Chương 11: HIÊN MỘC, EM CŨNG CHỈ LÀ PHỤ NỮ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một câu thốt ra trên môi đã khiến ông ta quay đầu nhìn cô như thấy quỷ. Mồ hôi lấm tấm trên trán, mặt ông ta càng nhìn càng giống với một chiếc bánh matcha cỡ lớn. Nhã Hiên Mộc vẫn từ tốn nhìn ông ta, môi nở ra một nụ cười đẹp,

"Ông nghe không rõ?"

"Cô...Cô..."

"Tôi nói cho ông biết..." Cô tiến sát đến, khiến ông ta cảnh giác lùi tới tắp. Hiên Mộc nhìn ông ta đang không ngừng hoảng sợ mà nói tiếp: "Hôm nay tôi không chỉnh ông, ba chữ: Nhã- Hiên- Mộc này, sẽ đổi ngược lại!"

Nói xong, không có ý định xem ông ta diễn trò, cô gọi tên áo đen khi nãy đến. Hắn ta không dám cãi, e dè mà đứng trước mặt cô. Hiên Mộc thấy vậy thì hài lòng, nhưng ngữ điệu đáng sợ vẫn chưa thuyên giảm: "Tới đi!" cô hất cằm về phía ông ta,

Hắn ta đi đến trước mặt lão già đó, khó khăn mà nhìn về phía cô, Hiên Mộc hối thúc: "Còn không đánh?"

Hắn ta giơ nắm đấm lên cao,

"Khoan đã!" Hiên Mộc đột ngột lên tiếng làm hắn ngừng lại động tác, cô bổ sung thêm một câu: "Nếu dám nhẹ tay, thì đừng trách Nhã Hiên Mộc tôi ác độc!"

Nói đến đây lại cố tình nhìn về phía Đường Cung mỉm cười nói: "Đúng không?"

Đường Cung trước sau đều không thấy phiền trước cách làm của Hiên Mộc. Chỉ một nụ cười của cô liền khiến cho anh chao đảo, gật gù mà nhìn gương mặt xinh đẹp của cô không chớp mắt. Cô thấy Đường Cung gật đầu thì càng khoái chí, bản thân cô bây giờ cứ như là được người hùng mạnh chống lưng, mặc sức hống hách. Tên áo đen tuy là làm vệ sĩ cho lão già đó, nhưng tình hình trước mắt khiến hắn không thể không làm theo, dù gì thì mạng sống vẫn là đáng quý nhất.

Hắn đấm một phát thật mạnh vào ông ta, khiến ông ta ngã chổng vó, nhưng vẫn gượng đứng dậy.

"Tiếp tục!"

Lại thêm một cú đấm tới, khóe miệng ông ta liền chảy máu,

"Tiếp tục"

Lần này là một cú mạnh vô cùng. Ông ta bị đấm văng ra xa, gương mặt to sưng vù, rên rỉ đầy đau đớn. Hiên Mộc thấy mất thời gian bấy nhiêu là đủ rồi, bèn oể oải xua tay bảo giải tán. Ông ta được vệ sĩ khiêng đi, miệng không ngừng kêu đau, cô nhìn mà lòng hả dạ vô cùng. Mọi thứ dần trở lại bình thường, duy nhất chỉ có một thứ khác lạ, là bóng hình người quản lý của cô lại không thấy đâu, thay vào đó lại là sự xuất hiện của một đám đông, đa phần đều là nữ, họ đang bàn tán rất nhộn nhịp.

Hiên Mộc cũng không rảnh rỗi đứng ở đây mãi, quay qua Đường Cung cảm ơn một tiếng rồi định bước đi. Đường Cung dĩ nhiên sẽ không để cô đi như lần trước, anh nhớ đến lúc đó, sau khi về nhà không lúc nào là không nghĩ đến cô, anh không tài nào chợp mắt được. Gương mặt xinh đẹp của cô cứ hiện mãi trong đầu anh như một liều thuốc phiện. Đường Cung vội nắm tay cô lại, trực tiếp hỏi: "Tên của em, tôi còn chưa được biết"

Hiên Mộc kéo tay mình ra, lảng tránh sang chuyện khác: "Xin lỗi! Tôi còn có việc"

"Hiên Mộc!" Vị quản lý không biết từ đâu lại xuất hiện đúng lúc. Hỏi tới tấp cô: "Em không sao chứ? Ông ta sẽ không kiện em hay khách sạn của chúng ta chứ?"

"Em không sao! Khách sạn cũng không sao!" Hiên Mộc muốn tìm ngay một nơi nào đó để nghỉ ngơi, cô cũng không biết là bản thân mình còn muốn làm việc ở đây không nữa. E là sau hôm nay, cô sẽ bị đuổi cổ mất!

"Hiên Mộc!" Lần này là Đường Cung gọi,

"Anh muốn nói chuyện với em"

Hiên Mộc không từ chối cũng không đồng ý chỉ đứng im. Người quản lý thấy thấy vậy cũng không làm phiền hai người nữa, khách sạn của họ không sao, người quản lý cũng yên tâm rời khỏi. Đường Cung đi đến, nhẹ nhàng nắm lại tay của cô, thấy Hiên Mộc không có rút tay ra nữa, trong lòng thầm vui mừng,

"Hiên Mộc, lúc nãy em không sao chứ? Sau này gặp tình huống như vậy vẫn nên báo cảnh sát thì hơn, không nên đối đầu với họ như vậy"

"Tôi không sao, cám ơn anh!  Tình huống lúc nãy không dọa được tôi đâu" Giọng cô nhẹ nhàng tựa gió thoảng, rơi vào tai của Đường Cung êm dịu ngọt ngào.

"Nhưng...Hiên Mộc, em cũng chỉ là phụ nữ thôi" Một người phụ nữ khiến người khác muốn bảo vệ nhưng lại không thể.

"Không cần anh phải nhắc nhở, tôi chưa từng quên bản thân mình là phụ nữ, nhưng mà anh cũng đừng vội khinh suất. Phụ nữ chúng tôi không phải ai cũng yếu đuối, không phải ai cũng cần được bảo bọc" Lời nói ra vô cùng cứng rắn, gương mặt cô bây giờ cứ như là được bụi đông bám vào lạnh lẽo.

Đường Cung biết cô hiểu lầm ý mình, vội vàng lúng túng mà sửa lời: "Anh không phải có ý này ..."

"Dù thế nào đi nữa, hôm nay rất cảm ơn anh!" Cô biết ơn là thật lòng, nhưng không phải đứng đây, trước hàng chục ánh mắt của phái nữ nhìn vào. Xung quanh không biết khi nào lại trở nên xôm tụ đến vậy, đám phụ nữ đó bắt đầu vây kín hai người, sự ngột ngạt này khiến cô khó chịu vô cùng. Nếu còn ở đây lâu hơn nữa, cô chắc chắn sẽ bị mùi nước hoa của họ làm cho ngạt chết!

Nhã Hiên Mộc lùi một bước, liền có người chen lên, cô lùi hai bước lặp tức bị đẩy ra phía sau. Tay bị Đường Cung nắm cũng tuột ra, một giây sau cô hoàn toàn bị tách khỏi đám đông, trở thành người ngoài cuộc. Như vậy càng tốt, cô đang không biết lánh đi như thế nào thì lại gặp dịp này, Hiên Mộc uể oải bẻ khớp tay, sau đó quay nhanh đi.

"Hiên Mộc!" Đường Cung bị một đám người vây kín xin được chụp hình, không còn lối thoái, ngay cả việc gọi cô cũng khó khăn.

...

Ở tầng trên,

"Chủ tịch, hành lý..."

"Mang vào trong!"

Bóng người cao lớn đứng đó nhìn xuống khung cảnh đang diễn ra dưới sảnh, anh thu lại trọn bộ vào mắt. Bộ vest bị vầng đen bao phủ, thần sắc lạnh lẽo hơn vài phần, nhìn chằm chằm vào cô gái mặc áo sơmi trắng đang chạy đi dưới sảnh...

*Truyện chỉ đăng trên Wattpad.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro