Chapter 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Kẹo Mặn Chát

"Anh muốn gì nào?"

"..."

"Tôi biết anh có thể viết được từ này. Silver, nói đi."

"Ca... cá... mòi."

"Good boy." Dorian nở một nụ cười hài lòng rồi thả một đám cá mòi nhỏ vào bể nước trong phòng trò chuyện, nhìn Silver ném từng con vào miệng như ăn từng cọng khoai tây chiên một. Hắn hầu như không nhai mà nuốt thẳng xuống bụng.

Dạy người cá nói chuyện là khởi nguồn mang tới cảm giác thành tựu lớn nhất cho Dorian trong những ngày qua, và ở một mức độ nào đó mà nói, đây cũng là nguồn vui duy nhất của anh.

Mỗi khi Dorian bước vào phòng nghiên cứu người cá, anh đều có thể cảm giác được cánh cửa kim loại kia đã thay anh ngăn cách hết thảy phiền não trong hiện thực. Ở đây anh chỉ cần dành một chút kiên nhẫn là có thể thu hoạch được những kết quả tuyệt vời. Dorian dám cá rằng không có giáo viên ở trường học nào có thể trải nghiệm cảm giác thành tựu này.

Từ khi Silver bắt đầu học những từ vựng đầu tiên cho tới nay, mới chỉ có vẻn vẹn một tuần trôi qua mà vốn từ vựng của hắn đã đạt đến trình độ của một đứa trẻ ba tuổi. Không những thế trong số vốn từ đó bao gồm cả một lượng lớn tên của các sinh vật biển quý hiếm, mặc dù cách phát âm của hắn vẫn còn rất non nớt. Dorian tin rằng nếu không phải Silver cứ khăng khăng muốn Dorian tự mình dạy hắn viết từng chữ một thì hắn có thể học nhanh hơn nhiều.

Thực ra dựa vào trí nhớ đáng kinh ngạc của Silver, Dorian muốn dạy cho hắn cách viết và cách đọc của bất kỳ từ nào cũng tương đối dễ dàng. Nhưng làm thế nào để người cá hiểu được ý nghĩa của những từ này mới là vấn đề khó khăn nhất.

Với sự trợ giúp của hình ảnh hiện thị trên màn hình thông minh, thì thứ dễ học nhất chính là tên của các đối tượng khách quan đi kèm. Chẳng hạn như Silver đã thành công hiểu được "rùa Ridley Thái Bình Dương" chính là con rùa xui xẻo mà hắn coi như thú cưng của mình và thỉnh thoảng còn bị mình lôi ra làm gối ngủ. Nhưng hắn vẫn mãi không thể hiểu được "ngủ", "chơi đùa" và một loạt các động từ khác có nghĩa là gì.

Dorian biết vấn đề nằm ở đâu.

Ngay cả khi ở người cá cũng có hành vi tương tự như "ngủ" và "chơi đùa" nhưng phương thức biểu đạt của họ chắc chắn khác xa với loài người. Dorian không thể vào nhảy bể nước, nằm trong ổ san hô của Silver và nói với hắn rằng: "Nhìn này! Đây là 'ngủ'."

Dorian đã thử động từ đơn giản nhất là "ăn", và anh thậm chí còn chọn cùng một loại đồ ăn với Silver —— chính là cá mòi. Anh lấy một con cá nhỏ ra khỏi hộp cá mòi, bắt chước tư thế ăn của Silver, bỏ con cá vào miệng rồi nhanh chóng nhai nuốt xuống. Sau đó anh chỉ chỉ vào miệng mình, nói cho Silver biết đây là "ăn", Silver lập tức nhớ kỹ từ này và cũng sẽ đánh vần từ đó sau mỗi lần Dorian lặp lại động tác ăn cá.

Lúc ấy Dorian cho rằng mình đã thành công, nhưng chẳng mấy chốc anh đã nhận ra rằng, Silver hoàn toàn lẫn lộn giữa hai từ "ăn" và "môi". Hắn thường nhìn chằm chằm vào môi của Dorian không chớp mắt rồi đánh vần từ "ăn".

"Không phải, đây là 'môi'." Dorian kiên nhẫn sửa lại cho hắn.

Silver nghiêng đầu, cái hiểu cái không: "Ăn, môi."

Trán của Dorian giật nhẹ: "Ừm... Giữa hai từ này quả thực có tồn tại một loại liên quan nào đấy, nhưng mà..."

"Ăn môi."

"Chết tiệt! Không được nối liền hai từ này cùng một chỗ!"

"Chết tiệt, môi, ăn môi...cùng, một chỗ..."

Một nhà nghiên cứu theo phái bảo thủ nào đó nổi cơn tam bành: "Dừng lại! Không được học những từ chửi thề đó! Tên người cá hư đốn đáng chết này!"

Silver giả vờ nghe không hiểu, dần dần trở nên phấn khích trong tiếng mắng chửi của Dorian.

"Chết tiệt, chửi thề, hư đốn, ăn môi, rùa biển, đáng chết, sứa, cá thìa Tây phương, tôm dẫn đường, tường chó con, ăn môi, bàn mông..."

Thật không thể tin được, tên người cá này lại thể hiện được vốn từ vựng khổng lồ với khả năng phát âm rõ ràng trong khi trêu chọc Dorian.

Tất nhiên, trong các động từ phía trên, có cả những từ vựng chỉ cảm xúc, bởi vì chúng mang tính chủ quan và vô hình. Dorian có thể nói với Silver biết rằng độ cong trên khóe miệng của anh đại diện cho "nụ cười", nhưng làm thế nào để anh có thể mô tả "niềm vui", "hài lòng" và "tự hào" trong nụ cười này đây?

Vậy nên, "lớp học dạy người cá học nói" của Dorian đã gặp phải một chút trở ngại. Anh bắt đầu nghiên cứu về ngôn ngữ học và giáo dục, đồng thời liên hệ với một giáo sư chuyên về hành vi động vật trong viện nghiên cứu, hy vọng sẽ nhận được một số trợ giúp.

Nhưng đúng như những gì đã đề cập trước đó, tương tác với người cá là nguồn vui duy nhất của Dorian. Mặc dù Dorian đã cố tình kéo dài thời gian tan làm thì đến lúc cánh cửa phòng nghiên cứu mở ra, anh vẫn phải đối mặt với đủ loại vấn đề ập lên người mình. Chúng giống như những con đỉa hút máu lập tức hút sạch niềm vui và sức sống mà Dorian có được từ chỗ Silver. Thậm chí ngay cả phòng nghỉ ngơi của Dorian cũng làm cho anh cảm thấy lạnh như băng.

Dorian thừa nhận anh đã cố gắng quá sức tự tạo áp lực cho bản thân, nhưng anh luôn luôn có trực giác kỳ lạ rằng, có một chuyện tồi tệ gì đó đang xảy ra, biết đâu chuyện đó còn đang đến gần với anh.

Trực giác này đã được chứng minh khi Dorian và Wesberg cùng nhau hút thuốc tại tháp quan sát trên đất liền.

Đúng vậy, sau khi ra khỏi phòng thí nghiệm của Payson, Dorian vẫn luôn cố gắng tìm kiếm một số manh mối, một số manh mối có thể mang tới gợi ý về những gì đang diễn ra trong các nhóm nghiên cứu người cá bên cạnh. Nhưng quá trình này khó khăn như những gì Dorian tưởng tượng. Mỗi người đều đã ký một thỏa thuận bảo mật, mà trong tòa nhà khổng lồ tràn ngập camera giám sát thông minh này, khắp nơi đều là "tai" và "mắt", không ai dám mang tương lai của mình ra mạo hiểm. Cho dù bọn họ đang hoặc đã từng phải chịu một sự thống khổ nào đó, bọn họ cũng chỉ có thể nhìn chằm chằm vào mắt Dorian và nói với anh rằng:

"Không có gì để nói."

Dorian cảm thấy cách tốt nhất chính là xông thẳng vào văn phòng giám đốc và hỏi thẳng Magmendy. Có lẽ ông ta sẽ vui vẻ nói cho anh biết sự thật, thế nhưng ——

Anh chắc chắn phải trả một cái giá.

Dorian có linh cảm rằng, đây sẽ là cái giá mà anh không muốn đối mặt và không thể chịu đựng được, và nó có liên quan đến Silver.

Cũng may vào lúc này anh lại tìm được Wesberg. Wesberg không phải nghiên cứu viên, cậu ta làm việc ở bộ phận hậu cần, chủ yếu phụ trách vận chuyển các vật phẩm trong và ngoài viện nghiên cứu này.

Hai người bọn họ quen nhau trong quá trình xây dựng khu F. Tuy Wesberg là một người khuân vác bình thường chưa từng đi học, nhưng cậu ta rất có hiểu biết về sinh vật biển. Dorian khá thích người bạn da đen không được cao cho lắm này.

Trước ngày hôm đó, Dorian đã liên hệ với tất cả những người có thể liên hệ trong mạng lưới giao thiệp của mình, nhưng vẫn không thu được một chút manh mối nào mà anh muốn. Ngay khi anh định bỏ cuộc, anh tình cờ gặp Wesberg trong nhà ăn. Hai người chào hỏi như thường lệ, nhưng Dorian đột nhiên nhớ ra điều gì đó và mời cậu ta cùng đi hút thuốc khi rảnh rỗi.

Wesberg là một người thông minh, lập tức hiểu ra ẩn ý trong câu mời của anh. Cậu ta nói với Dorian rằng hôm nay cậu ta rất bận rộn, có lẽ ngày mai sẽ rảnh, vậy nên đến lúc đó có thể đi lên đất liền hít thở không khí trong lành, thuận tiện ôn lại chút chuyện cũ.

Đó thực sự là một ngày rất đẹp trời, không có thủy triều đỏ, cũng không có đảo rác, thế giới đã trở lại với màu xanh dương mà nó nên có. Nhưng trong quang cảnh đẹp đẽ hiếm thấy này, Dorian lại nhận được một số tin tức khiến anh lo lắng bất an hơn cả.

"Nếu anh muốn hỏi về người cá thì quả thật tôi có thể kể cho anh biết một vài chuyện rất thú vị. Tôi đã vận chuyển người cá đã chết kia đi, nó gọi là ... 'Adam' hay gì gì đấy, đúng là một cái tên nguyền rủa." Wesberg nói, "Tóm lại lúc ấy, tôi dẫn người đưa xác người cá đó lên đất liền, mang vào khoang máy bay vận tải. Nghe nói hắn sẽ được đưa đến bảo tàng nào đó đúng không, nhưng đoán xem tôi đã nghe được tin tức gì từ người anh họ lái máy bay của tôi —— Bọn họ không đi đến viện bảo tàng, chẳng có viện bảo tàng nào hết. Máy bay lại bay đến một địa điểm khác, bay đến một viện nghiên cứu. Tôi quên mất tên rồi, dù sao cũng là viện nghiên cứu gì đấy, giống như viện nghiên cứu sinh vật biển của chúng ta đó."

Cho đến nay Dorian vẫn luôn tập trung toàn bộ chú ý của mình lên người cá còn sống, thế nên đây là một điểm mù mà anh chưa bao giờ nghĩ tới. Dựa theo những gì anh nghe được trong cuộc thảo luận trước đấy, Adam sẽ được phục hồi nguyên trạng, bảo quản và đưa đến phòng triển lãm sinh vật biển New Era.

Dorian lập tức đi tìm kiếm trang web chính thức của phòng triển lãm và thực sự tìm thấy tin tức tuyên truyền về một người cá mới sắp được trưng bày. Nhưng nếu như thi thể của Adam cuối cùng cũng sẽ được chuyển đến phòng triển lãm, vậy cần gì phải đưa hắn đến một viện nghiên cứu khác giữa đường đi? Bất kỳ viện nghiên cứu nào cũng có thể xử lý quá trình bảo quản, tại sao lại cố ý chuyển sang viện nghiên cứu khác? Bọn họ muốn làm gì với thi thể của người cá?

"Cậu có thể nhớ lại tên của viện nghiên cứu đó không?" Dorian truy hỏi.

"Xin lỗi, chuyện đã xảy ra từ mấy tháng trước rồi, tôi chẳng nhớ nổi là gì nữa. Hay là để lần tới, khi anh họ tôi lại qua đây, tôi có thể giúp anh hỏi anh ấy một chút."

"Cảm ơn cậu rất nhiều, thông tin này rất quan trọng đối với tôi."

.

Thời gian cứ trôi qua từng ngày từng ngày như vậy, đến một ngày nọ Dorian phát hiện trong nhà ăn có thêm một ít đèn bí ngô trang trí, anh nhận ra rằng tuần tới chính là Halloween. Nhưng mà, anh chưa bao giờ thấy hứng thú với các ngày lễ hội, so với chuyện này, anh càng để ý đến tình trạng làm việc của trợ lý nhà mình hơn.

Rose đã không thể hoàn thành công việc phân loại dữ liệu video trong ba ngày liên tiếp, cô thậm chí còn không đến làm việc vào ngày hôm qua, điều này khiến Dorian cảm thấy hơi bực.

"Owen, tôi mặc kệ cậu dùng phương pháp gì, lập tức gọi Rose đến trước mặt tôi, cô ấy phải hoàn thành toàn bộ số công việc chất đống kia trong ngày hôm nay!"

Dorian vừa nói vừa giáo huấn người cá đuôi bạc không an phận trong bể quan sát.

Không biết có phải là do đổi mùa hay không mà gần đây Silver có chút nóng nảy. Hắn bắt đầu thường xuyên "tra tấn" hàng xóm trong bể quan sát, đặc biệt là nhóc thú cưng của hắn, chính là con rùa Ridley Thái Bình Dương kia. Mỗi khi Dorian hướng tầm mắt tới bể nước, Silver sẽ dùng đuôi khuấy đục nước trong bể, hoặc sẽ coi rùa biển như một quả bóng đồ chơi và cố ý ném nó tới lui xung quanh. Con vật nhỏ bé đáng thương kia chắc không thể sống được bao lâu nữa sau cơn choáng váng dữ dội này.

Dorian không ngừng vẽ dấu X lên mặt kính bên ngoài, nhưng có vẻ như Silver đang cố tình chống lại anh. Hắn vẽ liên tiếp những chữ "S" hoặc các kiểu vòng tròn vô nghĩa khác nhau trên dấu X của Dorian, cuối cùng lại dứt khoát không để ý tới anh nữa.

Chuyện gì xảy ra với anh ta vậy?

Dorian nhíu chặt mày.

"Ờm, tiến sĩ, tôi e là Rose không tới được. Cô ấy đã rời viện nghiên cứu và quay lại trường học. Chắc anh còn nhớ những gì tôi đã nói với anh ngày hôm qua chứ?" Owen đứng đằng sau Dorian.

"Hả?" Dorian ngỡ ngàng quay đầu lại.

Owen thở dài, cậu ta đẩy gọng kính lên: "Thủ tục nhập học của Rose cuối cùng cũng đã hoàn tất, cô ấy đã rời đi vào đêm hôm trước rồi. Chuyện này quả thật khá đột ngột, nhưng chúng ta đã biết trước sẽ có một ngày như vậy mà đúng không, trợ lý mới đã ở chế độ chờ được gần ba tháng rồi. Cô ấy chắc hẳn cũng đã gửi tin nhắn cho anh trước khi đi, nhưng tôi đoán... Anh không có thời gian để xem."

Thực ra Owen biết nhất định là Dorian đã phớt lờ tin nhắn của Rose khi xem tin tức. Nhưng cuối cùng khi nói ra, cậu ta vẫn khéo léo thay đổi cách diễn đạt.

"Được rồi, thế trợ lý mới đâu? Tôi muốn cậu ta đến làm việc ngay bây giờ." Dorian cũng ý thức được vấn đề, giọng điệu của anh không còn cứng rắn như vừa rồi.

Owen đáp: "Vâng tiến sĩ, tôi sẽ liên lạc với anh ta ngay lập tức."

Chẳng qua chỉ là một trợ lý mới mà thôi, Dorian chưa bao giờ nghĩ đây sẽ là khởi đầu cho cơn ác mộng của anh.

Nửa giờ sau, trợ lý mới đến báo cáo. Đó là một người đàn ông da trắng đô con, có vẻ cũng đam mê tập thể hình giống như David. Trên cằm của hắn ta có một rãnh nông khiến người khác nhìn vào rất ấn tượng, Dorian luôn cảm thấy hình như anh đã nhìn thấy hắn ta ở đâu đó.

"Xin chào tiến sĩ Dorian, tôi tên là Lival, trước đây từng làm việc ở khu E."

Giọng nói hơi trầm khàn này đã mở ra cánh cửa ký ức mà Dorian cố ý nhét xuống dưới tầng cuối cùng của đại não. Dorian nhìn chằm chằm bàn tay đang vươn tới của Lival, nét mặt hiện rõ vẻ cổ quái. Anh đã nhớ ra người này là ai rồi ——

Hai người bọn họ suýt chút nữa đã lăn giường với nhau tại tiệc rượu bí mật.

--------------------

Tác giả có điều muốn nói:

Người cá có phương thức tán tỉnh của riêng mình, một trong số đó chính là chọc giận mục tiêu giao phối, dụ dỗ đối phương đánh nhau với mình. Nếu như đánh thắng thì có thể trực tiếp chế ngự đối phương, nếu thua thì... tiếp tục nỗ lực cố gắng! Lần sau lại tới!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro