Chương 10: TÊN SÚC XÍCH NHỎ! CƠ BẮP THỐI'

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trải qua một đêm được ngủ ngon giấc, Hiên Mộc lấy lại được năng lượng tràn đầy sức sống như thường ngày. Cô hôm nay mặc một chiếc áo sơmi trắng kết hợp với chiếc quần bò màu nâu, tay cầm theo một chiếc túi xách đơn giản màu đen, trông gọn gàng vô cùng. Gương mặt thanh tú không hề dặm thêm chút mỹ phẩm nào, trong ngần như búp bê sứ. Hiên Mộc lại nghĩ đến công việc sắp mất đi, lòng cơ hồ đau như cắt. Thế nên cô đã dùng vận tốc như bay nhanh chóng đến khách sạn, mặc dù dự cảm không tốt vẫn đang hiện hữu trong lòng.

Không phải đúng như tưởng tượng,

Mà là ngoài sức tưởng tượng...

Vừa bước vào đại sảnh của khách sạn, cô liền thấy một đám người tay chân thô kệch mặc toàn đồ đen. Thoạt nhìn còn tưởng là cướp, nhưng đến khi một tên áo đen đứng qua một bên, để lộ ra thân hình thấp lùn mập mạp của một người đàn ông.

Cô nhìn vào liền nhớ ra, là vì ngoại hình khó mà quên được của ông ta đang mắng mỏ người quản lý và giám đốc của cô. Thì ra là bị người cao che khuất nên cô mới không thấy rõ, còn tưởng băng cướp nào ấy chứ!

Không đứng tại chỗ quá lâu, cô sải bước đi đến, ông ta thấy cô liền chỉ tay la quát: "Là con nhỏ này! Hôm qua nó dám đánh tao! Hôm nay tao đến đây để san bằng khách sạn này!"

Nhã Hiên Mộc nhìn vào tay ông ta đang chỉ thẳng vào mình, gương mặt cô lạnh như sương, nghiến răng nói: "Bỏ tay của ông xuống!"

"AAAA!"

Không chút khách khí, cô giơ luôn tay bẻ ngược ngón trỏ của ông ta ra sau, khiến cho ông ta kêu như lợn bị chọc tiết.

"Mày! Mẹ kiếp! Xử nó cho tao!"

Đám người mặt áo đen đó tiến lên, khiến cô lùi ra sau vài bước, giám đốc và người quản lý đứng bên cạnh chân đã sớm mềm nhũn, liên tục gọi bảo vệ. Nhưng những người bảo vệ ngay cả cơ hội chạm vào họ cũng không có. Họ rất đông! Lại còn là những người rất khỏe! Những vị khách đi vào cũng bị dọa cho chạy tán loạn, cục diện rối ren vô cùng.

Vẻ bình tĩnh của Nhã Hiên Mộc khiến nhiều người cảm thán, đứng từ xa liền có thể thấy: Một đám người mặc đồ đen, thân hình cao lớn, mặt mày dữ tợn như những con thú hoang. Đang đối đầu với một cô gái nhỏ nhắn, mong manh như một chú thỏ trắng, ánh mắt của cô gái lại không hề kiêng dè hay sợ sệt. Nhìn thế nào cũng thấy sự chênh lệch thể lực rõ ràng, khích thích thị giác đau đớn, khiến nhiều người lo sợ,

Nhã Hiên Mộc biết bản thân mình hôm nay không thoát được, cũng chẳng ai giúp nổi cô, vậy thì đành liều một phen thôi! Vứt chiếc túi xách trong tay ra xa, tay cũng cuộn lại thành nắm đấm. Thấy cô như vậy chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, một tên áo đen trong đám đứng ra cười lớn, nói bằng giọng tiếng Đức,

Nhã Hiên Mộc sao có thể chịu nỗi nhục này, tuy nghe không hiểu, nhưng rõ ràng thái độ đó là đang cười nhạo cô. Con ngươi cũng giật giật, một tia giận dữ nổ đậm trong ánh mắt. Cô đưa tay làm động tác ngón cái chỉ xuống, hướng về tên đã cười nhạo cô, đôi môi đỏ quát lớn: "Tới đi! Tên xúc xích nhỏ! Cơ bắp thối!"

Ngắn gọn rành mạch, quát xong cô cảm thấy như xả hết bực tức, còn có chút thành tựu, môi cũng vì thế mà cong lên thích thú. Nhưng hậu quả lại khiến cô sớm tắt đi nụ cười,

Quả nhiên, vì cô nói tiếng Trung nên tên đó không hiểu, nhưng lão già mập kia gào lớn nói với tên áo đen đó. Sau khi nghe xong cả cơ mặt hắn nhăn nhúm lại, nổi điên lên chạy về phía cô vung quyền. Hiên Mộc nhanh chân né kịp thời, khiến hắn vồ hục, lao như bay về phía sau sảnh. Cô thầm khen bản thân mình sống trên đời ít nhất cũng có một quyết định sáng suốt,
đó chính là học võ, tuy không đánh đấm được nhiều, nhưng vài chiêu cơ bản có thể nói là tạm ổn.

Một chiêu thất bại khiến hắn nhục nhã, tức tối không ít. Quay ngược lại tung nắm đấm về phía cô một lần nữa, Hiên Mộc tuy né được đòn lúc nãy, nhưng bây giờ cô lại thấy rằng bản thân mình không còn may mắn nữa. Nắm đấm của hắn rất mạnh, như một khối chì tiến về phía cô, hẳn là sẽ rất đau! Nhưng cô lại chẳng thể làm gì khác, cô...Né không kịp nữa rồi...

Nhưng, đúng lúc cô đang chờ đợi một cú đấm vào mặt đau đến kinh thiên trời đất, thì cô lại không cảm nhận được hành động tiếp theo đó nữa. Mở mắt ra, bàn tay ngăm đen của tên đó lại bị ngăn cản bởi một bàn tay rắn chắc khác. Rất gần mặt cô, chỉ cách vài cm thôi, chỉ một chút nữa thôi là cô tiêu đời rồi, may thật! Hiên Mộc lúc này mới nhìn đến người ra tay giúp đỡ mình.

Anh ta mặc một chiếc sơmi, cũng là màu trắng, quần âu màu nâu sữa, gương mặt tuấn tú. Đang quan sát, Hiên Mộc lại bị âm thanh xung quanh làm cô chú ý, một đám con gái không biết từ đâu ra la hét: "Đẹp trai quá đi, là bạch mã hoàng tử sao? Đẹp quá đi mất!"

Hiên Mộc ngây người, gì đây?

Dường như anh ta không bận tâm, hất mạnh cánh tay tên đó ra, nhìn vào cô nở nụ cười ấm áp: "Chúng ta lại gặp nhau rồi"

Hiên Mộc càng ngạc nhiên, nhìn chòng chọc anh mang vẻ hồ ghi,

Anh ta cười sâu hơn, nói: "Không phải mau quên vậy chứ?"

"Chưa từng nhớ, làm sao mà quên?" Thái độ nhạt nhòa của cô là câu trả lời tốt nhất,

Ánh mắt anh nhanh chóng lướt qua một chút thất vọng: "Chúng ta đã từng gặp nhau rồi mà, anh là Đường Cung"

Hiên Mộc suy nghĩ một hồi, gật gật đầu nói: "À..." Rồi lại hờ hững nói tiếp: "Không nhớ!"

Đường cung chỉ biết lắc đầu thở dài, quay người đối mặt với đám người đó: "Một đám cao to lại đi ức hiếp một cô gái, hèn hạ!"

"Mày là ai mà lại dám chen vào? Hả?" Là giọng của lão già đó, ông ta đi từng bước khập khiễng. Hiên Mộc thấy vẻ khó khăn ở giữa hai chân của ông ta thì không nhịn được phì cười.

Ông ta liền tiến đến: "Con mẹ nó!"

Nhưng Đường Cung lại nhanh hơn, đứng chắn trước mặt cô, nghiêng đầu nhìn cô mà cười khó xử. Ánh mắt quay sang ông ta lại nghiêm nghị: "Hẳn là ông không thể không biết đến Cung Hoàng"

Ông ta trong giây phút nghe đường cung nói ra hai chữ "Cung Hoàng" thì sốc đến miệng mồm há hốc. Có ai mà lại không biết đến Cung Hoàng, một tập đoàn đang đối đầu kịch liệt với Mặc thị. Ông ta chẳng qua là đang nắm vẻn vẹn vài công ty ra hồn chút thôi, nên khi nghe qua lời Đường Cung thốt ra thì liền niềm nở, cười hì hì:

"Trời ạ! Hóa ra là cậu chủ Đường, tôi quả thật già cả vô dụng rồi mới không nhìn thấy thái sơn. Xin cậu thứ lỗi!" So với vẻ hung hăng lúc nãy, ông ta bây giờ càng hèn mọn vô cùng.

Đường Cung không có quá nhiều biểu cảm, chỉ nhắc nhở một câu: "Người cần xin lỗi không phải là tôi"

Mặt ông ta biến sắc, gượng cười gật gật đầu: "Phải phải, cậu chủ Đường nói phải" Rồi ông ta bày ra vẻ mặt ăn năng đến trước mặt Hiên Mộc: "Vị tiểu thư này...Là do tôi nhất thời nóng nảy...Xin cô lượng thứ!"

Hiên Mộc tuy chỉ cao 1m63 nhưng khi đến gần, ông ta cao lắm cũng chỉ đứng ngang cằm của cô, cô nhìn xuống hương mặt hóa lạnh tanh: "Đứng xa ra!"

Ông ta lúng túng, không ngừng xin lỗi, nhích người ra sau. Cô dĩ nhiên đâu thể nào dễ dàng mà bỏ qua cho ông ta, gằn từng tiếng, cố tình nói cao giọng để mọi người xung quanh nghe rõ: "Chỉ một câu xin lỗi là được?"

Ông ta giật mình nhìn cô, Hiên Mộc không có ý định dừng lại, liền tiếp tục nói: "Tên cơ bắp thối" Cô ngoắc tay về phía tên áo đen khi nãy đã đánh mình,

"Không nghe thấy sao? Mày mau lại đây!" Ông ta làm ra vẻ bực bội quát, rồi lại nhìn cô cười lấy lòng. Hiên Mộc cười khẩy một tiếng, giọng văng vẳng như tuyên bố: "Lúc nãy có người muốn đánh tôi, trong lòng bây giờ vẫn còn ấm ức lắm"

"Vậy tiểu thư muốn sao? Chúng tôi sẽ làm tất cả, chỉ cần cô đồng ý tha thứ" Ông ta khẩn cầu,

"Rất đơn giản!" Cô cố tình ngừng lại một chút nói: "Ông! Đấm vào mặt hắn ta"

"Hả?"

"Ông có làm hay không đây?" Hiên Mộc lại tức giận,

"Làm...Đương nhiên làm" Ông ta nhích từng bước nặng nhọc, đưa tay đấm vào mặt tên áo đen, hắn vẫn đứng im chịu trận, nhưng Nhã Hiên Mộc lại thấy chán nản. Ông ta đánh mà trên da của tên đó chỉ hồng hồng một chút, không khác gì gãi ngứa.

"Được rồi!" Giọng cô lại trở nên đầy sự hứng thú. Đường Cung đứng bên cạnh không có ý muốn ngăn cản, chỉ nhìn cô khẽ lắc đầu như đang cưng chiều một đứa trẻ.

Ông ta nghe xong mừng rỡ, định chuồn khỏi. Thế nhưng Hiên Mộc tiếp lời vàng ngọc khiến cho gương mặt ông ta đang nhẹ nhõm lại phục hồi vẻ mặt tái xanh.

Cô nhếch môi, nhẹ buông ra ba chữ: "Đến lượt hắn"

*Truyện chỉ đăng trên wattpad.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro