Chapter 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Kẹo Mặn Chát

Bất cứ ai nuôi mèo đều sẽ đồng ý rằng chúng là những con quỷ nhỏ nghịch ngợm với vẻ ngoài như thiên thần. Chúng sẽ cố tình phá vỡ những chiếc cốc thủy tinh bên cạnh bàn, cào rèm cửa cao cấp thành cái màn tua rua và ngồi trên mặt bạn trong khi bạn đang ngủ. Chúng sẽ chui rúc dưới gầm giường, trốn trong ngăn tủ, cuộn tròn trong thùng carton, nhưng chúng sẽ không nằm trong ổ mèo đáng yêu mà bạn đã cất công chuẩn bị cẩn thận cho chúng.

Bởi vậy, khi Dorian chạy tới căn phòng nhỏ dành riêng cho Besty trên tầng hai, anh quả nhiên không tìm thấy bóng dáng của nó đâu.

Cô mèo báo vẫn tiếp tục kêu gào thảm thiết. Dorian ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, hình như âm thanh vọng tới từ tầng trên.

Dorian nhanh chóng chạy lên tầng ba, lúc này tiếng mèo kêu đã ngừng lại, bốn phía trở nên tĩnh lặng, Dorian lo lắng đứng yên tại chỗ: "Besty?"

Không có bất kỳ tiếng kêu nào đáp lại, Dorian định đi vào từng phòng để xem xét.

Đây là mặt phía nam của biệt thự, nơi có nhiều ánh sáng nhất, cũng là khu vực sinh hoạt của Magmendy và Ivanova. Và thật trùng hợp là, ngay lúc này Dorian lại đang đứng trước cửa phòng làm việc của Magmendy.

Sau khi nhận ra mình đang ở đâu, tim của Dorian bỗng chốc đập nhanh hơn một cách mất kiểm soát, nó dường như sắp nhảy vọt ra khỏi cổ họng. Anh cảm nhận được một luồng cám dỗ vô hình nhưng cực kỳ mãnh liệt, như thể trước mặt anh chính là cánh cửa mật mã của kho bạc ngân hàng.

Dorian biết, tốt nhất là đừng chạm vào tay nắm cửa bằng đồng kia. Nếu Magmendy biết anh tự tiện vào phòng làm việc của ông ta, sợ rằng Dorian sẽ hứng chịu thêm vô ngàn rắc rối khác. Hơn nữa Magmendy nhất định sẽ khóa chặt một nơi quan trọng như thế này, hoặc là thiết lập các biện pháp bảo vệ khác...

Thế nhưng, vào giờ phút này lại có vô số ý nghĩ kỳ lạ đang khuấy động trong đầu Dorian. Chúng giống như một bảng màu bị hất đổ, tất cả sắc màu hòa lẫn thành một màu đen sậm lì không thể phản chiếu bất kỳ ánh sáng nào.

Người cá.

John.

Người cá...

John...

Dorian chợt nhớ đến điếu thuốc lá điện tử cũ hỏng của John.

Có lẽ, thứ mà anh cố chấp muốn sửa chữa chưa bao giờ là điếu thuốc lá điện tử kia.

"Besty, mày có ở đây không?"

Dorian nắm lấy tay nắm cửa và vặn mạnh một cái ——

Thật bất ngờ, cánh cửa lại được mở ra một cách dễ dàng.

Những cảm xúc phức tạp xen lẫn với nỗi mất mát to lớn lấp đầy lồng ngực của Dorian.

Dựa theo tâm lý chung của con người, chúng ta biết được một điều, bên trong chiếc két sắt có thể dễ dàng mở ra sẽ không chứa món đồ gì có giá trị. Ý định khám phá bí mật gì gì đó trong phòng làm việc của Dorian đã thất bại.

Bài trí trong phòng làm việc này giống hệt với ký ức của Dorian khi anh còn bé. Ở đây không có bất kỳ thay đổi nào cả, toàn bộ đồ đạc bên trong đều vô cùng sạch sẽ và không dính một hạt bụi, điều này thì phải khen ngợi robot dọn nhà.

Dorian nhìn thấy tủ sách mở rộng trong phòng nhưng lại không hề có có ý định làm gì với nó, sau đó anh gọi tên Besty vài lần rồi tiện tay đóng cửa lại.

Và ngay khi anh định xoay người rời đi, một chú chó lớn lông dài không biết từ đâu chạy tới lao vút đến bên chân anh. Cùng lúc đó cô mèo báo lại bắt đầu kêu gào, nhưng âm thanh đã gần hơn rất nhiều.

May thay trong nhà còn có một con chó.

Dorian hỏi chú chó Blue Bay Shepherd: "Này nhóc Blueberry, mày có biết Besty ở đâu không?"

Chú chó kêu uông uông vài tiếng rồi xoay người chạy về phía cầu thang chật hẹp bên kia, ý bảo Dorian đuổi theo nó.

"Trên gác mái à?"

Dorian cau mày. Tầng gác mái là phòng cầu nguyện của Ivanova, tại sao Besty lại ở đó?

Trong mỗi ngôi nhà của các hộ gia đình luôn luôn có một căn phòng mà lũ trẻ sợ nhất. Có đứa sợ tầng hầm, có đứa sợ phòng chứa đồ, và đối với Dorian thì đó là phòng cầu nguyện.

Trong ký ức của Dorian, số lần bản thân anh bước vào phòng cầu nguyện có thể đếm trên đầu ngón tay. Bởi vì khi còn bé, căn phòng này là một nơi cực kỳ bí ẩn đối với anh. Nó luôn luôn tối tăm và không có bất kỳ âm thanh gì, cây thánh giá Chúa Giêsu khổng lồ trên tường cũng trông rất đáng sợ. Đương nhiên, quan trọng nhất là, chỉ cần anh bước lên gác xép thì nhất định sẽ bị mẹ mắng.

"Con không thể vào đây, đó là sự bất kính với Chúa, ngài sẽ trừng phạt những đứa trẻ hư!"

Ivanova luôn dọa mắng anh như vậy.

Sau khi lớn lên, Dorian đã có thể hiểu được đại khái nỗi lo lắng của bà. Bà sợ rằng anh sẽ xé rách cuốn Kinh thánh quý giá mà bà đặt trên chiếc bàn thấp và gấp chúng thành máy bay giấy.

Dù sao đi nữa, Dorian không có ấn tượng tốt về căn gác mái, và anh cũng không muốn ở lại quá lâu trong căn phòng chứa đầy những vật tôn giáo bí ẩn này. Nhưng vấn đề là, con mèo báo đã chui được vào căn gác mái bằng cách nào trong khi cửa phòng đã bị khóa.

"Meow ——"

Tiếng kêu hoảng sợ của mèo báo truyền qua khe cửa, Dorian ngồi xổm xuống quan sát khe hở giữa cửa phòng và sàn nhà.

Như chúng ta đã biết, mèo là sinh vật "chất lỏng", chúng luôn có thể tìm được cách để chui qua chui lại những khe hở tưởng chừng rất hẹp.

E là Besty cũng vậy.

Dorian đã đoán được sơ sơ đầu đuôi sự việc và bật cười thành tiếng: "Quý cô Besty thân mến, mày có thể chui vào phòng qua khe cửa, nhưng lại không thể chui ngược ra ngoài đúng không?"

Tiếng kêu của Besty cuối cùng đã chuyển từ tiếng gào tê tâm phế liệt thành tiếng kêu rừ rừ ngọt ngào như kem mật ong.

"Được rồi, tao sẽ nghĩ cách đưa mày ra ngoài."

Nói xong lời này, Dorian mới nhớ ra rằng bản thân không có chìa khóa của căn gác xép.

Một chút nghi hoặc thoáng lóe lên trong đầu anh —— Dorian đã trưởng thành đến độ tuổi tuyệt đối không thể tự tiện phá hoại đồ vật, vậy tại sao Ivanova vẫn muốn khóa phòng cầu nguyện sau khi đi ra ngoài?

Có lẽ đó là thói quen cá nhân của bà.

Nhưng hiện tại Dorian không có thời gian để suy nghĩ tới chuyện đó.

Ivanova đang tham gia phỏng vấn, Dorian đương nhiên không thể liên lạc với bà để hỏi về chiếc chìa khóa dự phòng. Và nếu như đợi đến lúc cuộc phỏng vấn dài dòng kia kết thúc, Dorian lo lắng Besty sẽ bị căng thẳng.

Dorian suy tư một lúc rồi quay đầu nói với chú chó Blueberry, "Mày ở đây với nó, tao đi lấy ít đồ rồi sẽ quay lại ngay."

Lúc này Dorian thấy vô cùng may mắn vì bọn họ ở trong một ngôi nhà tương đối cổ điển. Điều đó có nghĩa là tất cả khóa cửa đều là loại khóa đồng kiểu cũ, có thể dễ dàng mở ra bằng một sợi dây thép.

Về điểm này thì không thể không nhắc tới một chuyện hồi Dorian còn nhỏ, vì muốn sửa điếu thuốc lá điện tử của John nên anh đã điên cuồng học cơ khí máy móc —— trong đó bao gồm cả những thủ thuật mở khóa cửa của thế kỷ cũ. Phải biết rằng trong thời đại ngày nay khi ổ khóa thông minh phổ biến khắp nơi, thì kỹ thuật mang tính tội phạm này quả thực là thứ còn gây nghiện hơn cả ma túy đối với một thanh thiếu niên trong kỳ nổi loạn như Dorian.

Hai phút sau, Dorian trở lại chỗ cũ, tiếng gào của Besty bắt đầu vang lên chói tai.

Vì thế Dorian đành phải vừa an ủi nó, vừa nhanh chóng luồn một sợi dây thép nhỏ vào trong lỗ khóa.

Răng rắc.

Sau vài động tác của Dorian, cửa phòng cầu nguyện đã mở ra.

Cô mèo báo lao nhanh ra khỏi cửa và biến mất gần như ngay trong chớp mắt. Dorian thậm chí còn không có cơ hội nào để an ủi Besty, còn chú chó Blueberry thì chỉ quan tâm mỗi cô em gái yêu quý của mình. Nó liếc mắt nhìn Dorian một cái rồi cũng chạy xuống lầu theo cô mèo báo kia.

Dorian thở dài, vào lúc anh định đóng cửa rời đi thì có một vật bằng kim loại trên sàn nhà lóe lên ánh sáng lọt vào tầm nhìn của Dorian qua khe cửa sắp đóng.

Dorian mở rộng cửa hơn một chút, nhìn thấy cây thánh giá nhỏ mà Ivanova dùng để cầu nguyện đang nằm trên mặt đất. Có lẽ là do Besty làm rơi khi đang chạy nháo nhác quanh phòng.

Nếu Ivanova biết chuyện này thì sợ rằng bà ấy sẽ phát điên lên mất.

Nghĩ đến đây, Dorian buộc lòng phải bước vào căn gác mái, bước lên tấm thảm mềm mại, nhặt cây thánh giá rơi trên mặt đất lên và đặt nó trên chiếc bàn thấp, để cùng chỗ với cuốn «Kinh Thánh» được bảo quản cẩn thận.

Sau khi làm xong tất cả, Dorian nhìn xung quanh để đảm bảo Besty không làm hỏng bất cứ đồ vật gì bên trong. Tầm mắt của anh hầu như không lướt đến cây thánh giá Chúa Giêsu trên bức tường phía trước —— Thứ đó được chế tác quá mức chân thực, cho dù chỉ là một cái móng trên bàn tay và bàn chân của Chúa Giêsu, hay biểu cảm trên khuôn mặt của ngài.

Đứng trước một cây thánh giá như vậy, thật khó mà không cảm thấy kính sợ, hổ thẹn và tự trách.

Trong một khoảnh khắc nào đó, Dorian thậm chí còn tin vào thuyết nguyên tội của Cơ đốc giáo.

Dorian lắc lắc đầu, cố gắng thoát khỏi ảnh hưởng của bầu không khí bí ẩn trong căn phòng này, giả vờ kiểm tra cái bàn dưới chân Chúa Giêsu. Nhưng cũng chính lúc này, anh lại có phát hiện mới.

"Đây hóa ra không phải là một cái bàn thấp, mà là một cái kệ tủ thấp sao?"

Dorian không nén nổi sự bất ngờ bật hỏi thành tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro