9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

một ngày khác hẳn mọi ngày, em đến không mang theo bất cứ thứ gì, và vẫn tự do đi lại như chính công ty của mình, cả công ty nàng luôn hoan nghênh em chỉ trừ một căn phòng tối đèn duy nhất, tự tin đi thẳng lên phòng làm việc của nàng

sau nhiều ngày em gần như không đủ kiên nhẫn để chờ đợi nữa, tự trọng hay mặt mũi đều cảm thấy không còn cần thiết, sĩ diện có thể làm em thấy mình cao quý nhưng lại không đến gần được nàng điều đó lại làm em khó chịu hơn.

mặc dù bản thân không khá hơn những người khác khi phải đối mặt với nàng, chỉ là chú mèo con trùm
lên dáng vẻ hổ báo, nhưng em có thừa sự cứng đầu.

- đừng làm việc trong tối nữa, không tốt đâu

giọng nói này đã quen đến nỗi nàng không muốn ngước lên nhìn, suy nghĩ hiện giờ trong đầu chính là mắng chửi con người em thật phiền, câu chữ nặng nề đã sẵn có nhưng rồi chẳng buồn nói ra, đây hẳn là người đầu tiên không vì thấy nàng nói chuyện nghe chối tai mà quay sang trách ngược nàng, còn càng ngày càng cố chấp đeo đuổi khiến nàng phải bất lực mặc kệ em tuỳ ý làm điều em muốn, nhưng việc nàng im lặng cũng nên có giới hạn, hiếm khi nàng thể hiện sự khó chịu ra mặt nhưng lúc này đôi chân mày của nàng đang cau có vì phải nghe mấy lời quan tâm quá mức của em.

yêu cầu huỷ hợp đồng đã được trợ lý của nàng nhắn gửi vào sáng nay và có lẽ vì vậy khiến em phải xuất hiện và xông vào văn phòng nàng một cách không lịch sự như vậy, nhưng đối với đối tác không thực sự tôn trọng mình nàng thà chấp nhận bồi thường con số lớn còn hơn để tâm trạng mình bị ảnh hưởng.

- đến cả tức giận, chị cũng có thể xinh đẹp như vậy

nhặt cây bút nàng vừa ném lên, từ tốn tiến lại bàn làm việc đặt xuống, em chống một tay lên bàn thâm tình nhìn nàng, cơ thể khẽ cúi về trước ghé sát vào nàng, giọng nói êm ái thì thầm bên ở khoảng cách rất gần, để nàng được nhìn kĩ nụ cười ngọt ngào của em, điều ai cũng khen ngợi, điều dễ dàng lấy lòng được mọi người, điều chợt khiến nàng ngây ra.

- cô muốn bồi thường hợp đồng bao nhiêu?

- chúng ta hẹn hò đi

hai câu nói đồng thời nói ra, em bình tĩnh trước quyết định của nàng, ngược lại là nàng, bất động khi nghe lời em nói, nàng chưa từng đối diện với ai gần đến mức có thể nghe được nhịp tim của đối phương, cảm nhận được hơi thở ấm áp thổi lên chóp mũi, nàng thích mùi hương tươi mát từ cơ thể em, cả mái tóc thơm dịu, những thứ hiện tại trong đầu nàng, một khoảng trống, không thể nói nên lời cũng không biết nên có hành động gì tiếp theo.

- im lặng mười giây là đồng ý, nếu chị từ chối em sẽ chờ đến lần sau

- không

rất nhanh đã lấy lại ý thức, phũ phàng như vậy.

nàng có lẽ thấy được trong mắt em có tia thất vọng vội lóe lên rồi lặn mất, tròn chẵn một tuần ngày em bị từ chối và hôm nay điều đó lặp lại như một vòng tuần hoàn khó tránh, em không sợ sự lạnh lùng của nàng, chỉ sợ rằng chính mình sẽ nản chí

- chúng ta cùng ra ngoài được không, 8 giờ tối nay nhé

em cho rằng lần này nàng vẫn từ chối, đối phương trầm mặc nhìn em, vài giây sau quay sang tiếp tục với công việc, đếm thời gian kim đồng hồ chạy tròn mười giây em đã không thể ngăn nụ cười nở rộ của mình lại, ngay cả nàng cũng không thể hiểu được bản thân tại sao lại im lặng, chỉ là không muốn nhìn thấy thêm sự thất vọng của em, không muốn những ngày về sau em đều vì nàng mà đứng chờ phía ngoài văn phòng, sợ hãi đối với sự chân thành của em nhưng sâu tận đáy lòng có lẽ là hi vọng, được yêu thương, muốn giữ vững cái khoảng cách ngăn em chạm vào thế giới của riêng mình, vô tình lại bị em tác động ngược lại, vì em mà nàng bây giờ có những cảm giác khác lạ, nửa thật muốn, nửa lại không.

không thể tính được đã bao nhiêu ngày, tổng giám đốc lại xuống nhà ăn công ty dùng bữa, nụ cười vui vẻ kéo dài từ lúc em từ chỗ Jennie trở về, như một kẻ đầu óc không được ổn định, chỉ ngồi yên cũng mỉm cười

Chaeyoung nhìn qua Lisa cũng chẳng hiểu rốt cuộc em đã trải qua những chuyện gì khiến đầu óc không còn tỉnh táo, xuống nhà ăn lại không dùng bữa trưa, chỉ qua loa uống một tách cà phê nâu nóng, mọi người xung quanh mãi miết trò chuyện nhưng em lại trông như chẳng chú tâm vào, cả tâm trí như đã đặt ở nơi thật xa, lại cũng thật gần

- em ổn không Lisa, chị cảm thấy em không được bình thường đấy

Joohyun ngồi đối diện Lisa, dáng vẻ khó hiểu của em đều được chị tinh ý thu hết vào mắt, tuy rằng hiểu được những người đang yêu thì ít khi bình thường nhưng trường hợp này có lẽ là phản ứng quá mạnh, Lisa ngẩn ngơ không để ý đến lời nói của Joohyun, mãi lo lên kế hoạch về chuyến đi chơi cùng nàng tối nay, nên đi đâu, làm gì, mặc gì để gây được ấn tượng thật tốt, sự im lặng của nàng lần này giống một tia sáng, tràn trề hi vọng

bốn người chống cằm nhìn Lisa, lần đầu thấy một người bị từ chối tình yêu lại có tâm trạng hứng khởi, còn Lisa hiện tại thì đang nhảy múa trong thế giới tình yêu màu hồng có hình dung nàng hiện hữu, nụ cười của em cho người khác cảm thấy dư vị ngọt ngào, chỉ cần nhìn em liền cảm thấy tình yêu thật đẹp, thật khiến người ta muốn trải qua cảm giác yêu và được yêu.

hi vọng mỗi ngày đều sẽ như hôm nay, tươi đẹp như tiết trời ngày xuân đến, hoa anh đào trải khắp con đường bước qua, hương hoa dịu dàng ôm ấp em.

sợ phải khiến nàng chờ đợi, em lái xe đến công ty đón nàng sớm hơn giờ hẹn, từ 7 giờ tối đã đứng đợi dưới tòa nhà, đi qua đi lại gần một tiếng đồng hồ trong niềm hạnh phúc, với việc chờ đợi nàng thì thời gian trôi qua không một giây nào là không đáng giá, đúng giờ hẹn nàng ra khỏi công ty, ngày hôm nay tan làm sớm hơn thường lệ 3 tiếng.

chọn lựa mãi, em quyết định đưa nàng đến công viên giải trí mà thuở bé thường đến chơi mỗi dịp cuối tuần, thế giới của trẻ con rất đơn thuần và tươi sáng,  mong rằng phần nào sẽ khiến nàng bình yên.

- hồi còn nhỏ em từng xem nơi đây là thiên đường, vì nó rất dịu dàng, em tin tưởng nó sẽ không làm em khóc

cầm trên tay hai tấm vé trò chơi vòng quay ngựa gỗ vừa mua, trong lòng háo hức biết bao khi có ngày được quay lại nơi này, em nắm lấy cổ tay nàng kéo đi, không ngại ngùng khi mình đã là người lớn giữa một đám trẻ, bởi vì đây chính là tuổi thơ, mà thật tốt khi quay trở về lại có nàng cùng đồng hành

chơi đủ trò khiến em thấm mệt nhưng nụ cười hạnh phúc không vơi đi chút nào, nhìn đồng hồ trên tay mình vội dắt nàng đến quán kem nhỏ dưới góc cây lớn, chỗ này cách khu vui chơi khá xa, vẫn may là kịp lúc để mua được món ăn yêu thích trước khi quán đóng cửa, sau buổi tối nay cái nhìn của nàng về em bỗng khác, con người cố chấp mấy ngày qua nàng biết lại trông thật hiểu chuyện, em mở lòng, kể mình lớn lên không như những đứa trẻ có cùng hoàn cảnh khác, không cần có sự bảo bọc che chở từ ba mẹ vì họ đều sống ở nước ngoài, em lớn lên cùng bác quản gia trong nhà, tự học cách đứng lên sau vấp ngã, tự học cách làm một người tử tế cũng như trở nên cứng rắn để bảo vệ mình và người khác, em vốn không phải một người kiêu ngạo, hống hách nhưng cái vẻ hoà đồng đã phá hoại tâm hồn thơ ngây của em.

kể về chuyện tình cảm, em có lẽ chưa từng yêu thật lòng, chưa từng phải chủ động, chưa từng phải khóc, chưa từng là kẻ ở lại trong một cuộc tình, vì những khoảnh khắc rung động đã qua chỉ là quan hệ đôi bên có lợi, đối phương đạt được sự chú ý họ mong muốn từ danh tiếng của em, hoặc là họ bên em chỉ để chọc giận đối tượng cũ, hoặc là nhất thời họ đã phải lòng em, dù bất cứ lý do gì em cũng chấp nhận vì thời điểm ấy em chỉ là một con nhóc ham chơi và thích thể hiện cái tôi, sự quan tâm cũng rất nửa vời.

Lisa nghiêng đầu nhìn qua Jennie đang chăm chú nhìn về khu giải trí, nơi có những đứa trẻ ngây ngô đang cười đùa, em khẽ mỉm cười, chỉ là gặp được nàng nên mọi thứ đều không còn theo ý muốn của em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro