắn muốn che giấu một người nào đó trước mắt anh.

Nội dung của tin nhắn đó là: [Hôm nay mấy giờ gặp lại? Vẫn gặp chỗ cũ chứ? Đừng để anh ta...]

Trương Triết Hạn dùng dấu vân tay của mình mở khóa điện thoại như thói quen, không nhấp vào tin nhắn chưa đọc, thay vào đó anh vào danh bạ xem thông tin, âm thầm ghi lại id wechat. May mắn thay, ID Wechat chính là số điện thoại của người đó. Anh không chút do dự mà lấy điện thoại phụ của mình gọi vào số đó.

Phía bên kia nhanh chóng trả lời, giọng nói của một thanh niên vang lên: "Alo? Ai đấy?"

Trương Triết Hạn đè cổ họng, thay đổi giọng nói trầm thấp, thong dong đối phó: "Xin chào, tôi là trung gian của công ty bất động sản Hạnh phúc suốt đời..."

Bên kia bỏ lại một câu không hứng thú liền cúp điện thoại.

Trương Triết Hạn cầm điện thoại di động, lòng đột nhiên trống rỗng, giống như đã khám phá ra bí mật kinh thiên có thể phá hủy cuộc sống hiện tại của anh.

Đó là Từ Phong. Từ Phong và Cung Tuấn từng quay phim "Thịnh Thế".

"Triết Hạn, điện thoại của em đâu mất rồi anh ơi? Em tìm nửa ngày rồi..." Thỏ trắng lớn Cung Tuấn không biết được cái đuôi hồ ly hắn mất công giấu đi đã bị anh nhìn thấy, hắn xông vào phòng.

Trương Triết Hạn nhanh chóng thoát khỏi danh bạ tắt điện thoại, xin lỗi rồi đưa lại di động cho hắn: "Vừa rồi ngón tay không cẩn thận chạm vào màn hình khóa, hình như có người gửi Wechat cho em, nhưng anh chưa kịp nhìn."

Cung Tuấn lấy lại điện thoại di thấy tin nhắn chưa được đọc, thở phào nhẹ nhõm, còn cố tình bình tĩnh giương điện thoại di động với anh: "À, là một cửa hàng bán đồ gia dụng, em đâu có tiền, thế chấp còn chưa trả hết..."

"Tuấn Tuấn," Trương Triết Hạn duỗi tay chân một chút, lười biếng hỏi anh: "Anh bay chuyến chiều nay, cho em một cơ hội đưa anh đến sân bay, có muốn không?"

Cung Tuấn có chút khó xử gãi gãi đầu: "Lần sau đi, hôm nay em phải gặp đạo diễn nghệ thuật, lần đầu tiên gặp mặt đến trễ sẽ không tốt lắm, sau này có nhiều cơ hội đưa đón anh hơn."

"Được rồi." Anh chui vào lòng Cung Tuấn làm nũng lăn lộn thân mật nói, "Em thật tốt." rồi chậm rãi nheo mắt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro