Chương 96 - 100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trực tiếp nhìn thấy biểu cảm khác hẳn ngày thường của hắn nhất thời cô cũng không biết nên ní gì cho ngầu.
Gương mặt cô dường như bị lây lan cái sựu ngại ngùng của hắn mà đỏ lên theo.
Cùng lúc đó, Tào Cẩm Hoa bước đến, nhìn cảnh trước mắt mà không nhịn được cười:
“ Hahaha, hai đứa đang làm gì mà gương mặt lại thế kia? Thời tiết này đâu có nóng lắm? Sao vậy?”1
“ ………”
Cả hai người trong giây lát chẳng thể nghĩ ra câu trả lời nào cho hợp lý, đứng đó anh nhìn em, em nhìn anh mong chờ đối phương có thể đưa ra một lý do cho hợp hoàn cảnh.
Kết quả là đứng đó nhìn nhau cả buổi, gương mặt cũng vì thế đỏ mãnh liệt hơn.
Tào Cẩm Hoa càng cười lợi hại hơn, nhìn hai đứa cháu với chỉ số EQ thấp đến thảm thương mà cuối cùng cũng chịu học tập để tăng cái chỉ số ấy lên mà vui đến mức quên luôn cả chuyện Thôi Tử Niệm.1
Bà giả vờ không biết mà hỏi:
“ Làm chuyện gì mờ ám nên mới vậy sao?”.
Kiều Uyển Nhi ngượng ngùng bỏ trốn:
“ Con hơi chóng mặt … về phòng trước đây”.
Tào Cẩm Hoa cười:
“ Con bé này da mặt sao lại mỏng thế kia?”.

Lục Nghiên Dương đứng đó, một tay che đi gương mặt đỏ nưng vẫn không quên chào bà nội của mình.
Lục lão phu nhân nhìn hắn cười chọc ghẹo:
“ Suýt thì thành người đàn ông trải qua một đời vợ”.1
Hắn nhìn bà, quả quyết:
“ Sẽ không có chuyện đó đâu”.
“ Còn phải xem con thế nào”.
Chỉ chọc ghẹo đôi ba câu thì bà liền nghiêm nghị, vì mục đích chính đến đây là việc của Thôi Tử Niệm.
“ Về phía mẹ con, ta sẽ sai người giám sát kỹ lưỡng.

Qua chuyện hôm nay nó sẽ không thể gây thêm sóng gió gì nữa”.
“…….”.
“ Con chịu khổ rồi, sau này hãy sống cho bản thân đi.

Chuyện đã hứa với cha con không phải con không thực hiện được mà là do mẹ của con ngày càng quá quắc”.
******
Đêm đến, cô nằm trong phòng không thể nào ngủ được.
Người đàn ông cứ ôm cô từ phía sau, siết chặt đến mức Kiều Uyển Nhi trở mình cũng không thể thì sao có thể thoải mái yên giấc?
Làm ơn đi, cả đêm hôm qua rồi đó, tôi muốn ngủ!!!
“ Khó thở” – Kiều Uyển Nhi ai oán lên tiếng.
Rõ ràng lúc trưa còn ngại ngùng lắm mà, bây giờ cứ như trở thành một con người khác vậy.
Lục tổng vẫn quyết tâm ôm chặt không để cô cử động.
Kiều Uyển Nhi mặc chiếc áo ngủ lụa mỏng manh, cả hai cùng nhau đắp một chiếc chăn, thân nhiệt nóng bỏng đan xen vào nhau.

Dù điều hoà đã chỉnh nhiệt độ thấp nhưng tại sao mồ hôi vẫn tuông ra như mưa vậy chứ?
Giãy một hồi mệt đến không còn sức lực, cô buông xuôi.

Một ý nghĩ bất chợt thoáng lên trong đầu, cô đắn đo rồi lên tiếng hỏi:
“ Ngày mai … tôi có thể đi làm không?”.
Lục Nghiên Dương nằm ở phía sau nên chẳng thể nào quan sát được biểu tình của hắn, nhưng cô biết hắn lúc đó không có nổi điên lên, vì cảm nhận được không khí xung quanh có phần dễ chịu chứ không giống đêm hôm qua.
Vừa âm trầm lạnh lẽo, lại vừa …
… khiến người khác nóng bừng khi nghĩ đến, đê mê nồng nhiệt.
Càng nhớ lại thì gương mặt của cô càng thêm đỏ hồng, máu huyết trong cơ thể cũng sôi trào.
“ Sao lại hỏi thế?” – Hắn bất ngờ lên tiếng.
Kiều Uyển Nhi lúng túng, rồi cũng trả lời:
“ Vì … tôi đã xin nghỉ việc”.
Cả công ty chắc cũng đã biết hết rồi.
“ Bà nội vẫn chưa phê duyệt, em vẫn có thể đi làm bình thường”.
Tào Cẩm Hoa đúng là người nhìn thấu hồng trần, khi cô đến gạp xin nghỉ việc rồi rời đi bà còn có ý tốt tìm giúp một căn hộ.
Lúc đó chắc đã lường trước được động thái của hắn, tìm nhà cho cô cũng chỉ để hai vợ chồng này sớm ngày gặp nhau và giải quyết mọi chuyện mà thôi.
Còn liệu tính mà nói với Thôi Tử Niệm không được lan truyền tin tức cô xin nghỉ việc nữa chứ.
Kiều Uyển Nhi thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng sẽ mất công việc này.
Tiền lương thì hậu hĩnh, không cần tăng ca, không giao quá nhiều việc, canteen có thức ăn ngon vô cùng … nếu nghỉ việc thì thực là quá đáng tiếc rồi.

Haizzzz, có thể yên tâm mà …..
“ Chúng ta nghỉ một tháng cùng nhau đi du lịch có được không?”.
….

ngủ.
Hả, gì?
Mi mắt nặng trĩu đang khép lại thì nghe thấy văng vẳng bên tai cái câu nói kia, Kiều Uyển Nhi thản thốt mà mở miệng:
“ Hả?”.
“………”.

Truyện Hệ Thống
Người đàn ông im lặng trong giây lát rồi kiên nhẫn lặp lại:
“ Chúng ta đi du lịch”..

Má ơi, thật luôn? Cô còn tưởng ban nãy là do bản thân nghe nhầm nữa chứ?
Đi du lịch?
“ Sao đột nhiên lại..” – Kiều Uyển Nhi ấp úng.
Hắn im lặng một hồi, chắc là đang nghĩ xem nên nói thế nào không quá sến sẩm lại không gây mất lòng.
“ Đi trăng mật”.
Vốn dĩ hắn muốn sau khi tổ chức hôn lễ sẽ đưa cô đi, nhưng bây giờ trong lòng hắn quá bất an, phải khiến cho cô vui vẻ.

Có như vậy thì cô mới không rời đi nữa.
Kiều Uyển Nhi trước đây từng đi đến rất nhiều nơi, mỗi buổi tiệc lớn cha mẹ đều đưa cô đến đó để tìm xem người nào phù hợp.

Tuy mang tiếng là ‘đi rất nhiều nơi’ nhưng thực chất cô chẳng thoải mái chút nào.
Riêng tư không có, chỉ là một món hàng đợi xem ai vừa ý thì đem về.
“ Đi đâu?” – Trong lòng có chút mong chờ, cô cứ nghĩ mãi đến việc đi chơi mà đại não không kịp tải dữ liệu.
Không chú ý đến hai từ ‘trăng mật’ mà hắn nói.

Lục Nghiên Dương không ngờ cô đồng ý nhanh đến vậy, có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn nói ra đáp án đã chuẩn bị từ trước đó …
Trước đó đang nói đến chính là trước khi hai người đăng ký kết hôn.

Lúc đến nhà cô hỏi cưới thì hắn đã nghĩ đến tên của con đầu lòng luôn rồi.

Chuyện đi trăng mật chỉ là việc cỏn con.1
“ Đi đến đảo, du lịch một tuần sau đó sẽ đến những nơi em muốn”.
“ Vậy khi nào đi?”.
“ Ngày mai” – Lục tổng nhanh nhảu đáp.
Kiều Uyển Nhi bị doạ một phen, giật mình.
Trả lời gì mà nhanh vậy? Ai không biết còn tưởng cô sẽ đổi ý nếu dám chậm trễ.
Thực lòng thì Kiều Uyển Nhi muốn đến công ty trước để nói với Hạ tiểu thư chuyện xin nghỉ việc.

Nhưng mà tạm thời không biết nên nói thế nào.
Nói thật thì cái chuyện hôn nhân này nó rối rắm phức tạp, cô không muốn kể đến.
Còn bịa ra một lý do thì cô vẫn chưa nghĩ ra cái cớ nào thích hợp.
Thôi thì cứ đi du lịch trước, tranh thủ thừoi gian vừa thư giãn vừa nghĩ cách.
Đúng là nhất tiễn song điêu, cô đúng là quá thông minh.
“ Ừm, mai đi.

Vậy thì tối nay ngủ sớm … hức!”.
Kiều Uyển Nhi dụi dụi đầu vào chiếc gối mềm mại, tìm một vị trí thoải mái rồi nhắm mắt.
Tiếp đó liền cảm thấy một mảng trên cổ hơi ươn ướt, dường như bị li3m.
Lục Nghiên Dương há miệng, cắn phập một phát.

Bàn tay cũng luồng từ dưới váy đặt lên một bên to căng tròn mà nhàu nặn.
Người đàn ông chẳng hề nương tay chút nào, đến mức cô có cảm giác khó chịu.

Dù không đau nhưng mà chẳng thoải mái chút nào.
Nếu như ngực cô là quả bóng thì đã sớm bị bóp cho bể rồi còn đâu.
Hắn càn rỡ nhào nhào xoa xoa, âm thanh phát ra khiến má cô nóng lên.
“ Ư … tôi buồn ngủ mà … có gì … hôm khác hẳn làm … đi~”.
Chẳng biết do đâu mà giọng cô có chút ngọt ngào, khiến cho hắn nghe thấy liền nghĩ rằng cô đang làm nũng.
Con gái nói không là có, cô từ chối thế kia chắc là muốn nhiều hơn.
Chẳng biết nghe được từ đâu mà lại nghĩ vậy.
Thế nên người đàn ông chẳng chịu buông tha mà còn tích cực hơn.
Nghe đâu mấy ngày đi công tác, Lục tổng được đối tác giới thiệu quyển sách đang rất được lòng phái nữ.
100 CÁCH DỖ VỢ.
Nghe đâu có một vị tổng tài nào đó lúc đầu khi đọc tựa đề liền lộ rõ chán ghét, nhưng sau khi áp dụng thành công thì đã nhiệt tình đề cử quyển sách ấy lên trang cá nhân.1
Lục tổng sau khi xem bình luận và đánh giá thì liền đặt hàng.

Đọc một hồi đều cảm thấy cách thức trong này phải mặt dày mới có thể làm được.
Hắn đấu tranh cả buổi sáng mới có dũng khí để thực hiện các bước trong này.

Tham khảo một hồi liền thấy đưa vợ đi du lịch để hâm nóng tình cảm là cách dễ nhất mà hắn có thể làm, vậy nên liền áp dụng ngay.
Nhưng mà thực tình không thể chịu đến lúc đến biển, thôi thì ăn cô trước, ngày mai đến đó hẳn tính tiếp.
Kiều Uyển Nhi bị ôm phía sau không thể giãy giụa vô cùng khó chịu.
Cô như con cá nằm trên thớt, dù có giãy thế nào thì hắn cũng chẳng thèm quan tâm.
Từ bờ vai trắng noãn đến vành tai …
Lát sau đã lật người cô nằm sấp xuống giường, nơi to lớn đang nằm trong quần cứ thế cọ cọ vào khe mông.
“ Anh … anh … làm gì?!!!” – Kiều Uyển Nhi thản thốt.
Nhưng dù vậy cũng không cản được người đàn ông.
Đúng là chất độc.
********
Vị tác giả viết quyển sách nào đó:
“ Tôi chỉ viết ra những điều mà những tên đàn ông ngu ngốc không có EQ có thể được vợ mình nhìn bằng cặp mắt khác ….
… còn việc mỗi đêm thì tự mà vận động”..

Chẳng biết đêm qua đã làm bao nhiêu lần mà giờ đây khi còn đang mê man say ngủ, Kiều Uyển Nhi vẫn cảm thấy cả cơ thể ê ẩm.
Chảng hiểu sao cứ nghe thấy bên tai tiếng rì rào êm dịu của sóng biển.

Cô gái nằm trên giường nhíu nhíu mày, không phải vì âm thanh đó quá ồn ào mà là do cơ thể nặng trịch, hạ dinh dính rất khó chịu.
Cô chậm rãi mở mắt …
Trần nhà thạch cao, màn treo dài thước tha như dòng suối đang bao kín lấy chiếc giường to lớn mà cô đang nằm.
Nơi này không phải trong phòng của cô, có chút yên bình.

Chẳng lẽ vì đêm qua hắn nhiệt tình nên bây giờ cô lên thẳng thiên đang luôn rồi?
Kiều Uyển Nhi chống tay sang bên hông, lồm cồm ngồi dậy.

Dưới hạ liền truyền đến một cảm giác có chút nhức nhối, chất lỏng ồ ạt trào ra dính lên đùi cô.
Cái chăn đang đắp hờ trên người tuột xuống cô mới nhìn thấy rõ cả cơ thể mềm mịn chẳng hề có một mảnh vải che thân.
Thảo nào trong lúc đang ngủ, dưới cứ dinh dính, khó chịu chết đi được.
Kiều Uyển Nhi đưa tay lên dụi dụi mắt, tâm mi có chút giãn khi nhìn thấy khung cảnh trước mặt.
Đối diện cô chính là một khung cửa sổ to bằng cả bức tường, rèm che màu trắng tinh tế tung bay trong làn gió dịu nhẹ.

Lúc này cô mới biết được âm thanh rì rào rả rít đó xuất phát từ đâu.
Tầm mắt hiện ra khung cảnh đẹp đẽ mà bình yên, cả một bờ biển trải dài, bầu trời trong xanh khiến cho đôi mắt vốn tưởng không còn chút hứng thú gì với cuộc sống như được khai thông.
Kiều Uyển Nhi nhìn chăm chú, đến mức có người mở cửa phòng bước vào cũng chẳng hề hay biết.
Lục Nghiên Dương tiến đến, trên tay là khay thức ăn phong phú.

Nhìn thấy cô ngây ngốc, hnws có chút buồn cười.
Đêm hôm qua hắn chẳng hề buông tha dù là một khắc, tiếp theo đó đến sáng thì cô chẳng thể nào dậy nỗi.
Hắn lay lay muốn cô thức giấc cùng đi đến biển nhưng cô gái cứ mè nhoe muốn đi ngủ, thậm chí còn ôm lấy thật chặt vì không muốn hắn phá bĩnh giấc ngủ của mình.1
Lục tổng đâu còn cách nào khác ngoài việc thay cho cô một bộ đồ đơn giản rồi bế ra ngoài xe.
C ởi đồ thì dễ, mặc vào thì khó.

Cả quá trình đó hắn thực sự chỉ muốn lột ra.1
Đương nhiên cái tên cầm thú này muốn làm thêm, nhưng gương mặt cô cau có vì bị đánh thức khiến cho hắn (rén) không dám làm bậy.1
Đem thức ăn đặt lên giường, hắn ngồi bên cạnh rồi nhẹ giọng:
“ Ăn sáng xong, chúng ta đi ra biển”.

Kiều Uyển Nhi mơ mơ màng màng nhìn ra khung cảnh tuyệt đẹp bên ngoài, nhìn đồng hồ đang phát ra âm thanh tích tắc trên tường, rồi lại nhìn hắn, ánh mắt phát ra tia lửa:
“ Tôi đau eo, tự anh đi đi”.
“ …..”.
Sao không giống trong quyển sách kia viết vậy? Rõ ràng bảo các cô vợ rất thích lãng mạn, chỉ cần dịu dàng lấy lòng thì sẽ vui vẻ mà?
Kiều Uyển Nhi tỉnh rồi nhưng vẫn chưa muốn bước xuống giường, nằm trên đó quấn chăn.
Cả đêm triền miên, giờ đây chỗ nào cũng đều có dấu đỏ, nơi nào đó còn ê ẩm nữa chứ.

Hắn muốn m.ật hu.yệt của cô có hình cậu bé của hắn thì hắn mới vừa lòng hay sao?
Lục Nghiên Dương bị cô xoay mặt ngó lơ, không biết nên làm gì, lóng ngóng cầm chén súp nóng lên rồi nói:
“ Món này ngon lắm, hải sản tươi ngọt, em … ăn đi cho ấm bụng”.
“ Tôi no bụng rồi”.
“ ……” – Hắn đặt chén súp xuống, nghĩ ngợi rồi nói:
“ Hôm qua lấp đầy nên giờ em vẫn còn no …”.1
Bụp!!!
Cả một cái gối bị ném thẳng trượt dài xuống gương mặt ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra của Lục tổng.

Còn chưa kịp nói gì thêm đã nghe thấy tiếng cô thét lên đầy ai oán:
“ Cái … cái tên bi3n thái này… anh … anh ra ngoài cho tôi!!!”.
Rốt cuộc đã sai ở đâu vậy?
Lục Nghiên Dương bị xua đuổi, chẳng biết là vấn đề nằm ở đâu nữa.
Thất tha thất thiểu đứng ở ngoài cửa, thân hình to như mãnh thú trái ngược hoàn toàn với gương mặt buồn như cún con kia.
Lục tổng bị vợ giận, quạu quọ.
Quả nhiên không nên nói nhiều, càng nói thì lại càng khiến cho ngừoi ta ghét.
Kiều Uyển Nhi nằm trên giường, vùi gương mặt đỏ gay vào đống gối mềm, miệng không ngừng mắng:
“ Đồ ngốc, đồ ngốc.

Tên bi3n thái chết tiệt!!!!!!!!!”..

Đợi đến khi vợ nguôi giận hắn mới lủi thủi đi vào trong phòng.

Lục tổng không dám nói nhiều nữa, nhận thấy tài ăn nói của mình thực sự không được tốt nên cả buổi chỉ yên lặng ngòi trên ghế xem điện thoại, thỉnh thoảng sẽ nhìn xem cô đang làm gì.
Kiều Uyển Nhi ngồi ở bàn trang điểm tỉ mỉ tô son môi, nhìn qua kính thấy hắn an phận không hó hé nửa lời tuy có nguôi ngoai bớt nhưng vẫn còn giận lắm.
Cả đêm không cho người ta nghỉ, vồ vập thế kia còn không mang bảo hộ, có nên bóp cổ hắn không?
“ Tôi biết là chơi …”.
Từ ‘chơi trần’ còn chưa bay ra khỏi miệng thì cô đã nuốt vào trong bụng, chỉnh sửa tóc tai và cố gắng nghĩ ra một từ thích hợp nhất sau đó mới lên tiếng:
“ E hèm, không có gì ngăn cách sẽ … sướng … ừm, khác xa với việc có sử dụng … nhưng anh cũng đừng vì sự sung sướng nhất thời mà khiến bản thân phải đi vào ngõ cục”.1
“ …..”- Lục Nghiên Dương bỏ điện thoại xuống, nghi hoặc hỏi:
“ Ngõ cục?”.
Kiều Uyển Nhi nuốt nước bọt, chuyện này nói thẳng ra thì quá là nhạy cảm rồi.

Tuy là vợ chồng nhưng cô ngại nha.
“ Ít nhất cũng nên sử dụng biện pháp an toàn, tôi …

… không muốn đi 2 về 3 đâu”.
“………..”.
Lục tổng nghệch mặt, sau đó như phát hiện được gì đó, liền thăm dò:
“ Em … không muốn có con?”.
Lúc nói câu này, gương mặt hắn yểu xìu, cụp mắt xuống, chán chường thở dài.

Nhìn vào kính cô thấy rõ hình ảnh phản chiếu, trông có chút buồn cười, lại rất …
Đáng yêu nha.
Hắn hỏi câu này, là muốn có con?
“ Anh muốn có nên mới không bảo hộ à?”
Vốn chỉ là cô nửa thật nửa giả mà hỏi, ai ngờ hắn khẳng khái ngẩng lên nhìn cô bằng đôi mắt không hề có chút dao động.
“ Anh muốn”.
Kiều Uyển Nhi đang kẻ mắt, đường aliner khiến đôi mắt trở nên có thần hơn, vì nghe thấy câu nói kia mà xoay người lại, một bên mắt bị kẻ lệch đi.
Cây bút kẻ mắt trên tay rơi xuống đất.
Lạch cạch …
Âm thanh thâm thuý vang lên, xung quanh yên lặng.
Kiều Uyển Nhi nhìn hắn trân trân, đại não còn chưa kịp tải dữ liệu thì hắn đã nói thêm:
“ Anh muốn cùng em sinh con trai con gái”.
“………”.

..
Đùng!!!!!!
Bên tai Kiều Uyển Nhi sấm chớp rền vang, bây giờ cô đã kịp nhận thức được sự việc đang diễn ra rồi.
Hắn thực sự muốn cùng cô tạo em bé nên mới không phòng tránh ư?
“ Anh … anh … anh nói bậy gì vậy hả? Có còn tỉnh táo không? Sinh … sinh con gì chứ?”.

“ Anh tỉnh”.
“ Tỉnh mà nói cái gì vậy?”.
Hắn đứng lên, nhanh chóng tiến đến gần bàn trang điểm.

Kiều Uyển Nhi chẳng biết vì lý do gì mà hốt hoảng ngồi dậy lui về sau.
Tình cảnh hiện tại, người đàn ông càng tiến đến thì cô gái càng lùi xa, hệt như đang chơi đuổi bắt.
“ Anh … anh đừng có qua đây” – Kiều Uyển Nhi chỉ tay về phía hắn, mặt đỏ gay chẳng biết do giận hay do xấu hổ.
Cô chỉ biết rằng giờ phút này trong đầu cô rối rắm vô cùng, trực giác mách bảo nên tránh ngừoi đàn ông này xa nhất có thể.
Lục Nghiên Dương bị cảnh cáo, cũng không có sấn tới, đứng yên rồi lên tiếng:
“ Muốn có con với vợ mình thì có gì bậy bạ?”.
Giọng nói pha chút hờn dỗi cùng với lý lẽ đúng đắn khiến cho Kiều Uyển Nhi khó lòng phản bác.

Nhưng cô cũng không định để yên mà nghe theo, xù lông ngay lập tức:
“ Tôi … tôi … tôi …”.
Rốt cuộc đứng cả buổi lắp bắp mà chẳng thể nào nói được một câu cho ra hồn.
Hắn tiến lên phía trước vài bước, vẫn quyết tâm hỏi cho ra lẽ:
“ Chẳng lẽ … em vẫn vì thể diện mà canh cánh trong lòng?”.

“ Tôi …”.
“ Đã giải thích rồi không phải hay sao? Vì muốn ở bên em nên mới kết hôn.

Anh nói lần cuối, không có lần nào nữa đâu”.
Sao bình thường em – tôi mà bây giờ chuyển sang xưng hô anh – em ngọt sớt vậy? Cô còn chưa thích nghi được với việc cùng nhau tạo em bé đâu, đừng có thêm chuyện nữa.
Cái tên này!!!
Lục Nghiên Dương chỉ đợi cô thả lỏng phòng bị, thắt chốc đã tiến đến ngay trước mặt rồi cầm lấy tay cô, quả quyết:
“ Anh vẫn sẽ tiếp tục”.
Tiếp tục là tiếp cái gì cơ?
Hắn sẽ tiếp tục làm cho đến khi cô có em bé chứ còn gì nữa?
“ Anh … anh … tôi vẫn còn chưa muốn làm mẹ đâu, đồ bi3n thái!!!!!”.
Kiều Uyển Nhi giãy ra, sau đó chạy vào phòng tắm rồi chốt cửa.
Đến giờ cô vẫn còn chưa thích nghi được với tình hình hiện tại, ôm đầu ngồi xuống ngay cánh cửa..

Trong đầu như có hàng trăm con ong đang vo ve, trái tim thì cứ nhảy cẩn lên
Kiều Uyển Nhi nhất thời bị tấn công như thế có chút kinh ngạc.
Đương nhiên cô đã biết được tấm lòng của hắn, không phải vì thể diện nên mới kết hôn.

Nhưng mà cái người đàn ông này bình thường ít nói lại lạnh lùng, bây giờ khi mở miệng thì câu nào câu đó cũng đều trực diện mà vồ vập lấy cô.
Kiều Uyển Nhi có thể không bị sốc hay sao?
Đúng, chuyện này phải trách hắn chứ?
Sao lại hướng vào cô mà công kích được?
Cộc cộc …
Tiếng gõ cửa cắt ngang suy nghĩ của cô, Kiều Uyển Nhi mông lung không biết có nên trả lời hay không thì cái ngừoi đang đứng ngoài cửa đã lên tiếng:
“ Em định sẽ nhịn ăn hay sao?”.
Xấu hổ thế này thì làm sao dám ra ngoài đó?
“ Nội sẽ mắng anh mất …”.

“ ……”.
Giọng hắn yểu xìu, cô cũng khó cầm lòng được với chất giọng đáng thương thế kia.

Đứng lên, mở cửa.
Thấy vợ mình bước ra ngoài, hắn lấy lại tinh thần, cười cười:
“ Thức ăn anh đã hâm nóng, đặt ở trên bàn”.
“ Ò” – Kiều Uyển Nhi trả lời cho có rồi lướt qua.
Lục tổng nhìn thấy cô ngồi trên bàn ăn ngon lành thì vô cùng hài lòng.
Giọng điệu đáng thương khi nãy là thật, nhưng cũng pha chút giả tạo trong đó.
Bỏ qua chuyện lúc sáng nói năng lung tung suýt thì phá hỏng chuyện tốt thì chiêu này quả nhiên có tác dụng.
Tác giả quyển sách kia đã có viết, cách này áp dụng phần lớn đều thành công.
Miễn là không phạm phải lỗi lầm khó mà tha thứ như diệt tộc, giết thầy … thì đều có thể nắm chắc phần thắng.1
Lục Nghiên Dương bước đến ngồi phía đối diện nhìn cô ăn ngon lành, bàn tay cho vào túi quần lặng lẽ lấy điện thoại ra rồi vào trang mua sắm online, âm thầm thả phiếu vote 5 sao cho quyển sách nào đó kèm với lời tâng bốc:
– Đã áp dụng và vô cùng thành công.1
Đợi cô ăn xong, cả hai ngừoi cùng đi ngắm biển.
Không khí mát mẻ và bình yên nơi này khiến cho Kiều Uyển Nhi vô cùng thoải mái.
Những lúc cha mẹ cho cô đi chơi, đều phải xoay quanh đám người được gọi là chung cấp bậc, để tìm ra một chàng rể quý, họ chẳng để cho cô yên dù chỉ là một giây.
Nhưng bây giờ, cô mới hiểu cảm giác đi chơi là thế nào.
Lục Nghiên Dương đi bên cạnh, ánh mắt dán lên người vợ mình.

Đối với hắn, có lẽ bình yên chính là nhìn thấy cô được vui vẻ.
Trong lúc đang vui thì không hiểu sao tâm trạng cô lại trùng xuống.
Lỡ miệng nói với Hạ Liên Tâm rằng đã nghỉ việc rồi, đi du lịch một tuần sau sẽ quay về rồi đến công ty, phải giải thích thế nào đây?
“ Uyển … Nhi?”.
Nghe âm thanh sao thân quen, Kiều Uyển Nhi xoay người về phái giọng nói phát ra, mắt cô mở to, giọng nói cũng lắp bắp khi thấy được bóng dáng của ai đó, gương mặt cũng chẳng khác cô là bao.

Hạ Liên Tâm đứng ngây ngốc, đi bên cạnh là một người đàn ông khá điển trai.

Gương mặt mười phần hoà nhã nhưng giọng nói lại có chút bất lực:
“ Em đi đến đâu cũng đều gặp người quen … vợ của anh giao thiệp rộng rãi thật”.
Hạ tiểu thư không thèm chú ý đến người đang đứng bên cạnh mà chỉ chăm chăm nhìn về phía Kiều Uyển Nhi, ngập ngừng:
“ Cô … sao cô lại … cô đến đây du lịch à?”.
“ Ừm …”.
“ Trùng hợp quá, tôi chán từ nãy đến giờ~ gặp được cô đúng là duyên phận kiếp trước mà.

Đi thôi”.
Nói xong, Hạ Liên Tâm kéo tay cô đi, cũng chẳng thèm cúi chào cấp trên của mình dù là một cái.
Hai người đàn ông ngây ngốc đứng đó, Thượng Quan Thiên Kỳ – chồng của Hạ tiểu thư gương mặt bất lực:
– Đi chơi với chồng mà chán ư?
Còn cưa trút được nỗi khổ trong lòng liền nghe thấy giọng lẩm nhẩm của ai kia:
“ Tôi sa thải vợ anh được không, tổng giám đốc Thượng Quan?”.
“ ……”.
********

Hạ tiểu thư kéo Kiều Uyển Nhi đi khắp nơi, nghi hoặc mãi mới mở miệng hỏi:
“ Lúc trước cô bảo nghỉ việc, làm tôi sợ chết khiếp … thì ra nghỉ việc để đi du lịch cùng chồng~”.
“ Không …”.
“ Tôi biét mà, không cần giải thích đâu, hắc hắc”.
Hạ Liên Tâm nở nụ cười mất nhân tính, Kiều Uyển Nhi cũng đang đau đầu vì không biết nên giải thích từ đâu.

Thôi thì cứ để cô ấy nghĩ như vậy cũng không sao.
Vì không muốn phải nói chuyện trong ngượng ngùng nên cô chuyện chủ đề:
“ Nhưng mà … Liên Tâm cũng đến đây đi du lịch cùng chồng sao?”.1
Hạ tiểu thư khẳng khái lắc đầu:
“ Không”.
Cô hỏi:
“ Vậy thì tại sao lại đến đây?”..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro