Chương 86 - 90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn thấy hắn xé nát đơn ly hôn, trong lòng cô vừa vui mừng lại vừa có chút gì đó rất khó chịu.
Cô rời khỏi nhà, ký đơn ly hôn, xin nghỉ việc rồi ở đây khóc cạn nước mắt nhưng vấn đề lại bắt nguồn từ sự tự ti của cô thôi sao?
Hắn dứt khoát thế kia chẳng lẽ không hề có ý định ly hôn?
Kiều Uyển Nhi thà đau ngắn còn hơn, dứt khoác lên tiếng:
“Vì chỉ mới nửa năm mà ly hôn thì thể diện của anh sẽ bị huỷ … nên mới không đồng ý? Nếu vậy thì cứ ký trước đi, 2 năm sau…”.
“ Tôi đã nói đến mức này mà em vẫn còn muốn ly hôn?”.
“ Không phải, nói cho rõ đi … vẫn nên ưu tiên thể diện của anh trước …”.
Lục Nghiên Dương nổi cáu, thể diện thể diện …
Trông hắn giống người cần thể diện lắm sao?
“ Thể diện thể diện … rốt cuộc thể diện là gì mà em cứ nhắc đến nó mãi thế? Thể diện và việc em ly hôn tôi rồi bỏ chạy thì có liên quan gì đến nhau?”.
Kiều Uyển Nhi cười, nhưng chẳng hề có chút vui vẻ gì, vốn dĩ muốn nhẹ nhàng từ tốn giải quyết cho rõ, dù sau này có ly hôn hay là không thì trong lòng cô vẫn thoải mái, nhưng mà cái tên này hắn có vấn đề à?
Vốn dĩ cô ra nông nỗi này còn không phải do hắn cứ suốt ngày nói với cô họ kết hôn vì thể diện của hắn hay sao?
Bây giờ lại làm ra cái bộ dạng chẳng hiểu mô tê gì, cứ như cô đây gây sự không bằng.

Kiều Uyển Nhi này rãnh rỗi đến mức phải làm chuyện nhảm nhí vậy à?
“Anh … tôi vói anh kết hôn vì anh sợ mất thể diện, nhưng bây giờ tôi lại không muốn cuộc hôn nhân của tôi không có tình yêu.

Nói đúng hơn là tôi không muốn bản thân trở thành một kẻ thất bại”.
“ Em nói cho rõ đi, sao càng nói tôi càng không hiểu”.
Kiều Uyển Nhi cố gắng không khóc, cô cắn môi rồi lớn giọng:
“Tôi không muốn thấy cảnh anh cùng người phụ nữ khác thân mật”
“???” – Lục Nghiên Dương.
“ Em thấy cái gì? Tôi thân mật với ngừoi nào, lúc nào, giờ nào, địa điểm nào?”.
“ Cái tên này anh im đi, bình thường dù có cạy miệng cũng không nói mà sao bây giờ lại lắm chuyện thế?!!!”.
“ Là em muốn nói cho ra lẽ mà.

Nói rõ cho tôi, tôi thân mật với người khác khi nào chứ?”.
“ Bây giờ không có nhưng sau này sẽ có!”.1
“ Không bao giờ”.
“ Sẽ có thôi”.
“ Không có”.
…1
Cuộc trò chuyện đột nhiên bị đẩy đi quá xa, nhất thời Lục Nghiên Dương cũng không kịp hiểu rõ.
Còn đang muốn bảo dừng lại thì đã thấy cô gái trước mắt rưng rưng khóc.

Những lần trước hắn sẽ luôn nhún nhường, nhưng lần này thì không.

Lục Nghiên Dương chầm chậm rút khăn tay trong túi áo đưa cho cô, nhẹ giọng mà nói:
“ Người bị ly hôn là tôi, người nên khóc là tôi mới đúng”.
Kiều Uyển Nhi giật lấy cái khăn xì mũi vào đó, nấc nấc:
“ Anh … anh không có yêu tôi, kết hôn … vì … vì thể diện … sau này nếu như anh … nếu như anh tìm được người yêu thì sớm muộn cũng sẽ ly hôn.

Vậy thì làm sớm đi, tránh sau này … tôi … nhìn thấy anh và người phụ nữ khác … hu hu … sẽ đau lòng lắm …”.
Giờ thì có chút hiểu rồi, hắn nâng gương mặt tèm nhem của cô lên dùng giọng nói hết sức dõng dạc mà trấn an:1
“ Tôi không cùng người khác yêu đương, vợ tôi chỉ có mình em, duy nhất em mà thôi.

Không kết hôn vì thể diện, cũng không có bị ai bắt ép.

Lục Nghiên Dương tôi cả đời chỉ kết hôn với một người …
… là em”.
Kiều Uyển Nhi cúi mặt, nước mắt càng trào ra mãnh liệt hơn:
“ Anh đừng có lừa tôi nữa”.
Cô ngẩng lên, nhìn vào đôi mắt đen láy của hắn.

Lục Nghiên Dương thấy nước mắt cô không ngừng rơi đau lòng dùng tay lau đi:
“ Không có lừa em, tôi muốn ở bên cạnh em cả đời, sủng ái em cả đời, chiều hư em cả đời, khiến cho em không thể nào rời xa tôi được”.1
“ Im miệng đi, cái khúc gỗ nhà anh sao bây giờ lại nói nhiều như vậy?”.
Lục Nghiên Dương cười, nói quá ít suýt chút thì mất luôn cả vợ, hắn đâu dám nữa?
Hắn dùng ngón tay trỏ gõ lên trán cô một cái rồi nhẹ giọng trách móc:
“ Suy nghĩ chuyện không đâu rồi ly hôn cũng không đợi tôi trở về để giải quyết.

Em xử lý công việc tôi yên tâm bao nhiêu thì trong chuyện tình cảm lại khiến tôi lo lắng bấy nhiêu”.
Lục Nghiên Dương nắm tay rồi kéo cô ra ngoài, gấp gáp lên tiếng:
“ Đi thôi”.
“ Đi đâu?”

Hắn xoay người nhìn cô rồi nói:
“ Nội nói tôi đưa em về, nếu không được thì đừng có về nhà nữa”.1
Kiều Uyển Nhi còn đang cảm thấy lo lắng, bản thân vừa mới ký vào đơn ly hôn mới vài ngày trước thì bây giờ đã về nhà, trông chẳng khác gì trò cười.

Ai mà ngờ Tào Cẩm Hoa cao tay hơn đã mở đường cho đôi vợ chồng này cùng nhau trở về.
Đối mặt với Tào Cẩm Hoa đang cười lớn, Kiều Uyển Nhi chỉ có thể cúi đầu vì ngượng.
“ Về là tốt, sau này dù có gì cũng phải giải quyết với nhau cho rõ ràng, đừng có lỗ m ãng”.
Dẫu biết là lỗ m ãng nhưng bà cũng chẳng ngăn cản lấy một lần.
Yêu đương vốn dĩ là chuyện của cả hai, nếu bà nói vào thì có khi Kiều Uyển Nhi sẽ càng rối rắm hơn.
“ Dùng cơm xong hẳn về” – Tào Cẩm Hoa lên tiếng.
Sau khi dùng cơm xong, bà cùng với cô cháu dâu dùng trà.

Tào Cẩm Hoa còn cố ý đuổi hắn ra ngoài.
Lục Nghiên Dương không muốn, nhưng vẫn không thể nào làm trái ý được, lủi thủi ra ngoài sân vườn đi dạo.1
Lúc này ở trong phòng chỉ còn lại hai người, khung cảnh này khiến cho Kiều Uyển Nhi nhớ đến chuyện lần trước, họ cũng cùng nhau ngồi như thế này.
Đón xem chap mới nhất trên mangatoon
Tào Cẩm Hoa nhìn cô rồi nói:
“ Vài ngày thôi sao lại trở nên ốm thế kia?”.
“ Con … cứ tưởng kết thúc xong sẽ dễ chịu được phần nào… nhưng mà … dường như đã sai rồi” – Kiều Uyển Nhi cười trừ.1
“ Cháu trai ta nó thích con thật lòng, nhưng cái thằng nhóc này vốn không thích nói những từ hoa mỹ, chỉ thích dùng hành động để chứng minh tình cảm của mình”
Bà ngâng tách trà uống một ngụm rồi đặt lên bàn, tiếp tục nói thêm:
“ Cả hai đứa, sau này nếu có gì thì nên nói rõ ràng với nhau, đừng có nên giữ trong lòng rồi suy nghĩ vớ vẩn khiến cho mọi chuyện rối tung lên, biết không?”.1
“ Vâng”.
“ Được rồi, ta cũng không giữ khách làm gì nữa.

Có vẻ như cháu trai của ta đang nhớ vợ đến phát điên rồi”.1
“……”.
**********
Trong căn phòng với ánh sáng vàng yếu ớt của chiếc đèn ngủ, người đàn ông với thân hình to lớn đang ấn cô gái lên tường rồi ra sức giày xéo cái miệng nhỏ nhắn.1
Hắn m*t đến mức khiến cho cô cảm thấy môi dưới của mình sưng nóng, âm thanh chụt chịt phát ra làm cho tai cô đỏ lên vì quá mức ngượng ngùng.
Vừa về đến mà là hắn liền kéo cô lên phòng, chẳng nói tiềng nào đã cồ vập ngay.

Nụ hôn kịch liệt hơn bình thường rất nhiều, như đang trừng phạt và bày tỏ nỗi nhớ mong trong lòng.
Kiều Uyển Nhi hít thở bằng mũi cũng không đủ, mở miệng thì hắn cho lưỡi vào cuỗm đi hết sạch những ngọt ngào mà cô có được nuốt hết vào bụng.
Qua một lúc, Lục Nghiên Dương mới buông tha đôi môi của cô, nhưng vẫn dán chặt không rời.

Giọng nói trầm nam tính của hắn cứ thế phả lên gương mặt của cô, có chút ngang ngược cùng biết bao nhiêu uy hiếp:
“ Em dám tự ý bỏ đi mà không đợi tôi về mới quyết định, vậy thì tôi sẽ làm em ba ngày ba đêm khiến cho em không thể lết được xuống giường mới thôi”.1
Nói xong, lại lần nữa chiếm đóng cánh môi đang sưng kia, mặc cho Kiều Uyển Nhi r3n rỉ, lần này hắn lại không mềm lòng mà nhượng bộ.
Bàn tay luồng xuống dưới rồi bấu lấy một bên mông tròn trịa, cách lớp quần áo mà bóp đến mức khiến nó biến dạng.
Cứ thế này thì thế nào cũng sẽ hằn cả dấu tay mất thôi.
Tay của cô đặt trên vai hắn, không biết vì mấy hôm nay do bỏ bữa khá nhiều nên cơ thể có chút yếu ớt hay là vì hắn quá mức mãnh liệt mà khiến cho nó run rẩy liên hồi.
Dường như những lời chất vấn khi nãy vẫn còn chưa đủ, hắn cúi xuống cắn lên cổ cô một cái rồi tiếp tục nói:
“ Còn dám viết đơn xin nghỉ việc”.
“ Ưm~”.
“ Dám suy nghĩ linh tinh.

Tôi thân mật với người phụ nữ khác? Em dám vu vạ nghi ngờ nhân phẩm của tôi, chuyện này không thể cứ thế cho qua được”.
Lục Nghiên Dương càng nói, động tác càng thô lỗ.

Hắn cứ thế vòng chân cô quanh hông mình rồi ấn Kiều Uyển Nhi vào tường.
Tay hắn bợ lấy mông cô, bóp mạnh, lực tay không nhỏ, nổi cả gân xanh.
Chiếc cổ mảnh khảnh trắng mịn chẳng bao lâu đã đầy một mảng ướt át cùng với dấu ấn đỏ hồng của hắn.
Kiều Uyển Nhi bị hắn thô lỗ ấn lên tường, yếu ớt như một chú thỏ nhỏ, dùng đôi mắt ngấn nước mà cầu xin:
“ Ưm, đừng~”.
Điều này dường như khiến cho hắn phát điên..

Lúc nãy gặp Kiều Uyển Nhi, hắn đã nghĩ ra vô vàng biện pháp nếu cô không chịu theo về.

Có lẽ hắn sẽ nhốt cô vào một căn phòng rồi làm cho đến khi cô mệt mỏi xin tha và hứa sẽ không bao giờ rời xa hắn mới thôi.
Kết quả không quá khó khăn khi thuyết phục cô, nhưng cái tên thối tha này ngay từ đầu không có ý định sẽ để cho cô nguyên vẹn.
Trừng phạt thì vẫn là trừng phạt, đã làm sai thì dù có hối lỗi cùng không tránh được.
Lục Nghiên Dương bế cô đến bên giường, hắn bổ nhào lên đó rồi ra đè cô dưới thân mà sức hôn.

Kiều Uyển Nhi không còn cách nào ngoài đáp lại nụ hôn nóng bỏng đó.
Lưỡi hắn luồng vào càn quét khoang miệng, xa nhau chỉ mới hai ngày nhưng với hắn chẳng khác nào cả năm không gặp.

Bao nhiêu nhớ mong cùng với tình cảm hắn gửi gắm vào nụ hôn kia, Kiều Uyển Nhi đón nhận sự thô bạo đó, đầu óc cơ hồ chỉ còn lại một mảng trông rỗng không thể suy nghĩ.
Bàn tay của hắn đặt trên eo của cô, không có tiết tháo mà trượt lên vùng núi đầy đặn đặt ở đó càn rỡ xoa x0a nắn nắn.
Đón xem chap mới nhất trên mangatoon
Âm thanh sột soạt của vải mỗi lần bàn tay hư hỏng kia di chuyển lại khiến cho cơ thể cô căng cứng, nơi bị sờ s0ạng cũng trở nên tê dại.
Người đàn ông như con mãnh thú đang đè con mồi dưới thân chỉ chầu chực chờ lúc con thú nhỏ yếu ớt nhất sẽ nuốt nó vào trong bụng.
Hắn cởi từng mảnh vải trên người cô không chừa bất cứ thứ gì, sau đó liền tới bản thân.

Cho đến khi cả hai ngừoi trần như nhộng.
Ánh mắt sắc bén tựa như lưỡi dao cứ đăm đăm dính chặt trên người cô.

Kiều Uyển Nhi ngại ngùng dùng tay che đi nơi bầu bĩnh bị hắn xoa bóp từ nãy đến giờ và cấm địa của thiếu nữ, nhưng Lục Nghiên Dương rất dứt khoát và nhanh chóng gỡ tay cô ra rồi ghì sang hai bên.
Cơ thể trụi bị hắn nhìn thấy toàn bộ không bỏ sót bất cứ nơi nào.

Cô xoay đầu sang một bên, xấu hổ không nói nên lời, hành động đó càng làm cho con thú dữ bên trong hắn như muốn xổng ra.
Lục Nghiên Dương thuận tiện cúi đầu gặm lên chiếc cổ trắng của vợ mình.
Hôm nay hắn bị cái gì vậy? Cứ gặm c ắn cô.
“ Ưm~”.
Kiều Uyển Nhi không tránh khỏi cảm giác nhộn nhạo mà r3n rỉ thành tiếng.

Hắn phả hơi thở nóng rực lên cổ của cô, bàn tay sượt qua đùi rồi nâng lên vòng nó vào hông mình, ngón tay dài ở nơi mềm yếu nhất không kiên kỵ động chạm trêu đùa.
Từng ngón chân của cô co quắp, hơi thở cũng bắt đầu nặng nề hơn, nỉ non giọng nói:
“ Khoan … chỗ đó … á~”.
Còn chưa nói xong thì một ngón tay đã đi vào, Kiều Uyển Nhi rướm người, ngón tay hắn càng đi sâu vào bên trong rồi liên tục khuấy đảo.
Căn phòng chỉ có hai con ngừoi đang quấn láy nhau trên chiếc giường, giọng nói kiều mị yếu ớt của cô gái văng vẳng cùng với âm thanh thô bỉ mà người đàn ông tạo ra khi cho tay vào khiến cho cô xấu hổ suýt khóc.
Dù đã làm không ít lần, nhưng lần này là ngượng ngùng nhất.
Không chỉ vì hắn đã bắt được con mèo dám bỏ trốn là cô, còn vì hắn dùng những phương pháp trước nay chưa bao giờ sử dụng mà tra tấn cô.
Cái kiểu tra tấn này thật khiến cho người ta phát điên mà.
Bên trong nhộn nhạo, Kiều Uyển Nhi không thể chịu nỗi, cô muốn dẩy hắn ra.
Bây giờ ngay cả thở cô cũng sắp không thể thở nỗi nữa rồi, cô cần dưỡng khí.
Nhưng mỗi lần cô đặt tay lên bờ vai rộng kia muốn dùng lực đẩy hắn thì cái tên khốn này lại dùng thân hình đồ sộ như ngọn núi kia áp sát khiến cho cô có muốn cũng không thể làm gì được.
Sau khi cảm thấy nơi nào đó đã đủ trơn tru, hắn mới rủ ngón tay ra rồi đặt phần phân thân đã sớm cứng rắn kia vào thế chỗ.

Chỉ với một ngón tay, Kiều Uyển Nhi đã sắp kiệt sức chứ đừng nói đến con hải sâm to lớn mà hắn sắp cho vào.
Cô yếu ớt lên tiếng:
“ Khoan … tôi …”.
“ Không được, hôm nay em đừng mong tôi tha cho”.
Hắn nắm lấy phần gốc và chuẩn bị ấn cái phần đang rỉ nước vào cô, giọng nói vẫn rất dứt khoát không khoan nhượng:
“ Đây là trừng phạt vì em dám tự ý bỏ đi”.
Nói xong, một đường thẳng hông thúc vào.

Cô gái nằm trên giường ngoài chấp nhận số phận ra thì chẳng còn con đường nào để đi cả..

Kiều Uyển Nhi tay nắm góc chăn chịu đựng từng đợt tấn công như vũ bão của hắn.
Người đàn ông ngày một mạnh bạo hơn, khi nghe thấy âm thanh da thịt va chạm hắn càng khó kìm nén, đôi tay gân guốc đó ôm lấy eo thôn của cô sau đó kịch liệt mà thúc.
“ A~”
Cô gái nhỏ toàn thân khó chịu, mồ hôi đã dinh dính mà hắn lại còn gặm c ắn khiến cả cơ thể cô trở nên nhầy nhụa.

Đặc biệt là cái thứ to lớn như chày giã gạo kia cứ tấn công vào bên trong cô.
Nơi m3m mại của thiếu nữ sao có thể du nhập được cái thứ thô cứng đó?
Kiều Uyển Nhi bị hắn bức đến phát điên, miệng nhỏ ngâm nga r3n rỉ yêu kiều.
Vừa mong hắn sớm buông tha lại mong cảm giác sung sướng này có thể kéo dài mãi mãi.1
Đôi gò b ồng bị động tác kịch liệt kia làm cho nảy lên, lắc lư qua lại trước tầm mắt của hắn.

Lục Nghiên Dương cắn chặt răng, chửi thề một tiếng rồi cứ thế rướm người xuống gần cô nhất có thể lu.ận động nhanh hơn.
Thứ đó to lớn lại nóng hôi hổi như bánh mới ra lò bị mật ngọt trong hang động kia bôi trơn mà thuận lợi đâm vào rút ra.
Cho đến khi không thể giữ lây hơn, hắn mới ôm chặt rồi phóng thích theo bản năng.1
Từng dòng chất lỏng trắng đục bắn vào rồi ồ ạt thi nhau trào ra bên ngoài hang động.1
Ti.ểu hu.yệt đáng thương co giật vài cái, cô gái không còn sức lực để bấu chặt lấy hắn nữa, xụi lơ nằm trên giường.
Đón xem chap mới nhất trên mangatoon
Lục Nghiên Dương chưa bao giờ giở trò đê tiện, nhưng mà từ lúc cô bỏ đi hắn đã suy nghĩ lại rồi.
Hắn muốn cô cam tâm ở bên cạnh mình, nhưng lại sợ cô lại lần nữa biến mất tăm.
Nếu đã như vậy thì chi bằng hắn trói cô, dù có biến thành tiểu nhân đi nữa cũng không sao.
Lục tổng bế cô vào phòng tắm, hắn ngồi vào trong bồn nước ấm rồi đặt cô vào.
Chính là đặt cô ngồi vào vị trí có cái vật đang nổi gân ngẩng đầu.
“ Ưm~”
Lần nữa bị cho ăn hải sâm, Kiều Uyển Nhi chỉ vừa mới l3n đỉnh nay lại phải bắt đầu tiếp tục, cơ thể có chsut không kịp thích ứng.
Tiếng nước bì bõm và tiếng th ở dốc hoà lẫn vào nhau, có lẽ do áp lực nước nên người đàn ông bị hạn chế, không thể vận động hết công suất, nhưng cái nơi đó thì vẫn bành trướng kh ủng bố khiến cho cô muón nuốt vào hết cũng có chút tốn sức.
Lần này tiết tấu chậm rãi hơn, nhưng thời gian lại kéo dài.

Cô gái nhỏ bị tách hai chân vòng lên cánh tay cơ bắp cuồng cuộng, bị ép xoay lưng về phía hắn  chẳng thể chạy thoát.
Kiều Uyển Nhi chỉ có thể nỉ non r3n rỉ cầu xin hắn tha cho:
“ Ưm … ngừng lại đi … tôi … tôi không được … nữa”.
Lục Nghiên Dương nhoài ngừoi đến, áp sát khuôn ngực rộng lớn vào tấm lưng trần trắng như hoa của cô thì thầm bên tai những lời ma quỷ:

“ Còn dám ly hôn nữa không?”.
“ Ưm … không … ức …”.
Hắn thả chân cô xuống, nhưng bất ngờ vòng tay ôm trớc ngực, trong thoáng chốc cả hai đều quỳ trong bồn tắm, và hắn đang ở phía sau đâm thẳng vào mật đạo của thiếu nữ.
Vẫn còn chưa yên tâm và hài lòng với câu trả lời của vợ mình, hắn đét vào mông cô một cái.

Da thịt bị nước bao quanh nên tiếng vỗ cũng trở nên to hơn gấp bội phần.
Bốp một cái, một bên mông ê ẩm nhưng lại khiến cho cô có cảm giác khá kỳ lạ.

Kiều Uyển Nhi không chán ghét, hoa viên chẳng hiểu sao lại trơn tru hơn, cô.n thịt nóng xâm nhập ngày càng nhanh.
Hắn bấu bàn tay lên mông cô, va chạm điên cuồng và không ngừng mở miệng hỏi:
“ Còn dám bỏ đi không nói tiếng nào hay không?”.1
“ A~ không … dám”.1
Câu trả lời này dường như không khiến cho người đàn ông hài lòng, hắn thúc cái chày kia vào một phát thật mạnh xem như trừng phạt, âm thanh trầm mang đầy sự uy hiếp khiến cho cô gái chỉ có thể nắm chặt lấy thành bồn, gục đầu lên đó và phát ra tiếng rên.
“ Trả lời rõ ràng, dám hay không?”.

Bạch …
Bạch …
Bạch …
“ Không dám … nữa” – Kiều Uyển Nhi thống thiết.
Hắn nhếch môi, cúi người xốc lấy cô lên.

Một tay ôm lấy vùng đồi núi tròn trịa, tay còn lại xấu xa cho xuống dưới x0a nắn ti.ểu hu.yệt yếu ớt.

Lục Nghiên Dương gặm lấy vành tai của cô, hắn phả hơi thở nóng rực và lên tiếng
“ Nữa? Đương nhiên tôi sẽ ‘làm nữa’ để thưởng cho em vì đã ngoan ngoãn”

Trong hòng tắm phát ra âm thanh như tiếng vỗ tay, lại kèm theo tiếng nức nở của cô gái:
“ Đừng … nhanh … nhanh quá … a~”.
Không biết đã xảy ra chuyện gì khiến cho cô gái phải thống thiết đến như vậy.

Bên cạnh đó cũng sẽ nghe thấy âm thanh của người đàn ông, vừa ma mị lại vừa ngang ngược:
“ Ai dạy cho em thói bỏ nhà đi? Hôm nay phải trừng phạt thật nặng”.1
Không ổn rồi, đầu óc Kiều Uyển Nhi bắt đầu trở nên mụ mị.

Hắn cứ th úc mạnh thế kia thì bên trong cô có khi sẽ ghi nhớ được hình dạng huynh đệ của hắn mất.
Một lần rồi một lần, tốc độ xâm nhập ngày càng nhanh, trên gương mặt đỏ ửng của cô ần ật nước mắt mà hắn cũng không nể nang hay thương xót mà ngừng lại, động hu.yệt ấm nóng bao bọc lấy cây gậy lớn, hắn lần nữa bắn thẳng vào bên trong.
Người đàn ông với thể lực sánh ngang mãnh thú chẳng hề buông tha cho cô.
Không phải nói rằng khi đã đạt đến kh0ái cảm thì cái đó sẽ nhũn ra hay sao? Vậy thì tại sao nó vẫn cứng ngắt, ngẩng cao đầu mà nhìn cô thế kia?1
Kiều Uyển Nhi xụi lơ, cô nằm trên thành bồn chẳng còn sức lực.

Trên cơ thể nhễ nhại chẳng còn phân biệt được là do nước trong bồn hay do mồ hôi chảy ra.
Lục Nghiên Dương đứng lên, lấy cái khăn được gấp gọn trong tủ áo rồi bọc kín người cô lại, hắn cẩn thận lau sạch cơ thể, động tác nhẹ nhàng khiến cho cô cảm thấy rất thoải mái.
Kiều Uyển Nhi giờ đây chẳng còn hơi sức mà th ở dốc, cô thoi thóp như cá mắc cạn.

Nếu giờ đây hắn còn làm nữa thì cô thực sự chết mất.
Lực Nghiên Dương bế cô ra khỏi phòng tắm rồi đặt cô lên ghế sofa, hắn đi đến bên giường túm cái drap đầy vết tích của cuộc vui ban nãy rồi đem ra bên ngoài đưa cho người hầu, sau đó lại lấy trong tủ một tấm drap mới tinh, vô cùng thơm tho, thuần thục trải ra giường.1
Toàn bộ quá trình này có thể sai bảo người hầu làm giúp mà, hắn tự mình xử lý làm gì?
Đương nhiên là do Lục tổng không muốn đẻ cho người khác thấy bộ dạng cực kỳ mê hoặc của vợ mình, dù là nữ cũng không được.1
Đến cả Kiều Uyển Nhi cũng không nghĩ đến người đàn ông này tính chiếm hữu lại cao đến thế.
Cô ngồi trên sofa, mệt mỏi tích tụ, lại thêm lao lực quá độ, chẳng bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.

Trong cơn mơ, cô cảm thấy bản thân như được bay lên cao, cả cơ thể nhẹ tênh.

Khoé môi Kiều Uyển Nhi cong lên, cô cọ cọ đầu qua lại rồi tiếp tục ngủ sâu.
Người đàn ông đang phải xử lý mớ chiến tích lúc nãy, xoay sang nhìn thì thấy cô đã ngủ mất.
Không biết là vì mệt hay là do sợ hắn sẽ tiếp tục trừng phạt mà ngủ sớm đây.
Lục Nghiên Dương đến bên sofa nhìn ngắm một lúc, hắn thực sự sợ chỉ là giấc mơ, khi tỉnh lại, cô lại rời đi mất.
Đêm khuya sương lạnh, hắn bế cô lên giường.

Vì cô ngủ quên nên chưa kịp mặc quần áo, có lẽ sợ cô lạnh nên hắn bọc kín cô trong chăn rồi ôm lại, sau một hồi lâu khẳng định đây không phải là ảo giác hắn mới yên tâm nhắm mắt mà ngủ.
********
Sáng hôm sau, căn biệt thự lại trờ về ngày tháng yên bình dường như chưa từng gặp phải sóng gió.

Chỉ có điều …1
Mẹ hắn, Thôi Tử Niệm đang ở dưới sãnh, bộ dạng sốt ruột lại pha tức giận đang hối thúc Lương Đông gọi hắn xuống.1
Không biết lại định làm gì.
Lương Đông không muốn khiến cho mẹ hắn tức giận, nhưng chức trách của cậu không lớn, chẳng dám gọi chủ nhân lúc đang say giấc, đứng trước phòng ngủ mãi cũng chẳng dám gõ cửa, đành phải gọi cho Tào Cẩm Hoa chi viện.
Lục lão phu nhân đang tưới cây ngoài vườn, nghe thấy trong nhà của cháu có chuyện thì tỏ ra rất cao hứng.1
Đương nhiên bình thường bà sẽ không quấy rầy buổi sáng bình yên của con cháu, nhưng bây giờ đã gần mươid giờ sáng, mà theo lời Lương Đông, cháu trai vẫn còn ở trong phòng mãi chẳng chịu ra ngoài, nên bà phải đến đó xem thế nào.
Lục Nghiên Dương có thói quen dậy sớm, hôm nay dù chưa bước ra khỏi cửa phòng ngủ nhưng không có nghĩa là hắn vẫn chưa thức giấc.1
Lục tổng vẫn còn đang nằm trên giường ôm chặt lấy vợ mình, dù sao hắn cũng đã siêng năng không quản nắng mưa, ngày ngày đều đến làm việc đến tối muộn mà không có ngày nghỉ, chỉ ở nhà một hôm thì có làm sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro