Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 
       Min Jung xin bệnh viện về nhà một ngày để dự đám tang của mẹ, Min Ji cũng đích thân lái xe đến để rước cậu và Hanbuyl. Căn nhà đó từng là nơi vui vẻ, tràn đầy sự hạnh phúc bao quanh thế mà bây giờ lại hiu quạnh đến đáng sợ, đám tang do quản gia đứng ra thực hiện còn có thêm vài người đàn ông mặc vest đen đứng canh giữ, nói là hiu quạnh nhưng Min Ji cũng trang quàng đặc biệt, đến chính bản thân cô cũng tự thấy nực cười, mình lại đi chuẩn bị tang sự cho kẻ thù của mình.

   - Hai người vô thấp cho bà ta cây nhang đi.

   - Mày không vào à?

    Min Ji nhìn thấy Min Jung đang nhìn mình, rồi quay lại trả lời dứt khoát với Hanbuyl

   - Không

    Cả hai cũng biết đây là vấn đề không nên nhắc tới hiện giờ. Đến chính bản thân Hanbuyl cũng thấy Min Ji dường như thay đổi quá nhiều, hận thù đã che mất đi lý trí của Min Ji khiến cô tàn nhẫn đến đáng sợ.

     Min Jung nói sẽ ở lại nhà một hôm rồi mới tới bệnh viện nên cô cũng không chờ mà chạy thẳng về công ty để xử lý giấy tờ. Nhân viên công ty thấy cô liền hỏi han, họ chỉ nghĩ cô bị tai nạn xe chứ không hề vì một lý do nào khác.

   - À gọi cho trợ lý Kim lên gặp tôi.

   - Dạ.

     Mẹ kế đã chết, bà ta đã trả giá cho những lỗi lầm đã gây ra cho cô thì tại sao kẻ đồng phạm lại được sống yên ổn như thế.

    - Chủ tịch Song gọi tôi lên có việc gì không?

    - Cô ngồi đi

   Nói rồi Min Ji bước lại bàn trà ngồi đối diện với Jin Hee, nở nụ cười ẩn chứa điều gì đó khiến Jin Hee khó chịu

    - Chúng ta đừng bàn về công việc mà hãy bàn về chuyện riêng đi

     Nét cười trên gương mặt cô chưa bao giờ ngừng càng khiến Jin Hee sợ hãi

   - Chúng ta ngoài công việc thì còn gì để nói chứ?

   - Cô chắc chứ. Đám tang của bà ta cô không đi sao?

   - Cô nói gì tôi không hiểu

   - Vậy cô Jin Hee đây thật không phải, người chung thuyền với mình chết mà lại không thấy thương xót sao?

    Trong phút chốc gương mặt Jin Hee tái xanh, trán lấm tấm mồ hôi, hai tay không ngừng bấu vào nhau. Nhìn thấy hành động đó Min Ji cười khinh bỉ

  - Không muốn người khác biết trừ khi mình đừng làm. Cô nghĩ sao nếu Baekhyun biết mọi chuyện xảy ra, đặc biệt là chuyện cô...đã hại chết đứa con chưa chào đời của anh ấy

   - CÔ IM ĐI

   - Cô đang chứng tỏ cho người khác biết chính cô là thủ phạm sao?

   - Không...không...tôi không phải

    Vừa nói Jin Hee giận dữ ném ly trà trên bàn vào người cô khiến ly trà theo đó rơi xuống đất khiến mạnh vỡ văng tung tóe trên sàn, nước trong ly cũng theo đó văng lên người cô

   Nghe tiếng vỡ, thư ký bên ngoài vội vàng chạy đi báo cho Baekhyun

   -Tổng giám đốc, chủ tịch và trợ lý Kim hình như xảy ra chuyện rồi

  -  Cái gì?

     Anh nhanh chóng chạy đến phòng làm việc của cô

   - Song Min Ji, mày đúng là con đàn bà đê tiện mà

    Trước sự giận dữ của Jin Hee, đáp lại chỉ là thái độ bình tĩnh cũng nụ cười đầy khinh thường

   - Dù tôi có đê tiện cũng không bằng cô, tôi có độc ác cũng không bằng cô. Cô mới là con người trơ trẽ, tàn độc, rồi Baekhyun sẽ nhận ra điều đó sớm thôi

   Chát

    Ngay lúc đó cánh cửa phòng cũng bật mở, cảnh tượng trước mắt khiến ai cũng ngạc nhiên

    - Jin Hee

     Điều Jin Hee không ngờ nhất có lẽ là sự xuất hiện của Baekhyun, rồi quay qua nhìn thấy sự đắc ý trên gương mặt của Min Ji hóa ra đều là sắp đặt, bây giờ thì cô đã hiểu Min Ji nói ra những lời đó là để chọc tức cô. Song Min Ji, tôi quá xem thường cô rồi.

    Baekhyun thấy cả hai im lặng liền đi lại Min Ji

   -Em không sao chứ?

   - Không sao.

      Anh nhìn cô chua xót rồi nhìn Jin Hee bằng ánh mắt thất vọng

   -Jin Hee đi theo anh

      Anh kéo cô ra phía cửa thoát hiểm, giọng nói có chút tức giận

   - Em có biết bản thân mình đang làm gì vậy hả?

    -Baekhyun không phải như anh thấy đâu, là Min Ji...cô ta gài em.

   - Anh hỏi em, người tạt nước cô ấy là em

     Câu hỏi của Baekhyun khiến cô cứng họng, quả thật chuyện đó là do cô nên Jin Hee chỉ gật đầu

   - Người làm vỡ ly là em

    Anh lại nhận được cái gật đầu của cô

    - Người tát Min Ji cũng là em

     Jin Hee không trả lời, anh cũng biết chắc chắn Min Ji đã nói gì đó nên Jin Hee mới ra tay như vậy, anh quả thật cũng muốn bênh vực Jin Hee nhưng khi thấy một bên má Min Ji đỏ lên anh lại thấy đau lòng.

    - Đây là công ty, em phải biết chừng mực một chút.

      Khi anh vừa quay lưng đi, Jin Hee đã vội lên tiếng

   - Anh không tin em sao? Là cô ta, cô ta không còn là người yêu của anh nửa, cô ta là một con qủy, là một con đàn bà độc ác mà anh vẫn muốn bênh vực cô ta sao?

   - Kim Jin Hee, em nên biết em đang nói gì. Đừng để lời nói của mình đi quá xa.

      Baekhyun hơi tức giận khi nghe những lời nói đó của Jin Hee, anh không thích nghe người khác lăng mạ cô, dù cô có là qủy, dù cô có ác độc thì anh vẫn yêu cô, yêu cô một cách mù quáng.

     Khi Baekhyun và Jin Hee đi ra ngoài chỉ còn Min Ji ở trong phòng, ánh mắt cô sâu thẳm như đang mơ hồ tính toán điều gì đó, cô nhanh chóng gọi điện cho ai đó giọng nói sắc lạnh

   - Tối nay, tặng cho cô ta món quà thật lớn. Nhớ cẩn thận đừng để mang họa.

    Tối đến, cô lái xe đến bệnh viện thăm Jung Sik, căn phòng tối đen, hình như không có người vừa định quay ra gọi y tá thì bị một lực mạnh kéo cô ngược lại, hai tay che mắt cô rồi dẫn cô đi, khi vừa buông tay ra đã thấy đàn em của Jung Sik cầm một cái bánh kem không quá to nhưng trang trí rất đẹp

    - Happy birthday to you... Happy birthday to you....Happy birthday...Happy birthday...Happy birthday to you.🎉🎉

   -  Chị dâu sinh nhật vui vẻ

   -Chị dâu, chúc mừng sinh nhật

    Cả phòng đều cười nói vui vẻ chỉ có cô bất ngờ xúc động đến không nói thành lời. Hôm nay là sinh nhật cô sao sinh nhật lần thứ 29. Mới đó mà được 3 năm rồi, sinh nhật cô năm đó cũng được bất ngờ nhưng không vui như lúc này.

    Thấy cô thẫn thờ, Jung Sik ôm lấy hai vai cô, cười tươi

   - Em còn ngây ra đó làm gì, mau cầu nguyện rồi thổi nến đi.

    Anh nói xong cô cũng nhắm mắt lại bắt đầu cầu nguyện rồi thổi một hơi tắt nến, Jung Sik đi đến trước cô, nhìn cô một lúc mới lên tiếng

   - Song Min Ji, chúc em những năm tháng sau này có thể cười nhiều hơn, khóc ít đi, hạnh phúc ngập tràn. Chúc em những năm tháng sau này có thể quên đi chuyện cũ, trân trọng hiện tại, yêu thương bản thân nhiều hơn. Chúc em có thể mạnh mẽ đúng lúc, yếu đuối đúng thời điểm, em đừng cố gồng gánh nữa, thời gian qua em chịu bao nhiêu đó là quá đủ rồi . Chỉ mong em sau này đi đúng đường, chọn đúng người, không phải hối tiếc bất cứ điều gì cả. Và hơn hết chúc em luôn bình an. Món quà của anh chỉ như thế thôi, tuy nó không to lớn nhưng đó là món quà anh muốn tặng và mong em sẽ luôn nhớ, gìn giữ nó thật lâu.

    Trước mắt anh, cô gái bé nhỏ ấy từ lúc nào nước mắt đã hai hàng, nhìn vào khiến người khác vô cùng đau xót.

   - Em làm sao vậy? Không phải chê quà nhỏ mà khóc đấy chứ

  -Cám ơn anh... Thật sự cám ơn anh...Cám ơn mọi người rất nhiều.

  -Lão đại, hai người cứ từ từ bọn em ra ngoài trước.

  -Được.

    Thấy cô khóc không ngừng, anh cũng quýnh lên

   - Min Ji, em đừng khóc nữa hôm nay là sinh nhật em đó.

    Anh lau nước mắt trên mặt cô, rồi lại trêu ghẹo

   - Em có phải mới uống nước không?

   -Sao lại hỏi vậy?

   - Chứ tại sao em khóc hoài như vậy vẫn không cạn nước mắt

   -Tên điên này

      Quả thật chỉ cần vài câu nói Jung t đã khiến Min Ji vui vẻ trở lại

   - Nè lại đây, ăn bánh đi

   - Sao anh nhớ hôm nay sinh nhật em?

   - Anh đến từng ngày đó. Chưa nói chuyện em ra viện lại không báo cho anh một tiếng, làm anh lo chết.

   - Về để giải quyết công việc, ở đây hoài ngột ngạt.

   - Sáng mốt anh được ra viện rồi, em đến đón anh nha

   - Anh cho em lý do đi

    Cô khẽ lườm anh, rõ ràng là lợi dụng cơ hội để làm nũng với cô

   - Anh bị thương như thế không thể xách nhiều đồ, về nhà lại không ai chăm sóc như thế phải khổ không

  -Về chuyện xách đồ anh không phải lo, em đã dặn đàn em của anh xách rồi, nếu hôm đó em bận họ sẽ hộ tống anh và tận giường luôn.

    Jung Sik chỉ biết trố mắt nhìn cô, không ngờ cô đã tính trước anh mà còn xong xui hết cả rồi.

    Bỗng điện thoại cô vang lên, nhìn đồng hồ cũng tầm 10h đêm, cô nói với anh nghỉ ngơi rồi đi ra ngoài cửa nghe điện thoại

   - Tôi nghe, xong hết chưa?

   -.....

   -Được rồi, không ai thấy chứ?

   - .....

   - Dọn dẹp sạch sẽ, đừng để lại manh mối gì cho bọn họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro