CHAP 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Anh thật sự không về à?” P hỏi tôi, thằng bé tỏ vẻ quan tâm, nhưng thật chất tôi thừa hiểu rằng chẳng chuyện gì khiến nó quan tâm bằng bản thân nó cả.

“Ừm” Tôi chỉ đáp lại một tiếng nhỏ, rồi lại xua tay kêu nó về nhà đi, cũng tối rồi.

Đêm nay, tôi không muốn về lại căn trọ của tôi và em một chút nào, tôi đã xin phép anh chủ cho tôi ngủ lại tại quán, lúc đầu thì anh ta không đồng ý chuyện này, nhưng sau một hồi lâu thuyết phục bằng những lý do chính đáng và hợp lý từ thằng bé và tôi. Anh đã nhẹ nhàng gập đầu.

Những ngôn từ nó nói, đều tựa như một đứa trẻ, không lo nghĩ, không vồn vã tất bật như người đời hiện nay. Nhưng tôi có biết rằng, chính tôi mới là đứa không biết suy nghĩ sau tất cả.

Sau khi em tự băng bó vết thương không cần sự giúp đỡ từ một ai, em cũng lặng lẽ đi về, em chẳng nói một câu từ nào với tôi, tôi cũng vậy, chẳng dám nhìn thẳng lấy em. Bây giờ thì tôi thật sự cảm thấy thoải mái khi không còn em bên cạnh nữa, nhất là ngay lúc này.

Tôi dùng một chiếc chăn mỏng trải dài trên nền đất, cùng cái gối nhỏ của anh chủ thường đem theo, nhẹ nhàng đặt lưng xuống nghỉ ngơi,  cuối cùng thì tôi cũng có giây phút an tĩnh như bây giờ, mọi thứ xung quanh không một tiếng động dù là nhỏ nhất, nhưng may mắn vẫn không phải cái không khí u tối tỉnh mịch xung quanh, tôi thường ngủ không tắt đèn, vì khi đối diện với bóng đêm, những thứ đáng sợ nhất tôi thường tự tượng tưởng ra để hù dọa chính mình. 

Trước khi nhắm chặt mắt và đánh giấc, tôi không quên nhắn vài tin với H, có lẽ nào H đã thật sự trở thành một vật gì đó quan trọng đối với tôi. Tôi tin vậy.

“Anh ấy!” Tiếng hét to vang vọng nơi vành tai thôi, tôi khẽ nhau mầy khó chịu khi bị đánh thức mà vẫn chưa hề ngủ đủ giấc, tôi vươn người vài cái rồi kéo hẳn chiếc khăn mỏng đấp lên mặt. Thứ ánh sáng vàng rọt nhanh chóng lan tỏa khắp quán khi được thằng bé kéo từng tấm rèm mỏng lên cao. Tôi mò mẩn chiếc điện thoại trong khi mắt vẫn mơ màng không chịu mở, khi bàn tay tôi đã đụng phải một vật mang tên điện thoại, tôi cố mở nhỏ mắt khi thứ ánh sáng cứ ngoan cố chập chờn dưới đồng tử tôi.

Đúng 8:30 sáng, tôi tự suy nghĩ sao hôm nay thằng bé này lại đến sớm như vậy, chẳng phải lần nào nó cũng là đứa tới trễ nhất hay sao, tôi cũng chẳng quan tâm ngay thời khắc hiện tại, thì nó đang đứng ở đâu và làm gì khi quấy rối giấc ngủ tuyệt vời của tôi.

“Đến sớm làm gì?” Tôi hỏi, không màng tìm kiếm nó đang đứng ở góc khuất nào, tiếng nhỏ the thé trả lời.

“Đến ăn sáng” Sau đó là tiếng cười khúc khích hạnh phúc của nó.

Trời ạ, tôi muốn điên, tôi quyết định sẽ không quan tâm đến bất kì thứ gì nữa, buông lơi chiếc điện thoại trong tay, tôi tiếp tục nhắm chặt mắt cố gắng ngủ, nhưng đời nào dễ bề với một ai, nó đi nhanh đến bên cạnh tôi và ngồi xuống. Chỉ sau vài giây nữa thôi, chắc chắn nó sẽ đánh thức tôi dậy ăn sáng cùng nó. Vì nó đời nào chịu ăn sáng một mình đâu.

À không, lại một điều lạ, vài giây rồi vài phút, tôi không thấy động tĩnh gì, cả những tiếng động nhỏ nhặt nhất, tôi mơ màng khẽ động mi mắt, dưới cái nhìn mờ nhạt từ đồng tử chưa tỉnh hẳn, tôi trông thấy nó đang ngồi ăn sáng ngon lành cùng một người nữa, đương nhiên không ai khác ngoài thằng bạn nó, cái đứa mà luôn đi theo nhau như hình với bóng của chúng, luôn cùng nhau trêu chọc tôi và em những lần trước, rõ ràng nó chẳng thể ăn sáng một mình, bất đắc dĩ tôi phải ngồi bật dậy. Đưa tay lên dụi dụi mắt khi đôi mắt vẫn cay xè vì thiếu ngủ.

“Sao ăn sáng trong im lặng vậy?” Tôi hỏi, và đứng hẳn dậy để thu dọn mớ đồ giường ngủ của tôi trước khi anh chủ có mặt.

“Nó kêu em không được lên tiếng khi ăn” Thằng bé gầy nhom đen thui thủi chỉ tay về phía thằng bé trắng kia. Trông khi miệng cả hai đứa còn đầy ụ thức ăn trong vòm miệng. Tôi liếc nhìn qua phía nạn nhân bị hướng đến,  như hỏi rằng lý do gì.

“Nó bảo anh sẽ dậy ăn sạch những thứ này” S tiếp tục. Tôi cũng không biết sao thằng bé tên S này lại có thể đen đến như vậy, không phải tôi không đen, nhưng so với S, tôi còn trắng chán.

Thật sự sau khi nghe chúng kết tội nhau xong, tôi chỉ muốn chạy nhanh đến đấm thẳng vài cú vào chúng nó thôi, chúng nghĩ tôi tham ăn đến mức đó à, tuy tôi ăn không ít, có thể gọi là ăn nhiều, nhưng dành ăn với lũ em thì thật không nên, tôi biết thừa nguyên tắc làm anh lớn mà, sao chúng nó lại không hiểu chứ. Quả là đáng trách, đáng trách.

Tôi giả vờ lạnh lùng, không cười nói gì nữa, nhanh chóng thu dọn đống dưới đất đem đi cất, rồi vệ sinh cá nhân sạch sẽ trước khi bắt đầu công việc cho ngày mới. Lúc tôi bước ra từ phòng vệ sinh cũng là lúc em vừa bước vào quán.

Tôi nhìn em, em đứng lặng im không nói gì, gương mặt ấy nhợt nhạt hẳn chỉ sau một đêm vắng bóng tôi, bên phía chúng cũng ngừng ăn, và khẽ khàng quan sát tôi và em.

“À…” Tôi chỉ vừa thốt lên được như thế, em không thiết nghe, lạnh lùng đi qua tôi, câu nói “Em đã ăn sáng chưa?” vẫn chưa được thốt hết ra.

Chúng lại nhìn nhau cười, cười cho mối tình oan nghiệt này, hay cười cho sự rẻ mạt của bản thân tôi, chẳng phải tất cả là từ tôi gây ra hay sao? Làm tổn thương em, làm mọi thứ xảy ra theo một chiều hướng tồi tệ, rồi giờ đây lại đang cố tỏ vẻ muốn quan tâm đến em?

Chúng tôi bắt đầu vào việc khi anh chủ đến, dọn dẹp tất cả mọi thứ xung quanh sạch sẽ, và những vị khách đầu tiên cũng thay nhau lần lượt ra vào, dạo thời gian gần đây quán cũng không đông khách lắm, nên chúng tôi làm rất thảnh thơi, nên quá nhiều thời gian dư, tôi lại nhắn tin với H, nhưng đáp lại tôi chỉ là vài câu từ vọn vẽn, liệu H có biết rằng, sau những từ tin nhắn vô tri ấy, tôi khẽ khàng cụp hàng mi mỏng xuống đầy hụt hẩng hay không?

Quá nhiều thời gian rảnh rỗi, khiến tôi lại vô tình chú ý đến em, em vẫn làm việc như thường lệ, có điều khác là em không còn muốn nói chuyện với ai ngoài anh chủ. Khuôn mặt u tối cũng em cứ quanh quẩn xung quanh quán như đưa đám. Khiến tôi cảm thấy không đành lòng.

Vài ngày sau đó vẫn cứ tiến triển như thế, tôi vẫn ngủ lại quán vào đêm xuống, và ngay hôm nay, chính tôi cũng không thể hiểu nỗi mình nữa. Những thứ bắt đầu vẫn như thường lệ, em đến quán sau S, còn thằng bé tóc vàng vẫn chưa thấy đâu. Tôi đặt nhẹ một phần ăn sáng lên bàn em đang ngồi, đặc biệt tôi đã dậy sớm đi mua bữa ăn sáng này cho em, tôi không muốn em lại nhịn đói như những ngày trước đó. Chẳng phải lúc còn chung sống với tôi, nhịn ăn sáng là điều coi được cấm kỵ của em hay sao.

Em trân mắt nhìn tôi, sâu tận trong đôi mắt nhỏ ấy, tôi có thể cảm nhận nhiều vết thương vẫn đang rỉ máu nhiều đến chừng nào, tôi lại cảm thấy tội lỗi tột cùng, chẳng dám đối mặt với em, tôi nhanh chóng rời khỏi.

Ngày mai, và nhiều ngày mai nữa, tôi vẫn tiếp tục mua thức ăn sáng cho em, chuyện này kéo dài đúng một tuần lễ, chúng nó vẫn khó hiểu nhìn tôi, nhưng mặc nhiên chẳng đứa nào can đảm đến hỏi chuyện. Chúng không hỏi thì việc gì tôi phải nói, mà có nói thì chính tôi cũng chẳng biết nói gì về chuyện này nữa.

“Em cần nói chuyện với anh” Em lạnh lùng nói, đôi mắt ấy vẫn hy vọng nhìn lấy tôi, không thể từ chối, tôi ngoan ngoãn đi theo em, đến góc khuất của tầng hai bên trong quán, vì quán vắng khách, nên tầng hai chẳng có ai ngoài tôi và em.

“Chúng ta có thể làm lại không?” Em hỏi, đối mắt với tất cả xúc cảm bây giờ, là cảm giác gì đây, vừa vui lại vừa buồn, khó mà có thể lý giải được.

“Anh…” Tôi ngập ngừng, tôi chẳng còn nỗi tính cương định của lúc trước nữa, cái đêm nhìn thấy em đầy máu me ấy vẫn luôn một mực ám ảnh tâm trí tôi.

“Chẳng phải anh từng nói, nếu sau này chúng ta cãi nhau, hãy cùng nhau nhìn lại những khoảng khắc chúng ta đã từng làm với nhau hay sao?” Em tiếp tục, đôi mắt dường như đang dần ngấn lệ. Đúng thật là tôi đã từng nói, nhiều lần nữa là đằng khác, vì trước lúc em vào làm tại đây, chúng tôi đã thường chia tay rất nhiều lần, nhưng rồi đâu lại vào đấy, mặc nhiên vẫn là tôi yêu cầu em quay lại.

“Anh có thể làm như thế cùng em một lần nữa không?” Em tiếp tục. Khiến lòng ngực tôi chợt nhiên se thắt lại. Cơn đau nào đấy chợt lan tỏa từng tế bào. Nhất là trong ngăn tim chật hẹp.

Tôi vô thức gật đầu như một con rối bị điều khiển, em vui mừng ôm chằm lấy tôi, liệu mọi thứ có thể như ban đầu không, chúng tôi lại một lần nữa yêu nhau, tha thứ cho nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro