Chương19: Mua sắm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe tiếng điện thoại kêu cô tỉnh lại trong dục vọng cô cố gắng cúi xuống nhặt chiếc túi của mình lấy điện thoại .
Thấy tiếng điện thoại kêu lúc này lý trí của anh cũng quay lại , anh giật mình nhíu mày
vì sự mất khống chế của mình . Anh phối hợp giúp cô nhặt túi sách lên . Khi cô nghe điện thoại anh cũng nhanh chóng chỉnh lại trang phục của mình . Lúc này tiểu Phong của anh mặc dù rất khó chịu khi chưa được thoả mãn nhưng bị anh gượng éo ra khỏi người cô, anh kéo khoá quần lên , nhìn anh đã chỉnh tề.
Anh muốn tiến lại giúp cô nhưng bị ánh mắt như muốn giết người của cô đe doạ , anh thật muốn tát cho mình một bạt tai anh làm sao vậy cô gái này có gì hay đâu , ngoài ánh mắt cô ra hấp dẫn ánh nhìn của anh thì chẳng có gì khác biệt anh lâm vào im lặng , không khí bên cạnh ngày một lạnh lùng.
. Cô đang cố điều chỉnh hô hấp của mình cho bình thường chẳng tâm hơi đâu để ý tới vẻ mặt của anh cô mở máy :" alo"
Linh hét lên trong điện thoại :" chị đi đâu vậy e gọi mãi mới chịu nghe"
Cô lúc này mới nhìn sang anh bằng cái nhìn như muốn đập cho anh một trận nói:" chị gặp người bạn giờ đang ở quán nước chị vào giờ"
Nói xong cô dập máy nhìn lại trang phục mình lần nữa cô không còn gì muốn nói với anh  cô bỏ đi. Khi ra đến cửa cô dừng lại " hy vọng đây là lần cuối nếu có lần sau tôi sẽ không tha thứ cho anh bởi sai phạm này " dừng 1 lát cô nói " anh ở đây ra sau đi"
Anh không nói gì nhìn chăm chăm vào nơi cô vừa biến mất.Một lúc lâu sau anh cũng đi ra.
Thấy Linh và mẹ Nam cùng ai đó cô tiến đến gần cô xin lỗi vì đi không báo trước . Mọi người cười không nói gì Linh giới thiệu đây là bạn gái Phong cô hơi giật mình anh ta có bạn gái vậy anh ta làm thế nghĩa là sao, anh ta nghĩ cô thoải mái vậy sao cô tức giận trong lòng nhưng vẫn mỉm cười chào Dĩnh .
Mẹ Nam hỏi thăm Dĩnh đến đây 1 mình sao cô nói đến cùng Phong mà giờ không biết anh đi đâu , mọi người ngó nghiêng tìm anh .Chỉ có cô vẫn đứng yên trong suy nghĩ của mình.
Dĩnh gọi mãi không thấy anh bắt máy, Linh thấy vậy mỉm cười lôi điện thoại gọi anh rất nhanh thấy anh trả lời là đang ngắm chút đồ đang đi xuống. Linh rất vui vẻ cười đùa làm Dĩnh rất tức giận.
Thấy Phong đi xuống Dĩnh trách móc anh , anh không thèm đếm xỉa mà  tiến lại chào mẹ Nam , Linh tiến tới ôm cánh tay anh , anh đưa mắt quét sang phía cô.
Cô gật đầu chào anh rồi quay đi giả vờ như đang xem quần áo , Linh thấy vậy hào hứng tiến tới chọn giúp cô . Nhưng thật ra cô làm gì còn tâm tư xem quần áo cô chỉ muốn về tắm rửa thay quần áo vừa nẫy cùng anh giờ khiến cả người cô rất khó chịu. Thấy cô chọn mãi không được bộ nào Linh nói:
" chị kén quần áo ghê suốt từ sáng đến giờ chưa chọn được bộ nào hay anh Phong chọn giúp đi con trai nhìn khi chuẩn hơn đó"
Cô quay lại nhìn anh lắc đầu ý bảo không cần , anh thì lại ra vẻ tốt bụng tiến gần cô chọn giúp cô . Đứng gần anh khiến cô ngại ngùng , thấy anh chọn mãi rồi đưa cô 1 bộ cô liền vào thay ngay không thèm nhìn giá cả,
Thấy cô vội vàng như vậy ai cũng buồn cười, chỉ có Dĩnh thấy không ai quan tâm bực tức nhưng không nói gì cũng không muốn làm mất mặt trước mẹ Nam.
Cô vào thay đồ đi ra Linh trầm trồ khen ngợi con mắt của anh mình , bình thường thấy cô hay mặc áo rộng không nghĩ vòng eo cô lại nhỏ bé vậy. Kết hợp với chiếc váy xoè nhìn cô giống như một cô công chúa vậy. Linh than lên :
" chị đẹp lắm anh Phong có con mắt quá ha , em không nghĩ người chị lại nhỏ vậy"
Cô cười ngại ngùng liếc nhìn anh. Cô ngắm mình trong gương phải công nhận anh chọn cho cô bộ này không có gì để chê nhìn rất nhã nhặn phù hợp với phong cách giản dị vốn có của cô.
Anh không nói gì chỉ nhìn cô chằm chằm .
Mẹ Nam tán thưởng
Dĩnh cũng hào hứng khen ngợi nhưng trong lòng cô lại nghĩ có gì mà đẹp chứ , nếu cho cô mặc khi còn đẹp hơn.
Lúc này Linh cũng mè nheo đòi anh Phong chọn cho 1 bộ anh liền tay lấy bừa 1 cái Linh hào hứng vào thay xong chạy ra khoe . Cô thấy Linh mặc rất đẹp cô tiến tới gần khen .
Phong cũng lấy tặng Dĩnh một cái và nhìn mẹ Nam ý bảo bà chọn , anh nói :
" mai ngày vui của Nam tặng mỗi người 1 chiếc mặc đi ăn cưới" Linh lao lên cảm ơn anh .
Mẹ Nam cũng phải tấm tắc khen Linh , nhưng bà nhìn hành động là biết vừa rồi Phong chỉ tiện tay lấy bừa thôi chẳng qua là Linh vốn xinh xắn người đẹp mặc gì chẳng được. Thấy hành động của Phong với Mai thật lạ lùng khi chọn cho Mai anh lựa rất kỹ , mà đối với Dĩnh và người khác anh còn chẳng thèm quan tâm , nhìn hành động và thái độ của Phong và Mai bà biết có cái gì đó như nhầm lẫn không bà nhìn Mai ái ngại.
Khi lựa đồ xong Linh nhìn sang anh ý bảo lựa đồ anh liền nhờ Linh lựa hộ , Linh rất vui vẻ kéo cô đi lựa . Cô có bao giờ mua đồ cho con trai đâu cô liền bảo " hay em dủ Dĩnh đi , chị không biết chọn đâu"
Thấy có người gọi tên mình Dĩnh hào hứng
" được ạ"
Xong Dĩnh nhanh chóng tiến đến lựa đồ Linh thả tay cô ra nhanh chóng tiến vào lựa đồ.
Cô đứng nhìn họ tranh nhau buồn cười, Phong không quan tâm họ mà cứ nhìn Mai , ánh mắt phong không lọt qua được người từng trải như mẹ Nam bà tiến gần cô:
" hay cháu cũng vào lựa thử đi"
Cô quay lại "nhưng cháu không biết lựa sao "
" thì cứ vào đi vừa thì lấy không vừa thì thôi"
Cô gật đầu đi vào , cô rất thích đồ trắng lên cô tiến tới chọn chiếc áo sơ mi trắng cô nghĩ anh mặc chắc đẹp , bình thường toàn thấy anh mặc đồ đen nhìn lạnh lùng cô muốn nhìn anh hoà nhã 1 chút . Đi cả dọc ngoài chiếc áo sơ mi ra cô không lựa gì thêm ,đi ra ngoài thấy trên tay Linh và Dĩnh là rất nhiều bộ vest rất đẹp , cô đành dấu áo sau lưng.
Hai cô đua nhau đưa đến chỗ Phong xem thích cái nào, Phong nhìn một lượt không nói chỉ lắc đầu . Anh đưa tay xoa đầu Linh :
" chọn cái nào đơn giản chút anh không phải chú dể "
Linh gật đầu cô và Dĩnh lại đi vào lần nữa. Anh nhìn thấy cô đang cầm 1 chiếc áo trên tay nhưng không có ý định tiến lại .
Mẹ Nam tiến gần :" chọn được cái nào chưa con"
Cô gật đầu đưa cho bà xem bà thông cảm nhìn cô:" Phong nó không mặc màu này mà chất vải nó cũng bình thường quá, con lựa lại đi "
Cô lắc đầu :" thôi bác con cũng chẳng biết chiếc nào vừa ý anh , bao nhiêu cái vừa rồi anh có vừa ý đâu, cứ để hai người họ chọn đi" rồi cô cùng mẹ Nam hướng vào trong.
Anh đi tới giật chiếc áo cô đang cầm nhìn nó anh hỏi " cô chọn cái gì thế này , đồ rẻ tiền này cũng muốn tôi mặc sao"
Cô quay đầu trợn mắt nhìn anh :
" dạ thưa anh là tôi đâu có dám mời anh thử tôi mua tặng người khác mà tôi đâu nhiều tiền để mua những thứ đắt tiền tặng anh"
Nghe vậy Phong càng tức giận mắt anh hơi nheo lại" cô mua cho ai, chẳng lẽ cô có người yêu rồi lại còn quyến rũ anh sao, thật là đồ vô liêm sỉ, cô cần gì ở gia đình anh tiền sao cô đúng là không đáng để anh phải coi trọng, càng nghĩ ở người anh càng toát ra tia nguy hiểm làm mọi người xung quanh không dám tiến gần.Mẹ Nam nói :
" con nói gì vậy thật chẳng ra làm sao "
Cô lúc này đã bị anh chọc cho tức giận uất ức tới lỗi mắt phiếm hồng, cô chỉ nghĩ muốn anh mặc thôi mà thấy giá cả cũng hợp lý cô liền lấy , nhưng cô đâu có dám đưa cho anh, là tự anh giật lấy mà.
Cô muốn rời khỏi đây nghĩ vậy cô liền chào mẹ Nam rồi đáp trả anh chiếc túi đựng váy anh mua cho rồi chạy đi.
Mẹ Nam tức giận nhìn Phong rồi gọi theo cô nhưng cô đã chạy xa , bà giục Phong đi tìm nhưng anh không thèm đếm xỉa. Tính anh là vậy đã không muốn thì không ai bảo được bà đành lắc đầu quay đi.
Lúc này  Linh và Dĩnh cầm áo chạy ra anh không thèm liếc mà đi thẳng ra cửa thanh toán rồi ra xe .Linh và Dĩnh hụt hẫng không hiểu chuyện gì vừa nẫy còn vui vẻ mà giờ thì ...
Linh lúc này nhớ đến cô quay ra nhìn mẹ Nam:
" chị Mai đi đâu rồi bác" bà lắc đầu:
" đã bị thằng Phong làm tức giận bỏ đi rồi "
Linh bực mình chạy lại trách móc anh.
Anh không nói gì quay mặt tiến vào xe ra về , 3 người bị bỏ rơi nhìn nhau không hiểu gì , sau đó cũng đành gọi taxi đi về. Vừa đi Linh vừa trách móc phụng phịu, Dĩnh cũng khó chịu nhưng có mẹ Nam cô cố gắng giữ phong độ .
Bà nói: " cháu thông cảm tính nó thế chắc nó có công chuyện quan trọng , bình thường sống rất có trách nhiệm"
Dĩnh gật đầu mỉm cười ra vẻ đã hiểu.
Cô lúc này chạy một mạch khỏi trung tâm mua sắm ra bắt xe về phòng , về đến nhà cô ôm gối ngồi khóc. Anh ta thật quá đáng không thích thì có thể coi như không biết đâu cần xỉ nhục cô như thế , anh ta ghét cô đến thế sao. Vậy còn chạm đến cô làm gì hay đó cũng là 1 phần để xỉ nhục cô. Càng nghĩ nước mắt cô càng rơi nhiều khóc đến khi mệt quá cô thiếp đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mai#tina