Chương 9: Nghe như tình yêu (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những tháng ngày sống ở Pháp chưa bao giờ là đủ để khiến cho Hưng quên đi cuộc sống trước đây ở Hà Nội. Là con dân Việt Nam, anh chỉ cần duy nhất một giấc ngủ thật ngon là hoàn toàn hoà nhập lại như trước, không có lấy một biểu hiện từng ở nước ngoài về.

Công việc của anh chủ yếu là sáng tạo nội dung cho nên hầu hết anh đều dành thời gian ở nhà, khi thì viết nội dung, khi lại chỉnh sửa đoạn phim sao cho chỉn chu nhất. Những ngày gần cuối năm, công việc lại càng bận rộn hơn, Hưng hết cầm máy quay chạy khắp nhà lại lôi con Bông ra làm "mẫu" khiến nó trốn lịm đi suốt nửa ngày trời. Phải cho đến khi qua giữa tháng mười hai, khi thời tiết đã thực sự vào đông thì anh chàng ấy mới có thì giờ nghỉ ngơi, nói đúng hơn là có thời gian thăm thú "nhà" của mình.

Ngay từ sáng sớm ngày hôm ấy, Hưng đã gọi cho đứa bạn lâu ngày không gặp, Bùi Anh Tuấn để hẹn Tuấn đi ăn chung một bữa. Vốn tính là người đam mê ẩm thực, Anh Tuấn đồng ý ngay, trước giờ hẹn nửa tiếng đã có mặt tại quán nướng.

Tuấn đang cặm cụi xem menu, vừa trông thấy bóng dáng vừa quen, vừa lạ đã lập tức vẫy tay.

"Bạn tôi!" Anh Tuấn lên tiếng, trong vòng tay còn bế theo một đứa bé sơ sinh cỡ sáu tháng tuổi.

Hưng đặt cặp xuống ghế ngồi, nheo mắt cười nhìn Tuấn rồi đứa bé con.

"Trộm vía xinh gái giống mẹ. Nhất mày rồi đấy." Hưng tấm tắc khen, nụ cười tươi tắn của anh chàng còn khiến đứa bé bật cười nắc nẻ.

Anh Tuấn ôm đứa con gái cẩn thận trong tay, âu yếm hôn nó một cái "chụt" vào đỉnh đầu, bộ dạng xem chừng tự hào vô cùng. "Con gái rượu của tao đấy. Lúc mới sinh cả nhà vui lắm, nhất là mẹ tao, bế cháu đi rêu rao khắp nơi."

Hưng gật gù rồi đặt lên trên bàn một cái hộp xanh lam đậm, đẩy về phía Anh Tuấn.

"Nào, không được." Anh Tuấn từ chối thẳng thừng, đẩy trả món đồ về cho Hưng.

Hưng gạt tay Tuấn sang một bên, giữ chặt cái hộp trên mặt bàn mà nói: "Đám cưới rồi đầy tháng tao đã chẳng về được, không lẽ quà mừng mày cũng không nhận. Nhận sớm rồi xin vía cho tao sớm có cô con gái rượu để bế chứ."

Thấy Anh Tuấn vẫn còn đang chần chừ, anh nhẹ nhàng tiếp lời: "Đeo bạc cho khỏi trúng gió, nếu không đeo thì giữ làm vật trang trí cũng được. Không đáng bao nhiêu, quan trọng là tấm lòng."

Tuấn thở dài cùng tiếng cười, cầm lấy cái hộp rồi đặt vào tay cô con gái nhỏ: "Giờ con có thêm chú Hưng, tốt gấp mấy lần chú Hoàng của con luôn."

Hưng cảm thấy hơi tò mò, buột miệng hỏi: "Thế Hoàng tặng gì?"

"Gần nhất là skin Tristana."

"Ồ!"

Sau một bữa trưa no nê, Tuấn mang con về nhà ngoại gần đó rồi cùng Hưng ngồi tâm sự ở quán cà phê vỉa hè. Đúng là chẳng có gì bằng một cốc trà nóng và vài món nhâm nhi.

"Mang tiếng là đi nước ngoài nhưng mày chắc cũng chẳng thoải mái gì. Tao thấy mày tiều tuỵ hẳn đi." Tuấn đặt cốc nước xuống, quan sát Hưng chăm chú.

Hưng tặc lưỡi ngán ngẩm, thở dài một tiếng: "Đất khách quê người. Không thể bằng ở nhà mình được."

"Tất nhiên rồi. Giờ mày cũng về nhà, công việc ổn định. Tao cũng yên tâm." Đột nhiên Tuấn đặt tay lên đùi, bộ dạng vô cùng nghiêm túc. "Thế mày còn định lông bông đến bao giờ nữa? Không định có người yêu gì à?"

Hưng lập tức quay đi, vớ lấy cốc nước hớp một hơi, rõ ràng là biểu hiện của sự đánh trống lảng. Tuấn tất nhiên vì thế mà khó chịu, vỗ vào vai Hưng vài cái, khẽ khuyên nhủ: "Tao biết mày chung tình nhưng mày không thể cứ thế mãi. Hay mày nói cho Hoàng đi. Biết đâu nó giúp được."

"Không được. Nói với Hoàng chẳng khác nào tự huỷ." Hưng quả quyết lắc đầu. "Cùng lắm là độc thân thôi. Tao cũng chẳng có hứng yêu đương."

Anh Tuấn khoanh tay lại, cố gắng phân tích biểu cảm trên gương mặt của chàng trai ấy. Thời gian anh quen Hưng cũng ngang ngửa với Hoàng, gọi là thân thiết cũng chẳng ngoa. Tính tình của Hưng anh rõ, là người kiên trì đến khờ khạo. Những người như vậy tốt thì tốt thật nhưng đường tình duyên chưa chắc đã tốt đẹp như vậy, không khúc khuỷu thì cũng dài vô tận, khó thấy đích đến.

"Thôi cũng được." Anh Tuấn lại nói: "Thực ra tao cũng thấy hiện tại rất tốt. Mày trưởng thành, độc lập, có công việc ổn định. Cần gì phải bó buộc tình cảm sớm. Cứ tận hưởng đi đã. Chừng nào chán rồi, nản rồi thì tới gặp tao, tao bàn cách cho."

Hoàng đã thay đổi từ lâu, Anh Tuấn giờ cũng đĩnh đạc. Ai nấy đều có những con đường riêng và may mắn đều đã thành công. Chứng kiến những người bạn vào thời điểm này làm Hưng thấy hơi hoài niệm về hồi mới quen nhau. Anh chưa tới tuổi đó, vậy mà đã nhung nhớ tuổi trẻ rồi.

Kết thúc buổi chiều, anh xách theo túi thực phẩm mới mua, lững thững bước ra từ thang máy. Thời điểm hiện tại mặt trời đã lụi tàn, không khí lạnh lẽo càng khiến cho người ta nhạy cảm hơn. Chiếc áo khoác dày trên người hoá ra cũng không đủ ấm cho chàng trai bớt phần run rẩy. Cánh cửa phòng vừa hé mở thì tiếng "meo" quen tai đã vang lên đều đặn. Hưng đặt túi xách trên bàn, cúi người xuống ngắm nhìn "vị công chúa" kiêu ngạo.

"Ba về rồi đây. Công chúa của ba đói chưa?"

Con Bông không phản hồi như thường lệ mà chui tọt ra phía sau anh, cào cào lên cái cửa gỗ.

"Nào, ngoan thì ba mới cho ăn." Hưng bế nó lên ngay.

Bông vẫn còn vùng vẫy, cứ chăm chăm vào cánh cửa ra vào mà kêu lên liên hồi. Biểu hiện này khiến Hưng thấy lạ. Anh vẫn ôm nó trong tay, vỗ nhẹ vào bụng nó để nó ngừng quẫy đạp. Đột nhiên anh chàng ngờ ngợ ra, theo phản xạ vặn nắm cửa mà bước ra ngoài.

Tiếng chuông cửa vang lên, tấm gỗ đen từng bước hé mở, để lộ ra cô nàng trong bộ quần áo ngủ ấm áp. Hân to mắt nhìn chàng trai đứng trước mặt, đôi môi hé mở: "Em sang có việc gì à?"

Anh chàng mỉm cười rồi đặt Bông lại xuống đất. Như suy đoán, con vật chạy tọt ngay vào trong nhà của Hân, chui rúc lên cái ghế sô-pha mềm mại.

"Không có gì." Hưng lên tiếng. "Công chúa muốn đi thăm thú, em buộc phải theo thôi. Không phiền chứ?"

"Không. Chị rảnh mà." Hân lùi lại, đẩy cửa cho chàng trai bước vào. "Chị cũng đang chuẩn bị ăn tối. Nếu rảnh thì ở lại ăn luôn một bữa."

Anh gật đầu, tháo giày ra rồi bám sát theo sau bước chân của cô. Ánh nhìn anh lướt qua từng vật dụng trang trí, đột nhiên dừng ở một cái kệ nhỏ. Toàn kệ được đóng bằng kính, ngay cả thanh đỡ cũng làm bởi thuỷ tinh chịu lực cao, đẹp mắt và độc đáo. Trên đó đa phần là những tấm bưu thiếp xinh xắn của độc giả, có vài tấm hình của Hân và Hoàng và rồi anh trông thấy chính mình. Đó là bức hình của anh và Hoàng chụp hồi tốt nghiệp cấp ba.

"Đẹp đúng không?" Hân lên tiếng, chỉ cho anh thêm vài tấm ảnh phía sau. "Chị tính để Hoàng mang theo nhưng Hoàng nói nó đã có rồi nên chị để ở đây. Tiếc là chị và Hưng không có ảnh nào đứng chung khung hình nhỉ."

"Đâu, có mà." Hưng khẽ lắc đầu. "Ảnh cưới."

"Của anh Long và chị Lan." Anh vội thêm vào.

Hân bật cười nhìn anh, hất cằm vào bếp. "Chuẩn bị ăn thôi. Có nhiều chuyện cũ để ôn lại đấy. E là một tối cũng không hết đâu."

"Vậy thì em cứ chăm sang là được. Hân không phiền chứ?"

"Tất nhiên là không. Chị luôn chào đón Hưng."

Mùi thức ăn thơm phức lan toả khắp gian phòng rộng lớn, kéo cả sự chú ý của cái vị khó chiều là Bông công chúa. Con vật trắng muốt chậm rãi bước tới, lượn lờ quanh chân của chàng trai một vài vòng trước khi được nhấc bổng lên. Bông vẫn còn vùng vằng, khều bằng được mái tóc của cô gái kia mới chịu ngưng. Hai người nhìn nhau rồi bật cười, chuyển thành Hưng đứng bếp còn Hân ôm con mèo trong tay.

"Được công chúa đây đích thân theo đuổi đúng là vinh hạnh cho tôi." Hân vuốt ve gương mặt của nó, thoải mái để nó dịu vào bên mặt mình.

"Bông ghét người lắm, đến em thỉnh thoảng nó còn không thích chứ đừng nói là người ngoài. Ai ngờ giờ lại quấn Hân thế, sau này có việc chắc em nhờ Hân sang chăm nó luôn."

Con Bông cũng dường như đồng tình với ba nó, liếm láp lấy ngón tay của Hân.

"Thế để tôi chăm công chúa để ba Hưng đi làm kiếm tiền mua pate với xúc xích cho công chúa nhé."

Cô nàng cầm lấy măng cụt của nó, chọc vào lưng của anh: "Ba Hưng thấy thế nào?"

Hưng hơi ngây ra. Hai chữ "ba Hưng" này như thể kéo anh vào trong mộng tưởng hão huyền nào đó. Anh đưa tay lên xoa lấy dái tai, khuôn miệng cong lên không ngớt.

"Ba thấy được. Rất được."

Đã quá lâu từ lần cuối cùng có một bữa ăn như vậy, Hưng bây giờ trong lòng chỉ có hân hoan. Ngay sau bữa ăn, anh đã quay vào bếp để rửa bát, để Hân ngồi bên ngoài chơi với Bông. Tiếng nước chảy đan xen trong âm nhạc du dương, cộng thêm với bầu không khí dễ chịu thực sự khiến cho anh cảm thấy như đang trải qua cuộc sống hôn nhân màu hồng. Nghĩ càng nhiều anh lại cảm thấy bản thân đang xa rời thực tại, Hưng lắc đầu một cái.

"Sao tự nhiên Hân chuyển sang đây? Nhà trước em thấy rộng hơn gấp rưỡi diện tích chỗ này." Anh cất giọng hỏi.

Cô nàng gập quyển sách lại đặt lên đùi, trầm ngâm rồi mới đáp: "Hoàng dọn vào Sài Gòn rồi nên nhà to ở một mình cũng không quen. Giờ chị làm chỗ đựng đồ thôi. Với cả chỗ này gần nơi chị làm, bỏ được thời gian lùi xe cộ với tắc đường."

"Hân làm gần đây á?" Anh lau tay vào khăn khô, cầm theo đĩa dâu tây mới rửa với lọ bánh quy ra ngoài. Anh đặt đồ xuống bàn nhỏ rồi mới ngồi xuống thảm nhung.

"Chị chủ yếu ở nhà thôi, thi thoảng có việc gấp hay họp hành mới phải lên công ty."

Cô vừa đáp vừa với tay lấy quả dâu. Ai ngờ tay còn chưa tới đích thì cái bánh quy đi kèm với dâu tây và si rô sô cô la đã được giơ lên trước mặt.

"Cảm ơn em." Hân cầm lấy miếng bánh, cho vào miệng cắn một cái. Ánh mắt trong veo của cô gái ngước về phía anh, một làn gió bất chợt thoảng qua làm mặt nước dao động nhẹ nhàng. Chàng trai vẫn chu đáo như trước, chỉ là không biết là do thói quen hay do tình cảm ấy vẫn còn nguyên vẹn. Cô không dám suy đoán bừa bãi, sợ rằng vô tình đẩy anh vào tình huống khó xử. Trước khi suy nghĩ được xác thực, cô sẽ chậm rãi tiến lên.

Miếng bánh trong tay cứ dần dà tan biến, cuối cùng chỉ còn là mảnh vụn nhỏ bé rơi trên nền thảm sáng màu.

"Lại phải hút bụi nữa rồi." Hân lầm bầm, tay gấp lại quyển sách.

Ngón tay cái kia di nhẹ nhàng qua khoé miệng của cô nàng, Hưng mỉm cười nhìn cô. "Lát nữa em dọn cho. Coi như trả phí chăm sóc Bông sau này."

Dù sao cô cũng đã hứa rồi. Cô đã đợi được anh về, đợi thêm một chút nữa cũng không sao.

Buổi tối đó với cô gái chỉ kéo dài tới chín giờ ba mười phút. Sau khi Hưng và Bông rời đi, Hân đã quyết định lên giường đi ngủ. Cô nàng rửa mặt xong xuôi, chầm chậm đưa mắt nhìn bản thân mình trong gương. Ánh nhìn chỉ rơi trọn vào một điểm duy nhất, cái sợi dây chuyền vẫn còn nằm trên cổ cả mấy năm nay chưa hề biến mất. Ban đầu cô đeo là vì quý mến Hưng, sau này không còn là quý mến nữa vì nó đã đi qua cái ngưỡng đó rồi.

Hân nhanh nhẹn quay về phòng ngủ, ôm gọn gàng con mèo bông trong tay rồi nằm xuống. Cái gối hôm nay lại có mùi hương ngòn ngọt, giống như đang nằm trên kẹo bông. Không chỉ dừng lại ở đó, hàng vạn vì sao trên mảng tường đối diện giường ngủ cũng cứ lấp lánh không ngừng, kéo cơn buồn ngủ khỏi tâm trí của cô nàng.

"Điên mất thôi!" Hân khẽ lầm bầm, tay vớ lấy cái điện thoại rồi nhìn vào màn hình sáng.

Chấm xanh chứng tỏ anh vẫn còn hoạt động nhưng cô lại cảm thấy câu chúc ngủ ngon có phần gượng gạo. Dù sao anh cũng mới từ đây về được nửa tiếng, giờ lại bắt chuyện cũng không nên. Lăn qua lộn lại đều không thể ngủ, Hân lại lướt vào phần nhắn tin, tìm kiếm cái tên quen thuộc. Mỗi khi thấy chán hay không biết nên nói chuyện với ai thì Hân lại nhắn tin với Hoàng. Em trai cô bận bịu là đúng nhưng chưa bao giờ Hân thấy Hoàng khó chịu hay quên phản hồi mình. Cô cũng cứ nhắn vài ba câu vu vơ như thế để bớt phần buồn tẻ, sau cùng thì cũng díu mí mắt lại mà chìm vào giấc ngủ.

Sáng đó Hân dậy cũng khá sớm. Vì hôm nay là ngày hiếm hoi công ty tổ chức buổi gặp gỡ cho các tác giả thuộc khu vực Hà Nội nên cô chuẩn bị chỉn chu hơn thường nhật. Lớp trang điểm có phần cầu kì, mái tóc buông thả tự nhiên nhưng đi cùng bộ trang phục thanh lịch mang đến tổng thể lịch sự và hết mực tao nhã. Cô nàng đứng ngắm nghía bản thân trong gương chừng năm phút, dặm thêm chút son bóng rồi xách túi bước ra ngoài vào lúc bảy giờ hơn. Khung giờ này vào mùa đông còn vắng vẻ nên Hân cũng không nghĩ sẽ gặp được ai. Vừa quay lưng đi sau khi chốt cửa, bóng dáng cao lớn ấy lại đập vào đôi mắt của cô nàng.

"Hân đi làm sớm thế á?" Hưng khoác tạm bợ cái áo khoác len dài, trên tay cầm túi bóng đen.

Hân mỉm cười nhìn anh, gật đầu một cái: "Hôm nay công ty có việc, chị đến sớm chuẩn bị."

"Thế khoảng bao nhiêu giờ thì Hân xong?"

"Hửm? Chị á?" Cô gái thốt lên, tay cho vào túi lục lọi cái điện thoại.

"Khoảng mười hai giờ kém thì chị xong. Có gì không?" Cất bản lịch trình lại túi, cô đưa mắt nhìn anh.

Hưng khẽ lắc đầu, giọng nói vẫn nhẹ nhàng: "Không có gì. Em định mời Hân một bữa."

"Dịp gì?"

"Đón sinh nhật bù. Em về là ngày mười lăm rồi." Anh đáp lại.

Cô nàng "ồ" lên một tiếng. Cô tưởng rằng anh nhớ mà gửi quà đều đặn đã là tốt lắm rồi, ai ngờ anh vẫn muốn đón sinh nhật cùng với cô.

"Thế Hân có rảnh không?"

Tinh!

Hân giơ điện thoại ra trước mặt, vui vẻ nói: "Chị gửi địa chỉ rồi. Trước khi xong cỡ mười lăm phút thì chị nhắn."

"Vâng." Anh gật đầu, bỏ lại điện thoại vào túi. "Vậy em đợi Hân."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro