22.Nũng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tiễn vị khách kia rời đi, Tian đã gọi First vào phòng làm việc.

"Anh đã nghe P'Earth nói em không muốn lộ mặt với Harry, hôm nay đưa lão đến đây là ý chính là muốn dụ lão tham gia vào hợp đồng béo bở của Rattanakitpaisan...sau đó làm điều tương tự."

"Làm điều tương tự?"

"Tương tự như cách lão đã làm với ba mẹ của em."

"Mãi mãi vẫn không đủ đâu nhưng cảm ơn anh, cảm ơn vì đã tin vào câu chuyện của em" - First trầm ngâm rồi nói với anh.

"Ai cũng sẽ như vậy cả, anh nghĩ một ngày nào đó Khaotung cũng sẽ tin em, chỉ cần nói rõ với thằng bé thôi." - Tian vỗ vai và động viên First thẳng thắn với em trai mình.

"Em biết rồi."

...

Sau khi rời khỏi phòng Tian thì bây giờ anh đang rất muốn tìm gặp Khaotung.Dù đã khuya nhưng anh rất muốn gặp cậu, vì lão Harry mà từ chiều First đã không thể gặp được cậu rồi.Bước đến cửa phòng, anh không trực tiếp vào mà ở bên ngoài gõ cửa.

"Cốc cốc cốc."

Không có tiếng trả lời.

"Khaotung?"

Sự im lặng.

"Tung?"

Vẫn là im lặng.

"Tungtung?"

First dự định muốn đập cửa xông vào thì từ trong phòng có tiếng người phát ra:

"Mau vào đây đi."

Anh mở cửa bước vào, căn phòng thoang thoảng mùi tinh dầu xen lẫn mùi cồn từ vài lon bia rải rác trên sàn, còn Khaotung hiện tại lại đang ngồi co ro một góc tường, cúi gằm mặt.Thân hình nhỏ bé ẩn sau chiếc hoodie ấm áp làm Khaotung như lọt thỏm vào chiếc áo to lớn.Nhưng đó không phải trọng điểm.Trọng điểm là những lon bia và việc Khaotung ngồi trong góc làm First lo lắng.Anh không nói gì mà ngay lập tức đi lại chỗ em.Cố gắng trấn an bằng từ ngữ nhẹ nhàng mà anh nghĩ đến.

"Tungtung, làm sao thế?Sao lại ngồi đây?Nào lên giường đã nào."

Vừa nói anh vừa nắm nhẹ lấy hai tay muốn đỡ cậu lên, Khaotung cũng rất ngoan ngoãn nghe lời thuận theo người lớn hơn.Cho đến khi đã ngồi trên giường, First vẫn luôn nắm lấy bàn tay trấn an cậu, mặc cho Khaotung nãy giờ im thin thít.

"Tôi muốn uống bia."

"Mày đã uống nhiều rồi, đừng uống nữa."

"Anh đã đi đâu?"

"Hả?"

"Anh đã bỏ đi đâu?"

"Mày sao thế?"

Khaotung có lẽ đã hơi say, giọng nói có phần nhoè đi, nhưng tông giọng ngày càng lớn hơn.

"Tôi đã tìm anh rất lâu, rốt cuộc anh đã bỏ trốn đi đâu!?"

Nhận thấy Khaotung có vẻ mất bình tĩnh, First ngay lập tức ôm cả người em vào lòng, bàn tay yên vị mà vuốt ve lưng em, rót tông giọng trầm ấm của mình vào tai người trong lòng.

"Ôiiiiiiiiiiii nào đừng la đừng la, sẽ đau họng đấy.Xin lỗi nhé, mày đã đi tìm tao sao?"

Khaotung thoát ra khỏi bờ vai vững chắc sau đó gật nhẹ mái đầu gần che khuất mắt của mình khiến First nghĩ thầm.

"Càng ngày càng giống một cây nấm rồi."

Sau đó lại kéo cậu vào lòng mà chuyển tay lên xoa mái đầu mềm mượt, đồng thời trong lòng First cũng nổi lên vài cảm xúc khó tả, một chút ấm lòng, một chút thành tựu vì Khaotung đã đi tìm anh khắp nơi, sau đó lại nghĩ anh bỏ đi mà ngồi đây nốc bia vào người, tức là trong lòng cậu vẫn còn hình bóng của anh.Càng nghĩ First càng cảm thấy hạnh phúc, hạnh phúc sau những lúc đấu trí, suy nghĩ căng thẳng thì đây chính là khoảnh khắc bình yên mà anh luôn muốn tìm về.

"Lần sau nếu tao đi thì mày đừng uống rượu bia nhé, không tốt cho sức khỏe đâu."

Khaotung lập tức giật mạnh người ra đối mắt với First.

"Anh sẽ bỏ đi nữa à?"

Nhận ra câu nói của mình có vấn đề, First ngay lập tức chữa cháy:

"Không, tao không đi đâu cả, ở đây với mày, nhưng đừng uống rượu bia, tao xót."

Lần này thì Khaotung không nói gì nữa, im lặng nhìn xuống ga giường.Một lúc sau, bàn tay nhỏ thon đưa ra nắm lấy gấu áo của anh, lí nhí:

"Khaotung đói rồi.Khaotung chưa ăn gì cả."

First nhận ra, lúc nãy anh thấy trong camera Khaotung ngồi ở bàn ăn, nhưng sau đó lại bỏ đi, đoán rằng đi tìm anh mà đã quên ăn tối rồi, xót chết First mất.

"Vậy mày ngồi đây đợi tao chút, tao xuống nấu đồ ăn cho mày, đợi chút nha."

Nói rồi anh bước ra khỏi phòng, vừa đi vừa cười tủm tỉm, cảm thấy Khaotung hôm nay như trở về là cậu của năm năm trước, đáng yêu và thích làm nũng vô cùng.

Cho đến khi cánh cửa phòng đóng lại, kẻ tinh ranh khi nãy còn lè nhè ngả nghiêng bây giờ đã ngồi thẳng lại, đôi mắt lờ đờ lúc nãy nhìn anh bây giờ cũng mang chín phần tỉnh táo, Khaotung ngồi tựa và thành giường, nhìn xuống và cử động các ngón chân, vừa thoả mãn với màn diễn xuất vừa rồi của mình.Nghĩ chỉ vài lon bia đó mà có thể làm say Khaotung Thanawat sao?Chính bản thân cậu còn trải qua những điều khó khăn hơn kia mà.Nghĩ tới hình dáng cậu làm nũng, còn First thì kiên nhẫn yêu chiều làm Khaotung nhớ lại dáng vẻ đáng yêu ấy vào năm năm trước, việc này vốn dĩ chẳng cần phải diễn gì cả.Và bây giờ cũng vậy.Tuy nhiên, điều khác lạ ở đây rằng Khaotung không thấy ngượng, ngược lại còn cảm thấy khá thoải mái và hài lòng, như được trở về lúc trước.Đó là điều nhỏ bé cậu luôn muốn được quay trở lại...

*Hãy gọi Khaotung là diễn viên vì anh ấy diễn quá giỏi.

...

Bên này First sau khi tìm được một vài nguyên liệu nấu vài món ăn nhẹ thì mang đưa lên cho cậu.Lúc nãy Korn đã ngỏ ý muốn giúp anh nhưng anh từ chối, anh muốn nấu ăn cho Khaotung và hiện tại, anh không tin tưởng vào đứa trẻ này.

Mở cửa phòng ra, cảnh tượng anh thấy rằng Khaotung đang ngồi trên giường nghịch nghịch những con thú nhồi bông, thói quen của Khaotung khi ngủ cần phải ôm một thứ gì đó nên việc để thú nhồi bông trong phòng cũng dễ hiểu.Anh bước lại để khay đồ ăn lên bàn, sau đó lấy một cái bàn gấp nhỏ để lên giường rồi đặt đồ ăn lên cho cậu.Khaotung với chiếc bụng đói meo lao đến tận hưởng vị ngon của tô mì.Cậu diễn là giả nhưng cậu đói là sự thật đó.

First ngắm nhìn người trước mặt mà quên mất chính mình cũng vì làm nhiệm vụ mà chưa kịp ăn gì, nhưng First không nói, anh nhìn Khaotung có vẻ đói lắm rồi và anh nghĩ mình cũng có thể chịu được cơn đói này cho đến sáng mai.Bỗng nhiên trước mặt anh được đẩy đến một bát canh rong biển mà anh đã nấu cho cậu, Khaotung mắt đánh sang chỗ khác còn tay lại đi chuyển chén canh và muỗng đến chỗ anh khiến anh cũng phải bật cười.Sau đó cũng cầm muỗng lên và tận hưởng món canh mình làm.

Khaotung ngẩng đầu nhìn First đang ăn, đầu nhảy số gì đó liền nói:

"Từ ngày mai đến công ty với tôi đi."

Câu nói này thành công làm First họ sặc sụa, sau khi ổn định lại thì hỏi:

"Gì cơ?"

"Từ ngày mai đến KTNW làm thư ký cho tôi."

Sau khi xem xét về lời đề nghị của Khaotung, anh cảm thấy nếu anh đến công ty có thể giúp đỡ cậu phần nào lượng công việc chất đống ngày nào về cậu cũng than.Có thể tìm hiểu về cách công ty hoạt động và quan trọng nhất biết đâu phải bảo vệ nó khỏi móng vuốt của lão Harry.

"Được, để tao chuẩn bị."

Còn Khaotung bên này thoải mái khi lời đề nghị của mình được chấp nhận.First luôn chiều chuộng, lắng nghe lời cậu nói, vì thế dễ dàng đi vào con đường mà Khaotung đã đặt ra trước đó.Nếu việc First và Korn phát sinh chuyện tình cảm vì họ có thời gian ở nhà tiếp cận nhau thì cậu sẽ tách họ ra bằng cách đưa First lên công ty từ sớm, và First sẽ luôn trong tầm mắt của cậu.

....

Sáng sớm hôm sau, Tian đang ngồi nhâm nhi bữa sáng thì Khaotung bước xuống và First mặc áo vest theo sau, cả hai ngồi vào bàn đối diện anh chờ dì Ink mang đồ ăn sáng.Nhận xét về outfit hôm nay của cả hai, Tian nhận ra, từ người đi làm hay về nhà đều ủ rũ than việc như Khaotung nay lại vuốt keo chải chuốt, phấn khích một cách lạ thường, First bên này cũng chẳng khác là bao, anh còn tự dậy sớm ủi vest và chọn cà vạt mất cả tiếng đồng hồ.Thấy vậy, máu tò mò của tuổi trưởng thành xuất hiện, anh dò hỏi:

"Hai đứa tính đi đâu à?"

"Em sẽ đưa Andrew đến công ty làm thư ký." - Khaotung không phản ứng nói về việc này như thể rất bình thường.

Chỉ có Tian bên này trông rất bất ngờ, anh hỏi :

"Bằng bộ dạng này á?"

Lúc này Khaotung mới ngẩng đầu lên mặc cho First mắt tròn mắt dẹt không hiểu chuyện gì xảy ra.

"Là sao?"

"Còn nhớ sau khi First đi em đã nói gì với truyền thông không?"

Khaotung mường tượng lại...

*Hồi tưởng.

"Hôm nay tôi tổ chức họp báo này là muốn thông báo với mọi người hai chuyện."

"Thứ nhất, việc gia tộc Puitrakul biến mất là sự thật và không hề liên quan đến gia tộc của chúng tôi nên mong các bạn hãy dừng ngay các hành vi mà mình đang làm ảnh hưởng tới uy tín và danh dự của gia tộc cũng như tập đoàn Rattanakitpaisan."

"Vậy còn mối quan hệ của anh và đại thiếu gia First Kanaphan thì sao?"

"Việc thứ hai, chúng tôi hiện tại đã không còn liên lạc nữa, mong mọi người cũng nên dừng lại câu chuyện này ở đây, và tôi dám chắc rằng, mối quan hệ giữa tôi và Kanaphan hiện tại là mối quan hệ "chỉ một người được sống.""*

*Mối quan hệ không đội trời chung.

*Hết hồi tưởng

"Sao nào?Nhớ ra chưa?" - Tian nhìn bản mặt sượng trân của đứa em thì cố gắng nhịn cười.

"First nào chứ?Đây là Andrew con của doanh nhân nước Mỹ đấy? Người giống người thì ở đâu chẳng có." - Khaotung cố biện minh bằng những lời nói vụn vặt.

Sau đó, cậu đứng dậy rồi nói với người đang im lặng ngồi ăn nhìn cuộc nói chuyện của hai anh em họ.

"Tôi no rồi, đi thôi."

Nghe thế, First cho vội lát bánh mì vào miệng rồi chuẩn bị theo sau, Tian đứng lên tiến đến chỗ anh, vỗ vai sau đó nói nhỏ vào tai First:

"Anh đã cố để tránh việc truyền thông biết mặt em, kẻo lão Harry lại đánh hơi được đại thiếu gia năm đó, nhưng xem ra vợ chú khó tính quá, anh cũng chịu."

Nói rồi, Tian nở nụ cười thấu hiểu nói vọng với người làm dọn bàn ăn rồi bước lên phòng sửa soạn đến công ty, để cho First ù ù cạc cạc đỏ mặt với danh xưng mà Tian đặt cho Khaotung lúc nãy.Đến khi nghe tiếng thúc giục mất kiên nhẫn từ Khaotung, First mới có thể nhấc được hai chân để đi theo cậu.

Hết chương 22.

Hãy nói cho tui biết nếu mn thấy fic đi theo chiều hướng nào đó nha, do hiện tại tui cũng đang thêm thắt tình tiết để sao cho những tình tiết chính không mất đi, nên rất muốn đọc nhận xét của mn aaa.

Have a good day na🌻














Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro