Chương 9: Nghe như tình yêu (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa thu đến là thời khắc lắng đọng, chất chưa biết bao kí ức và kỉ niệm xưa. Sân bay Nội Bài vào thời điểm ấy không quá đông đúc, thời tiết hiu hiu gió khiến lòng người cảm thấy thoải mái. Ở một góc xa xa là hình bóng cao lớn và cuốn hút, khiến người ta chỉ cần liếc mắt qua cũng phải ngoái đầu nhìn lại.

Năm tháng qua đi, người con trai nọ lại càng nở rộ rực rỡ, dung mạo như hoa như ngọc được mài dũa thêm phần gợi cảm, điềm đạm. Khí chất thoát tục tựa thần tiên, giọng nói nhẹ nhàng, dễ chịu, đặc biệt thái độ sống và lời chia sẻ chân thành đã đưa tên tuổi của Lê Gia Hưng lên top đầu những trang mạng xã hội có tiếng.

Bốn năm sinh sống ở Pháp, Hưng đã có dịp trải nghiệm nhiều hơn, tiếp xúc nhiều hơn và phát triển sự nghiệp của mình theo một hướng sáng tạo và phù hợp. Anh tận dụng tài nguyên vốn có là khuôn mặt, tài năng nấu nướng khá ổn cùng với trình độ tiếng Anh, Pháp thành thục, thành công giành được sự chú ý của một bộ phận giới trẻ. Giờ đây không chỉ có tiếng trên mạng xã hội, Hưng cũng chăm chỉ hoạt động ở nhiều mảng truyền thông, làm việc ở một công ty đa quốc gia, chuyên sáng tạo nội dung số. Cuộc sống chưa bao giờ tốt hơn như vậy, sự nghiệp đã ổn định, tiền bạc cũng dư dả, có lẽ cũng tới lúc anh sẵn sàng tạm biệt những gánh nặng đeo bám mình trong quá khứ.

"Anh là Hưng đúng không ạ? Cho bọn em chụp một vài kiểu ảnh được không ạ?"

Anh chàng chỉ mới bước xuống sân bay, vẫn còn kéo theo đống hành lí nặng trịch thì đã bị chặn lại bởi một vài cô gái học sinh phổ thông.

"Chúng mày nhìn kìa?" Một cô bé trong số đó lên tiếng, tay chỉ thẳng vào bóng dáng cao lớn khác đang bước lại gần.

"Hai anh cho bọn em xin một kiểu ảnh thôi, được không?"

Mấy đứa kia hào hứng lắm, còn không để cả Hưng và anh chàng kia kịp phản ứng đã kéo hai người lại gần. Bên tay phải là dáng vẻ thanh thoát, mềm mại như toả ra hào quang. Đối lập bên tay trái lại chính là khí phách ngạo nghễ, ngông cuồng tới từ chàng tuyển thủ trẻ tuổi đang làm mưa làm gió trên mọi nền tảng. Trần Minh Hoàng hiện lên oai phong trong mái tóc rối rắm kiểu cách, mỗi bên tai bấm ba khuyên, thời trang cũng u ám và thời thượng hơn trước nhiều. So với bộ dạng nghiêm túc thời còn là học sinh, sinh viên thì anh chàng đã khác xa.

"Lâu không gặp. Trông mày vẫn thiếu dinh dưỡng như trước nhỉ." Hoàng cười nửa miệng.

Hưng thở dài, vỗ vào cánh tay Hoàng. "Còn mày thì khác nhiều. Xém chút là tao nhận không ra rồi."

Đang nói chuyện thì con Bông đột nhiên kêu lên, cào vào cái túi đựng. Con mèo trắng của Hưng bây giờ trổ ra vẻ thướt tha, yêu kiều, vẫn được Hưng đặc cách gọi là "Bông công chúa". Và vì mang tước vị là hoàng tộc nên nó cao ngạo ra mặt, ngoài "ba Hưng" của nó ra, nó không thích bất kì ai khác, ngay cả Hoàng.

"Nó không thích người?"

"Đâu có." Hưng cẩn thận nâng cái túi lên. "Nó không thích mày thôi."

Hoàng tặc lưỡi, cũng muốn đáp trả vài câu song niềm vui khi bạn quay về đã ngăn anh lại. Anh bước tới chỗ Hưng, vỗ vào vai Hưng một cái.

"Đi thôi. Cỗ sắp tàn rồi đấy."

"Biết rồi. Về đến nhà rồi còn gì."

Thời gian thấm thoát trôi, thời gian họ quen biết nhau cũng có thể tính bằng thập kỉ. Một khoảng thời gian không quá dài nhưng chẳng ngắn ngủi, nó đủ để hai con người ấy nhận ra tình cảm của nhau và nguyện ý bù đắp thời gian đã bỏ lỡ. Hà Nội không thay đổi là bao, vẫn luôn là chốn thủ đô đông đúc xô bồ và náo nhiệt. Tại cái khách sạn trung tâm thành phố, đám cưới với quy mô hoành tráng đang được diễn ra, đánh cột mốc khởi đầu cho cuộc hôn lãng mạn và vẹn toàn với mối tình chớm nở từ thời niên thiếu, từ cái ngày cả hai vẫn còn là đám học sinh ngỗ nghịch.

Cô dâu và chú rể nắm chặt tay nhau, nụ cười rạng rỡ còn chói chang hơn cả ánh nắng giữa trưa hạ nóng bức. Ba năm cấp ba rồi bốn năm đại học, họ từng bước trưởng thành bên nhau, dù từng có xích mích, từng có mâu thuẫn nhưng chưa từng tách rời. Hôm nay là ngày đặc biệt với họ, là cái ngày người ta chứng kiến tình yêu đẹp đẽ nhất của tuổi trẻ đi tới đích. Họ dành tuổi xuân cho nhau, là mối tình đầu và cũng là duy nhất, cuối cùng khép lại hành trình cô đơn để về chung một mái ấm.

Người đàn ông tên Khánh Minh xuất hiện thanh lịch trong bộ âu phục tối màu, mãn nguyện hướng tầm mắt về nơi ánh đèn sân khấu. Không có gì diễn tả được cảm xúc hân hoan và hoài niệm của anh lúc này. Hai người bạn thân của anh đã đến với nhau và quan trọng nhất là họ hạnh phúc với quyết định đúng đắn nhất trong đời.

Người con gái ấy vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu, kiêu sa và diễm lệ như một nàng công chúa. Khuôn miệng nàng cười xinh xắn, đôi môi hồng hào cứ cong lên là vẽ ra cả sắc xuân rực rỡ với cánh bướm bay. Ánh mắt ấy sáng tỏ tựa vì tinh tú trên cao, cũng bình lặng như mặt hồ trong vắt. Cô gái đứng đó, lung linh dưới ánh đèn sáng chói, mang diện mạo đẹp đẽ nhất trong đôi mắt của con người ấy. Anh lặng thầm dõi theo cô, khuôn miệng duyên khẽ cười. Ánh nhìn say đắm ấy vẫn hệt như ngày đầu tiên thấy cô và có lẽ cả đời đều sẽ nhìn cô gái ấy như vậy.

"Ái chà, chú mày giờ cũng ra dáng phết." Khánh Minh vui vẻ khoác vai Hưng, vỗ bôm bốp lên tấm vai rộng của anh.

Mùi rượu nặng của Khánh Minh làm cho Hoàng "kì thị", cuối cùng chỉ có Hưng phải đỡ đàn anh với bao tâm sự dang dở. Khánh Minh vẫn mông lung trong cơn say nửa vời, bám víu vào cơ thể kia: "Hai đứa nó đã lấy nhau rồi, cớ sao mà tôi vẫn còn cô đơn như vậy?"

Hoá ra Minh rưng rưng không phải vì xúc động, anh chỉ là đang thương tiếc cho tâm hồn trong trắng đã quá lâu chưa hưởng thụ tình yêu đích thực.

"Là do anh kén chọn. Có bao nhiêu cô muốn anh đổ ngoài kia mà anh có thèm đếm xỉa đâu." Hoàng ở phía xa lên giọng, trên tay vẫn ly nước ép bởi anh chàng này chẳng đụng nổi một thứ giọt chất lỏng có chứa cồn.

Khánh Minh vẫn không cam tâm, bám chặt vào Hưng hơn để than thở dù không quá để ý liệu anh có lắng nghe hay không.

"Mày đừng khóc. Ngày vui của chúng ta cơ mà."

Người đàn ông lịch lãm bước đến, bàn tay khẽ phủi lấy bộ âu phục trắng nhà của mình. Trường Anh gật đầu với Hưng một cái rồi kéo Khánh Minh dậy, còn lắc mạnh vài cái: "Mày đừng có mà khóc nữa. Đám cưới không ai muốn khách khứa của mình đổ lệ đâu, chả may mắn gì cả."

Khánh Minh vẫn còn nhăn nhó, lảo đảo rồi hất tay Trường Anh ra: "Mày thì biết cái gì. Đồ phản bội!"

Tình yêu là chủ đề nhạy cảm của Đoàn Khánh Minh, trước đây cũng vậy, giờ lại càng tế nhị hơn. Điểm mấu chốt không phải vì Khánh Minh không thể tìm được người yêu mà đúng như Hoàng nói, quá kén chọn và anh cũng khó chiều, thành ra cơ hội lựa chọn bạn gái càng hạn hẹp hơn.

Hưng nhanh nhẹn lùi xa khỏi hiện trường, chỉ sợ Minh mà say quá thì sẽ nôn thốc nôn tháo như hồi trước, la liệt lên cả người kề cạnh. Tuy nhiên anh cũng có phần thấu hiểu cho lời nói của Minh, dẫu sao với những ai có vấn đề trong chuyện tình cảm thì sẽ cảm thấy hụt hẫng hơn trong đám cưới, nhất là khi đó lại là đám cưới của những người mình thân thiết.

Bàn tay anh nhấc ly rượu vang trắng khỏi mặt bàn, Hưng nhấp môi nhấm nháp, cả khoang miệng rõ vị chát. Chàng trai đứng ở đó một lát, vừa kết thúc ly rượu của mình thì đằng sau thấp thoáng hình ảnh đã in sâu vào trong tâm trí. Chiếc váy bồng bềnh lướt ngang qua bỗng chốc xa dần chợt xa dần, bám sát theo sau bộ âu phục trắng ngà kia.

Trên sân khấu bao ánh điện chiếu rọi, năm con người đứng sát bên cạnh nhau như thể mới ngày hôm qua họ chụp với nhau tấm ảnh chung đầu tiên. Huệ Lan cười tươi tắn nhất, còn khoác lấy tay Hân, khăng khít không muốn buông ra. Dĩ nhiên mỗi lần như thế thì Long và Minh sẽ lại nhăn mặt nhắc nhở.

"Thôi nào, ngày cưới thì cô dâu phải nghiêm trang một chút, hai đứa cứ dính lấy nhau thế không thấy trẻ con à?" Minh cố ý lớn giọng nhưng chỉ đủ để mấy người họ nghe thấy với nhau.

Trường Anh đứng bên cạnh huých vào vai Minh một cái nhẹ nhàng, thấp giọng thì thầm: "Ngày cưới mà, vui một tí mới đúng. Hơn nữa người ta là cô dâu, kệ người ta đi."

"Mày thì bênh người ngoài cho lắm, bạn mày có thấy bênh đâu." Minh quay mặt đi.

Hân âu yếm vỗ vào tay Huệ Lan, quay sang nhìn Trường Anh và Khánh Minh: "Không phải người ngoài. Anh sai rồi."

"Tôi sai rồi. Mấy cô chú là nhất!" Khánh Minh giơ tay xin hàng.

Tiếng cười giòn dã vang lên, lấp đầy bức ảnh ấy bởi niềm vui và hạnh phúc. Nói là chỉ chụp lấy vài ba tấm ảnh nhưng đến cuối cùng thì con số cũng lên tới vài chục kiểu là ít. Hiện giờ ba trong số năm con người ấy đang túm tụm lại chỗ thợ chụp, chất vấn rồi hỏi han đủ thứ khiến anh chàng thợ ảnh còn phải hoảng hốt.

"Như nhà trẻ, ồn không chịu được." Trường Anh chỉnh lại mái tóc của mình nhưng vài ba sợi mai ương bướng vẫn không chịu vào nếp.

Hân chìa cho anh một hộp keo vuốt tóc, ái ngại thay cho anh chàng thợ ảnh "xấu số".

"Thì đấy, bao nhiêu tuổi rồi không biết." Cô nàng thở dài, vươn vai một cái. "Thế là sắp hết đám cưới. Mấy ngày nay bận tối mặt, cũng sắp sửa được nghỉ rồi."

"Cũng đúng. Tay chân anh cũng rã rời." Trường Anh đồng tình.

Hân ngồi nghỉ thêm một lát rồi đứng dậy, cầm theo bó hoa cưới: "Ra gọi thôi, sắp đến lúc kết tiệc rồi."

"Đi." Anh phủi lại trang phục, hướng về nơi náo nhiệt.

Biểu cảm của Hoàng Long là thứ thu hút sự chú ý của nhiều người nhất. Long vác cả cái máy chụp ảnh của thợ làm người ta thót tim ra ngoài.

"Nhìn xem, có cái đám cưới nào mà tận hai người đẹp trai hơn chú rể không?" Long bất bình chỉ vào tấm ảnh.

Huệ Lan âm thầm quan sát người đàn ông trong bộ âu phục trắng muốt, tự nhiên cảm thấy bản thân quá siêu đẳng khi nhẫn nhịn được tính khí của Long.

"Mày thôi đi. Nếu không muốn bị lấn át thì mời thêm hai anh đến làm gì?" Lan chê trách.

Long không chỉ tổn thương vì bức hình, còn vì vợ trách móc nên đâm ra hờn dỗi. "Cô nương cưới tôi thì cô phải bênh tôi một tí chứ. Ai đời không khen chồng mình được một câu còn bày đặt."

"Này nhé..." Lan suýt chút thì quên mất bản thân đang là cô dâu, toan xách váy bước đến chỗ Long cho anh một trận. Ai dè Hân đã giữ cánh tay cô gái lại, cẩn thận trao lại bó hoa trắng xanh vào tay Lan.

"Nào, cưới rồi thì mình bớt trẻ con lại." Hân lên tiếng trấn an.

"Đúng là chỉ có mày là bạn tao!" Hoàng Long gật gù cảm kích.

Hân liếc nhìn chàng rể một lần, tặc lưỡi một cái: "Nói cũng chưa đúng. Ở đây có tới bốn người đẹp trai hơn mày nhiều."

"Ai cơ?"

Hoàng Long xoay người tứ tung khiến thợ ảnh càng thót tim hơn, cũng phải chạy qua lại để đỡ máy ảnh phòng trường hợp rơi xuống. Ở một góc gian phòng rộng lớn là hình bóng của hai anh chàng có tiếng tăm khắp nơi, đặc biệt cả hai cũng là mẫu ảnh nên từ thần thái cho tới phong cách đều ấn tượng khác thường, nhìn một lần là sẽ dính ngay. Hoàng và Hưng bị gọi lại, cũng "lật đật" chạy tới.

"Sao, có chuyện gì à?" Hoàng vén lại tóc tai cho gọn gàng, đảo mắt qua từng người một.

Huệ Lan thấy Long đang bĩu môi giận dỗi thì khoác tay anh thân mật nhưng vẫn còn muốn trêu đùa thêm. "Tại hai đứa đẹp trai."

Câu vừa dứt, Long đã vùng vẫy thoát khỏi cánh tay của Lan nhưng bất thành.

Hân ngao ngán thở dài. Dù cô vừa ngán ngẩm trước màn đấu khẩu của cô dâu, chú rể nhưng cũng mừng là họ đã về với nhau. Cả ngày chạy qua lại trên đôi giày cao gót khiến bàn chân cô gái tê nhức, cộng thêm cú trật mắt cá chân hai hôm trước thì bây giờ đứng thôi cũng rất đau nhức. Vốn dĩ Lan không bắt cô phải chạy việc nhiều như thế, nhưng dù sao hai người cũng là bạn thân, giống như chị em trong nhà, nếu Hân không góp sức trong lễ cưới của Lan, cô sẽ cảm thấy rất khó chịu.

Cô nhìn quanh, quyết định lại gần cái ghế trống gần đó, nào ngờ chưa kịp đặt người xuống đã bị đẩy một cái, ngồi phóc xuống ngay ngắn. Chàng trai quỳ một gối trước mặt cô, cẩn thận nhìn cổ chân đang sưng lên của cô gái.

"Em đã dặn không được đi giày cao gót. Sao Hân lại không nghe em chứ?"

"Chị tưởng là em không về."

"Em đã nhắn cho chị rồi mà. Với lại ngay cả khi em không về, Hân cũng nên..." Và chợt nhận ra chút hờn dỗi trong giọng nói của Hân, Hưng ngước mặt lên, nhíu mày nhìn cô. "Hân giận em à?"

Không một lời đáp lại. Hưng đành ra tay trước, tháo luôn chiếc giày của cô ra rồi chạm vào chỗ sưng khiến cô gái giật mình. Thu hút được sự chú ý của Hân, Hưng mới mỉm cười.

"Thì giờ em về rồi đây. Không đi đâu nữa. Đừng giận em nữa. Nhé!"

Giận? Đúng là cô có giận, nhưng giờ biết giận thế nào đây.

Hân thở ra một tiếng bất lực, "miễn cưỡng" đầu hàng: "Rồi. Chào mừng em về nhà."

Hôn lễ sau cùng đã kết thúc, ngoại trừ nội bộ gia đình cô dâu, chú rể còn đang bận rộn thu dọn thì khách khứa đều đã về hết. Hoàng ngồi sau vô lăng, vừa cẩn thận nhìn đường, thi thoảng cũng đánh mắt về phía gương chiếu hậu để quan sát cô nàng đang nằm ở ghế sau. Hân vừa mới lên xe đã chợp mắt, còn ôm cả con Bông của Hưng nên ngủ rất ngon. Chẳng hiểu sao mà con mèo Bông ấy quý Hân vô cùng, hiện tại đã ngủ ngoan trong vòng tay của cô nàng.

"Mấy ngày này Hân chạy việc cũng nhiều. Tao còn tưởng là toi đến nơi rồi." Hoàng than thở, bàn tay giữ nguyên trên vô lăng.

Hưng ngoái đầu về phía sau, khuôn miệng còn nguyên nụ cười: "Bạn bè cưới mà, lo nhiều một tí cũng không thấy mệt."

Hoàng tự nhiên cười khẩy: "Mày nói như thế thì chắc đến đám cưới của mày chắc tao phải chạy còn nhiều hơn chạy giải bây giờ."

"Lại chả thế." Hưng thuận miệng đáp lại dù anh còn không biết mình có ngày đấy không. Anh liếc mắt về tấm gương chiếu hậu, ánh mắt mang theo cảm xúc có phần xáo trộn.

Hoàng để ý thấy ánh mắt của Hưng, chép miệng nói: "Duyên số là chuyện của trời. Mày cứ yên tâm, như mày thì có muốn độc thân cũng khó."

Con xe xám chạy trên trục đường chính rộng lớn, sau chừng năm, mười phút thì phanh lại đột ngột ở khu căn hộ lớn. Cú phanh xe bất thình lình khiến cho toàn bộ vật thể theo quán tính vào về phía trước, bao gồm cả nhân vật còn đang yên giấc ở hàng ghế sau.

Hoàng lập tức quay đầu về sau, nhận ra Hân chưa bị lăn khỏi ghế thì mới thở phào. Ba người sau đó nhanh chóng thu dọn đồ đạc khỏi xe, sắp xếp cho gọn để chuyển lên căn hộ mới ấy. Đây là lời hứa Hoàng từng đề cập trong một lần phỏng vấn nhưng thực chất đây cũng là món quà quý giá anh dành tặng cho người bạn đã dành toàn bộ sự ủng hộ cho đội tuyển của mình suốt mấy năm vừa qua.

"Mày thấy thế nào?" Hoàng đẩy cửa gỗ, tay còn xách theo một đống hành lí nặng trịch.

Hưng vốn tình thoải mái, chỉ cần là một nơi có thể ở, vậy là đã đủ yêu cầu rồi. "Còn gì để chê à? Thoải mái rộng rồi ấy chứ."

Hưng gật đầu hài lòng. Vốn tính thoải mãi, một nơi thoáng đãng và sạch sẽ đã đủ theo yêu cầu của anh rồi.

"Thế thì tốt." Hoàng thả túi một cái "phịch", vươn tay dãn cơ.

"Mày mệt thì về trước đi." Hưng vỗ vào vai Hoàng một cái, quay ra ngoài đẩy thêm một vài thùng xốp vào bên trong.

Hoàng tuy có phần chần chừ nhưng rồi cảm thấy trách nhiệm của mình đã xong nên quyết định đầu hàng cho cơn mệt mỏi. Anh vỗ vào vai Hưng một cái như lời tạm biệt rồi chào Hân và đi mất.

Hân tay vẫn bế con Bông, vừa chào Hoàng xong liền đặt con vật xuống dưới đất, cho nó chạy vào bên trong nhà.

"Hân vẫn chưa về à?" Hưng đẩy thùng đồ vào phòng, phủi tay mấy cái rồi hỏi cô.

Cô gái lắc đầu một cái, tay phụ Hưng kéo va-li vào bên trong.

"Để em." Hưng bước tới, kéo lấy tay cầm từ Hân rồi xách vào tuốt trong phòng ngủ. Anh cũng mất thêm nửa tiếng thì mới dọn dẹp xong xuôi. Nội thất cơ bản đã xong, đồ đạc gọn gàng, đủ dùng, nhìn chung đã có thể ở được. Anh gật gù, vào bếp lấy hai cốc nước mát, mang ra phòng khách. Con Bông đang ngồi cạnh Hân, thấy "ba Hưng" của nó thì nhốn nháo chạy lại, quấn lấy chân của anh.

Anh quỳ xuống vuốt ve con vật, mỉm cười nhìn Hân: "Em dạy nó cũng tốn công phết đấy. Tính công chúa quá."

Hân thực ra định ở lại giúp Hưng, ai dè anh đã xong xuôi mà không cần đến cô. Thế là cô đừng dậy, xách theo cái túi.

"Nếu xong rồi thì chị về nhé."

"Để em đưa Hân về. Chân chị đang đau, nên hạn chế đi lại xa."

"Không xa. Ngay đối diện thôi. Thế nhé."

Hân nhanh chóng biến mất sau cánh cửa làm Hưng đứng đó, đơ người một lúc lâu. Ở đối diện? Tức là ở đối diện thật sao? Xem ra lần về nhà này trên cả mong đợi đó chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro