Chương 90 - 95

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trải qua một đêm mặn nồng, hắn vẫn còn chưa hoàn hồn vì màn chạy trốn của vợ chỉ bỏ lại cho hắn tờ đơn ly hôn cùng đơn nghỉ việc.

Từ lúc sực tỉnh giấc thì Lục tổng chỉ nằm yên đó nhìn ngắm gương mặt đang ngủ sau của cô.

Kiều Uyển Nhi bị hành hạ cả buổi, chẳng còn chút sức lực, lại thêm mấy ngày nay ăn uống và ngủ nghỉ không đủ nên giờ đây đang ngủ say như chết.

Sáng sớm tinh mơ là khoảng thời gian rất tuyệt để ngủ nướng~
Kiều Uyển Nhi vừa ngủ vừa nhoẻn miệng cười, khiến cho hắn đang tức giận việc cô bỏ đi cũng phải hạ hoả.

Thôi thì cũng đã mệt mỏi cả đêm, tha cho em vậy.

Tối nay ại tiếp tục đẻ em không còn dám tự tiện nữa.

Cộc cộc …
Tiếng gõ cửa vang lên, cô gái nhẹ r3n rỉ bằng giọng mũi, chân mày cũng nhíu lại vì tiếng động phá giấc ngủ.

Lục Nghiên Dương nhẹ nhàng bước xuống giường, mặc áo rồi bước ra ngoài.

Nhìn thấy hắn, Lương Đông thở phào rồi lên tiếng:
“ Thiếu gia, phu nhân đang ngồi ở dưới sãnh nói có chuyện gấp phải nói với ngài”.

Hắn thở dài:
“ Đưa mẹ tôi lên phòng sách, không được gọi không được để bất cứ ai vào trong”.

“ ……” – Lương Đông ngập ngừng rồi lại hỏi thêm
“ Thiếu phu nhân cũng không được sao ạ?”.

Hắn nhìn vào căn phòng đã được đóng cửa cẩn thận, mường tượng đến gương mặt đang ngủ say của vợ mình giây lát rồi trả lời:
“ Cứ cho cô ấy vào”.

Vốn dĩ hắn không muốn để cô biết những chuyện phiền phức, nhưng sau khi nghĩ kỹ hơn nếu mẹ hắn lại làm gì đó lúc hắn không có ở đây thì một chữ ‘phiền’ là không đủ hình dung được tâm trạng hắn lúc đó.

Sợ này lo kia thì chi bằng cứ nói hết cho cô nghe.

Vốn dĩ đối với người tự tin giống Kiều Uyển Nhi, hắn cũng không ngờ cô cũng có lúc yếu đuối và tự ti về bản thân như vậy.

Hắn ngừng suy nghĩ ngay tại đây, bước vào phòng sách ngồi đợi.

Lương Đông nghe theo mệnh lệnh xuống đại sãnh mời Thôi Tử Niệm.

Khi thấy là cậu chứ không hải con trai mình, bà ta nổi giận đùng đùng:
“ Nghiên Dương đâu, tại sao nó không xuống?”.

– Vì thiếu gia không muốn nhìn thấy mặt người ạ.

1
Lương Đông mỉm cười, vốn dĩ cậu muốn nói như thế, nhưng phận sự của người làm lại thêm cái tính không muốn có thêm việc khiến cho cậu chỉ dám suy nghĩ trong lòng, niềm nở cười rồi cúi đầu lên tiếng:
“ Thiếu gia đang đợi người ở phòng sách ạ”.

“ Có gì thì nói ở nơi này là được, gọi nó xuống” – Thôi Tử Niệm ra lệnh.

Lương Đông lúc này đã rất cau có trong lòng nhưng vẫn phải đè nén rồi nhịn, cậu vẫn duy trì nét mặt ‘ khách hàng là thượng đế’ để nói chuyện với bà:
“ Lệnh của thiếu gia tôi không dám trái, mời người lên phòng sách ạ”.

“ Lệnh của nó cậu không dám cãi vậy thì tôi nói thì dám?”.

Lương Đông cười, im lặng không nói.

Thôi Tử Niệm lúc này rất giận, nhìn xung quanh thấy những gương mặt xa lạ khiến cho bà ta càng thêm nóng giận:
“ Người làm cũ đâu?”.

“ Thiếu gia nói những kẻ không dùng được thì không nên cho phép ở lại đây tiếp tục công việc ạ”.

Qua chuyện Kiều Uyển Nhi bỏ đi nhưng mãi đến khi hắn về nhà mới biết được sự việc từ Thôi Tử Niệm thì nhữn người làm ở biệt thự này đã bị sa thải hết.

Thôi Tử Niệm tất nhiên nghe đến chuyện này liền cảm thấy không thể nào không tức giận.

Bà ta cũng chẳng để tâm đ ến chuyện hắn có xuống nhà để đón mình hay không, đã xông thẳng lên phòng sách và lớn giọng gọi:
“ Nghiên Dương!”.

Vừa đi vừa gọi, đến khi nhìn thấy hắn thì càng to tiếng hơn:
“ Sao con lại sa thải người làm!!!”.

Nếu như là bình thường thì hắn sẽ nói với bà bằng chất giọng không lạnh không nhạt:
– Việc nhà con mẹ đừng xen vào.

Nhưng sau việc bà làm với vợ hắn thì dù có điềm tĩnh cỡ nào hắn cũng không thể duy trì nỗi.

Lục Nghiên Dương mắt sắc như dao nhìn thẳng về phía Lương Đông đang đứng phía sau Thôi Tử Niệm và đang định đóng cửa đi ra ngoài, giọng nói của hắn cực kỳ bất mãn:
“ Cậu vẫn chưa nói lý do?”.

Dường như đang muốn hỏi rằng:
– Tại sao không làm theo những lời tôi đã dặn?
Lương Đông chỉ cười rồi nói:
“ Tôi đã nói cho phu nhân những gì ngài muốn rồi ạ”.

Lục Nghiên Dương lúc này mới giãn một chút chút chân mày đang nhíu lại, phẩy phẩy tay ý bảo cậu ra ngoài rồi lên tiếng:
“ Lý do chỉ có vậy”.

Thôi Tử Niệm giận run người khi nghe thấy hắn dửng dưng như không có gì mà nói thế, còn Lục Nghiên Dương thì vẫn xem như không có chuyện gì to tác.
Vốn dĩ bà là người dùng kế ly gián khiến vợ hắn bỏ đi, hắn còn không nóng giận thì bà làm vậy để cho ai xem?
“ Con dám nói với mẹ như thế sao? nói đi, tại sao lại đón cô ta về nhà?!”.1
“ Cô ấy là vợ con” – Hắn thậm chí còn không cần suy nghĩ mà nói thẳng.
“ Đơn ly hôn cũng đã ký rồi, mau đuổi cô ta ra khỏi nhà ngay”.
“ Đừng can thiệp vào chuyện nhà con nữa” – Lục Nghiên Dương lên tiếng, có gì đó đau đáu ớ ngay lồ ng ngực khiến cho hắn rất khó chịu.
Thôi Tử Niệm lao đến.
Bốp!!!1
Một tiếng rõ to vang vọng trong căn phòng, không chứng kiến rõ ràng chuyện đang xảy ra nhưng khi thấy một bên má đỏ chót của hắn thì ai ai cũng đều hiểu rõ sự tình.
Đúng lúc đó, Kiều Uyển Nhi đang mở cửa phòng định bước vào bên trong.
Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, cô đơ ra như bức tượng, nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Gương mặt Lục Nghiên Dương không hề có chút dao động, con ngươi đen láy lạnh tanh chẳng hề có một chút tức giận hay chua xót.

Hắn cứ như một cỗ máy không có tình cảm, cũng không biết đau đớn.

Sẵn sàng hứng trọn những cú đánh mắng trút giận.
Một cái tát dường như chưa làm cho Thôi Tử Niệm thấy thoả mãn, bà ta chỉ thẳng vào gương mặt thờ ơ của hắn rồi nói:
“ Con vì một đứa con gái mà ngay đến mẹ cũng dám trái lời?”.
Lục Nghiên Dương không để tâm, chỉ chậm rãi đưa mu bàn tay lên lau nhẹ phần má bị đánh bỏng rát.
Hắn thờ ơ chẳng mấy mặn mà khiến cho Thôi Tử Niệm tức giận, xoay ngang xoay dọc một lúc thì nhìn thấy Kiều Uyển Nhi đang ngây ra trước cửa và vẫn chưa nắm bắt được tình hình, bà thét to:
“ Cô còn dám về đây?”.
Đang định xông đến thì hắn đã lao nhanh đến trước mặt cô che chắn.
“ Tránh ra!” – Thôi Tử Niệm gào lên.
Hắn vẫn trơ ra, bao nhiêu quan tâm lo lắng đều dồn hết vào người phía sau.

Thậm chí còn cảm thấy chỉ chắn ngang thôi thì chưa đủ, còn đưa tay ra che phòng hờ trường hợp Thôi Tử Niệm lao đến.
Với sức của bà ta thì sao có thể đọ lại với con gấu đen này?
Ngay cả Kiều Uyển Nhi còn cảm thấy cuộc chiến này đúng là không cân sức.
Nghĩ đến đây cô khẽ lắc đầu, nội tâm bắt đầu chống đối dữ dội.
Kiều Uyển Nhi, bớt bớt lại đi.

Mẹ con người ta đang cãi nhau, mày ít nhiều cũng không nên đứng hóng kịch.1
Thấy hắn bảo vệ cô, Thôi tử Niệm càng không vừa mắt, bà ta quát:
” Mẹ là mẹ của con, đừng có vì một ngừoi ngoài mà chống đối!!!”.1
Nói đến đâu, sắc mặt hắn thâm trầm.

Cánh tay đang che chắn trước cô có chút hạ xuống, giờ đây hắn mới chậm rãi lên tiếng:
“ Từ cái ngày bà bỏ đi với người đó thì tôi đã không còn mẹ nữa rồi”.
“ Con …”.1
“ Vẫn chăm lo cho bà là vì trước khi mất chính cha đã căn dặn.

Tôi không muốn làm trái lời ông ấy … nhưng không nghĩ bà lại gây khó dễ cho vợ mình”.
Cử chỉ và biểu cảm của hắn vẫn giống như bình thường, nhưng Kiều Uyển Nhi cảm nhận được sự khác thường trong lời nói của hắn.
Suốt bao nhiêu năm nay có lẽ hắn khổ tâm nhiều lắm.

Tính tình lại ít nói, không muốn biểu lộ cảm xúc càng khiến cho những suy nghĩ càng thêm phần phức tạp.
Lục Nghiên Dương không còn là đứa trẻ, từ lâu hắn đã không còn đau thương vì bị mẹ bỏ rơi.

Nhưng không có nghĩa là hắn muốn bị bỏ rơi thêm lần nữa.
“ Bà đã bỏ rơi tôi một lần … giờ đây còn muốn xúi giục cô ấy bỏ tôi sao?”.
Hắn nhìn về phía cô gái sau lưng.

Chỉ một cái quét mắt nhưng lại khiến cho cô giật thót.
Bộ dạng của Thôi Tử Niệm vẫn rất hung hăng, nhưng lại chẳng thể phản bác gì.
Lục Nghiên Dương nắm tay kéo cô ra ngoài, trước khi đóng cửa không quên nói một câu cuối cùng với người đã sinh ra mình:
“ Từ nay chúng ta đừng bao giờ gặp lại nhau nữa, mẹ”.1
Thôi Tử Niệm đứng đó, ngây ra.

Nhìn cánh cửa dần khép lại, chợt bà nhớ đến hình ảnh trong quá khứ.
Lúc đó, hắn đã bấu víu lấy và tha thiết mong bà đừng rời đi.

Nhưng Thôi Tử Niệm phớt lờ, bà còn nói ra một câu cay độc
/ Con hãy coi như người mẹ này đã chết/.

Câu nói đó, giờ đây bà mới nhớ ra, nhưng đối với Lục Nghiên Dương thì chưa một giây một phút nào hắn quên.
Thôi Tử Niệm không thể nén được lửa giận trong lòng, bà ta như muốn chạy theo để hỏi cho ra lẽ.
Dù thế nào cũng không thể chấp nhận được, một bên là mẹ ruột, một bên là vợ, vậy mà con trai bà cư nhiên thà không nhận bà làm mẹ cũng không bỏ Kiều Uyển Nhi.
“ Nghiên Dương, con đứng lại cho mẹ!”.
Thôi Tử Niệm muốn đuổi theo, vừa đi được vài bước thì liền thấy Tào Cẩm Hoa bước vào.
Nhìn thấy bộ dạng uất ức của Thôi Tử Niệm, Tào Cẩm Hoa chỉ thờ ơ mà hỏi cho có:
“ Sao vậy?”.
“ Mẹ, mẹ xem … Nghiên Dương nó vậy mà lại muốn đoạn tuyệt quan hệ với con.

Chỉ vì một đứa con gái chẳng có gì mà nhẫn tâm ngay đến mẹ ruột cũng …”.

“ Đây không phải là điều con chọn hay sao?”.
“ Sao con có thể chọn …”.
“ Vốn dĩ có thể cùng chồng con chung sống hoà thuận, nhưng vẫn nhất quyết muốn đi tìm hạnh phúc mới.

Là do con chọn còn gì?”.
“ ………” – Thôi Tử Niệm nhớ đến đoạn quá khứ đó thì liền khó chịu.
“ Mẹ, chúng ta đang nói đến chuyện của Nghiên Dương, sao lại nhắc đến chuyện xưa làm gì?”.1
Tào Cẩm Hoa không có gì là muốn quay trở về đúng chủ đề, nói thêm:
“ Lúc muốn rời đi không phải Nghiên Dương nó đã dùng mọi cách để mong con ở lại rồi sao? Kết quả con vẫn chọn tên đàn ông kia mặc kệ con trai ta cùng với con trai của nó”.
Tào Cẩm Hoa nhớ đến lúc đó, bà không tận mắt chứng kiến mọi thứ, nhưng khi nghe người hầu tường thuật lại thì không khỏi rùng mình.
Lục Nghiên Dương lúc đó tuy còn nhỏ nhưng đã ý thức được vấn đề rất rõ ràng.
Chàng thiếu niên tự cao lại tràn đầy năng lượng như hắn không từ mọi cách để có thể khiến mẹ mình hồi tâm chuyển ý.
Ngăn cản, van xin, thậm chí tự làm tổn thương chính bản thân.
Bà vẫn mặc kệ.
Lúc đó hắn đập vỡ chậu hoa sứ, trên tay cầm một mảnh sành hèn mọn mà uy hiếp.

Nếu Thôi Tử Niệm không chịu ở lại thì sẽ kết thúc sinh mạng ngay.
Bà ta vẫn quay lưng rời đi.

Viễn cảnh lúc đó, cha hắn đã ngăn cản, dù vậy vẫn không thể tránh được chuyện hi hữu xảy đến.

Mảnh sứ đó vẫn rạch vào cổ hắn một đường khá sâu.

Lục Nghiên Dương nước mắt giàn giụa, máu túa ra nhưng hắn vẫn cầu xin mẹ mình đừng đi, đừng bỏ rơi hắn và cha.1
Bóng dáng bà ngày càng xa, tầm nhìn cũng mờ dần.
Đến khi hắn tỉnh lại đã là ngày hôm sau, kể từ giây phút đó, hắn đã chấp nhận rằng bản thân khồn còn mẹ nữa.
Giờ đây Thôi Tử Niệm mỗi lần gặp là cứ luôn miệng nói cho hắn phải hiếu thảo, nhắc nhở hắn bà chính là mẹ ruột.

Điều này đối với người đã từ bỏ cái tình thân kia là hắn không phải rất nực cười hay sao?
“ Lúc bỏ đi không nghĩ gì đến cảm nhận của thằng bé, bây giờ thì cứ muốn nó phải để tâm đ ến mình … Thôi Tử Niệm, con đừng quên rằng bản thân con còn có thể ngồi ở vị trí này tất cả là vì di nguyện trước khi nhắm mắt của con trai ta và cả sự lương thiện của Nghiên Dương”
Tào Cẩm Hoa lên tiếng, ánh mắt đều là tia tàn nhẫn khi nhìn vào con dâu của mình:
“ Cô làm tổn thương con trai và cháu trai ta hết lần này đến lần khác, nếu không phải vì thằng con ngốc nghếch đó đã cầu xin … thì cô nghĩ ta sẽ để yên cho cô đến tận bây giờ ư?”.1
Thôi Tử Niệm lúc này mới ý thức được người mẹ chồng này không phải không tranh với đời, bà chỉ là vì lời hứa với con trai mình nên mới mắt nhắm mắt mở để cho bà ta yên ổn.
Tào Cẩm Hoa thấy bộ dạng huênh hoang của Thôi Tử Niệm bị dập tắt liền lên giọng:

“ Cô gây ra biết bao nhiêu chuyện ta còn tha thứ được, thì sao không thể để cho con dâu mình yên ổn đi? Con bé có thù oán gì với cô đâu chứ?”.
Ý muốn quá rõ ràng trong từng câu chữ.

Dù Thôi Tử Niệm có muốn nói gì thì cũng bị uy phong của Lục lão phu nhân kìm hãm.
“ Chuyện trên đời không thể theo ý mình.

Nghiên Dương muốn có một người mẹ … cô không thể cho nó được.

Bây giờ đừng có ép nó làm bất cứ điều gì nữa, cứ theo lời nó … đừng bao giờ xuất hiện”.
Tào Cẩm Hoa chẳng muốn dây dưa gì nhiều, bà đến đây chủ yếu để nói ra hết những điều nên nói..

Nghe thấy lời đe doạ từ phía Tào Cẩm Hoa, Thôi Tử Niệm run rẩy lên tiếng:
“ Mẹ … con dù sao cũng là con dâu …”.

“ Ta nể tình con trai đã mất nên mới không làm khó gì cô, nhưng nếu cô dám động đến Nghiên Dương và vợ nó thì dù có thất hứa ta cũng sẽ khiến cho cô không còn chỗ đứng ở cái thành phố này”.

Chỉ vì tôn trọng di nguyện của con trai mà bà để cho cái người lòng dạ rắn rết hết lần này đến lần khác khiến cho Lục Nghiên Dương phải chịu tổn thương.

Bây giờ không thể sai càng thêm sai được nữa.

Vì muốn yên chuyện nên mới im lặng, nhưng lại không biết rằng những người đã muốn gây chuyện thì chẳng bao giờ họ chịu an phận khi được nhún nhường.

Càng được đà thì càng làm tới mà thôi.

Trước khi rời đi, Tào Cẩm Hoa không tiết kiệm mà tặng cho con dâu mình một câu:
“ Nếu như không thể trở thành người mẹ tốt thì ít nhất cũng nên vì con mình mà thực hiệnu mong muốn của nó đi”.

Thôi Tử Niệm đứng trong căn phòng tráng lệ, không gian yên lặng như tờ.

Bất giấc, bà ta ngã quỵ.

Sao mọi chuyện lại trở nên thế này?
*****
Lục Nghiên Dương kéo vợ mình đi trên hành lang, hắn không nói một lời nào, bàn tay gắt gao nắm lấy tay cô, dường như đang sợ vụt mất vậy.

Kiều Uyển Nhi bị nắm rồi kéo đi, cô không cảm thấy đau mà chỉ cảm thấy hơi ấm của hắn lan toả truyền sang mình.

Bóng lưng của người đàn ông này thực sự rất to lớn, nói đúng hơn là vạm vỡ.

Lần nào cũng đều che chắn trước mặt, cứ như sợ cô bị tổn thương vậy.

Dẫu biết người tự lập như cô có thể tự mình xử lý mọi việc, nhưng chưa bao giờ hắn khiến cô lâm vào tình thế khó xử.

Chỉ mới được nửa năm thôi mà?
Nhưng tại sao trong khoảng thời gian ngắn thế kia, cô lại trao trọn trái tim cho hắn?
Trong đầu cô luôn có hai luồng ý kiến trái ngược.

Muốn yêu thương và chữa lành tổn thương mà hắn phải chịu, nhưng lại tự ti vì bản thân chẳng có gì.

So với người đứng trên đỉnh cao như hắn, cô hèn mọn đến lạ.

Cô không biết tình cảm của hắn nên lựa chọn bỏ đi, không muốn bản thân trở thành gánh nặng.

Hắn đuổi theo đem cô về.

Hôm nay lại còn đứng trước mặt mẹ mình bảo vệ, vì cô mà ngay cả quan hệ mẹ con cũng sẵn sàng cự tuyệt.

Đón xem chap mới nhất trên mangatoon

Đến giây phsut này thì Kiều Uyển Nhi chẳng thể nào nghĩ rằng hắn không có tình cả với mình.

Lục Nghiên Dương kéo cô đến góc hành lang, ở đó có một khungcửa sổ rất to, hướng ra ngoài có thể nhìn thấy khung cảnh tuyệt đẹp của khu vườn và đón ánh nắng ấm áp len lỏi qua khung cửa.

Hắn đặt cô ngồi trên bệ cửa, bàn tay hắn nắm lấy vai cô, gục đầu lên.

Mái tóc đen nhánh thoang thoảng dầu gội xông vào mũi cô, hắn tham luyến cọ đầu vào hõm cổ, thở một hơi thật dài như muốn trút hết bao nhiêu mệt mỏi cùng gánh nặng đã đè nén từ rất lâu.

Kiều Uyển Nhi yên lặng, đặt tay lên vai hắn, bám ở đó chưa được bao lâu liền trượt lên cổ rồi luồng hẳn vào mái tóc, động tác chậm rãi như xoa dịu, như an ủi tâm hồn đã sớm héo mòn của hắn.

Người đàn ông không có ý muốn bài xích, hắn nắm lấy cổ tay cô, chỉ nắm lấy như một yêu cầu hãy tiếp tục.

Bàn tay còn lại siết chặt bên eo, từng đường gân xanh hiện rõ.

Cô cũng không biết hắn làm như vậy liệu có thực sự ổn hay không.

Nếu không có gì thì hắn cũng không cần trưng ra bộ dạng nhếch nhác giống như hiện tại.

Thôi Tử Niệm dù sao cũng là mẹ ruột của hắn.

Nhưng cô không dám hỏi, sợ bản thân nếu nói gì không đúng lại khiến cho hắn bất ổn hơn.

“ Nếu ngay cả em cũng rời bỏ thì tôi phải làm sao?”.

1
Đáy mắt có chút lo lắng của cô trong phút chốc vì cái câu nói đó à dao động.

Bàn tay đang luồng vào trong tóc hắn cũng khựng lại vài nhịp, khi trấn an đượuc bản thân mới tiếp tục động tác.

“………”
Nên nói gì mới được đây?
Bình thường cô rất linh động trong khoảng giao tiếp, nhưng mà tình hình hiện tai rất bất ổn.

Lục Nghiên Dương ngẩng đầu lên, song, vẫn chưa hề lui ra xa để duy trì khoảng cách.

Đôi mắt hắn nhìn cô bi thương đến mức Kiều Uyển Nhi có thể nghĩ rằng cô chính là nguồn sống duy nhất của hắn.

Trong con người đen láy chất chứa đầy thống khổ kia đều là hình ảnh phản chiếu của cô.
Kiều Uyển Nhi vừa là nỗi bi thương vừa là hi vọng để hắn cố gắng gượng trong cái thể giới tàn khốc này.
Nếu cô không cần hắn thì thà hắn chết đi còn hơn.1
Đàng ông nhà họ Lục luỵ tình đến mức yêu đương không cần hồi đáp, bị tổn thương cũng chấp nhận.
Tình yêu của hắn cao thượng, nhưng cũng thật hèn mọn biết bao.
Tay hắn đặt trên cánh tay thon của cô vô ý siết chặt, run lên.

Kiều Uyển Nhi còn chưa kịp biết hắn đang tức giận hay sợ hãi thì đã nghe thấy âm thanh:
“ Đừng bỏ đi nữa, cầu xin em”.
Giọng nói thống khổ van nài đó khiến cho cô cảm thấy nếu rời đi lần nữa thì có khi hắn sẽ nghĩ quẩn rồi làm tổn thương chính mình.
Nhưng mà nếu cô chấp nhận nghe theo không rời đi thì sao?
Kiều Uyển Nhi không thích mọi chuyện kết thúc lưng chừng, không đầu không đuôi.

Cô mấp máy đôi môi xinh xắn rồi lên tiếng:
“ Anh … sợ mất thể diện đến vậy à?”.1
Hắn nghe xong, ngẩng đầu lên.

Ánh mắt loé lên tia bi thương cùng với ngữ điệu:
– Em đang nói cái gì vậy? Tôi đang nghe cái gì vậy?
Hệt như đang nghe phải điều gì đó rất vô lý, vô lý đến nực cười được thốt ra từ cái miệng của vợ mình.
Ôi trời, hai cái con người này.

Giải quyết vấn đề nhanh chóng lên được hay không?1
Đống giấy tờ chất cao như núi mà chỉ trong vòng vài ngày đã xử lý gọn gàng sao chuyện của bản thân chỉ có vấn đề thể diện lại dong dài ngày này qua tháng nọ thế kia?
Lục Nghiên Dương có cảm giác chỉ vì hắn dem cái ‘thể diện’ ra làm lý do trốn tránh nói thật lòng với cô mà cái câu chuyện này cứ tiếp diễn mãi.
Linh tính mách bảo rằng nếu còn ngại ngùng mà nói dối nữa thì có khi lần sau cô sẽ trốn đến một nơi hắn không tìm ra được mới thôi.1
Hắn có chút thở dì vì đã quá chán chường với cái chủ đề thể diện này, giây sau đã chuyển sang một thần thái khác khiến cho không khí xung quanh thay đổi đến chóng mặt.
Kiều Uyển Nhi cũng có thể nhận ra được cái sự khác biệt này, chỉ trong vài giây ngắn ngủi …
Lục Nghiên Dương tay vẫn nắm lấy vai cô, ánh mắt nhìn thẳng, con ngươi đen không hề giấu diếm tình cảm, hắn dịu dàng lên tiếng:
“ Tôi sợ lắm”.
“ …….” – Kiều Uyển Nhi chớp chớp mắt, đôi mắt lảo đảo suy nghĩ từng câu chữ mà hắn nói.
Lục tổng không đợi cô nghĩ ngợi, bổ sung thêm:
“ Sợ mất em”.1
………
Không gian yên lặng, Kiều Uyển Nhi nhìn hắn chăm chăm, mặt không cảm xúc.
Tích tắc, tích tắc …
1 giây, 2 giây rồi 3 giây ….

harry potter fanfic
Đồng hổ điểm 12 giờ, tiếng chuông vang lên, trong đầu cô cũng ong ong theo.
Gương mặt không biến sắc ban nãy bị thay thế bằng cặp má hồng đỏ như quả táo chín.

Đôi mát chính trực nhìn thẳng vào đối phương cũng láo liên né tránh.
Kiều Uyển Nhi mở miệng, lắp ba lắp bắp như đang bị mắc nghẹn:
“ T … ôi … tôi … a..

nh … anh … anh ….”.
Cô dùng gương mặt đỏ bừng nhìn hắn, sau đó xoay đi rồi lại tiếp tục nhìn.

Lặp đi lặp lại vài lần như thế, Lục Nghiên Dương vôi buông tay, úp mặt vào góc tường như đứa trẻ làm sai bị phạt.
Không khí nóng lên, hai con người lúc nãy còn đang nhìn chăm chăm nhau mà bây giờ cứ loay hoay như robot bị chập mạch.
Hắn gục vào tường, Kiều Uyển Nhi không thể thấy được biểu cảm, nhưng lại thấy vành tai hắn đỏ lên đến tận gáy.
“ Anh … anh … anh ngại à?” – Cô gái gặng hỏi vì không muốn dùng cái EQ số âm của mình để suy nghĩ.
Người đàn ông EQ không âm, nhưng chẳng khá hơn là bao, mở miệng câu nào là phá hỏng không khí nơi đó đang ngượng muốn chết đi được.

Hắn đương nhiên không muốn thừa nhận rằng bản thân đang rất xấu hổ.
Nhìn thì cũng đủ hiểu rồi, nhưng vợ hắn cứ muốn hắn phải nói thẳng ra mới tha hay sao?
Lục Nghiên Dương qua câu chuyện ‘thể diện’ thì không dám nghịch dại nữa.

Nhưng mà bảo hắn thừa nhận hắn đang ngại thì hắn biết chôn mặt vào đâu?
Ngại càng thêm ngại nha.
Lục tổng hắng giọng, cố lấy lại bình tĩnh rồi xoay sang nhìn thẳng vào vợ mình.

Nuốt nước bọt, nín thở, cắn môi … hắn làm mọi cách để bản thân trửo lại bình thường không để cho cô phát hiện ra điều bất thường.

Sau đó dõng~ dạt lên tiếng:
“ Không có ngại …”.
Nói thì hay lắm, nhưng gương mặt đỏ bừng bừng kia đã bán đứng hắn mất rồi..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro