Chapter 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Kẹo Mặn Chát

Phu nhân Aceso đặt một tách trà mật ong nóng hổi lên bàn trà trước mặt Dorian, bà lo lắng nhìn anh với ánh mắt đầy tình mẫu tử: "Gần đây con có khỏe không? Đã lâu rồi con không đến phòng tư vấn, đương nhiên đây là chuyện tốt, ta chỉ muốn hỏi đôi chút thôi."

Đây cũng không phải là giọng điệu mà một bác sĩ tâm lý nên có với bệnh nhân, nhưng Dorian cũng không ở trong vai bệnh nhân. Anh biết cuộc đối thoại hiện tại của bọn họ giống như lời thăm hỏi giữa những người bạn.

"Con ổn, nhưng tại sao?" Trong đầu Dorian nhanh chóng hiện lên cảnh hỗn loạn khi thức dậy sáng nay, nhưng nó thực sự chẳng phải chuyện gì to tát, và anh nhận thấy vẻ lo âu khác thường trên khuôn mặt của phu nhân Aceso.

"Mặc dù ta không nên tiết lộ những thông tin này, nhưng ta nghe nói con cũng là một thành viên của tổ nghiên cứu người cá có phải không?" Phu nhân Aceso hỏi.

"Vâng, Silver, ý con là người cá của con... Không, không phải vấn đề của anh ta, mà là Magmendy." Dorian thở dài. Anh uống một hớp trà mật ong, kể lại những chuyện gần đây cho phu nhân Aceso nghe, toàn bộ câu chuyện xoay quanh cha dượng của anh.

"Vậy còn người cá thì sao? Ngoại trừ sự cản trở của cha dượng con, nghiên cứ của con có thuận lợi không?" Phu nhân Aceso hỏi lại, ngạc nhiên là hôm nay bà không hề an ủi Dorian một chút gì về vấn đề cha con.

"Cũng coi như thuận lợi. Anh ta dường như không giống với mấy người cá khác. Anh ta rất nghe lời, cũng không tỏ ra quá hung dữ. Con đã thu thập được rất nhiều số liệu." Dorian nhận ra một vài ám chỉ trong lời nói của bà. Nhưng sự thật thế nào thì anh nói như thế. Anh thoải mái nhún vai, những rắc rối hiện tại của anh không liên quan gì đến người cá.

Tuy nhiên, sắc mặt của phu nhân Aceso cũng không trở nên thoải mái hơn, Dorian quan sát thấy lông mày của bà vẫn đang cau lại.

"Vậy thì tốt. Ta nên chúc con thuận lợi, nhưng ta lại muốn nhắc con cẩn thận hơn một chút. Các đồng nghiệp khác của con ít nhiều gì cũng đã mắc một số vấn đề về tâm thần." Cuối cùng, phu nhân Aceso nói ra lo lắng của mình, "Wisdom đương nhiên là người có biểu hiện rõ ràng nhất. Nhưng trước ông ấy, ôi Thượng đế ơi, ta thật sự không biết có nên nói với con điều này không..."

Dorian nhìn chằm chằm vào bà: "Lúc trước, con có nghe nói rằng, rất nhiều trợ lý trong các phòng nghiên cứu người cá đã nộp đơn xin rút lui. Con cho là bọn họ sợ các cuộc tấn công của người cá."

Phu nhân Aceso chậm rãi lắc đầu, giờ trông bà giống như một người mẹ đang tự mình gánh chịu biến cố lớn của gia đình, bà đang do dự có nên nói chuyện này cho con mình biết hay không: "Không chỉ có chuyện này mà suốt một tuần nay, có một vài người liên tục đến chỗ ta nói rằng họ không được ổn, bọn họ gặp ảo giác, không thể nghỉ ngơi bình thường, tình trạng tinh thần của họ trở nên rất tồi tệ, mà toàn bộ những người này đều đến từ tổ nghiên cứu người cá. Chỉ có điều những thông tin đều được bảo mật tuyệt đối, thông báo bên ngoài chỉ nói là bọn họ sợ bị người cá tấn công."

Dorian nghĩ tới điều gì đó, anh bắt đầu giống như một con nhím dựng gai nhọn trên người mình lên. Anh hỏi phu nhân Aceso: "Magmendy có biết chuyện này không?"

"Đương nhiên." Phu nhân Aceso nghiêm nghị gật đầu, "Nhưng ông ấy cũng không đưa ra bất kỳ biện pháp nào đúng không? Và ông ấy cũng không nhắc nhở con về chuyện này trong cuộc họp."

Quả nhiên là như vậy.

Sự tức giận của Dorian đang dồn nén lại.

Chẳng trách lại muốn dừng việc chia sẻ thông tin.

Nếu như người cá có một loại sức mạnh thôi miên đặc biệt nào đó, có thể thực hiện các cuộc tấn công tinh thần với kẻ thù, và Magmendy đã biết điều này, nhưng vẫn yêu cầu tiếp tục thí nghiệm. Vậy thì vật thí nghiệm của cuộc nghiên cứu này không chỉ là người cá, mà toàn bộ nhà nghiên cứu tham gia bao gồm cả các trợ lý, tất cả mọi người đều là vật thí nghiệm để thăm dò người cá.

Đây là lần đầu tiên Dorian rời khỏi phòng tư vấn tâm lý với tâm trạng còn tệ hơn lúc đến. Nhưng lo lắng và bất an cũng không giúp giải quyết vấn đề, Dorian nảy ra chút ý tưởng trên đường rời đi.

.

Bây giờ là giờ ăn trưa, Dorian đã dùng thiết bị đầu cuối cá nhân của mình gửi yêu cầu liên lạc tới giáo sư Flinch.

Flinch là một giáo sư già đức cao vọng trọng giống như Wisdom. Nếu Dorian có thể kéo ông ấy đến phe cánh của mình thì âm mưu chống lại Magmendy sẽ tăng thêm rất nhiều phần thắng.

Nửa giờ sau, Dorian và giáo sư Flinch cùng nhau ngồi trong góc nhà ăn. Bọn họ dường như không quá đói, Dorian chỉ gọi một chiếc sandwich và trà đen, trong khi Flinch chỉ gọi một chiếc bánh phồng nếp.

"Thế cậu muốn hỏi gì? Cậu nên biết rằng do yêu cầu của ông ta nên tôi không thể tiết lộ bất kỳ thông tin nào về người cá cho cậu biết. "Giáo sư Flinch là một người đàn ông trung niên gầy gò, rất gầy, gầy đến nỗi có vẻ như cơ thể của ông chỉ có xương và da khô cấu thành.

Dorian cẩn thận quan sát ông. Tuy rằng vấn đề tâm thần của vị giáo sư này không nghiêm trọng như Wisdom. Nhưng từ ánh mắt thận trọng và đề phòng xung quanh như chuột của ông ấy, chỉ sợ ông ấy cũng đã mắc bệnh khá nặng, nhưng hiển nhiên chính ông cũng nhận ra điều này.

"Tôi không hỏi chuyện đó... Giáo sư vẫn khỏe chứ? Hay là tôi mời giáo sư một tách trà đen nóng nhé."

Dorian cố gắng làm ông thư giãn. Bây giờ trong toàn bộ nhà ăn chỉ có năm người bao gồm cả hai người họ, còn những người khác đều đang ở rất xa. Flinch không cần phải cảnh giác như vậy.

"Thời gian của tôi có hạn, anh bạn trẻ." Flinch từ chối lời mời của anh.

"Được rồi, tôi chỉ có chút nghi vấn." Dorian cân nhắc từ ngữ, "Rõ ràng là cùng một tổ nghiên cứu và đối tượng thí nghiệm đều là người cá. Chẳng phải chúng ta nên chia sẻ thông tin với nhau sao? Thôi được rồi, nếu thực sự phải giữ bí mật thì tôi không nghĩ rằng dữ liệu thí nghiệm của chúng ta phải gửi cho Magmendy. Dù sao đây cũng là kết quả mà chúng ta đã mạo hiểm mạng sống của mình để có được, đúng không?"

Flinch đang nhai bánh phồng nếp bỗng dừng lại, ông căng thẳng nhìn chằm chằm vào Dorian, đột nhiên hỏi anh: "Cậu đã nghe nói về Đại học Great chưa?"

Dorian cau mày lắc đầu: "Chưa từng."

"Vậy thì phải rồi, mười năm trước trường đại học ấy và toàn bộ thành phố nơi nó tọa lạc đều đã bị nước biển nhấn chìm. Nơi đó có cả căn nhà mà tôi đã sinh sống hơn hai mươi năm." Flinch nuốt miếng bánh phồng nếp cuối cùng, "Cậu phải biết rằng những nghiên cứu mà chúng ta đang thực hiện bây giờ không thể làm cho lúa mì mọc trong khe đá, cũng không thể bảo vệ trẻ em khỏi chứng triều nhiệt, càng không thể ngăn nước biển nuốt chửng trái đất. Chúng ta đang tham gia vào một công việc xa xỉ —— một cuộc sống ổn định, môi trường lý tưởng, đãi ngộ ưu đãi. Bây giờ tôi đang sống rất tốt, tại sao tôi phải tự làm khó mình?"

"Tôi biết cậu đang nghĩ gì, cậu chủ nhỏ à. Chúng tôi không giống với cậu, ông ta là cha của cậu, sớm muộn gì cậu cũng sẽ kế thừa toàn bộ sản nghiệp của ông ta. Mà chúng tôi có cái gì đâu? Có lẽ mười năm trước, tôi còn sẽ cân nhắc những gì cậu nói, nhưng bây giờ, tôi chỉ muốn ở lại trong viện nghiên cứu này cho đến khi chết."

"Đừng đến tìm tôi nữa."

Flinch đứng lên, hung ác trừng mắt nhìn Dorian rồi xoay người vội vàng rời đi.

Dorian buồn bực ngồi một mình trong phòng ăn hơn mười phút, sau đó anh uống một hơi cạn sạch cốc trà đen, gói lại chiếc bánh sandwich còn nguyên trong giấy và nhét vào trong túi.

Bước ra khỏi nhà ăn, Dorian lại cảm thấy hoang mang như lúc mới đến viện nghiên cứu. Anh xin đi lên tháp quan sát trên đất liền và đứng đó suốt một tiếng đồng hồ, sau đó trở vể căn cứ dưới biển với bộ não vẫn chưa tỉnh táo.

Thực sự có quá nhiều vấn đề.

Bất luận là âm mưu của Magmendy hay là một cuộc tấn công tinh thần có thể có của người cá, hay là sự thờ ơ và khó hiểu của đồng nghiệp...

Dorian không thể giải đáp một vấn đề nào cả.

Ở một góc tối nào đó trong lòng anh có một giọng nói nhỏ đang lên tiếng kháng nghị:

Mày cũng không phải là chúa cứu thế, tại sao mày phải cứu vớt thế gian này? Như Flinch đã nói, hãy sống một cuộc sống ổn định đi!

Giọng nói này không ngừng lặp đi lặp lại, và âm lượng càng lúc càng lớn hơn. Dorian suýt chút nữa thỏa hiệp với nó, nhưng anh đột nhiên nhớ tới David. Ít nhất anh nên nhắc nhở người bạn tốt của mình cũng đang ở trong tổ nghiên cứu người cá, nhắc anh ta cẩn thận một chút.

David có vẻ đang bận, phải mất một lúc lâu sau thì yêu cầu liên lạc mới được kết nối.

"Này anh bạn, hiếm lắm cậu mới gọi cho tôi vào lúc này đấy, có chuyện gì sao? Tối nay có muốn đi uống một ly không?" Giọng nói của David vẫn thoải mái như mọi khi, Dorian thở phào nhẹ nhõm.

"Không có gì, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu một số việc." Dorian không đề cập đến tin tức mà phu nhân Aceso tiết lộ cho mình, chỉ nói về sự bất thường của giáo sư Wisdom trong cuộc thảo luận: "Nếu có thể, cậu hãy tránh xa người cá một chút."

"Bạn tôi ơi cậu đang nói cái gì vậy? Đừng đùa nữa, rõ ràng chính cậu mới là người thân thiết với người cá nhất đó!"

Cuộc gọi với David nhanh chóng kết thúc, và Dorian một lần nữa thất bại.

Chờ đến lúc Dorian giải tỏa xong tâm trạng tồi tệ như giẻ rách của mình thì cũng đã gần bốn giờ chiều.

Thành thật mà nói, sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra, anh thực sự có chút bài xích người cá. Nhưng dù sao công việc vẫn là công việc, anh đành chán nản lê bước quay về phòng nghiên cứu của mình.

Nhưng ngay khi anh vừa bước vào phòng thí nghiệm, Rose đã lao vội về phía anh.

"Ôi, tiến sĩ thân yêu của em, cuối cùng anh cũng đã trở lại. Silver đã không ăn gì cả ngày rồi!"

Hôm nay rốt cuộc là cái "ngày tốt lành" chết tiệt gì vậy.

Dorian hít sâu một hơi, âm thầm chửi mấy câu tục tĩu, nhẫn nhịn đi về phía bể quan sát của người cá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro