Ngoại truyện 2: Nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*: .. Nhà ..:*

Đại Sơn cũng đến thăm Tiêu Ý Trì. Là một cựu lính trinh sát, ở một mức độ nào đó, anh ta là người có thể hiểu rõ nhất những gì Tiêu Ý Trì đã trải qua. Anh ta không nói nhiều, vỗ vai anh, gói gọn vào bốn chữ, "Trở về là tốt."

Tiêu Ý Trì mỉm cười, cụng tay với anh ta.

Đại Sơn ngồi bên giường, hỏi anh, "Chú thấy video đó chưa?"

"Video gì cơ?" Tiêu Ý Trì chẳng hiểu mô tê gì.

Đại Sơn ngạc nhiên, "Luật sư Du nhà chú không nói gì sao? Anh không làm hư bột hư đường đó chứ?"

Đã nói đến nước đó rồi, Tiêu Ý Trì không thể buông tha cho Đại Sơn, anh nhe răng cười, "Người anh em, mau thành thực khai báo đi."

Đại Sơn nhanh chóng mở video và dâng lên bằng hai tay.

Tiêu Ý Trì nhìn lướt qua, "Đệt, ai quay?"

"Chắc là lúc ấy có người đi ngang qua đại sảnh quay lại. Chú cũng chẳng nghĩ đến danh tiếng của luật sư Du gì sất."

Khi đó, họ đang trải qua sinh ly tử biệt, nào có thời gian quan tâm đến người khác.

Không ngờ họ lại trở thành "dưa" cho quần chúng hóng.

Tiêu Ý Trì xem hết video, Đại Sơn tri kỷ giải thích, "Anh dám đảm bảo luôn, không có ai trong CBD chưa xem video này đâu. Hồi nó mới được tung ra, thảo luận sôi nổi gớm."

Tiêu Ý Trì vừa phát lại, vừa hỏi Đại Sơn, "Mọi người nói sao?"

"Thì ra luật sư Du cũng có lúc mất bình tĩnh như vậy, mọi người vừa hâm mộ vừa ghen ghét chú, còn có người định thế chỗ chú nữa kìa."

"Ha." Tiêu Ý Trì cười khẩy, sau khi chuyển tiếp video cho mình thì trả lại điện thoại cho Đại Sơn. Khí thế chính cung toát ra từ bên trong, "Muốn đụng vào đàn ông của tôi, đếch có cửa."

Đại Sơn bật cười, khịa anh, "Chú thôi đê, lúc ấy chú em ở đâu chứ, nói toàn chuyện đã rồi thôi."

Vài tháng qua, Đại Sơn đối với Du Tri Niên là vừa hận vừa yêu, "Người yêu nhà chú đúng là đàn ông tốt đó, nhưng mà cậu ta
vào vai cây rụng tiền tệ vãi, đuổi đi không ít khách hàng của anh, anh đau lòng á."

Tiêu Ý Trì cười, sờ sờ ngực Đại Sơn, "Đừng đau đừng đau, em khỏe lại sẽ tiếp tục ủng hộ anh mà. Nói xem người yêu nhà em có cách gì hay nào?"

Sau khi video lan truyền chóng mặt, có người nhận ra Tiêu Ý Trì là khách hàng của trung tâm thể hình Đại Sơn, Du Tri Niên cũng là khách hàng ở đó. Trông bình thường như thế mà còn cua được đàn ông độc thân cực phẩm, xem ra trung tâm thể hình này phong thuỷ tốt thật. Thế là trung tâm thể hình lại chào đón một làn sóng đăng ký thẻ tập, trong đó có vài người thật sự đến vì Du Tri Niên — nếu không thử thì ai biết được?

Tình huống Đại Sơn nghe kể: Có người định kêu luật sư Du nhặt xà phòng, luật sư Du đá xà phòng ra xa, "Xin lỗi, trượt chân. Đây là sữa tắm mẫu dùng thử, mời dùng." Hắn đưa cho đối phương một gói nhỏ rồi bình tĩnh rời đi.

Tình huống Đại Sơn nhìn thấy: Ở hành lang, có người bắt chuyện với Du Tri Niên, vừa nói chuyện vừa kề sát vào hắn, luật sư Du đứng yên bảo, "Hành lang rộng thế mà. Cậu đi trước đi." Đưa tay ra hiệu "mời".

"Ha ha ha!" Tiêu Ý Trì cười lớn, hai tay vỗ chăn, "Hay lắm hay lắm, ha ha ha!"

Đại Sơn quay đầu nhìn xem cửa phòng đã đóng chặt chưa, kẻo người khác hiểu lầm bệnh nhân này có vấn đề mất.

Tiêu Ý Trì ngừng cười, "Muốn được luật sư Du nể mặt đâu có dễ!" Chính anh đã tự trải nghiệm qua rồi mà.

Đại Sơn là người thật tình, "Luật sư Du thật sự rất tốt, xứng với chú em."

Tiêu Ý Trì vểnh đuôi lên trời, "Lại chả thế!"

Sau khi trở về, mỗi ngày, anh đều cảm thấy mình hiểu Du Tri Niên hơn, yêu hắn hơn. Làm sao bây giờ? Cảm giác sắp bị hạnh phúc nhấn chìm rồi.

Đêm khuya yên ắng.

"Tri Niên, sao không kể em nghe về chuyện video của tụi mình?" Hai người đắp chung chăn, Tiêu Ý Trì đặt tay lên ngực Du Tri Niên, hỏi.

"... Video đó là bằng chứng em sắp rời bỏ anh đi đến nơi nguy hiểm. Không phải thứ gì tốt đẹp, không muốn nói."

Trái tim Tiêu Ý Trì mềm nhũn, xin lỗi, "Xin lỗi anh."

"Ngốc, xin lỗi làm gì." Du Tri Niên ôm anh, xoa lưng anh, "Đây là một trong những điểm sáng của em, khiến người ta vừa yêu vừa hận, anh thừa nhận."

Tiêu Ý Trì mổ nhẹ lên mặt hắn, "Làm luật sư Du cao cao tại thượng nhận thua, bản lĩnh của em lớn thật nhể."

"Còn phải nói, anh đánh giá cao em."

Hai người nhìn nhau bật cười.

A, đắm chìm trong hạnh phúc. Sau khi tái sinh, gặp gỡ hạnh phúc một lần nữa. Mỗi ngày trôi qua đều là một vòng tuần hoàn khiến người ta mê muội không thể tự thoát ra.

Chuyên gia kiểm tra cơ thể định kỳ cho Tiêu Ý Trì, anh đang hồi phục rất tốt, đã có thể bồi bổ.

Sau khi hai dì biết được thì thay phiên nhau hầm các loại đồ bổ cho anh, có lúc Tiêu Ý Trì thật sự uống không hết phải nhờ Du Tri Niên uống thay. Vậy nên kết quả là, buổi tối hai người thường xuyên lau súng cướp cò.

Trong phòng vệ sinh, Du Tri Niên rửa mặt xong, Tiêu Ý Trì liền đi vào, ôm lấy eo hắn từ sau, tựa mặt vào vai hắn, không nói gì.

Du Tri Niên nắm lấy tay anh, kéo anh đến trước mặt, sau đó hôn anh. Đầu lưỡi quấn quýt, môi dính vào môi, biên độ rất lớn, ánh nước hiện rõ.

Thoáng tách ra, Du Tri Niên bảo Tiêu Ý Trì xoay người, chống tay lên bồn rửa mặt, còn mình thì đè xuống từ phía sau. Cách lớp vải vẫn có thể cảm nhận được ngọn lửa dục vọng đang hừng hực.

Tiêu Ý Trì cong người ra sau để mông kề sát hơn. Đầu tiên là cọ theo biên độ nhỏ, sau đó tay Du Tri Niên luồn vào trong quần lót của anh, bao lấy phần trước, nhẹ nhàng ve vuốt và chậm rãi xoa nắn, mông của Tiêu Ý Trì vẽ một vòng quanh cái chày rực lửa của đối phương, Du Tri Niên cắn vào dái tai của Tiêu Ý Trì, lại mút gáy anh, để lại dấu hôn.

Luật sư Du từng quy định trong "Quy tắc bạn giường" là không cho để lại dấu vết đâu đấy, Tiêu Ý Trì xúc động đến mức duỗi một tay ra sau, sờ vào cái đùm to bự của Du Tri Niên qua lớp quần, Du Tri Niên có qua có lại, bàn tay trong quần lót của anh càng thêm suồng sã, đến cả trứng dái cũng không tha, Tiêu Ý Trì chưa kịp phản ứng thì quần đã bị cởi ra, phần dưới đang ngóc đầu lộ ra trong không khí và trong gương.

Một tay Du Tri Niên vuốt ve lông mu của anh, một tay còn lại thò vào vạt áo, nhéo đầu vú anh. Môi để lại dấu trên cổ anh, gậy thịt dũng mãnh tỏa nhiệt phồng lên trong tay Tiêu Ý Trì.

Tiêu Ý Trì chịu không nổi nữa, kéo quần hắn một cách loạn xạ, muốn cởi nó ra. Du Tri Niên giúp anh kéo quần xuống, lộ ra hung khí dữ tợn. Tiêu Ý Trì quay đầu lại nhìn, sau đó liếm môi. Du Tri Niên bị hành động này của anh kích thích, lập tức banh cánh mông tuy gầy nhưng vô cùng đàn hồi ra, mô phỏng theo động tác cắm vào, cọ xát giữa hai chân anh. Tiêu Ý Trì kẹp chặt, ưỡn mông ra sau, Du Tri Niên lại đẩy eo về trước, lui về rồi lại đẩy lên trước.

Trong gương, trông hai người đang hứng tình mê say. Hơi thở gấp gáp của Du Tri Niên bên tai Tiêu Ý Trì mang theo mùi pheromone, nghe thấy ngửi thấy sẽ động dục ứa nước. Lỗ sáo đằng trước của Tiêu Ý Trì rỉ ra dịch nhầy. Chuyển động của cả hai càng lúc càng lớn hơn và nhanh hơn, khiên giáo va chạm, ánh đao bóng kiếm, bành bạch vang vọng.

Khi Tiêu Ý Trì sắp bắn, Du Tri Niên xoay anh lại, mặt đối mặt. Lưỡi thịt cuốn lấy nhau, tuốt động lên xuống. Cuối cùng, hai người khẽ gầm một tiếng, bắn ra dịch trắng lên người nhau, đánh dấu. Tiêu Ý Trì vòng tay qua cổ Du Tri Niên, trao cho hắn nụ hôn nồng nhiệt.

Đánh trận nhỏ kiểu này chỉ có thể tạm thời làm dịu cơn khát, với lại Tiêu Ý Trì vẫn đang hồi phục, Du Tri Niên sợ sức mình sẽ làm anh bị thương nên đã nói mấy dì ngưng thực đơn bồi bổ lại, thay vào đó là mời ông Thôi đến khám cho và kê đơn thuốc điều trị cho anh.

Có thể nhờ ông Thôi khám bệnh đã không phải chuyện dễ dàng, lần này có thể thuyết phục ông cụ đến đây, ông Thôi đúng là rất nể mặt Du Tri Niên. Vì lẽ đó, trong quá trình thăm khám, Tiêu Ý Trì vô cùng phối hợp, hỏi gì đáp nấy, không giấu giếm nửa lời.

Ông Thôi nhìn về phía Du Tri Niên, "Bây giờ là quan hệ lâu dài à?"

Du Tri Niên gật đầu, "Đúng vậy."

"Có định xuất trong không?" Ông cụ không hề thay đổi sắc mặt, ngữ khí bình thường.

Nghe vậy, lỗ tai Tiêu Ý Trì đỏ bừng, anh trộm nhìn Du Tri Niên, mong chờ câu trả lời của hắn.

"Định. Nhưng số lần sẽ không nhiều, ưu tiên sức khỏe của em ấy." Du Tri Niên chú ý đến động tác nhỏ của Tiêu Ý Trì, nhìn anh, một tay đưa ra sau tai nhẹ nhàng vuốt ve tóc anh.

"Trước khi xuất trong, cậu phải uống một viên thuốc, sau khi vệ sinh xong, cậu ấy lại uống một viên thuốc khác. Tôi sẽ ghi cách dùng cho cậu giữ lại."

"Cảm ơn ông Thôi."

Đưa ông Thôi về phòng khám, đưa đơn thuốc cho hiệu thuốc, Du Tri Niên quay lại bệnh viện. Vừa mở cửa phòng bệnh đã nhìn thấy nụ cười khoa trương của Tiêu Ý Trì.

"Luật sư Du." Tiêu Ý Trì vỗ vỗ chỗ bên cạnh, "Mau lại đây."

"Sao nào?" Du Tri Niên khẽ nhếch khóe môi, ngồi xuống. "Anh định chừng nào ấy ấy em thế?" Vẻ mặt phấn khích không thôi.

Thật là phục anh luôn.

"Chờ em xuất viện rồi tính."

Tiêu Ý Trì cười khà khà, "Ban nãy em hỏi rồi, nếu hai ngày nữa kiểm tra không có vấn đề gì thì có thể xuất viện."

Du Tri Niên nhéo mặt anh, "Dâm dê."

Tiêu Ý Trì hào phóng vô tư, "Người đàn ông của em ngon như vậy, không dê mới là lạ đó." Ánh mắt thèm thuồng, "Luật sư Du à, mong chờ biểu hiện của anh đó ~" giọng điệu rất ngây ngất.

Du Tri Niên phì cười, ôm lấy anh hôn một cái.

Vào ngày Tiêu Ý Trì xuất viện, nhân viên y tế đã tổ chức một buổi lễ mừng nhỏ cho anh, làm anh vui mừng khôn xiết.

Anh ôm bó hoa trong tay, mỉm cười hỏi Du Tri Niên, "Anh sắp xếp à?"

Bó hoa trong ngực Tiêu Ý Trì cực kỳ thanh nhã, hoa Tulip tím kết hợp với hoa loa kèn sông Nin trắng, đan xen trong đó là hoa cúc nhỏ màu hồng.

Du Tri Niên nhìn thoáng qua, mỉm cười, "Ai biết được?"

"Nào, mọi người đứng vào nào! Chúng ta cùng chụp một tấm ảnh, chúc mừng cậu Tiêu xuất viện!"

Tiêu Ý Trì trở về nhà mình, mấy dì đã chờ sẵn, dì Mạch đem chậu than ra đặt ở cửa, "Nào, Ý Trì, bước qua chậu than, xua tan vận xui!"

Tiêu Ý Trì bước nhanh qua, dì Phan cười nhìn anh, "Mấy dì còn nấu nước lá bưởi đặt trong phòng tắm rồi, con đi tắm đi."

"Vâng ạ." Tiêu Ý Trì chấp hành mệnh lệnh.

Sau nghi thức xua vận xui, họ lại đến nhà dì Mạch ăn trưa.

"Nào nào, Ý Trì, chân giò dầm tương con thích nhất đây!" Chân giò dầm tương mới ra lò được dì Mạch đặt ngay giữa, lúc đặt xuống thịt còn núng nính một chút, xốp vô cùng, mùi thơm của nước tương đã khơi dậy khẩu vị của Tiêu Ý Trì.

Anh nuốt nước miếng, nhìn một bàn đầy ắp đồ ăn, cảm kích nói, "Cảm ơn mọi người!"

"Khách sáo gì chứ, nào, động đũa đi." Dì Mạch hô, mọi người bắt đầu ăn.

Sau bữa trưa, các dì chu đáo, để lại thời gian cho Tiêu Ý Trì và Du Tri Niên.

Khi anh về đến nhà, nhìn quanh một vòng, rồi quay lại nhìn Du Tri Niên, "Sao em cảm thấy nhà mình trở nên đẹp hơn thế? Luật sư Du, anh thi triển pháp thuật gì à?"

Du Tri Niên đến bên cạnh anh, "Em nói thế thì hơi quá, nhưng mà anh chấp nhận."

Tiêu ý Trì nghiêng đầu cười, "Cảm ơn anh nhé."

Du Tri Niên đã thay tủ lạnh trong bếp và máy giặt trên ban công. Sàn nhà được đánh bóng, đồ đạc trong nhà không dính một hạt bụi – đến anh còn chưa từng chăm chút nhà mình như vậy.

Tiêu Ý Trì mở tủ quần áo, đồ đạc ngay ngắn gọn gàng, cái nào nên treo thì treo, nên gấp thì gấp, trong ngăn tủ vẫn còn lưu hương. Thoáng chốc mũi anh cay xè. Khép cửa tủ lại, anh nhìn về phía Du Tri Niên, "Tri Niên, vất vả rồi."

"Đó là mẫu để em xem, về sau, em cứ theo đó mà sắp xếp." Du Tri Niên kéo anh vào lòng.

"Được."

Chạng vạng, sắc trời dần tối, bảng quảng cáo khổng lồ đằng xa nhấp nháy tưng bừng. Chắc nhà bên nấu ăn đã cho ớt cay vào, mùi hương thổi qua có hơi hăng, còn có tiếng trẻ con kêu "Mẹ ơi, con làm xong bài tập rồi!"

Đã lâu rồi anh không cảm nhận hương vị cuộc sống như thế. Đột nhiên có hơi muốn hút thuốc, nhưng anh đã quyết tâm cai thuốc, anh muốn chăm sóc sức khỏe thật tốt để luôn luôn ở bên Du Tri Niên.

Tiêu Ý Trì đảo mắt, trước kia trên ban công chỉ đặt một chiếc ghế mây, bây giờ bên cạnh lại đặt thêm một chiếc có cùng kiểu dáng. Anh sờ lưng chiếc ghế mây mới. Sau này, hai người cùng nhau hóng gió ở ban công, lắng nghe tiếng động từ hàng xóm, tâm sự hằng ngày, khá tốt đó chứ.

Du Tri Niên rửa xong bát đĩa, cầm một quyển sách trong tay đi ra ban công tìm Tiêu Ý Trì.

"Tri Niên, sau này chúng ta phân công đi, không thể để anh vào bếp mãi được." Tiêu Ý Trì đến gần.­­

"Được." Du Tri Niên hôn lên má anh, chuyển đề tài, "Ý Trì, cho em cái này."

"Hả?" Tiêu Ý Trì buông hắn ra, Du Tri Niên đưa anh《The Collected Poems of W. B. Yeats》.

Tiêu Ý Trì nhận lấy, cười nói, "Sao thế? Luật sư Du muốn em thực hiện lại Snoopy đại pháp à?" Nói đoạn, anh mở bìa ra.

Cánh hoa đỏ rực lập tức rơi ra từ bên trong!

Tiêu Ý Trì giật mình, nhìn kỹ vào — sách bị khoét rỗng, bốn mặt bị khoét được đỡ bằng bốn miếng gỗ tinh xảo. Ở giữa chứa đầy cánh hồng. Sách được mở ra, sau khi lớp cánh hoa ào ào rơi xuống, một viên kim cương siêu lớn đập vào mắt, sáng chói trên nền những cánh hoa đỏ rực xung quanh.

Đầu óc Tiêu Ý Trì chập mạch, anh nhìn về phía Du Tri Niên, có lẽ vẻ mặt của anh khá buồn cười nên hắn không nhịn được mà bật cười, đặt sách xuống, bình tĩnh đưa tay lấy chiếc nhẫn kim cương từ nơi được khảm vào ra, nhìn Tiêu Ý Trì, "Em nhìn lại bên đó xem?" Hắn chỉ vào bảng quảng cáo khổng lồ đằng xa.

Tiêu Ý Trì nhìn về hướng đó, màn hình quảng cáo không còn là quảng cáo thương mại nhấp nháy nữa mà thay vào đó là một màn hình màu hoa hồng, dòng chữ lớn bất ngờ hiện ra — Tiêu Ý Trì: Lấy anh nhé? Anh yêu em mãi mãi. Du Tri Niên

Tiêu Ý Trì chớp chớp mắt.

"Ý Trì."

Tiêu Ý Trì quay đầu, Du Tri Niên chậm rãi quỳ một gối xuống dưới ánh nhìn của anh, giơ chiếc nhẫn kim cương lên, ánh mắt dịu dàng lưu luyến, "Dùng cuốn sách này làm hộp nhẫn là muốn nói với em rằng, 'hoa hồng' ở nơi anh, chỉ có em mà thôi. Điều làm em không vui, anh sẽ cố gắng hết sức để biến nó thành điều làm em vui. Vậy nên, lấy anh nhé, được không em? Anh muốn cùng em trở thành người nhà, mãi mãi yêu thương nhau, chăm sóc lẫn nhau, cùng nhau già đi."

Trời ạ.

Tiêu Ý Trì hoàn hồn. Đàn ông tốt như thế sao anh có thể không đồng ý! Anh vội gật đầu lia lịa, "Được được được, không thể nào tốt hơn!" Duỗi tay trái ra.

Dáng vẻ gấp gáp kia chỉ thiếu điều tự mình đút ngón tay vào nhẫn thôi.

Du Tri Niên nhoẻn cười, nắm lấy tay anh, đeo chiếc nhẫn kim cương 10.63 cara vào ngón áp út của Tiêu Ý Trì.

Nặng trĩu luôn. Anh đã là ­người có danh có chủ rồi đấy nhé.

Tiêu Ý Trì kéo Du Tri Niên dậy, hai người đến gần hôn nhau, mười ngón tay đan vào nhau.

Sau khi nụ hôn kết thúc, hai người cười ngốc, trán kề trán.

Người nhà.

Du Tri Niên hiểu anh. Điều này có ý nghĩa rất lớn lao đối với Tiêu Ý Trì.

Cảm giác tội lỗi đối với cha mẹ khiến anh phải bỏ chạy đến nơi xa. Tự anh đi hết con đường dài đằng đẵng hòa giải với bản thân, trở lại ngôi nhà từng sống cùng cha mẹ năm xưa.

Giờ đây, anh cũng sẽ xây dựng tổ ấm mới ở nơi này cùng với người mà anh yêu. Đây sẽ là đích đến của tâm hồn và bến đỗ tình yêu của anh.

Từ nay, hai người, ba bữa, bốn mùa, năm giác quan đủ đầy.

Tối hôm đó, vòng bạn bè của Tiêu Ý Trì đã đăng một tấm ảnh. Trong ảnh có nhẫn kim cương, màn hình quảng cáo khổng lồ, hai người đang mỉm cười hạnh phúc dựa sát vào nhau.

Caption: Bít cửa rồi. Nhìn hình đi. Đây là người đàn ông của tôi. Thông báo chính thức.

Cửa phòng ngủ "ầm" một tiếng đóng lại, Du Tri Niên đè Tiêu Ý Trì lên ván cửa hôn nồng nhiệt, Tiêu Ý Trì vòng tay qua cổ hắn, hai chân dạng ra quấn quanh eo hắn.

Hai người thoáng tách ra, Du Tri Niên thở ra hơi thở nóng rực, "Cưng này, đêm nay thỏa mãn dục vọng của anh được không?"

Tiêu Ý Trì mê đắm đôi môi hắn, sáp đến hết hôn lại liếm, "Dục vọng gì cơ?" Biết rõ còn hỏi, "'Tôi muốn bắn vào trong cậu, rót đầy lỗ nhỏ của cậu, nhưng vẫn chảy ra giường rất nhiều, làm bẩn cả ga trải giường' à?" Tiêu Ý Trì pha trò lặp lại những gì Du Tri Niên đã nói khi phonesex.

Du Tri Niên cười nhẹ, "Đúng vậy."

Hắn cắn dái tai Tiêu Ý Trì, giọng nói đầy mê hoặc, "Anh uống thuốc rồi, có được không?"

Đầu ngón tay Tiêu Ý Trì luồn vào tóc hắn, đến gáy thì hơi dùng sức, anh nhìn Du Tri Niên chăm chú, đã sẵn sàng khai chiến, "Luật sư Du, kính cẩn chờ đợi đã lâu, đến đây."

Chiếc giường cũ kêu cọt kẹt dữ dội, như thể sẽ vỡ tan tành ngay sau đó.

Hai người không thể không tạm thời dừng lại, hai đùi Tiêu Ý Trì đang đặt trên vai Du Tri Niên, bàn tay đeo nhẫn kim cương đang nắm tay hắn, trong miệng đang ngậm ngón tay hắn.

"Cưng ơi, mình đổi chỗ nhé?" Trong thời gian hỏi câu hỏi ngắn, thứ ấy của Du Tri Niên cũng không lơi lỏng, chậm rãi rút ra một chút rồi lại đẩy vào, khiến dịch dâm chảy ra từ điểm nối không bị gián đoạn.

Ánh mắt Tiêu Ý Trì mơ màng, trong mắt là một tầng sương dâm dục. Phần dưới của Du Tri Niên chuyển động chậm lại làm cái miệng nhỏ của anh mút vào chặt hơn để bù đắp cho sự thiếu tốc độ. Du Tri Niên bị anh kích thích đến mức nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, bụng dưới siết lại. Hắn mở mắt ra, lập tức ôm cả người lẫn ga trải giường xuống đất.

Tiêu Ý Trì tỉnh táo lại, giật mình, vội ôm chặt hắn, "Chồng ơi!"

Vừa gọi thành tiếng, cả hai người đều ngây người.

"Em gọi anh là gì?" Du Tri Niên nheo mắt, nhìn chằm chằm Tiêu Ý Trì, quai hàm căng chặt.

Tiêu Ý Trì giả vờ đáng thương vô tội, "... Không được à?"

"Gọi thêm lần nữa." Du Tri Niên cắn đầu vai anh, để lại dấu răng, "Nhanh lên."

Hai chữ Tiêu Ý Trì gọi đã chuẩn xác mở ra cơ quan nào đó trong cơ thể Du Tri Niên, khí thế cả người hắn lúc này áp đảo hơn hẳn, cánh tay ôm Tiêu Ý Trì trở nên mạnh mẽ hơn, không chừa không gian trống cho người trong lòng mình, cứ thế mà ngực kề sát ngực.

Tiêu Ý Trì mỉm cười, liếc nhìn viên kim cương không thể coi nhẹ trên tay, nhẹ giọng hỏi bên tai Du Tri Niên, "Muốn em gọi thế nào? 'Chồng' dâm hay là 'chồng' khờ?" Hơi thở sau khi nói còn chưa tan, anh đã thè lưỡi trêu chọc vành tai của người đàn ông.

Thứ kia trong cơ thể trở nên cứng rắn hơn.

"Muốn hết." Một tay Du Tri Niên quay mặt anh qua, hôn anh một cách thô bạo, bên dưới lại hóa thân thành máy đóng cọc, dập cấp tốc mấy chục lần. Như bố thí mà thả anh ra từ nụ hôn, "Cục cưng, nào."

"Chồng, ơi..." Cả người Tiêu Ý Trì lắc lư, thanh âm cũng đang run rẩy.

"Nữa nào." Một tay hắn xoa mông anh, tay kia gãi trước lỗ sáo của anh.

"Ưm... Chồng ơi, chồng à..."

"Không đủ. Nghiêm túc chút." Hắn tát vào mông anh, phần thịt đàn hồi sẽ gợn sóng kịch liệt hơn ở tốc độ cao.

"Chồng, chồng ơi..." Giọng điệu cầu xin mang theo móc câu suýt chút đã câu mất hồn hắn.

"Cưng ơi, vợ ơi, anh yêu em." Du Tri Niên lại để lại dấu hôn trên xương quai xanh của Tiêu Ý Trì, hai tay bóp chặt eo anh đè xuống, kết hợp chặt chẽ với dương vật của hắn.

Phần dưới của hai người dầm dề dây dưa, tiếng nước có vẻ dính nhớp, giống như mật đặc sệt, nuôi dưỡng một vùng ướt át.

Du Tri Niên chìm sâu vào đầm lầy của Tiêu Ý Trì, tước vũ khí đầu hàng trong từng tiếng "chồng", rót ồ ạt tinh dịch của hắn vào trong cơ thể anh, Tiêu Ý Trì co quắp ngón chân, mu bàn chân nổi gân xanh, ngẩng đầu lên, cũng theo đó mà bắn tinh.

Hai người quấn vào nhau như bánh quai chèo, mồ hôi đầm đìa, hưởng thụ dư vị sau khi lên đỉnh.

"Chồng à ~" Tiêu Ý Trì vuốt ve lưng Du Tri Niên, đi thẳng xuống đến mông, bắt chước động tác của Du Tri Niên, nhéo mông hắn.

Cái véo này khiến cho lửa dục càng thêm hừng hực.

"Vợ này, lát nữa lại làm thêm lần nữa được không?" Hiếm khi được bắn trong, Du Tri Niên vẫn chưa đã, lửa dục vẫn đang thiêu đốt cơ thể.

Tiếng "vợ" này làm Tiêu Ý Trì cảm thấy ngọt ngào, ỷ được cưng mà chảnh, rõ ràng miệng nhỏ bên dưới không cho Du Tri Niên rút ra, nhưng miệng bên trên lại bảo, "Anh dỗ em đi, em vui thì mới đồng ý với anh."

Du Tri Niên phì cười, sự rung động trong lồng ngực truyền đến lồng ngực Tiêu Ý Trì, "Vợ ơi, cục cưng ơi, trái tim anh là của em, người là của em, quãng đời còn lại là của em, nếu không đủ thì kiếp sau, kiếp sau sau nữa của anh cũng là của em hết."

"Ha ha..." Tiêu Ý Trì bật cười đắc ý, nhìn Du Tri Niên, "Anh nói đó nhé, không được hối hận nha. Kiếp này của anh là của em, kiếp sau, kiếp sau sau nữa cũng là của em." Ba đời ba kiếp.

Du Tri Niên đã lấy lại sức. Tiêu Ý Trì cũng cứng. Hai người hiển nhiên biết được sự thay đổi này, hai bên chăm chú nhìn nhau.

"Tiêu Ý Trì, em cũng vậy. Kiếp này của em, kiếp sau, kiếp sau sau nữa đều là của anh."

"Du Tri Niên, đều của anh hết."

Tiêu Ý Trì đột nhiên xoay người, đè Du Tri Niên dưới người, "Lần này, để em làm chủ."

Anh chậm rãi đứng dậy, lỗ mật không nỡ rời xa gậy thịt, miệng lỗ cuốn lấy từ thân dương vật đi lên. Sau khi hoàn toàn tách ra, gậy thịt lắc lư trái phải, trơ trọi dựng đứng trong không khí.

"Vợ ơi, nhanh lên." Hai tay Du Tri Niên đặt trên đùi Tiêu Ý Trì, nhìn tinh dịch của mình trộn lẫn với dịch thể của anh chạy xuống dọc theo đùi anh, máu vọt lên trán, thúc giục.

Tiêu Ý Trì nhìn hắn, đỡ cặc lớn ướt dầm dề của hắn, nhắm vào miệng nhỏ cũng ướt dầm dề của mình, rồi nuốt xuống.

Đủ ướt nên quá trình rất nuột, Tiêu Ý Trì ngồi đến cùng, cảm nhận được lông mu đối phương làm lỗ đít của anh ngứa ngáy, giống như bảo anh phải di chuyển nhanh lên. Du Tri Niên duỗi tay đùa giỡn dương vật đang cương cứng của anh, tay còn lại vuốt ve đùi anh. Ba phương tụ lại, Tiêu Ý Trì lên xuống phun ra nuốt vào gậy thịt lớn, tốc độ càng lúc càng nhanh, cơ thể nhuốm màu hồng son mơ hồ, từng đợt mồ hôi nóng hổi túa ra, nhưng Du Tri Niên vẫn chưa thỏa mãn, hắn không an phận mà siết chặt mông thúc lên, khiến Tiêu Ý Trì đang ngồi xuống phải rên một tiếng. Du Tri Niên và anh đan chặt mười ngón tay, vừa là điểm tựa vừa là mượn lực, cùng Tiêu Ý Trì tạo thành tư thế hợp lực —— anh ngồi xuống, hắn đỉnh lên, chày thịt quen cửa quen nẻo trong lối đi, hết lần này đến lần khác ma sát với vách tường thịt, chạm vào điểm nhạy cảm.

Ga trải giường dưới người họ nhăn nhúm lộn xộn, Du Tri Niên đột nhiên xoay người, ga trải giường cũng theo đó mà cuộn lên, che phủ cả hai người, rung động không thôi theo chuyển động của hai người, đến cuối không theo kịp tiết tấu rồi rơi xuống đất, hứng lấy nước bắn tung tóe, dấu vết của chất lỏng lần lượt hiện ra.

Trên ga trải giường, hai mu bàn tay nắm chặt hiện rõ gân xanh, cùng với tiếng thở dài lên đỉnh vang lên, hai tay dần thả lỏng, nhưng vẫn siết chặt nhau, đang ở trạng thái lười biếng.

Du Tri Niên và Tiêu Ý Trì hôn nhau từng chút từng chút một, gốc rễ thô dày dần dần rút ra khỏi đất đai màu mỡ, chất lỏng trắng đục chảy ra từ kẽ hở âm u, rất dồi dào.

"Chồng..." Tiêu Ý Trì lười nhác nhấc một chân lên, đặt mắt cá chân lên vai Du Tri Niên, để hắn nhìn cho đã.

Du Tri Niên bình tĩnh lại, thu hồi tầm mắt, ôm Tiêu Ý Trì lên, xoa mặt anh, "Vợ à, đừng ghẹo anh nữa, lần sau lại cho em ăn." Nói xong, hắn hôn lên má anh, rồi bế anh vào phòng tắm.

Hết ngoại truyện 2

Chuẩn bị bật ⟪Can't help falling in love - Elvis Presley⟫ lên để tận hưởng trọn vẹn không khí của ngoại truyện cuối cùng nha 💒✨

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro