Chapter 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Kẹo Mặn Chát

Lại là màu xanh quen thuộc.

Dorian biết mình đang ở trong biển, anh nghe thấy tiếng nước biển chảy rất nhỏ, còn có cả tiếng kêu trầm dài của cá voi.

Dorian ——】

Dorian chậm rãi suy nghĩ. Khi ý thức được có người đang gọi tên mình, anh mới đột nhiên phát hiện ra bản thân đang được bao bọc lấy. Giống như anh đã biến thành viên ngọc trai bên trong một con trai biển, nằm trên phần chân rìu mềm mại của nó.

Nhưng khi anh đưa tay chạm vào, anh chỉ sờ thấy được một làn da mịn màng và những bắp thịt rắn chắc.

Sau đó Dorian hiểu ra rằng, anh đang được ai đó ôm lấy.

Anh lần theo từng khối cơ bắp kia và sờ thấy một bờ vai rộng, sau đó là vòng eo hẹp, cuối cùng là cặp mông cao vểnh được bao phủ bởi lớp vảy lành lạnh và vây cá mềm mại.

Không biết tại sao, Dorian lập tức phán đoán được ra, sinh vật có thân hình nóng bỏng này chỉ có thể là Silver.

"Dorian——"

Giọng nói kia bất chợt xuất hiện ngay sát bên tai, Dorian đột nhiên giật mình tỉnh lại.

Trong khoảnh khắc vừa khôi phục ý thức, Dorian xốc chăn lên và nhìn xuống phần thân dưới của mình.

Trong phòng nghỉ ngơi nhỏ hẹp bỗng nhiên phát ra một loạt tiếng chửi rủa, ngay sau đó tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, cuối cùng là tiếng cửa phòng tắm bị mở ra và đóng sầm lại một cách nóng nảy và thô bạo.

Tin tốt là Dorian đã học được cách mặc quần trước khi đi ngủ.

Lại là một buổi sáng uể oải và kém hiệu quả. Dorian nấn ná trong phòng tắm rất lâu, lúc bước ra anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm như thường lệ. Anh cảm thấy vô cùng may mắn vì hôm nay đã cho các trợ lý nghỉ, bởi vậy chính anh cũng có thể đến phòng nghiên cứu muộn hơn một chút —— Đúng vậy, anh không cho mình một ngày nghỉ nào.

Dorian sấy tóc khô một nửa rồi sau đó mặc quần áo và khoác áo blouse lên người, dự định đi ra ngoài.

Đây không phải là lần đầu tiên Dorian sinh ra ham muốn vì một vài giấc mơ kỳ lạ. Anh cho rằng những hiện tượng sinh lý này đều là do áp lực công việc tạo nên. Vì vậy bây giờ anh có thể tự mình giải tỏa hết những dư vị còn sót lại từ những giấc mơ một cách thoải mái trong phòng tắm.

Về phần những giấc mơ kia, Dorian không quan tâm đến chúng. Anh cũng sẽ không coi giấc mơ là thật. Đầu óc của anh cực kỳ tỉnh táo và sáng suốt, tình yêu của anh dành cho người cá chỉ dừng lại ở trong phòng nghiên cứu.

"Chào buổi sáng, bé cưng."

Dorian đang ăn bữa sáng là bánh sandwich trên tay, vội vã đi ngang qua bể nước của Silver. Anh bước vào "phòng trò chuyện" và kiểm tra hết toàn bộ các thiết bị, sau đó mới để Silver bơi sang bên này.

Dorian hiểu rất rõ làm vậy là trái quy tắc. Nếu Rose biết chỉ có một mình anh tiếp xúc gần với Silver thì e rằng cô ấy sẽ hét lên lần nữa mất. Nhưng Dorian thực sự chẳng hề lo lắng cho sự an toàn của bản thân một chút nào.

Đây có lẽ là cảm giác tin tưởng đã được thiết lập giữa anh và Silver trong mấy tháng qua. Dorian biết Silver sẽ không làm anh bị thương.

Thế là anh cứ như vậy ngồi trước mặt Silver, nhàn nhã trò chuyện với hắn và ăn hết chiếc bánh sandwich.

Ngày hôm qua bọn họ chỉ ở trong "phòng trò chuyện" chưa đầy một tiếng đồng hồ, chỉ là để Silver làm quen với môi trường mới. Hôm nay Dorian dự định ở lại lâu hơn một chút.

"Tối hôm qua anh ngủ có ngon không?"

Dorian thích nói chuyện với Silver về những chủ đề mà người cá không thể hiểu được, giống như mọi người luôn thích hỏi mèo cưng có yêu mình không vậy. Và sự khác biệt là, mèo cưng nghe hiểu nhưng sẽ không quan tâm, còn Silver thì dù không hiểu cũng vẫn sẽ vẫy đuôi với anh.

"Tôi đoán anh đang nói là ngủ rất ngon."

Dorian tự trả lời câu hỏi này.

Silver đứng trước tấm kính với nửa chiếc đuôi chống đỡ thân thể. Vết thương của hắn đã hoàn toàn lành lặn và không để lại bất kỳ vết sẹo nào, làn da mịn màng, lớp vảy mềm mượt, đầy đặn và sáng bóng.

Mực nước tràn qua eo hắn, dập dềnh lên xuống theo từng đợt gợn sóng, liếm láp đường cong cơ bụng tuyệt đẹp của Silver. Bả vai quá rộng của hắn càng làm nổi bật thêm đường thắt eo nhỏ hẹp bên dưới.

Dorian không thể rời mắt khỏi cơ thể hắn, dù sao thì đàn ông loài người cũng rất khó có được thân hình cường tráng như vậy.

Trong phòng nghiên cứu không có người thứ ba dòm ngó, Dorian liền ngồi khoanh chân trên ghế, ngắm nhìn cơ thể của vật thí nghiệm trước mặt cho đến khi cảm thấy hài lòng thỏa dạ mới thôi.

Thế nhưng vẫn thiếu thiếu điều gì đó.

Dorian suy nghĩ một lát rồi đứng dậy đi tới hệ thống thông minh điều chỉnh ánh sáng trong phòng.

Căn phòng tối dần, giống như bình minh mờ ảo trước khi mặt trời mọc.

Dorian đợi vài giây, và rất nhanh sau đó, Silver đã mở mí mắt thứ ba của hắn ra, mở lớp màng bao phủ màu trắng để lộ đôi mắt màu xám bạc.

Trông hắn bây giờ hoàn toàn có thể được xưng là "nam thần biển Siren".

Mái tóc dài màu bạc ướt sũng áp sát vào ngực, giống như một lớp vải sa mỏng. Người cá dựng vây tai như cánh hoa tóc tiên của mình lên, hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Dorian cố gắng chớp mắt thật chậm, như thể đang khoe khoang, mê hoặc anh.

Dorian có chút say mê ngắm nhìn Silver. Dường như có một sức mạnh vô hình nào đó đã xuyên thủng lớp vỏ ngoài của Dorian, anh lập tức cảm nhận được sự rung động kỳ diệu đến từ sâu trong linh hồn mình.

Đột nhiên, một tiếng ngân nhẹ truyền qua những lỗ nhỏ phía trên tấm kính, Silver bắt đầu đung đưa chiếc đuôi và khe khẽ ngân nga.

Đó là một giai điệu kỳ lạ. Dorian không biết nên nói giai điệu này êm tai hay khó nghe, chỉ cảm thấy giống như tiếng cá voi đang gọi bạn mình.

Đây là một đoạn dữ liệu âm thanh cực kỳ quý giá. Dorian bèn giữ im lặng, để "tiếng hát" của người cá được thiết bị ghi âm trong phòng thí nghiệm ghi lại một cách trọn vẹn nhất có thể.

Nhưng sau một lúc lâu chờ đợi phản ứng đáp lại của Dorian, người cá đã mất đi hứng thú ca hát. Hắn gục đầu vào tấm kính, rũ mắt nhìn Dorian. Trông hắn vô cùng chán nản, có lẽ còn có hơi tức giận.

"Ơ làm ơn, hát thêm một đoạn nữa đi." Dorian cố gắng làm hài lòng hắn bằng những con cá mòi nhỏ nhưng mà không thành công. Silver dùng đuôi đập tất cả số đồ ăn nhẹ kia lên tường.

Sau đó Dorian lấy cây bút gắn pha lê trong túi của mình ra, cố gắng chuyển hướng chú ý của người cá: "Này, anh có thích thứ này không?"

Người cá quả nhiên đã bị thu hút, hắn quẫy đuôi tiến lại gần, ghé sát vào tấm kính thủy tinh và nhìn chằm chằm cây bút kia.

Dorian chưa bao giờ cảm thấy món hàng thủ công mỹ nghệ kém chất lượng do dây chuyền lắp ráp của nhà máy sản xuất này có giá trị gì. Nhưng giờ phút này nó lại thu hút được sự chú ý quý giá của người cá, nên cũng phần nào làm cho chủ sở hữu của nó thấy tự hào.

Dorian không quên nhiệm vụ của mình, anh chọc nhẹ vào chiếc bút để màn hình thông minh gắn trên bức tường thủy tinh hiện thị chữ "pen".

"Bút máy, đây là bút máy, thích không?"

Người cá hướng ánh mắt sang khuôn mặt của Dorian, tựa hồ không rõ anh đang nói gì.

Dorian lặp đi lặp lại nhiều lần nhưng người cá đều không hề phản ứng lại. Anh nhanh chóng nhận ra rằng người cá không bao giờ viết, và những vật dụng như "bút máy" có thể khiến họ khó hiểu.

Vì thế Dorian quay sang chỉ về phía Silver.

"Silver, tên của anh, Silver."

Trên mặt kính hiện lên từ "Silver", AI kiểm soát tốc độ xuất hiện của mỗi chữ cái để người cá có thể nhớ được cách viết của từ này. Nhưng sau nhiều lần lặp lại người cá vẫn thờ ơ, và Dorian chắc chắn rằng Silver đã nhìn thấy màn hình nhỏ nhấp nháy trên tường kính.

Có lẽ anh nên đổi sang một vài từ dễ viết hơn?

Không, e rằng vấn đề không phải từ vựng. Anh phải làm cho Silver hiểu hành động của mình trước.

Dorian cảm giác được áp lực đè nặng lên mình. Anh nghĩ mình cần phải xin giúp đỡ từ một nhà ngôn ngữ học hoặc một nhà nghiên cứu hành vi động vật nài đó? Anh nhớ là vào khoảng thời gian trước anh đã đọc một bài báo về việc dạy tinh tinh gõ bàn phím. Có lẽ anh nên tìm thời gian trò chuyện với tác giả của bài báo này.

Còn hiện tại thì...

Dorian dự định thực hiện một nỗ lực cuối cùng trước khi từ bỏ. Anh cong ngón tay gõ gõ lên tấm kính trước mặt Silver, và sau đó chậm rãi viết từ "Silver" lên đó.

Trước đấy, Dorian luôn tránh né cách làm này. Bởi vì viết như thế thì từ góc nhìn của Silver, chữ cái sẽ bị viết theo cách hoàn toàn ngược lại. Đó không phải là một khởi đầu tốt cho người mới bắt đầu ngôn ngữ.

Tuy nhiên vào đúng lúc này, Silver lại vươn ngón tay thon dài với lớp màng mỏng của mình tới, đưa móng tay sắc nhọn đi theo từng đường nét mà đầu ngón tay của Dorian tạo ra, viết được hoàn chỉnh một chữ "Silver" ngược.

"Không không không, anh không thể viết như vậy." Dorian đã hiểu được một chút suy nghĩ của Silver. Có lẽ hắn chỉ cảm thấy hứng thú với việc làm theo động tác khoa tay múa chân của anh. Thế là Dorian dựa theo hệ thống trí năng, vụng về viết ngược chữ "Silver" lại, quả nhiên Silver đã làm theo anh và tiếp tục viết trên kính.

Sau khi Silver viết được tên mình một cách trọn vẹn, Dorian không thể không vỗ tay khen ngợi. Mức độ vui mừng của anh vào giờ phút này có thể sánh ngang với niềm vui của những bậc cha mẹ khi lần đầu tiên nhìn thấy con mình tự bước đi.

"Thật tuyệt vời! Silver, anh chắc chắn là người cá thông minh nhất trong đại dương này." Cảm xúc mãnh liệt của Dorian khiến Silver hưng phấn viết thêm vài chữ "Silver" lên kính. Có cả ngược có cả xuôi, nhưng mỗi một chữ quả thực đều là bản sao hoàn mỹ từ nét chữ ban nãy của Dorian.

"Đúng vậy, rất tốt, chính là như vậy." Cảm giác thất vọng của Dorian đã biến mất, anh tiếp tục viết chữ lên kính.

【Dorian】

"Dorian. Tôi tên là Dorian, nhìn thấy không? Dorian."

Dorian viết hoàn chỉnh một chữ rồi chỉ vào chính mình, lặng lẽ chờ đợi hành động của Silver. Để đảm bảo hắn sẽ học được cách viết chính xác, lần này Dorian chỉ viết chữ ngược.

Chẳng mấy chốc, người cá đã viết xong tên của Dorian dưới ánh mắt chờ mong của anh.

Vậy mà Dorian nhìn chữ đó xong dần dần nhíu chặt lông mày, đây là một chữ viết tương đối chính xác nhưng cách viết lại hoàn toàn sai.

Bởi vì, nhìn từ phía anh, anh thấy chữ "Dorian" được viết xuôi.

Nói cách khác, Silver sẽ trực tiếp dựa vào trí tưởng tượng trong đầu, viết lại theo mặt phản chiếu của chữ này.

Tên người cá này biết rất rõ những gì mà nhà nghiên cứu của mình muốn.

Mà vào lúc này——

"Do... ri... an..."

Tựa như ánh mặt trời đột ngột xuyên qua mây đen, mặt hồ phẳng lặng bỗng nhiên nổi gợn sóng. Trong phòng thí nghiệm nho nhỏ yên tĩnh, tràn ngập mùi tanh của biển cả này bất chợt vang lên một giọng nam trầm khàn xa lạ.

Giấc mơ và đời thực, tưởng tượng và thực tế, tất cả các yếu tố tồn tại và không tồn tại đều chen chúc vào cùng một không gian.

Dorian quay phắt sang nhìn về phía Silver với cảm giác quen thuộc khiến anh cảm thấy sợ hãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro